Chương 21
Những chuyện xảy ra trong sảnh đấu giá sau đó Han Wangho hoàn toàn không biết. Sau khi nhìn thấy Han Haein bị kéo đi thì mèo nhỏ đã bị sự mệt mỏi đánh gục.
Đến khi Han Wangho tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên gối đầu mềm mại, bên cạnh là khuôn mặt ngủ say đầy đẹp trai của Lee Sanghyeok. Quầng thâm trên mắt của anh cho thấy anh đã ngủ trễ như thế nào.
Mặc dù đã tỉnh dậy nhưng cậu không dám động đậy, đầu nhỏ chỉ có thể nghiên sang một bên để nhìn khuôn mặt của người bạn đời mà cậu yêu. Lo lắng sẽ làm anh tỉnh giấc cậu chỉ đành âm thầm lặng lẽ không chút động đậy mà nhìn anh, sau đó cậu một lần nữa nhắm mắt ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu Han Wangho cảm thấy có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt lông của cậu. Mèo nhỏ không khỏi thở phì phò vì bị đánh thức nhưng đôi mắt vẫn hở ra một chút để nhìn.
Han Wangho sau khi nhìn thấy cơ ngực quen thuộc qua một đường hẹp nhỏ do mắt chỉ mở một chút liền nhanh chóng mở bừng mắt ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của mèo con không khỏi ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào cơ ngực săn chắc trước mặt.
"Hài lòng không mèo nhỏ."
Giọng nói đầy kiềm nén vang lên phía trên đầu khiến Han Wangho không khỏi đỏ mặt mèo, cậu vậy mà nhìn cơ ngực của chồng cậu không chớp mắt.
Sao lại mất mặt như thế này.
Lee Sanghyeok không thể nào nhìn thấy mặt mèo có thể đỏ bừng giống như mặt người, anh nhìn trái nhìn phải không khỏi thất vọng, tuy nhiên sau đó nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mèo con chồn vào hai bàn chân mèo liền bật cười vui vẻ.
Bé mèo của anh đúng là đang yêu chết đi được.
Han Wangho xấu hổ trong chốc lát liền ngẩn đầu lên mà kêu: "Meo meo" (Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.)
Mặc dù nghe không hiểu tiếng mèo nhưng Lee Sanghyeok vẫn có thể đoán ra cậu muốn nói cái gì. Anh mỉm cười ôm mèo lên chân mình sau đó kể lại.
Sau khi những kẻ bị Han Haein mê hoặc tỉnh lại liền giận giữ mà vây cô ta lại chất vấn. Bọn họ có thể nhớ lại tất cả hành động của mình làm nhưng lại không hiểu tại sao bản thân lại không thể khống chế hành động của mình.
Bọn họ nghi ngờ cô ta sử dụng bùa chú hay thuốc mê nào đó lên người mình.
Mặc dù những người trong giới hào môn như họ sẽ không ra tay đánh phụ nữ nhưng trong buổi đấu giá có những vị phu nhân được mời đến. Sau khi nhìn thấy chồng mình thanh tỉnh lại liền không khỏi bộc phát, bao nhiêu tức giận, ấm ức mà bọn họ phải chịu trong thời gian qua liền phát tiếc lên người Han Haein.
Cô ta bị bọn họ đánh một lúc sau đó mới bị cảnh sát đưa đi điều tra. Mặc dù cảnh sát cảm thấy lời tố cáo quá vô lý nhưng số lượng tố cáo quá nhiều khiến bọn họ không thể không xem trong chuyện này.
Han Haein mặc dù bị đánh nhưng vết thương khá nhẹ nên cô ta bị tạm giam để chờ điều tra.
Buổi đấu giá cũng vì biến cố này mà hủy bỏ, hiện tại cũng không còn ai có tâm trạng để tiếp tục đấu giá nữa. Sau khi cảm kích nói cảm ơn cùng hối lỗi với Lee Sanghyeok tất cả mọi người liền nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên Lee Sanghyeok không rõ những người có mặt trong đấu giá nhờ Han Wangho mới có thể thanh tỉnh, nhưng sau đó không hiểu tại sao những kẻ không đi buổi đấu giá cũng trở nên thanh tỉnh lại. Sau khi tất cả mọi người thanh tỉnh lại liền chung tay điều tra về nhà họ Han, có những kẻ bị Han Haein lừa tiền cũng nhanh chóng lấy chứng cớ ra để khiến cô ta bồi thường thiệt hại.
Cứ như thế không đến một ngày Han Haein bởi vì rất nhiều tội mà bị đưa vào tù, mặc dù không thể điều tra ra cô ta dùng bùa chú hay mê dược gì nhưng chỉ cần những tội danh khác cô ta vẫn sẽ phải chịu hình phạt thích đáng. Còn nhà họ Han thì công ty phá sản, bọn họ đều mang trong người cả đống nợ cuối cùng trốn chui trốn lủi không dám gặp ai.
Cho dù như thế nhưng số tiền cả nhà họ Han nợ đều phải trả lại cho người mà bọn họ thiếu nợ.
Han Wangho nghe xong liền không khỏi vui vẻ lắc lư đuôi mèo. Nếu đã làm chuyện xấu thì phải chịu trách nhiệm cho những chuyện mà cô ta làm ra.
Đây chính là nhân quả, là quy luật của tự nhiên.
Lee Sanghyeok nhìn cậu đầy dịu dàng, anh không nói cho cậu biết Kang Hanna biết được thân phận của cậu rồi, anh sợ hãi nếu để quá nhiều người biết mèo nhỏ có thể hóa hình thành người thì có phải cậu sẽ biến mất hay không.
Dù sao trên thế giới này sẽ không có con vật thành tinh. Cũng vì sợ hãi anh đã dặn dò Kang Hanna xem như chưa biết gì cả, từ giờ trở đi cô ấy không được nhắc đến chuyện này.
Cuối cùng mọi chuyện đều đã qua, người mà bọn họ hận cũng đã lãnh hậu quả mà họ gây ra. Hai người bọn họ ngoại trừ Han Wangho thì đã không còn chuyện gì lo lắng nữa.
"Meo... Meo."
Han Wangho thấy anh thất thần thì không khỏi kêu hai tiếng.
Lee Sanghyeok hai mắt thoáng hồi thần sau đó anh dịu dàng nói: "Wangho, chúng ta đến nơi đó nhé."
Mặc dù anh không nói rõ nhữn Han Wangho vẫn biết anh muốn nói đến đâu, cậu thoáng do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.
Chuyện này cuối cùng cũng phải có một kết quả, cho dù cậu có thể biến trở lại thành người hay không thì vẫn phải thử một lần. Quy luật tự nhiên cho dù khắc khe như thế, cho dù trang trọng như thế như cậu cảm thấy chắc chắn sẽ có cơ hội.
Một người một mèo đã quyết định thì không chừng chừ. Sau khi ăn xong bữa sáng hai người liền rời khỏi nhà.
Lee Sanghyeok có ký ức về giấc mơ nên anh biết rất rõ nơi đó nằm ở đâu. Thành phố này mặc dù rộng lớn nhưng trụ sở có thể được nhà nước cấp quyền quản lý thì vẫn sẽ nằm trong những khu vực đông đúc.
Trong mơ Han Wangho cũng đã đi vào một khu vực có rất nhiều nhà cao tầng, mặc dù cây cối khá um tùm nhưng vẫn có thể chắc chắn nơi đó rất dễ tìm.
Lee Sanghyeok xác nhận xong liền chở theo mèo nhỏ chạy đi tìm. Anh chỉ thấy trong mơ, cũng chỉ đi theo sau cậu chứ hoàn toàn không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh nên không xác định được địa điểm.
Còn Han Wangho cậu cũng không rõ, thậm chí còn khá mù mờ với nơi đó nên không thể giúp được gì.
Chiếc xe cứ như thế mà chạy từ khu vực này đến khu vực khác, nơi đó dành cho động vật, thực vật nên chắc chắn không thể nào có địa chỉ cụ thể để tra cứu, bọn họ cần phải tìm kiếm khắp nơi trong thành phố.
Mặc dù theo suy nghĩ thì có thể thu hẹp phạm vi nhưng những nơi giống như thế ở một nơi có nhiều hào môn thế gia như thành phố thì không phải ít.
Năm ngày trôi qua Lee Sanghyeok không từ bỏ mà tiếp tục tìm kiếm, anh nhờ ba mình đến công ty để quản lý giúp còn anh mỗi lần trời tối sẽ dừng lại ở một khách sạn nào đó với một con mèo nhỏ trong lòng, đến sáng thì sẽ tiếp tục lái xe rời đi.
Cuối cùng sự tìm kiếm của anh cũng có kết quả.
Nhìn con đường khá quen thuộc giống như trong giấc mơ, Lee Sanghyeok ra khỏi xe, ôm lấy Han Wangho vẫn đang lim dim lên rồi chậm rãi đi dọc theo con đường trong trí nhớ.
"Meo."
Han Wangho mở mắt ngước đầu nhìn anh nghi hoặc.
"Anh biết con đường này."
Lee Sanghyeok mỉm cười nhìn cậu, khuôn mặt mệt mỏi của anh do tìm kiếm nhiều ngày bởi vì tìm được đường mà dẩn trở nên sáng sủa.
Han Wangho nghe vậy thì không khỏi hồi hộp nhìn con đường phía trước, trong lòng cậu mặc dù tràn đầy sự bất an nhưng nhiều hơn vẫn là hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.
Cậu muốn cùng người mình yêu trải qua một đời như bao nhiêu người khác trên thế giới này. Cậu không muốn đến cuối cùng mình chỉ là một con mèo trắng nhỏ làm khổ anh suốt đời.
Lee Sanghyeok theo trí nhớ mà đi trên đường.
Han Wangho không biết anh đã đi bao lâu cuối cùng trong mắt cậu nhìn thấy một tấm bản ghi một dòng chữ 'Trụ sở thành tinh'.
"Meo, meo." (Ở kia, ở kia.)
Lee Sanghyeok nghe cậu kêu không khỏi nghi hoặc: "Sao vậy."
Han Wangho nghe hỏi thì đưa chân chỉ về hướng có tấm bản ghi chữ, nhưng khi anh nhìn sang thì lại không thấy gì cả:
"Ở đó có gì à."
Không ngờ được anh Lee Sanghyeok không nhìn thấy, Han Wangho không khỏi vùng vẫy sau đó nhảy khỏi tay anh chạy về phía có tấm bản ghi chữ.
Anh không biết cậu làm sao nhưng vẫn nhanh chóng chạy theo.
Han Wangho chạy theo hướng tấm bản ghi sau đó chạy theo con đường nhỏ cuối cùng cậu dừng trước một trụ sở khá lớn, bên trên ghi văn phòng trụ sở thành tinh.
Khi Lee Sanghyeok chạy đến cuối cùng cũng nhìn thấy chữ ghi trên bản gắn phía trên cổng.
Mọi thứ trùng khớp với giấc mơ của mình khiến anh kích động không thôi. Anh khom người ôm mèo nhỏ lên rồi đi vào trong.
Những nhân viên bên trong trụ sở nhìn thấy người bình thường đi vào thì không khỏi kinh ngạc, hai mắt của dã thú không khỏi sắc bén nhìn chằm chằm sinh vật khác loài đi vào.
Lee Sanghyeok mặc dù hơi cứng người nhưng anh vẫn bình tĩnh đi đến một cái bàn gần cửa nhất: "Xin chào, tôi có chuyện xin nhờ giúp đỡ."
Không một ai lên tiếng đáp lại anh, bọn họ chỉ nhìn anh chằm chằm trong mắt đầy suy tư. Nhưng khi ánh mắt bọn họ nhìn thấy mèo con trong lòng anh thì một cô gái bật dậy chạy vào trong một văn phòng kín mít thì xung quanh bắt đầu trở nên xôn xao.
Lee Sanghyeok không nghe được nội dung của bọn họ đang nói, nhưng anh chắc chắn bọn họ đang bàn tán về mình.
Han Wangho có thể nghe hiểu nhưng cậu không dám mở miệng nói gì, những câu nói mà những người này nói ra thật sự quá đáng sợ đi, có khi nào cậu sẽ bị bắt vào tù của động vật thành tinh hay không.
Đúng lúc cậu suy nghĩ mênh mang thì một ông lão từ trong văn phòng đi ra theo sau là cô gái vừa chạy vào.
Ông lão nhìn Lee Sanghyeok rồi lại nhìn Han Wangho, ánh mắt không phải sự dò xét mà là sự yêu thương của một vị có tuổi đời nhiều hơn nhìn đứa cháu nhỏ của mình.
"Người này là gì của con."
Ông lão đưa tay tiếp nhận mèo nhỏ trong tay Lee Sanghyeok rồi hỏi.
Han Wangho ngước đầu nhỏ lên nhìn ông lão sau đó mềm mại kêu: "Meo." (Bạn đời của con.)
"Thì ra là thế."
Ông lão gật đầu sau đó nhìn Lee Sanghyeok:
"Cậu cũng biết mọi chuyện rồi nhỉ."
Anh gật đầu tỏ vẻ đúng vậy.
"Vậy thì chắc cậu cũng biết một khi những thứ có thể thành tinh rồi biến thành người, một khi biến về bản thể thì sẽ không bao giờ có thể biến về hình dáng con người được nữa."
Lee Sanghyeok nghe vậy không khỏi sầm mặt, nhưng anh vẫn cố chấp hỏi: "Có cách nào khác không ạ."
Ông lão thở dài: "Chúng ta là những thứ trái với tự nhiên, bởi vì quy luật là thứ không có cách nào thay đổi, một khi phạm phải thì chúng ta sẽ bị đào thải khỏi thế giới này. Tại sao tu tập để thành tinh cuối cùng chỉ có thể biến thành người, trước khi thế giới này thay đổi thì loài người có thể tu luyện để thành tiên vì vậy chúng ta cũng có thể thành yêu, để có sự cân bằng tự nhiên sẽ không ngăn cản những thứ như pháp thuật, bí thuật xảy ra."
Nói đến đây vẻ mặt ông lão không khỏi tỏ ra nhớ nhung, sau đó ông lại nói tiếp: "Nhưng sau khi linh khí của trời đất biến đổi thì những thứ đó cũng chỉ là chuyện xưa được viết ra trong tâm trí của con người mà thôi, cũng vì sự công bằng mà một khi chúng ta thành tinh thì tự nhiên sẽ lấy đi tất cả năng lực của chúng ta nhưng đổi lại chúng ta có thể trường sinh bất tử. Cho dù thân thể loài người có chết đi thì khi biến trở về nguyên hình thì mạng sống vẫn còn mãi, chỉ cần một thời gian tu luyện chúng ta lại có thể tiếp tục trở thành người."
Han Wangho nghe vậy không khỏi khó hiểu: "Meo." (Tại sao lại như vậy.)
"Bởi vì sự công bằng của tự nhiên. Con người có thể đầu thai chuyển thế nhưng không có cách nào nắm giữ ký ức của kiếp trước, chúng ta không cần đầu thai vì vậy ký ức của hàng trăm năm, hàng ngàn năm, hàng triệu năm đều có thể nhớ rất rõ ràng."
Ông lão nhìn Han Wangho trên tay dịu dàng nói: "Bởi vì tự nhiên công bằng nên trong chúng ta có người sẽ rất vui vẻ bởi vì chuyện này, nhưng cũng có người sẽ khổ sở bởi vì như thế."
Lee Sanghyeok nhìn mèo nhỏ của mình, trong lòng anh không ngừng run rẩy. Có lẽ kỳ tích không thể xảy ra, nếu như đây là quy luật thì bọn họ không thể có cách nào để làm trái được.
Nhưng khác với suy nghĩ của anh Han Wangho lại cảm thấy trong lời nói của ông lão có một khe thở: "Meo meo meo." ( Sự công bằng mà ông nói có phải vẫn có thể dùng thứ gì đó để đánh đổi.)
Ông lão thở dài nhìn cậu: "Đúng vậy, nhưng ta không mong con sẽ chọn điều này."
Han Wangho nhìn ánh mắt đượm buồn của ộng lão không khỏi run râu nhưng vẫn hỏi: "Meo." (Ông có thể chỉ cho con không ạ.)
"Có thể. Đánh đỗi sự vĩnh cửu để lấy cơ hội trở thành người."
Ông lão nói rồi ngước đầu nhìn vào mắt Lee Sanghyeok: "Nếu như muốn trở lại thành người thì chỉ có thể trao đổi, đánh đổi sự vĩnh cửu để đổi lấy cơ thể của nhân loại, kể từ đây số mệnh sẽ do trời định."
Lee Sanghyeok nghe vậy liền hiểu, ý của ông lão chính là một khi Han Wangho trở lại thành người thì cậu sinh ra hay chết đi sẽ do trời định, từ nay về sau sẽ trở thành nhân loại bình thường, trăm, ngàn năm tu luyện sẽ hóa thành năng lượng để cậu có thể đổi hóa thành xương cốt.
Sau này khi chết đi nếu như cậu có đầu thai thì sẽ như những nhân loại bình thường mất hết ký ức, cho dù đầu thai trở thành động vật thì cũng chỉ là một con vật bình thường trong thế giới này mà thôi.
Lúc này đây Lee Sanghyeok không biết phải làm như thế nào. Anh yêu Han Wangho nhưng anh không thể vì sự ích kỷ của mình bỏ qua công sức tu luyện cũa cậu,
Cho dù trên thế giới này có kiếp sau nhưng bọn họ còn có thể gặp lại nhau hay không, anh không biết được mà chính Han Wangho cũng không biết được.
Đúng là thế giới này có kỳ tích nhưng kỳ tích này lại là sự chọn lựa khiến Lee Sanghyeok khốn khổ.
Khác với sự khó khăn cùng rối rắm của anh, sau khi nghe xong Han Wangho hoàn toàn không chút rối rắm. Không chỉ bởi vì yêu anh mà từ trước đến nay câu luôn luôn nghĩ bản thân là con người, không cần phải rối rắm cái sự sống vĩnh cửu kia cậu chỉ cần có thể sống đến già bên cạnh người cậu yêu là đủ rồi...
Không chỉ vậy cuộc sống hiện tại của cậu có bao nhiêu vui sướng, những người thân yêu của cậu luôn lo lắng cho cậu cho dù không chút quan hệ máu mủ nào. Cậu của hiện tại không hề cô đơn.
Nghĩ như vậy Han Wangho rất thoải mái mà chấp nhận chuyện này: "Meo meo meo." (Ông ơi, xin nhờ ông giúp con trở lại thành người ạ.)
"Con thật sự đã quyết định như vậy. Sẽ không có cách nào hối hận cả."
Ông lão nói sau đó nhận được cái gật đầu đầy kiên quyết của mèo nhỏ.
Lee Sanghyeok nghe ông lão nói không khỏi bật hốt: "Khoan đã, em ấy chọn... Chọn cái nào rồi. Không được."
Ông lão nghe vậy không khỏi nhìn Lee Sanghyeok, cuối cùng thở dài lắc đầu: "Đúng là chúng ta không có mấy ai thoát được chuyện này. Như vậy cũng tốt đi từ nay về sau không cần phải lo sợ quy luật của tự nhiên bỗng một ngày đào thải chúng ra ra khỏi thế giới này."
Nói xong ông ôm mèo nhỏ xoay người về văn phỏng của mình. Lee Sanghyeok không khỏi hoảng hốt chạy theo sau.
Đi vào văn phòng của mình ông lão thả mèo nhỏ xuống đất sau đó chậm rãi nói: "Trong cơ thể chúng ta có một việc yêu đan, mặc dù không thể thành yêu nhưng yêu đan vẫn tồn tại. Con chỉ cần khiến nó vỡ ra sau đó hấp thu nó vào trong cơ thể, chính vào lúc con hấp thu hoàn toàn thì có thể nắn lại xương cốt của mình."
Han Wangho không nhìn đến khuôn mặt lo lắng của Lee Sanghyeok, cậu đã quyết định nên sẽ không nghe theo anh. Chỉ cần bọn họ có thể bên nhau một đời người vậy thì sự đánh đổi này là xứng đáng.
Cậu làm theo sự hướng dẫn của ông lão, sau khi làm vỡ yêu đan liền nhanh chóng hấp thu nó vào trong cơ thể mình. Cảm nhận từng chút từng chút thấp vào người sau đó cậu liền ắn lại xuống cốt.
Cứ nghĩ nó rất đơn giản nhưng không, khi bắt đầu nắn xương cả người cậu bao bọc bởi sương mù trắng xóa, từng cơn đau đớn không ngừng truyền đến khiến cả người cậu run rẩy. Tiếng hét chói tai không ngừng từ miệng cậu kêu gào.
Trong cơn đau đớn như lóc thịt lột da này trong đầu cậu xuất hiện một đoạn ký ức hoàn chỉnh.
Thế giới này không phải một quyển truyện, nơi này chính là kiếp trước của cậu, tuy nhiên cậu không ngờ rằng thế giới có một sự can thiệp khác khiến nó quay về lúc bắt đầu. Han Haein chính là một kẻ ở bên ngoài thế giới này được đưa đến đây, cô ta cứ nghĩ mình xuyên vào trong sách mà bản thân chính là nữ chính của thế giới này, cuối cùng cô ta nhờ sự trợ giúp của kẻ xâm nhập mà thành công khiến cậu mất đi yêu đan sau đó chết đi.
Trí nhớ mà cậu có chính là kiếp sau khi bản thân mất đi yêu đan thì bị đưa vào luân hồi chuyển kiếp. Tuy nhiên không biết nguyên do tại sao cậu vô tình nhìn thấy quyển truyện đó.
Thế giới không có cách nào đánh đuổi được kẻ xâm nhập vì vậy chỉ có thể bảo vệ cậu bằng cách trao cho cậu năng lực chống trả lại . Rốt cuộc cái gọi là nam chính nữ chính, công chính thụ chính đều là do người nào nắm giữ năng lượng giúp thế giới vận thành mà thôi.
Cậu không phải nhân vật chính nhưng cũng không phải người duy nhất giúp thế giới này vận hành. Chỉ là trong câu chuyện của bản thân xuất hiện biến cố mà thôi vì vậy cậu phải tự tay mình xử lý biến cố đó.
Đây có lẽ chính là sự công bằng mà tự nhiên đang vận hành.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cơn đau đớn do nắn lại cơ thể gây ra cuối cùng cũng dịu lại, lúc này đây cuối cùng Han Wangho cũng cảm thấy bản thân đứng trên sàn nhà bằng hai chân chứ không phải bằng bốn cái đệm thịt mềm mại nữa.
Sương mù nhanh chóng tan đi, cơ thể nhân loại của Han Wangho hiện ra trước mắt Lee Sanghyeok cùng ông lão. Cả người cậu trần trụi không một mảnh vải che thân, vừa nhìn thấy vậy anh không khỏi đen mặt mà nhanh chóng cởi áo khoác của mình đi nhanh đến choàng cho cậu.
Mặc dù hiện tại trong đầu anh tràn đầy sự tự trách cùng đau khổ nhưng khi nhìn thấy bạn đời của mình xuất hiện như vậy trước mặt người khác khiến anh nổi lên cơn ghen, anh tức giận mà mặc áo khoác của mình cho cậu, hai mắt hung tợn trừng cậu.
Han Wangho nhìn anh như vậy thì không khỏi đưa hai tay lên ôm lấy mặt anh sau đó nhẹ nhàng gọi:
" Sanghyeok."
Nhìn thấy hai mắt lắp lánh của cậu cùng giọng nói mềm mại Han Wangho không thể giữ được sắc mặt hung dữ nữa mà thở dài đầy tự trách: "Xin lỗi, là anh không tốt..."
"Suỵt."
Han Wangho đưa ngón tay lên môi anh. Mắt cậu thoáng nhìn chỗ mà ông lão vừa đứng, nhìn thấy nơi đó đã không còn ai, không biết ông lão đã rời đi từ lúc nào liền không khỏi thở phào rồi ngại ngùng mím môi.
Hai người nhìn nhau một lúc, Han Wangho nhìn hai mắt nóng rực của anh thì không khỏi ngại ngùng. Nhưng cậu không né tránh ngược lại cậu đưa mặt mình đến gần anh sau đó in môi cậu lên bờ môi của anh.
Lee Sanghyeok nhanh chóng đè lại đầu cậu ngậm lấy bờ môi mềm mại dâng đến tận miệng này sau đó hôn cậu một cách mạnh mẽ như muốn nuốt cậu vào bụng khiến cậu khó thở không thôi.
Anh hôn cậu cho đến khi cảm thấy cậu nghẹt thở thì buông ra, giọng nói khàn khàn mà thì thầm vào tai cậu:
"Wangho, vợ của anh. Anh yêu em."
Han Wangho nghe vậy thì nở nụ cười sau đó mềm mại đáp lại: "Chồng ơi. Em cũng yêu anh."
Nói xong hai người lại tiếp tục lao vào hôn nhau. Sự chia cắt khiến bọn họ rốt cuộc hiểu được tình yêu là sự chia sẽ, là sự thấu hiểu. Một bên muốn vun đắp một bên chỉ biết thưởng thụ thì sẽ không thể nào bền vững được.
Hai người bọn họ không ai sai cả chỉ là lúc ấy bọn họ một bên thưởng thụ tình yêu còn một bên dành hết trách nhiệm để bảo vệ tình yêu của mình. Đến cuối cùng không ai biết chia sẻ cũng không có cách nào thấu hiểu nhau cuối cùng dẫn đến một cái kết khiến cả hai đau khổ.
May mắn bọn họ còn có thể làm lại, nhưng trên đời này có mấy ai được may mắn như vậy. Bởi vì hiểu được điều này mà cả hai bắt đầu trân trọng nhau hơn.
Nụ hôn kéo dài, cả Han Wangho lẫn Lee Sanghyeok đều không muốn tách ra. Đến khi cậu hoàn toàn không còn chút sức lực mà bị anh ôm vào lòng, bên tai nghe thấy tiếng thì thầm đầy tình cảm của anh: "Sau khi trở về chúng ta tổ chức hôn lễ nhé. Anh muốn cuộc hôn nhân của chúng ta phải thật tốt đẹp, anh muốn em phải thật hạnh phúc."
Han Wangho không khỏi mỉm cưới mà gật đầu: "Được, hôn nhân của chúng ta sẽ thật tốt đẹp, thật hạnh phúc."
Kiếp này chúng ta có thể bù lại cho những tiếc nuối mà cả hai lần chúng ta đều đã bỏ lỡ. May mắn em có thể trở về để gặp anh sau đó tiếp tục yêu anh.
-end-
Hẹn cả nhà ở Fic khác nhé !!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro