Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

07; hay một căn nhà ở trên chốn đồi hoang? (end)

Con chim mang chiếc gai của bụi mận cắm vào ngực theo quy luật bất di bất dịch của thiên nhiên, bản thân nó không biết sức mạnh nào buộc nó lao vào mũi nhọn và chết mà vẫn hót. Lúc mũi gai xuyên qua tim nó, nó không nghĩ đến cái chết sắp đến, nó chỉ hót, hót cho đến lúc mất tiếng đứt hơi. Nhưng chúng ta, khi lao ngực vào bụi mận gai, chúng ta biết. Chúng ta hiểu, tuy thế ta vẫn lao ngực vào bụi mận gai. Sẽ mãi mãi như thế.

Wangho tựa lưng vào thành bồn tắm, Sanghyeok sau khi chỉnh nước theo ý em thì đã ra ngoài thay ga đệm. Wangho nhìn theo tấm lưng trần in đầy vết cào đỏ chót đến rướm máu, lúc đó không kiểm soát được nên giờ nhìn xót người yêu muốn chết.

Sanghyeok quay lại đã là vài phút sau, Wangho mơ màng tựa đầu vào thành bồn tắm mà nhắm nghiền mắt. Hắn cũng chẳng đô con gì, nhưng đối với đứa nhóc ăn ít cơm hơn những mười năm thì dễ dàng nhấc em lên khỏi mặt nước, để Wangho ngồi vào lòng hắn. Em không muốn để người yêu đối mặt với lưng mình, xoay người vùi mặt vào hõm cổ đầy dấu hôn của anh thợ xăm, vòng tay ra phía sau lưng hắn.

Sanghyeok nghĩ rằng Wangho chỉ đang mè nheo, tay giữ lấy eo em để em có điểm tựa. Một lúc mới nghe được giọng em thều thào.

"Lần sau em sẽ cắt móng tay"

Ở một góc Wangho không nhìn thấy được biểu tình trên mặt Sanghyeok, hắn cười, hôn lên mái tóc xám dụi vào ngực mình.

"Không cắt cũng không sao"

Sanghyeok nghe em khịt mũi mấy hồi cũng không dám ngâm nước lâu. Sau này phải mua thuốc hạ sốt trữ sẵn trong nhà, còn phải chăm người ốm dài dài.

Han Wangho nằm sấp trên giường, sau khi được lau khô tóc, em vùi mình vào chăn gối, chẳng buồn cử động, dường như cảm giác lâng lâng còn chưa qua đi. Cả người ê ẩm đến trở mình thôi cũng thấy đau đớn, phần vì do cơ địa vốn không tốt, lúc nãy dầm mưa một trận giờ liền thấy đau đầu.

Sanghyeok sau khi đem cốc nước người yêu nhỏ vừa uống đặt lên bàn, quay lại ngồi ở mép giường. Wangho trở mình, hắn nhoài người, áp tay lên trán em, cảm giác mát lạnh từ tay người thợ xăm làm em rùng mình. Ưm một cái, giọng đuối sức nghèn nghẹn như một vũng mật ong. Ánh mắt Sanghyeok liền dịu đi mấy phần.

"Muốn ngủ không?"

Bờ vai trắng trẻo lộ ra khỏi chăn, ánh mắt em mơ màng, nhưng lại lắc đầu. Sanghyeok dời tay xuống vuốt qua gò má đang đỏ lên vì cơn sốt, động tác nhẹ nhàng như vuốt ve động vật nhỏ. Em kéo chăn che nửa mặt, cặp mắt lim dim lộ ra khẽ híp lại, trông như một con sóc nhỏ giận dữ.

"Sao thế?". Wangho không có động tĩnh gì. Sanghyeok vò rối mái đầu xám, rồi cứ thế giữ tay trên tóc người yêu nhỏ. Hắn biết thừa là Wangho đã nghe thấy nhưng không buồn trả lời.

"Wangho muốn hôn anh không?"

Đôi mắt dần thả lỏng ra, nhìn Sanghyeok, em thở ra một hơi nóng hổi, gật gật đầu. Wangho nghe tiếng cười của Sanghyeok trầm trầm trong cổ họng, hắn chậm rãi cúi đầu đặt môi lên môi em.

Và Wangho cảm thấy mơ màng hơn cả lúc nãy, em buồn ngủ.

Lần tiếp theo mắt Wangho tiếp nhận ánh sáng là từ chiếc đèn tròn trong phòng ngủ Sanghyeok, em quen với những cơn mơ chập chờn, và những lần không cần thức dậy cũng biết bênh cạnh giường chẳng có ai. Tiếng nói chuyện điện thoại văng vẳng bên tai, lúc này em mới nhớ ra bên cạnh mình đã có Sanghyeok rồi.

"Khi nào cậu về thì mang điện thoại anh sang đây hộ anh nhé"

Đầu dây bên kia nói gì đó, em không nghe được, Sanghyeok thì bật cười, quay sang nhìn Wangho như xác nhận rằng người vừa được nhắc đến trong cuộc hội thoại là em, hắn còn ừm ừm thêm mấy câu rồi tắt máy. Chàng trai được bọc trong chăn biết hắn vừa dùng điện thoại của mình, nhưng em cũng không để ý.

Sanghyeok đỡ người vừa thức dậy vào lòng, giúp em sửa lại cổ áo thun lệch một bên vì quá cỡ. Em gối đầu lên tay Sanghyeok, hoàn toàn nằm gọn trong lòng hắn, ngón tay hắn nghịch nghịch mấy sợi tóc đang có dấu hiệu xơ xác đi, lẩm bẩm. "Sau này không được nhuộm tóc nữa"

Lee Minhyung bên kia cuối cùng cũng nhận ra vì sao vị khách tóc xám kia lại trông quen mắt. Khi cậu phát hiện Sanghyeok bỏ quên điện thoại ở cửa tiệm, vào lúc thông báo tin nhắn làm màn hình điện thoại sáng lên. Lee Minhyung đã nhận ra khuôn mặt say ngủ trên ảnh nền điện thoại của Sanghyeok là ai.

Hôm sau Sanghyeok đi làm, bên cạnh đã có thêm một cái đuôi, em co tròn nằm nghịch điện thoại trên sofa ở tiệm xăm. Khi một vị khách với mái tóc hung bước vào, cô gái để chú chó nhỏ lại bên ngoài. Sanghyeok nhận ra cô, gật đầu chào.

Cô gái cũng nhận ra cậu nhóc hôm trước đã chạy đến chui vào lòng người chủ tiệm. Qua ánh mắt của em đặt lên người Sanghyeok, bà đồng trẻ tuổi tự hiểu ra không ít.

"Chị ơi, em có thể chơi với nó không?" Wangho chỉ ra chú cún ở sau cửa kính, mắt lấp lánh đến độ không ai có thể từ chối. "Được chứ, nó không sợ người lạ đâu"

Sanghyeok nhìn ra bầu trời mây đen kịt bên ngoài, rồi lại nhìn sang tấm biển không mang vật nuôi vào ở trước cửa.

Hắn tặc lưỡi, "Em mang nó vào đây đi".

Bên ngoài lạnh lắm, Sanghyeok không muốn Wangho ở ngoài đó.

Wangho bế con chó nhỏ đặt lên đùi, nó đùa nghịch còn em vuốt ve. Nó trắng đen nhỏ xinh, bộ lông hơi dài, tròn tròn như một quả bóng mềm nằm trong lòng em, ngoan ngoãn co rúm lại mà ngủ. Wangho liên tục vuốt lên sóng lưng nó như một liều thuốc an thần, khi động tác dừng lại, em cũng mơ màng.

Nàng phù thuỷ chọn xong khuyên tai, khi hắn cẩn thận kiểm ra dụng cụ xỏ khuyên. Cô lấy ra một tấm danh thiếp để trên bàn.

"Người yêu tôi là một thợ kim hoàn, nếu muốn một cặp nhẫn thiết kế riêng, hẳn là cô ấy rất muốn làm việc với hai người"

Sanghyeok hơi khựng lại, hiếm thấy nở một nụ cười, cất tấm danh thiếp vào ví. "Nhất định"

Lại là một giấc ngủ nông, Wangho dụi mắt, cảm giác ấm áp trên tay đã biến mất từ bao giờ. Chỉ có Sanghyeok ngồi đối diện chống cằm say sưa nhìn em.

"Sao anh không gọi em dậy?"

Không tin được là người lớn này cứ vậy mà ngồi đợi mình ngủ, Wangho dụi mắt thêm mấy cái để tỉnh hẳn. Sanghyeok không phản hồi, hắn gấp cuốn sách lại. Đưa chiếc áo khoác màu đen nhìn hơi quen mắt cho Wangho rồi xoa đầu em. "Về thôi"

Thời tiết ngày hôm đó cũng không đẹp lắm, mưa không dứt hẳn, cứ rả rích bên ngoài ô cửa sổ, bầu trời âm u càng làm người ta khó nhận thức về thời gian. Sau khi hai người ăn tối và uống cà phê, cuốn băng cassette lạch cạch chuyển bài, nụ cười phảng phất trên môi Wangho một cách mơ hồ. Ánh mắt Sanghyeok dồn hết vào mũi kim trên vị trí giữa vai và ngực em. Bàn tay hắn nắm chặt lấy máy xăm. "Đau không?"

Giọng nói hắn vang lên êm ái. Nụ cười trên môi Wangho rõ ràng hơn, em bảo không đau. Sanghyeok ấn lên da thịt mềm, hắn thở nhè nhẹ, mùi hương âm ấm toả ra từ Sanghyeok khi hắn cúi sát hơn làm Wangho hít một hơi.

Khi kim xăm ngừng lả lướt trên làn da trắng sứ, Sanghyeok dùng khăn lau qua hỗn hợp đỏ đen động lại, chỉ còn duy nhất chữ Lee Sanghyeok nét rất mảnh trên vị trí vừa rồi.

Khoé môi hắn cong nhẹ thành nụ cười, nhìn tác phẩm của mình, rất đẹp. "Không được hối hận đâu đấy"

Wangho siết lấy tay hắn, nhìn ảnh ngược của bản thân trong đôi mắt người thợ xăm, em cười, trẻ con và láu cá hệt như ngày mưa đầu tiên của họ.

"Vậy hy vọng anh Sanghyeok đây sẽ không để em có cơ hội hối hận ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro