Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Em trai

Bên trong nhà ăn, mỗi người đều im lặng dùng bữa sáng của mình, đối với Lee gia đây là một thói quen, đối với Han Wangho thì chính là cậu lười nói, dù sao khi nảy tức giận một lúc cả người đều mệt mỏi, vì vậy cậu chẳng có chút tinh thần nào mà ngó nghiên nữa.

Lee Sanghyeok khẽ nhìn cậu rồi nhìn những người khác sau đó cũng bình tĩnh mà ăn. Buổi sáng trôi qua trong yên tỉnh,

Sau khi dùng xong dì Shin liền bưng chút bánh trán miệng ra cho mỗi người, thứ này là do Shim Suryeon làm từ hôm qua sau khi bỏ vào tủ lạnh đến hiện tại vừa hay có thể đem ra.

Han Wangho nhìn món tráng miệng hai mắt liền híp lại đầy vui vẻ mà ăn. Thật ra từ kiếp trước đến khi xuyên vào thân xác này chưa từng có người biết thật ra cậu cực kỳ thích ăn đồ ngọt. Chỉ là lúc trước cậu rất lười chẳng thích ra ngoài nên không mua những món kiểu này mà thôi.

Đã lâu lắm rồi cậu không ăn được món ngọt nào nên hiện tại chỉ ăn một chút đã cực kỳ vui vẻ rồi.

Ông nội nhìn thấy liền khẽ đưa tay đẩy phần của ông sang, Han Wangho bất ngờ sau đó ngơ ngác nhìn đĩa bánh, thấy khuôn mặt hiền từ của ông cậu liền mỉm cười ngọt ngào nói: "Cháu cảm ơn ông nội."

Lee Seongwoong cùng Shim Suryeon thấy vậy cũng vui vẻ mà đẩy phần của mình sang sau đó trông mong nhìn cậu.

Han Wangho cũng không để hai ông bà thất vọng cậu hai mắt đầy ý cười nhìn qua rồi ngọt ngào nói: "Con cảm ơn ba mẹ."

"Ngoan, ăn nhiều vào." Shim Suryeon ôm ngực miệng liên tục nói. Trời ơi con dâu bà đáng yêu mả ngoan ngoãn quá.

Lee Sanghyeok nhìn ba người thân trong nhà vì muốn dỗ cậu vui vẻ mà đẩy hết đồ ăn của mình đến trước mặt cậu liền không biết phải nói gì nếu như em trai anh có ở đây chắc phải khóc hết nước mắt quá. Nhưng cả nhà đều làm vậy chẳng lẽ anh là chồng lại không làm vì vậy anh khẽ ho một tiếng sau đó đầy món tráng miệng của mình đến trước mặt cậu.

Đúng như anh nghĩ ba người lớn trong nhà thấy vậy hai mắt liền sáng lên đầy hài lòng, Han Wangho cũng nhìn sang sau đó nở nụ cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn anh."

"Ăn đi." Lee Sanghyeok sửng sốt rồi đưa tay lên vỗ nhẹ đầu cậu dịu dàng cười.


Gia đình Lee Junsik nhìn cảnh tượng hòa thuận thế này liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng bọn họ ngồi lù lù ở đây nhưng lại bị coi như vô hình vậy. Đứa con nhỏ nhất của ông ta nhìn thấy xung quanh cậu đều là món tráng miệng liền không nhịn được ganh tị mà xoay đầu nhìn mẹ mình mà đòi hỏi: "Mẹ, con cũng muốn ăn thêm, muốn ăn thêm nữa."

Nghe thấy tiếng trẻ con lúc này gia đình đang xem con dâu ăn liền không khỏi ngước mắt lên nhìn. Oh Yoonhee tuy trong lòng cực kỳ tức giận với sự bất công này nhưng vẻ mặt đầy sự ngại ngùng cùng bất lực nhỏ giọng dỗ dành: "Con đã ăn hết phần mình rồi, không thể đòi thêm đâu."

Nhưng đứa nhỏ hoàn toàn không nghe mà tiếp tục lớn tiếng nói: "Không con không chịu, con muốn ăn thêm... Sao anh kia lại có nhiều như vậy mà con lại không có."

"Đó là do chú dì cùng anh họ của con đưa cho, bọn họ không ăn nên đưa cho anh ăn." Oh Yoonhee nói, trong lời nói đều là sự châm chọc, rõ ràng ở đây còn có một đứa nhỏ mới vừa tám tuổi lại không cho nó mà lại đi đứa cho một thằng nhóc đã lớn.

"Vậy.. vậy mẹ cho con đi." Đứa nhỏ vẫn tiếp tục nói.

"Nhưng mẹ ăn xong rồi." Oh Yoonhee bị con trai làm cho xấu hổ, đúng vậy bà đang chỉ trích người khác nhưng lại không nói chính mình, rõ ràng bà cũng tham ăn lại không chịu đưa phần của mình cho con trai, rõ ràng dụng ý của bà là để thằng nhóc thúi này đi đòi chú dì của nó lại không ngờ nó quay sang đòi bà.

"Lee Donghoon mày ngồi im cho tao." Lee Junsik quát lớn sau đó đầy đĩa của ông ta sang: "Mày ăn đi rồi im cho tao."

Lee Donghoon thấy có đồ ăn ngon đến trước mặt liền nhanh chóng im lặng mà vui vẻ ăn.

Shim Suryeon nhìn bọn họ diễn kịch mà lạnh lùng khinh thường trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười. Oh Yoonhee xấu hổ cười cười: "Khiến mọi người chê cười rồi, do em chiều thằng bé quá nên nó mới như thế."

"Không có gì, con nít nên dạy chúng hiểu cái nào nên làm cái nào không nên làm." Shim Suryeon giả lả cười rồi xoay đầu tiếp tục nhìn con dâu đang phồng má ăn ở phía đối diện.

Ông nội nhìn sóng gió trong mắt đứa con trai út của mình rồi thở dài, không phải ông thiên vị mà là ông đã quá thất vọng về đứa con còn lại rồi. Những năm trước ông đều dành tất cả cho đứa con vì mất mẹ khi còn quá nhỏ kia rồi, đến một ngày ông hiểu ra không phải cứ yêu thương là tất cả sẽ như ý ông muốn, gia đình sẽ vui vẻ hòa thuận, ông buông tay rồi, hiện tại ông chỉ muốn dưỡng già chỉ muốn sống nốt phần đời còn lại với gia đình nhỏ trong vui vẻ mà thôi. Ông sẽ không bao giờ để tâm đến thằng út nữa, bởi vì nó chỉ cầu mong ông chết sớm một chút để có thể tranh giành tài sản mà thôi.

Han Wangho không quan tâm đến khúc nhạc đệm khi nãy, cậu cũng không phải người tốt bụng gì, nếu như đứa nhỏ đó biết điều thì cậu còn có thể vui vẻ mà chia sẻ một chút, nhưng đáng tiếc không phải thằng nhóc tưởng chừng như ngây thơ nhỏ tuổi kia, thực ra tính tình y chang ba nó, khó ưa.

Trong quyển tiểu thuyết mà nguyên chủ nhắc đến có một đoạn miêu tả về cảnh thằng nhỏ đó đẩy em trai nam chính xuống hồ nước ở bên ngoài hoa viên, nếu không phải có nguyên chủ không biết bơi nhảy xuống làm phao cho cậu bé vịn vào sau đó cả hai chờ người đến cứu thì thằng bé đã chết.

Mà cũng vì sự tốt bụng này của nguyên chủ mới khiến cho gia đình nam chính càng yêu thương cậu ta, em trai nam chính bởi vì một lần cứu mạng đó mà nhớ ân suốt đời.

Nhưng mà Han Wangho không nhớ ra rốt cuộc tình tiết đó sẽ xảy ra vào lúc nào, bởi vì khi cậu cùng anh đến đây, ăn xong cả bữa sáng cũng không nhìn thấy em trai nam chính, có lẽ chuyện xảy ra không phải ngày hôm này rồi. Cậu an tâm mà ăn nốt miếng cuối cùng rồi thỏa mãn liếm môi.

"Vậy con xin phép lên lầu trước ạ, hôm qua ngủ trễ quá hiện tại hơi buồn ngủ." Lee Sanghyeok không muốn nhìn thấy gia đình của Lee Junsik nữa bèn khéo léo nói.

Ông nội cũng khá hiểu anh nên gật đầu: "Vậy hai đứa nghỉ ngơi đi, chừng nào đến giờ cơm trưa ta cho dì Shin lên gọi."

"Vâng ạ."

Han Wangho cũng ngoan ngoan ngoãn đứng dậy theo anh sau đó mỉm cười nói: "Vậy con đi về phòng trước."

"Đi đi."

Thấy ba người lớn trong nhà gật đầu cậu liền lon ton chạy theo anh, dù sao người ta nói căng da bụng thì trùng da mắt quả thật không sai, cậu hoàn toàn không cảm thấy ăn xong rồi ngủ thì có vấn đề gì vì vậy không một chút phản đối ý định này mà còn vui vẻ theo ý anh. Dù sao cậu cũng không chê việc có thể ngủ, cho dù là ngủ dưới sàn nhà cũng không sao.

"Đây là phòng tôi, sau này khi ở đây tôi cùng cậu sẽ ngủ cùng nhau." Lee Sanghyeok dừng trước một căn phòng rồi mở ra.

Bên trong căn phòng khá lớn, đồ dùng đều được chuẩn bị kỷ càng, mọi thứ đều có hai bộ, quần áo thì hai kích thước khác nhau, từ những thứ có trong phòng cậu có thể nhìn ra sự yêu mến cùng lo lắng của người nhà anh.

"Gia đình anh thật sự rất tốt. Là tôi may mắn."

Lee Sanghyeok liếc nhìn cậu rồi mím môi không nói lời nào, anh đi lại giường rồi nằm lên. Việc anh muốn nghỉ cũng không phải là giả, buổi sáng chỉ mới ngủ hai tiếng nên hiện tại anh khá buồn ngủ, cũng không muốn quan tâm đến cậu. Nhưng anh cũng không độc chiếm cả cái giường mà chừa lại một bên, đã chứng kiến công phu ngủ của cậu thì anh chắc chắn chỉ cần không có gì để làm thì cái người kia chắc chắn sẽ đặt đầu xuống liền ngủ không biết trời trăng gì.


Han Wangho bị đánh thức bởi bụng đang ầm ĩ, hình như lúc nãy cậu chưa đi vệ sinh nên hiện tại mới buồn thế này. Không chút chừng chờ cậu nhanh chóng phóng vào nhà vệ sinh. Có lẽ do bản thể của mình nên dù cậu có làm gì thì động tác cũng cực kỳ nhẹ nhàng, đến cả tiếng bước chân cũng rất nhỏ, rất ít người có thể nghe thấy.

Sau khi giải quyết xong cậu liền nhìn người còn lại trên giường, thấy anh vẫn đang nhắm nghiền hai mắt thì vui vẻ tiếp tục nằm lên giường chuẩn bị ngủ. Đúng lúc cậu định nhắm mắt lại thì bên tai vang lên tiếng nói chuyện nho nhỏ, với cái lỗ tai mèo thì dù giọng nói có nhỏ đến đâu thì cậu vẫn có thể nghe rõ một hai.

"Mẹ, mẹ con muốn gặp anh hai."

"Không được, anh hai con đang nghỉ ngơi."

"Nhưng mà lâu rồi con không gặp được anh."

"Thì con đợi chút nữa, đến khi mẹ làm cơm xong rồi anh con xuống ăn sẽ gặp mà."

"Con mới không chịu đâu, gia đình chú út dữ lắm, toàn liếc con thôi."

"Vậy con về phòng đi, không cần chơi chung với bọn họ."

"Vâng ạ."

Han Wangho kinh ngạc khi nghe thấy người đang đứng ngoài phòng là em trai của nam chính, vậy chẳng phải hôm nay là ngày xảy ra sự việc kia sao. Như vậy không được, đây là đứa nhỏ rất tốt cậu không thể để nó một mình, sau đó bị đẩy xuống hồ rồi chết đuối mà không có người cứu được.

Cậu ngồi dậy khỏi giường đi đến cửa mở cửa ra: "Mẹ."

"Con dậy rồi à. Có phải bọn ta khiến con thức giấc hay không."

"Không ạ do con tự tỉnh dậy thôi." Han Wangho lắc đầu, ánh mắt nhìn đứa nhỏ đang trốn sau chân bà: "Mẹ đang làm gì vậy ạ."

"Thằng bé là Lee Minhyeong, nó vừa về đã đòi gặp anh trai nó nên mẹ phải ngăn lại."

Han Wangho đi ra khỏi phòng sau đó nhẹ tay đóng cửa lại rồi ngồi xuống nhìn đứa nhỏ chỉ mới tám tuổi trước mặt: "Chào em, anh trai em vẫn còn ngủ nên chưa thể gặp em được. Không biết anh có thể chơi cùng em không."

"Chào... Chào anh ạ." Lee Minhyeong ngượng ngùng nói sau đó đi ra khỏi sự che chắn của mẹ mà mỉm cười: "Anh thật sự muốn chơi với em ạ."

"Ừ." Han Wangho gật đầu.

Shim Suryeon mỉm cười vui ve đầy đẩy đứa nhỏ nhà mình lại gần cậu rồi nói: "Làm phiền con coi trừng nó giúp mẹ." Rồi bà xoay người đi xuống lầu chuẩn bị làm bữa trưa cho gia đình.

"Em cứ gọi anh là anh Wangho, chúng ta đi thôi, em muốn chơi gì nè." Han Wangho đứng dậy sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé.

"Vậy chúng ta ra vườn nhé, có thể chơi bóng cùng nhau ạ."

"Được." Han Wangho gật đầu rồi theo sự chỉ dẫn của đứa nhỏ mà đi ra sân sau của căn nhà.


Khi hai người đi qua hồ nuôi cá thì cậu thoáng nhìn sang, đúng là một căn nhà lớn, đến cả cái hồ nuôi cá cũng có thể lớn như vậy, hèn gì lúc đó chẳng ai phát hiện ra có người rơi xuống nước. Cậu nhanh chóng kéo đứa nhỏ đi thật nhanh qua hồ, dù sao nó cũng ám ảnh cậu, ít nhất cậu không muốn xuống nước trong lúc này, bởi vì cậu là một con mèo mắc cạn, hoàn toàn không biết bơi.

Hai người đi đến khoản sân trống khá xa hồ cá, Lee Minhyeong lấy trái bóng bên trong thùng gỗ ở bên cạnh một cái cây lớn.

"Anh ơi em đá đó."

"Được." Han Wangho gật đầu cười.

Lee Minhyeong để bóng xuống đất sau đó giơ chân ra đá, trái bóng chậm rãi lăn đến chân cậu, cậu cũng nhẹ nhàng mà đá nó để nó lăn trở về.

Hai người cứ đá qua đá lại một lúc, Lee Minhyeong cũng vui vẻ mà cười ra tiếng, từ khi cậu bé có ý thức thì anh trai đã không còn sống cùng nhà với nó, vì vậy nó chỉ có thể chơi một mình, đứa em họ bằng tuổi lại rất xấu xa, dù có chơi một chút với nó thì cũng không có vui vẻ gì, sau này khi nó bị đứa em họ đá banh vào mặt thì mẹ không còn cho nó chơi cùng nữa.

Hiện tại có người chơi chung nhóc thật sự rất vui, ước gì ngày ngày đều có thể cùng người anh trai dịu dàng xinh đẹp này chơi cùng.

Đang vui vẻ thì hai người nghe thấy giọng hét lớn cùng với tiếng chạy bạch bạch trên đất: "A, em cũng muốn chơi, cũng muốn chơi."

"Sao lại không kêu em cùng chơi, anh Minhyeong sao anh lại không chơi với em lại chơi với cái người đáng ghét đó."

Lee Minhyeong nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn liền lạnh tanh, cậu nhóc dừng chân lại không tiếp tục đá nữa mà ôm lấy bóng chạy đi bỏ lại vào trong giỏ gỗ rồi lại chạy về nắm chặt lấy tay cậu kéo đi.

"A a a a a. anh Minhyeong, anh không nghe em nói à, chơi với em, mau chơi với em."

Hiện tại mọi người trong nhà ở khá xa vườn sau nên dù giọng của Lee Donghoon có lớn thì cũng không ai nghe được, ngoại trừ những bảo vệ xung quanh, tuy nhiên việc tranh chấp của trẻ con họ cũng không chen vào.

"Tôi không chơi với cậu." Lee Minhyeong lạnh lùng nói rồi tiếp tục kéo Wanghp đi.

Lee Donghoon nào buông tha dễ dàng, nó chạy lại nắm lấy tay Han Wangho rồi kéo, móng tay vừa dài lên một chút của nó bấm vào lòng bàn tay cậu vừa kéo vừa hét: "Anh không được chơi với người đáng ghét này, anh phải chơi với em... Người đáng ghét, người đáng ghét, anh ta chính là kẻ đáng ghét. Một thằng con trai mà lại đi làm vợ của một thằng con trai khác, ghê tởm, xấu xí. Mẹ em nói không được đến gần kẻ đáng ghét này.. Anh Minhyeong anh cũng không được đến gần."

Lee Minhyeong hoàn toàn không nghe nổi nữa, cậu nhóc dừng chân lại sau đó đưa tay gạt cái tay Lee Donghoon ra khỏi tay Wangho sau đó quát: "Em mới là thằng nhóc xấu xa, thằng nhóc đáng ghét...Cái tính tình đó của em chẳng ai ưa em."

"Anh Wangho thì sao, anh ấy tốt hơn cha mẹ em rất nhiều lần, bọn họ mới là người xấu xí người đáng ghét."

Tuy còn nhỏ nhưng Lee Minhyeong biết những lời nói mà đứa em họ này nói ra đều là nghe được từ miệng của người lớn trong nhà nó, bởi vì nó đã từng nghe thấy như vậy một lần chính miệng thím cùng chú út nói ra. Cậu nhóc không ghét đứa em họ cùng tuổi này nhưng bởi vì mỗi khi gặp mặt nó đều nói những câu nói rất khó nghe nên nhóc mới không muốn chơi cùng nữa, ba mẹ bảo là một chuyện mà chính bản thân nó mới là người quyết định.

"Không, anh không được nói như vậy... Kẻ đáng ghét này là người xấu... Người xấu." Lee Donghoon bị gạt tay liền gào lên sau đó quơ tay, móng tay trúng vào mu bàn tay mềm mại của cậu tạo ra một vết hồng hồng.

"Em mới là người xấu, em là kẻ đáng ghét, anh không muốn chơi với em." Lee Minhyeong cũng không yếu thế mà gào lại sau đó kéo tay cậu bước đi: "Anh Wangho chúng ta vào nhà."

Han Wangho cũng không xen vào cuộc tranh chấp của những đứa nhỏ chưa mười tuổi này, kéo cậu thì cậu đi không kéo thì cậu dừng, bị cào bấu cũng không để ý, dù sao sức lực của con nít cũng không là gì, dù có trày cũng rất nhanh sẽ lành nên cậu không muốn để ý. Lúc này nghe đứa nhỏ đáng yêu nắm tay mình nói cậu cũng gật đầu trả lời: "Được."

Hai người chậm rãi đi về phía nhà, Lee Donghoon ngơ ngác đứng nhìn sau đó nó tức giận mà bạch bạch chạy theo, tay đưa về phía trước, hai mắt nó đầy ác độc mà nhìn chằm chầm Lee Minhyeong.

Han Wangho nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng ôm lấy Lee Minhyeong lên, cậu lo lắng đứa nhỏ này thực sự sẽ xảy ra chuyện, dù sao cậu cũng biết được người phía sau muốn làm gì nên có thể đứng vững mà không bị xô ngã.

Lee Donghoon thấy ý đồ của mình không thể thực hiện liền buông lỏng hai cánh tay xuống, hai chân đang chạy cũng giảm lại tốc độ.

Han Wangho chú ý phía sau thấy vậy liền thở phào, Lee Minhyeong được cậu bế lên cũng vô tình thấy được động tác cảu đứa em họ của mình, cậu nhóc lạnh mặt xoay đầu nhìn về phía trước muốn nhìn xem ba mẹ có đứng ở đâu đó hay không để mách hành vi của đứa nhỏ xấu xa kia.

Nhưng đúng lúc này một trái bóng từ đâu bay đến đập mạnh vào lưng của Han Wangho, cậu kinh hãi loạng chọng bước vài bước về phía trước, lưng đau đớn, nhưng không ngờ được lúc này bọn họ đã bước đến hồ cá, chân của cậu trượt một cái nghiêng về phía hồ nước.

Bùm.


Lạnh quá, nước thật lạnh.

Han Wangho cảm thấy cả người mình như bị đóng băng, những dòng nước lạnh lẽo bao lấy toàn thân của cậu, khiến cậu vùng vẫy một lúc lâu rồi kiệt sức, cơ thể dần dần chìm xuống. Bện tai vang lên tiếng gào khóc nức nở của Lee Minhyeong.

May mắn trước khi té xuống nước cậu đã buông tay ra để cậu nhóc trượt xuống, tuy khi té mông đập xuống đất sẽ rất đau nhưng còn đỡ hơn để một đứa nhỏ trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết giống như cậu lúc này.

Ý thức dần dần mờ đi cuối cùng cậu không chịu nổi nữa mà hoàn toàn mất đi ý thức, cơ thể cũng chậm rãi chìm xuống mặt nước.

"Anh ơi, anh ơi." Lee Minhyeong nhìn thấy cậu biến mắt khỏi mặt hồ liền gào khóc gọi lớn.

Đứa nhỏ còn quá bé không thể làm gì khác ngoại trừ gào khóc gọi lớn, đứa nhỏ ngơ ngác mà bò lại gần bên vách hồ muốn đưa mắt tìm hình bóng của cậu.

"Lee Donghoon, nếu mày còn đưa bàn tay bẩn hiểu đó chạm vào người em trai tao thì tao sẽ khiến cho cả gia đình mày phải hối hận." Giọng nói đầy tức giận của Lee Sanghyeok vang lên sau đó anh không chút chần chờ mà nhảy xuống hồ.

Lee Minhyeong ngơ ngác nghe thấy giọng anh trai sau đó nhìn thấy anh nhảy xuống liền không khỏi lo lắng mà túm chặt áo mình căng thẳng nhìn chằm chằm xuống hồ,cậu không hề nghe thấy anh trai trước khi nhảy xuống hồ đã nói gì bởi vì lúc đó trong đầu chỉ còn duy nhất hình bóng của Han Wangho.

Nhưng Lee Donghoon nghe rất rõ ràng, cả người nó co quắp lại, hai mắt tràn đầy sự sợ hãi. Nó không ngờ việc làm của mình lại bị bắp gặp đúng lúc như thế.

Đúng vậy khi nhìn thấy Lee Minhyeong bò lại sát mép hồ nó liền liền nảy lên sát tâm, nhìn kẻ đáng ghét chìm xuống hồ khiến nó cảm thấy vui sướng, nếu như những kẻ đáng ghét đều biến mất như thế thì tốt biết mấy. Bởi vì suy nghĩ này mà nó không chút do dự đưa tay ra đi từng bước từng bước đến gần người anh họ luôn khiến nó chán ghét này.


Lee Sanghyeok không ngờ khi anh ngủ dậy liền đúng lúc nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm như vậy.

Đã rất lâu rồi anh không có một giấc ngủ ngon như vậy, không ngờ rằng có một người xa lạ ngủ bên cạnh mà anh lại không mất ngủ thậm chí vừa đặt nằm đã nhanh chóng ngủ say. Cũng vì vậy mà khi tỉnh dậy việc đầu tiên anh làm chính là tìm người, nhưng trong phòng ngoại trừ anh thì không có ai cả, nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay thì ngạc nhiên phát hiện đã quá mười một giờ, không ngờ anh lại ngủ bốn tiếng đồng hồ rồi.

Thời gian này hình như đứa em trai nhỏ kia của anh cũng đã về rồi, vậy việc cậu không có ở trong phòng rất có thể đang ở sân sau chơi cùng đứa nhỏ kia, vì vậy anh rời khỏi giường sau đó đi lại bên cạnh cửa sổ nhìn xuống sân sau, vừa hay cửa sổ phòng anh có thể quan sát đạon đường xung quanh hồ cá.

Nhìn thấy cậu đang ôm em trai mình trong lòng, mà đứa nhỏ phía sau đang dùng cặp mắt tối đen đầy ác ý nhìn chằm chằm hai người anh bất giác cau mày, nếu như bình thường sau khi xác định xong vị trí của cậu anh sẽ rời khỏi cửa sổ rồi đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt mỉm cười của cậu, nhìn thấy cậu dịu dàng mà đối xử với em trai mình khiến anh bất giác đứng yên tiếp tục dõi theo.

Cũng nhờ sự bất thường đó mà anh đã nhìn thấy cậu ngã xuống hồ nước, lúc đó anh hoảng sợ mà lao khỏi phòng dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy thẳng ra ngoài sân, nhưng nào ngờ cảnh tượng đập vào mắt anh trước hết chính là đứa em họ chỉ vừa vài tuổi của anh đang đưa tay muốn đẩy em trai ruột của anh xuống hồ.

Han Wangho đã chìm xuống dưới hồ, anh nhanh chóng bơi đến bên cạnh cậu mà đỡ lấy cậu, nhìn hai mắt nhắm nghiền của cậu anh không chút do dự mà đưa môi đến gần môi cậu sau đó hôn lên truyền chút không khí sang. Sau đó liền dứt khoát ôm theo cậu mà ngoi lên mặt hồ, cậu đã chìm xuống khá lâu, nếu cứ như vậy thêm vài giây nữa thì chắc chắn không cứu được.

Lúc này trên bờ những người khác cũng đã biết tin, vệ sĩ được gọi đến cũng nhanh chóng nhảy xuống hồ, sau khi anh ta nhìn thấy hai người liền giúp một tay, nhờ có sự giúp đỡ của anh ta nên cả ba người rất nhanh chóng liền được kéo lên bờ.

"Oa, anh ơi, anh ơi..." Lee Minhyeong nhìn thấy cậu liền nhào lên, cậu nhóc khóc nức nở muốn ôm lấy cậu, nhưng nữa đường đã bị Lee Sanghyeok ngăn lại.

"Em chưa thể lại gần." Anh nói sau đó ngồi khụy xuống bắt đầu sơ cứu cho cậu, dù cho đã cứu được lên bờ nhưng Wangho đã uống khá nhiều nước, hiện tại tình trạng cực kỳ nguy kịch, nếu như không sơ cứu kịp thì sẽ nguy hiễm đến tính mạng.

"Khụ... Khụ... Khụ..." Cậu ho vài tiếng phun nước ra ngoài, tuy nhiên cậu là một con mèo sợ lạnh nên lúc này đây hai mắt cậu vẫn nhắm nghiền hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Cậu chủ, xe cấp cứu đến rồi..." Dì Shin cùng hai bác sĩ vọt đến.

"Con đi theo cậu ấy." Lee Sanghyeok nhìn gia đình của mình nói sau đó lạnh lùng liếc nhìn bốn khuôn mặt đang giả vờ lo lắng bên kia: "Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào, sau này đừng để tôi nhìn thấy mấy người xuất hiện ở đây."

Ông nội, Lee Seongwoong cùng Shim Suryeon sắc mặt khẽ tối sầm, tuy không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng lời nói của Lee Sanghyeok khiến họ hiểu rõ chuyện xảy ra này chắc chắn liên quan đến một nhà Lee Junsik.

Lee Junsik cùng Oh Yoonhee nghe vậy sắc mặt khẽ biến, bọn họ muốn lên tiếng phủ nhận mình không biết gì cả nhưng không để bọn họ kịp mở lời thì anh đã chạy đi rồi.

Oh Yoonhee nhanh chóng đổi người tức khóc lóc cầu xin: "Chị dâu... Chị dâu, bọn em không biết gì cả, bọn em lúc nãy vẫn còn trong phòng mà thật sự không biết gì cả."

"Đừng chạm vào tôi." Shim Suryeon gạt tay bà ta ra sau đó nắm lấy tay đứa con trai nhỏ của mình rồi xoay người vào nhà. Bà phải chuẩn bị chút thức ăn để vào bện viện thăm hỏi con dâu mình.

Lee Seongwoong cũng không muốn nói gì nữa, những gì ông muốn nói đã nói từ rất lâu rồi, tuy nhiên đứa em trai này của ông chỉ xem ông như cái gai trong mắt, cái đinh trong lòng hoàn toàn không muốn nghe theo. Lần này ông đã không còn chút lòng tin nào về việc đứa em này sẽ thay đổi, ông xoay người đi theo vợ cùng con trai nhỏ của mình vào nhà.

"Ba..." Lee Junsik thấy anh trai mình cũng đi liền không nhịn được mà gọi người đang dùng ánh mắt cực kỳ bình thản nhìn ông ta trước mặt.

"Sau này anh tự mình sống đi. Sống cho tốt vào... Người cha già này đã không còn gì để nói với anh nữa rồi." Ông nội mệt mỏi nói sau đó xoay người chầm chậm đi vào nhà bỏ qua tiếng gọi của đứa con thứ hai của mình.

"Tụi mày rốt cuộc đã làm cái gì." Lee Junsik gọi mãi nhưng ông nội vẫn không nhìn lại liền không khỏi tức giận xoay người tát mạnh vào mặt con của mình.

"Anh..." Oh Yoonhee vội vàng ôm con trai lớn vào lòng mà thất thanh gọi.

"Lee Seokhoon, mày nói cho tao nghe mày đã làm cái gì." Lee Junsik không phải là người ngu ngốc, chỉ cần nghĩ đến việc cả hai đứa con mình đều có mặt ở trong sân sau này liền biết chuyện này do ai làm.

Đứa con nhỏ của ông ta không thể nào khiến một người lớn như Han Wangho ngã xuống hồ được, vậy thì chỉ có thể là do đứa con lớn của ông ta làm. Tuy khi biết chuyện xảy ra ông ta cực kỳ vui sướng khi người gặp họa nhưng bởi vì chuyện này khiến cho từ nay về sau ông ta không thể chạy đến đây nữa liền khiến ông ta cực kỳ uất hận, cục tức này không không thể không xả vì vậy ông ta liền dồn nó lên đầu người nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro