Quá khứ
Note: ở chap đầu tiên sốp có viết là Wangho ( 6 tuổi) á. Giờ sốp sửa lại là Wangho 12 tuổi ( cũng là lần đầu tiên Wangho gặp Sanghyeok.)
___________________________________
Sanghyeok lớn lên dưới cái bóng của một người cha tàn bạo, Lee Sunghyeok, người không coi anh là con mà là một công cụ để thừa kế quyền lực của gia tộc. Từ những ngày đầu đời, Sanghyeok đã bị tước đi mọi niềm vui trẻ thơ. Thay vì sự âu yếm của mẹ, anh chỉ có những mệnh lệnh nghiêm khắc, những ánh mắt lạnh lùng từ cha. Lee Sunghyeok không cho phép anh mắc bất kỳ sai lầm nào, dù là nhỏ nhất. Mỗi khi anh thất bại, cái nhìn của cha không chỉ là sự thất vọng mà còn là sự khinh miệt sâu sắc.
Sự tàn nhẫn của Lee Sunghyeok không chỉ dừng lại ở áp lực tinh thần mà còn là những hình phạt thể xác khốc liệt. Nếu Sanghyeok không đạt kết quả xuất sắc trong những buổi học quá tải, Lee roi để "nhắc nhở" anh rằng thất bại không bao giờ được phép xảy ra. Anh bị dạy rằng đau đớn là một phần không thể tránh khỏi của cuộc sống. Cảm giác tê liệt dần trở thành thói quen, nhưng nó không bao giờ khiến anh quen được với nỗi đau tinh thần khi bị xem như vô hình, không đáng giá.
Nỗi đau lớn nhất mà Sanghyeok phải chịu đựng là khi cha anh bắt đầu đẩy anh vào lò đào tạo sát thủ của gia tộc Lee. Đó là nơi không còn chỗ cho sự ngây thơ, tình thương hay lòng nhân ái. Ở đó, chỉ có những mệnh lệnh chết chóc, những bài huấn luyện đầy ám ảnh, và những thử thách khắc nghiệt buộc anh phải giết để tồn tại. Với Lee Sunghyeok, tình cảm cha con không tồn tại. Ông chỉ quan tâm đến việc tạo ra một người kế nhiệm hoàn hảo, một con người lạnh lùng, mạnh mẽ, và không bao giờ lùi bước trước cái chết.
Từng ngày trong lò đào tạo, Sanghyeok bị buộc phải đối diện với những kẻ thù thực sự, không phải là những bài tập lý thuyết. Máu đã đổ nhiều lần, không chỉ của người khác mà còn của chính anh. Cha anh thường gửi những người mạnh hơn, tàn nhẫn hơn để thử thách anh, buộc anh phải sống sót qua những tình huống khắc nghiệt. Anh hiểu rằng nếu không hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ không chỉ mất mạng mà còn là sự nhục nhã trước mặt cha, điều mà anh không thể chịu đựng được.
Tâm hồn anh dần chai sạn, như một vết sẹo lớn không bao giờ lành. Lee Sunghyeok đã cướp đi mọi thứ từ Sanghyeok - từ tuổi thơ, tình mẫu tử, cho đến niềm tin vào tình người. Trong mắt anh, cha mình là một con quái vật, một kẻ đã biến anh thành một công cụ giết người mà không hề có chút lòng trắc ẩn nào.
Nỗi đau ấy không chỉ đơn thuần là sự tàn bạo về thể xác, mà còn là sự cô độc khủng khiếp. Sanghyeok bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài, không có ai để dựa vào, không có ai để chia sẻ. Những cảm xúc bị bóp nghẹt, niềm khao khát được tự do và sống một cuộc đời bình thường dần bị đẩy lùi vào góc tối trong tâm trí anh. Mỗi ngày, anh phải đối mặt với sự lựa chọn sống còn, phải tiếp tục bước tiếp dù biết rằng con đường phía trước chỉ đầy rẫy sự khổ đau và máu me. Nhưng với Lee Sunghyeok, đó là con đường duy nhất mà Sanghyeok được phép đi.
Trong một lần làm nhiệm vụ, anh bị phát hiện khi đang lấy trộm thông tin cho tổ chức. Mọi kế hoạch vỡ tan, Sanghyeok buộc phải chạy trốn. Anh lẩn trốn trong sự truy đuổi không ngừng nghỉ, cho đến khi đôi chân không còn đủ sức lực. Cuối cùng, anh gục ngã trên một bãi cỏ lạnh lẽo, kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nằm đó, nhìn lên bầu trời xám xịt, mọi nỗi đau dồn nén như một cơn sóng thần cuốn trôi mọi ý chí trong anh. Sự tuyệt vọng bao trùm lấy Sanghyeok, khiến anh cảm thấy cuộc đời mình như một hố sâu vô tận. Anh đã bị ép vào thế giới tàn khốc này, bị buộc phải chịu đựng hết thảy mà không có quyền lựa chọn. Lần đầu tiên trong đời, anh thực sự muốn buông xuôi. Đôi mắt dần khép lại, tim anh đập chậm lại như đang chờ đợi sự giải thoát khỏi tất cả đau khổ này.
Trong giây phút tưởng chừng như tất cả đã chấm dứt, khi cả cơ thể và tâm hồn Sanghyeok đều rơi vào hố sâu của tuyệt vọng, anh đã từ bỏ mọi ý chí để tiếp tục sống. Mọi thứ xung quanh anh chỉ còn là bóng tối, không lối thoát, không hy vọng. Trên nền cỏ lạnh lẽo, trái tim anh như ngừng đập, sự sống dường như đã rời xa. Đôi mắt anh dần khép lại, đón chờ sự giải thoát.
Nhưng rồi, như một phép màu, em xuất hiện – Wangho, ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh. Trong thế giới đầy rẫy sự phản bội và máu me mà anh đã quen thuộc, em là điều duy nhất khác biệt. Nụ cười của em, sự quan tâm không hề toan tính, và sự ấm áp dịu dàng nơi ánh mắt em đã phá tan bức tường băng giá mà anh xây dựng bao lâu nay. Em như mặt trời nhỏ giữa cơn bão của anh, mang theo ánh sáng và hy vọng mà anh không bao giờ nghĩ mình có thể chạm tới.
Từng cử chỉ dịu dàng của em, từng lời nói chân thành đã kéo anh ra khỏi vực thẳm của sự cô độc và đau khổ. Trái tim tưởng chừng như đã khép kín của anh lại dần cảm nhận được hơi ấm từ em, sự yêu thương mà anh chưa từng nghĩ rằng mình xứng đáng. Em đã khiến anh tin rằng, bất chấp tất cả những gì anh đã trải qua, anh vẫn có thể có một cuộc sống hạnh phúc, được yêu thương và yêu lại.
Em là nguồn sống, là sự cứu rỗi của anh. Không phải sự mạnh mẽ, không phải vũ lực hay quyền lực, mà chính em – con người đầy sức sống và hy vọng – đã giúp anh nhận ra rằng mình có thể bắt đầu lại. Với em bên cạnh, bóng tối không còn đáng sợ nữa. Wangho à, em đã trở thành lý do duy nhất khiến anh muốn tiếp tục sống và bảo vệ những gì quan trọng.
Sanghyeok tỉnh dậy, hơi ấm từ chiếc giường dưới lưng khiến anh ngỡ ngàng. Đôi mắt anh mơ màng nhìn quanh, không gian này sao quá đỗi khác biệt với bóng tối và lạnh lẽo anh vừa trải qua. Một khoảnh khắc anh tự hỏi: Đây là thiên đường sao? Sao lại ấm áp như vậy?
Bỗng, một giọng nói hồn nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ rối ren trong đầu anh.
"A, anh tỉnh rồi mẹ ơi!"
Tiếng nói trong trẻo từ một cậu bé khiến Sanghyeok giật mình. Đôi mắt sắc bén của anh lập tức mở to nhìn về phía cậu nhóc đứng trước giường. Đó là một đứa trẻ với khuôn mặt tươi tắn, nụ cười rạng rỡ như mặt trời. Bất giác, anh thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, nhưng ký ức đau thương và sự khắc nghiệt từ trước khiến anh không dễ dàng buông lỏng.
Anh cố ngồi dậy, cảm thấy mình chưa chết, nhưng xung quanh quá đỗi xa lạ. Lập tức, bản năng cảnh giác trỗi dậy, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo.
" Đây là đâu? Các người là ai? Muốn làm gì?"
Giọng nói của Sanghyeok sắc bén và nghiêm nghị, thể hiện rõ sự dè chừng.
Cậu bé ngạc nhiên trước sự cứng rắn và cảnh giác của anh, nhưng nụ cười của cậu vẫn không tắt.
" Đây là nhà của em. Em đã tìm thấy anh trên bãi cỏ. Anh yên tâm đi, ở đây không ai làm hại anh đâu."
Ban đầu, Sanghyeok vẫn giữ khoảng cách với mọi người. Anh không quen với những sự quan tâm ấm áp mà gia đình Wangho dành cho mình. Những năm tháng phải chịu đựng sự khắc nghiệt dưới tay cha đã khiến anh quên mất cảm giác được chăm sóc là như thế nào. Dù cơ thể đang dần hồi phục nhờ những vết thương được trị liệu cẩn thận, nhưng trong lòng anh vẫn là nỗi hoài nghi, dè chừng.
Tuy nhiên, qua mỗi ngày trôi qua, Wangho với nụ cười hồn nhiên và sự quan tâm chân thành dần làm anh mềm lòng. Cậu bé không cố ép anh phải mở lòng, mà chỉ ở bên cạnh, mang đến những điều nhỏ nhặt nhưng đầy ấm áp. Wangho sẽ mang cho anh bát cháo nóng, rồi ngồi đó luyên thuyên đủ thứ chuyện vô thưởng vô phạt, nhưng lại khiến anh bất giác mỉm cười.
Đây là cuộc sống bình dị mà hạnh phúc sao? – Sanghyeok tự hỏi. Đó là một thứ anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể sở hữu. Từ nhỏ, anh đã bị cha đẩy vào những buổi huấn luyện đầy khắc nghiệt, những đòn roi thể xác và tinh thần đã biến anh thành một cỗ máy, chỉ biết tồn tại để hoàn thành nhiệm vụ. Đã có lúc anh tin rằng cuộc sống chỉ có bóng tối và nỗi đau.
Nhưng giờ đây, khi được sống giữa một gia đình bình dị, cảm nhận tình yêu thương từ mẹ của Wangho và sự vui vẻ của em, Sanghyeok mới nhận ra rằng thế giới không phải chỉ có bóng tối. Nó vẫn có những góc sáng rực rỡ, chỉ là anh đã đứng quá lâu trong bóng tối mà không nhận ra. Anh học cách trân trọng những điều nhỏ bé, học cách buông bỏ lớp vỏ cứng nhắc để cảm nhận cuộc sống.
Tình yêu thương của gia đình Wangho đã dần gỡ bỏ những mảnh vụn đau thương trong lòng anh. Sanghyeok dần tìm lại được bản thân, không phải như một kẻ bị điều khiển bởi sự tàn bạo của gia tộc, mà như một con người thực sự có thể cảm nhận niềm vui và sự bình yên.
Mỗi ngày trôi qua, Sanghyeok cảm thấy mình được chữa lành cả về thể xác lẫn tinh thần. Những nụ cười của Wangho, những khoảnh khắc đơn giản như ăn chung bữa cơm hay trò chuyện dưới bầu trời đầy sao – tất cả dần làm anh tin rằng cuộc sống không hoàn toàn tăm tối như anh từng nghĩ. Nhưng đồng thời, điều đó cũng khiến anh đau đớn nhận ra rằng hạnh phúc này quá xa vời với cuộc đời mình.
...
" Anh sẽ bảo vệ em."
...
Vào cái ngày định mệnh, ngày mà mọi thứ dường như đã thay đổi mãi mãi.
Ngày đó bắt đầu bình yên như mọi ngày khác. Ánh nắng ấm áp bao trùm ngôi nhà nhỏ, Wangho vẫn tươi cười, tràn đầy năng lượng, như thể không có gì có thể phá vỡ sự bình yên mà họ đang có. Nhưng rồi cơn ác mộng lại trở về – không chỉ trong giấc ngủ của Sanghyeok, mà lần này nó hiện diện rõ ràng, ác liệt hơn bao giờ hết. Sunghyeok, người cha tàn ác của anh, đã tìm ra vị trí của anh và Wangho.
Sanghyeok biết điều này không thể kéo dài mãi. Anh đã cố gắng che giấu, đã cố gắng lẩn tránh, nhưng với quyền lực của Lee Sunghyeok, không có nơi nào là an toàn. Cơn ác mộng mà anh đã sống qua suốt những năm tháng dài, bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, nay đang quay trở lại, đe dọa cướp đi cuộc sống yên bình mà anh đã nếm trải lần đầu tiên trong đời.
______________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro