Chương 45
Han Wangho mặt đầy vẻ chấn kinh nhìn Son Siwoo: "Lời của anh...."
Son Siwoo nhìn cậu, nuốt nước miếng.
"Hình như cũng có đạo lý."
"Vậy mới đúng chứ!"
Son Siwoo thở phào vỗ vỗ vai đối phương: "Tối nay nghỉ ngơi cho thật tốt, mai bắt đầu làm việc."
"Được."
Han Wangho gật gật đầu.
Sau khi đối phương rời đi, Han Wangho đi tắm rồi lấy điện thoại ra nằm lên giường.
Sau khi màn hình sáng lên, đừng nói điện thoại, cả tin nhắn cũng không có.
Trong lòng không biết sao lại hụt hẫng, trong tiềm thức, cậu cứ cho rằng đối phương sẽ gọi điện cho mình, hoặc là gửi một vài tin nhắn, nhưng trong hộp thư điện thoại chỉ có vài tin nhắn của tổng đài.
Han Wangho càng nghĩ càng cảm thấy không đáng, nhưng lại không biết mình nên lấy tư cách gì mà tức giận.
Cậu mấu cơm giặt đồ cho Lee Sanghyeok, mỗi giây mỗi phút đều nhớ tới đối phương, kết quả, chân người ta khỏe rồi nhưng căn bản không định nói với mình, còn cấu kết với bác sĩ và y tá đóng kịch cho mình xem.
Xí! Đồ bất hiếu!
Han Wangho vứt điện thoại đi, dùng chăn bông trắng muốt đắp lên mình, bắt đầu vùi đầu đi ngủ.
Ban đêm, biệt thự đèn đóm vẫn sáng trưng, Lee Sanghyeok đã cầm điện thoại ngồi trên sô pha cả một buổi chiều rồi. Vô số lần muốn gọi cho đối phương, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Cuối cùng, một cú điện thoại của Park Jaehyuk phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này, anh có chút bực bội bắt máy: "Chuyện gì?"
Park Jaehyuk: "Ngày mai đi đàm phán với Lee thị, báo trước với cậu."
"Biết rồi."
Từ khi chân Lee Sanghyeok bắt đầu khỏe lại đến nay đã gần nửa năm rồi, Park Jaehyuk rõ hơn ai hết thực lực của anh, nhưng cũng thật không thể ngờ đối phương lại có thể khiến Lee thị lọt hố nhanh như vậy.
Park Jaehyuk đã báo tin xong: "Hết chuyện rồi, cúp đây."
"Đợi đã."
Đối phương nghi hoặc: "Sao nữa?"
Lee Sanghyeok trầm mặc một lúc: "Xảy ra chút chuyện."
"Chuyện gì?"
Anh hít sâu một hơi: "Em ấy đã biết tôi đứng dậy được rồi."
"Han Wangho?"
"Chứ còn ai vào đây nữa?"
Park Jaehyuk có chút kinh ngạc: "Cậu tự nói với cậu ấy?"
"Em ấy tự phát hiện."
Park Jaehyuk: "Vậy cậu ấy nói gì rồi?"
Lee Sanghyeok nhớ lại sắc mặt của Han Wangho hôm nay khi quay về lấy chứng minh nhân dân và phát hiện anh đã đứng dậy được: "Không nói gì cả, không phản ứng gì mà đi luôn."
"Bỏ nhà ra đi?"
"Ra ngoài làm việc."
"...." Park Jaehyuk thản nhiên nói: "Vậy cậu lo cái gì, cũng đâu có chạy mất."
Lee Sanghyeok: "Tôi bây giờ không biết nên nói chuyện với em ấy thế nào."
Park Jaehyuk ra vẻ từng trải: "Tôi à, vẫn là câu nói đó, nhân cơ hội sớm nói rõ lòng mình, như vậy người ta mới không chạy mất."
Lee Sanghyeok: "Vậy bây giờ tôi gọi điện cho em ấy."
"Đừng gọi nữa, chuyện thế này phải nói trước mặt mới có hiệu quả, biết chưa?"
Park Jaehyuk nhớ lại cuộc điện thoại tỏ tình đùa vui trước đây đã khiến đối phương đau lòng khôn xiết, bây giờ nghĩ lại cũng cực kì tự trách.
Lee Sanghyeok không hiểu những thứ này, cũng không biết hiệu quả mà đối phương nói là cái gì.
Park Jaehyuk mở miệng giải thích: "Hai người ôm điện thoại, cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, không nhìn thấy đối phương, cũng không rõ cảm xúc của người kia, chuyện tỏ tình ấy mà, nói qua điện thoại trông qua loa lắm."
Lee Sanghyeok suy nghĩ một lúc, hình như đúng là có chút không thỏa đáng, sau đó thăm dò hỏi: "Đợi cậu ấy về rồi nói?"
"Vậy cũng được."
Sau khi hai người cúp máy, mặt y đầy vẻ tự hào, anh bạn kế bên thấy vậy thì tò mò: "Sao, mặt đắc ý vậy?"
Park Jaehyuk khiêm tốn xua xua tay: "Không có gì, chỉ là tư vấn chuyện tình cảm giúp người ta thôi."
Người bạn kia sửng sốt: "Nhờ cậu?!"
Park Jaehyuk gật đầu, chính là y đó.
Người bạn kia lập tức cạn lời, rất lâu sau mới thốt ra một câu: "Cậu ta quẫn trí đến mức nào mới nhờ cậu tư vấn vậy?"
Park Jaehyuk trừng lớn mắt: "Tôi thì sao nào?!"
Người bạn: "Tôi không nói cậu, tôi đang nói đối phương quẫn trí mà."
"Cậu nói cậu ta quẫn trí chính là đang mỉa mai tôi?!"
Người bạn mặt đầy vẻ bất lực nhìn y: "Tôi sợ nói thật thì cậu không thích nghe."
"Tôi muốn cậu nói."
"Vợ cậu đã chạy mất mà còn đi cố vấn tình cảm cho người ta, đây là biểu hiện của sự gian dối."
Park Jaehyuk: "....."
Giỏi quá rồi.
Người bạn thấy sắc mặt của y hơi khó coi liền bổ sung thêm một câu: "Nhưng điều đó cũng có thể chứng tỏ rằng đối phương coi cậu là anh em, thật lòng tin tưởng cậu."
Nói rồi vỗ vỗ vai đối phương: "Nói thế này đi, nếu như đi làm đa cấp, cậu chính là đại lý cấp 1."
Park Jaehyuk:...
Đội ơn, đã tôi "bị" an ủi rồi đó.
Hôm sau, Han Wangho bị chuông báo thức đánh thức, sau đó bị Son Siwoo lùa lên xe đi đến hội trường mà đoàn phim đang ở, vào studio đợi tạo hình.
Han Wangho vì tối qua ngủ hơi trễ nên bây giờ còn đang mơ mơ hồ hồ, đến khi nhà tạo mẫu tới rồi mà cậu vẫn đang ngơ ngác ngồi trên ghế đã chỉ định.
Cậu biết rằng minh tinh thường phải tạo hình rất lâu, cậu có thể nhân khoảng thời gian này mà nghỉ ngơi một lúc. Nhưng ai ngờ cậu ngồi còn chưa nóng đít thì đã làm xong rồi: "Xong rồi, đi thay quần áo đi."
Han Wangho chỉ cảm thấy đầu mình bị vò vài cái, vừa định hỏi thì đã xong rồi, ngẩng đầu lên nhìn, là một gương mặt thân quen.
Nhà tạo mẫu phụ trách trang điểm trong đoàn: "Hi~~"
Ồ, vậy thì không sao. Còn rất thành thạo phối hợp.
Han Wangho thay đồ xong ra ngoài, mắt nhà tạo mẫu sáng rỡ, đối phương có một gương mặt rất trong sáng, mặc những bộ đồ thanh lịch như vậy quả là hợp hơn cả chữ hợp.
Nhà tạo mẫu nhìn Han Wangho với vẻ mặt đầy hài lòng, đang định khen hai câu, nhưng ngay sau đó đối phương đã vùi đầu xuống ghế sô pha.
Nhà tạo mẫu bị dọa giật cả mình: "Đừng ngủ, cậu như thế này sẽ làm rối tạo hình mất."
Han Wangho ríu mắt nhìn anh ta: "Không sao."
Nhà tạo mẫu kinh ngạc: "Sao lại không sao, lát nữa cậu còn phải tham gia sự kiện khác, không có thời gian dặm lại cho cậu đâu."
"Không sao, tôi có thời gian."
Nói rồi rất chuyên nghiệp mà vò đầu mình hai cái.
Nhà tạo mẫu:...
Han Wangho ngủ trong phòng chờ một lúc mới bị Son Siwoo gọi dậy, bắt đầu làm việc.
Giống như mọi lần, các vai chính lên sân khấu tương tác trước rồi cậu và những vai phụ khác mới cùng đi lên.
Kim Jiwon và Park Dohyun bước lên, tiếng hoan hô không ngớt, thậm chí còn to đến mức muốn bung cả nóc nhà, sự kiện lần này vẫn được phát trực tiếp như những lần trước, Han Wangho lấy điện thoại ra xem thử.
Bình luận trực tiếp nhiều đến mức nhìn không rõ người.
Thấy phần tương tác trên sân khấu đã kết thúc, MC bắt đầu giới thiệu mấy vai phụ giống Han Wangho bước lên.
"HAN WANGHO!!!!"
Han Wangho vừa bước lên đã bị âm thanh chấn động dọa giật mình.
"Han Wangho!!"
"Nhìn em!!"
"Anh trai trúc mã, anh trai trúc mã, thần của em ơi!!!!"
"Han Wangho!!!!"
"Em thích anh!!!!"
Dần dần, trong hội trường, tiếng hô tên Han Wangho ngày càng lớn, cảnh tượng này đến ngay cả đoàn phim cũng không thể lường trước."
Han Wangho nhìn đến ngây người, lần đầu tiên được nhiều người tung hô như vậy.
"Han Wangho!"
"Em thích anh!!!!"
"Han Wangho!"
"Em thích anh!!!!"
Một cô gái trông có vẻ là một nữ sinh cấp 3 giơ bảng đèn có tên của Han Wangho lên, điên cuồng gào thét, Han Wangho nhìn mà lo cổ họng đối phương toác ra mất, liền giơ micro lên nói với cô gái: "Anh cũng vậy."
Cánh tay vốn đang điên cuồng rung lắc tấm bảng của cô gái chợt cứng đờ, dường như bị cảm động một cách sâu sắc, vẫn muốn hét thật to để thể hiện sự yêu thích của mình dành cho cậu.
Một giây sau liền nghe thấy chàng trai phong độ ngời ngời trên sân khấu nói tiếp: "Anh cũng thích bản thân mình!!!"
Cô gái: "......"
Lúc vai chính lên khân sấu bình luận trực tiếp vẫn bình thường, đến khi Han Wangho lên tới thì lại nhảy như điên như cuồng.
"Hahahahahahahahaha Móa, tôi biết ngay anh trai này là danh hài mà."
"Han Wangho: Đừng thích tôi, tôi chỉ thích chính mình."
"Han Wangho, anh có thể nào chỉ dùng mặt kiếm cơm giùm tôi được không, không được nữa thì tôi quỳ xuống van anh."
"Hahahahaha từ lúc anh ấy xuất hiện thì khóe môi tôi chưa từng hạ xuống."
"Má ơi, tôi cũng thích bản thân mình hahahaha"
"Anh ấy đẹp ghê á, nhưng cũng rất là hài hước."
"Có thật anh ấy chỉ thích đàn ông thôi không, không thể cho tôi một cơ hội sao?"
Han Wangho đứng vững trên sân khấu, bắt đầu tương tác với các nghệ sĩ.
MC kế bên lên tiếng: "Han Wangho, tự giới thiệu về mình đi nào."
"Được."
Han Wangho gật đầu cầm lấy micro: "Chào mọi người, tôi là Han Wangho."
Han Wangho giới thiệu sơ lược về vai diễn của mình, MC nhìn cậu: "Han Wangho, trang phục hôm nay của cậu nhất định là có ngụ ý, rất là thanh lịch."
Han Wangho hơi sửng sốt: "Nào có."
MC cũng sửng sốt, tiếp lời: "Vậy sao cậu lại chọn bộ trang phục này, chắc phải có lý do chứ."
"Đồ được tài trợ."
Han Wangho mỉm cười xán lạn: "Miễn phí."
"...."\
"Hahahahahaha, cứu tui!"
"Anh im đi Han Wangho, im miệng vào thì anh chính là anh chàng đẹp trai nhất cái hội trường này!"
"Rõ ràng là một anh đẹp trai, sao cái miệng lại như vậy chứ."
"Han Wangho: Bạn hỏi quần áo của tôi hả, nói không phải khoe chứ, không tốn tiền!"
"ĐM, sao tôi lại nhìn ra được một nét kiêu ngạo từ cái vẻ mặt đó nhỉ?"
"Han Wangho: Những chuyện phải tốn tiền, tôi trước giờ chưa từng làm."
"Tấm gương mẫu mực."
Hoạt động kéo dài 2 tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc, Han Wangho vừa bước xuống liền nhìn thấy Son Siwoo đang điên cuồng lướt điện thoại.
Han Wangho tò mò: "Sao thế?"
Son Siwoo : "Đang xem bình luận trực tiếp."
Nói rồi giơ điện thoại ra trước mặt cậu: "Thấy chưa, đây đều là fan của cậu."
Nhìn một đại quân lít nha lít nhít trên màn hình bình luận trực tiếp, Han Wangho nuốt nước miếng.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Han Wangho ngồi trên máy bay, nghĩ xem khi gặp Lee Sanghyeok thì nên nói gì. Đợi đến khi về tới cửa nhà, cậu đứng đó do dự hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi rồi mới xách vali đi vào.
Lee Sanghyeok nghe thấy tiếng bước chân của đối phương, đứng bật dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Han Wangho.
Han Wangho sửng sốt, khác với sự vội vã lần trước, bây giờ cậu có thể tỉnh táo và rõ ràng nhìn người đàn ông trước mặt.
Ánh mắt cậu bất giác chuyển xuống nhìn chân anh.
Lee Sanghyeok giơ tay cầm lấy vali trong tay cậu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Em có lời muốn nói với anh."
"Tôi có lời muốn nói với em."
Lee Sanghyeok và Han Wangho sửng sốt nhìn nhau, cùng nói: "Anh/ em nói trước."
Han Wangho gãi gãi đầu: "Em nói trước vậy."
Lee Sanghyeok nhìn đối phương: "Được."
Han Wangho: "Bây giờ anh có thời gian không?"
Anh không chút do dự: "Có."
Han Wangho nghe xong, có chút xoắn xuýt: "Cái gì nhỉ, chân anh không phải đã khỏe rồi sao, nếu anh đã có thời gian thì bây giờ chúng ta tới cục dân chính làm thủ tục li hôn đi."
Sắc mặt Lee Sanghyeok lập tức trầm xuống.
Thấy đối phương nghiêm mặt, Han Wangho vội vàng nói: "Làm thủ tục li hôn hết 10.000 won, hay là em trả cho."
Ngữ khí của Han Wangho vô cùng nhẹ nhàng, giống như chuyện hỏi anh ăn gì mỗi ngày vậy, Lee Sanghyeok cố nhìn thật kĩ khuôn mặt của đối phương, nhưng không nhìn ra bất kì cảm xúc đau thương nào. Dường như đối với cậu, li hôn giống như ăn tối mỗi ngày vậy, nhẹ nhàng, bình thường.
Anh chôn chân tại chỗ, nhìn chằm chằm cậu không rời: "Em nói gì cơ?"
Han Wangho nhìn anh, lặp lại lần nữa: "Đi li hôn."
Nói rồi móc thẻ lương từ trong túi ra: "Em trả."
Anh hít sâu một hơi, đôi chân mày sắc lẹm nhíu chặt, mặt đen như đít nồi, dáng người cao to chắn trước mặt cậu như bức tường.
"Tại sao lại li hôn?"
Giọng của anh không trầm không bổng, ngữ khí lạnh đến dọa người, bàn tay bên người siết chặt.
Trước khi Han Wangho trở về anh đã chuẩn bị xong. Nhanh chóng đọc qua một lượt cả ba cuốn sách kia, bây giờ trong túi quần bên trái còn đang có tờ giấy ghi chú ghi lại lời tỏ tình.
Cũng biết là mình không nên giấu Han Wangho chuyện chân đã khỏe lại. Nhưng sau mỗi lần dỗ dành anh, cậu đều thêm một câu: "Đợi anh khỏi bệnh rồi, chúng ta liền li hôn."
Đây là một loại áp lực vô hình. Giống như sức nặng ngàn cân đè ép lên trái tim anh vậy, không thở nổi.
Sau khi nói chuyện với Park Jaehyuk, anh mới ý thức được rằng điều này là không công bằng với Han Wangho. Nhưng Han Wangho nói yêu anh, những hành động khi hai người chung sống cũng minh chứng cho tình cảm của cậu, bây giờ anh cũng yêu Han Wangho rồi, cớ sao hai người có tình cảm với nhau lại phải li hôn?
Lee Sanghyeok trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng: "Sao lại muốn li hôn?"
Han Wangho gãi đầu, đây là hành động vô thức của cậu khi lúng túng: "Chúng ta trước đây không phải đã nói rồi sao, anh khỏi bệnh rồi chúng ta liền li hôn."
Cậu không biết đối phương sao lại tức giận, rõ ràng ngày kết hôn hôm ấy đã nói chuyện này với anh rồi, hơn nữa trong cuộc sống thường ngày cũng có nhắc tới, lúc đó cũng không thấy đối phương tức giận như vậy.
"Không li."
Han Wangho cho rằng mình nghe nhầm: "Gì cơ?"
Anh xụ mặt xuống: "Không li hôn."
"Tại sao chứ?!"
Han Wangho vừa nghe liền kích động túm lấy cánh tay anh: "Cái này không phải đã nói từ đầu rồi sao?"
Lee Sanghyeok không cho cậu lý do, vẫn là câu nói đó: "Không."
Han Wangho khó hiểu đưa mắt nhìn anh, sắc mặt nhất thời giống như mới vừa bị lừa mất 5 tỷ won vậy: "Vậy thì anh cũng phải cho em một lý do chứ."
Lee Sanghyeok nghe xong, sắc mặt có chút lúng túng, nửa ngày sau với rặn ra một câu: "Anh có bệnh."
Han Wangho: "..."
Một câu đôi ba nghĩa.
Thấy cậu không phản bác, Lee Sanghyeok nói tiếp: "Bệnh của tôi còn chưa khỏi, nên không thể li hôn."
Đối phương không đồng ý li hôn, vậy là đồng nghĩa với việc không lấy được tiền, không thể sống cuộc đời của một sâu gạo!!!!
Han Wangho kích động: "Chân của anh không phải đã khỏe rồi sao, lúc đầu chúng ta nói chờ anh khỏe bệnh chính là nói cái chân mà."
"Lúc đó em không nói rõ, anh không biết, nên lời hứa trước đó không tính."
Han Wangho trợn tròn hai mắt, căn bản không dám tin mà nhìn mặt Lee Sanghyeok.
Thậm chí còn không có dấu hiệu chột dạ vì không giữ lời hứa. Trước đây Lee Sanghyeok đâu có như vậy.
Ban đầu, khi kết hôn, cậu muốn vào phòng anh, anh còn do dự hồi lâu, mặt mỏng khỏi nói.
"Vậy là bây giờ anh không muốn li hôn?"
Anh nói chắc như đinh đóng cột: "Đúng."
Han Wangho lập tức thấy hai mắt mình tối sầm, vốn tưởng rằng li hôn xong là sẽ xông ra khỏi cửa, chạy như điên như cuồng trên đường cái ăn mừng. Nhưng cậu không thể tiếp tục ở bên cạnh nữa, còn ở lại nữa thì cái kết cục bi thảm kia sẽ xảy ra trên người cậu.
"Không được."
Lee Sanghyeok nhíu mày: "Tại sao?"
"Bởi vì em là một người biết giữ lời hứa."
Nói rồi chỉ tay vào chính mình: "Cán bộ gương mẫu, tiên phong đạo đức.
Lee Sanghyeok mở miệng: "Trước mặt tôi, em không cần tuân thủ những cái này."
Han Wangho giật mình: "Có được không vậy, phải khoan dung với người, nghiêm khắc với mình chứ."
"Em có tuân thủ hết?"
Han Wangho tự hào gật đầu: "Đương nhiên rồi."
"Vậy thì em chỉ cần thực hiện vế sau thôi, khoan dung với anh, đừng đi li hôn."
"...."
Cậu thực sự không ngờ rằng sẽ có ngày tự đào hố chôn mình.
Han Wangho nhíu mày xụ mặt, chỉ chỉ trỏ trỏ đối phương: "Anh như này là không đúng đâu, anh cũng nên khoan dung với người, nghiêm khắc với mình đi."
Nói rồi chỉ qua chỉ lại: "Chúng ta đều theo vế sau đi, nhường nhịn lẫn nhau."
Lee Sanghyeok từ trên cao nhìn xuống cậu: "Nếu tôi không làm thì sao?"
"Vậy thì anh chó lắm luôn á!"
"...."
Han Wangho gần như là buột miệng nói ra, chưa kịp nghĩ đã thốt ra khỏi miệng rồi, đến khi nói xong rồi mới ý thức được bản thân đã nói gì, nhất thờ rụt cả cổ lại, hi hí mắt nhìn anh một cái, vội giải thích:
"Em không có ý đó đâu, ý của em không phải vậy mà."
Nói rồi vỗ vỗ nhẹ lên cánh tay anh tựa như an ủi.
Han Wangho đột nhiên cảm thấy chân mình như nhũn ra, kéo Lee Sanghyeok, muốn ngồi xuống một lúc.
Anh nhìn cậu: "Đi đâu làm gì?"
"Em mệt rồi, chúng ta đi qua đó ngồi một lúc."
Giống như sợ anh không đồng ý, nhất quyết đứng đây đến khi sông cạn đá mòn, Han Wangho còn nắm tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc.
Mấy cái lắc này như lắc thẳng vào lòng anh, hai mắt anh căn bản không thể rời khỏi cậu được.
Nếu như đối phương đã muốn ngồi một lúc thì có nghĩa là chuyện giữa hai người vẫn còn có thể xoay chuyển được
Lee Sanghyeok bị cậu kéo đến ngồi trên sô pha, miệng nhỏ của Han Wangho không ngừng bla bla: "Anh xem, bây giờ chân anh cũng khỏe lại rồi, có thể đi đâu tùy thích mà không cần đến sự trợ giúp của em nữa."
Sắc mặt mới vừa hòa hoãn lại của Lee Sanghyeok cứng đờ: "Tôi không muốn nghe những điều này."
"Em đang giảng đạo lý với anh đó."
"Giảng đạo lý xong liền li hôn?"
Han Wangho gật gật đầu.
Lee Sanghyeok hít sâu một hơi: "Han Wangho, bây giờ tôi có lời muốn nói với em, đợi tôi nói xong rồi em hãy xem xét tới việc có li hôn hay không, được chứ?"
Nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, Han Wangho có chút khó xử, này không phải là đang muốn nói với cậu bí mật gì đó đó chứ, lỡ đâu sau này đối phương vì muốn giữ kín thông tin mà giết cậu để bịt miệng thì sao.
Ngón tay trắng nõn đan chặt vào nhau, Han Wangho nhìn đầu ngón tay mình mà suy tư, ngay sau đó vai đã bị anh túm chặt lấy.
"Han Wangho."
Anh ép cậu nhìn vào mình, giọng điệu chân thành: "Tôi thích em."
Han Wangho sững người: "Hả?"
"Tôi thích em."
Lee Sanghyeok lặp lại lần nữa.
"Mặc dù cuộc hôn nhân của chúng ta ban đầu không tốt đẹp gì, không đến với nhau bằng tình cảm, thậm chí thái độ tôi dành cho em cũng cực kì lạnh nhạt, những điều này đều không phải là lỗi của em, là vấn đề của bản thân tôi."
Nói rồi hít sâu một hơi: "Nhưng bây giờ tôi đã thích em rồi, Han Wangho, tôi thích em, tôi thích em ở cạnh tôi mỗi ngày, thích nói chuyện với em, thích cùng em làm những chuyện mà bản thân chưa từng làm."
"Chuyện về chân của tôi, không phải tôi cố ý không nói với em, mà vì sợ em muốn li hôn với tôi nên mới không nói, tôi sợ, sợ một khi tôi nhắc đến thì em sẽ muốn rời đi, tôi bây giờ đã không thể nào sống thiếu em."
"Tôi yêu em, tôi hi vọng chúng ta sau này có thể bên cạnh nhau mỗi ngày, cuộc hôn nhân của chúng ta cũng sẽ không hỗn loạn như trước đây nữa, bây giờ chúng ta đã có tình cảm với nhau rồi."
Lee Sanghyeok biết Han Wangho có tình cảm với mình, ban đầu, khi kết hôn, đối phương nói là vì yêu anh, sau này khi chung sống cũng luôn thể hiện ra điều đó, những thứ này không thể nào là giả được.
Lee Sanghyeok nhìn cậu: "Tôi nói xong rồi, vậy thì, câu trả lời của em là?"
Han Wangho ồ ồ: "Li hôn."
Lee Sanghyeok:!
Cái này không hề giống với dự tính của anh!!!!
"Sao em vẫn còn muốn li hôn vậy chứ?"
Han Wangho: "Không có tại sao gì cả, chỉ muốn vậy thôi."
"Nhưng giữa chúng ta bây giờ đã có tình yêu rồi."
"Tình yêu cũng đâu thể bào ra mà ăn được."
"....." Lee Sanghyeok: "Vậy là em đang muốn nói em không cần tình yêu của tôi?"
Han Wangho xoắn xuýt cúi đầu: "Em thích anh đối xử lạnh nhạt với em một chút."
Lee Sanghyeok: "...."
Giỏi quá rồi.
"Nhưng anh yên tâm, li hôn xong hai chúng ta vẫn là bạn, em sẽ đến thăm anh thường xuyên."
Han Wangho nói trái lòng mình, chỉ cần li hôn xong, cậu sẽ ôm liền cao bay xa chạy.
Lee Sanghyeok không biết đối phương tại sao lại cố chấp muốn li hôn: "Em vẫn còn giận vì tôi không nói chuyện về chân của mình cho em nghe sao?"
Han Wangho lắc đầu, nói thật, cái ngày mà cậu biết chân đối phương đã khỏe lại, quả thật có chút tủi thân, nhưng nghĩ kĩ lại, hình như cậu cũng không có tư cách gì để làm vậy.Cậu kết hôn với Lee Sanghyeok chỉ vì tiền, không có tư cách gì để nổi giận với anh cả.
"Không."
Han Wangho lắc đầu, mỉm cười nói: "Em đã không còn để bụng từ lâu, chân của anh đã khỏe, em cũng mừng cho anh."
Nói rồi nhìn đối phương: "Giai đoạn anh làm vật lý trị liệu chắc là rất khó khăn nhỉ."
Nghĩ lại, có lẽ trong hai tháng cậu đi làm quảng bá, chân của anh đã từ từ hồi phục, về phương diện tinh thần, đối phương cần thuốc để khống chế, mà quá trình vật lý trị liệu có thể nói là đả kích đối với tinh thần lẫn thể xác của anh.
Han Wangho không thể tưởng tượng nổi Lee Sanghyeok đã phải vượt qua như thế nào, gục ngã rồi lại bò dậy. Nhưng may mắn thay, kết quả cuối cùng rất tốt.
"Tôi sẽ không li hôn đâu."
Anh lạnh giọng nói: "Tôi khuyên em nên sớm dẹp bỏ cái ý nghĩ này đi."
Han Wangho lập tức ngẩng đầu nhìn anh: "Anh nói không giữ lời!"
Lee Sanghyeok: "Tôi trước giờ chưa từng nói mình muốn li hôn."
"Lúc đó anh đã đồng ý với em rồi."
"Tôi không nhớ."
Hay lắm, hay lắm luôn.
Han Wangho đứng bật dậy, nhưng tay vẫn bị anh nắm chặt: "Vậy bây giờ chúng ta li thân nửa năm, sau đó sẽ li hôn, em đi thu dọn hành lí ngay đây."
Nhưng sức lực của anh rất lớn, Han Wangho vừa định bước đi đã bị anh kéo về.
"Tôi không đồng ý."
Han Wangho cũng bắt đầu nóng nảy: "Chuyện không li hôn, em còn chưa đồng ý đâu đấy!"
Lee Sanghyeok cố chấp nắm chặt cổ tay đối phương, lý trí dần biến mất ra khỏi đầu, ngữ khí bất giác mang theo sự ép buộc: "Tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ không li hôn, em đừng hòng nghĩ đến chuyện li hôn."
Anh trực tiếp kéo cậu lên lầu, đóng cửa nhốt lại trong phòng, đợi đến khi đổi xong mật khẩu cửa ra vào mới chịu thả cậu ra, sau đó tự nhốt mình trong phòng.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Han Wangho vội xông ra ngoài, nhưng ngoài cửa đã không một bóng người.
Trong thư phòng cách đó không xa truyền đến tiếng động cực lớn, từng tiếng từng tiếng làm lòng người run rẩy, cậu biết Lee Sanghyeok đang ném đồ đạc.
Sau đó xách hành lí xuống lầu, khi muốn mở cửa lại phát hiện cửa đã tự động khóa lại.
Han Wangho:!
Lee Sanghyeok đứng giữa thư phòng hỗn loạn, cảm xúc từng chút bình ổn lại, lý trí nói với anh rằng, anh đã khóa cửa lại rồi, Han Wangho không chạy được nữa rồi.
Sau đó mở cửa ra, muốn đi gặp đối phương, thấy trong phòng không có ai liền xuống lầu, anh vừa đi tới phòng khách liền cảm nhận được một luồng gió.
Quay đầu qua nhìn, chỉ thấy tấm rèm cửa trắng tung bay, cửa sổ sát đất đang mở.
Chỉ thấy một bóng người bay nhanh ra khỏi cửa, gió xuân nhè nhẹ thổi tà áo tung bay, mái tóc đen dày bay theo làn gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro