ba
lee sanghyeok vốn định đưa han wangho về phòng kí túc xá của cậu nhưng khổ nỗi cái người đang mềm nhũn trong lòng lại không trả lời anh một cách đàng hoàng. có chút cồn vào là chướng thế này đây.
"yahhhh cái tên dâm dê này! anh định đưa tôi đi đâu?"
"vậy wangho nói cho anh phòng em đi nào."
lee sanghyeok vẫn kiên nhẫn trò chuyện với nhóc con say xỉn, giọng anh trầm ấm dịu dàng, khác xa với vẻ ngoài cao lãnh lạnh lùng thường thấy.
han wangho mím chặt môi, không phải cậu không muốn nói mà thật ra cậu chẳng biết phòng mình số mấy hết. không trách gì wangho, dù gì cũng là ngày đầu tiên cậu ở đó mà. thấy người bên dưới đang phồng mang trợn má, lee sanghyeok cười khẽ.
"vậy tôi đưa wangho về nhà nhé?"
sau một hồi kì kèo qua về thì lee sanghyeok cũng đã đưa được wangho về nhà, nhưng mà là nhà của lee sanghyeok. nhóc wangho đã ngủ rồi, tiếng thở đều đều, lâu lâu còn phát ra tiếng ư ử như cún con.
cứ để em ấy ngủ vậy thì có ổn không nhỉ.
nghĩ rồi lee sanghyeok lấy một chiếc áo thun mỏng và một chiếc quần đùi thoải mái thay cho cậu. còn không quên lấy khăn ấm lau mặt cho han wangho, vì mùa đông nên hai má cậu bình thường đã phiếm hồng nay uống rượu nên nó càng đậm hơn. đáng yêu quá, lee sanghyeok kéo chiếc chăn bông lên đắp cho cậu.
riêng anh thì ngồi lên bàn làm việc, giải quyết nốt những vấn đề trên trường của hội học sinh. đêm nay có vẻ dài nhưng lee sanghyeok thấy bình yên quá.
.
han wangho vừa mới tỉnh, mất năm phút để định hình được đây không phải là nhà cậu. wangho bật người dậy, đá tung chiếc chăn bông rồi nhìn xuống người mình. may quá, vẫn còn mặc đồ. nhưng áo quần của ai đây, khá rộng so với cơ thể cậu.
"lee sanghyeokkkkkkkkk!!?!"
han wangho hét toáng lên khi trông thấy một người đang chống cằm ngồi ở ghế sofa đối diện giường cậu, không ai khác chính là tên ma vương đáng ghét.
"hửm?"
anh ta hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cậu. mặt wangho tối sầm lại.
"anh đã làm gì tôi?"
"ngủ với em."
lee sanghyeok chỉ đùa thôi nhưng lại thành công chọc điên người đang ngồi trên giường. người đó phi xuống muốn tung cước vào mặt lee sanghyeok, nhưng lại bị tay của anh bắt lấy.
"anh dám?"
"sao lại không."
"anh thích tôi à?"
"em thấy sao?"
lee sanghyeok lại cười. han wangho ghét, rất ghét nụ cười và thái độ đó của sanghyeok. cứ dửng dưng như không có gì khiến wangho phát bực. nhìn cậu giống đang đùa lắm sao?
"nghe cho rõ đây chủ tịch lee, tôi là trai thẳng và tôi rất ghét bị thằng khác đụng chạm cơ thể mình. loại như anh... làm tôi cảm thấy dơ bẩn."
mặc kệ đi, han wangho chẳng muốn lấy lòng lấy phèo gì nữa hết. cậu chán ghét cái cảnh này lắm rồi. cậu cũng muốn sống bình thường, cũng muốn làm người bình thường mà. cậu đã từng bị tụi con trai quấy rối tình dục rất nhiều lần, thậm chí còn có những người ép buộc cậu phải phục vụ nhu cầu sinh lý cho nó, không được thì cưỡng hiếp. dồn cậu bước đường cùng thì cậu phải phản kháng, rồi chúng nó lại tung tin cậu bạo lực học đường. ỷ mình tai to búa lớn ép cậu năm lần bảy lượt phải xin lỗi rồi chuyển trường. cậu không ghét người đồng tính, nhưng chính những người khốn nạn như vậy đã khiến han wangho ám ảnh và mất niềm tin.
"wangho nói dơ bẩn sao?"
bàn tay lee sanghyeok đang bắt lấy nắm đấm của han wangho bỗng dưng siết lại, wangho có thể cảm nhận được anh đang dùng lực. lee sanghyeok cũng đã ngừng cười. anh nhìn thẳng vào mắt wangho, nhìn sâu vào, không tức giận chỉ là một ánh mắt rất buồn. bắt gặp ánh mắt đó, han wangho nhanh chóng lãng đi, cụp mắt xuống.
"chuyện lúc nãy tôi chỉ đùa wangho thôi."
lee sanghyeok thở dài, buông tay ra.
"wangho đói chưa, ăn sáng nhé?" sanghyeok nhẹ nhàng đưa phần đồ ăn ra trước mặt cậu.
không trả lời.
bướng quá. lee sanghyeok phải xài chiêu thôi.
"wangho muốn tự ăn hay tôi đút?"
thành công thật. wangho liếc anh một cái sắc lẹm. nhanh tay giật phần đồ ăn từ tay sanghyeok. ngoạm một miếng hamburger kẹp thịt, một bên má phồng phồng rất đáng yêu.
"từ thôi kẻo nghẹn. ăn xong tôi đưa wangho đến trường."
wangho không muốn đâu nhưng tình huống thoái hoá lưỡng nan không thể từ chối được đành phải gật đầu.
thế là một lớn một bé cùng nhau đến trường. vừa thấy wangho, park jaehyuk đã nhanh chóng lao đến. mặt không thể tin nổi là thằng bạn của mình đi bar rồi qua đêm bên ngoài. nó càng sốc hơn nữa khi người đi bên cạnh wangho không ai khác lại là chủ tịch hội học sinh lee sanghyeok.
sanghyeok không muốn cậu khó xử, chào hai người rồi đi trước.
"wangho cuối giờ lên văn phòng một chút nhé."
park jaehyuk cũng lịch sự chào lại. mặt đầy lo lắng hỏi thăm bạn thân.
"tối qua mày ở đâu sao tao gọi không được?"
han wangho đưa chiếc điện thoại đã tắt ngủm đen ngòm lên trước mặt nó, cậu có thể làm gì được chứ cậu cũng bất lực chết mẹ.
"sập nguồn rồi."
"rồi mày với người đó là sao nữa?"
"không biết đâuuuu"
han wangho bịt tai lắc đầu. cậu không muốn nói park jaehyuk cũng không hỏi nữa, nó biết khi nào sẵn sàng cậu sẽ tự nói thôi.
cuối giờ, han wangho vẫn ngoan ngoãn lên văn phòng gặp lee sanghyeok. có lẽ cậu đã làm tổn thương anh ta một chút? han wangho có chút áy náy trong lòng, vì suy cho cùng anh ta vẫn rất nhẹ nhàng tử tế với cậu.
anh ta khác với những người khác chăng?
han wangho mở nhẹ cửa phòng. bên trong lee sanghyeok đang ngủ trên bàn làm việc, đầu gối lên cánh tay. nhìn kĩ lại thì đường nét gương mặt anh ta rất sắc sảo nam tính, thêm một chiếc kính đen làm tăng thêm phần trí thức. bên ngoài cửa sổ nắng nhè nhẹ chiếu vào, cảnh này thật giống trong phim thanh xuân vườn trường mà cậu hay xem.
"wangho đến rồi à?"
sanghyeok nghe thấy tiếng mở cửa thì cũng từ từ mở mắt. a, trông mắt anh ta có chút mệt mỏi, tối qua anh ta không ngủ sao?
"ừm"
wangho trả lời, đúng hơn thì nó chỉ là âm thanh phát ra ở cuốn họng.
"wangho mau đến sờ trán tôi đi, hình như tôi ốm rồi."
vị chủ tịch lee này là đang làm nũng đúng không? han wangho cũng từ từ tiến lại gần, đừng hiểu lầm, cậu chỉ không muốn mắc nợ ai thôi. dù gì anh cũng đã cho cậu ngủ nhờ một đêm.
wangho đưa tay sờ lên trán sanghyeok, sự mát lạnh nơi lòng bàn tay cậu khiến anh trở nên dễ chịu hơn đôi chút.
nóng quá.
"hình như... sốt rồi."
"ừm~"
lee sanghyeok cầm cả hai tay cậu đặt lên má mình. cảm nhận sự thoải mái từ bàn tay cậu, anh nhắm chặt mắt rồi lại mở to mắt. hành động khó hiểu nhưng han wangho cũng không phản đối.
"..."
"bắt đền wangho đó!"
______
ai đọc gòi cho tui một cái cảm nhận, góp ý được hông ạ!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro