Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Về nhà chồng

Lee Sanghyeok nghe mẹ mình hỏi liên tục liền im lặng cho đến khi bà nói xong mới thở dài nói: "Mẹ, bọn con không tổ chức hôn lễ, em ấy cũng không thích phiền phức như vậy."

"Sao lại như vậy, con phải cho thằng bé một danh phận chứ, nếu không sau này ai sẽ nể mặt thằng bé đây." Shim Suryeon hừ lạnh, bà cảm thấy con trai mình đúng là đầu đất nếu như muốn sống cùng đứa nhỏ kia thì phải làm cho thằng bé yên tâm mà ở lại chứ.

"Con biết rồi, sau này khi có tiệc xã giao con sẽ dẫn em ấy theo, mẹ đừng lo." Lee Sanghyeok nhanh chóng nói, mà thật sự anh cũng định làm như thế dù sao cũng kết hôn vậy thì cứ bình yên mà sống cả đời đi.

Chỉ cần Han Wangho an phận thì anh sẽ không bạt đãi cậu.

Shim Suryeon tuy không hài lòng nhưng cũng không tiếp tục kêu con trai tổ chức hôn lễ nữa, nếu như cả hai đứa nhỏ đều đã quyết định như vậy thì cứ vậy thôi: "Vậy được rồi, con nhớ đối sử tốt với thằng bé một chút. Sau này tránh xa Han gia ra."

"Con biết rồi. Mẹ ngủ sớm đi."

"Vậy ngày mai hai đứa có về không, ông nội cùng cha con muốn nhìn đứa nhỏ xem thế nào." Shim Suryeon thở dài hỏi. Bà biết tính tình con trai mình rất lạnh nhạt, chắc chắn nó chỉ nói vậy thôi chứ không quan tâm thằng bé kia. Nhưng dù sao nếu có thể đưa thằng bé về nhà gặp gia đình là tốt lắm rồi, ít nhất có thể cùng nhau dùng một bữa cơm.

Lee Sanghyeok không ngờ mẹ sẽ hỏi như vậy, không biết bao lâu rồi anh không về nhà, suy nghĩ một hồi anh cũng gật đầu đáp ứng: "Mai con sẽ dẫn em ấy về."

"Được, vậy con cũng ngủ sớm mẹ cúp máy đây." Shim Suryeon mỉm cười hài lòng rồi cúp máy.

Lee Sanghyeok bỏ điện thoại xuống rồi đi lại bàn làm việc, nếu ngày mai về nhà vậy thì hôm nay anh phải làm xong công việc cho ngày mai luôn, nếu vậy thì không thể ngủ sớm được rồi. Anh lại thở dài rồi cắm đầu vào máy tính bắt đầu xử lý công việc mà không có chút than vãn nào.

Một đêm cứ như vậy mà trôi qua, Lee Sanghyeok bận rộn đến gần bốn giờ sáng mới lên giường chợp mắt chút xíu, nhưng sáng hôm sau mới sáu giờ không cần đồng hồ báo thức vang lên anh đã tự thức dậy với khuôn mặt không chút ngái ngủ mà bắt đầu vào nhà tắm sửa xoạn.

Sau khi ra khỏi phòng với dáng vẻ đĩnh đạc hoàn hảo, Lee Sanghyeok liền đi lên tầng hai tìm đúng căn phòng mà Han Wangho đã đi vào, anh gõ cửa vài tiếng nhưng thấy bên trong không chút động tĩnh nào liền dứt khoát lấy chìa khóa dự phòng ra rồi mở cửa.

Trên chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng, một người con trai có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, hai mắt nhắm nghiền cực kỳ ngoan ngoãn, cả người cuộn hết vào chăn. Lee Sanghyeok nhìn cậu thoáng ngẩn người, anh cảm thấy cảnh tượng này thật giống như mình từng thấy qua, hình như là giống con mèo béo ở nhà bạn mà mấy ngày trước anh từng nhìn thấy.

Tuy khung cảnh rất hài hòa đẹp đẽ nhưng Lee Sanghyeok lại không có tâm tình hưởng thức, anh hoàn toàn chẳng muốn cảm thấy nó đẹp như thế nào mà chỉ biết cái con heo vẫn còn đang ngủ kia đúng là có tâm trạng ngủ thật, anh thì đến gần sáng mới có thể chợp mắt chút xíu còn người ta thì thẳng giấc từ tối đến sáng hôm sau vẫn chưa muốn dậy.

Anh đi lại kéo kèm cửa cho ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong rồi đi lại giường gọi: "Dậy, dậy... Han Wangho cậu nhanh chóng dậy cho tôi."

"Ừm." Han Wangho bị làm phiền liền kéo mền lên che khuất đầu rồi an tâm ngủ tiếp.

Lee Sanghyeok đen mặt trực tiếp kéo chăn ra rồi lay người cậu: "Cậu mà không dậy tiền tiêu tháng này trực tiếp không còn."

"Không được." Han Wangho trong mơ màng nghe anh nói vậy liền bật người ngồi dậy hô lớn, sau đó khuôn mặt cậu đầy vẻ mê man nhìn sang anh rồi mím môi lên án: "Rõ ràng anh hứa với tôi rồi mà, sao nói cắt là cắt vậy."

"Hôm nay cậu cùng tôi về nhà ba mẹ, nếu còn không dậy thì tôi không khách sáo nữa." Lee Sanghyeok hừ lạnh uy hiếp rồi xoay người rời khỏi phòng.

Han Wangho buồn bực mà bĩu môi, ánh mắt cậu nhìn theo bóng lưng rời khỏi phòng của anh đầy oán giận, cứ tưởng sau khi kết hôn với anh cậu sẽ có thể hưởng thụ những ngày tháng hạnh phúc nào ngờ chỉ ngủ được mười tiếng trong ngày, không chỉ vậy còn phải chuẩn bị làm một đứa con ngoan trước mặt ba mẹ anh. Đúng là quá khổ sở.

"Không sao chắc chỉ có hôm nay thôi, qua ngày mai chắc chắn có thể trở thành cá ướp muối nằm thẳng tới khi đói bụng mới thôi." Cậu tự an ủi mình rồi ngồi dậy khỏi giường sau đó sửa soạn thật cẩn thận mới rời khỏi phòng.

Lúc đi xuống phòng khách liền nhìn thấy anh đang ngồi trên sô pha nhìn vào điện thoại di động, chân mày chau lại một cách khó chịu.

Lee Sanghyeok nghe thấy tiếng bước chân liền buông điện thoại xuống rồi nhìn lên, vẻ mặt đầy khó chịu hừ lạnh một tiếng: "Sao cậu lề mề vậy."

Han Wangho mím môi không nói lời nào, trong lòng cậu khẽ niệm một câu để tâm an tĩnh 'Đây là cơm áo gạo tiền, là cơm áo gạo tiền, bình tĩnh, bình tĩnh'.

"Cậu nhớ những gì tôi đã nói hôm qua. Trước mặt người nhà tôi hãy cư xử cho tốt vào." Anh lạnh lùng nhìn cậu rồi đứng dậy bỏ điện thoại vào túi sau đó đi ra khỏi nhà.

Tài xế đã ở bên ngoài xe chờ sẵn, tuy Lee Sanghyeok có xe riêng nhưng anh lại không thích tự mình lái, một khi trên xe anh sẽ lấy hồ sơ hoặc lấy di động ra xử lý một vài vấn đề của công ty. Nếu như anh tự mình lái xe thì không thể làm như vậy.

Han Wangho nhanh chóng đuổi theo bước chân của anh sau đó hai người cùng nhau ra khỏi nhà ngồi vào trong chiếc xe đã chờ bên ngoài cửa. Ngồi xuống bên cạnh anh cậu thoáng nhìn lên ghế phó lái nhưng chẳng thấy Seo Jinhyeok đâu liền không khỏi suy đoán, có lẽ anh ta phải chạy đến công ty để san sẻ công việc với vị cấp trên đang trốn việc để đưa vợ trên danh nghĩa về nhà ra mắt gia đình bên cạnh này rồi.

Nhà chính Lee gia nằm trong một con đường vắng vẻ nhiều cây cối, sau khi ông nội mua hết khu đất này để làm tài sản thì cũng xây nhà ở đây luôn, tuy nó khá vắng nhưng an ninh lại rất tốt không lo sẽ xảy ra sự cố, xung quanh nơi này đều có bảo vệ.

Tuy Lee gia chẳng có mấy tiếng tâm trong thương trường nhưng về tài sản thì không kém một ai, tuy nhiên không phải ai cũng biết số tiền cụ thể mà bọn họ đang nắm trong tay là bao nhiêu ngoại trừ người thân trong gia đình.

Hôm nay sau khi nghe tin Lee Sanghyeok đưa người về thì cả nhà đều nhanh chóng thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị gặp mặt. Shim Suryeon dùng bữa sáng sau đó nhờ người mua thêm nguyên liệu để buổi trưa bà sẽ làm một bàn ăn thịnh soạn để chào đón con dâu của mình.

Tuy bọn họ có tiền nhưng không thích phung phí vào việc thuê nhiều người giúp việc, ngoại trừ dì Shin thì không còn người ngoài nào khác nữa.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe, Shim Suryeon tưởng con trai đến thì vui mừng đi ra ngoài cửa đón, nào ngờ nhìn thấy người xuống xe lại là một nhà em chồng. Bà xụ mặt mà xoay người đi lại vào trong.

"Sao vậy?" Lee Seongwoong nhìn sắc mặt của vợ mình liền hỏi.

"Gia đình chú út đến."

Ngoài mặt thì vẫn còn qua lại nhưng thật chất bọn họ không muốn gặp gia đình này chút nào, không chỉ chú út mà cả vợ con ông ta cũng không phải người hiền lành gì.

"Seongwoong, mấy người bên ngoài kia chắc phải kiểm tra lại từ đầu rồi." Ông nội thở dài nói.

"Con biết rồi."

Ba người ngồi trên ghế ở phòng khách nghe thấy tiếng bước chân đi vào nhà, bốn người nhanh chóng xuất hiện ở trước phòng khách.

"Ba, anh,hai, chị hai." Người đàn ông đi vào lên tiếng nói. Ánh mắt ông ta sâu thẩm, mỗi khi nhìn người khác đều mang chút tính toán bên trong. Ông ta chính là đứa con út, Lee Junsik.

"Ba, anh hai, chị hai."

"Cháu chào ông, chào bác hai, chào bác hai gái."

Sau đó là giọng nói của một người phụ nữ đầy ngọt ngào, cuối cùng là giọng nói của hai người con trai một lớn một nhỏ.

"Ừ." Ông nội gật đầu đáp lại.

"Không biết vợ chồng con cái chú út đến đây là có chuyện gì." Lee Seongwoong lạnh nhạt hỏi.

"Sao anh lại hỏi vậy, lâu rồi em không đến thăm ba nên hôm nay có ngày rảnh nên đưa cả nhà đến thăm đấy." Lee Junsik giả lả cười nói.

"Đúng vậy đó, hôm này hai đứa nhỏ vừa vặn có thời gian nên bọn em mới chạy đến hỏi thăm." Vợ của Lee Junsik là Oh Yoonhee cũng vội vàng nói vào.

"Hôm nay là thứ tư." Shim Suryeon cười như không cười nhìn bọn họ bày trò.

Oh Yoonhee nghe vậy khuôn mặt tươi cười khẽ cứng lại, ý của Shim Suryeon rất rõ ràng hôm nay là thứ tư, không phải là ngày nghỉ làm sao hai đứa nhỏ của bà ta có thể được nghỉ mà chạy đến đây, ngoại trừ bọn họ bắt tụi nhỏ đến mà thôi. Nói thẳng ra Shim Suryeon đang muốn chỉ thẳng vào mặt hai người để nói bọn họ nói dối.

"Ba dạo này ngài thế nào rồi." Lee Junsik giống như không nghe thấy Shim Suryeon nói mà thản nhiên ngồi xuống ghế nhìn ông Lee mà hỏi.

"Vẫn tốt. Ta có thể sống rất lâu." Ông nội nói. Ý của ông rất rõ ràng hiện tại ông vẫn còn sống đừng có lúc nào cũng dòm ngó tài sản của ông.

Lee Junsik làm như nghe không hiểu mà vẫn mỉm cười nói: "Vậy thì quá tốt, chắc không lâu nữa Seokhoon sẽ có con để cho ba bồng."

Ông nội nghe vậy liền hiểu đứa con này đang dò hỏi chuyện gì. Những người bên ngoài chỉ biết đại gia tộc Han gia có cùng Lee gia hứa hôn, nhưng không ai biết rằng Han gia đã đổi người để gả qua. Mà đứa con trai này của ông đang dò hỏi xem Lee Sanghyeok có thực sự kết hôn với tiểu thư của gia tộc lớn hay không.

Trong mắt đứa con trai này của ông tiền mới là quan trọng. Vợ ông mất sớm một mình ông nuôi nấng hai đứa con, nhưng không ngờ một trong hai đứa lại có tính tình ác độc đến bản thân ông cũng phải sợ hãi, cũng vì điều này mà tình thương của ông dành cho đứa út này càng lúc càng lạnh nhạt, thậm chí ông còn không muốn gặp mặt nó.

"Thân già này cũng không ẵm bồng nổi." Ông nội lạnh nhạt nói, ông cũng không tiếp tục nhiều lời, dù sao chút cũng sẽ gặp nhau ông không cần phải nói tường tận làm gì.

"Vậy..."

Lee Junsik còn muốn nói gì đó nhưng khi nghe thấy tiếng xe bên ngoài thì ông ta liền im bật. Shim Suryeon nghe thấy tiếng xe thì vui vẻ đứng dậy sau đó vội vàng chạy ra ngoài. Lần này bà chắc chắn là con trai của mình rồi.

Lee Sanghyeok cùng Han Wangho ngồi bên trong xe cả một đoạn đường khá dài, từ nhà của bọn họ chạy đến đây mất gần một tiếng đồng hồ. Mỗi khi hai người ngồi cùng nhau thì không khí trong xe đều rất yên lặng, vì vậy cậu không tài nào tỉnh táo nổi mà tiếp tục gật gù rồi chìm vào giấc ngủ luôn.

Khi đến nơi Lee Sanghyeok gọi cậu dậy sau đó anh xuống xe trước đi vòng qua bên cửa xe của cậu rồi mở ra. Han Wangho thoáng kinh ngạc nhưng sau khi thấy thân ảnh của một người phụ nữ đang đi ra thì mợi bừng tỉnh. Diễn kịch, thì ra anh đã bắt đầu nhập vai rồi, vậy cậu cũng không thể không diễn theo.

Nghĩ như vậy cậu liền mỉm cười đi xuống xe thấy anh đóng cửa xe lại liền đưa tay chỉnh lại cà vạt giúp anh.

Shim Suryeon đi lại nhìn hai đứa nhỏ đang tình cảm với nhau liền cảm thấy vui vẻ, bà quan sát bạn đời của con trai mình, môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhìn qua là một đứa nhỏ ngoan ngoãn. Thấy cậu dời tay khỏi cà vạt của anh lúc này bà mới lên tiếng gọi: "Sanghyeok, con đến rồi à."

"Vâng, mẹ. Sao lại ra đây tụi con vào trong là được rồi." Lee Sanghyeok cũng nhìn thấy mẹ mình khi nãy nên mới đứng im để cậu chỉnh lại cà vạt, sau khi nghe thấy tiếng gọi thì vội vàng đáp lại rồi lo lắng nói.

"Mẹ không sao, lâu rồi không gặp con nên mẹ muốn chạy ra đón." Shim Suryeon mỉm cười vỗ nhẹ vào tay đứa nhỏ nhà mình sau đó bà nhìn sang cậu cười nói: "Chào con, ta là mẹ của nó sau này nhờ con chăm sóc nó giúp ta."

"Không có đâu ạ. Anh Sanghyeok chăm sóc con rất nhiều... Mẹ." Han Wangho lúng túng nói, cậu thật sự không giỏi về mặt giao tiếp như thế này.

"Ừ, ngoan." Nghe cậu gọi là mẹ Shim Suryeon càng thêm dịu dàng nói: "Mau chúng ta mau vào trong."

"Được ạ." Lee Sanghyeok dìu bà đi vào nhà. Han Wangho cũng nhanh chóng đi theo bên cạnh, lúc này trong đầu cậu đều là sự khó hiểu.

Mặc dù trong ký ức của nguyên chủ cả trong cuốn tiểu thuyết mà nguyên chủ nhắc đến đều nói rằng mẹ của nam chính rất hiền lành cùng dịu dàng, nhưng một người có thể tốt tính đến như thế này đúng là kỳ lạ.

Ba người đi vào nhà, đến khi nhìn thấy những người ngồi trong phòng khách Lee Sanghyeok liền không khỏi cau mày.

"Ông nội, ba, cậu út, thím út." Anh gật đầu chào hỏi, tuy không thích nhưng anh vẫn tỏ ra bình tĩnh lạnh nhạt.

"Ông nội, ba, cậu út, thím út." Han Wangho hoàn toàn không biết sóng ngầm trong gia đình này nên khi nghe anh nói cậu cũng lễ phép nói theo.

"Ngoan." Ông nội nhìn cậu hiền lành gật đầu.

"Ngồi đi, đứng đó làm gì." Lee Seongwoong đưa tay chỉ ghế sô pha bên còn lại.

"Vâng." Lee Sanghyeok dìu Shim Suryeon đến một tay kéo cậu theo sau.

Sau khi ba người đều ngồi xuống thì lúc này vang lên một âm thanh nghi hoặc: "Đây là."

Lee Junsik ra vẻ nghi ngờ mà hỏi nhưng trong lòng ông ta đang cực kỳ vui mừng còn có đôi chút khinh thường.

"Đây là bạn đời của tôi." Lee Sanghyeok lạnh nhạt nói.

"Ôi trời." Oh Yoonhee kinh ngạc bật hốt sau đó tỏ vẻ lo lắng: "Sao bạn đời của con lại là con trai. Sanghyeok con nghĩ gì vậy sao lại đem một thằng con trai về đây."

"Bạn đời của tôi không không cần thím quan tâm." Lee Sanghyeok lạnh lùng nói.

Oh Yoonhee tỏ vẻ tổn thương mà run giọng nói: "Thím, thím là lo lắng cho cháu cho gia đình chúng ta. Nếu như con lấy một thằng con trai thì sao có con nối dõi tông đường, sao có cháu cho bà mẹ con, ông nội con ẵm bồng."

"Thím còn nói đúng, nếu không để ta giới thiệu cho con một cô gái. Đứa nhỏ đó rất hiểu chuyện, cũng xinh đẹp..." Lee Junsik cũng giả đò khuyên nhủ.

"Đủ rồi." Han Wangho lên tiếng ngắt lời ông ta. 

Từ lúc bước vào Han Wangho  thấy không khí xung quanh cực kỳ âm u, ánh mắt của ba người được gọi là chú thím út luôn dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu thì cậu đã thu người lại tỏ ra yên tĩnh.

Nào ngờ cậu càng yên lặng những người đó càng không xem cậu ra gì, làm như cậu chẳng có mặt ở đây mà luôn chê bai còn muốn giới thiệu cho ông chồng hờ của cậu người khác. Đúng là khinh người quá đáng mà, cậu còn chưa hưởng thụ đủ mà sao có thể để người khác chia rẽ đây.

"Hai người nói đủ chưa." Han Wangho nhẹ nhàng hỏi đưa tay nắm lấy bàn tay anh để anh đừng lên tiếng.

Những người khác nghe thấy cậu lên tiếng thì kinh ngạc, Lee Junsik sầm mặt nhìn cậu nói: "Cậu không có quyền lên tiếng ở đây."

"Không, ông nói sai rồi. Ở đây hai vợ chồng ông mới không có quyền lên tiếng." Han Wangho mỉm cười nói: "Tôi cùng chồng mình là hợp pháp, làm sao tôi lại không thể lên tiếng."

"Anh ấy cùng tôi có ở bên nhau hay không thì cả ba mẹ chúng tôi còn không có ý kiến ông lại là cái gì mà lên tiếng."

"Tao là chú nó." Lee Junsik tuy giả vờ ngăn cản nhưng ông ta không hề quan tâm thậm chí còn vui vẻ khi Lee Sanghyeok lấy một thằng con trai, tuy nhiên khi nghe thấy giọng điệu của cậu ông ta liền cảm thấy cậu đang khinh thường mình, một thằng người ngoài như cậu sao dám dùng giọng điệu đó nói với ông.

"Ồ, chỉ là chú." Han Wangho gật gù một cách thờ ơ: "Nhưng ông có cảm thấy mình đáng được tôn trọng."

Cậu khẽ cười tỏ vẻ thâm sâu, đúng vậy cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi, tuy ký ức của nguyên chủ không có ấn tượng gì về gia đình người chú này nhưng trong cuốn tiểu thuyết lại ghi rất rõ ràng.

Cuộc sống khi còn bé của Lee Sanghyeok có hai lần bước chân vào cửa tử  chỉ vì người chú này muốn giết anh. May mắn sau khi phát hiện ông nội liền đuổi ông ta ra khỏi nhà chính, tuy không cắt đứt quan hệ nhưng hai bên lại không còn liên lạc với nhau cho đến khi ông ta lấy vợ, lúc đó mới có thể hòa hoãn quan hệ người nhà.

Nhưng dù quan hệ đã hòa hoãn thì với sự ác độc của Lee Junsik cũng chẳng ai còn chút cảm tình nào với ông. Ông ta cũng mở một công ty nhỏ không mấy danh tiếng nhưng sự than lam của ông ta cực kỳ lớn, thứ mà ông ta luôn muốn nhắm đến chính là gia sản của Ông nội.

Sau khi nhiều lần không thể hãm hại nam chính mà còn trơ mắt nhìn nam chính mỗi ngày mỗi đi lên thì ông ta liền không chấp nhận được mà bắt đầu tìm kiếm trợ giúp, khi biết được nam phản diện đối đầu với nam chính thì ông ta liền bắt tay với nam phản diện. Cái chết của nguyên chủ không chỉ có sự nhúng tay của phản diện mà còn có sự nhúng tay của người đàn ông này.

Tuy cuối cùng ông ta cũng không có kết cục tốt nhưng Han Wangho còn giữ trong người cảm xúc của nguyên chủ không thể nào thích người đàn ông này thậm chí là chán ghét.

"Mày... Mày..." Lee Junsik tức giận đến nổi run cả người ông ta đưa tay chỉ thẳng vào mặt cậu.

Lee Sanghyeok cũng khá kinh ngạc khi nghe cậu nói vậy, ấn tượng của anh đối với cậu ta là một người cực kỳ lười biếng, nói chuyện cũng cực kỳ ít. Vậy mà hiện tại cậu lại đối trội với một người khác mà không chút ngượng ngùng hay căng thẳng nào.

Tuy anh không có tình cảm với cậu nhưng người của anh không đến phiên người khác chỉ trỏ, vì vậy anh liền lạnh lùng ôm lấy cậu rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang tức giận ở đối diện mà nói: "Chú út, tôi vì ông nội mà không muốn quan tâm đến chú nhưng nếu như chú lại chạm đến vợ của tôi thì đừng trách tôi mời các người ra khỏi đây."

Oh Yoonhee sắc mặt khẽ biến vội vàng nắm lấy tay chồng khẽ lay lay, bà ta ngượng ngùng cười tỏ vẻ hối lỗi: "Ôi cháu đừng giận, chú cháu chỉ là lo lắng cho cháu chứ ông ấy không có ý gì cả. Mọi người đều là người nhà đừng căng thẳng quá."

Lee Junsik bị vợ kéo lại cũng dần dần ém lại tính tình mà mỉm cười nói: "Sanghyeok chú không có ý gì, dù sao nhà chúng ta cũng đừng để người ngoài xen vào."

Tuy ông ta không tiếp tục nổi giận nhưng  cũng không quên tiếp tục nhắm vào cậu, hiện tại ông ta cực kỳ muốn cho người vừa sỉ nhục ông ta một bài học. Không chỉ gia đình anh trai mình nhìn ông ta tỏ vẻ khó chịu mà cả người ngoài vừa đến nhà kia cũng dùng ánh mắt khinh thường đó nhìn ông ta khiến ông ta cực kỳ khó chịu.

"Được rồi im miệng lại hết đi." Ông nội không chịu được mà lên tiếng quát. Ông thật sự không muốn nghe thêm tiếng nào nữa.

"Được rồi mọi người vào dùng bữa đi, cũng quá giờ rồi." Shim Suryeon liếc nhìn Lee Junsik đầy cảnh cáo rồi cười cười nhìn Han Wangho nói.

"Được ạ, con còn chưa ăn sáng." Han Wangho cũng rất hiểu chuyện nên gật đầu theo ý bà.

"Vậy vào trong nhà ăn đi. Trưa nay ta còn muốn làm cơm cho con nữa."

"Con cảm ơn mẹ." Han Wangho cười rồi kéo tay anh nói: "Đi thôi anh."

"Ừ." Lee Sanghyeok theo động tác kéo của cậu mà đứng dậy rồi đi theo mẹ vào nhà ăn.

Lee Seongwoong cũng không nói gì mà theo vợ cùng con rời đi.

Ông nội khẽ nhìn qua gia đình Lee Junsik rồi trầm giọng nói: "Bớt gây chuyện cho tôi. Đừng tưởng tôi không biết trong lòng mấy người đang nghĩ gì."

"Ba..." Lee Junsik nhíu mày tức giận. Từ xưa đến nay ông ta luôn cảm thấy ba mình thiên vị, rõ ràng cả hai đều là con trai ông nhưng ông lại luôn thiên vị anh trai, thậm trí con trai của anh trai  cũng được ông yêu thương hơn.

"Nếu như còn gây chuyện tôi sẽ không nhìn đến anh nữa. Hãy nghĩ kỹ lại những tội lỗi của mình đi." Ông nội thở dài vẻ mặt đầy mệt mỏi u buồn, nói xong ông xoay người đi vào nhà ăn.

Sao ông lại không buồn, dù sao cũng là con trai của ông nhưng lại luôn có suy nghĩ muốn hại anh trai cùng cháu trai của mình để giành lấy tài sản. Không chỉ buồn ông còn cảm thấy thất bại, nuôi một đứa con thành thế này đều là lỗi của ông.

Nhìn bóng lưng của Ông nội, Lee Junsik nghiến răng nghiến lợi hai mắt đầy u ám. Oh Yoonhee nhìn chồng mình khẽ hỏi: "Anh, chúng ta vào không."

"Đi." Lee Junsik quả quyết đứng dậy rồi đi vào. Oh Yoonhee đứng dậy kéo theo hai đứa con không có tiền đồ của mình theo:

"Hai đứa bây sao không lanh lợi chút nào vậy. Tụi bây không biết lấy lòng ông nội à."

Nhưng dù bà ta càm ràm thế nào hai đứa con của bà ta không chút để ý, một người khuôn mặt vẫn lạnh tanh, một người thì trợn mắt phòng má đầy khinh thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro