Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Con sen lý tưởng

Tiếng còi xe cực kỳ ồn ào, cơ thể đông đưa giật nảy theo từng đoạn đường. Han Wangho bởi vì bị ồn ào mà cậu chặt mày, thuốc mê đã hết hiện tại cậu có thể tỉnh dậy.

Mơ màng mở mắt ra, trước mắt cậu là một màu tối đen như mực. Tiếng xe cộ cực kỳ lớn vang bên tai khiến cậu không khỏi che kín lỗ tai mình. Nhưng đúng lúc này cả cơ thể cậu lại bay lên sau đó đập mạnh xuống thùng xe.

"Ưm." Han Wangho rêи ɾỉ một tiếng, bởi vì đau đớn mà cuộn người lại.

Đây là đâu tại sao cậu lại ở đây. Không phải bởi vì bị bệnh mà cậu đang nằm trong viện sao, tại sao lúc này lại bên trong xe chạy trên đường. Không, không đúng. Cậu hít phải thứ gì đó rồi ngất xỉu, trước đó cậu đã gặp đồng loại của mình.

Chẳng lẽ đây là do người đó làm. Trong lúc cậu suy nghĩ lung tung thì lỗ tai cậu bỗng nhiên nhúc nhích tiếng nói bên ngoài ghế lái lọt vào tai.

"Mẹ nó, chỉ bắt có một thằng nhóc gầy gò nhỏ con như vậy mà điều động tất cả chúng ta."

"Đừng có phàn nàn mày cũng biết thủ đoạn của ả ta mà."

"Cũng phải, tội nghiệp đứa nhỏ kia bị một người độc ác như vậy nhắm tới."

"Không phải sao, trước đó ả đã nói chúng ta thích làm gì thì làm, đánh cho thừa sống thiếu chết cũng có thể. Đúng là đáng thương mà."

"Mày lại xạo rồi, không phải mày rất thích mấy chuyện này sao."

"Nào, nào tao cũng không biến thái như thế. Chỉ là nhận tiền hành xử mà thôi."

Han Wangho nghe thấy tiếng cười đầy ác ý vang lên bên tai liền không khỏi sợ hãi. Cuối cùng cũng đến đoạn này rồi sao, nhưng hình như đã có chút khác.

Nhưng cậu không rõ là khác như thế nào, cậu chỉ biết mình đã bị bắt cóc, giống như trong kịch bản cậu đã không thoát được kết cục của mình.

Chiếc xe vẫn đang chạy về phía trước, hai kẻ ngồi bên trên vẫn tiếp tục say xưa mà đùa giỡn. Mỗi câu nói đều là cách tra tấn người khác như thế nào.

Càng nghe Han Wangho càng sợ hãi, cậu run rẩy không ngừng mà ôm lấy người mình.

Làm sao đây, làm sao đây cậu không muốn bị đánh, không muốn giống như nguyên chủ bị hành hạ sống dở chết dở càng không muốn Lee Sanghyeok bởi vì cứu cậu mà bị bắn.

Thà rằng cậu chịu khổ chứ cậu không muốn anh gặp chuyện giống như những gì đã được sắp đặt trong nguyên tác.

"Lee Sanghyeok, tạm biệt anh." Han Wangho hai mắt u buồn khoé môi công lên sau đó cả cơ thể cậu bốc lên một làn khói che chắn khắp người.

Yêu tinh không chỉ có thể hoá thân thành người mà còn có thể quay về nguyên hình của mình, nhưng đây là một quá trình cực kỳ đau đớn. Những yêu tinh có thể thành người thì sao còn muốn quay về hình dạng ban đầu, vì vậy trong giới yêu tinh đã có lời đồn.

Sự đau đớn thắt cốt ghi tâm khi một yêu tinh trở về hình dạng nguyên thủy của mình, hơn hết nếu như trở về sẽ không thể nào trở lại được hình dáng con người được nữa, một ngàn năm tu luyện xem như hoá vào hư vô.

Bởi vì lời đồn này mà tất cả yêu tinh không dám hoá hình, bọn họ sợ hãi mình không thể trở về hình dạng ban đầu được nữa. Mà Han Wangho cũng tin tưởng chuyện này, nhưng cậu vẫn lựa chọn con đường này. Cho dù trở về hình dạng một con mèo thì cậu vẫn có một con đường sống.

Sự đau đớn của nắn cốt nặn xương khiến cậu đau đớn đến muốn hét lớn nhưng lo lắng những kẻ xấu trên xe nghe thấy nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Đến khi làn khói bao lấy xung quanh cậu tan hết thì xuất hiện bên trong thùng xe đã không còn người nào mà thay vào đó là một con mèo trắng với hai mắt xanh ngọc đầy xinh đẹp.

Han Wangho cảm thấy cả người cực kỳ lạ lùng, cậu thử giơ chân lên nhìn. Vậy mà hình dáng của cậu thật sự là một con mèo kìa, đây có phải là lời nói của em họ cậu đã trở thành hiện thực.

Cậu ngắm nghía chân một hồi liền thử di chuyển, nhưng vừa nhấc chân lên liền ngã ra đất, đúng là cậu không thể quen được với hình dáng này của nguyên chủ mà, thật khó đi. Cậu lại lật mình rồi bắt đầu chập chững bước từng bước. Bốn chân nếu không thể phối hợp với nhau thì thực sự không thể di chuyển được thậm chí là ngã nghiêng xiêu vẹo.

Cậu cứ đi tới đi lui bên trong thùng xe cho đến khi nắm vững được bí quyết đi đường của những con vật bốn chân thì mới bắt đầu quan sát xung quanh.

Không giống như mắt của con người, mèo là động vật có thể nhìn trong bóng đêm, hai mắt nó cực kỳ sáng chói cùng sắc bén, sự phán đoán của loài mèo cực kỳ chuẩn.

Han Wangho chậm rãi đi đến cái cửa không cài chặt của thùng xe rồi nhìn ra ngoài đường. Không nhìn thì thôi vừa nhìn cậu liền không khỏi co rút hai mắt.

Má ơi đây là đang đua xe sao chạy gì mà nhanh vậy.

Đúng vậy sau khi hai kẻ bắt cóc chạy đến con đường vắng xe liền tăng nhanh tốc độ, bọn chúng không cài chặt cửa sau xe bởi vì bọn chúng chắc chắn cho dù người nằm trong thùng xe có tỉnh dậy thì cũng không dám nhảy khỏi xe.

Han Wangho cũng cảm thấy như vậy, nếu hiện tại cậu vẫn là hình hài của một con người bình thường thì chắc chắn cậu sẽ không dám nhảy xuống. Nó thật sự rất đáng sợ, không chỉ vậy nếu như hình hài yếu ớt của con người mà nhảy xuống xe với tốc độ này thì chắc chắn không chết cũng sắp chết mà thôi, chẳng thể nào sống sót nỗi với độ cao cùng tốc độ như thế này.

Nhưng hiện tại cậu là một con mèo, dân gian thường nói mèo có chín mạng nếu như thật sự như vậy thì cậu sẽ không chết được, cùng lắm cậu sẽ bị thương lê lết bán manh xin ăn mà thôi.

Một con mèo có khuôn mặt khả ái như cậu thì sẽ không bị chết đói được. Tuy bị thương sẽ không thể kiếm cho bản thân mình một con sen chịu nhận nuôi mình nhưng ít nhất cậu có thể tiếp tục sống mà không phải chứng kiến cảnh Lee Sanghyeok bị thương.

Chỉ cần qua đoạn kịch bản này thì từ nay về sao anh sẽ chẳng còn gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng của mình nữa cuộc sống thuận buồm xuôi gió hạnh phúc về sau.

Nghĩ như vậy cậu liền không do dự nữa mà nhanh chóng lấy đã rồi nhảy khỏi xe. Gió lớn quật vào người khiến cơ thể mèo không khỏi lung lây, lông mèo bay phấp phới trong gió sau đó cả cơ thể rớt mạnh xuống đất khiến cậu không nhịn được kêu lên một tiếng:

"Meo."

Tiếng kêu mềm nhũn mà đầy đau đớn vang lên trong con đường lớn đầy vắng vẻ. Chiếc xe tải vẫn vùn vụt chạy về phía trước mà không hề thay biết người mà bọn họ bắt đi đã biến thành một con mèo mà nhảy xuống xe rồi.


Han Wangho đau đớn nằm bẹp trên mặt đất đầy bụi bẩn lạnh lẽo. Cơn đau khiến cơ thể của một con mèo không còn chút sức để động đậy, may mắn đường vắng tanh không một bóng xe nên cho dù cậu cứ nằm như vậy cũng không lo lắng sẽ bị xe cán chết.

Cậu nằm im không chút động đậy giống như một xác mèo, nếu không phải hô hấp của cậu vẫn nhấp nhô thì nhìn vào thực sự đã chết. Cậu nghĩ ngơi một chút đến khi cơ thể bớt đau đớn thì mới run rẩy bò dậy sau đó chậm rãi nhấc bốn cái chân mèo đi vào trong rừng.

Cậu không muốn đi trên đường lớn, làm một con mèo nhỏ nhắn trắng trắng một khi đi trên đường xe chạy rất dễ bị lái xe không nhìn thấy mà bị đâm bay.Nghĩ đến tình cảnh đó mèo con sợ hãi mà run rẩy.

Han Wangho đứng bên trong rừng cây kế bên đường lớn, đầu mèo nhỏ ngơ ngác nhìn dáo dác xung quanh cậu thật sự không biết đường, hiện tại muốn đi đến khu dân cư nào đó cũng không biết phải đi đường nào.

Chiếc xe tải vừa chở cậu chạy về phía trước vậy không bằng cậu cứ đi ngược lại vậy, ít nhất cũng tránh xa những kẻ xấu xa đó.

Mèo nhỏ quyết định, rồi chậm rãi đi trên mặt đất đầy cỏ cây. Chân mèo mềm mại đạp lên những miếng cây nhỏ, bởi vì không quen thuộc với hình dáng này nên có đôi khi cậu không nhớ phải di chuyển nhịp nhàng cả bốn chân mà vấp phải cành cây hoặc miếng cỏ trên đất mà té lộn nhào.

Bộ lông trắng muốt đã dính đầy bụi hiện tại càng thêm thê thảm, nhưng Han Wangho không chút quan tâm cậu vẫn tiếp tục đi về phía trước, mong muốn hiện tại của cậu là tìm được một nơi nào đó có thể đồng ý thu nhận mình.

Đi mãi đi mãi đến khi chân mèo run rẩy mà cậu vẫn chưa rời khỏi được con đường quốc lộ này. Mệt mỏi thò đầu ra đường lớn, cậu nhìn xem bên ngoài có chiếc xe nào đi ngang qua đây hay không, nhưng trên đường không một bóng xe, mặt trời đã sắp lặn, ánh sáng hoàng hôn đầy rực rỡ bên trên bầu trời chiếu xuống mặt đất khiến cậu không khỏi càng thêm tuyệt vọng.

Đã sắp tối rồi nếu còn không thể rời khỏi con đường lớn này thì không phải hôm nay cậu sẽ không có gì ăn sao, đã ba ngày cậu chưa có gì trong bụng rồi.

Han Wangho thở dài đau thương, cả cơ thể mèo nằm bẹp xuống đất, nửa thân người thò ra đường lớn nữa thân người vẫn giấu bên trong cây cỏ. Hai mắt mơ màng cuối cùng không chịu nổi nữa mà nhắm chặt lại chìm vào giấc ngủ.

Cả ngày hôm nay cậu đã trải qua rất nhiều chuyện rồi không còn sức lực để có thể tiếp tục lên đường.

Han Wangho không hề biết sau khi cậu ngủ có một chiếc xe đang vù vù phóng tới nhưng khi nó đi ngang qua nơi cậu đang nằm thì chiếc xe liền dừng lại.

Cửa xe mở ra một chàng trai có khuôn mặt lạnh lùng từ trên xe đi xuống, anh ta cau mày nhìn cậu sau khi xác định cơ thể mèo của cậu vẫn còn lên xuống thì mới nhanh chóng đi lại đưa tay kéo cậu ra khỏi mặt đất sau đó xách cậu về xe.

Đem áo khoát trải trên ghế bên cạnh, anh ta liền để con mèo trên tay lên sau đó ngồi vào ghế lái tiếp tục phóng xe đi.


Han Wangho không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc này cậu cảm thấy cực kỳ thoải mái, những dòng nước ấm chảy dọc cơ thể khiến cậu không khỏi mở miệng kêu lên.

"Meo, meo..."

"Tỉnh rồi à, mày đúng là ngủ ngon thật đó."

Trong lúc mơ màng cậu nghe thấy một giọng nói đầy trầm thấp, nhưng không hề khó nghe mà nó rất êm tai còn mang theo một chút ý cười khiến cậu không khỏi hiếu kỳ mở hé mắt ra nhìn.

Đập vào mắt mèo của cậu là một người đàn ông cực kỳ tuấn tú, nếu không phải cậu thiên vị Lee Sanghyeok thì người đàn ông này chắc chắn còn tuấn tú hơn rất nhiều.

Không chỉ vậy giọng nói của anh ta khiến tai mèo của cậu trở nên đỏ ửng. Cậu ngại ngùng nhắm mắt lại không tiếp tục nhìn anh ta.

"Sao vậy. Mày cảm thấy thế nào rồi."

"Meo." Han Wangho nghe anh hỏi liền bất giác trả lời sau đó mới nhớ ra hiện tại mình chỉ là một con mèo không thể để người khác phát hiện vì vậy cậu lại kêu vài tiếng: "Meo, meo, meo."

Cứ nghĩ anh ta sẽ tiếp tục nói gì đó nhưng lúc này cửa nhà tắm mở ra, một người đàn ông cầm một chai sữa tắm cho thú cưng đi vào:

"Park tổng, tôi đã mua đủ cả rồi. Nếu ngài không còn cần gì nữa thì tôi về trước."

"Ừ, đi đi." Park Jaehyuk trên tay vẫn bận rộn mắt cũng chẳng thèm nhìn người vừa nói.

Người kia nghe vậy liền để sữa tắm xuống rồi nhanh chóng rời đi. Căn phòng tắm lại trở về yên tĩnh.

Han Wangho từ khi nghe thấy cách người kia gọi người đàn ông đang hầu hạ cho mình này liền không khỏi trừng lớn mắt nhìn chằm chằm anh ta.

Trời ơi người trước mặt cậu chính là Park Jaehyuk. Sao có thể Park Jaehyuk là ai là phản diện ở thế giới này, là ông trùm trong ngành công nghệ là đối thủ một mất một còn với nam chính Lee Sanghyeok.

Vậy tại sao nam phản diện hiện tại lại đi tắm cho một con mèo được anh ta nhặt về. Không những tắm mà còn vui vẻ nói chuyện với mèo cho dù anh ta biết mèo nhỏ sẽ không hiểu lời nói của anh ta.

Park Jaehyuk thấy mèo con đang mở to mắt nhìn mình liền không khỏi mỉm cười: "Sao vậy, đói bụng à."

Nói xong anh lấy khăn ôm người cậu lên rồi dịu dàng lau khô lông cho cậu.

"Meo." Han Wangho thoải mái đến nỗi kêu thành tiếng sau đó cậu không khỏi lại nhìn anh ta.

Không hiểu sao cảm giác của cậu người này là một người tốt, rõ ràng anh ta là một nhân vật phản diện đầy độc ác nhưng khi ở canh anh ta thế này cậu lại thấy miêu tả trong cuốn tiểu thuyết kia có thật sự là thật hay không.

Cái chết của một người vô tội như nguyên chủ có thật sự do một người đã cứu giúp một con mèo sắp chết bên đường này làm ra không.

Càng lúc cậu càng cảm thấy nghi hoặc nhưng hiện tại cậu đã không còn làm được gì nữa, nghĩ như vậy cậu liền không khỏi híp mắt mà hưởng thụ sự mềm mại của khăn lông đang lau trên người mình cũng như bàn tay đang nhẹ nhàng di chuyển khăn lông.


Han Wangho được Park Jaehyuk chăm sóc hai ngày cuối cùng thân mèo này của cậu cũng trở nên khỏe mạnh.

Sau khi được anh ta cứu cậu liền biết cơ thể của mình đã bị thương rất nặng, không chỉ gãy xương mà phần đệm chân bởi vì đi quá nhiều mà bị bong tróc rất nặng, làn da sau lớp lông cũng bị trầy xước chảy máu khá nhiều.

Nói ra nếu như không phải Park Jaehyuk cứu cậu thì có lẽ cậu đã trở thành một cái xác mèo nằm ở bên đường quốc lộ đầy cô độc.

Nghĩ đến chuyện này cậu liền không khỏi cảm kích anh ta rất nhiều. Nhưng sau mấy ngày ở cạnh nhau không những cảm kích cậu còn cảm thấy cực kỳ hài lòng với con sen này.

Rõ ràng trong nhà không có bất kỳ con vật nào khác ngoài cậu hơn nữa người này lại cực kỳ thích ôm cậu, thích nói chuyện với cậu cũng thích chơi đùa cùng cậu.

Anh ta biết cậu bị thương nặng nên mỗi khi chơi đùa đều cực kỳ nhẹ nhàng cẩn thận giống như lo lắng chỉ cần lỡ tay một chút thì cậu sẽ đau.

Rõ ràng là một người yêu thích động vật như vậy nhưng sao anh ta chưa từng nuôi bất kỳ con gì, chẳng lẽ bởi vì phù hợp với tạo hình của một nhân vật phản diện. Han Wangho buồn cười nghĩ.

Nhưng cậu không hề biết mình đã đoán trúng. Park Jaehyuk là một người rất thích động vật, nhất là những con có lớp lông ấm áp mềm mại. Anh ta luôn muốn nuôi những con thú cưng để có thể ôm ấp nhưng kỳ lạ là mỗi khi anh ta đến gần bọn chúng thì trong mắt chúng nhìn anh ta giống như là mãnh thú vậy, con nào con nấy đều sợ hãi mà chạy ra xa, cả người không ngừng run rẩy.

Tuy anh ta yêu thích chúng nhưng anh ta không phải loại người sẽ ép buộc chúng về với mình, vì vậy sau này anh ta không mua bất kỳ con thú cưng nào cả, cho dù rất thích nhưng cũng không phải không có chúng thì không được.

Park Jaehyuk chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình nhìn thấy một con mèo liền yêu thích nó từ ánh mắt đầu tiên. Nhưng anh ta rất sợ nó cũng sẽ như những con thú khác mỗi lần nhìn thấy anh ta liền chạy đi thật xa.

Không, nó không chạy sau khi nó tỉnh dậy thì đã không chạy mà lại cực kỳ thưởng thụ sự chăm sóc của anh ta.

Rất kỳ lạ, không hiểu sao khi anh ta nhìn vào mắt nó lại cảm thấy nó cực kỳ có nhân tính, mỗi khi anh ta cùng nó nói chuyện lại cảm thấy hình như nó hiểu anh ta đang nói nói gì nhưng lại che dấu mà không đáp lại chỉ có khi anh ta bất ngờ lên tiếng thì nó mới giật mình lên tiếng mà thôi.

Đúng là kỳ lạ. Park Jaehyuk trầm ngâm ôm lấy mèo con vào lòng rồi dùng tay vuốt ve bộ lông trắng muốt của cậu.

Han Wangho được anh vuốt ve mà không khỏi buồn ngủ, kể từ khi cậu về nguyên hình thì hình như càng ngủ nhiều hơn, ngoài trừ giờ ăn cùng khi đi vệ sinh thì cậu đều ưỡn người nằm dài trên ghế sô pha trong phòng khách.

Mỗi lúc như vậy Park Jaehyuk lại từ trên lầu đi xuống để ôm cậu lên sau đó úp mặt vào bộ lông của cậu mà hít lấy hít để.

Nhưng dù sao Han Wangho cũng là một con người hàng thật giá thật, cho dù hiện tại là mèo nhưng mỗi khi anh ta làm hành động này đều không khỏi cảm thấy ngại ngùng mà che che dấu dấu vật nhỏ quan trọng của đời mèo.

Nhưng lâu dần cậu cũng quen, thậm chí là lười phản ứng với cái người cuồn lông này, những lúc như thế cậu liền mặc kệ anh mà nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Căn nhà hiện tại của Park Jaehyuk khắp nơi đều là đồ ăn cùng đồ chơi cho mèo, anh ta không biết phải mua gì nên sai trợ lý của mình mua mỗi thứ một cái về sau đó để khắp nơi trong nhà.

Anh ta muốn cậu đi đâu cũng có thể chơi đùa với những thứ này.

Mà Han Wangho đúng là rất thích để lại dấu vết lên chúng cậu thường dùng móng tay sau đó cào cấu chúng một hồi đến khi những thứ đó đều có một vết móng chân dài của cậu thì mới hài lòng mà thu móng.

Thời gian dưỡng thương nhanh chóng trôi qua cơ thể mèo của cậu được nuôi một cách kỹ càng, cậu càng ngày càng trở nên mập mạp đáng yêu.

Khúc xương bị gãy cũng đã lành, cả người cũng không còn đau đớn nữa, điều này khiến Han Wangho càng thêm hài lòng với con sen phản diện này. Cậu mong sao một người dịu dàng đầy săn sốc như anh ta không đi sai đường giống như trong kịch bản.

Nhưng từ khi cậu được anh ta nhặt về thì chỉ nhìn thấy anh ta ở trong nhà chưa từng ra khỏi nhà, một chủ tịch của công ty lớn như vậy thật sự ổn không vậy.

Han Wangho tò mò, Han Wangho thắc mắc, Han Wangho khó hiểu. Nhưng Han Wangho lại không quan tâm chỉ cần tiếp tục trở thành một con mèo có ăn, có mặt, có đồ chơi giống như hiện tại là tốt lắm rồi.

Cậu không phải hoàn toàn quên đi quá khứ nhưng hiện tại cậu muốn sống mà không còn chút lo nghĩ nào nữa. Cậu muốn bắt đầu lại từ đầu trở thành một con mèo vui vẻ có một con sen mỗi ngày đều chăm lo cho mình. Một cuộc sống thần tiên.


Mèo con Han Wangho hôm nay cuối cùng cũng được ra ngoài.

Chuyện phải kể về sáng hôm nay, khi Park Jaehyuk đang ôm cậu cùng ngủ trên giường thì nhận được một cuộc điện thoại đến từ trợ lý trong công ty.

Bởi vì tiếng chuông quá lớn nên một người một mèo đều bị đánh thức không thương tiếc. Han Wangho cực kỳ khó chịu mà nhìn cái điện thoại gây chuyện, cậu không khỏi đưa móng vuốt sang sau đó đẩy nó đến cạnh giường, chỉ cần vài bước nữa là có thể đá bay nó xuống đất.

Nhưng đúng lúc này một cánh tay bắt lấy bàn chân mèo đang làm chuyện xấu rồi cầm điện thoại lên bắt máy.

"Park tổng, hôm nay là ngày họp cổ đông mời ngài đến công ty một chuyến ạ."

"Được rồi, tôi sẽ đến." Park Jaehyuk lười biếng trả lời rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Quăng điện thoại sang một bên anh liền mỉm cười nhìn con mèo nào đó đang giả bộ ngủ, khi nãy rõ ràng đang làm chuyện xấu vậy mà giờ đây giấu cả hai chân trước vào lòng hai mắt nhắm nghiền tỏ vẻ 'Ta ngủ rồi đừng làm phiền'.

"Mèo con xấu xa." Park Jaehyuk phì cười sau đó rời giường đi vào nhà tắm.

Han Wangho nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm liền mở mắt ra cậu vui vẻ mà tiếp tục cuộn người lại chuẩn bị ngủ tiếp. Dù sao mỗi lần làm chuyện xấu đều không bị gỉ cả, nếu không truy cứu thì cứ tiếp tục ngủ vậy.

Nghĩ như vậy cậu liền mơ mơ màng màng mà chìm vào giấc ngủ, nào ngờ chưa kịp tiến sâu vào giấc mơ thì bị Park Jaehyuk vừa trong nhà tắm đi ra đánh thức.

Anh ta đưa tay chọt chọt bụng mỡ của cậu rồi cười khẽ: "Mèo con mày mập quá rồi đấy."

Han Wangho nghe vậy liền tức giận vung chân đá tay anh ta ra khỏi bụng cậu rồi cuộn người lại nhắm mắt.

Park Jaehyuk không chút tức giận ngược lại anh ta cưới cực kỳ vui vẻ mà chôn mặt xuống sau đó rầm rì: "Dậy đi nào, dậy đi hôm nay tao dẫn mày ra ngoài. Có được không."

Han Wangho giơ chân đá đá đầu anh ta, nhưng khi nghe thấy anh ta dẫn cậu ra ngoài liền giả chết bỏ chân xuống không chút động đậy. Đến hiện tại cậu có hơi sợ khi ra bên ngoài. Không biết kịch bản của cuốn tiểu thuyết đã đến đâu rồi, Lee Sanghyeok thế nào rồi, ông nội, ba, mẹ, Minhyeong thế nào rồi.

Cậu rất nhớ bọn họ nhưng cậu sẽ không trở về bên cạnh bọn họ. Cậu đã không còn cơ hội để trở về nữa rồi.

Park Jaehyuk không nghe thấy cậu trả lời liền bất mãn mà chà chà khuôn mặt vào lớp lông mềm mại của cậu, sau đó anh ta ngước đầu lên rồi đưa tay sang ôm cậu vào lòng, cực kỳ bá đạo mà nói: "Mày không muốn đi cũng phải đi. Tao sẽ ôm mày đi đó."

Han Wangho liếc anh ta một cái nhưng không phản kháng, dù sao hiện tại cậu chỉ là một con mèo nhỏ đáng thương mà thôi đâu có quyền phản kháng nào đâu vậy không bằng mặc kệ anh vậy.

Park Jaehyuk đặt cậu lại trên giường sau đó thay quần áo rồi mới quay lại bên giường ôm cậu rời khỏi nhà.

Ngồi vào trong xe anh cũng không buông cậu ra mà ôm cậu để lên chân mình. Chiếc xe chậm rãi rời chạy về phía công ty.

Đến trước cổng công ty trợ lý của anh ta đã chờ sẵn, nhìn thấy anh ta ôm theo một con mèo đi xuống xe liền không khỏi cảm thán ông chủ của mình cuối cùng cũng có thể nuôi động vật rồi.

Là một trợ lý đắc lực bên người chủ tịch anh ta phải biết vài sở thích cùng thói quen sinh hoạt của ông chủ mình. Kể cả việc ông chủ không được động vật yêu thích anh ta cũng biết, tuy bất ngờ khi con mèo trắng trong lòng ông chủ không ghét bỏ ông chủ, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng kho ông chủ đã có một thứ mình yêu thích.

Hai người đi vào công ty nhưng chưa kịp vào trong đã bị một giọng gọi khiến cho cau mày mà đừng lại bước chân.


"Park tổng."

Han Haein từ bên cạnh một chiếc xe cách cổng công ty không xa duyên dáng chạy lại. Khuôn mặt cô ta đầy vui vẻ cả người toát lên sự sinh đẹp động lòng người.

Đây chính là những gì cô ta đã nghĩ, nhưng thực chất hai người nghe cô ta cũng gọi sau đó nhìn cô ta đầy giả tạo mà chạy lại trên mặt còn tỏ ra vui sướng liền không khỏi chán ghét.

Người này đúng là mặt dày thật, mỗi tuần đều chạy đến công ty một lần để gặp mặt Park Jaehyuk nhưng lần nào cũng thất vọng ra về, hôm nay cô ta cũng đến. Vậy mà cái khuôn mặt giả tạo độ lại tỏ vẻ ngạc nhiên cùng vui vẻ khi trùng hợp gặp anh ta.

Han Haein lúc đầu luôn tỏ ra thanh cao, khi mới tiếp xúc với Park Jaehyuk, anh ta liền từ chối cô ta, lúc đó cô ta liền không nói một lời mà chạy thẳng đến công ty đối thủ của bọn họ.

Anh ta nhớ rằng chủ tịch Lee Sanghyeok của công ty đó đã có vợ, sau một thời gian cô ta đeo bám lấy Lee Sanghyeok thì người vợ kia đã mất tích.

Đến cuối cùng anh ta không nghe ngóng được bất kỳ chuyện gì nữa nhưng việc Han Haein lại tiếp tục chạy đến đây làm phiền anh ta thì rất có thể cô ta đã làm gì đó khiến Lee Sanghyeok muốn lật đổ Han gia nên cô ta tìm người trợ giúp.

Mà chuyện giữa mấy người họ anh ta không muốn quan tâm, nhưng vẫn bị người ta bám dai như đỉa, muốn thoát cũng không thoát được này.

Han Haein giả vờ không nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt hai người, cô ta mỉm cười nhìn Park Jaehyuk: "Không biết Park tổng có thời gian bàn bạc chuyện làm ăn với tôi không."

"Không hứng thú." Park Jaehyuk lạnh lùng nói rồi muốn xoay người đi vào công ty.

Nhưng Han Haein lại đưa tay ngăn cản cô ta gấp rút nói: "Park tổng không phải anh là đối thủ cạnh tranh với Lee gia à, nếu như chúng ta hợp tác thì việc đối phó với Lee gia rất dễ dàng."

Park Jaehyuk nghe vậy mặt không chút đổi sắc, thậm chí anh ta còn có hơi khinh thường thủ đoạn bẩn thỉu của Han gia. Vì vậy trước ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô ta anh ta liền làm lùng cười nhạo: "Han gia các người là cái gì. Xin lỗi chúng tôi không muốn hợp tác với các người, mong cô đừng tiếp tục đến làm phiền tôi nữa."

Park Jaehyuk mải đối đáp người trước mặt mà quên mất mèo nhỏ trong lồng ngực cho nên sau khi nghe tiếng hét đầy hoảng sợ của cô ta, anh ta liền theo quán tính mà lùi ra xa cô ta.

Nhìn khuôn mặt có vài vết móng vuốt trên mặt Han Haein, anh ta liền hiểu rõ rồi cụp mắt nhìn mèo con đang cực kỳ hài lòng thưởng thức móng vuốt của mình.

"Thật ngại quá mèo nhà tôi rất thích giơ móng cào cấu." Park Jaehyuk dung túng cho hành động của cậu mà mỉm cười giải thích với cô, nhưng anh cũng không để cô nói gì mà tiếp tục nói: "Nhưng đây cũng là lỗi do cô cho nên đừng có tiếp tục chặn đường chúng tôi. Bé con trong lòng tôi cực kỳ nóng nảy đó."

Anh ta nói xong liền ôm cậu đi lên phòng.

Han Wangho cũng cực kỳ hài lòng mà nhìn khuôn mặt biến sắc xanh xao cùng với vẻ mặt đầy uất ức nhưng chẳng thể nói ra của cô ta.

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy nữ chính chịu thiệt thòi như thế này, cậu dám chắn sau chuyện này cô ta sẽ cảm thấy cực kỳ tức giận cùng bất mãn, nhưng Park Jaehyuk không sợ Han gia mà chính Han Wangho cũng chẳng sợ cô ta.

Nhưng có điều cậu không thể hiểu nổi. Rõ ràng nam chính cùng nữ chính đã đến bên nhau rồi nhưng tại sao cô ta còn muốn anh chết. Chuyện này hình như không đúng cho lắm rồi.

Chẳng lẽ đây là một cái bẫy trong mưu tính của nam nữ chính.

Không, không phải, không thể là anh bày mưu được. Chẳng lẽ cậu sự đã bỏ lỡ thứ gì rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro