Chương 14
"Tôi rất mừng vì anh không để ý hiềm khích cũ mà vẫn đưa tay hợp tác cùng chúng tôi. Hiện tại trong thành phố A này ngoại trừ Park gia ra thì những công ty lớn khác đều đã tiếp nhận ý kiến cùng thành ý của Han gia chúng tôi."
"Tôi biết." Lee Sanghyeok lạnh lùng lên tiếng.
Đúng vậy người bên trong văn phòng là Han Haein, sau tất cả cuối cùng cô ta cũng có thể tiếp xúc với công ty của Lee gia.
Lúc đầu cô ta đã tiếp xúc với Park gia trước nhưng đáng tiếc chủ tịch của công ty đó cực kỳ khó chơi.
Cô ta không hiểu tại sao những kẻ xung quanh mình chỉ cần nhìn thấy cô ta liền xum xoe nịnh nọt khiến cô ta cảm thấy mình chính là một người có mị lực cực kỳ lớn trong cái thế giới này.
Vậy mà trong cuộc đời bằng phẳng này của cô ta gặp phải hai loại người chẳng thèm nhìn đến mình.
Một là chủ tịch của Park thị, Park Jaehyuk.
Hai là chủ tịch Lee thị, Lee Sanghyeok.
Cả hai người đều không chấp nhận quỳ dưới váy cô ta giống như những gã đàn ông khác, nhưng càng như vậy ý muốn chinh phục của cô ta càng tăng cao.
Hiện tại cô ta vẫn chưa thể tiếp cận với người đàn ông kia nhưng sau ba năm cố gắng cuối cùng cô ta cũng đã thành công tiếp cận với Lee Sanghyeok rồi.
Không chỉ vậy kể từ khi cô ta xuất hiện trong công ty thì đã nghe nói anh yêu tên chết tiệt kia bao nhiêu, tình cảm của hai người nồng nhiệt biết bao.
Nhưng đối với cô ta những lời đồn thổi này thật hài hước.
Không biết đã bao nhiêu ngày rồi, mỗi lần cô ta đến đây đều không nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như người khác nói, cô chưa từng nhìn thấy Han Wangho đi làm cùng Lee Sanghyeok.
Thậm chí khi đi dự tiệc cũng chẳng nhìn thấy cậu.
Han Haein cảm thấy thái độ của Lee Sanghyeok đối với cô hình như đã có thay đổi rất lớn.
Đúng là không có người đàn ông nào thoát khỏi tay cô ta.
Nếu như anh đã xa lưới vậy không bằng cô ta khiến cho Han Wangho sống không bằng chết trước đã.
Nghĩ như vậy cô ta liền khẽ dịu dàng ấp úng hỏi:
" Anh Sanghyeok...!không ... không biết quan hệ của chúng ta là gì. Không biết...!Tôi có cơ hội hay không?."
Han Wangho đứng bên ngoài nghe đến đây đầu óc liền trở nên hỗn loạn.
Cuốn tiểu thuyết vẫn không thay đổi được rồi.
Cậu hoàn toàn không muốn nghe câu trả lời của Lee Sanghyeok, trái tim cậu bỗng nhói lên từng hồi.
Cậu nhanh chóng xoay người lao về phía thang máy sau đó rời khỏi công ty bắt xe về nhà.
Cả đoạn đường bên trong công ty cậu đều tỏ ra cực kỳ bình thường.
Cậu lo lắng sẽ có người nhìn ra sự khác lạ của cậu, may mắn ai nấy đều đang bận rộn vì vậy chẳng có ai thật sự quan tâm đến cậu.
Ngồi trong xe taxi sắc mặt cậu liền trở nên tái nhợt, hai tay ôm lấy trái tim bỗng đau nhói, cả người cậu thoáng run rẩy.
Năm năm, cho dù nam nữ chính chẳng có chút giao tiếp với nhau, chẳng có mấy lần gặp mặt nhau, lại càng chẳng hề nói chuyện với nhau.
Thậm chí nam chính còn tỏ tình với cậu, anh nói yêu cậu nhưng kết cục vẫn không thay đổi.
Nam chính cùng nữ chính cuối cùng vẫn ở cạnh nhau.
Han Haein hỏi anh quan hệ của bọn họ là gì, Han Wangho cũng muốn hỏi anh rốt cuộc quan hệ của bọn họ thật sự là gì.
Cậu muốn biết rốt cuộc tình cảm có thể nói thích là thích nói không còn thích thì chính là không còn thích.
Nó thật sự đơn giản như vậy sao.
Han Wangho đi vào nhà rồi chạy thẳng về phòng, mặc dù đau lòng nhưng cậu đã chuẩn bị tâm lý trước, trái tim khép kín của cậu sẽ không mở cửa cho ai bước vào.
Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến không lâu nữa thôi cậu sẽ trở thành một người không nơi nương tựa, không người yêu thương.
Ba năm trước cực quản lý cũng đã xác nhận cho một yêu tinh hòa nhập vào thế giới loài người.
Cũng vì vậy sau khi thu hồi thẻ theo dõi bọn họ còn cảnh cáo không được làm hại con người.
Han Wangho vội vàng gật đầu đáp ứng sau đó cậu không bị bất kỳ người nào theo dõi được nữa.
Cậu nhìn khắp nơi trong căn phòng ngập tràn hương vị của cả hai người, cậu thở dài đầy tâm sự mà đi đen tủ đồ.
Cậu nhìn bên trong có rất nhiều quần áo cho cậu nhưng đồ của anh lại chỉ vài bộ liền biết anh quan tâm đ ến cậu nhiều như thế nào.
Han Wangho cắn môi đưa tay lên lấy tất cả đồ của mình ra rồi xếp lại vào vali bự.
Nhìn căn phòng đã ngủ cùng anh ba năm trôi cuối cùng cậu cũng thở dài rồi dọn về căn phòng lúc đầu ở khi đến đây.
Sự buồn bã dâng lên, có chút gì đó kỳ lạ cứ quấn chặt trái tim nhưng cậu hoàn toàn không để tâm tới, cậu không biết rốt cuộc những cảm xúc hiện tại của mình được gọi là thế nào.
Nhưng cậu cảm thấy cuối cùng thì mọi thứ không thể thay đổi được.
Han Wangho trở về căn phòng mà cậu từng ở, đồ đạc bên trong không có gì thay đổi, tủ đồ của cậu vẫn còn nguyên, những cái áo lúc trước cậu mặc vẫn nằm bên trong. Cái túi cũ đựng tấm thẻ vẫn còn đó.
Giống như từ trước đến nay cậu vẫn ở bên trong căn phòng này mà chưa từng rời đi vậy.
Cậu xếp đồ mình để vào trong tủ rồi mệt mỏi ngồi lên giường, ngẩn người nhìn cái cửa đóng chặt.
Cậu không biết mình nên làm gì, cần làm gì.
Hiện tại cậu không buồn ngủ cũng chẳng có tâm trạng để ngủ, rõ ràng cậu cảm thấy đáng lẽ thế giới này nên là như vậy, cuối cùng nó cũng trở lại quỹ đạo lúc ban đầu nhưng sao trong lòng lại khó chịu đến như vậy.
Han Wangho cảm thấy bản thân là một người rất lười, đến cả suy nghĩ cậu cũng lười làm nhưng hiện tại những suy nghĩ đầy bi quan không những trỗi dậy mà còn lôi kéo cậu suy nghĩ xa hơn.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên.
Han Wangho lấy nó từ trong túi quần ra nhìn tên hiển thị bên trên là Kang Hanna liền bắt máy:
"Alo."
"Wangho, hôm nay tôi vừa làm xong một loại bánh mới, cậu có rảnh không lại đây nếm thử xem."
Han Wangho nghe vậy liền gật đầu: "Được tôi đến liền."
Hiện tại cậu cảm thấy mình nên đi đâu đó nếu không chắc cái đầu nhỏ đáng thương của cậu sẽ bị chập mạch mất.
"Được vậy cậu mau mau tới nhé, tôi cũng vừa trang trí xong bên ngoài cửa tiệm rồi đến lúc đó nhờ cậu xem giúp tôi." Kang Hanna vui vẻ nói xong liền nhanh chóng cúp máy.
Han Wangho bỏ điện thoại lại vào túi rồi đứng lên đi ra khỏi nhà.
Khi cậu ra đến cửa thì cánh cửa lại bị mở ra từ bên ngoài.
"Cậu định đi đâu." Lee Sanghyeok đứng bên ngoài cửa nhìn chằm chằm cậu, hai mắt âm trầm không chút dao động.
"Tôi đến tiệm của Hanna." Han Wangho lạnh nhạt trả lời.
Lee Sanghyeok nghe vậy ánh mắt liền đen thêm vài phần, nhưng anh không tỏ ra ghen tuông như mọi khi chỉ lạnh lùng đi lướt qua người cậu để vào trong.
Sau đó anh ngồi vào ghế sô pha trong phòng khách hạ lệnh: "Vào đây."
Nghe giọng điệu của anh trái tim Han Wangho có thắt lại.
Cậu cứng đờ người xoay người đi vào trong.
Ngồi vào bên cạnh anh cậu không khỏi cắn răng nói: "Có chuyện gì anh nói nhanh đi. Tôi đã đồng ý với Hanna sẽ đến giúp cô ấy."
"Cậu không được đi." Lee Sanghyeok hừ lạnh nói: "Kể từ hôm nay trở đi Han Wangho cậu không được bước chân ra khỏi nhà dù chỉ nửa bước."
"Anh không có quyền giam cầm tôi." Nghe như vậy Han Wangho liền không khỏi tức giận.
"Han Wangho sao cậu không như trước đây. Tôi nhớ rõ nếu không phải tôi kéo cậu đi thì mỗi lần cậu đều không tình nguyện rời khỏi nhà."
"Vậy thì sao là chính anh thay đổi tôi, anh không có quyền giam cầm tôi." Han Wangho thờ ơ cười.
Lee Sanghyeok trầm mặc sắc mặt đầy lạnh lùng anh thở dài một tiếng rồi lại lạnh lùng cười: "Cậu có thể thử xem tôi có quyền hay không. Kể từ hôm nay cậu sẽ không thể gặp ai cũng sẽ chẳng có ai gặp được cậu. Tôi sẽ nói với ba mẹ sau này không để Lee Minhyeong cũng không thể đến đây gặp cậu."
Han Wangho vẻ mặt đầy khó tin bật thốt: "Sao có thể như vậy? Lee Sanghyeok nếu trong lòng anh đã có người khác, thấy tôi là kẻ vướng víu thì không bằng bỏ tôi đi. Tôi biết tôi chẳng làm được thứ gì cho anh cũng không thể khiến anh vui vẻ nếu đã không còn cần đến tôi nữa không bằng chúng ta ly hôn. Tôi không muốn ngăn cản việc anh yêu đương, nếu anh đã cảm thấy tôi phiền phức vậy thì chúng ta đừng liên quan đến nhau nữa anh cho tôi rời đi đi."
Han Wangho không hề biết cậu càng nói hốc mắt càng đỏ cuối cùng không nhịn được nữa mà nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Ngoài miệng thì cậu luôn nói anh có thể bỏ tôi nhưng nước mắt lại không dừng được, khuôn mặt cậu tràn đầy sự đáng thương khiến ai nhìn vào cũng phải mềm lòng.
Nhưng lần này Lee Sanghyeok lại chẳng có chút dao động anh lạnh lùng nghe từng câu của cậu hai mắt nhìn những giọt nước mắt của cậu mà không chút quan tâm.
"Cậu mơ tưởng, Han Wangho sống thì cậu chính là người của tôi chết cậu cũng là ma của tôi. Cả đời này cậu đừng mong thoát khỏi tôi." Anh lạnh lùng nói từng chữ rồi đứng dậy hừ lạnh một tiếng: "Đừng mơ tưởng rời đi, từ nay căn nhà này một con kiến cũng khó mà lọt qua. Cậu tự sống cho tốt đi đừng bao giờ có suy nghĩ rời khỏi tôi."
Nói xong Lee Sanghyeok liền xoay người rời khỏi nhà.
Han Wangho ngơ ngác nhìn theo anh khuôn mặt đầy nước mắt, hai mắt đỏ ửng đáng thương nhìn theo từng bước chân rời đi của anh.
"Cuối cùng câu chuyện vẫn xảy ra như vậy." Nhìn anh đã rời đi cậu liền cụp mắt xuống miệng lẩm bẩm.
Han Wangho nhớ rất rõ, cảnh tượng này nhưng lúc ấy nguyên chủ không hề nói muốn rời đi mà cậu ta đã chủ động đáp ứng với anh.
Khi ấy anh cũng xoay người rời đi như thế này kể từ đó Lee Sanghyeok không còn quay trở lại căn nhà này thêm một lần nào nữa cho đến khi cậu ấy bị bắt cóc mới có thể nhìn thấy anh.
Cậu ngơ ngác nhìn căn nhà to lớn từ nay về sau chỉ còn một mình mình sinh sống không khỏi cảm thấy bi thương.
Đúng là lòng người sau khi nhận được quá nhiều tình cảm ai cũng sẽ trở nên ích kỷ, đến khi mọi thứ đều chỉ là viễn vong thì không bao giờ quay đầu trở lại được.
Nếu là trước đây Han Wangho có thể tự tin rằng cậu chẳng quan tâm anh có ở nhà hay không, nhưng hiện tại trong lòng cậu trở nên trống rỗng không biết mùi vị như thế nào.
Cậu càng lúc càng trở nên tham lam hơi ấm cả anh, tham lam tình cảm anh từng trao cho cậu, tham lam sự yêu thương mà lần đầu tiên trong cuộc đời này cậu nhận được.
Không phải chưa từng có ai đối sử tốt với cậu nhưng chưa từng có người yêu cậu như anh .
Cậu trở nên tham lam ích kỷ từng mong cầu mọi chuyện xảy ra sẽ không còn liên quan đến kịch bản.
Nhưng mọi thứ đều trở nên vô vọng rồi.
Kịch bản đã tiếp diễn tiếp theo đây chính là cái chết của bản thân cậu.
Tại sao cậu chắc chắn mình sẽ chết không giống như trước đây tìm đường sống trong chỗ chết.
Rất rõ ràng bởi vì lúc này cậu đã có chút gì đó không muốn Lee Sanghyeok gặp nguy hiểm, đến khi tình cảnh trong cuốn tiểu thuyết đó xảy ra, cậu nghĩ mình cũng sẽ làm như hành động giống như nguyên chủ mà thôi.
Có lẽ Han Wangho không hiểu rõ mình có yêu Lee Sanghyeok hay không nhưng cậu chắc chắn mình đã xem anh như một người không thể thiếu trong cuộc sống này..
Han Wangho thở dài nhìn căn nhà hiện tại chỉ còn mình cậu, phải đến mười giờ dì Shin mới đến để làm cơm cho cậu.
Cậu ngồi ngẩn người trong phòng khách không biết bao lâu chuông điện thoại lại vang lên.
"Alo."
"Wangho cậu đến chưa."
Han Wangho nghe giọng nói của Kang Hanna liền cảm thấy cực kỳ áy náy trong lòng, cậu đã nói sẽ đến nhìn tiệm bánh vừa trang trí xong giúp cô cũng như nếm thử bánh cho cô vậy mà hiện tại lại không thể đến.
"Xin lỗi. Tôi không đến được rồi." Cậu khẽ nói.
"Sao lại không đến được. Có chuyện gì xảy ra vậy." Kang Hanna nghe vậy liền không khỏi lo lắng hỏi.
Han Wangho trầm mặc không trả lời, cậu cũng không biết mình phải nói thế nào, chẳng lẽ nói hôm nay có việc vậy những ngày khác thì sao, hay cậu nói mình bị Lee Sanghyeok giam cầm không thể đi được vậy chẳng lẽ trơ mắt nhìn người chị vừa mới thân thiết cách đây không lâu của mình vừa thoát được hang cọp lại đâm đầu vào hang sói sao.
Theo tính cách của cô ta cậu chắc chắn rằng cô ta sẽ chạy thẳng đến công ty để thẩm vấn Lee Sanghyeok.
Nhưng cậu thật sự không biết phải nói thế nào mới tốt.
Kang Hanna không nghe thấy cậu trả lời liền không khỏi nghĩ đến chuyện mà cha cô ta nói với cô ta cách đây không lâu.
Tiểu thư nhà Han gia Han Haein đang không ngừng theo đuổi Lee Sanghyeok, mà hình như anh cũng không có ý định phản bác tin đồn ngày ngày đều để cô ta ra vào công ty.
Tuy chưa từng bắt gặp hai người đi riêng với nhau nhưng hiện tại trong công ty đều đang đồn thổi việc chủ tịch của bọn họ chuẩn bị ly hôn để quen người mới.
Mà sáng nay cô cũng được một người chị em nhắn tin kể lại chuyện vừa xảy ra.
Nghĩ đến chuyện Han Wangho từ trong công ty chạy ra rồi sau đó Lee Sanghyeok cũng chạy ra theo mà không lâu sau đó Han Haein cũng từ bên trong công ty đi ra ngoài.
Chỉ cần nghe đến vậy thôi cô ta liền cảm thấy mình đã hiểu rõ chân tướng.
Khốn kiếp Lee Sanghyeok vậy mà là tra nam. Không hiểu sao trước kia mình lại có thể bám riết lấy anh ta, đúng là kinh tởm mà.
"Han Wangho có phải anh ta không cho cậu đi đúng không. Anh ta giam cầm cậu đúng không." Kang Hanna tra hỏi.
Cô không tin Han Wangho đã hứa với cô sẽ không giữ lời, bởi vì hai người đã kết bạn với nhau ba năm rồi.
Han Wangho thở dài: "Chị đừng hỏi. Tôi thật sự không biết phải trả lời như thế nào cả. Xin lỗi chị vì không thể đến được. Sau này khi chị mở tiệm nếu có cơ hội tôi sẽ đến chúc mừng."
Nói xong cậu liền cúp máy không thể để Kang Hanna hỏi thêm gì nữa cả.
Cậu thật sự không muốn cô ta liên lụy vào vấn đề của bản thân được.
Từ trước đến nay việc cậu làm được chính là giúp cô ta ra khỏi vòng lặp của thế giới này.
Đây chính là chuyện khiến cậu vui vẻ không thôi vì vậy cậu mong sao cô ta có thể đừng tiếp tục dính dáng vào cậu hay vào kịch bản của nam chính cùng nữ chính này nữa.
Han Wangho hoàn toàn không biết sau khi cậu cúp máy Kang Hanna liền bỏ mặc tiệm của mình mà chạy thẳng đến công ty Lee Sanghyeok để chất vấn anh, nhưng cô ta không được phép vào công ty cũng không thể gặp mặt anh.
Cuối cùng ôm một cục tức cùng sự đau lòng dành cho cậu mà trở về nhà.
Sau ngày hôm đó Kang Hanna cũng bị cha mình nhốt ở nhà, chuyện quấy rối ở công ty đúng là rất nghiêm trọng nên cha cô ta phải xin lỗi Lee Sanghyeok rồi đảm bảo không để cô ta tiếp tục làm như vậy nữa.
Lee Sanghyeok cũng không để tâm đến chuyện này, cả ngày hôm đó anh cũng không về nhà.
Han Wangho một mình nằm trong căn nhà im ắng, cái giường lạnh lẽo, không có ai ôm cậu, cảm giác đau lòng trào dâng.
Đúng như những gì cậu đã nghĩ đã mấy ngày trôi qua cậu không nhìn thấy anh, anh đã không còn muốn trở về căn nhà này nữa.
Lee gia đã vài lần gọi điện hỏi thăm tình huống nhưng cậu không biết phải nói thế nào đành lảng tránh cho qua chuyện.
Một mình cô đơn bên trong căn nhà ngoại trừ dì Shin thì không còn ai để cậu nói chuyện cả.
Bên ngoài căn nhà có rất nhiều người canh gác cậu không thể nào ra khỏi nhà được.
Không thể đi tìm anh không thể rời khỏi nhà cậu không biết cuối cùng bên ngoài đã có chuyện gì, kịch bản trong cuốn truyện đã xảy ra như thế nào rồi.
Lee Sanghyeok thật sự đã yêu nữ chính Han Haein rồi sao, có phải bọn họ đã ở bên nhau rồi hay không, có phải ai ai đều khen trai tài gái sắc hay không, nếu là vậy thì ai nấy đều vui mừng hết nhỉ.
Nhưng sao cậu lại đau đớn thế này, trái tim như bị giằng xé, mỗi khi nghĩ đến anh sẽ ôm, sẽ dịu dàng, sẽ hôn lấy cô ta giống như trước đây anh đã làm cùng cậu vậy.
Cậu sẽ bị đau đến chết hay sao.
Dì Shin mỗi ngày nhìn cậu tiều tụy liền không khỏi đau lòng, dì chỉ là người giúp việc nho nhỏ nào biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Mỗi ngày dì đều nấu các món đa dạng để cậu có thể vui vẻ hơn nhưng dì rất rõ ràng lượng cơm của cậu đã trở nên ít đi rất nhiều, giống như cậu không còn chút khẩu vị nào nữa vậy.
Mà đúng là thế, Han Wangho mặc dù không ăn no nhưng cậu lại không muốn ăn nữa, chỉ ăn vừa đủ để bản thân không bị đói chết liền trở về phòng nằm.
Mỗi ngày bị nhốt trong nhà đối với cậu thật đáng sợ, không còn giống như khi xưa bởi vì mong muốn của bản thân nên mới vui vẻ thoải mái.
Hiện tại cậu chỉ muốn có thể rời khỏi đây, rời khỏi nơi khiến cậu đau đớn như thế này..
Dạo gần đây giấc ngủ đối với Han Wangho là một thứ xa xỉ, mỗi đêm cậu điều bị ác mộng tra tấn, nhìn thấy cái chết đang đến gần mình.
Nhìn thân xác của một con mèo trắng nằm yên lặng trong một khu rừng không bóng người.
Hơi thở yếu ớt cả người đều là vết thương lớn bé.
Mèo nhỏ híp mắt, ánh mắt đầy tuyệt vọng đối với thế giới đáng sợ này.
Nhìn thấy hô hấp của nó từ từ yếu đi sau đó bên tai cậu vang lên giọng nói của bản thân: "Cậu vẫn là không thay đổi được số phận của tôi. Cái chết vẫn diễn ra, tương lai của tôi không thể thay đổi.".
"Cậu thật vô dụng, tôi đã tin tưởng cậu như thế , tôi sợ hãi với hiện thực này mới kéo cậu đến để giúp tôi.Nhưng thật đáng thất vọng, cậu quá vô dụng."
Từng lời nói giống như vết đao đâm vào trái tim khiến nó chảy máu.
Cậu không thể chịu nổi sự chỉ trích bản thân trong những giấc mơ mà giật mình tỉnh dậy vào mỗi đêm rồi không tài nào ngủ lại được.
Sức khỏe của cậu càng ngày càng kém, cậu cảm thấy hình hài con người của cơ thể này hình như không còn trụ vẫn nữa rồi.
Cậu muốn đi hỏi cục quản lý nhưng đến cửa nhà cậu còn không thể ra thì làm sao có thể hỏi đây. Cậu sẽ trở về nguyên hình sao?
Buổi sáng thứ bảy, hôm nay cũng như một tháng qua cậu thức dậy từ lúc hai giờ sáng đến hiện tại cũng không tài nào ngủ được.
Ngồi thẫn thờ trên giường cậu không biết mình nên nghĩ về thứ gì nữa, một tháng nay cậu không còn cầm bút vẽ nữa bởi tôi tay này quá yếu chẳng thể đặt được một nét bút nào.
Han Wangho chán nản ngồi như một bức tượng không chút sinh khí.
Cậu thật sự muốn ra khỏi nơi này, không phải bởi vì Lee Sanghyeok đã trở về với cốt truyện theo một cách bình thường mà cậu thật sự muốn rời đi.
Rõ ràng nếu đã không còn yêu thì có thể để cậu rời đi nhưng tại sao vẫn giam giữ cậu ở lại nơi này mà không dòm ngó nữa.
Thật mệt mỏi quá đi.
Han Wangho yên lặng chờ đợi thời gian tiếp tục trôi qua.
Đúng lúc này chiếc điện thoại của anh cho đã bị cậu quăng ở xó xỉnh nào trong phòng bỗng nhiên đổ chuông.
Cậu nghi hoặc không thôi, số điện thoại này ngoại trừ Seo Jinhyeok gọi đến thì chẳng còn ai gọi nữa, nhưng hôm nay nó lại vang lên.
Cậu đi xuống giường, đi theo tiếng chuông rồi cầm điện thoại lên xem.
Bên trên hiện dãy số lạ, bên trên không có lưu tên cũng không phải là những số của người thân mà cậu biết.
Tuy khó hiểu nhưng cậu vẫn bắt máy: "Alo."
"Thế nào thằng phế vật." Giọng nói đầy vui vẻ cùng tràn đầy ác ý vang lên: "Có còn nhớ tao không."
"Han Haein." Han Wangho nghe thấy giọng nói quen thuộc này liền không khỏi lạnh lùng nói.
"Đúng rồi, mày cũng nhớ giai đấy." Han Haein cười khẽ rồi châm chọc: "Một tháng này mày thế nào rồi. Có phải cô đơn lắm không. Bị anh Sanghyeok vứt bỏ, bị anh ấy lạnh nhạt...!Đúng là đáng thương mà."
Han Wangho chẳng quan tâm đến những lời cô ta nói cậu chỉ muốn biết tại sao cô ta lại có số cậu vì vậy hỏi: "Han Haein tại sao cô có số của tôi."
"Sao mày lại hỏi một chuyện hiển nhiên như vậy." Han Haein bật cười rồi nói: "Không phải là anh Sanghyeok đã cho tao sao. Chẳng lẽ số của mày có bao nhiêu người biết mà cũng chẳng nhớ rõ à."
"Không thể nào." Han Wangho quả quyết phản đối.
Cậu tin anh sẽ không làm như vậy.
Han Haein khinh thường: "Ngu xuẩn, anh ta bỏ rơi mày rồi, cái niềm tin rách nát đó cũng chỉ để an ủi lấy bản thân mày thôi. Không đúng sao."
"Để tao nói cho mày nghe. Một tháng nay anh ta đều ở bên cạnh tao. Một tiểu thư danh giá như tao làm sao có thể thua kém một thằng phế vật được tao lụm về. Từ đầu đến cuối mày chỉ là thế thân cho tao, anh ấy ở cạnh mày cũng chỉ vì mày mang họ Han mà thôi."
Lồng ngực của Han Wangho theo từng câu nói của cô ta mà trở nên đau đớn, trái tim cậu giống như bị đao xé ra từng mảnh.
Rõ ràng lý trí cậu không tin nhưng trái tim cậu lại không ngừng quặn thắt.
Han Haein nghe thấy đầu dây bên kia im lặng liền khoái trá mà cười sau đó cô ta tiếp tục ra thêm một đòn trí mạng: "Anh Sanghyeok đã nói với tao, mày với anh ấy chỉ là hôn nhân hợp đồng, hai người trước khi kết hôn đã thỏa thuận với nhau mày vì tiền nên mới đồng ý thay thế tao kết hôn với anh ấy..."
Ầm.
Han Wangho giống như vừa bị sét đánh trúng, cả đầu bỗng nhiên trở nên đau đớn, hai lỗ tai của cậu lùng bùng.
Nhưng câu nói sâu đó của cô ta cậu không còn nghe thấy được nữa.
Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống trên khuôn mặt hốc hác của cậu.
Hai mắt lờ mờ đã không còn thấy rõ thứ gì.
Bàn tay cầm điện thoại buông lỏng, chiếc điện thoại trong tay va mạnh xuống sàn nhà, ánh sáng cũng tắt ngủm.
Han Wangho ngơ ngác nhìn chằm chằm sàn nhà một cách đờ đẫn.
Cuối cùng đáp án mà cậu lưỡng lự cũng đã có câu trả lời, niềm tin cậu trao cho anh cuối cùng cũng tan nát.
Chuyện mà ngoại trừ cậu, anh cùng Seo Jinhyeok biết kia vậy mà Han Haein lại biết.
Vậy thì rất rõ ràng nếu không phải Seo Jinhyeok đã nói ra thì cũng chỉ có chính miệng Lee Sanghyeok tự nói ra.
Rốt cuộc cậu cũng chỉ tự mình đa tình, cậu đã thầm cầu mong mọi chuyện chỉ là hiểu lầm hoặc anh có chuyện gì khó xử nên mới không nói cho cậu biết.
Ai mà ngờ đến thì ra bản thân mới là kẻ ngu ngốc.
Han Wangho lần đầu tiên trong đời khóc dữ dội đến vậy, cậu khóc tê tâm liệt phế, khóc đến cả hai mắt đều đỏ hoe mờ mịt.
Cuối cùng khóc đến kiệt sức mà ngã nhào xuống sàn.
Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo cậu mới cảm nhận được hiện tại thế giới của cậu cô độc đến mức nào.
Cái lạnh từ sàn nhà thấm vào da thịt khiến những sợi lông tơ trên người dựng hết cả lên.
Đến tận lúc này cậu mới hiểu rõ được trái tim của mình, hình như cậu thật sự đã thích anh rồi.
Nhưng đáng tiếc mọi thứ đã trễ rồi cậu đã chẳng còn cơ hội để ở bên cạnh anh nữa. Nghĩ đến đây Han Wangho liền ngất lịm đi.
Hai ngày sau, khi Han Wangho tỉnh dậy đập vào mắt chính là trần nhà màu trắng.
Cậu dời mắt nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở trong một căn phòng xung quanh đều là màu trắng, mùi thuốc sát trùng quanh quẩn bên mũi khiến cậu biết mình đang ở nơi nào.
Cổ họng cậu hiện tại khô khốc, cậu muốn uống một chút nước, nhưng cả người nặng nề cậu không thể di chuyển cũng chẳng động đậy tay được.
Không những vậy trên tay còn gắn kim truyền dịch chỉ vừa động đậy liền cảm thấy đau nhói.
Đúng lúc cậu không biết phải làm sao thi nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của dì Shin: "Ôi đứa nhỏ này, con động đậy lung tung cái gì."
Nói xong dì liền khom người đỡ cho cậu ngồi dậy rồi rót ly nước đưa sang.
Không cần cậu nói dì cũng biết những người vừa bị sốt tỉnh dậy sẽ khát nước như thế nào bởi vì họ bị mất nước quá nhiều.
"Con đấy, không khỏe trong người sao lại không nói cho dì biết. Khi đó dì chạy vào phòng nhìn thấy con ngã trên sàn liền sợ hãi không thôi. Đúng là dọa chết dì mà."
Han Wangho uống xong nước liền đưa lại ly cho dì Shin, nghe bà kể lại liền không khỏi bùi ngùi mà cúi đầu xin lỗi: "Con xin lỗi, sau này con sẽ không như vậy nữa."
"Được rồi dì cũng không định trách con. Cho dù thế nào đi nữa sức khỏe của con mới là quan trọng."
"Vâng ạ. Con cảm ơn dì." Han Wangho ngoan ngoãn gật đầu nói.
"Được rồi con cũng hai ngày không ăn uống gì rồi, để dì về nhà hầm chút canh rồi đem vào cho con." Dì Shin cười nói rồi nhẹ nhàng giúp đỡ cậu nằm xuống: "Con ngủ thêm chút đi cho khỏe." Rồi dì mới rời đi.
Han Wangho nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng lại mà không khỏi mím chặt môi.
Cậu đây là hy vọng cái gì. Anh đã không còn yêu cậu vậy thì cho dù cậu có chết đi cũng sẽ không quan tâm. Nghĩ như vậy hốc mắt cậu lại đỏ lên nhưng lần này cậu không khóc nữa.
Một lần là quá đủ, cậu vẫn có thể sống tốt cho dù không có anh, nhưng nếu kịch bản vẫn đi theo tuyến chính vậy thì cậu không biết mình có thể chạy thoát số mệnh này được không.
Vừa nghĩ trái tim cậu bỗng nhiên nhảy lên một cái sau đó lại bình lặng giống như đang nhắc nhở chủ nhân mình có gì đó đang đến.
Cảm giác bất an lại tràn ngập trong lòng, cậu cực kỳ tin tưởng cảm giác của bản thân, vì vậy khi cánh cửa còn chưa được mở ra thì cậu đã cảnh giác nhìn chằm chằm nó.
Cạch.
Tiếng cửa được mở ra một chàng trai có khuôn mặt quen thuộc đi vào.
Người này tuy cậu chỉ gặp vài lần nhưng ấn tượng thật sự rất sâu, bởi vì mỗi khi gặp hắn cậu liền cảm thấy cực kỳ bất an cùng lo sợ.
Song Yooncheol từ bên ngoài đi vào, hắn ta nhìn cậu rồi mỉm cười chào hỏi: "Cậu Han cảm thấy trong người thế nào."
Giọng nói cùng cách xưng hô của hắn ta đã thay đổi.
"Cũng được." Han Wangho lạnh nhạt trả lời, ánh mắt nhìn hắn ta đầy cảnh giác.
"Vậy thì thật đáng mừng. Tôi còn tưởng bởi vì quá đau lòng mà cậu Han đây có thể đã rời đi rồi." Song Yooncheol đầy ác ý nói, lúc này hắn ta không thèm che dấu sự thù hằn trong lòng mình mà đầy ác độc mà nhìn cậu: "Tao cứ tưởng để con mụ đó có số của mày thì sẽ khiến mày không qua nổi mà hiện về nguyên hình. Mày biết không một khi yêu tinh từ hình dạng người trở về nguyên hình thì sẽ không còn cách nào trở lại thành hình người."
"Thời đại này loài người chiếm đất xây nhà phá hoại rừng cây khiến linh khí của trời đất không còn những con yêu tinh tu luyện như chúng ta có thể biến thành người đã cực kỳ khó khăn chứ nói gì giống như tổ tiên có sức mạnh thần thông. Tao muốn mày phải trở lại nguyên hình tiếp tục sống chui sống lủi trong rừng rậm trở về cuộc sống đau khổ như trước kia."
Han Wangho khó khăn hỏi: "Tại sao?"
Thì ra cậu cảm nhận ác ý rõ ràng của người này như vậy bởi vì bọn họ giống nhau hắn ta cũng là một yêu tinh. Chắc bởi vì cùng là tu luyện thành tinh nên cảm xúc của bọn họ có thể dễ dàng cảm nhận với nhau để có thể phân biệt được lẫn nhau.
Loài người cùng yêu tinh đang sống cùng nhau nhưng đến cuối cùng yêu tinh vẫn là yêu tinh không thể nào trở thành một con người thực thụ.
Lối sống chủng tộc, thức ăn, suy nghĩ mọi thứ đều sẽ khác nhau cho dù có luyện tập thế nào thì trong vô thức đều sẽ lộ ra ngoài.
Cục quản lý không thể nào thực sự quản lý hết tất cả yêu tinh bên trong thế giới loài người này vì vậy sự nhận biết qua cảm xúc này giúp họ khá nhiều, họ vừa có thể phân biệt ai là yêu tinh của có thể nhờ sự trợ giúp từ những yêu tinh khác để quản lý thế giới yêu tinh dễ dàng hơn.
Song Yooncheol nghe cậu hỏi liền bật cười: "Mày có biết kế hoạch của tao đã ấp ủ biết bao nhiêu năm rồi không. Vậy mà chỉ vì mày mà tất cả đều tiêu tùng."
"Tại sao mày lại nhắm vào anh ấy." Han Wangho trầm mặc hỏi.
Cậu biết hắn ta không chỉ nhắm vào mình, bởi vì mình đã phá hỏng kế hoạch của hắn nên hắn mới làm như thế vậy thì mục tiêu của hắn lúc đầu chính là Lee Sanghyeok.
"Tao không nhắm vào hắn." Song Yooncheol cười đầy điên cuồng: "Tao nhắm đến cả gia tộc của hắn ta."
Han Wangho nghe vậy không khỏi kinh hãi.
Tại sao một yêu tinh lại muốn hại cả dòng họ của anh.
Nghĩ như vậy cậu cũng hỏi ra miệng:
"Sao cậu lại hận bọn họ như vậy."
"Chuyện này không liên quan đến mày." Song Yooncheol hừ lạnh rồi cười nói: "Mà mày cũng sẽ biết sớm thôi."
Nói rồi hắn ta xoay người rời khỏi phòng bệnh, trước khi hoàn toàn biến mất khỏi cửa phòng hắn liền để lại một câu: "Mong là mày vẫn còn có mạng để biết được chuyện đó.",
Han Wangho rùng mình trước câu nói đó.
Cậu không rõ hắn ta đang âm mưu truyện gì, cậu muốn báo lại cho anh chuyện này nhưng tìm xung quanh cũng không nhìn thấy di động của mình đâu.
Chẳng lẽ khi mình được đưa đến bệnh viện thì di động không có ở bên cạnh.
Khi nãy cậu cũng không nhờ dì Shin lấy giúp mình mà bản thân cũng không nhớ số của anh.
Vậy hiện tại cậu phải làm sao đây.
Không thể thông báo với anh không lẽ trơ mắt nhìn anh gặp chuyện.
Không đúng trong cuốn truyện mà cậu thấy qua ký ức của nguyên chủ thì không có nói về một con yêu tinh nào khác ngoại trừ nguyên chủ cả.
Vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện một người tự nói mình là yêu tinh, không những vậy mục đích của hắn ta còn là cả gia đình của nam chính nữa.
Cuối cùng cậu phải làm gì đây.
Trong lúc suy nghĩ cậu không chú ý đến cửa phòng mở ra, một viên bi nhỏ xíu lăn vào sau đó tỏ ra một mùi thơm kỳ lạ.
Han Wangho không một chút phòng bị hít lấy mùi hương tỏ ra đó, khi cậu giật mình phát hiện ra điều bất thường thì đã không còn kịp nữa.
Hai mắt cậu tối sầm mất đi ý thức.
Khi dì Shin từ nhà đi đến bệnh viện, bên ngoài phòng bện hai người vệ sĩ ngất xỉu nằm la liệt bên ngoài.
Dì Shin có cảm giác không lành liền vội vàng chạy vào phòng bệnh.
Nhưng đập vào mắt dì là phòng bệnh trống rỗng người đáng lẽ đang nằm trong phòng đã biến mất, bên trong vẫn còn lưu lại chút mùi hương kỳ lạ..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro