Ngoại truyện 4
"Chào mọi người, con là Lee Wooje, năm nay bốn tuổi dồi."
Bé con bụ bẫm khuôn mặt xinh đẹp ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế phỏng vấn nhỏ, rất nghiêm túc giới thiệu bản thân.
Lông mi dài, đôi mắt long lanh to tròn như hai trái nho, mặc dù khuôn mặt bé con lúc này vô cùng nghiêm túc, nhưng dù sao cũng chỉ là một bạn nhỏ mới bốn tuổi, khuôn mặt tròn mũm mĩm kết hợp với biểu cảm nghiêm nghị này trông vô cùng dễ thương, mặc dù ngoài mặt không tỏ ra căng thẳng, nhưng hai bàn tay bé nhỏ tại túm chặt quần.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả nhân viên trong tầng lầu đều đặt trên người bé con, ngoài đôi mắt giống Han Wangho ra thì những bộ phận còn lại trên gương mặt đều như đúc cùng một khuôn với Lee Sanghyeok, mới bé con con mà đã nghiêm túc và bình tĩnh hơn các bạn nhỏ cùng tuổi.
Cô phóng viên phỏng vấn bé thấy tim mình như tan chảy, cô cũng là fan của Han Wangho, sau khi nghe tin Han Wangho đồng ý tham gia chương trình truyền hình dành cho cha con thì vui đến mức cả ba ngày không ngủ.
Sau đó cố kiềm chế tâm trạng phấn khích của mình, tiếp tục hỏi bé con: "Bạn nhỏ Lee Wooje có biết các ba làm nghề gì không?"
Lee Wooje mấp máy đôi môi chúm chím: "Ba là diễn viên, còn daddy viết hợp đồng cho người ta."
Nói rồi còn dùng giọng nói trẻ con non nớt than ngắn thở dài: "Hai người họ đều rất cực khổ."
Nhìn thấy biểu cảm của bé con, cô phóng viên cố nhịn cười: "Vậy bé cưng có biết sao các ba lại phải cực khổ như vậy không?"
Wooje lời ngay lẽ phải: "Vì nghèo đó."
"!!!"
Câu nói của bé làm mọi người ở đó đều sững sờ.
Bây giờ có cộng hết tất cả tài sản của mọi người có mặt ở đây cũng không bằng một góc tài sản nhà bé con nữa.
"Sao bé cưng lại cảm thấy như vậy?"
Wooje nhíu mày: "Daddy ngày nào cũng ru con ngủ sớm, rồi không biết đi làm cái gì với ba con nữa."
Cuộc phỏng vấn trong sáng dành cho trẻ em đột nhiên có chiều hướng chuyển qua 18+, cô phóng viên ho khẽ một tiếng: "Mỗi ngày luôn hả?"
Wooje gật đầu: "Sau đó con hỏi ba, ba bảo là hai người họ đi làm."
Nói rồi siết chặt tay thành nắm đấm: "Lúc đó, vì gia đình nghèo khó nên mặt ba đỏ hết cả lên, nên sau này con sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi ba và daddy."
Tình phụ tử cảm động trời xanh. Nhưng bộ phim vốn là của ba người, chỉ có một mình bạn nhỏ Lee Wooje chẳng có tên.
Mọi người trong phòng lập tức nhịn cười đến mức phát ra cả tiếng heo kêu, cô phóng viên cũng phải nhịn hồi lâu mới hỏi tiếp: "Vậy con thích ba hay daddy hơn?"
Bé con có chút do dự: "Thích hết."
"Vậy nếu chỉ được chọn một thì sao?"
Wooje: "Chọn hết."
"Tại sao vậy?"
Wooje mặt mày nghiêm túc: "Daddy nói với con, chỉ có con nít mới phải chọn."
Sau đó dùng ánh mắt vô cùng kiêu ngạo liếc nhìn cô phóng viên. Con đã là người lớn vô cùng trưởng thành rồi đó.
Cô phóng viên vẫn chưa từ bỏ: "Vậy bé cưng thích ai nhất nào?"
Ai ngờ, chỉ một câu hỏi này mà lại làm bé con luống cuống tay chân, đôi mắt to tròn không dám nhìn cô phóng viên, đôi tay nhỏ múp thịt cũng siết chặt vào nhau, mặt mày đỏ ửng, lí nhí: "Thích anh Hyeonjoon nhà chú Park."
Vừa nhắc tới Hyeonjoon, bé con vốn đang hỏi một câu đáp một câu đột nhiên trở nên hoạt ngôn: "Joonie hệt như trái đào vậy, thơm ơi là thơm, còn xinh nữa."
Bạn nhỏ Lee Wooje khi hơn một tuổi, vừa mới biết đi đã theo ba và daddy đến nhà chú Park chơi, vừa vào tới cửa đã nhìn trúng anh bé trắng trẻo, sạch sẽ nhà chú Park, Hyeonjoon có ngoại hình trắng trắng mềm mềm hệt như một trái đào mật mọng nước, Hyeonjoon còn hơn hơn Wooje cả hai tuổi, nhưng bé con Wooje này lại chưa bao giờ gọi người ta là anh, mà cứ lẽo đẽo theo sau gọi Joonie, Joonie.
Lúc đó, bé con đi còn chập chững, thỉnh thoảng còn ngã nhào mấy lần, nhưng vẫn lảo đà lảo đảo theo sau mông người ta.
Thật ra Hyeonjoon cũng thấy hơi sợ em trai Wooje này, suy cho cùng cũng tại vì lần đầu tiên gặp mặt mà bé con đã cắn lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của bé còn để lại vết hồng hồng nữa, mặc dù không phải là rất đau, nhưng cũng dọa Hyeonjoon sợ.
Cô phóng viên nhìn khuôn mặt mũm mĩm, mềm mềm của Wooje: "Vậy lần tới khi phỏng vấn con có thể mang theo Hyeonjoon để cô gặp mặt không?"
Ngờ đâu bạn nhỏ Lee Wooje lại dứt khoát: "Không được."
"Tại sao vậy?"
"Vì.... Vì...." Bạn nhỏ Lee Wooje cũng không biết tại sao lại như vậy, khuôn miệng chúm chím ấp úng hồi lâu mà vẫn không thể nói ra lý do, nhưng bé biết rằng Hyeonjoon rất xinh, nếu như người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ yêu thích, chắc chắn sẽ bị các cô chú chạy đến ôm, nên bé không muốn cho Hyeonjoon đến.
Cô phóng viên thấy bé con khó xử thì cũng không hỏi tiếp nữa, mà chuyển chủ đề: "Con có biết tham gia chương trình với ba là sẽ làm những gì không?"
"Biết ạ."
Khuôn mặt mũm mĩm của Wooje rất nghiêm túc: "Đưa ba đi du lịch."
Những bản nhỏ khác khi được phỏng vấn đều nói là mình được ba đưa đi du dịch, đến Wooje thì lại nói ngược lại.
"Tại sao lại muốn tham gia vậy, là vì muốn quen thêm nhiều bạn mới, muốn được đi chơi nhiều nơi sao?"
Wooje nhớ lại lời ba mình nói: "Tại vì không tốn tiền."
"......"
Hay lắm Han Wangho, không hổ là anh.
Thật ra việc tham gia chương trình này là do bé con Lee Wooje đề xuất, lúc đó Han Wangho trùng hợp đang bàn bạc kế hoạch và lịch trình nửa năm tới với Son Siwoo.
Chương trình dành cho cha con này cũng được coi như là chương trình nổi tiếng nhất lúc đó, Han Wangho vốn không định tham gia, ai ngờ Wooje ngồi kế bên gặm táo lại dường như nghe hiểu, hỏi: "Nếu như Wooje đi thì cũng có thể kiếm được tiền đúng không ạ?"
Han Wangho cũng không lừa con trẻ: "Được, nhưng sẽ rất mệt đó, không có đồ chơi, đồ ăn vặt, cũng không có điện thoại luôn."
Bé con nghe xong, im lặng hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Wooje muốn đi."
Han Wangho kinh ngạc, cuối cùng mới hiểu ra là Wooje vẫn tưởng nhà mình nghèo, muốn đi kiếm tiền, vốn định giải thích một chút với bé con, nhưng bé nhất quyết không tin.
Nhưng Lee Sanghyeok tối nào cũng rất "dữ dội", cậu cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nói là đi kiếm tiền. Cuối cùng hết cách rồi, đành phải đồng ý thôi, cũng tự kiểm điểm bản thân, sau này phải cẩn thận từng lời ăn tiếng nói với con trẻ.
Chính vào lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một chàng thanh niên mặt mày xinh đẹp bước vào.
Wooje vốn đang ngồi trên ghế, hai mắt bỗng sáng lên: "Ba!"
Một tiếng gọi vừa dễ thương, vừa ỷ lại, chỉ nghe thôi cũng làm tim mọi người ở đó tan chảy.
Han Wangho bảo Son Siwoo và trợ lý phân phát đồ ăn, nước uống cho mọi người, tươi cười vẫy tay với bé con, sau khi hỏi xong, biết phỏng vấn đã kết thúc mới bước đến bế bé con lên.
Ba mới vừa đến, bé con vốn đang ra vẻ nghiêm túc lập tức quay trờ về dáng vẻ đáng yêu, ngây thơ mà trẻ con tuổi này nên có, giọng nói non nớt: "Ba ơi, con tan làm rồi, kiếm được tiền rồi."
Han Wangho nghe vậy, hôn lên hai má bé con: "Cực khổ cho con rồi."
Vì bé con vẫn luôn cho rằng làm việc rồi là sẽ kiếm được tiền, Han Wangho còn cố ý đưa tiền cho nhân viên, nhờ họ đưa cho Wooje sau khi kết thúc công việc.
Wooje cười ra tiếng, sau đó ngóc đầu tìm kiếm xung quanh: "Daddy đâu?"
"Daddy đang đợi trong xe đó."
Nói rồi xốc xốc bé con trong lòng mình lên: "Hôm nay nhà chú Park đến nhà chúng ta ăn cơm đó."
"Thật không ạ?"
Wooje vừa nghe xong liền phấn kích: "Vậy.... Vậy Joonie...."
"Anh trai đương nhiên cũng đến rồi."
Bé con mím môi, đôi bàn tay bé nhỏ bụ bẫm hưng phấn siết chặt: "Vậy trước khi về nhà chúng ta có thể đi mua một bông hoa không?"
Han Wangho vừa liếc mắt đã hiểu được ý định của bé con: "Muốn tặng cho Hyeonjoon hả?"
Bé con đỏ mặt gật đầu: "Daddy mỗi ngày đều mua cho ba, Wooje cũng muốn mua cho Joonie."
Nói rồi còn vỗ vỗ túi mình: "Hôm nay Wooje đi làm, kiếm được tiền mua hoa cho Joonie rồi."
Han Wangho bị con trai chọc cười: "Được, vậy trước khi về nhà sẽ đưa Wooje đi mua."
Wooje gật đầu lia lại như gà mổ thóc.
Han Wangho bế bé con, nói tạm biệt với nhân viên, Wooje vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ, lễ phép nói: "Lần sau gặp ạ."
Sau đó liền cùng ba rời khỏi studio, ngồi vào xe, bé nhìn về phía Lee Sanghyeok đã không gặp một ngày, non nớt nói: "Daddy có biết hôm nay con đi làm gì không?"
Lee Sanghyeok mặc dù bình thường hay nghiêm khắc với bé con nhưng cũng không quên nuông chiều: "Làm gì vậy nhỉ?"
"Wooje đi làm rồi đó."
Nói rồi vỗ vỗ túi mình: "Cho ba, daddy và cả Joonie nữa."
Mới tí tuổi đầu đã biết làm việc vì tình yêu rồi.
Trên đường về nhà, Lee Sanghyeok đưa Wooje đến cửa hàng hoa, vì Han Wangho là người của công chúng nên không xuống xe.
Đến cửa hàng hoa, Wooje liền nhìn trúng đóa hoa tú cầu tròn trịa, cực kì đẹp, lập tức quyết điịnh sẽ mua một đóa hoa Joonie.
Lee Sanghyeok đang lựa hoa cho Han Wangho thì đột nhiên thấy góc áo bị ai đó kéo kéo, cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt to tròn của con trai mình: "Sao vậy con?"
"Daddy thích bông nào, Wooje mua cho."
Lee Sanghyeok sửng sốt: "Cho daddy?"
Wooje nắm chặt 100 đồng chú nhân viên đưa cho mình trong tay: "Mua cho daddy, cho ba và cả Joonie."
Đúng là không sót một ai.
Lee Sanghyeok cười nhẹ, sau đó cầm một đóa bách hợp đưa cho bé con: "Vậy làm phiền con tính tiền nhé."
Wooje đưa tay cầm chặt cành hoa xanh lá: "Không cần khách sáo."
Nói rồi cất bước chạy đi tìm chị nhân viên cửa hàng để mua hai đóa tú cầu, rồi mang đi tính tiền.
Khi quay lại xe, bé con đưa cho Han Wangho một đóa tú cầu: "Của ba ạ."
Rồi lại nhét đóa bách hợp vào tay Lee Sanghyeok: "Của daddy ạ."
Sau đó cúi đầu nhìn đóa tú cầu còn lại trong tay mà cười ngây ngô: "Này là của Joonie."
Han Wangho nhìn dáng vẻ ngây ngô của Wooje: "Thích Hyeonjoon đến vậy sao, sau này Hyeonjoon kết hôn mất thì phải làm sao đây?"
Cơ thể bé nhỏ của Wooje đột nhiên cứng đờ: "Joonie nói sẽ kết hôn với con."
Han Wangho cố nhịn cười: "Không phải là con ép Hyeonjoon nói vậy đó chứ."
Wooje lập tức hoảng loạn: "Không... Không phải."
Nói rồi siết chặt đóa tú cầu trong tay.
Khi về đến nhà, Wooje vội vàng chào hỏi hai vợ chồng Park Jaehyuk, sau đó liền dùng đôi chân ngẵn tủn của mình chạy đi tìm Hyeonjoon đang chơi đồ chơi trong phòng.
Bạn nhỏ Park Hyeonjoon vốn đang chơi ô tô, nhìn thấy Wooje liền đờ người, miệng nhỏ mím lại, rõ ràng là có chút sợ hãi. Em trai cắn bé đã xuất hiện rồi.
Wooje cầm đóa tú cầu, lạch bà lạch bạch chạy đến trước mặt anh trai: "Joonie, tặng anh hoa nè."
Joonie nhìn nhưng không dám cầm, lắc đầu, đáng thương nói: "Anh không cần."
Bạn nhỏ Lee Wooje cảm thấy có chút lạc lõng, với tư duy logic và tính cách đầy lí trí được kế thừa hoàn toàn từ Lee Sanghyeok, bé biết rằng đối phương sợ mình, chơi trò đánh úp, nũng nịu nói: "Nếu như anh không nhận, vậy em sẽ hôn mặt anh một cái."
Hyeonjoon sợ đến mức vội vàng nhận lấy đóa tú cầu, đôi môi như đóa tủi thân mím chặt, đôi mắt sợ hãi như chú thỏ con, dè dặt nhìn Wooje.
Bạn nhỏ Lee Wooje thấy đối phương đã nhận, khuôn mặt vốn lạnh lùng lập tức tươi cười như hoa: "Joonie, anh có thích không?"
Hyeonjoon sợ em trai này sẽ cắn mình như lần trước, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Wooje vừa nghe xong liền đặt mông ngồi xuống kế bên người ta, sau đó hất khuôn mặt non nớt, ngây thơ lên, lãng mạn nói: "Nếu Joonie thích, em ngày nào cũng sẽ đi kiếm tiền, mua cho anh."
Nói rồi hai bàn tay múp míp xoắn xuýt đan vào nhau: "Joonie, anh... Sau này anh lớn rồi kết hôn với em được không?"
Hyeonjoon gần như ngay lập tức lắc đầu, bé không biết tại sao hai người ba của mình và những người khác lại cảm thấy em trai này là thiên thần, cảm thấy em trai vừa ngoan ngoãn, vừa nghe lời, nhưng chỉ có mình bé biết, em trai thật ra là một tên ác ma, cứ hở ra là dùng việc cắn hoặc việc bé lỡ ăn thêm một viên kẹo dẻo hình thỏ con ra để uy hiếp bé.
Thấy bé không trả lời, bạn nhỏ Lee Wooje nói: "Anh không trả lời là vì không muốn sao?"
Joonie mím môi, không lên tiếng.
Ngay sau đó, đối phương quả nhiên mở miệng nói: "Nếu như anh không kết hôn với em, vậy thì kẹo dẻo thỏ....."
Joonie nghe xong liền đỏ mặt, luống cuống: "Kết... Sẽ kết hôn mà."
Wooje nghe thấy vậy lập tức nở một nụ cười tựa thiên thần giáng trần, sau đó cười càng thêm xán lạn.
Hyeonjoon: .....
Em là ác ma hả?
Đối lập hoàn toàn với điệu bộ hoảng loạn khi ngồi trong xe và bị Han Wangho hỏi có phải bé ép anh Hyeonjoon nói hay không.
Wooje mặc dù ngoài miệng thì ỷ mạnh ăn hiếp người ta, nhưng khi ngồi xuống bên người ta rồi thì lại căng thẳng không biết nên làm gì, đôi chân ngắn mũm mĩm vừa giơ ra mới nhận ra là không dài bằng chân của Joonie đã 6 tuổi nên lập tức luống cuống thu về.
Nhưng vẫn không quên dùng giọng nói non nớt khen người ta: "Joonie, anh cao thật đó."
Joonie nghe xong liền liếc nhìn em trai kế bên một cái, có chút vui vẻ: "Vì ngày nào ba cũng cho anh uống sữa bò đó."
Wooje nghe vậy liền thầm ghi nhớ trong lòng, đồng thời quyết định sau này sẽ đổi lượng sữa uống mỗi sáng từ hai ly thành ba ly.
Bất giác lại thả lỏng cảnh giác với em trai, Hyeonjoon giật mình vội quay đầu đi, bé không thể nào để em trai nắm được thóp của mình một lần nữa.
Mà lúc này, bàn tay của bé con non nớt còn chưa đi học mẫu giáo nhẹ nhàng kéo kéo áo Hyeonjoon, trong giọng nói ngọt ngào xen lẫn chút buồn phiền: "Joonie, sau này chúng ta phải lâu lắm mới gặp được nhau nữa."
Hyeonjoon quay qua nhìn khuôn mặt mũm mĩm của em trai, vừa nghe thấy đối phương nói sắp phải rời đi, liền quên luôn chuyện mình sợ bé con, hốc mắt đỏ lên, hỏi: "Tại sao vậy?"
Mặc dù em trai này thường xuyên dọa nạt, uy hiếp bé, Hyeonjoon sợ thì sợ nhưng trong lòng lại không hề ghét bé con.
Wooje siết chặt hai nắm tay: "Vì Wooje phải đi ra ngoài kiếm tiền rồi."
Nói rồi lại vô cùng nghiêm túc: "Kiếm được tiền rồi thì sẽ chia cho ba, daddy và cả Joonie nữa."
Hyeonjoon nhất thời không hiểu hết: "Vậy phải đi bao lâu?"
Wooje nhìn Hyeonjoon, lắc lắc đầu: "Không biết nữa, nhưng có ba đi cùng em."
Nói rồi nhìn Hyeonjoon, mặt đỏ lên: "Joonie, anh sẽ nhớ em chứ?"
Hyeonjoon gật đầu lia lịa, giống như một trái đào lắc lư rơi xuống khỏi cây vậy, sau đó chầm chậm đứng dậy, cất bước đi về phía chiếc túi mình mang theo được đặt cách đó không xa, từ trong đó, lấy ra một chú thỏ bông đưa cho Wooje.
"Em trai, cho em đó."
Mắt Wooje gần như ngay lập tức sáng lên, tươi cười nhận lấy, giống như thiên thần vậy: "Cảm ơn anh, Joonie."
Hyeonjoon đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không cần khách sáo."
Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ, Han Wangho và Kim Kwanghee bước vào từ sau cửa.
Wooje cầm thỏ bông trong tay, đứng thẳng dậy, bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy tai thỏ, dùng đôi chân ngắn tủn chạy về phía Han Wangho, được cậu bế lên: "Ba, ba nhìn thỏ con nè!"
Han Wangho nhìn con trai: "Là ai cho con vậy?"
Wooje hưng phấn đến đỏ cả mặt, cười thật tươi với Han Wangho và Kim Kwanghee: "Là Joonie ạ."
Hyeonjoon thấy ba tới, vội kéo góc áo muốn ba bế, mặc dù Hyeonjoon là được nhận nuôi, nhưng ngoại hình lại vô cùng giống Kim Kwanghee, vì thế mà từng khiến Park Jaehyuk tưởng rằng Hyeonjoon là con của Kim Kwanghee với người khác, nửa đêm nửa hôm uống rượu say khướt.
Han Wangho nhìn Wooje: "Vậy con cảm ơn anh chưa?"
Wooje gật đầu, sau đó túm chặt tai thỏ bông không buông, định mang đi cho daddy cùng xem.
Buổi tối, sau khi dùng bữa, gia đình Park Jaehyuk chuẩn bị ra về, Wooje vẫn cứ không nỡ, túm lấy quần ba nhìn Hyeonjoon đang được các chú dắt đi.
Hyeonjoon vẫn rất lịch sự nói lời tạm biệt với họ, sau đó nhìn qua Wooje, nhỏ giọng nói: "Em trai, lần sau gặp nhé."
Wooje mếu máo, không nói gì. Đến khi bóng dáng Hyeonjoon hoàn toàn biến mất, bé con lập tức bổ nhào vào lòng Han Wangho như đứa trẻ to xác.
Han Wangho bị bé chọc cười: "Lưu luyến Hyeonjoon hả."
Bé con chu chu môi, bàn tay bé nhỏ túm lấy quần áo Han Wangho, gật gật đầu.
Lee Sanghyeok không hề đến an ủi con trai, chỉ xách bé con qua một bên tâm sự, anh quá hiểu con trai mình rồi.
Wooje mạnh mẽ hơn Han Wangho tưởng rất nhiều.
Lee Sanghyeok rủ mắt nhìn bé con ngồi trên ghế sô pha: "Có chút chuyện mà cũng sướt mướt như vậy, con còn muốn kiếm tiền nữa không?"
Wooje nghe thấy vậy vội đáp: "Muốn, muốn ạ!"
Lee Sanghyeok bế bé ngồi lên đùi mình: "Daddy biết con lưu luyến, nhưng daddy cũng thích con làm bất cứ chuyện gì đều sẽ không phải hối hận."
Hai cha con này, trước nay làm bất cứ việc gì đều không chút do dự, dài dòng. Hai người họ trò chuyện, Han Wangho cũng không làm phiền, mà lặng lẽ về phòng lục đáy tủ của mình lên.
Lee Sanghyeok tâm sự với Wooje một hồi, hai cha con đi tới nhận thức chung, cụng tay với nhau, nắm đấm bé nhỏ đụng vào còn khiến tay anh thấy hơi đau đau.
Mới uống sữa thôi mà sức lực đã không hề yếu rồi.
Lee Sanghyeok mặc dù giáo dục Wooje vô cùng nghiêm khắc, khi nghiêm túc lên rồi thì khuôn mặt không có lấy một nét cười, nếu như là những đứa trẻ bình thường khác thì sớm đã bị dọa khóc rồi, nhưng Wooje thì vẫn có thể mở to mắt, chăm chú lắng nghe.
Nhưng dù sao cũng vẫn là cha con, sao có thể không yêu con được chứ, dạy con xong còn không quên cưng chiều mà xoa xoa đầu con trai.
Sau đó vẫn không quên dặn dò: "Sắp tới đi du lịch với ba thì phải như thế nào?"
"Phải bảo vệ ba ạ!"
"Còn gì nữa?"
"Cũng phải bảo vệ bản thân mình!"
Lee Sanghyeok nhìn bé con với ánh mắt khen ngợi.
Lúc này, Wooje có chút lo lắng siết chặt nắm tay: "Nhưng mà daddy ơi, Wooje sợ sẽ làm không tốt."
Lee Sanghyeok bao lấy nắm tay của con trai: "Làm không tốt là một chuyện, còn không chịu làm lại là một chuyện khác, chỉ cần con dũng cảm làm thì đã là giỏi nhất rồi."
Hai mắt Wooje sáng long lanh: "Thật không ạ?"
Lee Sanghyeok cho bé một lời khẳng định: "Thật."
"Con phải nhớ, đàn ông chân chính trước nay đều không dễ dàng nhụt chí."
Wooje gật đầu thật mạnh, sau đó, nụ cười thiên sứ bất bại một lần nữa xuất hiện: "Sau này lớn lên con sẽ trở thành một người lớn giống daddy."
Nói rồi bàn tay nhỏ bé còn hưng phấn khua khua trong không khí để diễn tả.
Nhưng chiêu này hoàn toàn vô dụng với Lee Sanghyeok, anh xách Wooje về phòng: "Dù con có nói thế nào thì tối nay vẫn phải ngủ một mình."
Wooje: "...."
Daddy như này là có lịch sự chưa vậy?!
Sau khi dỗ con ngủ, Lee Sanghyeok xoay khớp cánh tay, còn ba ngày nữa là Han Wangho sẽ đưa Wooje đi xa nhà rồi, mặc dù không cam tâm nhưng anh cũng sợ Han Wangho mệt, thầm nghĩ mấy ngày tới nên nhịn vậy.
Anh sợ về phòng sẽ không nhịn được, liền nhấc đôi chân dài miên man đi đến thư phòng ngồi không một lúc, mãi đến gần mười giờ mới về phòng.
Gần như ngay khi anh vừa bước vào phòng, liền nghe thấy người trên giường nói: "Hôm nay sao lại trễ như vậy, Wooje ngủ trễ hả?"
Anh không trả lời thẳng, chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng.
Sau đó nhìn Han Wangho đang quấn chăn ngồi trên giường, vẫn không nhịn được mà mổ môi cậu vài cái: "Sao còn chưa ngủ."
Han Wangho nghe xong, có chút bối rối: "Muốn đợi anh về tắm chung."
Lee Sanghyeok ngây người.
Han Wangho không dám nhìn thẳng đối phương, nhưng vẫn vô cùng to gan lớn mật nhào vào lòng anh để anh ôm lấy mình: "Đi thôi, đi tắm nào."
Cảm nhận được lớp vải mỏng manh trên cơ thể người trong lòng, anh ngớ người cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cậu mặc trên người bộ đồ "tình thú" mà anh mua trước đây.
Lúc mua về, Han Wangho vừa chửi anh là đồ biến thái, vừa đem đồ nhét xuống đáy tủ.
Lee Sanghyeok nhìn rồi xốc người trong lòng lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, đôi mắt không hề rời khỏi cơ thể người ta, hơi thở trở nên gấp gáp hơn vài phần: "Sao lại nghĩ tới việc mặc nó vậy."
Nói rồi nhéo một cái lên đùi người ta: "Không phải là không thích sao?"
Han Wangho đỏ mặt lên: "Sắp tới phải ra ngoài mấy ngày...."
Lee Sanghyeok cũng không ép hỏi cậu nữa, mà bế cậu vào nhà tắm, quậy thêm một trận, khi kết thúc, Han Wangho mê man nằm bò trên giường, bên tai còn vang lên lời thì thầm đầy mờ ám của anh.
"Má nó chứ, em mặc mấy thứ này hợp lắm đó."
Chương trình dành cho cha con này qua năm mới phát sóng, địa vị của những người được mời trong mùa này cũng cao hơn mùa trước nhiều, hơn nữa đều là những nhân vật luôn được bàn tán, rất đáng xem.
Tổng cộng có 4 nhóm gia đình, có tiểu công tử nhà ảnh hậu mới đoạt giải trong giới, một ông bố đô vật chuyên nghiệp mang theo con gái tới, con gái cưng mới được hai tuổi của một đạo diễn nổi danh, cuối cùng là Han Wangho và Lee Wooje.
Gần như ngay khi trailer vừa được công bố, trên mạng ngay lập tức nóng như chảo dầu sôi.
"Đm, đm, danh sách khách mời này có phải thật không vậy?"
"Ban tổ chức chắc sẽ không vì mời không nổi khách mời mà dừng quay giữa chừng đâu nhỉ?"
"Tôi nghe nói chương trình này mời Han Wangho, có thật không vậy, còn chưa thấy anh ấy xuất hiện nữa, nhanh lên nào!!!!"
"Móa!"
"Là anh ấy thật kìa, ngay cuối đó!"
"Aaaaaaa ông chồng câm của tôi, Han Wangho mãi đỉnh!"
"Mặc dù tôi không hiểu biết về đấu vật lắm, nhưng tôi biết rằng nếu như bị cô bé này đánh một cái chắc chắn sẽ rất đau."
"Đù móa, con bé không phải chỉ mới 3 tuổi sao?"
"Sao tôi lại cảm thấy mình không chịu nổi dù chỉ một đòn, nhưng mà tôi có thể chổng mông giả chết."
"Con gái nhà đạo diễn Im trông giống hệt anh ấy hahahahahaha, sao có thể giống đến vậy cơ chứ."
Bình luận trực tiếp vốn đang rất yên bình, nhưng khi chiếu đến Wooje lại trở thành cuồng phong vũ bão.
"Móa, mới nhìn qua còn tưởng là người cha thất lạc nhiều năm của tôi- Lee Sanghyeok."
"Bạn phía trên nói cái gì dọ, tôi mới là anh trai ruột thất lạc nhiều năm của Wooje nè."
"Aaaaaaaaaa bé đáng yêu quá, muốn xoa xoa."
"Khuôn mặt bé xinh này, rất ngầu đó có được không hả, quả thật giống hệt Lee tổng, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nam."
Chính ngay lúc mọi người còn đang cảm thán về nhan sắc của Wooje thì trailer đã bắt đầu chiếu đoạn phỏng vấn của bé.
Bé con mặt mày nghiêm túc: "Hai người cứ dỗ con đi ngủ rồi không biết đi làm gì với nhau nữa."
"Vì nhà nghèo nên mặt ba con đỏ hết cả lên."
"Phải kiếm tiền!"
"Nửa đêm nửa hôm, đương nhiên là đi làm rồi."
"Chó má, quá chó má, không hổ là Han Wangho."
"Khu bình luận đang cố nhịn phải không, được, tôi cũng cố nhịn vậy."
"Không ổn rồi, tôi không nhịn được nữa, nửa đêm nửa hôm đương nhiên là ấy ấy rồi!"
"Hahahahah cười chết tôi, cô phóng viên còn hỏi là mỗi ngày hả, đương nhiên là mỗi ngày rồi, cái thắt lưng dẻo dai của Lee tổng nhà chúng ta đâu phải để trưng."
"Được rồi, tôi biết rồi, Lee tổng ngày nào cũng ấy ấy."
"Vợ là Han Wangho, nếu tôi là Lee tổng thì cũng sẽ ấy ấy mỗi ngày thôi."
"Mặc đồ vào đi nào!"
"Đây là chương trình dành cho cha con đó!"
"Cha con!!!!!"
"Bánh xe lọc cọc cán lên mặt tôi."
"Chỉ có mình tôi cảm thấy chuyện bé con cảm thấy nhà mình nghèo rất buồn cười sao?"
"À, bé con của Han Wangho, vậy thì không sao cả, không tấu hề mới là lạ đó."
"Chủ yếu là bé con còn kết hợp với cái nết của lão Phó, tấu hề cũng tấu một cách vô cùng nghiêm túc."
"Lee Wooje không biết nhà mình giàu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro