Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

4.

"Tôi có việc phải ra ngoài, lát nữa quay lại nói tiếp" Han Wangho gửi tin nhắn cuối cùng cho Cua Kì Cục, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng. Chiếc tủ cậu mới mua vừa được vận chuyển đến tầng dưới, cậu phải đi xuống chuyển nó lên.

Cậu vô cùng lo lắng bước xuống lầu, hai mắt trợn tròn khi nhìn thấy chiếc tủ, nó lớn hơn nhiều so với dự kiến, cậu không thể tự mình nhấc nó lên. Han Wangho vừa định gọi là điện thoại cầu cứu, sờ túi, a, điện thoại di động cũng ném ở trên lầu. Cậu đành phải sử dụng điện thoại ở cửa gọi đến ký túc xá, vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới lừa được Jung Jihoon xuống lầu.

Sau khi ăn gà rán, các thành viên t1 đã dọn dẹp phòng với tâm trạng vui vẻ, cuối cùng quyết định xem ai sẽ đổ rác bằng cách chơi đoán số.

Hai chú cháu nhà họ Lee xui xẻo thua cuộc, chấp nhận số phận đem túi rác xuống lầu. Ngay khi cửa thang máy mở ra, Lee Sanghyeok nhìn thấy Han Wangho đang ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn chiếc tủ mới tinh lẩm bẩm, giống như cậu đang tham gia vào nghi thức tà giáo nào đó.

"Anh Wangho?" Lee Minhyung nhìn bóng lưng ngồi xổm trên mặt đất, không xác định hỏi.

"Cái gì? Là anh Sanghyeok cùng Minhyung a" Han Wangho quay đầu lại, có chút thất vọng khi thấy người tới không phải là cứu tinh Jung Jihoon của mình, nhưng vẫn là thân thiện chào hỏi, người được gọi là anh chỉ nhìn cậu khẽ gật đầu.

"Wangho làm sao vậy? Muốn giúp không?"

"Không cần a, em đã gọi người tới giúp"

Lee Sanghyeok nhìn mặt cậu, "Có thể cho Minhyung giúp em", câu nói này đã đưa tới bên miệng, chỉ kém một cơ hội để ném nó đến trước mặt người bạn này, nhưng đã bị ngăn lại. Tựa như sau khi anh bị gank cậu mới lao ra đường giữa thu dọn tàn cuộc, lúc nào cũng bỏ lỡ vài giây, cũng giống như đã bỏ lỡ mấy năm.

Không còn gì để nói, Lee Sanghyeok thu hồi tầm mắt, ánh mắt hai người chạm nhau nhưng cũng chỉ dừng ngay lập tức. Han Wangho cúi đầu, trong lòng thầm oán Jung Jihoon chậm chạp quá, làm cậu phải gặp người bạn này trong tình huống như vậy, ánh mắt của anh như kim chích đâm thẳng vào lưng cậu.

Quay lưng về phía bọn họ, nghe thấy tiếng đóng mở cửa, Han Wangho thở phào nhẹ nhõm, Jung Jihoon cũng ở thang máy bên cạnh chạy tới.

"A, thật là! Jihoon em thật chậm!"

"Làm ơn, đây là thái độ khi anh cầu cứu sao?" Jung Jihoon dùng hai ngón tay kẹp điện thoại của Han Wangho, cố ý treo lên không đưa cho cậu "Em chính là người mà anh đã nhờ đến giúp a!"

"Được rồi, được rồi, cám ơn em, mau giúp anh dọn đi lên, nếu không lại càng xấu hổ"

"Cái gì? Anh, anh đang nói cái gì vậy?" Jung Jihoon ngày thường cũng rất thân thiết với người anh trai tốt bụng này, thỉnh thoảng cũng sẽ không lớn không nhỏ nói chuyện.

"Không có việc gì, nhanh lên!"

"Em không tin, anh, anh mau nói rõ ràng đi!" Jung Jihoon đưa tay muốn gãi cổ Han Wangho, bị cậu nhanh chóng tránh đi.

"Thật sự không có việc gì, nếu em không giúp thì anh sẽ dạy dỗ em!"

Lee Sanghyeok đứng bên ngoài sau khi vứt rác, anh không thể nhìn rõ qua cửa kính phản chiếu, anh chỉ có thể nhìn thấy đại khái một bóng người rất gần với Han Wangho, gần như đang treo trên người cậu.

Khó chịu không tả nổi.

Dường như bản thân đã từng gần cậu như vậy.

Lee Minhyung đẩy cửa ra, Jung Jihoon cùng Han Wangho cười đùa với nhau. Thấy Lee Sanghyeok bước vào, Jung Jihoon ngưng động tác trên tay, Han Wangho nhìn người bạn này, biểu cảm trên mặt anh rất khó chịu, tay của cậu còn bị Jung Jihoon nắm không buông.

"À, chào anh..." Jung Jihoon ấp úng chào hỏi, chỉ nhận được một ánh nhìn từ Lee Sanghyeok.

Anh thậm chí còn không thèm nhìn Han Wangho lần thứ hai trước khi bước vào thang máy.

Em cũng đã có đường giữa mới.

Đường giữa của em không còn là anh nữa.

Mở ra phòng chat ẩn danh một lần nữa, một luồng khí tràng quỷ dị tỏa ra từ xung quanh Lee Sanghyeok khiến Lee Minhyung, người ở cùng thang máy, không khỏi rùng mình.

"Cậu đã bao giờ hối hận về điều gì chưa?" Tin nhắn gửi cho người bạn Người Đá giống như chìm vào đáy biển, có vẻ như đối phương vẫn chưa quay lại.

Người bạn Người Đá của anh đang chiến đấu với cái tủ mới của mình, không có thời gian quan tâm đến chiếc điện thoại đang rung trong túi.

"Quên đi, không cần trả lời câu hỏi này" Lee Sanghyeok đợi vài phút sau đó tự đưa ra câu phủ định.

Không có gì phải hối hận. Cho dù hối hận cũng không thay đổi được gì. Anh cũng không thể quay ngược thời gian để thay đổi những gì xảy ra vào thời điểm đó? Một người không thể bước hai lần vào cùng một dòng sông, đúng là một triết lý chân thật lại đáng ghét.

"Ngày mai là đêm Giáng sinh, chúc cậu có một đêm Giáng sinh vui vẻ trước nhé" Lee Sanghyeok muốn nói gì đó để chuyển chủ đề.

"Cua Kì Cục nim có chuyện hối hận sao?" Kết quả Người Đá không get đến ý tốt của anh.

"Thực ra hối tiếc là vì để tránh mắc phải sai lầm tương tự đúng không?" Han Wangho suy nghĩ cẩn thận, rồi gửi đi câu trả lời mà cậu cho là tốt nhất. Cua Kì Cục vẫn luôn là người dẫn đường cho cậu, cậu cũng muốn giúp đỡ Cua Kì Cục nếu đối phương đang thực sự gặp phiền não. Kết quả câu trả lời này lại khiến đối phương im lặng.

Han Wangho cau mày, cuối cùng cũng không thể cởi bỏ phiền não của đối phương, cuối cùng chỉ có thể đáp lại, "Đêm Giáng Sinh vui vẻ"

Thực ra không phải Lee Sanghyeok không muốn trả lời, mà là lúc anh đang suy nghĩ thì trang web của phòng chat ẩn danh bị sập, hơn nữa anh làm cách nào cũng không thể khôi phục lại được.

Không nói nên lời, anh đi hỏi người giới thiệu Ryu Minseok, cuối cùng lại nhận được câu trả lời là, "Nghe nói cũng có người gặp phải vấn đề này, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được"

Càng không nói nên lời.

Ý của cậu bạn Người Đá là muốn anh đừng phạm một sai lầm tương tự nữa? Lee Sanghyeok đột nhiên cảm thấy, nếu có thể làm lại từ đầu thì có lẽ anh sẽ thận trọng hơn. Thận trọng cân nhắc, không cho đối phương có cơ hội hoài nghi nữa.

Chờ mãi vẫn không thấy Cua Kì Cục trả lời, Han Wangho đơn giản ném điện thoại qua một bên, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Đống đồ lộn xộn chất đầy phòng nên cậu mới mua tủ mới để xếp vào.

Một bức ảnh chụp chung rớt ra từ đống lộn xộn, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Đó là một bức ảnh được chụp vào năm 2017, chỉ có hai người trong bức ảnh đó.

Lee Sanghyeok cùng với Han Wangho.

Khi đó trong đội, đa số là ảnh chụp tập thể, ảnh hai người chụp riêng rất ít. Đây là một trong số ít vật phẩm quý hiếm, được Han Wangho ích kỷ bảo tồn.

Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Nghĩ một lúc vẫn không ra nên cậu chỉ có thể thở dài, cho bức ảnh vào khung, đặt lên chiếc tủ mới của mình.

Han Wangho mơ một giấc mơ, trong mơ cậu nhìn thấy một bóng người mặc đồng phục của đội có viết tên Chovy trên đó, cậu vừa gọi Jihoon vừa vỗ vai của đối phương. Đối phương quay lại, đó là khuôn mặt của Lee Sanghyeok.

Trong mơ Han Wangho tự tát mình một cái, đánh thức Han Wangho ở thực tại.

Thật là, cậu đang bị gì vậy? Nếu quá nhớ ai đó, liệu người đó có biến thành quỷ chạy vào giấc mơ không? Han Wangho giơ tay lên che mặt, cảm giác như bị quỷ ám. Tốt hơn là nên ngồi dậy chơi vài ván rank khi không thể đi vào giấc ngủ.

Chọn Viego trong một trận, chém điên cuồng ở cả ba đường, kết thúc ván đấu với thành tích xuất sắc 17-0. Han Wangho vẫn chưa bước ra khỏi giấc mơ vừa rồi, thậm chí còn có ảo giác rằng mình chính là vị vua trẻ Viego, nổi điên vì mất đi người mình yêu.

"Thật là điên rồi" Cậu che miệng cười khổ, người bạn đó giống như âm hồn không tiêu tán, chỉ cần cậu nghĩ đến, linh hồn liền bị hút đi.

Thật là thấy quỷ, Han Wangho nghĩ.

Ngủ và đánh rank không phải là giải pháp tốt nhất, Han Wangho bực bội  bấm vào phòng chat ẩn danh, cuộc trò chuyện của cậu với Cua Kì Cục vẫn dừng lại ở "Đêm Giáng Sinh vui vẻ" hôm qua.

Chẳng lẽ cậu đã nói đều gì không nên nói, làm Cua Kì Cục không hài lòng, nên đối phương không trả lời?

"Không phải tôi cố ý nói những lời này, anh đừng tức giận, được không?"

Vẫn không trả lời.

Han Wangho nghĩ, có lẽ Cua Kì Cục có cuộc sống của riêng mình, làm sao anh  có thể nhìn chằm chằm vào điện thoại trong suốt kỳ nghỉ như cậu?

Nhưng cậu lại không biết người bạn Cua Kì Cục của mình đang vò đầu bứt tóc cả đêm khi không thể đăng nhập vào phòng chat, như thể anh đang bị trang web chặn hoàn toàn.

Tất cả là lỗi của Minseok, đề cử cho anh phòng chat này xong lại không chịu trách nhiệm. Lee Sanghyeok trong lòng đem nồi ném cho bạn nhỏ hỗ trợ.

Để chào đón đêm Giáng sinh, có rất nhiều đồ trang trí theo phong cách Giáng sinh trên đường phố. Han Wangho vùi mặt vào trong cổ áo, bộ phận lộ ra bên ngoài đỏ ửng vì lạnh.

Cách đây một giờ, cậu lái xe đến bờ sông Hàn uống rượu. Loại chuyện này giống như chỉ có con gái mới làm, nhưng khi Han Wangho làm vậy, không phản cảm chút nào cả.

Tửu lượng của Han Wangho rất tệ, khi còn ở SKT, cậu được công nhận một ly là say, thậm chí bộ dạng khi say rượu còn tệ hơn, uống say rồi đi mở máy tính, suýt nữa thì đã gặp sự cố khi phát sóng trực tiếp, khiến huấn luyện viên KkOma vội vàng chạy tới, dỗ cậu trở về ngủ.

Điều đó không ngăn việc cậu chạy ra bờ sông Hàn để tận hưởng gió lạnh, thuận tiện uống vài ngụm rượu soju cay nồng. Nhưng dường như ngọn lửa trong lòng cậu càng được đốt cháy mạnh mẽ hơn.

Lee Sanghyeok trượt ngón tay qua lại ở cái tên Han Wangho trong danh bạ rất nhiều lần, lần nào anh cũng suýt bấm vào rồi bị chính mình gạt đi.

Chẳng phải đã nói đừng phạm sai lầm tương tự sao? Gọi điện thoại chào hỏi không khó đi?

Cố gắng thuyết phục bản thân, không ngừng xây dựng tâm lý, tất cả đều bại trước tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên.

Người gọi: Han Wangho.

"Anh ơi, anh có biết ngọn lửa có thể đốt cháy lá chắn không?"

Lời này giống như anh đã từng nghe ở đâu đó. Mặc dù nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Nghiêm túc mà nói, thời gian dẫn lửa càng dài, chắc chắn sẽ đốt cháy lá chắn"

"Anh ơi, anh thật là AI a" Han Wangho cười nói.

Lee Sanghyeok không nói tiếp bởi vì anh phát hiện phòng chat ẩn danh trong trang web được khôi phục, anh lướt nhanh qua đống tin nhắn, tìm thấy tin nhắn mà anh đã gửi với độ chính xác cực cao.

Ngoài ra còn có một thông báo xin lỗi từ quản trị viên trang web trong cửa sổ bật lên, như thể đang nói lời xin lỗi vì làm cuộc trò chuyện của anh bị gián đoạn, nên quyết định tặng anh một phần thưởng lớn may mắn.

Một trong sáu ngàn người thực sự rất may mắn, Lee Sanghyeok nghĩ.

Sự im lặng kéo dài bị Han Wangho phá vỡ, cậu đang rầm rì lên án chiếc ghế bên bờ sông Hàn quá cứng. Lee Sanghyeok vẫn không trả lời, đột nhiên anh không biết nên nói gì, bởi vì tất cả những cảm xúc mà anh muốn bày tỏ đều đã hoàn thành dưới cái tên Cua Kì Cục.

Wangho a, em nhanh tiếp nhận gợi ý của anh.

Dường như Chúa đã lắng nghe lời cầu nguyện của anh.

"Lee Sanghyeok, mau tới đón em" Han Wangho đang nói năng lộn xộn ở đầu dây bên kia, nhưng giọng nói nghiêm túc đó làm anh cảm thấy buồn cười.

Lee Sanghyeok hô hấp cứng lại, như thể anh đã chờ đợi giây phút này mấy năm rồi.

Cảm giác được có gì đó không đúng, đại não của Han Wangho xoay chuyển với tốc độ cao, giọng nói dính dính mang hơi men giống như làm nũng tấn công anh, "Anh Sanghyeok mau tới đón em đi"

"Được"

Khi Lee Sanghyeok chạy xe đến bờ sông Hàn, anh liền nhận được tin nhắn từ cậu bạn Người Đá, "Cua Kì Cục nim, vừa rồi tôi đã nói một câu không lễ phép với người đó, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi sẽ bị chán ghét..."

"Rõ ràng đã nói là sẽ bắt lấy gợi ý của anh ấy, sẽ không chạy trốn nữa, kết quả lại thành ra thế này..."

"Nhưng anh ấy nói được? Có đúng là anh ấy đang nói được không?"

Cách màn hình cũng có thể đoán được vẻ mặt đối phương, Lee Sanghyeok mím môi, tưởng tượng dáng vẻ vừa ủy khuất vừa vui vẻ của Han Wangho, sau đó bấm gọi.

"Wangho a, em đang ở đâu?"

"Anh tới rồi? Anh có muốn em đi qua không?" Bạn nhỏ say xỉn cố gắng giơ một tay lên vẫy qua vẫy lại. Lee Sanghyeok nhìn thấy cậu qua hàng cây xanh.

"Em ở yên đó đừng cử động"

Khi Lee Sanghyeok nói những lời này, nó trùng lặp với ký ức của anh.

Wangho a, em hãy ở yên đó đừng di chuyển, mặc dù nó chỉ là một ván đấu bình thường, nhưng bởi vì chung đội với cậu, đánh rank cũng trở nên thú vị hơn bình thường.

Trên tay anh là món quà dành cho cậu, một chiếc khăn choàng cổ. Lúc sáng Minseok đã nói rằng chiếc khăn choàng này rất đẹp, phù hợp với những người đẹp trai có làn da trắng. Anh ích kỷ nghĩ đến cậu, Wangho của anh mặc gì cũng đẹp.

Đầu còn chưa kịp phản ứng, tay đã quấn khăn choàng qua cổ Han Wangho.

"Anh Sanghyeok, có một người bạn bảo em không cần chạy trốn"

"Nếu muốn đến gần thì phải chủ động"

"Luôn phải có người bước ra trước một bước, cho nên em đã gọi cho anh"

"Nhất định anh sẽ không đoán được, em đã gặp người bạn đó trong một phòng chat ẩn danh" Han Wangho dựa vào vai Lee Sanghyeok, lẩm bẩm rất nhiều.

Lee Sanghyeok cũng không ngắt lời cậu, để cho cậu nói lại nói, cho đến gần hết anh mới mở miệng.

"Là Cua Kì Cục nim sao?"

"..." Han Wangho dừng lải nhải, bờ vai cậu dựa vào tuy gầy nhưng rắn chắc, làm cậu nhịn không được cọ cọ vào đó, cho dù lý trí còn sót lại nói cho cậu biết, tựa hồ có một bí mật không thể bại lộ trở thành bom hạt nhân nổ tung ở trước mặt cậu, cậu cũng quyết định đè xuống đám mây hình nấm, coi như không biết gì cả.

Một cảm giác lành lạnh rơi trên chóp mũi.

"Anh Sanghyeok, tuyết rơi rồi"

"Hai phút nữa là đến lễ Giáng sinh, Wangho không muốn nói gì với anh sao?"

"Nói gì cơ?"

"Đêm Giáng sinh vui vẻ"

"Đang--" Lời chúc trở nên nhỏ bé giữa tiếng chuông vừa điểm mười hai giờ đêm.

Han Wangho mỉm cười vươn tay hứng lấy những bông tuyết đưa đến trước mặt Lee Sanghyeok, "Đây là trận tuyết đầu tiên ở Seoul, cũng là trận tuyết đầu mà em cùng anh Sanghyeok xem"

"Merry Christmas"

Những tinh thể băng nhỏ xíu bị nhiệt độ lòng bàn tay của Han Wangho làm tan chảy thành những vệt nước mỏng. Lee Sanghyeok đưa tay lên sờ, chỉ thấy một mảnh mềm mại ướt át, anh bất đắc dĩ cười cười, mười ngón tay đan vào nhau, ngay lập tức vệt nước bốc hơi thành hơi nước.

Han Wangho không thành thật dụi đầu vào cổ Lee Sanghyeok, tóc cậu làm chiếc cổ nhạy cảm của anh ngứa ngáy, anh đứng thẳng người lên, lại không thể đẩy mèo con dính người này ra, trong lúc tiến thoái lưỡng nan, anh nghe thấy Han Wangho nói, "Cua Kì Cục nim, chúng ta về nhà đi"

Là anh Sanghyeok cũng là Cua Kì Cục nim, nhưng như vậy thì sao?

Nếu em giấu tên bí mật tỏ tình với anh, anh có chấp nhận không? Em nghĩ anh sẽ không, bởi vì anh luôn luôn quang minh lỗi lạc.

Anh thấy không, những cảm tình không thể nói ra ngoài miệng, bị em giấu kín trong mấy năm lang bạt khắp nơi, cuối cùng bị anh phát hiện, biến thành cuộc hội ngộ long trọng giữa chúng ta.

Han Wangho ôm Cua Kì Cục nim, người làm cậu vừa ủy khuất vừa hạnh phúc không muốn buông tay, "Anh Sanghyeok, chúng ta về nhà đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro