Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

Lee Minhyeong nhận được tuyển tập đề thi rồi bị ép đưa về nhà.

Buổi tối Han Wangho không thấy Lee Minhyeong về, còn cố ý gọi điện qua.

Chuông điện thoại reo lên không bao lâu thì có người bắt máy.

"Cháu ngoại à, cậu lại bỏ nhà ra đi hả?"

Lee Minhyeong: "Tôi đang trên đường về nhà."

"Tỉnh ngộ giữa chừng?"

"Bị ép đưa về."

"...."

Han Wangho sau khi biết chuyện cậu nhóc bị đưa về nhà, nghĩ ngợi hồi lâu, đối phương đi mất rồi, cậu thì qua hai tuần nữa cũng ra ngoài làm việc.


Khi ăn cơm tối, cậu nói chuyện này với Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok ngước mắt: "Ra ngoài bao lâu?"

Han Wangho và một mồm cơm: "Son Siwoo nói là hai tháng, nhưng có thể sẽ không lâu như vậy."

Lee Sanghyeok im lặng một lúc, không nói gì, nếu như Han Wangho muốn ra ngoài làm việc thì anh cũng sẽ không ngăn cản.

Thấy anh im lặng, Han Wangho vừa nhai vừa nói: "Anh yên tâm, mỗi ngày tôi đều sẽ nhớ anh."


Hai tuần trôi qua rất nhanh, sau Tết nguyên đán không bao lâu thì Han Wangho đã nhận được điện thoại của Son Siwoo.

Han Wangho mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại lên: "Sao vậy?"

"Hôm nay cậu thu dọn đồ đạc đi, mai tôi đến đón cậu đi tập hợp với nhóm quảng bá."

Han Wangho giật mình: "Nhanh vậy sao!"

Son Siwoo: "Cậu chôn chân ở nhà nửa năm rồi đó."

"...."

Han Wangho sau khi thức dậy liền thu dọn đồ đạc của mình, nghe thấy tiếng chuông cửa liền xỏ dép vào đi mở.

Khuôn mặt quen thuộc của bác sĩ xuất hiện trước mắt, chữ nhanh chóng chạy trong não Han Wangho: "Tôi phải ra ngoài một khoảng thời gian."

Bác sĩ sửng sốt: "Tình cảm bất hòa?"

"Ra ngoài làm việc."

Bác sĩ nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.

Han Wangho lễ phép nói: "Khoảng thời gian tôi ra ngoài, phiền anh chăm sóc Sanghyeok nhà tôi nhé."

Bác sĩ xua tay: "Không phiền, không phiền."

Han Wangho áy náy cúi người: "Phiền bác rồi, phiền bác rồi."

Y tá đứng phía sau nhìn thấy bác sĩ cúi người cũng cúi người xuống theo: "Không phiền, không phiền."

A! Cái này lần trước y đã được dạy, là câu chuyện về tình người.

Han Wangho: "Thật ngại quá, chắc mọi người cực lắm."

Bác sĩ chắp tay vái cậu: "Không cực, chúng tôi nhận tiền làm việc mà."

"...."


Đợi anh tập vật lý trị liệu xong, Han Wangho mới nói chuyện ngày mai mình sẽ ra ngoài cho Lee Sanghyeok.

Bờ lưng rộng của anh chợt cứng đờ, nhìn cậu rồi nhàn nhạt "ừm" một tiếng, không nói thêm gì, quay người về phòng.

Han Wangho cũng không để ý, quay người về phòng tiếp tục thu dọn.

Lee Sanghyeok đóng cửa lại, có chút hoang mang, hoảng loạn mở cuốn ra, sự trầm ổn, ung dung bình thường hoàn toàn không tồn tại.

Điều thứ 35, trong thời gian bên nhau thì bị ép phải tách ra, xin chú ý phải thử nghiệm cho ra, thái độ của người đó khi phải rời xa bạn, bạn có thể dùng một vài mánh khóe, đối xử lạnh nhạt với người ta.

Nếu như đối phương để tâm, chắc chắn sẽ nhắn tin hoặc quay về xác nhận (nhưng đừng có hờn giận vô cớ), đưa ra thái độ của bạn, khiến đối phương biết rằng, bạn!

Rất quan trọng!

Lee Sanghyeok đọc xong dòng này rồi im lặng hồi lâu.


Sáng sớm hôm sau, Han Wangho đợi bác sĩ và y tá đến rồi mới rời đi.

Han Wangho kéo vali ra đứng ở cửa: "Bác sĩ, làm phiền bác rồi."

Bác sĩ lần nữa chắp tay vái cậu: "Nên làm mà."

Y tá:.....

Lịch sử luôn làm người ta kinh ngạc.

Han Wangho kéo bác sĩ qua dặn dò hàng đống thứ, khung cảnh hệt như đang phó thác một đứa con côi cút.

Lee Sanghyeok ngồi một bên xụ mặt.

Bác sĩ thấy anh như vậy liền nói: "Hôm nay bên ngoài rất ấm áp, giữa mùa đông khó có được một ngày như vậy, tôi định hôm nay ra ngoài tập luyện."

Han Wangho nghe xong thì gật đầu, sau đó nhìn qua Lee Sanghyeok: "Sanghyeok, tôi đi đây."

Lee Sanghyeok nhìn cậu.

Han Wangho kéo vali: "Anh không có gì muốn nói hả?"

Nửa ngày sau Lee Sanghyeok mới thốt ra một câu: "Nhớ về thăm nhà thường xuyên."

"Chúng tôi sẽ chăm sóc Lee tiên sinh."

Bác sĩ nhìn ánh mắt đầy lưu luyến của Han Wangho, trịnh trọng nói: "Han tiên sinh yên tâm đi đi."

Han Wangho:....

Lời này nghe cứ là lạ thế nào ấy nhỉ.

Lee Sanghyeok vì muốn gia tăng tình cảm với cậu, đã làm theo sách mà lạnh nhạt cả buổi, ai ngờ đối phương không thể hiện gì cả, kéo vali đi thẳng. Nhìn cánh cửa đóng chặt, trong đầu anh lại một lần nữa nảy sinh nghi ngờ với cuốn sách kia. Nếu như không có cuốn sách kia, nói không chừng sáng nay còn có thể thân cận với cậu hơn một chút.


Bác sĩ đẩy Lee Sanghyeok lên lầu ba, định mặc thêm quần áo rồi ra ngoài.

Ngay khi y tá mở tủ đồ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía cửa.

Không chỉ mình y tá nghe thấy, bác sĩ và Lee Sanghyeok cũng nghe thấy.

Ba người đưa mắt nhìn nhau.

Vào lúc y tá đang định đi xem xem là ai, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

"Sanghyeok!"

Hai mắt Lee Sanghyeok trừng lớn, tất cả ánh mắt đều tập trung về phía cửa, chỉ thấy Han Wangho đã rời đi từ hơn 20 phút trước lúc này lại mình đầy gió sương quay trở về.

Ánh mắt anh đầy kinh ngạc, hiếm thấy có khi không giấu nổi cảm xúc, mặc dù ban sáng không có cảm xúc gì, nhưng vừa mở miệng ra liền để lộ cảm xúc đang dao động của mình: "Sao lại về rồi?"

Vui mừng và bất ngờ xen lẫn vào nhau, hóa ra cuốn sách kia không phải là không có lý, đối xử lạnh nhạt sẽ giành được sự chú ý của đối phương.

Han Wangho đối với anh...

Han Wangho đối với anh...

Han Wangho thở dốc, đột nhiên tìm về cảm giác chạy 1000m ngày kết hôn hôm ấy, sau đó nhanh chóng đi vào phòng.

Lee Sanghyeok nhìn cậu, đang định nói gì đó.

"Anh..."

Cậu bước đến hệt như cơn gió.

?

Chỉ thấy Han Wangho chạy xuyên qua mấy người, xông đến tủ áo, chổng mông lục tìm chiếc quần giữ nhiệt dày bằng nhung trong đáy tủ.

Sau đó nói một câu đầy chấn động: "Trời lạnh, anh mặc quần giữ nhiệt vào đi."

Lee Sanghyeok:....

Nhìn chiếc quần giữ nhiệt dày kia, ánh hít sâu một hơi, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Em quay về chỉ vì cái này thôi sao?"

Han Wangho ngây người ra một lúc rồi gật đầu, cứ tưởng anh không muốn mặc: "Lúc nãy không phải bác sĩ đã nói hôm nay sẽ ra ngoài sao, mặc dù thời tiết đã ấm áp hơn rồi, nhưng vẫn đang là mùa đông nên anh phải mặc quần giữ nhiệt ra ngoài đó."

Nói rồi thì thầm bên tai anh: "Nếu mặc ít quá sẽ bệnh đó, anh mặc quần giữ nhiệt vào đi, đợi anh khỏi bệnh rồi chúng ta li hôn."

Câu cuối cùng thì không cần đâu.

Lee Sanghyeok siết chặt hai nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.

Han Wangho đưa quần giữ nhiệt cho Lee Sanghyeok, sau đó quay người rời đi, trước khi đi còn vẫy tay với anh.

Lee Sanghyeok nhìn chiếc quần giữ nhiệt dày bằng nhung trong tay mình, hít sâu một hơi. Đối phương quay lại cũng là vì quan tâm anh, nhưng anh lại không vui nổi. Trí nhớ của Han Wangho thật tốt, một câu từ ngày kết hôn mà nhớ đến tận bây giờ.


Bác sĩ thử dò hỏi Lee Sanghyeok: "Lee tiên sinh, hôm nay vẫn ra ngoài chứ?"

Lee Sanghyeok nhìn chiếc quần giữ nhiệt trong tay mà nghiến răng: "Đi."

Lúc này, lý trí bừng tỉnh nói với anh rằng, chỉ có đứng lên và đoạt lại tất cả mọi thứ mới có thể giữ được cậu bên mình.

Son Siwoo nhìn Han Wangho đi ra từ biệt thự: "Quay về làm gì đó?"

Han Wangho mỉm cười gãi đầu: "Không có gì, chỉ là về xem thử thôi."

"Cậu mới vừa đi có 20 phút, có gì mà phải xem chứ."

Han Wangho bô bô: "Anh không hiểu đâu, đây là cống hiến vì tình yêu."

"Chăm sóc người già neo đơn?"

"...."


Hai người đi thẳng đến sân bay, cả hai đời, đây là lần đầu tiên ngồi máy bay.

Tâm trạng thấp thỏm ngồi xuống ghế: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Son Siwoo đưa bảng lịch trình ra, chạy khắp cả nước.

Ở giữa chính là thành phố của bọn họ, hai mắt Han Wangho sáng rỡ: "Vậy giữa chừng chúng ta có thể quay về rồi."

Son Siwoo nhìn dáng vẻ mong mỏi về nhà kia của Han Wangho, gật đầu.

Son Siwoo dặn dò: "Ngày mai bắt đầu làm việc rồi, nhớ phải thận trọng từng hành vi, lời nói, không cần phải nói thì đừng nói gì."

Han Wangho vỗ ngực: "Tôi làm việc, anh cứ yên tâm."

Son Siwoo: "...."

Chính vì là cậu nên mới không yên tâm đó.

Han Wangho nhắm mắt: "Những người khác đều phải đi quảng bá cả 2 tháng sao?"

"Cũng không phải."

Han Wangho nghe xong liền quay qua nhìn hắn.

Son Siwoo giải thích: "Chỉ có cậu quảng bá 2 tháng thôi, diễn viên chính tháng sau mới bắt đầu quảng bá trong nước."

Han Wangho kinh ngạc: "Tại sao chứ?"

Son Siwoo nhìn cậu: "Trong lòng cậu không biết tự tính toán sao?"

Han Wangho lập tức lắc đầu.

"Tại chìm á."

"...."

Son Siwoo an ủi: "Cho cậu đi quảng bá cũng là để cậu lộ mặt nhiều hơn, quảng bá phim của đạo diễn nổi tiếng còn có hiệu quả hút fan hơn mấy hoạt động thương mại kia."

Han Wangho gật đầu, cũng có lý đó.


Sau khi xuống sân bay và tới khách sạn, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Anh trai~~"

Son Siwoo làm thủ tục xong chạy đến liền sửng sốt, khách sạn này không phải nơi đàng hoàng?

Đi qua khúc cua mới thấy cái đầu quen thuộc.

Han Wangho mỉm cười vẫy vẫy tay: "Em gái."

Nhϊếp ảnh gia vạm vỡ: "Anh trai, thật sự là lâu rồi không gặp."

Sau khi đóng máy thì hai người không gặp nhau nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn liên lạc , tính thử thời gian cũng nửa năm rồi.

Han Wangho nhìn y: "Anh cũng tham gia quảng bá sao?"

Nhϊếp ảnh gia vạm vỡ gật đầu: "Quay video quảng bá cho đoàn."

Han Wangho sắp xếp hành lí vào khách sạn xong liền bị kéo đi họp, đến khi quay lại thì trời đã tối.

Nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Han Wangho vừa ăn tối xong, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ.

"Anh trai, ra ngoài chơi không?!"

Han Wangho vừa mở cửa, chỉ thấy nhϊếp ảnh gia vạm vỡ và vài nhân viên đoàn đứng bên ngoài.

Đúng lúc tối nay không có hoạt động gì, Han Wangho cầm áo khoác lên: "Đi thôi."

Trước khi đi còn tiện tay kéo Son Siwoo theo.


Nhờ ánh đèn đường và đèn từ khách sạn, bên ngoài không tối, Han Wangho sau khi ra ngoài liền đắp một người tuyết nhỏ.

"Son Siwoo, Son Siwoo!"

Son Siwoo nhìn cục tuyết không rõ hình dáng trong tay Han Wangho: "Nặn tượng nghệ thuật?"

Han Wangho: "Người tuyết đáng yêu."

"...."

Han Wangho giơ người tuyết nhỏ bé lên: "Anh chụp giùm tôi tấm hình đi."

Son Siwoo lấy chiếc điện thoại đã quen dùng ra: "Gửi cho lão baby của cậu chứ gì."

Han Wangho gật đầu, trên mặt xuất hiện một nụ cười. Vừa định chụp hình thì đột nhiên hứng trọn một cục tuyết.

Han Wangho sững người.

Sau đó bật chế độ tự động.

Sau khi trả đòn, mới phát hiện người tuyết trong tay bị mình mang đi ném người ta rồi.

Han Wangho:....

Nhϊếp ảnh gia vạm vỡ: "Anh trai, chơi một ván không?"

Han Wangho không thèm suy nghĩ: "Chơi."

Son Siwoo kinh ngạc: "Cậu không chụp hình nữa hả?"

Han Wangho: "Lát nữa rồi chụp."

Vừa nghe thấy trượt tuyết là ném ngay lão baby ra sau đầu.


Han Wangho làm vài động tác giãn cơ, thấy cậu nghiêm túc như vậy, Son Siwoo nuốt nước miếng: "Có phải cậu quá nghiêm túc rồi không?"

Han Wangho nghe xong liền dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Son Siwoo: "Là anh quá không nghiêm túc thì có, lẽ nào anh chưa từng nghe qua câu này sao?"

Son Siwoo thắc mắc: "Câu gì?"

"Thà xoạc ngang trong tuyết, chứ quyết không ngã xuống."

Son Siwoo nghe xong thì có chút nghi hoặc, nhìn người đang giãn cơ đối diện mình: "Tại sao?"

"Không phải vẫn còn đồng đội sao?"

Han Wangho quay đầu lại, lặng yên nhìn hắn một cái.

Son Siwoo giống như bị ánh mắt đó châm chích đầy người: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"

"Trước đây anh từng trượt tuyết chưa vậy?"

Son Siwoo thành thật trả lời: "Chưa."

Han Wangho vỗ vai hắn: "Anh nhớ phải đứng cho vững nhé, trời có sập cũng phải đứng cho vững."

"Tại sao?"

Han Wangho chỉ để lại một bóng lưng dứt khoát: "Chỉ cần anh ngã xuống, anh sẽ lập tức phát hiện ra tất cả đều là thù."

Son Siwoo ban đầu vẫn có chút khó hiểu, mãi đến mười phút sau.

"Móa!"

"Han Wangho, đã nói là đồng đội mà?!"

Han Wangho chơi đùa với tuyết vui đến quên trời quên đất, chơi mãi đến hơn mười giờ mới về phòng nghỉ ngơi.

Cậu tắm nước nóng xong rồi leo lên giường nằm, buồn ngủ không chịu nổi, nhưng nhớ ra hôm nay vẫn chưa biểu diễn hình tượng vì yêu cứ đâm đầu với Lee Sanghyeok, cố chống mi mắt lên gọi một cuộc điện thoại.

"Sanghyeok."

"Ừm."

Giọng của anh từ đầu dây bên kia truyền đến: "Có chuyện gì?"

Han Wangho nằm phơi cá mắm trên giường: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với anh vài câu."

"Ừm."

Han Wangho bắt đầu hỏi han: "Hôm nay ra ngoài có lạnh không, trên người có chỗ nào không thoải mái không?"

Nghe được đối phương quan tâm mình, tim Lee Sanghyeok tan chảy: "Không có."

Han Wangho tươi cười ngốc nghếch: "Vậy thì tốt, quần giữ nhiệt là tôi cố ý mua cho anh đó, dưới đáy tủ quần áo của anh vẫn còn hai cái nữa."

Lee Sanghyeok:......

"Anh bây giờ có thấy khá hơn không?"

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng một lúc: "Không có."

Lee Sanghyeok tay cầm điện thoại, rủ mắt xuống, lời nói và hiện thực hoàn toàn trái ngược nhau.


Trái với năm tháng trước, bây giờ anh đã hoàn toàn đứng dậy được rồi, mặc dù vẫn chưa tập đi, nhưng bác sĩ nói tiếp tục kiên trì thì đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Khi có thể chống tay lên tường để đứng dậy, anh không phải là không kích động, thậm chí còn muốn nói cho tất cả mọi người biết, hơn nữa, người mà anh muốn báo tin nhất cũng là Han Wangho, nhưng lý trí lại chiếm ưu thế hơn.

Chuyện anh đã có thể đứng dậy được, ngoài bác sĩ ra thì không một ai hay biết, trước khi trở mình, anh không có cách nào để gánh vác cuộc đời ai cả, đạo lý này từ nhỏ anh đã hiểu rồi, anh sẽ giành lại quyền lực từ Lee gia một lần nữa.

Han Wangho nghe ra được sự hụt hẫng trong giọng anh, lên tiếng an ủi: "Không sao đâu, chúng ta cứ từ từ thôi, cho dù không có kết quả cũng không sao, có cố gắng là được, không phải tôi đã từng nói, nếu anh không khỏe lại thì tôi sẽ ở bên anh cả đời này hay sao."

"Anh còn có tôi mà."

Han Wangho còn chưa kịp phản ứng thì lời đã nói ra khỏi miệng rồi, hoàn toàn là phản ứng trong vô thức.

Nếu như Lee Sanghyeok không giống như trong sách, không đứng dậy được, bầu bạn cùng anh sống qua ngày cũng khá ổn đó.

Xung quanh cậu không còn ai, nhưng lại khá thích gia đình Lee Sanghyeok, cho dù không được hoàn chỉnh cho lắm nhưng rất ấm áp, hơn nữa trên đời này làm gì còn ai thân thiết với cậu hơn Lee Sanghyeok cơ chứ.

Lee Sanghyeok nghiêm túc lắng nghe lời cậu nói, sự dịu dàng và yêu thương xen lẫn vào nhau, nhưng lại như sực nhớ ra điều gì đó, cơ thể chợt cứng đờ.

Trong đầu bất giác hiện ra những câu mà Han Wangho hay nói: "Đợi anh khỏe bệnh rồi chúng ta sẽ li hôn."

Và câu vừa rồi: "Nếu anh không đứng dậy được thì tôi sẽ ở bên anh cả đời này."

Kết hợp lại với nhau thì chính là, chỉ cần anh đứng lại được thì cậu sẽ li hôn với anh. Mắt Lee Sanghyeok tối đi, hai mắt đen láy dọa người.

"Han Wangho."

Han Wangho híp mắt nhìn đèn trên trần nhà: "Sao vậy?"

"Em còn nhớ lời tôi từng nói với em không?"

"Nói gì?"

"Nếu em rời đi, tôi sẽ đánh gãy chân em."

Tim Han Wangho hẫng một nhịp, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan, giọng anh trầm thấp, âm binh chướng khí, rõ ràng là không ở bên cạnh nhưng lại cho người ta một cảm giác áp bức vô hình, đột nhiên mọi thứ như nghẹn lại trong cổ họng, không thốt ra được lời nào.

Nhưng giọng nói ấy vẫn cứ tiếp tục: "Nếu như em dám rời đi..."

Toàn thân Han Wangho nháy mắt đổ mồ hôi lạnh, cắt ngang lời anh: "Sao vậy được chứ, tôi yêu anh như vậy, sao có thể rời xa anh chứ."

Cậu có thể cảm nhận được hơi thở của anh nặng nề hơn nhiều, Han Wangho thấp thỏm trong lòng, đối phương không phải lại đang phát bệnh đó chứ.

Lập tức nhẹ giọng lại: "Sanghyeok."

"Sao vậy?"

Han Wangho liếm môi: "Bây giờ anh đi uống thuốc có được không, anh nên uống thuốc rồi đó."

Lee Sanghyeok có chút tức giận: "Em chê tôi?"

Han Wangho bị dọa đến mức bật dậy khỏi giường: "Sao có thể chứ, tôi thích anh như vậy sao có thể chê anh chứ."

"Tại sao lại bảo tôi uống thuốc?!"

Han Wangho lời ngay lẽ phải: "Không phải là vì tốt cho sức khỏe của anh sao."

Lee Sanghyeok nghe xong, cảm xúc mới bình ổn lại.

Han Wangho cách anh một cái điện thoại, không có cách nào biết được tình trạng của đối phương: "Sanghyeok, chúng ta gọi video được không, tôi nhớ anh, muốn nhìn thấy anh."

Giọng anh khàn khàn: "Được."

Han Wangho cúp máy rồi bấm gọi video, chỉ thấy anh mặc áo choàng tắm tựa vào đầu giường, hai mắt đỏ ngầu, cổ còn đang nổi rõ gân xanh.

Han Wangho chắc chắn Lee Sanghyeok đã phát bệnh, sự thấp thỏm và lo lắng lập tức ngập tràn trong lòng, trong đầu không nghĩ được gì khác, chỉ lo anh sẽ xảy ra chuyện gì.

Hai mắt anh nhìn chằm chằm người trên màn hình, ánh mắt rực cháy như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, đối phương nằm nghiêng trên giường, mặc áo choàng tắm màu trắng.

Làn da trắng nõn hơi ửng đỏ, rõ ràng là mới tắm xong.

Lee Sanghyeok lên tiếng: "Em đang làm gì?"

"Đang gọi video cho anh."

Nói rồi Han Wangho lại thấp thỏm mở miệng: "Sanghyeok, thuốc ở ngay trong ngăn khéo bên cạnh giường, anh uống thuốc trước đi, có được không."

"Nếu tôi không uống thì sao?"

Hai mắt anh đen đến dọa người: "Sao em cứ bắt tôi uống thuốc vậy?"

Mi mắt Han Wangho giật giật.

"Em cũng chê tôi không được bình thường?"

Tim Han Wangho lập tức nhảy lên tới cổ họng: "Nào có, tôi thích anh nhất mà, sẽ không chê anh không bình thường đâu, cái gì của Sanghyeok tôi cũng đều thích hết đó, bảo anh uống thuốc là vì muốn tốt cho sức khỏe của anh."

"Tôi mong anh được khỏe mạnh nên mới bảo anh uống thuốc mà."

Lee Sanghyeok giơ tay lấy lọ thuốc trong ngăn kéo ra, tổng cộng ba lọ được dốc ra trong lòng bàn tay to lớn.

Han Wangho thấy vậy liền lớn giọng: "Sanghyeok, ba viên là được rồi, nhiêu đó thì nhiều quá."

Lee Sanghyeok có chút mất kiên nhẫn, bàn tay to lớn siết chặt.

"Sanghyeok."

Han Wangho đưa mặt lại gần ống kính: "Chỉ một lần, hôm nay chỉ uống một lần này thôi."

"Em muốn tôi khỏe mạnh?"

Han Wangho gật đầu: "Ừm, anh càng mạnh khỏe thì tôi có thể ở bên anh càng lâu."

"Thật sao?"

"Đương nhiên, đương nhiên là thật rồi."

Lời vừa nói xong, Han Wangho liền nhìn thấy đối phương cho thuốc vào miệng, cả nước cũng không thèm uống, nhai rồi nuốt xuống giống như thú hoang.

Tiếng động rất vang, Han Wangho bị dọa đến mức tim đập thình thịch.

"Sanghyeok, không đắng hả?"

Anh không nói gì.

Han Wangho biết bây giờ chỉ có thể nói chuyện một cách mềm mỏng với anh, trước tiên phải an ủi đối phương đã.

"Ngày hôm nay của anh thế nào?"

"Có ăn cơm đúng giờ không?"

"Có nhớ tôi không vậy?"

"Tôi nhớ anh lắm đó."

Lee Sanghyeok thản nhiên lên tiếng: "Nhớ như thế nào?"

Han Wangho sững người: "Hả?"

Anh nhìn khuôn mặt vô tội của cậu: "Tôi hỏi em nhớ tôi như thế nào?"

Han Wangho thẹn thùng cúi đầu: "Ngại lắm ó."

Đến khi Han Wangho một lần nữa ngẩng đầu lên thì đã thấy anh đen mặt.

"Sao vẫn còn giận vậy?"

"Nhớ anh, nhớ anh, bây giờ đang nhớ anh."

Sanghyeok: "Dẻo miệng?"

Han Wangho bĩu môi, sao có thể nói là dẻo miệng cơ chứ.

Anh đột nhiên cười lạnh, Han Wangho bị dọa, vội vàng nói: "Không phải dẻo miệng đâu mà, nhớ anh thật mà."

Anh lạnh nhạt nhìn cậu, rõ ràng là đang bảo cậu thể hiện đi. Han Wangho hít sâu một hơi, sau đó điên cuồng hôn lên ống kính.

Moah moah moahhhhhhhhhh

Anh vốn đang đen mặt bỗng ngây người.

Han Wangho giống như giành được thắng lợi mà ngẩng cao đầu: "Anh xem, tôi đã nói là nhớ anh mà."

Nói rồi chỉ chỉ trỏ trỏ anh: "Anh còn không chịu tin."

Sắc mặt Lee Sanghyeok nhất thời không được tự nhiên, nửa ngày sau mới rặn ra một câu: "Dẻo miệng."

Mãi đến gần mười hai giờ đêm mới thấy tâm trạng anh khá lên, Han Wangho lúc này mới cúp máy.

Bên ngoài là ánh đèn vàng và bầu trời đêm tăm tối.


Sáng sớm hôm sau Lee Sanghyeok bị bác sĩ đánh thức.

"Lee tiên sinh."

Lee Sanghyeok day trán ngồi dậy.

Bài vật lý trị liệu ngày hôm nay cực kì quan trọng, Lee Sanghyeok ăn sáng xong liền bắt đầu tập luyện.

Bác sĩ đứng một bên mở báo cáo ra: "Lee tiên sinh, tình trạng cơ thể anh hiện tại tốt hơn nhiều so với tưởng tưởng, tính đến hôm qua thì bài tập đứng đã kết thúc sơ bộ rồi, tình trạng hồi phục cũng vô cùng lý tưởng. Nên hôm nay tôi định cho Lee tiên sinh thử bước đi xem sao."

Sau đó đưa bảng kế hoạch ra: "Nhưng cũng không thể quá vội vàng, vài bước là được, cũng có thể thuận tiện quan sát tình trạng của Lee tiên sinh."

Lee Sanghyeok đọc bảng kế hoạch trong tay hồi lâu, cái từ "bước đi" này lâu lắm rồi anh không động đến. Rủ mắt xuống nhìn chân mình, mọi lời nói như xương cá mắc trong cổ họng.

Sau đó mới nhàn nhạt "ừm" một tiếng.


Buổi trưa, Lee Sanghyeok bắt đầu đợt tập luyện đầu tiên, vì động tác đứng lên cũng chỉ mới vừa luyện thành công, nên không thể nào bước đi trong tình trạng không có gì chống đỡ.

Lần đầu tập luyện là do y tá và bác sĩ cũng nhau làm giá đỡ, lần thứ hai biến thành chống hai nạng hai bên.

Lee Sanghyeok hít sâu một hơi, trong khoảnh khắc cất bước, cái cảm giác mềm oặt vô lực truyền đến từ trên chân.

Anh ngã mạnh xuống đất. Cũng may bác sĩ nhanh tay lẹ mắt, bên dưới cũng được lót nệm nên mới không bị thương.

Cổ Lee Sanghyeok đã túa mồ hô, sau khi đứng lên thì không nói gì cả mà bắt đầu bước đi, chầm chầm từng bước một, nhưng cảm giác trên chân vẫn không khá hơn chút nào.

Bác sĩ: "Lee tiên sinh, từ từ thôi."

Lồng ngực Lee Sanghyeok phập phồng, tay anh túm chặt lấy chiếc nạng.

Chân run rẩy cất bước, hai bước...

Sau đó lại một lần nữa ngã xuống đất.

Thất bại liên tục hai, ba lần đã bào mòn ý chí của anh, tay anh nắm chặt thành quyền, đấm mạnh lên mặt đất.

"Tại sao!"

"Tại sao!"

Anh nằm trên đất như một con thú hoang đang gầm rú, trông thật hèn kém: "Tại sao!"

Bác sĩ và y tá vội đến an ủi.

Bọn họ đều hiểu rằng người đàn ông này vốn không nên sống chật vật như vậy.


Cứ luyện như vậy cả tháng trời, chỉ cần trời sáng là bác sĩ sẽ đến, mãi đến khi mặt trời lặn mới rời đi.

Lee Sanghyeok không biết mình đã ngã xuống bao nhiêu lần, chật vật, sụp đổ biết bao nhiêu lần, nhưng cũng vượt qua từng lần một.

Ánh chiều tà buông xuống, Lee Sanghyeok ngắm nhìn ráng đỏ nơi chân trời: "Có thể đổi qua một công cụ khác không?"

Nhìn chiếc nạng bị ném qua một bên, bác sĩ sững người, Lee Sanghyeok chỉ vào món đồ đã sớm lấy ra: "Tôi muốn dùng cái này."

Bác sĩ nhìn qua, chỉ thấy một chiếc gậy chống bằng gỗ trầm, bóng loáng, đẹp một cách tinh tế.

Thật ra nếu đối phương không nói thì bây giờ cũng đã đến lúc để chuyển qua loại nạng đơn giản rồi, so ra thì dùng gậy chống không tiện như nạng, nhưng cũng được.

"Nếu như Lee tiên sinh muốn thì cũng được."

Lee Sanghyeok cầm gậy chống lên: "Kéo nệm ra bớt đi."

Y tá nhìn qua bác sĩ, sau đó dịch ra xa một chút.

Lee Sanghyeok chậm rãi nắm chặt lấy gậy chống, đứng dậy, đứng hồi lâu dưới ánh chiều tà, sau đó chầm chậm cất bước, hai bước... Thậm chí còn nhiều hơn.

Lee Sanghyeok bước từng bước, bên cạnh khẽ nổi lên một cơn gió, thổi tóc anh tung bay, cũng thổi đỏ luôn mắt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro