Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Hai người một mèo đi vào trong công ty mặc kệ người vẫn đang đứng trước cửa với vẻ mặt đầy tức giận cùng cực kỳ độc ác.

Park Jaehyuk ôm mèo nghênh ngang mặc kệ nhân viên đang nhìn anh đầy tò mò cùng nghi hoặc.

Trợ lý bên cạnh nhìn anh thong dong như vậy cũng không nói gì. Thật ra Park Jaehyuk mỗi khi đến công ty đều bị người khác bàn tán rằng anh ta là một tổng tài cực kỳ lạnh lùng phúc hắc.

Rất nhiều người trong công ty đều nghĩ anh ta cực kỳ lạnh lùng khó gần không dễ tiếp xúc. Nhưng chắc chắn hôm nay mọi người sẽ có suy nghĩ khác, chắc chắn những kẻ không an phận trong công ty sẽ mo moe đến gần mà gạ gẫm anh ta.

Han Wangho hoàn toàn không biết gì cậu nhìn công ty to lớn trước mặt, nhìn cả đoạn đường anh ta di chuyển. Cảm nhận được rất nhiều con mắt nóng rực xung quanh cậu liền không khỏi cảm thán sức mạnh của những con vật có lông đúng là quá lớn mà không hề nghĩ thật ra những người đó đâu phải nhìn mình mà nhìn cái người đang ôm mình đi vào kia.

Đi đến văn phòng của chủ tịch, Park Jaehyuk liền để cậu lên giường bên trong phòng ngủ riêng: "Mày đừng chạy lung tung, tao phải đi họp một chút. Rất nhanh tao sẽ quay lại.",

Nói xong anh liền xoay người cùng trợ lý của mình rời đi.

Han Wangho nhìn theo anh ta rời đi liền duỗi thẳng người, móng vuốt cũng bung ra cào lên cái chăn mềm mại trên giường.

"Meo." Đúng là sung sướng, vừa ngáp một tiếng cậu liền nhảy xuống giường chậm rãi đi vòng quanh phòng nghỉ sau đó đi ra ngoài văn phòng.

Đúng là những tổng tài hệ cấm dục, bên trong văn phòng quá là sơ sài chẳng có lấy thứ gì cả, nhìn cả căn phòng rộng lớn ngoại trừ bàn làm việc cùng một kệ sách thì không có thứ gì khác nữa.

Nghĩ đến trước đây văn phòng Lee Sanghyeok cũng như thế này cậu liền không khỏi phiền lòng. Sau này khi anh kéo cậu theo đến công ty thì trong phòng có thêm vài cái tủ đựng truyện tranh, tủ để những món đồ nhỏ mà cậu thích, tủ đựng những món đồ chơi của mèo còn có mấy món đồ có hương bạc hà.

Anh lúc ấy cực kỳ cưng chiều cậu cũng nguyện ý thay đổi vì cậu. Chắc cũng bởi vì như thế mà cậu mới trao đi trái tim mình nhưng cuối cùng lại tổn thương mà rời đi.

Việc cậu trở về nguyên hình cũng là một lựa chọn cho việc trốn chạy của bản thân. Cậu không biết phải đối mặt với hiện thực như thế nào nếu thực sự anh giống như nguyên tác yêu nữ chính nhưng vẫn không buông tha cho nguyên chủ, nếu điều đó thực sự xảy ra cậu sẽ không tha thứ cho anh.

Nhưng cậu thật sự không nỡ buông tay nên đây chính là lựa chọn tốt nhất dành cho cậu. Cuộc sống hiện tại cũng rất tốt cậu cũng hiểu rõ hơn về nam phản diện.

Càng như vậy cậu càng biết được rốt cuộc bộ truyện này tại sao lại khiến cho những người khác đều trở thành kẻ không có não đến như vậy. Tất cả mọi người đều bị cốt truyện khống chế bởi vì mong muốn của nữ chủ. Nhưng giờ mọi thứ đã đi lệch, nam phản diện, nữ phụ đều đã đi theo một con đường khác thậm chí là bản thân nam chính cũng đã không đi theo hướng chính của truyện.

Để câu truyện có thể tiếp tục những sự việc xoay quanh nữ chính vẫn giống như vậy, nữ chính vẫn sẽ có sự giúp đỡ của chính thế giới tạo ra vì cô ta nhưng cô ta đã không cảm thấy đủ mà vẫn muốn tiếp tục có nhiều hơn.

Han Wangho trước nay chưa từng nghĩ cậu không chỉ là biến số mà còn là một cột thu lôi trong thế giới này.

Kể từ việc cuae Kang Hanna cậu đã có một suy nghĩ kỳ lạ, có phải do cô ta tiếp xúc với cậu nên mới thay đổi như thế. Không... Cậu không nghĩ cô ta thay đổi mà càng giống như thoát được sự khống chế.

Từ những ngày đầu gặp cô ta cậu đã có cảm giác kỳ lạ, rõ ràng cô ta không có chút tình cảm nào với anh thậm chí là chán ghét vậy mà luôn bám theo anh mà không để ý mặt mũi của mình. Nhưng sau này khi cô ta rời khỏi công ty, cậu đã có thể chắc chắn có hai loại tính cách khác nhau hoàn toàn bên trong một thân xác.

Không chỉ vậy cách đây vài ngày cậu đã tiếp xúc với một người đã từng được nhắc trong cốt truyện. Bạn thân của Park Jaehyuk, hai người quen nhau từ bé chơi cùng nhau đến hiện tại vẫn rất thân thiết, nhưng hôm ấy mỗi lần mở miệng người bạn này của anh ta luôn nhắc đến nữ chính.

Giống như một kẻ cuồng loạn si tình, chỉ vài câu sẽ nhắc đến nữ chính một lần, không chỉ Park Jaehyuk nghe thấy mà phiền đến cả Han Wangho còn cảm thấy phát chán bởi vì nghe thấy tên của nữ chính.

Cậu không chịu nổi nữa liền giơ vuốt mèo của mình lên sau đó chồm người lên đặt vuốt lên che miệng của người bạn này của anh lại. Nhưng kỳ lạ là sau khi cậu chạm vào người bạn này hai mắt lại trở nên trong suốt hơn hẳn, những lời nói sau đó cũng không còn nhắc đến nữ chính nữa.

Khi đó cậu đã tự hỏi cậu thực sự có thể khiến người khác thoát khỏi trói buộc của thế giới này hay sao, nếu như vậy tại sao Lee Sanghyeok vẫn bị dẫn dắt bởi thứ gọi là kịch bản.

Càng nghĩ hai mắt cậu càng trở nên ảm đạm. Cậu nhàm chán nhảy lên bàn làm việc sau đó cuộn người trên bàn mà ngáp ngắn ngáp dài, hình như từ khi biến về nguyên hình cậu rất buồn ngủ, cả ngày ngoại trừ ăn ngủ thì chỉ có chơi cùng người cuồng lông kia, rõ ràng cậu chỉ là một con mèo lười nhưng lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi.

Trái tim không thoải mái khiến mèo con yếu xìu nhắm chặt mắt.

Han Wangho hoàn toàn không biết thứ cậu có thể thay đổi không phải là kịch bản cũng chẳng phải là nhân vật trong truyện. Thứ cậu có thể làm chính là phá vỡ sự khống chế bắt buộc của thế giới này đối với một người nào đó mà thôi, nhưng nếu như họ vẫn không muốn thoát khỏi hướng đi đã được sắp đặt thì cho dù cậu có làm gì cũng chẳng thể giúp được họ.

Trong lúc Han Wangho mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, cậu không khỏi nghi hoặc mà mở hé mắt ra nhìn. Người bước vào văn phòng không phải Park Jaehyuk hay trợ lý của anh ta mà là một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng.

Cô ta có vẻ thấp thỏm lo lắng giống như muốn làm chuyện gì đó nhưng lại sợ hãi không thể làm được.

Cô ta đi thẳng đến cửa phòng riêng sau đó đẩy cửa phòng vào, nhưng đáng tiếc khi nãy Han Wangho đi ra ngoài đã sẵn chân đá cửa lại vì vậy khóa tự động của cánh cửa cũng đã được bật lên, cho dù cô ta có dùng sức như thế nào cánh cửa cũng chẳng thể mở ra được.

"Chết tiệt." Cô ta chửi thầm một tiếng đi đến bàn làm việc, muốn tìm xem xung quanh bàn làm việc có chìa khóa mở cửa hay không.

Lúc cô ta đi lại mới phát hiện ra một con mèo trắng đang mở to hai mắt nhìn mình điều này khiến cô ta không khỏi xấu hổ mà quát cậu: "Nhìn cái gì mà nhìn có tin tao đánh chết mày không."

Han Wangho bĩu môi trong lòng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô ta tỏ vẻ 'Tôi nhìn vậy đó cô có thể làm gì'.

Cô ta khẽ cắn môi không muốn tiếp tục đôi co với cậu nữa, thời gian của cô ta không còn nhiều phải tìm cách mở cửa phòng ngủ ra mới được. Nhưng cô ta lục khắp nơi cũng không thấy chĩa khóa đâu ngược lại còn bị ánh mắt sáng quắc của cậu nhìn chằm chắm khiến cô ta cực kỳ khó chịu.

Cô ta nóng nảy không nói một lời mà đưa tay chụp qua.

Han Wangho đã có sự cảnh giác nên trước khi cô ta đưa tay ra cậu liền nhảy khỏi bàn mà nhẹ nhàng đáp xuống đất, hai mắt cậu híp lại nhìn cô ta đầy tức giận sau đó cậu dùng sức mà gào to lên.

Cô ta bị tiếng gào của cậu làm cho kinh hãi, vội vàng chạy lại muốn tóm lấy cậu nhưng một người đi giày cao gót như cô ta làm sao có thể linh hoạt mềm mại giống như cậu. Đuổi bắt nửa ngày trời đến sợi lông của cậu cô ta cũng chẳng thể đụng vào.

Đúng lúc cô ta không còn cách nào muốn nhanh chóng rời đi thì cánh cửa của văn phòng bị xô mạnh vào.

Park Jaehyuk cùng một vài người đứng trước cửa văn phòng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trong.

"Meo." Han Wangho sau khi đùa giỡn xong liền vui vẻ mà kiêu một tiếng về phía Park Jaehyuk, sau đó chạy đến bên chân anh ta mà bắt đầu làm nũng.

Đùa giỡn lâu như vậy cậu cảm thấy đói bụng rồi, mỗi lúc thế này liền làm nũng với con sen là sẽ có thức ăn.

Park Jaehyuk cúi người ôm lấy cậu vào lòng sau đó hạ lệnh: "Bắt lấy cô ta."

"Không... Không Park tổng tôi chỉ là quá thích anh muốn trở thành người của anh nên mới ra hạ sách này." Cô ta bị hai người giữ lấy liền không khỏi vội vã cầu xin: "Park tổng xin anh, xin anh tha cho tôi, tôi chỉ muốn được ở cùng anh thôi..."

"Dẫn đi." Park Jaehyuk không kiên nhẫn mà nói.

Hai người giữ lấy cô ta nhanh chóng đáp lại rồi kéo cô ta ra ngoài, mặc kệ tiếng khóc la của cô ta mà đưa xuống đại sảnh để làm gương. Sau này nếu người nào còn ngu ngốc làm ra hành động giống như thế này thì sẽ không chỉ bị cảnh cáo như thế này, Park Jaehyuk chưa từng là kẻ lương thiện.

Han Wangho nằm trong tay anh ta cảm thán không thôi, đúng là quá quả quyết, mỹ nhân đưa đến tận cửa mà vẫn có thể lạnh lùng như vậy. Nếu như hiện tại em họ cậu còn ở cạnh cậu thì cậu sẽ giới thiệu anh ta với cô bé, như vậy thì một chàng trai tốt giữ mình trong sạch như thế này sẽ không bị nữ chính giẫm đạp, sau khi lợi dụng xong liền khiến người ta hắc hóa.


Park Jaehyuk sau khi giải quyết xong người phụ nữ kia liền ôm lấy cậu vào trong phòng ngủ, anh đi đến bên cạnh cái khay của cậu rồi đưa tay lấy hạt dành cho mèo đổ vào khay.

Lúc bắt đầu Han Wangho cực kỳ ghét bỏ loại thức ăn này nhưng sau khi ăn thử liền cảm thấy khá ngon nên không còn ghét nữa.

Chờ anh ta đổ ra xong cậu mới đến gần mà chậm rãi ăn. Tướng ăn của cậu không giống những con mèo bình thường mà bởi vì thói quen mà cậu thường ngậm thức ăn vào miệng rồi mới nhai không phải dùng đầu lưỡi mà liếm láp một hồi mới cho vào miệng.

Park Jaehyuk ngồi xổm bên cạnh nhìn cậu ăn mà không khỏi cảm thấy thật đáng yêu.

Công việc hôm nay của anh ta đã xong có thể về nhà bất cứ khi nào nhưng hành động ngày hôm nay của Han Haein khiến anh ta cảm thấy không ổn.

Cô ta làm sao có thể biết được việc anh ta đến công ty mà cũng chạy đến, theo như những gì trợ lý nói cô ta sẽ đến thăm dò vài ngày nhưng đa số sẽ đến vào thứ hai cùng thứ bảy.

Nhưng khi nãy gặp cô ta hoàn toàn không có biểu hiện kinh ngạc vui mừng khi thật sự nhìn thấy người mà giống như đã biết trước anh ta sẽ đến nên chỉ giả vờ kinh ngạc một chút rồi thôi. Không biết trong công ty hay có người theo phe của cô ta hay không, anh ta cần phải điều tra rõ ràng.

Cảm giác của một của một người làm ăn khiến anh ta thấy không dễ dàng để đối phó với cô ta. Nhưng anh ta lại không muốn bỏ qua như thế này, vì vậy suy nghĩ một hồi anh ta đã liền bảo trợ lý liên lạc với Lee Sanghyeok.

Đối với anh ta việc hợp tác cùng kẻ địch trong thương trường là một việc bình thường, chỉ có kẻ thù với kẻ thù mới là đồng minh tốt nhất.

Bọn họ có thể cạnh tranh nhau về chuyện làm ăn nhưng việc bị người khác mang ra chơi đùa là điều cực kỳ khó chịu. Anh ta không biết cuối cùng Lee Sanghyeok có chấp nhận không nhưng từ việc người vợ kia biến mất anh ta có thể chắn chắn không ai hận Han bằng Lee Sanghyeok.

Han Wangho ăn xong nhìn về phía Park Jaehyuk thấy khuôn mặt suy ngẫm của anh ta liền không khỏi khó hiểu, công ty của anh ta có chuyện gì sao, sao lại căng thẳng như thế này.

Hình như trong ký ức của nguyên chủ ngoại trừ nam nữ chính có thể lật đổ anh ta thì nam phản diện chính là bất tử, không có ai có thể làm khó được nhân vật phản diện cả.

Cậu tin chắc chân lý này nhưng vẫn đi lại cạ người vào chân anh ta tỏ vẻ an ủi. Hiện tại cậu chính là một chú mèo đáng yêu, cho dù làm hành động gì cũng cực kỳ đáng yêu.

Han Wangho hoàn toàn không cảm thấy từ một người bình thường hiện tại lại không khác gì một con mèo có cái gì xấu hổ. Cậu chỉ là thích ứng nhanh mà thôi.

Làm một người co được dãn được thì không phải không thể tiếp tục cuộc sống của mình.

Park Jaehyuk mỉm cười ôm cậu lên sau đó đi ra ngoài ngồi vào bàn làm việc mà bắt đầu nói chuyện với cậu. Đây là thói quen của hai người từ khi mới gặp nhau.

Han Wangho không hiểu anh ta làm vậy để làm gì nhưng mỗi khi anh ta nói ra thứ gì đó với cậu thì vẻ mặt trông rất nhẹ nhõm giống như vừa trút bỏ được một gánh nặng trong lòng vậy. Chắc chắn anh ta xem đây như một hoạt động để giãi bày tâm tình.

Cậu cũng không để ý việc này mà thậm chí còn nghiêm túc lắng nghe lời nói của anh ta, những lúc cần thì cậu sẽ lên tiếng kêu một cái để tỏ vẻ đáp lại rồi lại tiếp tục nghe.

Lúc này cũng vậy, nhìn thấy anh định tiếp tục tâm sự với mình cậu liền nghiêm túc ngồi ngay ngắn để chuẩn bị nghe kỹ.

Đúng như mong đợi của cậu Park Jaehyuk thở dài nói: "Mày có biết Lee Sanghyeok, anh ta đúng là cũng đáng thương bị Han Haein hại đến nỗi vợ mình cũng mất tích luôn. Sau đó anh ta điên rồi, anh ta điên cuồng chạy khắp nơi để tìm kiếm vợ mình. Sau khi điều tra ra những người đã bắt cóc vợ mình anh ta liền tống bọn chúng vào tù, những kẻ đứng sau ngoại trừ Han Haein không có đủ bằng chứng thì những người khác nhẹ thì tán gia bại sản nặng thì vào tù."

Han Wangho nghe xong liền sửng sốt, chuyện này là sao, không phải anh ta yêu Han Haein sao.

Park Jaehyuk không biết trong lòng cậu nghĩ gì liền tiếp tục nói: "Mà người phụ nữ kia đúng là ghê gớm, có quá nhiều người giúp đỡ cô ta, việc khiến cho Han gia sụp đổ đúng là quá kho khăn. Lee Sanghyeok dù có cố gắng thế nào cũng không thể khiến họ hoàn toàn sụp đổ được."

Han Wangho nghe vậy liền không khỏi gật gù. Làm sao có thể khiến nữ chính sụp đổ được, cô ta chính là trung tâm của thế giới này, mọi chuyện xảy ra đều xoay quanh cô ta cả.

"Tao cảm thấy người đàn bà kia qua ghê tởm vì vậy muốn hợp tác cùng Lee Sanghyeok."

"Meo." Han Wangho kinh ngạc kêu lên.

Trời ạ nam phản diện muốn hợp tác cùng nam chính để lật đổ nữ chính. Đây... Đây là việc thật sự có thể sao.

Park Jaehyuk nghe cậu kêu liền thở dài cụng trán vào trán cậu: "Tao cũng không biết anh ta có đồng ý không, nhưng tao nghĩ anh ta điên rồi, tao đoán chắc chắn để lật đổ Han gia anh ta sẽ chấp nhận tất cả. Một kẻ điên như vậy nhưng lại là một kẻ chung tình."

Lần thứ hai nghe về chuyện này khiến Han Wangho không khỏi ngẩn người. Chẳng lẽ cậu thật sự hiểu lầm anh sao, không nếu thật sự hiểu lầm thì thái độ của anh đối với cậu lại thay đổi như vậy.

Cậu thật sự không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, Lee Sanghyeok hiện tại như thế nào rồi cậu muốn đi tìm anh muốn hỏi anh rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng anh vẫn còn tình cảm với cậu tại sao lại đối xử với cậu như vậy. Rất nhiều thứ cậu muốn hỏi cho rõ ràng nhưng hiện tại hình như không còn ý nghĩa gì nửa rồi.

Cậu hiện tại đã mất đi hình dáng loài người, từ nay về sau cũng không còn cách nào trở lại bên anh được nữa. Đến cuối cùng sự vọng tưởng được hạnh phúc bên cạnh người yêu thương cậu là một chuyện xa vời.

Từ khi còn nhỏ đến hiện tại cậu rất biết rõ thứ gọi là hạnh phúc thật sự không dành cho cậu. Vì vậy đối với cậu có thể ăn có thể ngủ chính là hạnh phúc nhất.

Han Wangho bỗng nhiên cảm thấy sống mũi mình cay cay, cậu nén nước mắt để khiến mình không được khóc. Nếu như cậu khóc với hình dạng của một con mèo như thế này thì không phải sẽ bị Park Jaehyuk nghi ngờ hay sao, nếu là như vậy thì không thể được.

Một khi cậu bị nghi ngờ thì không biết chừng chờ đợi cậu chính là phòng thí nghiệm hoặc là cán bộ cấp cao của cục quản lý yêu tinh mất.

Trong lúc cậu suy nghĩ thì Park Jaehyuk cũng tiếp tục nói: "Tao cảm thấy công ty mình hình như có vấn đề rồi, nếu như không phải lúc đầu tao vô tình chạm phải một người thì bây giờ không biết chừng tao cũng như những người khác. Nhưng tao cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Nói không chừng nếu tao gặp lại cậu ta thì không chừng có thể nhờ cậu ta chạm vào những người đó để khai sáng cho bọn họ."

Nói xong anh ta liền bật cười, đúng là một câu chuyện cười cực kỳ thú vị. Nhưng sau khi nghĩ đến chuyện này anh ta liền không khỏi nghi ngờ Han Haein.

Con người có thể bị một người khác điều khiển sao, chẳng lẽ cô ta đã làm gì khiến những người tiếp xúc với cô ta đều trở nên khác lạ như vậy.

Càng nghĩ anh ta liền cảm thấy hợp lý, buổi tiệc từ hiện khi ấy anh ta rất rõ ràng mình cũng bị cô ta thu hút nhưng sau khi vô tình chạm vào một người con trai thì cái cảm giác kia hoàn toàn biến mất.

Giống như mây đen trong đầu nháy mắt liền tiêu tán vậy, cái cảm giác hồi hộp cùng yêu thích lúc đầu dành cho cô ta bỗng trở nên cực kỳ ghê tởm.

Park Jaehyuk cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn, nếu không phải sự vô ý đó có khi nào bản thân cũng như những người khác xum xoe nịnh nọt cô ta, vì cô ta mà trả giá hết thảy hay không.

Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến anh ta cảm thấy buồn nôn. Đưa tay ôm mèo con của mình vào lòng anh ta không khỏi thì thầm: "Tao cảm thấy mày rất đặc biệt, không biết chừng mày chính là một con mèo may mắn cầu phúc cho người khác gặp dữ hoá lành thì sao."

"Nếu thật sự như vậy thì thật tốt biết mấy."


Han Wangho lười biếng ngủ trong lòng Park Jaehyuk cho đến khi cửa văn phòng bị mở ra, trợ lý đi vào sau đó thông báo với anh ta: "Chủ tịch, Lee tổng đã chấp nhận chuyện bàn bạc. Ngài ấy hẹn ngài đến nhà hàng X để gặp mặt."

Park Jaehyuk nhìn đồng hồ trên tay, hiện tại cũng đến giờ ăn trưa rồi như vậy đi luôn cũng được tránh đêm dài lắm mộng cũng tốt.

"Chuẩn bị đi. Cậu đi cùng tôi." Anh ta gật đầu nói.

Trợ lý đáp lại rồi xoay người ra ngoài chuẩn bị hồ sơ.

Hai mươi phút sau hai người một mèo đã có mặt trước cửa nhà hàng. Bọn họ được nhân viên dẫn vào phòng riêng.

Bên trong phòng riêng đã có hai người chờ sẵn.

Lee Sanghyeok nhìn thấy người bước vào thì đứng dậy hai quầng thâm thấy rõ. Đây là dấu hiệu của việc mất ngủ khá lâu, cả người cũng ốm hẳn một vòng, môi cũng khô khốc.

"Xin chào Park tổng." Anh khàn giọng lên tiếng, tay đưa về phía trước.

Park Jaehyuk ôm theo mèo đi vào trong rồi đưa tay bắt lấy tay anh gật đầu: "Chào Lee tổng."

Lee Sanghyeok buông tay trong lúc lơ đãng anh nhìn thấy con mèo trắng trong lòng anh ta thì không khỏi trừng lớn mắt mà ngẩn cả người.

Han Wangho lúc này đây cũng đang nhìn chằm chằm anh. Nếu như không phải nghe tin đồn cùng những lời Park Jaehyuk nói thì cậu cũng không biết người đàn ông từng đẹp trai ngời ngợi trước mặt này lại vì mình mà hiện tại ra nông nỗi này.

Cậu cứ nghĩ anh đã không còn yêu cậu nhưng xem ra cậu đã sai rồi, một người nếu không còn tình yêu đối với người đó sẽ không có bộ dạng như thế này khi người đó biến mất cả.

Hai mắt cậu đong đầy nước nhưng lại không thể để nước mắt rớt xuống được. Cậu cảm thấy trái tim mình giống như bị xé toạc một cách đau đớn.

Cậu giơ móng về phía anh bất giác mềm mại kêu một tiếng: "Meo."

Park Jaehyuk kinh ngạc nhìn mèo con trong ngực, từ lúc anh nuôi nó tới giờ nó chưa từng như thế này, có thể nó sẽ bán manh làm nũng nhưng sẽ không kêu lên một cách mềm mại thế này đối với người lạ, thậm chí sau khi đạt được mục đích nó còn ngạo mạn mà xoay mông bỏ đi, vậy tại sao nó lại giơ móng về phía Lee tổng.

Mà không chỉ anh ta kinh ngạc đến Lee Sanghyeok cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu, trong lòng anh không hiểu sao dâng lên một cảm giác cực kỳ quen thuộc, thậm chí là muốn nhào đến giật lấy mèo con về không để nó nằm trong lòng của người khác.

Càng cảm thấy khó tin hơn là sau khi nghe tiếng kêu mềm nhũn đó anh liền không nhịn được mà gọi một tiếng: "Wangho."

Tiếng gọi này đã gất lâu rồi anh không gọi ra miệng chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng, hằng đêm đều gặp ác mộng vì sự ngu ngốc của mình mà để người quý giá của mình bị cướp mất.

Anh hận người đàn bà cùng người có chung dòng máu kia của anh, càng hận bản thân bởi vì không giải thích rõ ràng cho cậu khiến cậu đau lòng đến như vậy.

Bản tính của anh trước giờ luôn không muốn giải thích những việc mình làm vì vậy đến cả người mình yêu nhất cũng không nói tiếng nào chỉ biết tổn thương đến cậu. Đến cuối cùng anh cũng nhận được quả báo, anh thật sự muốn điên rồi.

Han Wangho nghe thấy anh kêu tên mình giống như trước đây liền không khỏi hưng phấn. Cậu không cần biết là do anh nhận ra cậu mới gọi hay chỉ là thuận miệng mà gọi ra nhưng hiện tại cậu chỉ muốn bên cạnh anh mà thôi.

Người đàn ông khiến trái tim lạnh lẽo của cậu trở nên ấm áp, khiến bản tính lười biếng không một ai yêu thích trở thành một thứ gì đó đáng yêu trong cuộc đời anh.

Không thể trở về thành người thì như thế nào, cậu chỉ cần làm một con mèo đi lại xung quanh anh, nhìn anh tiếp tục sống vui vẻ là được rồi.

Nỗi đau khi mất đi người thân thật sự rất khắt cốt ghi tâm nhưng cuộc đời còn dài ai rồi cũng phải tiếp tục bước đi. Như vậy cậu có thể theo dõi anh rồi.

Nghĩ như vậy cậu liền giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Park Jaehyuk, anh ta cũng lo lắng cậu bị thương nên cũng thả lỏng tay ra.

Han Wangho nhảy xuống khỏi vòng tay của anh ta sau đó cấm đầu chạy về phía Lee Sanghyeok rồi nhảy nhào lên.

Lee Sanghyeok kinh hãi nhanh chóng ôm lấy mèo con màu trắng mềm mại, vừa ôm lấy cậu vào lòng không hiểu sao trong lòng lại trỗi dậy một ý nghĩ cực kỳ điên khùng 'Mèo con này chính là Wangho của anh'.

Nhưng suy nghĩ này liền rất nhanh bị anh đánh bay, anh bất lực mỉm cười đầy chua sót rồi cúi đầu nâng tay vùi mặt vào lớp lông thơm ngào ngạt mùi sữa tắm của mèo con trong lòng để che đi sự điên cuồng trong lòng cùng đau thương.

Park Jaehyuk cũng kinh ngạc mà nhìn một người một mèo trước mặt. Anh ta bỗng có cảm giác hình như quyết định ôm mèo đến đây sai rồi, mèo con đáng yêu mềm mại của anh sắp bị người ta cướp mất.

Nhưng từ trước đến nay đối với động vật nhỏ anh ta chưa từng ép giữ lại bên người vì vậy ngoại trừ đau lòng anh ta cũng không cướp lại mèo con của mình mà thản nhiên đi đến ghế mà ngồi xuống.

Han Wangho đưa đệm tay lên tóc anh mà nhẹ nhàng an ủi, trái tim cậu không ngừng co rút đau đớn. Cậu có thể cảm nhận được sự đau khổ của anh lúc này, ngoại trừ để mặc anh ôm mình rồi vùi đầu vào lông mình thì cậu chẳng thể làm được gì cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro