extra 1
Vài ngày sau, Wangho ngẫu nghiên gặp lại Jihoon ở nhà ăn trường học. Bộ dáng y cứ như là chuột thấy mèo.
Buổi tối, Wangho đến nhà Sanghyeok, hai người cùng xem một bộ phim kinh dị do Wangho lựa chọn. Mới đầu phim, ánh sáng xanh yếu ớt lóe lên từ màn hình, Wangho nép vào trong vòng tay của Sanghyeok, nói: "Hôm nay em gặp Jihoon."
Trong ánh sáng lờ mờ, Sanghyeok không nói gì, Wangho muốn quay sang nhìn vẻ mặt của hắn nhưng lại bị ôm lấy.
Wangho đợi một lát nhưng Sanghyeok vẫn không có động tĩnh gì, cậu đành phải chậm rãi lặp lại lần nữa: "Em nói, hôm nay em gặp Jihoon, anh không nghe em hở?"
Sanghyeok buông cậu ra, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Wangho vội vàng vàng ôm chặt hắn lại, "Này..."
"Anh nhớ ra lúc tối chưa uống thuốc." Sanghyeok thấp giọng nói. "Anh đi lấy thuốc."
...Phản ứng này kịch liệt quá rồi phải không.
Wangho kéo hắn lại, giải thích: "Cách 10m, y liền chạy ngay khi nhìn thấy em...Căn bản không có nói chuyện luôn. Em chỉ là muốn biết, rốt cuộc anh nắm được điểm yếu gì của y thế?."
Sanghyeok nhéo tay Wangho, nói: "Anh phát hiện y đã sao chép một phần dữ liệu trong luận văn của anh lúc còn học đại học."
Wangho im lặng mà cười nhẹ. Lúc cậu học đại học, một người bạn cùng phòng nghiên cứu cùng mô hình với cậu nhưng lại ra kết quả ngược lại, hắn ta dứt khoát bất cháp mà trộm sửa lại số liệu. Nhưng đến lúc cuối cùng, trình độ nghiên cứu khoa học mới bậc đại học không khác gì múa rìu qua mắt thợ trước mặt giám thị, càng phủ nhận càng sai nhiều hơn. Wangho chưa bao giờ làm như thế, nhưng cũng không xen vào việc của hắn hay đi báo cáo giám thị.
Nhưng luận văn của Jihoon dùng để bảo vệ nghiên cứu, ở tình huống này, chỉ cần viết một bức thư báo cáo nặc danh, thì tám chính phần cái bằng thạc sĩ của y liền đi xa.
Trách không được y sợ hãi như vậy.
"Không phải anh đọc hết luận văn của y đấy chứ? Chỉ để tìm lỗ hổng?" Wangho nghẹn cười hỏi.
Cậu thế mà cảm thấy cái cảnh tượng "Âm hiểm tiểu nhân" Sanghyeok đọc trộm luận văn của người khác lại đáng yêu đến lạ lùng.
"Ừ." Sanghyeok nói, ngay sau đó nhấn mạnh, "Hắn luận văn thực thủy."
"Chà, anh giỏi thật đấy." Nụ cười trong giọng nói của Wangho rõ ràng hơn.
Không nên nói.
Ý tứ trêu chọc trong lời nói của Wangho quá rõ ràng, Sanghyeok đang âm thầm hối hận, sau đó cổ hắn như ai đó chạm vào, đôi môi mềm ướt dán tới, "ba" một tiếng.
"Được rồi, anh đi uống thuốc đi." Wangho buông hắn ra, cười tủm tỉm mà nói.
Tiêu đề bộ phim hiện lên, bộ phim đã bắt đầu rồi, Sanghyeok ngồi lại trên ghế sô pha, trở về lại ôm Wangho, nghiêm nghị nói: "Đột nhiên cảm thấy không uống cũng không sao. Chúng ta xem phim đi."
Toàn thân đang dành hết tâm trí cho tình tiết phim, Wangho tự hỏi, Sanghyeok có phải mắc bệnh Schrodinger* hay không......
* Vào năm 1935, nhà khoa học người Áo Erwin Schrödinger đưa ra một thí nghiệm tưởng tượng. Theo đó, một con mèo còn sống sẽ được đặt vào trong một chiếc hộp kín với một loại chất nổ có 50% xác suất phát nổ giết chết con mèo khi đóng nắp hộp.
Chiếc hộp được giả thiết là không thể phát hiện bất kỳ chuyện gì xảy ra bên trong cho tới khi mở nắp trở lại. Do đó, khi chưa mở nắp sẽ không ai biết con mèo còn sống hay đã chết. Điều này có nghĩa là khi nắp hộp còn đóng, con mèo sẽ có hai trạng thái sống và chết cùng một lúc.
Khi đề xuất thí nghiệm này, Schrödinger chỉ muốn nghiên cứu về bản chất của thực tại trong vũ trụ và chứng minh tính kỳ lạ của cơ học lượng tử. Sau nhiều thập niên, các nhà vật lý nhận ra rằng các nguyên tử có thể biểu diễn một phiên bản có thực của thí nghiệm này.
Đó là những gì tớ tìm được với từ khóa schrodinger trên mạng :) vẫn chưa hiểu được ý của tác giả
......
Không lâu sau, Sanghyeok dùng thủ đoạn thành công dỗ Wangho chuyển đến nhà hắn. Vào ngày dọn đồ ở KTX, Wangho nhìn thấy con búp bê tình dục đã bám đầy bụi trên nóc tủ.
Hơn một tháng ngủ không ngon.
Wangho bực mình nhớ lại, hét lên với Sanghyeok đang gấp quần áo: "Em muốn anh làm búp bê tình dục của em một lần."
Sanghyeok dừng lại, không biết nên đáp lại cậu thế nào.
Wangho hỏi lại: "Có làm hay không hả?"
"...Làm."
Tối thứ bảy, Sanghyeok theo chỉ dẫn của Wangho ngồi một vị trí quen thuộc trên giường. Wangho đã chuẩn bị đầy đủ, còn mua thêm một cái còng tay tình thú, còng tay hắn lại ở đầu giường.
Sau khi làm xong hết thảy, Wangho không quản hắn nữa, đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng ngủ.
Sanghyeok dựa vào đầu giường chờ đợi. Lâu đến mức hắn muốn phá luôn còng tay đi tìm Wangho, thì tiếng "cạch cạch" từ cửa truyền đến.
Nhìn rõ ràng người ở cửa, cả người hắn đều nhói lên.
Wangho đang mặc một chiếc váy, mặt cậu đỏ bừng lên vì ngại ngùng. Sanghyeok thường mặc cho cậu đủ loại quần áo kì lạ dưới cái danh thu tiền lãi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu chủ động mặc chúng.
Cậu mặc một chiếc váy lụa trắng che khuất mông, váy mỏng chỉ có một lớp lụa, thấp thoáng thân hình trắng như tuyết. Dưới lớp váng, hai đôi chân thon dài thẳng tắp được bao lấy bởi chiếc quần tất lưới ren, bên trên là quần lót vải dệt thưa chữ đinh (丁).
Khi xoay người, làn váy khẽ nhếch lên, quần lót chỉ che được nửa mông liền hiện ra.
Ánh đèn trong phòng như tập trung lên người Wangho, cả người cậu đẹp như ngọc thạch.
Sanghyeok giống như đi trên sa mạc, cổ họng khát khô, đôi tay nôn nóng lắc lư vòng tay, đề nghị: "Hay là...ngày mai..."
"Búp bê tình dục không được nói chuyện." Wangho cố lấy khí thế nói.
Đũng quần vốn đã phồng lên, đau đến không chịu nổi, Sanghyeok không mở miệng nữa, chỉ là ánh mắt chăm chú vào Wangho, cậu đang nhìn hắn, ánh mắt mê đắm cuồng nhiệt như hóa thành đôi tay thực sự sờ soạng người hắn.
Wangho đi tới giường, đứng bên cạnh Sanghyeok.
Càng đến gần, càng thấy rõ ràng dưới gấu váy, trên đôi tất, một phần đùi lộ ra, thịt bị thít chặt tới một độ cung nhỏ, tạo ra vẻ gợi cảm khó tả.
Chỉ có thể nhìn thấy, không thể chạm vào.
Wangho nâng chân lên, nhẹ nhàng mà dẫm lên đũng quần hắn, cọ xát hai lần. Trước mặt Sanghyeok là bắp chân mảnh khảnh, mắt cá nhân ưu nhã cùng với ngón chân trắng nõn được bao phủ bởi đôi tất lưới.
Máu toàn thân như dồn xuống, Sanghyeok thở ra một hơi, dương vật nảy nảy dưới gan bàn chân Wangho.
Wangho nhấc chân như bị bỏng, cậu hỏi hắn: "Em, em dẫm lên làm anh đau sao?"
Sanghyeok ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt dài hẹp chứa đầy khao khát, hắn liếm môi dưới, dùng khẩu hình nói với Wangho.
—— bà xã, ngồi lên mặt anh đi.
Wangho bị hắn mê hoặc đến mất lý trí, thiếu chút nữa quên luôn ý định ban đầu, vén váy lên, dang rộng đôi chân dài, dựa vào mặt Sanghyeok,
Khoảng cách gần trong gang tấc, lộ ra mùi vị động dục. Sanghyeok nghiên đầu hôn lên làn da đùi trong tinh xảo, hôn mút tạo ra dấu vết. Hắn ngẩng đầu lên, lồn nhỏ trắng nõn mềm mại bị dây thừng buộc ở giữa, cái lồn này mỗi ngày đều bị hắn đụ tới sưng tấy lên, bây giờ đã sớm đẫm nước dâm trong suốt. Lồn dâm đã sớm không thể che dấu khe thịt bên trong, lộ ra phần thịt đỏ mọng.
Wangho chậm rãi ngồi xuống, trực tiếp đưa âm vật nhỏ đặt trên môi Sanghyeok.
Hai môi mỏng của người đàn ông ở dưới lập tức hút hạt le phía trên vào trong miêng, dùng răng mà nghiền nát thô bạo, lỗ thịt phía dưới gần nháy mắt như co rút ra nước, làm ướt cả cằm hắn. Sanghyeok vươn đầu lưỡi ra, dùng sức mà liếm láp hai mảnh thịt môi, ngậm trong miệng, nuốt hết dòng nước dâm đang điên cuồng trào ra.
Thân thể Wangho cứng đờ, hai chân mềm nhũn, đầu gối tựa vào đầu giường, toàn bộ trọng lượng đều đè lên Sanghyeok. Hai cánh môi lồn đã bắt đầu sưng lên dưới sự tấn công của đầu lưỡi, không thể ngừng chảy nước, khi đầu lưỡi đưa vào, thịt lồn liền lập tức quấn lấy. Hương bị vừa ngọt vừa dâm khiến dương vật Sanghyeok phát đau, hắn càng ăn lồn nhỏ thô bạo hơn.
"A...thật thoải mái...ưm"
Bên ngoài âm hộ liếm hút không ngừng, Wangho kìm nước mắt, dâm loạn mà xoa tay lên Sanghyeok, dùng sống mũi cao thẳng cọ xát lồn dâm của bản thân. Thịt mũi đâm nhẹ vào phía trong lỗ lồn, cậu như đang cưỡi lên mặt Sanghyeok mà thủ dâm, hắn ở dưới đầu lưỡi phối hợp động tác, ôn nhu liếm láp, uống hết mật dịch chảy ra.
"A....liếm đi..."
Động tác do chính mình chủ động đạt được khoái cảm mãnh liệt, Wangho thoải mái như đang ở trên mây, tiếp tục ma sát điên cuồng, trong chốc lát bắp đùi co rút, âm đạo xoắn chăt.
Wangho chóng mặt mà đứng dậy khỏi Sanghyeok, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người bên dưới đã bị ướt đẫm bởi nước dâm trong người cậu chảy ra.
"Bà xã, cởi trói cho anh." Sanghyeok dùng giọng điệu nửa ra lệnh, hàm ý nguy hiểm, "Còn chưa liếm phun đâu, nhanh lên, cởi trói cho anh."
Wangho ngồi trên giường, làn váy che phủ cặp đùi trắng nõn, đỏ mặt cự tuyệt. "Không..."
Cậu còn chưa nói xong, Sanghyeok liền cường ngạnh mà muốn thoát khỏi vòng tay, Wangho sợ cổ tay hắn bị thương, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mà tìm chìa khóa mở cho hắn.
"Em mở khóa cho anh nhưng...ư a!!----"
Lời chưa dưới, Sanghyeok đã đem đè người Wangho xuống, nhào tới, lưỡi liền dán lên lồn nhỏ phía dưới của cậu, dùng sức mà liếm, lồn dâm dưới sự liếm láp mãnh liệt run rẩy không ngừng, nước dâm ào ạt mà trào ra, hạt le cũng bị hung hăng mà cọ xát.
"A... Không được...... Ư...... a a......"
Wangho ngay lập tức bật khóc, kẹp chân lại, thoạt nhìn cứ như là đang dâm tiện mà kẹp đầu Sanghyeok lại để liếm lồn cho mình, toàn bộ âm hộ bị hắn chà đạp đến rối tung, Sanghyeok dùng hai ngón tay cái tách môi lồn ra, khe thịt nhỏ bé liền lộ ra, môi lồn bị kéo đến cực điểm ngay cả lỗ tiểu cũng ẩn hiện rõ ràng. Mỗi tấc thịt đều bị liếm mút đến toan trướng tê dại, đầu lưỡi nặng nề mà đâm vào âm đạo liếm mút thịt lồn mềm mại, hung tợn mà chọc vào nước dâm bên trong.
Dường như tất cả giác quan đều tập trung ở âm hộ nhỏ bé, Wangho sướng đến mức thở không ra hơi, cuối cùng Sanghyeok thò ngón tay vào hung hăng mà móc lồn dâm, lưỡi liên tục liếm láp, Wangho không kiềm chết được nữa, lồn dâm co rút, cao trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro