Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Đăng ký kết hôn

Trước cổng cục dân chính, hai chàng trai một người tuấn tú, một người xinh đẹp khẽ nhìn nhau.

Lee Sanghyeok nhìn cậu hỏi: "Nếu hối hận, cậu có thể rời đi."

"Không, tôi không hối hận." Han Wangho lắc đầu rồi dẫn đầu đi vào trong.

Thời gian hiện tại đã về chiều, cục dân chính chuẩn bị tan lam, những người bên trong chuẩn bị dọn dẹp đồ đạt để ra về thì nhìn thấy hai chàng trai bước vào, bọn họ nhìn nhau rồi mỉm cười chào đón.

Hai người đi đến bàn làm việc, nữ nhân viên nhìn bọn họ mỉm cười: "Xin hỏi hai vị cần gì."

"Chúng tôi muốn đăng ký kết hôn." Lee Sanghyeok đưa giấy chứng minh để lên bàn.

"Vậy mời hai vị điền vào đây" Nữ nhân viên đưa hai tờ giấy sang.

Lee Sanghyeok cầm hai tờ rồi xoay người đi đến bàn chờ, Han Wangho đặt giấy chứng minh lên bàn rồi đi theo.

Hai người mỗi người lấy một tờ rồi bắt đầu im lặng viết. Sau khi viết xong nữ nhân viên liền chỉ sang bên cạnh: "Hai người lại đó chụp ảnh đi."

Hai người gật đầu rồi đi lại, người đàn ông cầm máy ảnh nhìn hai người rồi chỉ vào hai cái ghế trước phong nền màu xanh nói: "Hai người ngồi ở đó nhé."

Hai người gật đầu rồi đi lại ngồi xuống, Han Wangho rất biết mình biết ta nên cậu ngồi bên ghế phải. Lee Sanghyeok nhướn mày rồi cũng ngồi xuống.

Người chụp ảnh nâng máy chụp lên nhưng không hài lòng liền phất phất tay nói: "Hai vợ chồng ngồi sát vào một chút, phải phải, nghiên đầu dựa vào nhau, đúng rồi. Cười lên nào."

Tách. Chỉ một giây thời khắc hai chàng trai ngồi bên cạnh dựa đầu gần nhau hai khóe môi cong lên nở một nụ cười mỉm đã dừng lại bên trong máy ảnh.

"Xong rồi, hai người lại ghế ngồi chờ chút nhé." Người chụp ảnh nói sau đó nhanh chóng chạy vào phòng lấy ảnh.


Hai người nghe lời liền đi lại ghế ngồi chờ. Han Wangho nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy nghiêm túc của Lee Sanghyeok nhỏ giọng nói: "Sau này nếu anh có thích người khác thì nói cho tôi nhé, tôi muốn chia tay trong yên bình."

"Ngu ngốc." Lee Sanghyeok liếc nhìn cậu phun ra hai chữ, tuy trong hợp đồng anh cũng có ghi như vậy nhưng anh rất rõ ràng tính tình của mình nếu như Han Wangho không thay đổi thì chắc chắc sau này anh vẫn sẽ chỉ có một người vợ trên danh nghĩa là cậu.

Đối với anh từ trước đến nay không có gì quan trọng hơn sự nghiệp, nếu không phải vì lời hứa của trưởng bối thì anh hoàn toàn không muốn kết hôn.

Han Wangho thấy anh khinh bỉ mình cũng không tức giận mà mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ 'Anh mới ngu ngốc, sau này gặp nữ chính thì anh cũng sẽ yêu cô ta thôi, dù sao thế giới tiểu thuyết đã được vận thành như thế mà'.


Hai mươi phút sau nữ nhân viên gọi tên hai người sau đó đưa giấy chứng nhận sang: "Tân hôn vui vẻ." Cô ta mỉm cười sau đó chúc mừng hai người.

"Cảm ơn." Lee Sanghyeok nhận lấy rồi nói. Han Wangho cũng gật đầu tỏ vẻ cảm ơn sau đó hai người cầm theo giấy đăng ký kết hôn xoay người rời khỏi cục dân chính.

Tài xế cùng trợ lý Seo ở bên ngoài chờ, nhìn thấy hai người đi ra liền mở cửa xe, hai người ngồi vào trong chiếc xe nhanh chóng nổ máy sau đó chạy đi.

Bên trong xe vẫn là một bầu không khí yên tĩnh, Han Wangho đã không còn chuyện gì để hỏi nên cậu không lên tiếng mà Lee Sanghyeok cũng không có gì để nói nên hoàn toàn làm lơ đi cậu. chỉ có tài xế đang lái xe cực kỳ khó xử mà nhìn qua gương chiếu hậu không biết nên lên tiếng thế nào. Cuối cùng trợ lý Seo đành lên tiếng hỏi: "Lee tổng hiện tại về nhà ngài hay chở cậu Han về nhà trước."

"Về nhà tôi."

"Không được, hành lý của tôi vẫn còn ở nhà trọ." Han Wangho vội vàng lắc đầu từ chối.


Thật ra đồ của cậu cũng không có gì, ngoại trừ hai bộ quần áo để thay thì cũng chỉ có cái điện thoại di động mà nữ chính đưa cho cậu, nhưng trong cái túi vải nhỏ bên trong tủ đồ lại có một tờ giấy do cục quản lý đưa cho cậu, bởi vì mỗi con yêu tinh vào thế giới loài người đều phải bị cục giám sát một thời gian, mà thứ đó được xem là máy giám sát mà cục phát cho cậu, nếu như cậu làm việc ác ngay khi vào thế giới loài người sẽ bị cục ngay lập tức phát hiện đánh tan yêu đan để cậu trở về hình dáng cũ ngay lập tức. Đây chính là quy luật, bởi vì trong thế giới loài người này đã từng xảy ra việc yêu tinh ăn thịt người bởi vì nghe theo truyền thuyết dân gian.

"Tôi sẽ để người thu dọn giúp cậu." Lee Sanghyeok không cho phản đối mà nói sau đó im lặng lấy giấy tờ ra xử lý, dù sao anh cũng là tổng tài của một công ty, rất nhiều việc cần anh đích thân làm, bởi vì hôm nay phải đi lĩnh giấy kết hôn nên anh mới về giờ này nếu không phải đợi đến khuya anh mới có thể về nhà.

Han Wangho còn muốn lý luận, nhưng cậu thật sự rất lười, nếu như đã có người giúp rồi thì cậu không cần phải khăng khăng tự làm để làm chi. Cuối cùng cậu chỉ đành nhỏ giọng nói: "Vậy làm phiền anh rồi, nhờ bọn họ nhớ lấy giúp tôi cái túi vải, còn cái điện thoại trên giường thì bán luôn giúp tôi, rồi trả luôn căn nhà đi, dù sao cũng không ở nữa."

"Được." Lee Sanghyeok cũng không thắc mắc về yêu cầu của cậu, anh gật đầu rồi liếc nhìn trợ lý sau khi nhận được cái gật đầu của trợ lý liền tiếp tục nhìn tài liệu trên tay.


Công ty của anh chỉ vừa thành lập ba năm, thật ra nó chẳng hề ổn định chút nào, Lee gia chỉ là một gia đình giàu có nhờ trúng đất, ông nội của anh chỉ là một nông dân có đất có nhà chứ chẳng liên quan gì với giới doanh nhân. Sau này ông mới thành lập công ty do lời đề nghị của một người bạn.

May mắn hay khi ở nước ngoài du học anh đã học ngành quản trị kinh doanh sau khi về nước mới có thể quản lý được công ty, tham vọng của anh không chỉ là cái công ty vừa thành lập nho nhỏ này, anh muốn đưa tên tuổi của mình ra ngoài thế giới, lúc đầu anh định từng bước thành lập công ty, ai nào ngờ lại có sẵn công ty rồi.

Công ty của anh chủ yếu về ngành điện tử, thời đại thiện nay ngành này cực kỳ phát triển, nếu như có thể phát triển tên tuổi của công ty trong nước thì chắc chắn anh có thể đưa công ty ra nước ngoài.

Năm nay anh đã hai mươi bảy, chắc chắn không đến ba năm anh có thể đưa sản phẩm công ty ra khắp cả nước.


Han Wangho nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh cũng không lên tiếng làm phiền nữa mà bắt đầu dựa lưng vào ghế mà hai mắt lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, dù sao mèo cũng là loài động vật bạ đâu ngủ đó, vì vậy ngồi trên chiếc xe đang di chuyển cậu lại cảm thấy nó giống như đang ru mình ngủ vậy, trong xe lại quá yên tỉnh nên cậu không thể kìm được mà ngủ luôn.


Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà, tài xế nhanh chóng nói: "Cậu chủ đến nhà rồi ạ."

"Ừ." Lee Sanghyeok gật đầu rồi bỏ tài liệu trên tay xuống, anh xoa xoa trán rồi nhìn sang bên cạnh, nào ngờ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Han Wangho đang dựa vào cửa kính xe mà ngủ ngon lành, nhìn thấy cảnh này anh liền không khỏi bật ra câu: "Cậu là heo à."

Ai mà ngờ được cái người năm mươi lăm phút trước vừa ngủ nửa tiếng đồng hồ xong, hiện tại lại có thể ngủ tiếp, người này không khỏi quá tham ngủ đi. Ngày hôm qua sau khi gặp cậu xong anh liền điều tra một chút nhưng hoàn toàn chẳng có thông tin gì về cậu, giống như từ nhỏ cậu đã sống trên rừng hoặc núi nào đó vậy, ngoại trừ thông tin của một tháng trước khi cậu đến đồn cảnh sát làm vài thủ tục, nhưng không biết rốt cuộc là thủ tục gì.

Bởi vì cậu hoàn toàn không dính dáng đến Han gia nên anh mới an tâm cũng không truy cứu sự thất hứa của Han gia.

"Han Wangho, Han Wangho." Anh đưa tay vừa gọi vừa lay cậu.

Han Wangho bị đánh thức liền mở mắt ra nhìn, cảm nhận được xe đã dừng lại mới ngồi thẳng dạy hỏi: "Đến nhà anh rồi à."

"Ừ, vào thôi."

Hai người ra khỏi xe rồi đi đến trước cổng, Lee Sanghyeok bấm mật khẩu nhà vừa ra hiệu cho cậu nhìn mật khẩu mình đang bấm. Sau khi bấm xong anh liền mở cửa ra đi vào, Han Wangho cũng nhanh chóng vào theo, bởi vì nếu cửa đóng lại thì cậu phải nhập lại mật mã một lần nữa như vậy thiệt sự rất phiền phức.

Anh đi vào nhà sau đó ngồi vào ghế sô pha trong nhà khách, nhìn thấy cậu vào theo liền đưa tay chỉ cái ghế bên cạnh nói: "Ngồi xuống đi."

"Được."

"Sau này tôi cùng cậu sẽ ở cùng nhau, dù sao chúng ta cũng đã kết hôn, bình thường cậu muốn gọi tôi thế nào cũng được nhưng khi ở trước mặt gia đình tôi thì phải tỏ ra thân mật một chút." Lee Sanghyeok nói. Anh không quan tâm đến cậu muốn thế nào, dù cho cả hai cũng chỉ là kết hôn bằng hợp đồng nhưng gia đình anh không biết giữa hai người có thứ đó, anh cần cậu phối hợp để cho gia đình mình an tâm.

"Bọn họ có biết tôi không phải người Han gia." Han Wangho hỏi.

"Biết, tuy ông nội khá tức giận nhưng sau cùng bọn họ chỉ cần tôi hạnh phúc vui vẻ, có lấy ai cũng không phải vấn đề."

Han Wangho nghe vậy liền gật đầu: "Thì ra là vậy." Hèn gì trong trí nhớ của nguyên chủ gia đình của Lee Sanghyeok sau khi biết anh đang qua lại với nữ chính liền tức giận như thế, tuy sau này họ không phản đối hai người kết hôn nhưng mỗi khi gặp nữ chính lại không chút hòa nhã nào, thậm chí em trai nam chính còn trực tiếp nói nguyên chủ tốt hơn nữ chính sau đó cậu ta không bao giờ gặp mặt nam chính nữa.

Đúng là đứa nhỏ khờ khạo.


Lee Sanghyeok thấy cậu gật đầu thì tiếp tục nói: "Ở đây chỉ có một người dọn dẹp, tuy nhiên tôi không thích có người lạ trong nhà nên một tuần người đó mới đến đây một lần để dọn dẹp cùng bỏ thức ăn vào tủ lạnh, sau này cậu có thể tùy ý sử dụng những thứ trong nhà, tuy nhiên máy tính riêng của tôi cậu không được phép đụng vào."

"Phòng ngủ của tôi sau khi có gia đình tôi đến thì chúng ta sẽ ngủ cùng nhưng nếu không thì cậu cứ tùy tiện chọn một căn phòng mà vào ngủ. Tôi sẽ giống như thỏa thuận mà cho cậu tiền mỗi tháng nếu như không đủ thì có thể nói tôi, nhưng tôi sẽ xem chi tiêu của cậu nếu như cậu sử dụng quá lãng phí thì xin lỗi tôi sẽ không cho thêm."

"Nếu như ngày nào đó có tiệc xã giao mà cậu cần đi cùng thì tôi sẽ thông báo trước, còn lại thì sau mười giờ tối tôi mới về đến nhà, hiện tại công ty đang rất bận để mở rộng nên cậu tốt nhất đừng làm gì khiến danh tiếng của công ty tôi bị dính vào nếu không tôi sẽ lập tức ly hôn."

Han Wangho cảm thấy những yêu cầu này của anh không có gì là quá đáng vì vậy gật đầu không chút do dự: "Tôi nhớ rồi, chắc chắn tôi sẽ không làm hại đến anh."

"Vậy thì tốt. Tôi lên phòng trước." Lee Sanghyeok hài lòng gật đầu sau đó đứng dậy: "Chúc cậu ngủ ngon." Rồi đi lên lầu.

"Anh ngủ ngon."


Han Wangho nhìn anh đi khuất khỏi tầm mắt thì mới bắt đầu quan sát căn nhà. Đúng là nhà của người giàu có khác, cực kỳ rộng lớn cùng sạch sẽ, tivi được treo trên tường khá lớn, bàn ghế đều là loại mắc tiền mềm mại cùng trơn bóng, không những vậy tấm thảm to dưới sàn cũng cực kỳ mềm mại êm chân, bởi vì khi vào nhà cậu không mang dép trong nhà nên hiện tại chân cậu đạp trên tấm thảm cực kỳ yêu thích, nếu không phải trước khi xuyên qua cậu thật sự là một con người bằng xương bằng thịt thì giờ đây cậu muốn hóa thành một con mèo để có thể duỗi người lăn trên tấm thảm.

"Trời, mình nghĩ gì vậy nè." Cậu than thở một câu rồi cũng đứng dậy chạy lên lầu.

Căn nhà tổng cộng hai tầng lầu, Lee Sanghyeok bởi vì sống một mình nên anh thấy nhà như vậy là tốt rồi không cần thiết phải quá to, tuy danh tiếng gia tộc không lớn gì nhưng tiền lại không thiếu, cũng vì vậy anh rất tự tin để đầu tư vào những thứ mà anh cảm thấy nó sẽ cho ra lợi nhuận tốt cho công ty.

Han Wangho không biết anh ở căn phòng nào, nên đi vòng khắp tầng một cũng không nhìn ra phòng nào có thể dùng nên cậu lại lên tầng hai, theo như những gì nguyên chủ nhớ thì lúc trước cậu ta ở trên tầng này, căn phòng thứ hai từ cầu thang đi về phía bên phải. Bởi vì không biết nên cậu cũng không muốn dò tìm mà trực tiếp ở lại căn phòng kiếp trước của nguyên chủ ở luôn.

Đúng là đỡ tốn sức hơn rất nhiều, như vậy cũng không vô ý mà mở nhầm cửa phòng của nam chính giống như những bộ tiểu thuyết tổng tài yêu đương kia.

Bởi vì căn phòng là căn phòng trước đây của nguyên chủ nên trong trí nhớ đã in sâu bài trí của căn phòng trong đầu cậu nên cậu không cần thiết phải tham quan nó nữa, đi lại tủ đồ cậu mở ra nhìn chẳng thấy có lấy một bộ quần áo bên trong để thay.

Han Wangho thở dài đóng cửa tủ lại, đúng là thẳng nam ngu ngốc, kêu người ta về nhà sống vậy mà chẳng chuẩn bị gì, quần áo không có lấy một bộ vậy thì chắc chắn trong phòng tắm cũng không có khăn hay bàn chải đánh răng gì đi, vậy chẳng phải hôm nay cậu cứ thế mà ngủ à.

Tuy nguyên chủ là mèo tinh nhưng cậu không phải, cậu muốn tắm mà.

Han Wangho yếu xìu bò lên giường cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, chẳng lẽ những sinh vật gọi là nam chính này ngoại trừ nữ chính thì đối với ai cũng như thế này sao. Vật hy sinh đúng là thảm quá mà.


Han Wangho nằm trên giường lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên, cậu lò mò đưa tay vào túi quần lấy nó ra rồi bắt máy:

"Alo."

"Xin chào cậu Han, tôi là Seo Jinhyeok. Cảm phiền cậu mở cửa lấy đồ vào."

"Tôi xuống liền." Han Wangho bật người dậy nhanh chóng chạy xuống nhà.

Bên ngoài cửa Seo Jinhyeok cùng một người khác đứng chờ, nhìn thấy cậu mở cửa liền đưa đồ trong tay sang, cho dù anh ta biết mật khẩu nhà cũng có thể tự ý ra vào nhưng hiện tại nơi này có nam chủ nhân khác, cho dù hai người chủ nhân này kết hôn là giả thì anh ta cũng phải giữ ý tứ không tự tiện ra vào nhà như lúc trước.

"Đây là hành lý của cậu trong nhà trọ, tôi đã làm theo lời cậu bán điện thoại cũng đã trả nhà." Anh ta cầm một sấp tiền trong tay rồi đưa sang: "Bởi vì điện thoại đã sài tuy nó là đồ mới nhưng vẫn bị trừ một khoảng tiền, đây là tiền bán điện thoại."

Han Wangho vui vẻ nhận lấy rồi nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

"Còn đây là quần áo cùng đồ dùng cá nhân của cậu, Lee tổng đã nhờ tôi mua giùm nhưng tôi không biết cậu thích cái gì nên chỉ có thể mua tạm."

"Không sao, cảm ơn anh rất nhiều, tôi cứ nghĩ tối này đành chịu khó không tắm mà ngủ luôn." Han Wangho lòng tràn đầy cảm kích đối với Seo Jinhyeok mà cúi người cảm ơn anh ta, cậu hoàn toàn bỏ qua người đã nhờ anh ta mua giúp.

"Vậy tôi về trước, chúc ngủ ngon." Seo Jinhyeok gật đầu chào tạm biệt rồi cùng người bên cạnh nhanh chóng rời đi.


Han Wangho xoay người xách theo đồ trở vào trong đi về phòng mình. Sau khi để đồ sinh hoạt cùng quần áo mới lên giường cậu mới đưa tay lục lội bên trong túi vải, dù sao thứ cậu cần chính là tờ giấy bên trong này, nếu không có nó thì chắc chắn cậu sẽ vào đồn cảnh sát của cục quản lý động vật mà ngồi uống trà trong vài ngày.

Lôi bộ đồ cũ còn lại trong túi vải ra cậu liền thấy được thứ mình cần, là một tấm thẻ   có gắn định vị , nó tuy không thể ghi hình nhưng nó có thể quay lại âm thanh sinh hoạt của người giữ nó sau đó chuyển về cục quản lý. Lúc trước nguyên chủ không hề biết chuyện này nên đã làm mất tấm thẻ, sau đó bị người trong cục bắt giữ hai ngày điều này khiến cho cậu bị nam chính hiểu lầm sau đó dẫn đến càng thêm chán ghét.

Hiện tại cậu trở thành cậu ta vì vậy cậu phải cất giữ nó cho thật kỹ nếu không tiền bạc sau này sẽ bị nó hủy hoại hết, không thể ăn sung mặc sướng cho hết đời được nữa.

Han Wangho bỏ lại tấm thẻ vào túi vải rồi để vào trong một góc tủ, cậu khá lo lắng nếu người dọn vệ sinh nhầm lẫn thứ này là đồ vứt đi thì chết cậu mất vì vậy cậu còn dùng quần áo đắp lên để che nó đi, như vậy sẽ không bị người khác tiện tay đem quăng.

Hài lòng nhìn nơi giấu đồ, cậu liền chạy về giường đưa tay lấy túi đồ mà Seo Jinhyeok đã mua giúp, bên trong có hai bộ quần áo mặc khi ra ngoài cùng với hai bộ đồ ngủ, khăn cùng bàn chải kem đánh răng đều đầy đủ, thậm chí còn có dầu gội đầu cùng sữa tắm.

"Seo Jinhyeok đúng là người tốt." Han Wangho cảm khái sau đó vui vẻ cầm đồ tung tăng đi vào nhà vệ sinh.


Tắm rửa xong cậu liền nhảy lên giường sau đó chìm vào giấc ngủ ngay, hôm nay đúng là quá mệt mỏi, chỉ là đăng ký kết hôn đã khiến cậu mệt mỏi thế này nếu thật sự tổ chức hôn lễ thì chắc hai cái chân già này bỏ luôn là vừa. Dù cho bản thể hiện tại cậu là một con mèo hay là trước đây cậu đã lười sẵn thì hiện tại cậu cảm thấy chỉ cần không chết đói cho dù có ngủ cả ngày trong nhà cũng mãn nguyện lắm rồi.

Dù sao hai người chỉ là vợ chồng hợp đồng, cũng không cần thiết quan tâm đến sinh hoạt của nhau, như vậy cho dù cậu không làm gì thì người kia cũng không thể nói được gì. Cuộc sống được bao nuôi của một con mèo tinh đúng là sung sướng.


Trong khi Han Wangho đã say giấc ngủ thì bên trong một căn phòng ở tầng một Lee Sanghyeok vẫn đang bù đầu vào máy tính xử lý nốt công việc của hôm này. Trong lúc anh đang tập trung cao thì điện thoại được anh tiện tay ném lên đầu giương kêu lên.

Anh mệt mỏi xoa trán rồi đứng dậy đi đến bên cạnh giường nhìn vào di động, thấy tên người gọi là mẹ mình thì anh liền thả lỏng khuôn mặt cầm lên rồi bắt máy:

"Con nghe ạ."

"Sanghyeok đấy à, sao rồi hai con đã đăng ký kết hôn chưa, có cần tổ chức hôn lễ không."

"Dù sao chuyện này cũng là nghiệp do Han gia làm ra không thể liên lụy đến thằng bé tội nghiệp đó được." Mẹ của Lee Sanghyeok là Shim Suryeon, bà là một người phụ nữ hiền lành dễ tính đối với con cái thì hết mực yêu thương, vì vậy tuy tức giận với Han gia nhưng bà không muốn đứa nhỏ bị Han gia đẩy ra phải chịu bất kỳ uất ức nào, cậu bé cũng chỉ là một đứa nhỏ tội nghiệp.

Đúng vậy những người điều tra về thông tin của cậu đều cho rằng cậu từ khi sinh ra đã sống ở trong núi hoặc trong rừng sau vì vậy trước giờ không có bất kỳ thông tin nào mãi cho một tháng trước mới có thể điều tra ra được những gì cậu làm.

Trước khi gặp Han Haein, Han Wangho làm xong giấy tờ tuy thân liền bắt đầu kiếm việc làm, cậu ta làm rất nhiều việc để có tiền sinh hoạt hằng ngày, sau đó vô tình gặp cô ta. Shim Suryeon cảm thấy cô ta đúng là người phụ nữ độc ác, bởi vì không muốn kết hôn với con trai bà mà đẩy đứa nhỏ vô tội này vào, không chỉ khiến mình thoát khỏi việc kết hôn mà còn có thể xỉ nhục con trai bà.

Tuy bà thương con trai mình nhưng bà lại rất cảm thông cho đứa nhỏ kia, nếu đứa nhỏ đó vào trong một gia đình khác thỉ chắc chắn sẽ bị đối xử một cách thậm tệ, thậm chí còn bị đánh đập. Chỉ cần nghĩ đến thôi bà liền không thích người con gái có suy nghĩ ác độc như vậy, bà cũng cảm thấy may mắn người ta chê con trai mình mới khiến con trai thoát khỏi cuộc sống đau khổ sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro