Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

1

Người đứng đầu dòng họ Kyung ở tỉnh Gyeonggi qua đời ngay trên bậc thềm dinh thự của mình.

Trong tiết trời mùa xuân, hoa lê nở rộ, kết thành từng chùm, trắng xoá đến sáng lóa mắt. Mưa nhẹ từ trên trời rơi xuống, mỏng và dày đặc, từng cơn gió thổi ngang qua mang theo sự lãnh lẽo khôn cùng. Những cánh hoa chồng lên nhau bị mưa đánh bay, bay lên như những bông tuyết, rơi khắp cầu thang. Máu đỏ sẫm nhuộm tất cả những bông hoa rơi thành những cây thu hải đường nở rộ, bị mưa đêm pha loãng và nhỏ xuống bùn, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Tiếng kêu chói tai như một thanh kiếm sắc bén khiến chim sơn ca đang ẩn mình giữa những cành hoa giật mình.

Chiếc ô giấy dầu khập khiễng rơi xuống đất, đế giày vội vàng dẫm lên mặt ao cạn đầy bùn đất. Những người hầu buổi sáng ra ngoài mua sắm hoảng sợ chạy dưới mái hiên hành lang, trên áo choàng loang lỗ vết máu dễ dãng nhìn thất

"Đại nhân! Đại nhân !" Người đàn ông quỳ trong vũng bùn tỏ vẻ xấu hổ, run rẩy duỗi hai ngón tay ra thăm dò mũi người nằm trên mặt đất, như sợ hãi hung bạo rút tay lại, sắc mặt trở nên trắng bệch như ma. Hắn ta nghiêng đầu nhìn đối phương dưới mái hiên cửa, thái dương mỹ nhân rối tung, trong khoảnh khắc chạm mắt người kia, bàn tay đang nắm khung cửa từ từ trượt xuống, ngón tay nhuộm màu đỏ như cánh bông bồ công anh đỏ tươi.

Một lúc lâu sau, mỹ nhân mới đứng thẳng dậy như đã lấy lại được bình tĩnh, đôi môi run run cố ép mình ra lệnh: " Còn làm gì vậy?"

"Mời vào nhà"

Người chết bất động được khiêng vào ngưỡng cửa, vết máu đỏ sậm trên bậc thang đã được rửa sạch, đọng lại là mùi hơi ớn lạnh trong cơn mưa phùn xiên xẹo. Tin tức như cánh bay vào cổng tường các nhà, ai biết tối qua anh chàng công tử vui vẻ cùng nhau qua đêm đã chết, vô tình làm rơi bát đũa, làm đổ trà nóng khắp người.

"Làm sao lại không tra được người" Ryu Min Seok ngồi thẳng, càng cúi người về phía trước, lộ ra vẻ tò mò. Cảnh vệ tới báo tin không dám ngẩng đầu nhìn thiếu niên, chỉ đỏ mặt: "...... Thuộc hạ không biết."

Chàng trai trẻ ngồi đối diện với Ryu Min Seok mặc đồ trắng, tóc đen dài ngang vai, nghe vậy, nhếch khóe miệng cười: "Nhà họ Kyung với người đó đã mâu thuẫn đã lâu. Nếu nói anh ta chết vì mâu thuẫn thật sự bản thân em không nghĩ vậy. Chúng ta cần phải điều tra"

Ngoài cửa sổ mưa phùn mát lạnh nhưng trong phòng lại tràn ngập hương trầm ấm áp. Hyuk Kyu đặt tách trà trước mặt Min Seok và nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Động thái im lặng chặt đầu người trước cửa giống như một cuộc biểu tình hơn là trút giận."

Min Seok giật mình, mồ hôi lặng lẽ ướt đẫm lưng. Ai đang biểu tình và chống lại ai? Anh sinh ra trong gia đình Ryu ở tỉnh Kyungsang và lớn lên cùng Kim Hyuk Kyu, anh tin rằng mình không xuất thân từ một gia đình trong tháp ngà nhưng lại không dám nghĩ xa hơn. Người đứng đầu nhà họ Kyung có thể lặng lẽ vẩy máu lên sàn nhà, nếu không giữ lại hết thì đầu của một người trong số họ sẽ rơi ra.

"Nghe nói cái chết của gia tộc Kyung rất bi thảm, nhưng người hầu trong nhà không hề báo động, vậy ra ngoài bệ hạ ra còn có người tài giỏi như vậy sao?"

Hyuk Kyu ngước mắt lên và nhẹ nhàng nói, như thể đang kể một câu chuyện thú vị: "Em có biết rằng bệ hạ có một thanh kiếm vô song không?"

Hắn giơ lòng bàn tay lên, năm ngón tay đan vào nhau tạo thành hình đao, nhẹ nhàng chém vào không trung: "Truyền thuyết là một thanh kiếm nổi tiếng không có khắc chữ trên lưỡi, sinh ra từ việc uống máu, giết người giỏi nhất." Phần da thịt bị lưỡi đao cắt ra trơn nhẵn, giống như...... cái chết của gia chủ họ Kyung."

Vẻ mặt Hyuk Kyu không giống như đang nói đùa, Min Seok kinh ngạc đến mức vô tình làm đổ cốc trà. Khi Ryu Min Seok vội vàng lau nước trà nóng trên bàn, chàng trai ngồi đối diện bắt đầu cười nhàn nhạt.

"Anh đùa đấy thôi," Kim Hyuk Kyu nói,"Để tấn công một cách dứt khoát và tàn nhẫn, rất có thể đó là công việc của người bên cạnh bệ hạ'

Min Seok sửng sốt: "Anh Han Wang Ho?"

Kim Hyuk Kyu khẽ gật đầu.

Công bằng mà nói, hắn cũng từng gặp Han Wang Ho mấy lần, nhưng cũng không thể chống lại thanh danh của thiếu niên không rõ danh tính trong chính phủ Uijeongbu. Ngay cả người lãnh đạm hiền lành như Lee Min Hyung trong phủ cũng phải hất râu và trợn mắt khi nhìn thấy anh ta, như thể anh ta là một loại vixen ở vùng đất nào đó dạo chơi xuống trần gian để đi lang thang lên đỉnh cao và làm rung chuyển nền tảng của triều đại nhà Lee

Nhưng Kim Hyuk-kyu mơ hồ nhớ rằng một ngày nọ, khi người đứng đầu gia tộc Kyung lên tiếng chống lại Lee Sang-hyuk trong một cuộc họp thượng triều, chàng trai trẻ đã tình cờ đi ngang qua cửa và đứng chết lặng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào người đứng đầu họ Kyung như thể anh ấy đang nhìn chằm chằm vào một người chết.

Gần như theo bản năng, anh ngửi thấy mùi bất thường của thanh niên đó, giống như một lưỡi đao đẫm máu.

Kim Hyuk-kyu và Lee Sang-hyuk học cùng một lớp khi còn trẻ, nhưng anh vẫn cảm thấy mình chưa bao giờ nhìn thấu người đồng môn này. Yêu cầu thành lập Cung điện Nakgung của vị vua trẻ bị thúc ép bởi sự bất đồng từ chính bản thân, và mọi người nói rằng anh ta bối rối trước dục vọng của mình, nhưng Kim Hyuk-kyu cảm thấy Han Wang-ho không vô hại như anh ta thường thấy với một nụ cười và một tiếng cười.

Mọi người đều cho rằng anh ta xảo quyệt và quyến rũ, nhưng họ không biết rằng anh ta là một con đao không lưỡi có thể giết người không có máu.

"Mọi người thật sự đồn thổi như vậy?"

Đi vài bước lên hành lang, rèm nặng trịch che kín tất cả, khi gió thổi, chỉ lờ mờ nhìn thấy một đoạn viền đỏ son uốn cong trên mặt đất, giữa tấm gấm hoa trắng bi thảm, màu hoa trà nở rộ. Giữa những tấm rèm phấp phới, phần vai trần và tấm lưng trần trắng nõn, giống như tấm gấm màu mỡ đầy uỷ vị

Cung nhân quỳ trước cửa cung nghe được động tĩnh mơ hồ vi diệu bên trong, cái đầu vốn đã cúi xuống lại càng cúi thấp hơn, ước gì bây giờ có thể tìm được thứ gì đó để khâu lại lỗ tai.

"Đó là em phải không?" Câu hỏi của vị vua trẻ nghe như một tiếng thở dài.

Chàng trai nằm trong lòng anh nhướng mày ướt đẫm mồ hôi, hai má đỏ bừng như mây sau cơn mưa. Anh ta có đôi mắt sáng như sao, đuôi mắt có màu hồng do những cơn bốc hỏa.. Có một vẻ bối rối trên khuôn mặt xinh đẹp đó, nhưng những lời nói phát ra từ đôi môi đỏ mọng của cô ấy lại thể hiện sự tàn nhẫn ngây thơ nào đó.

"Nhưng hắn đã không vâng lời bệ hạ."

Lee Sang Hyuk sững người, sau đó nhịn cười và nắm chặt tay chàng trai. Bàn tay được cầm trong tay mảnh khảnh như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc ngâm nước, đầu ngón tay là bạch đậu khấu mới nhuộm màu đỏ tươi.

2

Khi Lee Sang Hyuk nhận được con đao, anh mới 18 tuổi.

Bàn tay của cha anh vuốt ve đỉnh tóc, và ống tay áo rộng đầy máu của ông lướt nhẹ qua Lee Sang-hyuk. Đây không phải là lần đầu tiên Lee Sang Hyuk ngửi thấy mùi máu người, như mùi rỉ sét ấm áp. Anh vô thức muốn cau mày, nhưng lại ngừng cử động.

Đó là khi anh vẫn đang chinh phục thế giới trên lưng ngựa cùng cha mình. Người thừa kế nhà Lee không chỉ có trái tim lạnh lùng mà còn có bàn tay sắt đá, khi Lee Sang Hyuk chặt đứt thanh kiếm thứ bảy, cha anh đã tặng anh thanh kiếm này.

Thanh kiếm này được truyền lại từ gia đình Lee không có danh hiệu hay dòng chữ. Cha anh nói đó là một lưỡi đao sắc bén có thể cắt đứt tóc, nhưng Lee Sang Hyuk đã cầm cán đao và bối rối nhìn lưỡi đao hơi mờ của nó.

Đó là một lưỡi kiếm không có gì ngoài độ cứng, hoặc đó là điều ban đầu Lee Sang-hyuk nghĩ. Nó có đủ trọng lượng để chịu được những cú chém của cát, nhưng nó lại đơn giản như một lưỡi đao vô danh có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.

Chỉ thỉnh thoảng, khi nó uống đầy máu, lưỡi kiếm mới phát sáng như hoa trăng.

Nhưng Lee Sang Hyuk không quan tâm. Sự sống được mài giũa trên mũi đao khiến anh không quan tâm một công cụ có đẹp đẽ hay không, miễn là nó có thể hoàn thành xuất sắc sứ mệnh của mình.

Chuyện đó chỉ xảy ra một cách bất ngờ vào một đêm mùa xuân trong lành.

Lee Sang Hyuk quay trở lại phủ và thấy xác của quân địch nổi dậy nằm ngổn ngang trong sân, còn người hầu duy nhất ở trong góc kinh hãi và tái nhợt. Chỉ có một thanh niên mặc đồ đỏ ngồi dưới mái hiên cầm kiếm, mưa và máu thấm ướt vạt áo nhưng anh ta không hề biết, nghe thấy tiếng bước chân trước cửa trước khi ngước mắt lên nhìn Lee Sang Hyuk.

Tia sét xé toạc bầu trời đêm, chiếu sáng khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của chàng trai, đôi mắt gầy gò rũ xuống, nhìn ai cũng trìu mến nhưng lại có chút thờ ơ không thể vực dậy tinh thần.

Thiếu niên gần như bình tĩnh nhìn Lee Sang Hyuk, một lúc sau anh đứng dậy và biến mất như một bóng ma trên mặt nước.

Khi Lee Sang Hyuk đến gần hơn, anh nhận ra dưới mái hiên là con đao không rõ nguồn gốc.

Lee Sang Hyuk nhặt con đao lên và ôm nó trong tay. Người hầu vốn đã sợ hãi, liếc nhìn Lee Sang Hyuk, sau đó nhìn đống xác chết bừa bộn khắp sân, vừa run rẩy mở miệng định hỏi điều gì đó thì thấy Lee Sang Hyuk giơ tay lên.

"Vừa rồi cậu có thấy gì không?" Lee Sang Hyuk hỏi. Giọng điệu của hắn ôn hòa, hòa lẫn trong mưa máu, giống như một loại uy hiếp bất động.

Người hầu hai chân yếu ớt, đột nhiên quỳ xuống đất, đập đầu mấy cái:"Nô... nô tài không nhìn thấy gì cả."

Lee Sang-hyuk xắn tay áo vào phòng trong, nhớ lại cặp mắt vừa rồi cùng mình xuyên qua màn mưa mù mịt như dòng suối tĩnh lặng sâu thẳm không đáy.

3

Trong phòng trong ánh đèn nhấp nháy, có hai bóng người ngồi đối diện nhau.

Lee Min Hyung lén lút ngước mắt lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình, nhưng thật khó để nhìn thấy một dấu vết nào trên khuôn mặt trẻ tuổi đó cũng đủ để đoán ra suy nghĩ của anh ta.

Anh thầm thở dài trong lòng, nghĩ, mình có xứng đáng làm vua của vùng đất này không? Trái tim của anh ấy dường như được làm bằng sắt, và mí mắt của anh ấy sẽ không chớp ngay cả khi bầu trời sụp đổ.

Cuối cùng, anh không nhịn được mà lên tiếng trước.

"Mấy ngày nay gia tộc Park có một số thay đổi, có lẽ cái chết của nhà họ Kyung đã khiến họ không thể ngồi yên."

Thấy Lee Sang Hyuk không trả lời, Lee Min hyung nói thêm: "Gia tộc Park và Jeong di chuyển khá nhiều, tôi sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì..."

Anh liếc nhìn vẻ mặt của Lee Sang Hyuk và nuốt lời còn lại một cách khôn ngoan.

Người đứng đầu nhà Kyung qua đời một cách bí ẩn đến nỗi ngay cả Lee Minhyung, người hàng ngày ở trước mặt Lee Sang Hyuk, cũng cảm thấy bàng hoàng. Các gia đình quý tộc trong triều đình ngay từ thời vua tiền nhiệm đã gây chiến với hoàng gia, mối oán hận đã sâu đậm từ nhiều đời. Chỉ là các vị quân vương mấy thế hệ của triều đại chưa bao giờ làm điều gì quá đáng như Lee Sang Hyuk, nhưng thật khó để nắm bắt.

Như đoán được Lee Min Hyung đang nghĩ gì, Lee Sang Hyuk nở một nụ cười bất lực hiếm thấy: "Ai nói với cậu là tôi đã giết tên họ Kyung đó?"

"...Hả?" Dù cố gắng giả vờ bình tĩnh đến đâu, Min Hyung gần như lật đổ hộp trà khi nghe thấy điều này.

Lee Sang Hyuk cụp mắt xuống, không hiểu sao Lee Min Hyung có thể đọc được trong giọng điệu của anh có chút khoa trương: "Không phải tôi."

Qua ánh đèn rực rỡ, Lee Min Hyung thoáng thấy Lee Sang Hyuk đang lau thanh đao

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, giống như đang vuốt ve bàn tay người yêu hơn là lau vũ khí sắc bén, ánh mắt nhìn quanh lưỡi kiếm mơ hồ, Min Hyung chỉ liếc nhìn một cái, sau đó quay đi như bị bỏng.

Lưỡi đao xuyên qua lòng bàn tay hắn, máu ùng ục chảy xuống tay hắn, để lại dấu vết trên bề mặt lưỡi kiếm lấp lánh, từng giọt rơi xuống lòng vị vua trẻ.

"Cậu đi trước đi," Lee Sang Hyuk không chút chệch hướng nhìn chằm chằm vào con đao, "Sẽ có người ở chỗ họ Park tiếp quản."

Min Hyung sửng sốt một chút, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, nhìn chung quanh hỏi: "Sao hôm nay tôi không thấy anh Han Wang Ho?"

Ánh nến trên tường nhấp nháy dữ dội, Lee Sang Hyuk khẽ nhướng mày, giọng điệu khó phân biệt giữa vui và giận: "Cậu thực sự muốn gặp em ấy?"

Min Hyung không dám nói hắn đã nghĩ tới, chỉ có thể tức giận sờ mũi, nửa vời đáp: "Không có."

Anh chỉ nhớ có lần Lee Sang Hyuk ẩn danh rời cung nhưng không biết ai đã tiết lộ tin tức và bày mưu phục kích. Thời điểm sát thủ ra tay, Lee Sang Hyuk thậm chí còn không lùi một bước, Han Wang ho bên cạnh đã rút con đao dài từ thắt lưng bằng tay trái. Lưỡi kiếm sáng như mặt trăng, dễ dàng cắt xuyên qua quần áo và da thịt, ban ngày một cơn mưa máu tạt vào má chàng trai trẻ. Nhưng hắn chỉ liếc nhìn thi thể nằm trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp vẫn bất động, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc lạnh giá.

Min Hyung rời đi, khi vén rèm lên, một cơn gió đêm thổi vào khiến tóc Sanghyuk rối tung. Lee Sang Hyuk ngồi yên tại chỗ, con đao sắc vẫn nằm trên đùi.

Đột nhiên có một sức nặng đè lên vai anh, và một làn gió thơm quen thuộc phả vào mặt anh. Hắn bị bao vây từ sau ra trước, thiếu niên như ma quái áp sát vào sống lưng hắn, phong thái như lời thì thầm của người yêu, nhưng lời nói lại nguy hiểm đến tính mạng: "Muốn em đi kết liễu bọn họ không, Sang?" Hyuk?"

Lee Sang Hyuk nắm lấy tay thiếu niên trẻ, kéo anh vào lòng, bất lực vuốt ve một bên mặt anh bằng bàn tay không bị thương: "Em suốt ngày nghĩ đến những chuyện này à?"

Han Wang Ho nắm lấy cổ tay Lee Sang Hyuk, liếm vết thương chưa lành trên lòng bàn tay anh như một con mèo, khiêu khích nói: "Em ngửi thấy."

Anh ta sinh ra với một thanh kiếm muốn uống máu người, và anh ta có thể nếm được cơn giận dữ không nguôi từ máu vẫn còn của Lee Sang Hyuk. Han Wang Ho nắm lấy bàn tay đang chảy máu của Lee Sang Hyuk, chạm vào một bên mặt anh, khuôn mặt trẻ trung sáng ngời nhuốm máu, lộ ra chút hung bạo, như thể một thanh kiếm danh tiếng đã được rút ra khỏi vỏ, hàng ngàn thanh kiếm vang lên mơ hồ.

Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Lee Sang Hyuk cũng phải thỏa hiệp. Anh dùng tay áo lau đi khuôn mặt trắng như tuyết của mình, sau đó vòng tay qua vai Han Wang Ho, kéo cậu vào lòng. Chỉ khi da thịt chạm vào nhau thì trái tim đang đập trong lồng ngực mới rơi xuống, Han Wang Ho là linh hồn bồng bềnh trong thế giới, còn Lee Sang Hyuk muốn trở thành sợi dây xích có thể trói buộc anh.

"Để Min Seok đi cùng em." Cái miệng mèo của Lee Sang-hyuk ấn vào gáy chàng thanh thiếu niên trẻ, như thể điều đó sẽ nhốt anh ta trong vòng tay và không cho anh ta đi đâu cả. Nhưng hắn biết chiến trường của Han Wang Ho không nằm trong Cửu Cung, và với tư cách là một vị vua, hắn không có lý do gì phải giữ một thanh kiếm sắc bén có thể thổi bay một sợi tóc trong hốc.

Han Wanghao được sinh ra để uống máu của mình vào thời điểm này. Không gì có thể bẻ gãy được hắn, mũi đao chỉ về hướng ánh sáng thiên đường Tây Vi.

"Han Wang Ho, em phải tự bảo vệ mình, có nghe thấy không?"

"Em biết," Han Wanghao nhìn chằm chằm vào mắt Lee Sang Hyuk, cậu nhìn thấy khát vọng và tham vọng cháy bỏng trong đôi mắt đó bình thản như nước.

Tên của Lee Sang Hyuk cuối cùng đã được khắc trên con đao mà không có bất kỳ dòng chữ nào. Vị vua trẻ sẽ không tiếc một lưỡi đao gãy, và Han Wanghao đã quyết tâm trở thành con đao sắc bén nhất của Lee Sang Hyuk ngay từ khi anh mở mắt.

"Em sẽ trở lại an toàn," Han Wang ho hứa với anh, nhẹ nhàng tựa đầu dựa vào vai Lee Sang Hyuk, "giống như mọi lần trước đây."

4

Tiếng sấm mùa xuân chợt vang lên trên bầu trời đêm. Một nhóm đàn ông mặc quần áo đen và đội mũ bước ra khỏi cung. Ryu Min Seok cưỡi ngựa đi theo sát bên cạnh Han Wang Ho, quay đầu nhìn đường cong sắc sảo của chiếc cằm dưới chiếc mũ tre hạ thấp của thiếu niên. Trong cơn bão xuân, nước mưa chảy dọc theo chiếc cổ thon dài vào cổ áo, mái tóc bị gió thổi bay, lộ ra sát khí nhàn nhạt.

Thanh kiếm nổi tiếng của triều đại Lee nổi tiếng vì vẻ đẹp của nó hơn là sự hung dữ, và viền áo khoác màu đỏ son của nó dường như là một bóng ma khiến trái tim và tâm hồn của mọi người bối rối. Có người cho rằng anh là kẻ quấy rối Lee Sang Hyuk, đôi mắt đen láy đó là vầng trăng được vớt lên từ nước đêm, nhưng Min Seok biết rằng không một con chim hoàng yến nào lại có đôi tay cầm kiếm như thế này.

"Gia tộc họ Park ở đây Han Wang Ho, anh có có ý định gì?" Ryu Min Seok quay đầu nhìn Han Wang Ho, chỉ thấy Han Wang Ho đang cầm chuôi đao bên hông, vẻ mặt bình tĩnh.

"Anh cứ đi theo ta."

Min Seok không nói nên lời. Hắn sâu sắc hiểu được hàm ý trong lời nói của Han Wang Ho, nhưng vẫn bị giọng điệu bình tĩnh của hắn làm cho choáng váng. Bất kể Han Wang Ho đột phá hàng ngũ tử thi như thế nào, triều đình thường hành xử ôn hòa trước, nhưng đã lâu lắm rồi mới thấy Han Wang Ho có bất đồng nhỏ rút kiếm trong nháy mắt.

"Điện hạ từng nuôi dưỡng một con hổ hung dữ ở sau núi," Han Wang Ho đang bối rối chậm rãi giải thích, "Đáng tiếc nuôi nó không đủ tốt, sau đó bị ta dùng kiếm giết chết."

"Đúng rồi," Han Wang Ho nhớ lại, "Áo choàng ta đưa cho ngươi mùa đông năm ngoái đã bị lột da hổ rồi."

Trong mưa gió lạnh lẽo, Min Seok không khỏi rùng mình.

Hắn liếc nhìn Han Wang Ho khuôn mặt, thăm dò hỏi:"Vậy sau này chúng ta làm sao có thể phá được phòng thủ của bọn hộ vệ đó?"

"Ai nói muốn đột nhập?" Han Wang Ho có chút kỳ quái nhìn Min Seok, "Điện hạ nghe tin gia trưởng nhà họ Park nằm liệt giường, liền phái chúng tôi cưỡi ngựa đến qua đêm để chia buồn."

Han Wang Ho sờ lên chuôi đao, nhàn nhã nói: "Bọn họ không mở cửa, chính là bất kính với điện hạ."

Nửa đêm, dinh thự nhà họ Park sáng đèn rực rỡ.

Han Wang Ho ngồi ở trước cổng dinh thự, vẻ mặt bất động, Min Seok quỳ xuống phía sau, thị vệ đứng dựa vào tường đều rút ra đao dài sắc bén.

Phản ứng của thị vệ nhà Park đủ nhanh, nhưng không nhanh bằng thanh kiếm của Han Wang ho.

Cái đầu đẫm máu lăn xuống đất, Han Wang Ho chậm rãi dùng ống tay áo lau vết máu trên đao, cầm trường đao đứng dậy ra hiệu cho thị vệ đi cùng thu dọn chiến trường.

Anh ta là một linh hồn kiếm khát máu người, nhưng bây giờ anh ta giống một con ma quyến rũ hơn. Ánh nến chưa tắt chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đỏ tươi như đang rỉ máu.

"Nghe nói có vị khách quý tới thăm, là lỗi của ta vô lễ." Ngoài cửa sổ vang lên một âm thanh âm mưu, Min Seok vô thức quay người rút kiếm ra, lưỡi kiếm mới rút ra được một nửa thì bị Han Wang Ho ấn lại.

"Không có hại gì đâu, thầy Park mỗi ngày đều dính đầy dầu mỡ, không nhớ được chuyện lớn là chuyện bình thường." Han Wang Ho ôm cánh tay, miệng lưỡi sắc bén trả lời.

Khi chàng trai trẻ đến gần, Ryu Min Seok đứng đằng sau Han Wang Ho đã nhìn rõ bộ dáng của anh ta và nhận ra anh ta chính là người thừa kế được xác nhận của gia tộc Park. Nhưng làm sao Han Wang Ho lại có thể dính líu đến người thừa kế nhà họ Park? Min Seok nhất thời không thể phân tích mối quan hệ, chỉ có thể cầm cán đao bên hông, cố gắng rút ra cảm giác an toàn từ vật thể chết lạnh.

"Làm sao có thể giải thích với các trưởng lão trong tộc khi máu nhiều như vậy?" Park Jae Hyuk lắc đầu thở dài, liền nhận được một cước từ Han Wang Ho.

"Việc của ngươi giải thích thế nào là việc của ngươi," Han Wang Ho nói, "Ta đã giúp ngươi rất nhiều, nhớ đưa thưởng về cung."

Park Jae Hyuk giẫm phải vết máu trên mặt đất, gấu áo ướt đẫm máu nhưng trông vẫn bình tĩnh và điềm tĩnh: "Vậy là anh sẽ quay lại?"

Han Wang Ho nhếch lên khóe miệng: "Nếu ta không trở về, điện hạ tối nay khả năng sẽ không thể ngủ ngon."

Lúc này hắn trông khác hẳn với dáng vẻ ma quái vừa rồi, vẻ mặt xảo quyệt như một con cáo bị lợi dụng, Ryu Min Seok gần như nghi ngờ Han Wang Ho mà hắn nhìn thấy vừa rồi là ảo ảnh của hắn.

Park Jae Hyuk lộ ra vẻ mặt chua chát hiếm thấy, khẽ vẫy tay áo, nói với khách: "Đi đi, đừng chướng mắt với tôi."

Khi Han Wanghao bước ra khỏi ngưỡng cửa, Park Jaehyuk chợt nhớ ra điều gì đó và ngăn anh lại: "Han Wang Ho."

Han Wang Ho quay đầu lại, lông mày và ánh mắt đều không kiên nhẫn, trên mặt mang theo vẻ mặt "Có chuyện gì thì nói nhanh đi".

Park Jae Hyuk liếm đầu răng, chửi thầm trong đầu tại sao mình lại phải làm người xấu như vậy: "Cậu thật sự muốn ở trong cung với Lee Sang Hyuk sao?"

Gặp Han Wang Ho trầm mặc, vội vàng bổ sung: "Hiện tại thế giới hòa bình, hắn có lẽ sẽ không yên tâm lợi dụng ngươi."

Min Seok đã dẫn những người khác ra ngoài trước, Han Wang Ho đứng ngoài ngưỡng cửa quay người lại, lặng lẽ nhìn Park jae Hyuk. Dưới ánh nến của mặt trăng và đèn lồng, Park Jae Hyuk chợt nhận ra khuôn mặt thanh tú không khác gì lần đầu anh nhìn thấy cách đây vài năm.

Hắn lại bị loại cảm giác kỳ lạ và đau lòng đó tấn công, tự hỏi Han Wang Ho có phải thật sự là ma biến thành linh hồn như lời đồn không? Không gì có thể trói buộc được anh nhưng anh sẵn sàng nâng con đao đồ tể sắc bén lên cho Lee Sang Hyuk.

Không biết đã bao lâu rồi Park Jae Hyuk mới nghe thấy tiếng cười khúc khích.

"Ta biết," Han Wang Ho chậm rãi quay đầu lại, mái tóc đen do trận chiến vừa rồi xõa xuống, trông giống như một con ma bay lơ lửng, "Nhưng không sao cả."

Park Jae Hyeok không nói nên lời, đứng đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng Han Wang Ho.

Ngoài cửa lại mưa, bóng đen chìm trong mưa, gió mang theo một câu nói nhẹ nhàng: "Tôi không quan tâm."

Park Jae-hyuk tưởng rằng Han Wanghao là một con diều hâu bị Lee Sang-hyuk gài bẫy, nhưng anh không biết rằng vị đế vương trẻ tuổi chính là nguyên nhân khiến linh hồn cô đơn phải cúi đầu.

5

Có tiếng nước rò rỉ, mưa càng lúc càng lớn. Lee Sang Hyuk lật một trang sách, mệt mỏi đưa tay ấn vào thái dương, cảm thấy thiếu kiên nhẫn hiếm thấy.

Vì lý do nào đó, Lee Sang Hyuk không muốn để Han Wanghao rời khỏi tầm mắt của mình. Dù có tính chiếm hữu hay suy nghĩ quá mức, Lee Sang Hyuk luôn cảm thấy Han Han Wang Ho khác biệt với những người khác. Anh là linh hồn gắn liền với thanh kiếm nên có thể tự do đến và đi.

Nhưng trong cuộc đời hơn 20 năm của Lee Sang Hyuk, chưa bao giờ có điều gì là không thể kiểm soát được.

Bầu trời đêm nổi lên sấm sét, gió mạnh đập vào cửa sổ, thổi tắt ngọn nến trước bàn. Lee Sang Hyuk bước xuống thắp đèn, đột nhiên có một đôi tay vòng qua eo anh.

"Sang Hyeok huynh " người ôm hắn thản nhiên dựa vào vai hắn, mái tóc dài ướt đẫm nước, áo ngoài đều ướt đẫm, chỉ có hai bàn tay ấm áp, than thở như thở dài: "Ta mệt quá."

Trái tim lang thang cuối cùng cũng chìm xuống như bị đứt dây, Lee Sang Hyuk để anh ôm mình như một đứa trẻ, vừa nắm lấy bàn tay đang gặp khó khăn của anh, anh bất lực hỏi: "Sao em về sớm vậy?"

Han Wang Ho dựa vào vai hắn, tự tin trả lời: "Sợ người nhớ tới ta."

Tim Lee Sang Hyuk đập thình thịch, nghĩ rằng hành vi sai trái của Han Wang Ho không phải là vô căn cứ. Chỉ là ngày ngày bị những lão già đó chỉ trích, không được ích lợi thực sự gì, ngay cả việc lập hoàng hậu cũng bị ngăn cản, có vị vua nào trong Lee gia lại sống vô dụng như hắn nhiều năm như vậy?

Lee Sang Hyuk bế Han Wanghao lên nhưng phát hiện người trong tay mình đã ngủ say.

Linh hồn của thanh kiếm không cần nghỉ ngơi, nó sẽ trở lại thành cơ thể của thanh kiếm khi cạn kiệt năng lượng. Lee Sang Hyuk lần đầu tiên bị sốc. Sau này Han Wang Ho đã quen với việc biến thành hình dạng con người, sinh hoạt hàng ngày của hắn cũng giống hệt như người sống.

Lee Sang Hyuk ôm người thiếu niên vào lòng, không nhịn được đưa tay ra cảm nhận hơi thở của anh ta. Đôi khi chạm vào mặt Han Wang ho, Lee Sang Hyuk thực sự sẽ có ảo giác rằng người này cũng bằng xương bằng thịt, như thể có thể nghe thấy nhịp tim đang cộng hưởng khi áp sát vào lồng ngực gầy gò của hắn.

Ngoài cửa có người im lặng đứng, có người tới báo cho Min Seok biết hắn đang ở đây.

Anh đến để báo cáo nhiệm vụ của mình với Lee Sang Hyuk, nhưng anh không chắc liệu Han Wang ho, người đã biến mất từ ​​lâu, có ở trong cung vào lúc này hay không. Trong đại sảnh nến đã tắt, hắn nhìn không rõ cái gì, chỉ là quỳ xuống trước đại sảnh, tường thuật lại chi tiết mọi chuyện xảy ra tối nay.

Trong đại sảnh rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh duy nhất là tiếng nước chảy róc rách ngoài cửa sổ. Min Seok nói xong mọi chuyện, ngập ngừng bổ sung: "Lúc rời đi, chúng ta cũng gặp được Park thiếu gia."

"Hắn hỏi Han Wang Ho ca vì sao còn ở trong cung."

"Bệ hạ?" Min Seok hồi lâu không nghe thấy gì, trong lòng lo lắng nên ngập ngừng hỏi lại.

"...Không có gì, ngươi cứ đi xuống đi," Lee Sang Hyuk nói với giọng bình tĩnh, nhưng có vẻ như anh đang cố gắng hết sức để kìm nén điều gì đó. Min Seok không dám ở lại lâu nữa, xoay người vội vàng rời đi.

Một lúc sau, những ngọn nến đã tắt trong đại sảnh lại được thắp sáng.

Lòng bàn tay của Lee Sang Hyuk vuốt ve một bên mặt của Han Wang ho, khuôn mặt mà anh đã ngắm nhìn suốt 8 năm vẫn trẻ trung xinh đẹp như lần đầu nhìn thấy. Thời gian không thể khắc dấu vết lên đó, người nằm trên gối của anh là một con quỷ Rakshasa đang lang thang trong thế giới. Mái tóc đen dài luồn qua kẽ ngón tay, anh cầm lấy lọn tóc đen trong lòng bàn tay, lại cảm thấy thứ mình đang cầm giống như nước chảy, bất cứ lúc nào cũng sẽ tan biến, giống như lần đầu họ gặp nhau.

Tất cả những gì được nói là sai.

Nhưng chính vẻ ngoài giả dối này đã khiến trái tim anh như một giấc mơ. Lee Sang Hyuk chinh chiến sa trường năm mười sáu tuổi, trong cơn ác mộng của anh không có núi xác và biển máu, chỉ có Han Wang ho bỏ rơi anh.

Khác với Park Jae Hyuk và Ryu Min Seok, Lee Sang Hyuk không quan tâm Han Wang Ho có phản bội mình hay không, anh chỉ muốn Han Wang Ho hứa rằng anh sẽ không bao giờ rời xa.

Lee Sang Hyuk dùng đầu ngón tay quấn mái tóc đen của Han Wang Ho, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi.

Một lúc sau, Han Wang Ho không biết mình đang mơ thấy gì, hài lòng vùi mặt vào vòng tay Lee Sang Hyuk
Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro