Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Thay đổi

Han Wangho sau khi nhắn tin chúc anh ngủ ngon liền tiếp tục tập trung vào bản vẽ của mình, lần này cậu đã đặt báo thức, dù sao ngày mai cậu phải đi dự tiệc cùng anh nên hôm nay phải đi ngủ sớm hơn mọi hôm. Suy nghĩ một lúc cuối cùng cậu quyết định ba giờ cậu sẽ đi ngủ, như vậy không tính một tiếng ăn cơm thì cậu vẫn còn mười hai tiếng để ngủ.

Dặt báo thức xong xuôi cậu liền bắt tay vào tiếp tục công việc đang dang dở.

Thời gian nhanh chóng trôi qua đến khi chuông báo thức kêu lên cậu mới giật mình dời mắt ra khỏi màn hình bảng vẽ, đưa tay xoa hai con mắt bởi vì nhìn quá lâu vào một nơi mà mỏi nhừ cậu liền đứng dậy thu dọn đồ đạc, đưa tay tắt đèn rồi chậm rãi đi về phòng.

Năm giờ sáng, khi mặt trời vừa ló dạng Lee Sanghyeok đã thức dậy, nếu như buổi tối anh không tập thể dục trong phòng tập thì sáng anh sẽ dùng một tiếng thời gian để chạy bộ, từ năm giờ anh sẽ chạy đến sáu giờ rồi thay đồ lên xe đến công ty. Bác tài xế mỗi ngày đều đúng sáu giờ sẽ chạy đến nơi.

Vẫn như mỗi ngày anh vừa đi xuống nhà liền nhìn xung quanh xem có cậu không, nhưng hôm này lại không có một bóng người, có lẽ do ngày hôm qua anh nói với cậu sẽ đi dự tiệc nên cái người tính từng chút về giờ giấc để ngủ này không thể không ngủ sớm, có lẽ với cậu con người phải cần mười tiếng để ngủ chắc.

Đúng vậy anh đã tính toán thời gian mà cậu dùng để ngủ, bình thường nếu như không cần chạy bản thảo quá gấp cậu sẽ ngủ từ mười hai đến mười sáu tiếng, còn không thì cũng sẽ từ mười tiếng trở lên, không có một ngày nào mà cậu dậy sớm hơn một tiếng cả.

Lee Sanghyeok cảm thấy chắc chắn cuộc sống này không có ai sung sướng hơn Han Wangho, mà bản thân anh cũng không chán ghét việc này thậm chí anh cảm thấy cậu cứ như vậy cũng rất tốt, cho dù sau này anh có như thế nào đi nữa thì cậu vẫn sẽ ở bên anh vô ưu vô lo không suy nghĩ không toan tính.

Chiếc xe dừng lại trong bãi đậu xe của công ty, Lee Sanghyeok từ trên xe đi xuống, đúng lúc anh chuẩn bị nhấc chân đi đến thang máy chuyên dụng dành cho anh thì vang lên tiếng gọi:

"Sanghyeok."

Lee Sanghyeok khẽ cau mày, anh không cần nhìn cũng biết người gọi mình là ai. Người này là con gái của tổng giám đốc Kang thị đối tác làm ăn lâu năm của công ty anh, cô ta vừa tốt nghiệp ở nước ngoài sau khi về nước vô tình gặp anh khi anh đang bàn chuyện làm ăn với ba cô ta.

Sau đó không lâu ba cô ta liền nhờ anh cho cô ta vào công ty thử việc, bởi vì bằng cấp của cô ta cũng khá cao nên anh đành để cô ta làm thư ký cho mình, tuy chỉ là thư ký sai vặt nhưng mỗi ngày cô ta đều kiếm cớ để gặp anh.

Đây không phải lần đầu tiên cô ta giả vờ trùng hợp để bắt chuyện với anh, cho dù anh không muốn quan tâm đến cô ta nhưng cô ta vẫn luôn miệng nói không ngừng nghĩ khiến anh cực kỳ đau đầu, thậm chí anh còn cảm thấy cực kỳ chán ghét. Nếu như không phải nể mặt cha cô ta là đối tác lâu năm thì anh đã tống cổ cô ta đi từ lâu rồi, chứ không phải cứ chịu đựng sự luyên thuyên của cô ta.

Lee Sanghyeok cảm thấy quyết định bồng bột của anh ngày hôm qua cực kỳ chính xác, anh muốn cho tất cả mọi người biết anh là một người đã có gia đình, tốt nhất là cứ cút xa ra hết để cho cả người anh nhẹ nhõm, công việc cũng trở nên dễ dàng hơn.

Bởi vì ngoại hình đẹp trai này mà anh gặp không biết bao nhiêu phiền phức trong công việc,nhưng đối với anh nó cũng chỉ là chút phiền phức không ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, vì vậy anh không mấy quan tâm đến chuyện này. Nhưng hiện tại anh đã suy nghĩ khác, anh muốn giữ nguyên cuộc sống hiện tại của mình cũng chẳng muốn đợi sau khi phát triển công ty vươn lên tầm thế giới thì sẽ tìm một người khác.

Hiện tại anh chỉ nghĩ có cậu là đủ rồi, một đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.

Người phía sau thấy anh không để ý đến minh liền gọi thêm một tiếng nữa sau đó vội vàng đi đến bên cạnh anh: "Sanghyeok. Chào buổi sáng."

Người vừa đi đến bên cạnh anh là một cô gái chỉ mới hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người đẫy dà, tuy trên người cô ta chỉ là bộ đồng phục của công ty lại toát lên vẻ phong tình mị hoặc. Nếu như là một người đàn ông khác nhìn thấy cô ta chắc chắn sẽ không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài lần.

Nhưng đáng tiếc người đi bên cạnh là Lee Sanghyeok, anh nghe cô chào thì cũng chỉ đáp lại một tiếng: "Ừ." Rồi không để ý tới nữa mà đi về phía cầu thang.

"Sanghyeok, không biết anh đã chọn được người cùng đi dự tiệc chưa?." Cô gái bên cạnh không để ý việc anh lạnh nhạt với mình mà khẽ đỏ mặt hỏi: "Ba em cũng tham dự không biết em có thể đi cùng anh hay không?"

"Xin lỗi tôi đã có người đi cùng."

Cô ta nghe vậy thì thoáng cắn răng nhưng sau đó giả vờ yếu ớt nói: "Vậy thì thật đáng tiếc, em không có người đi cùng, vậy thì gặp anh ở bữa tiệc." Cô ta cũng muốn nhìn xem người đi cùng anh rốt cuộc là ai hay là anh chỉ giả vờ để từ chối cô ta.

Lee Sanghyeok chẳng thèm đáp lại, anh còn chẳng muốn gặp cô ta.

"Sanghyeok, không biết..."

Lee Sanghyeok nghe cô ta cứ gọi tên mình liền lạnh mặt cắt ngang lời của cô ta: "Kang Hanna nếu như cô không biết phân biệt cấp trên với cấp dưới thì từ nay về sau không cần phải đi làm nữa. Hiện tại đang ở công ty. Cô là nhân viên của tôi nếu như không biết cách xưng hô thì còn làm việc cái gì."

"Em... Em..." Kang Hanna cắn cắn môi vẻ mặt đầy tủi thân, cô ta ấp úng và tiếng rồi nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Vậy sau này ở công ty em sẽ gọi anh là Lee tổng."

"Tôi cùng cô không thân, sau này ra ngoài xin hãy gọi đầy đủ họ tên của tôi."

"Nhưng... Nhưng..." Nghe anh nói vậy sắc mặt cô ta liền trắng bệch. Cô ta đã theo đuổi anh một năm nhưng mỗi lần đều bị anh phũ phàng đáp lại, cô ta rõ ràng xinh đẹp giàu có như vậy tại sao một ông chủ của công ty nhỏ bé thế này lại không liếc mắt nhìn cô ta dù chỉ một lần.

Chẳng phải chỉ cần anh kết hôn với cô ta thì công ty này của anh cũng sẽ được công ty của ba cô ta nâng đỡ sao, vậy mà cô ta mặt dày theo đuổi lại không thể nhận được chút gì, thậm chí còn bị anh làm mất mặt hết lần này đến lần khác.

Sao một tiểu thư danh giá như cô ta lại phải làm như vậy, đây không phải là tự hạ thấp giá trị của bản thân sao.

Rõ ràng cô ta suy nghĩ rất thấu đáo, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh cô ta lại không thể nhịn được mà chạy đến, cho dù bị anh phũ như thế nào cô ta vẫn âm thầm cắng răng chịu đựng mà tiếp tục tiến lên giống như bị thôi miên vậy, hết lần này đến lần khác không thể nào thoát ra được.

Cô ta đúng là điên rồi.

Kang Hanna cúi đầu hoang mang suy nghĩ nhưng đến khi ngước mắt lên nhìn anh thì lại trở nên mê muội, cô khẽ cắn môi sau đó gật đầu đầy vẻ uất ức nói: "Tôi biết rồi Lee tổng, sau này tôi sẽ không quá phận nữa."

"Vậy thì tốt." Lee Sanghyeok nói xong liền đi thẳng vào trong thang máy. Quay đầu lại thì thấy người bên cạnh cũng muốn đi vào theo không khỏi nhăn mày nói: "Thư ký Kang thang máy dành cho cô ở bên kia."

Kang Hanna khẽ cứng người, chân vừa nhấc lên cũng nhanh chóng hạ xuống, cô ta xấu hổ nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại cùng với khuôn mặt lạnh lùng của anh. Trơ mắt nhìn thang máy bất đầu nhảy số, cô ta không khỏi cắn răng tức giận đến nỗi giẫm mạnh chân xuống đất, đế nhọn của đôi giày cao rót va chạm với mặt đất vang lên âm thanh cực kỳ chói tai.

"Lee Sanghyeok rồi có một ngày tôi bắt anh quỳ xuống váy của tôi." Cô ta nghiến răng nghiến lại nhìn chằm chằm thang máy mà nói sau đó xoay người đi đến bên thang máy cho nhân viên.


Lee Sanghyeok sau khi lên tầng mười liền đi vào văn phòng riêng của mình. Quy mô của công ty không lớn nên khi mới thành lập ông nội chỉ mua một tòa nhà với mười tầng lầu, tuy hiện tại anh có suy nghĩ đổi nơi làm việc mới nhưng công ty đang trong quá trình hoàn thành dự án quan trọng nên chưa thể đổi ngay được, đợi khi công ty hoàn thành xong dự án sau đó đưa nó ra thị trường thì lúc đó sẽ đổi nơi làm việc cùng với tuyển thêm nhân viên, còn tòa nhà nhỏ này sẽ được xem là công ty con dùng để nghiên cứu.

Anh có hướng đi rất rõ ràng, trụ sở chính thì anh sẽ chuyên về ngành điện tử, tuy nhiên anh cũng muốn thiết kế trò chơi hoặc những ứng dụng hay ho để sử dụng, tuy hai ngành này cạnh tranh cực kỳ kịch liệt nhưng anh vẫn tự tin rằng công ty của anh có thể tiến xa hơn trong hai lĩnh vực này.

Lee Sanghyeok ngồi vào bàn bắt đầu xử lý công việc.

Đến tám giờ trợ lý Seo mới đến công ty, anh ta đi đến trước cửa văn phòng gọi: "Lee tổng."

"Vào đi."

Trợ lý Seo mở cửa ra đi vào trong. Mỗi ngày anh ta đều phải đi vào báo cáo lịch trình. Lee Sanghyeok không chỉ là tổng giám đốc của công ty mà anh còn kiêm luôn chức vụ chủ tịch, từ sau khi anh từ nước ngoài trở về thì ông nội đã hoàn toàn buông bỏ công ty mà giao mọi quyền thành cho anh, nên hiện tại anh vừa là chủ tịch vừa là tổng giám đốc, công việc càng bận rộn hơn bình thường.

Hiển nhiên anh có thể tuyển thêm giám đốc cho công ty nhưng hiện tại anh cảm thấy chưa cần thiết, phải đợi khi công ty hoàn toàn vững chân ở trong nước thì lúc đó anh mới có thể buông lỏng được.

Lee Sanghyeok cảm thấy tuy trái tim anh hối thúc muốn nhanh nhanh đi bồi dưỡng tình cảm với vợ mình nhưng lý trí của anh lại ngăn cản hiện tại không phải lúc để thảnh thơi. Dù sao Han Wangho cũng đã đăng ký kết hôn với anh rồi không thể chạy đi được cứ từ từ rồi bồi dưỡng tình cảm sau, một đời thật sự rất dài, tương lai vẫn còn ở phía trước.

Lee Sanghyeok không ngờ rằng quyết định bây giờ của anh khiến cho cuộc sống tìm vợ sau này cực kỳ khó khăn cùng gian nan, nếu như lúc đó anh có thể quay về hiện tại thì chắc chắn mọi chuyện đã khác... Nhưng mà làm sao có thể.


Trợ lý Seo đi đến bên cạnh bàn làm việc, nhìn thấy Lee Sanghyeok đang chăm chú xử lý công việc trên máy tính liền ho khẽ một tiếng sau đó nói:

"Lee tổng công việc hôm này của ngài chính là gặp đối tác bên công ty Donghoa vào lúc mười giờ ba mươi. Hai giờ rưỡi chúng ta sẽ mở họp để bàn về dự án mới đang được tiến thành, buổi tối sáu giờ ba mươi là buổi tiệc từ thiện."

"Tôi biết rồi." Lee Sanghyeok gật đầu trả lời sau đó dặn dò: "Khoảng năm giờ anh đem theo bộ tây trang đến nhà tôi để cho Wangho thay sau đó chở em ấy đến đây."

"Lee tổng chẳng lẽ ngài..." Trợ lý Seo lờ mờ hiểu được ý của anh liền không khỏi kinh ngạc. Việt hai người kết hôn bằng hợp đồng anh ta là người chứng kiến cả vậy mà chỉ mới hai năm Han Wangho lại có thể thay đổi một người chỉ chú tâm vào công việc như Lee Sanghyeok, đúng là khá bất ngờ.

"Ừ... Sau này tôi sẽ dẫn em ấy theo."

Đúng vậy anh đã nghĩ kỹ rồi, thay vì những người phiền phức suốt ngày vo ve bên cạnh anh thì một đứa nhỏ dễ thương như cậu càng khiến anh yêu thích hơn rất nhiều.

"Thì ra là vậy, có cần tôi chuẩn bị thêm vài bộ trang phục không ạ. Tôi cảm thấy quần áo của cậu Han khá ít."

"Được anh chuẩn bị đi." Lee Sanghyeok gật đầu không chút suy nghĩ, anh cảm thấy mình nên đối xử tốt với cậu hơn, từ trước đến nay đúng là do anh lơ là.

"Đã rõ, vậy tôi lui xuống trước, đến giờ gặp đối tác tôi sẽ vào nhắc nhở ngài sau." Trợ lý Seo gật đầu nói. Sau khi thấy cái phất tay của anh liền nhanh chóng lùi ra ngoài.

Đứng bên ngoài cửa anh ta không khỏi thở dài lầm bầm: "Chẳng lẽ lâu ngày sinh tình là có thật. Cũng đúng con người chứ có phải cỏ cây đâu mà không động lòng khi sớm chiều ở chung đây."

"Cuối cùng sếp cũng thoát khỏi kiếp độc thân rồi."

Trợ lý Seo vui vẻ nghĩ rồi nhanh chóng chạy về chỗ làm việc của mình, hiện tại anh ta cần phải tìm quần áo thích hợp cho Han Wangho. Anh ta không hề để ý cách anh ta không xa có một chàng trai vẻ mặt đầy âm u nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng giống như muốn xuyên thủng cánh cửa để nhìn người ở bên trong vậy.


Han Wangho ngủ đến bốn rưỡi chiều liền tự động thức dậy, cho dù Lee Sanghyeok đã nói cậu cứ tự nhiên mà ngủ đến giờ sẽ có người kêu dậy, nhưng cậu không thể làm vậy, dù sao cũng ăn nhờ ở đậu nhà anh ít nhất vào những lúc như thế này cậu phải có tính tự giác một chút.

Tuy cậu thực sự không thích đi ra ngoài nhưng đôi lúc có người dẫn cậu đi thì cũng không sao cả. Cậu không sợ nơi đông người nhưng cậu lại không quá thích việc giao tiếp với người khác, con người cậu rất gò bó khô khan, ngoại trừ khi đắm mình vào những nét vẻ những dòng chữ thì cậu mới có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài mà thôi, những lúc bình thường cậu thật sự không biết phải làm thế nào, phải nói những gì.

Ngồi trên giường một lúc Han Wangho mới hoàn hồn mà đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Cậu rửa mặt xong sẵn tiện tắm luôn, như vậy khi Trợ lý Seo đến đưa đồ thì cậu có thể thay luôn không để người ta phải chờ lâu.

Chuẩn bị xong xuôi cậu liền đi xuống phòng khách chờ.

Đúng năm giờ cậu nghe bên ngoài cửa vang lên tiếng nhập mật khẩu liền không khỏi kinh ngạc, từ cánh cửa đi vào trong phòng khác cũng khá xa, đâu phải chỉ hai ba bước chân vậy mà tiếng mật khẩu lại có thể lớn như vậy. Han Wangho hoàn toàn ngạc nhiên, bởi vì trong hai năm qua khi Lee Sanghyeok nhập mật khẩu để vào nhà là lúc cậu chăm chú vào bản vẽ của mình hoàn toàn gạt bỏ tất cả âm thanh bên ngoài nên chẳng hề để ý đến việc này, còn Trợ lý Seo kể từ khi cậu về sống cùng anh thì anh ta không còn tự tiện đi vào nhà nữa. Ý của anh ta chính là để tránh hiềm nghi.

Nhưng hôm nay anh ta nhập mật khẩu có thể là do Lee Sanghyeok đã dặn dò, nghĩ đến việc anh nói với Trợ lý Seo rằng mình vẫn còn ngủ thì khuôn mặt không khỏi nóng bừng lên vì xấu hổ. Nghe tiếng cửa được mở ra sau đó là tiếng bước chân, nhìn thân ảnh của Trợ lý Seo đi vào cậu liền đưa tay lên vẫy vẫy: "Xin chào."

Trợ lý Seo kinh ngạc nhìn cậu, hai mắt mờ mịt, không phải Lee tổng nói với anh ta giờ này cậu vẫn còn đang ngủ sao, vậy người ngồi trước mặt anh là ai đây. Đúng là một chút cũng không đáng tin, đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này lại bị Lee Sanghyeok nói là một con heo nhỏ, đúng là quá đáng.

"Cậu Han, chào buổi chiều." Anh ta đi lại mỉm cười nói.

"Chào buổi chiều. Sao đồ dự tiệc nhiều vậy ạ." Han Wangho đáp lại sau đó nhìn bọc đồ khá to trên tay anh liền khó hiểu hỏi.

"Lee tổng nhờ tôi mua cho cậu không chỉ quần áo dự tiệc mà còn quần áo mặc trong nhà với quần áo khi ra đường nữa." Trợ lý Seo vui vẻ khoe chiến tích của mình, tuy tiền là do Lee tổng chi nhưng anh ta là người đã chọn, vì vậy công lao nhiều nhất là của anh ta.

Han Wangho nhận lấy túi đồ to rồi nhìn vào bên trong, thấy số lượng không hề ít ở bên trong khiến cậu không khỏi bật hốt: "Sao nhiều vậy ạ."

"Không nhiều, để giành mà mặc, dù sao mỗi năm đều phải mua đồ mới một lần, nhiêu đây chỉ là đồ cho năm nay mà thôi." Trợ lý Seo thở dài giải thích, anh ta không biết cậu bao nhiêu tuổi rồi nhưng với cái thân hình nhỏ nhắn cùng gày gò này thì chắc chắn vẫn có thể phát triển nữa.

"Vậy... Vậy cảm ơn anh." Han Wangho không biết phải làm sao chỉ có thể ấp úng cảm ơn. Cậu cảm thấy chắc chắn mình sẽ không mặc hết tất cả những bộ trong cái túi đồ này.

"Hiện tại không thể cho cậu thử hết, cậu cứ tùy tiện chọn một bộ để mặc đi dự tiệc đi. Tôi đã để trang phục dùng để đi dự tiệc riêng ra đấy." Trợ lý Seo nhanh chóng nói, bọn họ cũng không còn thời gian để tiếp tục tán gẫu nữa: "Tổng cộng có mười bộ trang phục mặc để dự tiệc, sau này cậu còn phải đi khá nhiều nên mười bộ chỉ là để thay đổi mà thôi."

"À... Vâng vậy tôi đi thay đồ." Han Wangho ngơ ngác trả lời sau đó ôm túi đồ trở về phòng. Cậu theo lời của Trợ lý Seo phân biệt được mười bộ đồ dùng để đi dự tiệc cùng anh. Nhìn ba màu sắc cùng kiểu dáng của những bộ trang phục tinh xảo cậu liền chọn ra một bộ có kiểu dáng đơn giản, lấy tông màu đen làm chủ đạo, bên trong là áo sơ mi trắng.

Cậu ướm thử lên người sau đó mặc vào người. Số đo trang phục cực kỳ vừa vặn, quần áo ôm trọn cơ thể cậu tạo ra đường cong cực kỳ duyên dáng, bởi vì cậu không phải kiểu người có cơ thể rắn rỏi nên thứ phô ra chỉ là đường cong mềm mại cùng bờ mông căng tròn.

Nhìn mình bên trong gương Han Wangho cảm thấy hình như cậu càng đẹp trai hơn rồi, rõ ràng nguyên chủ rất đẹp, không chỉ vậy mà còn cực kỳ hiền lành tốt bụng nhưng không hiểu sao lại bị nam chính ghét cay ghét đắng, ghét đến nổi khi nhìn thấy nguyên chủ thương tích đầy mình cũng chẳng có lấy chút thương hại.

Cậu đưa tay xoa mặt mình rồi thở dài, mặc dù không hiểu nhưng cậu cũng không muốn tìm hiểu nguyên do. Dù sao bên trong một cuốn tiểu thuyết luôn có rất nhiều lý do củ chuối để khiến nam chính ghét nguyên chủ, tất cả diễn biến của nó chỉ để tâng bốc nữ chính cùng nam chính mà thôi, còn những nhân vật khác đều không cần biết lý do là gì.

Han Wangho chỉ dừng lại một chút sau đó nhanh chóng đi xuống dưới nhà, cậu cũng không thể để cho người khác chờ lâu được.


Trợ lý Seo nhìn cậu đi xuống hai mắt liền sáng lên, anh ta cảm thấy cho dù cậu đang mặc trang phục đơn giản nhất mà anh ta đã chọn trong một đống trang phục lỗng lẫy nhưng cậu vẫn không hề bị lu mờ chút nào, thậm chí khuôn mặt ngoan ngoãn kia cũng tạo nên một nét riêng cực kỳ hút mắt.

"Rất đẹp." Anh ta mở miệng khen ngợi, sau đó nhanh chóng hối thúc cậu: "Chúng ta đi nhanh thôi, sắp trễ hẹn rồi."

"Vâng, đi thôi ạ."Han Wangho ngoan ngoãn đáp lại rồi đi theo anh ta ra khỏi nhà.

Khi bước ra khỏi cánh cửa cậu thoáng ngập ngừng, chân run rẩy một chút nhưng rất nhanh cậu coi như không có gì mà đuổi theo sau Trợ lý Seo. Không giống như khi đi cùng Lee Sanghyeok, mỗi lần ra khỏi cửa bên cạnh cậu đều có anh, anh luôn đi song song cùng cậu, mặc dù cậu không rõ tại sao mà nhờ như vậy cậu lại cảm thấy cực kỳ an tâm. Nhưng hiện tại bên cạnh cậu không có thể điều này khiến cậu run rẩy trong sợ hãi.

Han Wangho cổ vũ mình trong lòng, cậu tự an ủi mình khi đi đến công ty là có thể gặp anh, sau đó anh sẽ bên cạnh cậu. Suy nghĩ đến đây cậu liền mạnh dạn hơn, nhìn thấy cửa xe đã được Trợ lý Seo mở ra cậu liền nhanh chân ngồi vào bên trong, chỉ mong mau mau có thể gặp được anh.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro