Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Thang máy chạy xuống lầu ba rồi chậm rãi mở cửa, khi cả hai bước ra liền đụng phải nhân viên từ thang máy bên cạnh. Bọn họ nhìn thấy anh liền cúi đầu chào hỏi:

"Lee tổng."

"Lee tổng."

Lee Sanghyeok không đáp lại mà híp mắt đầy nguy hiểm nhìn bọn họ, một người không hiểu biết như Kang Hanna anh còn có thể không chấp nhất nhưng nếu nhóm người này cũng không hiểu chuyện như vậy thì đừng trách năm nay không có thưởng.

Dưới ánh mắt đầy khủng bố của anh nhóm nhân viên đều rất biết điều mà hô: "Chào phu nhân."

"Phu nhân đúng là thật đáng yêu.",

"Tình cảm của phu nhân cùng Lee tổng thật nồng nàn."

Lee Sanghyeok hài lòng mà bố thí cho bọn họ một cái gật đầu sau đó dẫn Han Wangho tiếp tục đi vào nhà ăn.

Cả đoạn đường nhân viên đều lên tiếng chào hỏi hai người, đúng là thông tin thật nhanh chóng. Tuy nhân viên trong công ty tò mò về vị phu nhân tổng tài kia nhưng bọn họ không dám nhiều chuyện trước mặt tổng tài nhà mình, khi hai người đi ngang qua cũng chỉ dám nhìn một cái rồi cúi đầu xuống.

Han Wangho cả một đoạn đường đều nghe phu nhân thế này phu nhân thế nọ liền không khỏi đỏ bừng mặt. Tuy cậu không quan tâm đến cái danh phu nhân này nhưng khi bị người khác kêu lên thì không khỏi cảm thấy xấu hổ, không chỉ vậy cái người bên cạnh này còn không ngừng phát ra sự hài lòng khi người khác gọi cậu là phu nhân kia. Đúng là thiếu đánh mà.

Nhưng nhìn anh vui vẻ như vậy cậu cũng không tiện nói gì, vì thế cứ mặc kệ bọn họ vậy.

Lee Sanghyeok sau khi vui sướng trong sự hô to gọi nhỏ của đám nhân viên thì lúc này mới nhớ giải thích với cậu: "Wangho cơm trưa thì chúng ta cứ ăn ở đây nhé. Cơm của công ty cũng ngon lắm đa dạng nhiều món, em thích ăn món nào để anh đi lấy."

"Tùy anh, tôi ăn món nào cũng được." Han Wangho gật đầu đáp lại, cậu cũng không kén ăn dù là món nào cũng có thể ăn một cách ngon lành. Chỉ là tập tính của mèo khiến cậu càng thích ăn cá hơn mà thôi.

Còn về việc anh nói dẫn cậu đến nhà hàng thì sao cũng được, hiện tại trời cũng khá lạnh không thích hợp cho một người lười như cậu đi ra ngoài.

"Vậy em ngồi đây nhé, anh đi lấy đồ." Lee Sanghyeok kéo cậu đến một cái bàn trống rồi nhanh chóng đi lấy thức ăn cho hai người.

Nhóm nhân viên nhìn thấy tổng tài rời đi thì ánh mắt nhìn cậu liền không chút kiên dè, không ít những ánh mắt tò mò đánh giá, cũng có rất nhiều ánh mắt hâm mộ đố kỵ.

Không chỉ vậy bản năng mèo của cậu mách bảo có một ánh mắt cực kỳ hung ác đang nhìn chằm chằm mình, theo quán tính cậu liền xoay đầu nhìn về phương hướng của anh mắt đó.

Đúng như cậu nghĩ nơi đó có một người đang ngồi, tuy hắn ta đã thu hồi ánh mắt khó chịu kia nhưng cậu chắc chắn khi nãy người có ác ý với cậu chính là người này. Không... Cậu khẳng định người này có ác ý cực kỳ mãnh liệt với cậu bởi vì cậu đã từng tiếp xúc với người này.

Hắn ta chính là trợ lý mà Lee Sanghyeok đã từng kêu đưa cơm đến cho cậu. Có lẽ khi nãy hắn ta lộ sơ hở bởi vì nghĩ trong nhà ăn đông đúc người sẽ không có ai phát hiện ra cái nhìn của mình.

Đúng vậy người bên kia khi bị cậu nhìn sang liền không khỏi kinh hãi mà thủ hồi tầm mắt, hắn ta cứ nghĩ cả đống người đều nhìn chằm chằm cậu thì cho dù có thêm hắn ta nhìn thì chưa chắc cậu đã phát hiện ra. Nào ngờ hắn chỉ vừa ác ý nghĩ một chút thì cậu lại nhanh chóng nhìn đến.

Mặc dù hắn đã nhanh chóng thu lại anh mắt nhưng hiện tại hắn cũng không dám nhìn cậu nữa, phải nói giác quan của cậu thật sự đáng sợ. Hắn ta đã trà trộn vào đây khá lâu không thể để người khác phát hiện được.

Nghĩ đến việc bởi vì cậu mà hắn có thể sẽ bị lộ hai mắt hắn trở nên hung ác. Nếu như vậy không bằng tiên hạ thủ vi cường, hắn không tin một đứa tối ngày chỉ ru rú trong nhà như cậu thì có thể thông minh tới đâu.

Han Wangho nhìn hắn ta một chút, cảm giác bất an càng lúc càng nhiều. Đúng lúc cậu đang ngẩn người thì Lee Sanghyeok trở về, trên tay anh cầm theo hai khay cơm.

Sau khi đặt lên bàn anh liền thấy vợ nhỏ của mình không hề quan tâm đến mình mà ánh mắt đang nhìn về một hướng, anh thuận thế mà nhìn theo, thấy được người cậu đang nhìn chằm chằm liền không khỏi cau mày.

Anh bực tức mà giơ tay lên ôm lấy khuôn mặt cậu sau đó kéo hướng nhìn của cậu trở về, giọng nói cũng không khỏi trở nên buồn bực: "Wangho sao em nhìn người khác chằm chằm vậy. Cậu ta có đẹp như anh không."

Nhân viên ở gần hai người nghe thấy lời nói của anh liền không khỏi hít sâu một hơi. Đây... Đây là thật sự là tổng tài đầu gỗ nhà bọn họ sao, sao cái câu nói vừa thốt ra lại ấu trĩ như vậy. Chẳng lẽ những kẻ yêu đương chỉ số thông mình đều giảm là có thật.

Suy nghĩ bị anh phá mất, Han Wangho liền không khỏi buồn cười mà đưa tay nắm lấy tay anh để anh bỏ tay ra khỏi mặt mình rồi nhịn không được mà mím môi nói: "Anh ấu trĩ."

Lee Sanghyeok hừ lạnh một tiếng không phản bác, anh ngồi xuống bên cạnh cậu vừa vặn ngăn tầm mắt của cậu với cái người ngồi phía bên kia.

Han Wangho thấy vậy liền không khỏi mỉm cười người này vậy mà dứt khoát chặn luôn tầm nhìn của cậu, nhưng mà cậu cũng không định nhìn nữa cũng chẳng phải cậu muốn nhìn mà cậu cảm thấy dường như sắp có chuyện gì xảy ra nên mới muốn xem thái độ của hắn ta mà thôi.

Nếu như anh không cho nhìn thì không nhìn, một chút về văn phòng cậu lại nhắc nhở anh, mà anh có tin cậu hay không cũng không nằm trong suy nghĩ của cậu. Chỉ cần cậu có nói thì sau này xảy ra chuyện gì cũng không cảm thấy bức rức lương tâm.


Lee Sanghyeok nhìn Han Wangho không có ý định nhìn người khác nữa mà nhìn vào khay cơm trước mặt liền hài lòng rồi đẩy một khay cho cậu.

"Anh lấy mỗi thứ một chút. Nếu em muốn ăn thử bên anh cũng được."

Han Wangho nhìn anh đẩy khay có cá đến trước mặt cậu liền vui vẻ, hình như người này cũng chú ý đến món cậu thích ăn nhất. Cậu không hề nghĩ đây là vô tình bởi vì cái khay không có cá từ lúc anh để xuống đã xa tầm tay của cậu rồi.

Rất có thể dì Shin đã nói với anh rằng cậu cực kỳ thích ăn cá nên anh mới lấy cho cậu. Không hiểu tại sao cậu cảm thấy có thêm một người quan tâm đến mình cũng không tệ.

"Cảm ơn." Cậu gật đầu rồi cầm đũa lên bắt đầu nếm thử.

Món ăn ở nhà ăn trong công ty khá ngon miệng, đối với Lee Sanghyeok để cho nhân viên dốc sức vì công ty thì đãi ngộ không thể quá kém, từ việc ăn uống cùng những vật dụng lặt vặt trong công ty.

Cũng vì đãi ngộ này mà có rất nhiều người ở lại từ lúc ông nội thành lập công ty đến giờ. Có thể nói muốn giữ được nhân viên cũng như sự trung thành của họ thì đãi ngộ khi làm việc không thể quá tệ được, nếu không công ty nhỏ này của anh không thể giữ được nhiều người.

Han Wangho ăn một miếng cá sốt, chua chua cay cay cực kỳ kích thích vị giác. Lém khoé môi dính chút nước sốt cậu lấy nữa con bỏ sang khay cơm của anh rồi hai mắt sáng rực nói: "Cái này ngon lắm."

"Ừ." Lee Sanghyeok khoé môi cong lên vui vẻ cười nói rồi ăn nữa con cậu gặp qua: "Nếu em thích tôi lấy thêm cho em."

"Không cần đâu, bên tôi vẫn còn một con." Han Wangho lắc đầu, cậu thấy đồ ăn thế này là nhiều rồi, nếu lấy cá tiếp thì những cái khác cậu không ăn hết.

Lee Sanghyeok biết cậu đang nghĩ gì vì vậy đưa đũa qua gặp hết một nữa thức ăn trong khay cậu bỏ sang khay mình rồi nói: "Vậy là em không còn thức ăn nữa rồi."

Han Wangho chớp chớp mắt nhìn khay cơm đã vơi gần hết thức ăn, sau đó nhìn lên anh hai mắt cong cong đầy ý cười sau đó gật đầu nói: "Vậy tôi muốn ăn thêm cá."

"Được." Lee Sanghyeok ngậm cười mà gật đầu nhìn cậu sau đó đứng dậy đi đến quầy thức ăn rồi lấy thêm ba con cá sốt chua cay về.

Han Wangho vui vẻ ăn bốn con cá cùng một ít rau cải, còn cơm cùng những món ra cậu liền đẩy sang hết cho anh.

Lee Sanghyeok không chê đồ cậu gắp sang, anh ăn hết cả hai xuất cơm, tuy nhìn cậu ăn cá vui vẻ như vậy nhưng cơm cậu ăn khá ít khiến anh cảm thấy với độ tuổi này mà cậu lại ăn ít như vậy có khi nào cơ thể không thoải mái hay không.

Nghĩ như vậy anh liền quyết định hôm nay sẽ tan làm sớm dẫn cậu đi khám tổng quát sẵn tiện đưa cậu đi ăn nhà hàng ngon nhất thành phố A này.

Khi hai người dùng xong cơm thì trong nhà ăn đã không còn nhiều người. Nhân viên không thể nào giống tổng tài mà ngồi ăn chậm rãi như vậy được, bọn họ phải nhanh chóng dùng xong cơm rồi ngủ trưa một chút, đến giờ thì phải tiếp tục công việc trên tay.

Hiện tại trong nhà ăn chỉ còn lát đát vài người vừa chạy xuống, bọn họ cảm thấy hình như mình bị cặp vợ chồng trước mặt này đút no rồi không còn ăn nổi cơm nữa.

Tổng tài nhà bọn họ có tính sạch sẽ nhưng trước mặt phu nhân thì sạch sẽ là cái gì, thức ăn đồ phu nhân đưa sang không thơm à. Đến hiện tại toàn thể công ty đều khẳng định ông chủ nhà mình là một kẻ cuồng vợ.

Hèn chi kết hôn hai năm mà không lọt ra một tiếng gió nào, chắc là không muốn cho người khác gặp vợ mình. Bọn họ nghĩ nếu không phải có người chạy theo đuôi tối ngày làm nũng với anh thì anh cũng không định công khai vợ mình ra như vậy.

Bên trong công ty bắt đầu bày ra rất nhiều phiên bản về hai người nhưng đây cũng chỉ là những cuộc trò chuyện vui vẻ của nhân viên trong group của công ty còn hai người được nhắc đến lại hoàn toàn không hay biết.

Seo Jinhyeok cùng vợ mình cũng có bên trong group nhưng anh ta cũng không quản chuyện này, chỉ khi có những câu nói không đúng mực thì anh ta mới ghi nhớ người nói rồi báo cáo lại với ông chủ.

Còn những bàn luận vui vẻ hài hòa trao dồi tình cảm giữa nhân viên như thế này không ai rảnh mà quản cả.

Hai người đi vào thang máy riêng, Lee Sanghyeok nhìn cậu hỏi: "Em muốn đi tham quan công ty không."

Han Wangho lắc đầu, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng về văn phòng ngủ thôi, thực sự không thức nổi nữa rồi.

Thấy cậu lắc đầu anh cũng không ép buộc mà bấm thang máy thẳng lên văn phòng. Sau khi vào trong văn phòng anh đưa cậu vào phòng riêng rồi dặn dò: "Em ngủ đi, nếu cần gì thì gọi anh."

Han Wangho gật gật đầu nhưng không đi đến giường. Lee Sanghyeok nghi hoặc nhìn cậu hỏi: "Sao vậy."

"Tôi không biết có nên nói với anh không."

"Em nói đi."

Han Wangho nghe vậy thì nói thẳng: "Anh còn nhớ người khi nãy tôi nhìn không. Người đó là người mà mấy ngày trước đến đưa cơm cho tôi đấy."

Lee Sanghyeok có chút ấn tượng mà gật đầu.

"Ngày hôm đó tôi có cảm giác cực kỳ không tốt nên tôi không để cậu ta vào nhà, nhưng khi tôi định đóng cửa thì cậu ta có xin số di động của tôi. Bởi vì cảm giác bất an trong lòng nên tôi đưa số điện thoại mà anh mua cho cậu ấy."

Lee Sanghyeok nghe vậy liền cau mà: "Cậu ta xin số em làm gì."

Han Wangho lắc đầu: "Tôi không biết, cậu ta nói để có chuyện gì liên lạc với tôi cũng dễ hơn."

Lee Sanghyeok nghe vậy liền nghi hoặc, thật ra anh không có chút ấn tượng với người này. Lần trước nhờ cậu ta bởi vì những người khác đều bận việc, nếu không việc đưa cơm cho cậu không đến phiên người này.

"Khi đó tôi chỉ cảm thấy bất an khi tiếp xúc với cậu ta, nhưng khi nãy lúc anh đi lấy cơm thì tôi cảm nhận rất rõ ràng sự ác ý của cậu ta." Han Wangho kỳ lạ nói: "Tại sao lại như vậy, tôi cùng cậu ta không hề quen biết. Nếu như là vì anh thì nhiều lắm cũng chỉ là ghen ghét oán hận mà thôi không đến nỗi phải căm hận tôi như vậy."

"Không thể vì tôi." Lee Sanghyeok vội vàng lắc đầu: "Tôi còn không nhớ cậu ta là ai, chúng tôi chưa từng tiếp xúc với nhau, tôi không có chút ấn tượng nào."

"Nếu vậy thì càng kỳ lạ hơn. Không phải sao." Han Wangho thở dài, cậu đến công ty này chỉ mới hai lần thì sao có thể chọc người ta đến nỗi muốn hại mình như vậy được.

Nếu không phải bản tính mèo của cậu thì cậu sẽ không cảm nhận được ác ý rõ ràng như vậy được. Đến lúc bị hại cũng chẳng biết mình bị hại như thế nào.


Lee Sanghyeok gật đầu, anh cũng cảm thấy việc này không đúng. Người có thể vào đây làm thì lý lịch phải trong sạch, không chỉ vậy còn phải qua rất nhiều bước kiểm tra nghiêm ngặt mới có thể làm trợ lý trong công ty.

Nhưng anh thật sự không có chút ấn tượng nào, mà người có thể duyệt nhân viên vào không cần phải qua ý kiến của anh thì chỉ có thể là cổ đông lớn trong công ty.

Nghĩ như thế nhưng anh không nói gì, đưa tay ôm lấy cậu rồi kéo vào lòng nhỏ giọng an ủi: "Anh sẽ không để em có chuyện gì. Chắc chắn là thế."

Han Wangho ngơ ngác dựa vào lòng ngực của anh, cậu hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Nếu thực sự có chuyện thì cậu chỉ cần trở về bản thể rồi trốn đi, đến khi đó chắc chắn sẽ không ai phát hiện được.

Cậu không giống nguyên chủ sợ hãi bị người khác phát hiện mình chính là mèo, nên khi bị bắt cóc chẳng dám lén lút hóa về nguyên hình rồi trốn đi. Nguyên chủ trước kia có quá nhiều thứ để sợ hãi còn cậu ngoại trừ cái chết thì lại chẳng quan tâm đến thứ gì.

Bởi vậy chỉ cần hướng suy nghĩ khác nhau thì cuộc sống cũng khác nhau, cậu rất tự tin nếu mình rời khỏi nam chính thì vẫn sống rất tốt, cho dù có trở lại thành một con mèo thì chỉ cần đi tìm con sen nuôi mình là được.

Ngày ăn ba bữa rồi vung móng chơi đùa, một cuộc sống tốt đẹp.

Lee Sanghyeok thấy cậu không nói gì liền buông cậu ra vỗ nhẹ vào lưng cậu nói: "Ngủ đi, đến giờ tan làm anh sẽ gọi em."

"Được." Thấy anh không có ý bàn về chuyện đó, Han Wangho biết ý mà không nhắc đến nữa. Cậu gật đầu với anh rồi đi đến cái giường to trong phòng mà nằm xuống.

Nhìn thấy cậu đã nhắm mắt lại chuẩn bị chìm trong mộng đẹp Lee Sanghyeok liền xoay người khép cửa lại sau đó về lại bàn làm việc.

Anh nhìn chằm chằm màn hình máy tính suy nghĩ lại những gì cậu vừa nói cảm thấy đúng là rất khả nghi. Tay anh chạm vào điện thoại bàn sau đó nhấn số một.

Tiếng kêu vang lên vài tiếng sau đó giọng nói của Seo Jinhyeok phát ra.

"Lee tổng."

"Đến văn phòng gặp tôi."

Seo Jinhyeok nghe vậy liền nhanh chân chạy đến, nơi anh ta làm việc chỉ cách văn phòng một vách ngăn, không chỉ vậy anh ta chỉ cần đi hai ba bước liền có thể đến trước cửa phòng.

Vì vậy khi Lee Sanghyeok gọi không tốn năm giây anh ta đã có mặt. Đưa tay gõ cửa vài tiếng sau khi nghe anh gọi vào thì anh ta mới đẩy nhẹ cửa rồi đi vào trong.

"Lee tổng ngài gọi tôi có việc gì."

Lee Sanghyeok cau mày hỏi: "Anh có biết cái người lần trước mình nhờ mua cơm đưa cho Wangho không."

Seo Jinhyeok suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Hình như cậu ta là Trợ lý Song."

"Cậu ta là do ai tuyển vào."

Seo Jinhyeok lắc đầu tỏ vẻ chuyện này anh ta không rõ: "Để tôi hỏi thư ký Lim xem."

"Hỏi đi." Lee Sanghyeok cau mày gật đầu. Một nhân viên vào làm đến chức vụ trợ lý mà cả anh cùng Seo Jinhyeok đều không biết vậy thì đúng là có vấn đề.

Seo Jinhyeok gật đầu rồi cầm điện thoại bấm số của thư ký Lim.

Anh ta cũng không nghe một mình mà bấm loa ngoài để anh cùng nghe. Tiếng chuông vang lên vài tiếng thì mới có người bắt máy, giọng nói đầy lạnh nhạt ở bên kia đầu dây vang lên:

" Jinhyeok có chuyện gì mà anh gọi cho tôi vậy?"

" Lee tổng muốn hỏi cô có biết trợ lý Song hay không. Cậu ta làm trong công ty hình cũng khá lâu rồi nhưng tôi cùng Lee tổng chẳng có chút ấn tượng nào." Seo Jinhyeok nhanh chóng hỏi.

Đầu dây bên kia im lặng một chút sau đó nghi hoặc hỏi: "Chuyện này làm sao tôi biết được. Không phải công việc tuyển nhân viên là do anh cùng thư ký Nam giải quyết sao. Cả ba năm nay tôi còn không ở công ty được vài tháng thì làm gì có thời gian tuyển người."

"Ha ha..." Seo Jinhyeok cười khan vài tiếng: "Vậy để tôi điều tra xem sao. Làm phiền cô rồi, chú ý sức khỏe." Không để bên kia đáp lại anh ta liền nhanh chóng cúp máy.

Người phụ nữ này đúng là đáng sợ, mỗi lần trò chuyện cùng cô ta anh ta cảm thấy mồ hôi tuôn như mưa.

"Cả cô ta cũng không biết, chẳng lẽ chuyện này được giấu kỹ như vậy. Thư ký Nam nếu thật sự tuyển người thì cũng phải báo cáo lên nhưng tôi lại không có ấn tượng gì cả." Lee Sanghyeok cau mày, chuyện này chắc chắn có gì đó không đúng, nếu như thật sự do thư ký Nam nhận người thì cô ta tại sao phải giấu diếm. Người đứng sau cô ta chính là một cổ đông nắm cổ phiếu khá nhiều trong công ty nhưng từ trước đến nay người này cực kỳ kín kẽ không có bất kỳ động thái nào, chẳng lẽ tới hiện tại người này mới ra tay.

Mục đích của bọn họ là cái gì. Công ty nhỏ bé của anh hình như không đáng giá là bao, không đến nỗi để người ta mưu tính lâu như vậy. Càng không cần nói đến chuyện hại người khiến người ta có ác ý muốn lấy mạng mình.

Nhưng anh tin lời Han Wangho nói, cậu chắc chắn sẽ không vu oan ai. Khi đó cậu cảm nhận ánh mắt ác liệt nên mới nhìn sang, cậu sẽ không nói dối anh chuyện này.

Dựa theo tính tình lười biếng của đứa nhỏ này nếu thật sự không cảm thấy gì thì cậu cũng lười xoay đầu nhìn xung quanh huống chi lại ngẹo cổ nhìn ra một góc nghiêng như vậy.

"Lee tổng để tôi đi tra một lát rồi báo cáo lại với ngài." Seo Jinhyeok sau khi tắt điện thoại thì cũng nghiên túc lên. Anh ta nói một tiếng với anh rồi nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.

Lee Sanghyeok nhìn cánh cửa đóng lại cũng tạm thời bỏ việc này sang một bên mà tiếp tục làm công việc của mình.


Một tiếng sau Seo Jinhyeok mang theo hồ sơ đi vào, anh ta để nó lên bàn sau đó cau mày báo cáo:

"Lee tổng đúng như ngài nói thư ký Nam đã không báo lại chuyện này."

Lee Sanghyeok nghe thấy vậy thì cau mày, đưa tay cầm hồ sơ lên, nhìn dãy số được ghi bên trên. Đây đúng là tập hồ sơ của ba năm về trước, anh lật từng trang hồ sơ của nhân viên cho đến khi nhìn thấy ảnh của người kia anh mới dừng lại nhìn tên.

"Song Yooncheol, hai mươi lăm tuổi, học ở nước ngoài, ba năm trước vừa về nước sau đó được nhận vào công ty. Không có thêm bất kỳ thông tin nào, chỉ biết do Im Jaehyun đưa vào thông qua thư ký Nam." Seo Jinhyeok nói lại những gì anh ta đã điều tra được.

"Đúng là bất ngờ Im Jaehyun yên lặng bấy lâu nay lại có thể liên hệ với một trong những thư ký của công ty để đưa người vào." Lee Sanghyeok cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm: "Rất tốt. Seo Jinhyeok từ hôm nay chú ý mọi hành động của thư ký Nam cùng Song Yooncheol, một khi có động tĩnh gì liền báo lại cho tôi."

"Tôi sẽ làm ngay." Seo Jinhyeok gật đầu rồi xoay người rời đi.

Lee Sanghyeok nhìn anh ta đi ra khỏi phòng sau đó trầm tư, Im Jaehyun lạ một trong những cổ đông lớn của công ty, từ khi ông nội thành lập công ty thì Im gia đã góp phần không nhỏ vào, mấy năm nay tuy không phát triển quá nhiều nhưng lợi nhuận thu về cũng không khiến công ty lỗ vốn. Nhưng từ khi ông Im mất, cháu trai ông ta nắm cổ phiếu thì rất ít khi lộ diện, hắn ta làm việc rất kín tiếng trong các cổ đông trong mỗi lần họp đều không lên tiếng nhưng độ tồn tại lại rất cao.

Cũng bởi vì sự quen biết giữa hai nhà nên anh không để tâm đến việc hắn ta làm. Nhưng hiện tại không giống nữa, ánh mắt bọn họ đang nhắm vào vợ anh vì vậy anh sẽ không tiếp tục im lặng nữa.

Công ty cần phát triển, anh đã chuẩn bị ngày để dời nơi làm việc, nếu đã vậy anh cũng sẵn tiện lôi vài con sâu mọt trong công ty ra, mà những kẻ nắm cổ phần kia cũng sẵn tiện đuổi đi vài người không an phận.

Đối với anh sự giao tình của ông mình cùng bọn họ đã quá đủ nhưng nếu bọn họ cứ ỷ vào chuyện này rồi tơ tưởng những thứ không thể tơ tưởng thì đừng trách anh không nể tình sự quen biết lâu năm.


Han Wangho tỉnh dậy bởi vì cổ họng khô khốc, buổi trưa sau khi ăn xong cậu không uống miếng nước nào nên hiện tại cực kỳ khát. Cậu chậm chạp mở mắt ra liếc nhìn ra cửa phòng, thấy cửa phòng đóng chặt không giống như trước khi cậu ngủ chỉ khép hờ không khỏi nghi hoặc.

Đây là làm sao, chẳng lẽ trong văn phòng có người nên anh mới đóng cửa, nhưng cậu lại không nghe thấy tiếng nói chuyện gì cả.

Han Wangho lòm còm ngồi dậy đi xuống giường, cậu mở cửa đi ra khỏi phòng nghỉ, nhìn văn phòng trống trơn không một bóng người thì không khỏi kỳ lạ.

Cửa văn phòng là loại có thể tùy ý đẩy vào, nếu có người đến tìm thì có thể đẩy vào rồi vào trong ngồi đợi chứ không cần phải đứng bên ngoài. Nhưng phòng nghỉ lại khác ngoại trừ những người có dấu vân tay trên ổ khóa thì không ai có thể đẩy vào trong.

Cũng vì vậy mà trước khi ra khỏi văn phòng Lee Sanghyeok đã đóng chặt cửa lại để không ai có thể làm phiền cậu.

Nhưng những chuyện này Han Wangho hoàn toàn không biết được, cậu không hề nghĩ đến chuyện cửa phòng nghỉ có cài dấu vân tay, càng không biết bên trong có gắn camera.

Mà từ lúc cậu ngủ dậy đến khí ra ngoài đều hiện rõ trên điện thoại của Lee Sanghyeok đang ngồi trong phòng họp.

Lee Sanghyeok cũng không phải bởi vì theo dõi cậu mới gắn camera mà khắp nơi trong công ty đều có gắn, đây cũng bởi vì phòng vệ nếu một khi công ty xảy ra sự cố hoặc có người lén lút ăn cắp tư liệu công ty thì có thể tra ra rõ ràng.

Lúc này Han Wangho đang trong văn phòng đi lại xung quanh, để tránh hiềm nghi cậu cậu không hề đi đến gần bàn làm việc của anh, cậu đang tìm thùng nước trong phòng, nhưng tìm nãy giờ cũng chỉ thấy thùng nước trống rỗng.

Thở dài một hơi cậu liền đi ra khỏi văn phòng. Nhìn chỗ làm việc của Seo Jinhyeok cũng không có bóng dáng của anh ta cậu dành phải đi đến thang máy đi xuống tầng dưới.

Cậu có nghe Seo Jinhyeok nhắc đến tầng chín là nơi làm việc của những trợ lý cùng thư ký khác trong công ty, cậu không biết nơi nào có nước vì vậy phải hỏi bọn họ một chút. Tuy Lee Sanghyeok có nói nếu cần gì thì gọi bọn họ lên nhưng cậu không muốn làm phiền những người xa lạ như vậy.

Han Wangho nhìn hai cái thang máy trước mặt cuối cùng vẫn đi vào thang máy mà cậu thường dùng, cứ tưởng cả hai không có gì khác nhau nhưng khi bước vào trong khi cậu bấm số tầng thang máy lại không đóng cửa lại. Cậu nghi hoặc nhìn bảng số đang sáng đèm, sau đó nhìn một cái bản màu xanh đang không ngừng nhấp nháy, bên trên bản có in hình ngón tay.

"Thì ra thang máy dùng dấu vân tay." Cậu ngộ ra sau đó đưa ngón tay chạm vào bản.

Một tiếng kêu nhỏ vang lên, thang máy chậm rãi đóng lại. Han Wangho chớp chớp mắt mà nhìn móng vuốt của mình, khi nãy cậu lo lắng mình không phải nhân viên của công ty nên sợ có đưa vân tay vào thì thang máy cũng không thể hoạt động, nào ngờ lại có thể được.

Đúng là quá hiện đại, không hổ danh là nam chính giàu có tài giỏi. Cho dù là công ty nhỏ thì cũng có trang thiết bị tốt hơn rất nhiều công ty khác hiện nay.

Thang máy nhanh chóng dừng lại ở tầng chính, Han Wangho bước ra ngoài, cậu nhìn hành lang im ắng mà không khỏi lo lắng, chẳng lẽ những người ở tầng này cũng đi cả rồi. Cậu chậm chạp đi trên hành lang, cái đầu không ngừng dáo dác tìm kiếm người. Trong lúc cậu quẹo vào khúc cua, bởi vì bị bức tường che khuất nên cậu không chút để ý mà đâm sầm vào người khác, cả hai người đều đúng lúc té ngã vè sau.

"Á, không có mắt à." Tiếng nói của phụ nữ vang lên đầy bực dọc.

Han Wangho cũng choáng váng mà ngồi bệch dưới đất, đến khi định hình lại cậu vội vàng ngồi dậy sau đó đưa tay muốn đỡ người đối diện đứng dậy miệng không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi do tôi không chú ý."

Người phụ nữ nghe thấy tiếng nói của cậu liền ngước đầu lên nhìn, sau khi thấy khuôn mặt của cậu liền không khỏi kinh ngạc mà bật hốt: "Là cậu?"

"Xin chào. Tôi khát nước muốn hỏi xem uống nước ở đâu."

Kang Hanna nghe vậy liền không khỏi bật hốt: "Sao cậu không kêu người bưng lên cho."

Nói xong cô ta cũng kinh ngạc bởi vì câu nói vừa hốt ra của mình, hai đôi mắt cô ta trợn to vẻ mặt sau khi kinh ngạc thì liền mừng như điên mà cười lớn: "Cuối cùng, cuối cùng tôi cũng nói được suy nghĩ trong lòng rồi. Trời ơi, trời ơi đúng là kỳ lạ, sao tôi lại có thể nói được rồi."

"Chết tiệc, mấy năm nay tôi cực khổ như thế nào, từ một người phong hoa, xinh đẹp, tài giỏi như vậy lại trở thành một người không biết xấu hổ đeo bám người khác mà không cần mặt mũi."

"Thư ký Kang." Han Wangho bị một loạt hành động cùng lời nói của cô ta làm cho ngơ ngác cả người, nhìn cô ta vẫn không chịu đứng lên liền không khỏi gọi một tiếng.

"À, xin lỗi tôi vui quá nên quên mất." Kang Hanna vội vàng mỉm cười nói rồi đưa tay nắm lấy tay cậu để cậu kéo mình đứng dậy.

Nhưng khi cô chạm vào cậu, đầu óc vẫn còn chút mụ mị lại bỗng nhiên thông suốt một cách kỳ lạ, cái cảm giác trói buộc bởi một thứ nào đó bỗng nhiên biến mất. Lúc ày cô nhìn chàng trai trước mặt này lại không còn chút cảm giác chán ghét hay ghen tỵ nào, thậm chí cô còn cảm thấy khuôn mặt của cậu cực kỳ đáng yêu.

Kang Hanna cả người giống như được giải phóng, cô nhìn bàn tay mình vẫn đang nắm mà suy nghĩ. Hình như cô ta có thể thoải mái như bây giờ là do chạm vào người cậu, vậy nếu như cô ta rời khỏi cậu thì chẳng lẽ cô ta lại quay trở lại làm một con não tàn trước kia sao, rõ ràng cô ta không có chút yêu thích gì với Lee Sanghyeok nhưng không hiểu sao mỗi khi gặp mặt lại giống như bị mất chí mà bám riết không buông.

Không, cô ta không muốn quay về giống trước kia. Một tiểu thư đầy nét quyến rũ có bao nhiêu đàn ông theo đuổi như cô sao lại phải hạ thấp mình như vậy... Cô ta không chấp nhận được chuyện như thế một lần nào nữa.

Nghĩ như vậy cô ta liền không muốn buông tay mà tiếp tục nắm chặt lấy tay cậu, miệng còn không quên làm quen:

"Phu nhân, xin chào tôi là Kang Hanna không biết có thể kết bạn với cậu không."

Han Wangho kinh hãi.. Đây là có chuyện gì vậy, nữ phụ muốn kết bạn với nam phụ, không phải cả hai là kẻ địch gặp nhau là đỏ mắt hay sao, nào có chuyện làm bạn với nhau. Không chỉ vậy bàn tay cậu lại bị nữ phụ nắm chặt không chịu buông thế này.

Đúng vậy cậu đã nhớ ra người phụ nữ tên Kang Hanna này là ai rồi. Cô ta chính là một nữ phụ đáng thương không kém gì nguyên chủ. Tìm cảm của cô ta đối với nam chính giống như là một chấp niệm, cô ta theo đuổi nam chính một cách điên cuồng cho dù dùng thủ đoạn gì cũng muốn được ở cạnh anh. Nhưng bởi vì sự chấp nhất đó mà sau đó cô ta bị lợi dụng để hại nam chính cuối cùng bởi vì phạm tội mà bị bắt giam. Cha cô ta vì vậy mà tán gia bại sản để cứu cô ta ra ngoài nhưng cuối cùng không được.

Năm thứ hai ở trong tù cô ta đã bị đánh chết.

Một cô gái đáng thương nhưng cũng đáng trách, tình yêu của cô ta không sai chỉ là đừng nên cưỡng cầu, nếu như cô ta không cưỡng cầu thì kết cục chắc chắn đã khác.

Nghĩ như vậy Han Wangho cũng không khỏi trở nên hiền lành hơn mà nhìn cô ta: "Hà thư ký nếu thật sự muốn kết bạn với tôi vậy thì sau này mong được chiếu cố nhiều hơn."

"Được, được... Tôi sẽ."Kang Hanna vội vàng gật đầu tỏ vẻ sau này cô ta sẽ trau dồi tình bạn với cậu nhiều hơn.

"Vậy cô có thể dẫn tôi đến nơi lấy nước uống được không." Han Wangho mỉm cười hỏi, cậu thật sự rất khát . 

Han Wangho gật đầu rồi bị cô ta kéo đi trở về con đường khi nãy cậu vừa đi.

"Tầng tám cùng tầng bốn là hai tầng có nhà bếp để nấu nước sôi hoặc để những loại thức uống khác. Tuy tầng này có nước nhưng là nước suối không nóng không lạnh." Kang Hanna kéo cậu vào thang máy nhân viên rồi giải thích.

Han Wangho nghe vậy vội lắc đầu: "Nước suối cũng được, không cần phiền như vậy đâu."

"Không sao, hiện tại mọi người cũng đang họp, tôi khá rảnh mà." Kang Hanna nói xong liền bấm số tầng.

Han Wangho nhìn tay cô ta, sau khi số của tầng được bấm sáng lên thì thang máy cũng đóng lại. Cậu nghi hoặc không thôi mà nhìn chằm chằm bản số, hình như nó không có bản vân tay.

Kang Hanna nhìn theo tầm mắt cậu liền hiểu cậu đang nghĩ gì vì vậy cười nói: "Không cần nhìn, hai cái thang máy khác nhau đấy."

"Cái mà Lee tổng dẫn cậu đi là thang máy dành riêng cho anh ta, phải có vân tay xác nhận mới chạy được. Còn cái này là thang máy cho nhân viên chúng tôi không cần phải xác nhận vân tay."

Han Wangho nghe xong liền bừng tỉnh, thì ra là như vậy nhưng làm sao Lee Sanghyeok lại có dấu vân tay của cậu mà thiết lập vào thang máy. Tuy khó hiểu nhưng cậu không định hỏi chuyện này. Nếu muốn hỏi thì cậu sẽ đi tìm anh mà hỏi.

Nhìn thấy cậu đang trầm tư suy nghĩ, Kang Hanna liền không khỏi ngắm nhìn cậu thật kỹ, càng tiếp xúc lâu với cậu cô ta càng cảm thấy tinh thần trở nên sáng suốt hơn hẳn, hành động, suy nghĩ, lời nói đều có thể tự do mà điều khiển.

Cô ta cảm thấy cuối cùng mình cũng được tự do rồi.

Mặc dù cảm thấy sự kỳ lạ của cơ thể nhưng Kang Hanna chưa từng nghĩ lý do vì sao, cô ta hoàn toàn không biết thế giới mà mình đang sống là một cuốn truyện do người khác tạo ra, đáng lẽ mọi thứ sẽ đi theo quỹ đạo của bộ truyện nhưng một người đã xông vào trong bộ truyện trở thành một nhân vật chủ chốt của bộ chuyện, cậu vô tình trở thành trung tâm của tất cả mọi thứ sau đó thay đổi cả cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro