Chương 3: Chủ tịch hội máu mặt
ᰔ
Vào buổi chiều, hội học sinh đã tổ chức một cuộc họp với các trưởng câu lạc bộ để thảo luận về ngân sách của mỗi câu lạc bộ cho việc sử dụng chúng. Tôi, với tư cách là chủ tịch câu lạc bộ Universal Music, buộc phải tham dự cuộc họp này, tôi không muốn gặp cậu ta, chủ tịch hội học sinh hống hách.
Khi tôi bước vào, tất cả các ghế sau đã có người ngồi nên tôi ngồi ở phía trước, gần với chủ tịch câu lạc bộ may vá. Sau đó, chủ tịch hội học sinh bước vào phòng. Giống như trong phim có doanh nhân giàu có, rồi cậu ta nhếch khóe môi lên cười với tôi, mày dùng botox hết hạn để cười toe toét như vậy à? Tôi quay sang giả vờ nói chuyện với chủ tịch câu lạc bộ bên cạnh đang làm công việc của mình.
"Hôm nay, chúng tôi đã gọi tất cả các bạn để làm rõ ngân sách sẽ được phân bổ cho từng câu lạc bộ. Chúng tôi sẽ xem xét nó bằng cách lập danh sách tên các câu lạc bộ mang tên các trường" - Một trong những thành viên hội học sinh nói, lấy ra một chiếc micro mà mọi người đều nghe rõ.
"Có nghĩa là?" Chủ tịch câu lạc bộ thư viện hỏi, khiến những người khác nghi ngờ, và tôi cũng vậy.
"Câu lạc bộ nào mang lại nhiều tên tuổi nhất cho trường trong ba năm qua, được phân bổ ngân sách nhiều nhất, sau đó giảm dần."
Khi họ kết thúc câu nói, chủ tịch của Câu lạc bộ Grand Garden đứng dậy và chế giễu những người bất đồng chính kiến, tôi cười mãn nguyện. Ít nhất là có quyền lực trong tay của hội học sinh.
"Hay là không cần phải có ngân sách?"
Câu cảm thán gây ra sự im lặng giữa những tiếng ồn ào từ các chủ tịch câu lạc bộ.
"Sao cũng được"
Thực sự, nhiều người sẽ không đồng ý, nhưng họ không thể nói nhiều. Họ sợ rằng ngân sách sẽ bị cắt cho đến khi họ không đóng góp cho câu lạc bộ như đã nói, một người nào đó bật máy chiếu để chiếu nó trên màn hình.
1. Câu lạc bộ Thiên tài: 50.000 Baht
2. Câu lạc bộ Olympic học thuật: 50.000 Baht
3. Câu lạc bộ Siêu Toán: 10.000 Baht
...
30. Universal Music Club 2000 Baht.
*Baht: đơn vị tiền tệ của Thái Lan.
Tôi đã đọc nó hai lần, câu lạc bộ số 30 Universal Music nhận được ngân sách 2000 Baht? Không phải đô la Mỹ, mà là Baht. Này không đủ! Tôi đứng dậy và hét lên trước sự bất công này, tôi cần một lời giải thích.
"Nếu có vấn đề gì xin hãy nói chuyện với chủ tịch hội học sinh sau cuộc họp"
Tôi nhìn chủ tịch hội học sinh, nó nhướng mày và mỉm cười với tôi, cậu ta biết và tin rằng tôi sẽ giận cậu ta. Hah! Dù sao tao cũng sẽ không để mày đi, tao cần giải thích, nếu mày nói với tao rằng chỉ có hai nghìn, mày sẽ bị giết.
Sau cuộc họp, mọi người bước ra khỏi phòng, chỉ để lại chủ tịch hội học sinh và các thành viên trong nhóm của cậu ta quay lại và nhìn tôi.
"Mày đang chế giễu tao, phải không?" Tôi đã nói.
Nó rời mắt khỏi tập tài liệu và ngước lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
"Sao tao lại chế giễu mày?"
Hả? Tại sao lại chế giễu?
"Ừ... có lẽ mày đang ghen tị vì tao đẹp trai hơn" Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra vì một lý do nực cười nào đó.
Sáng nay tôi không ăn ngũ cốc với sữa nên đầu óc của tôi hơi kỳ lạ, Sanghyeok vẫn đang cười và nhìn chằm chằm tôi. Sau đó nó đứng dậy và bước ra ngoài, tôi đến gần và chặn cậu ta lại. Đừng nghĩ rằng mày sẽ thoát khỏi tao.
"Tao vẫn chưa xong" Sanghyeok thở dài mệt mỏi, trong khi người đáng đó lẽ ra phải là tôi.
Tôi nhìn vào chủ tịch hội học sinh với khuôn mặt căng thẳng, và cậu ta không nói bất cứ điều gì.
"Hãy nhìn kỹ vào miệng của tao." Sanghyeok nói.
Tại sao thế?
"Oh, môi mày màu đỏ." Tôi tự nguyền rủa mình, buột miệng nói mà không suy nghĩ, nhưng tôi rất vui vì tôi có thể chọc cười nó. Nhưng tôi cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy nó cười một cách khó chịu.
"Môi của mày màu hồng" cậu ta nghiêng người lại gần tôi hơn bao giờ hết, một khoảng cách nguy hiểm.
"Tao không tô son, đó là điều tự nhiên"
"Tôi không quan tâm" - chủ tịch hội học sinh đáp lời.
Chúng tôi lại cãi nhau. Sau đó, Sanghyeok lại gần hơn, nhìn chằm chằm vào môi tôi và nó liếm môi. Tôi biết vị trí của mình không an toàn, định bỏ đi nhưng lại bị mắc kẹt.
"Mày định làm gì?" tôi hỏi.
"Người thông minh cũng nên biết."
Tôi không thể nghĩ được nữa, cậu ta nhướng mày và nhanh chóng đứng thẳng người.
"Mày rất giỏi trong việc chuyển hướng"
"Đó là một lời khen hay một lời xúc phạm?" Tôi cau mày.
"Mày tự suy nghĩ đi" Nó kết thúc cuộc trò chuyện và chạm vào môi tôi như một kẻ ngốc.
Trước khi kéo tôi đi, nó đã mở cửa, tôi sẽ hét to nhất có thể sau khi bị kéo rời khỏi đó. Tuy nhiên, tôi đã bỏ cuộc khi nhìn thấy bên ngoài vì có nhiều fan hâm mộ của chủ tịch hội học sinh, có thể sau này tôi sẽ bị ném giày.
"Mình nên làm thế nào?" Khi tôi nhún vai và suy nghĩ một cách lo lắng.
Hai ngàn Baht? Tôi sắp bị đấm bởi các thành viên khác, những người đang chờ đợi kỳ vọng từ chủ tịch câu lạc bộ của họ.
Tôi nên làm gì?
------
nên hôn Chủ tịch hội học sinh một cái nha 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro