013. tuốt
𖥔˚꣑ৎ★•˚ :♡
Gần đây không khí trong biệt thự không tồi, tâm trạng của sanghyeok cũng không tồi, dẫn đến việc hắn xem nhẹ một vấn đề rất quan trọng.
Wangho đã quen với cuộc sống ở biệt thự, vậy nên thừa dịp Sanghyeok không có công việc, quản gia xin nghỉ hai ngày, trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng.
Sanghyeok nhớ kỹ lời dặn dò của hắn trước khi đi, phải ở cùng phu nhân thật nhiều, không thể ngâm mình trong phòng làm việc suốt. Thế là cứ hễ Wangho đi đâu, hắn liền làm bộ trùng hợp đi theo tới đó, tạo ra những lần tình cờ chạm mặt trong biệt thự trống trải.
"Anh... có chuyện gì sao?" Đến lần thứ năm xoay người suýt đụng phải sanghyeok, cuối cùng Wangho không kiềm được phải đưa ra nghi vấn.
"Không có." Sanghyeok nhìn sang chỗ khác.
"Thế hay là đi xem TV?" Wangho ôm một lọ củ cải đã muối, đề nghị với sanghyeok.
"Không xem, có gì hay đâu." Sanghyeok thuận tay nhận lấy lọ thủy tinh to như quả bóng rổ, "Cái này để chỗ nào?"
"Đặt ở trong ngăn tủ là được, cảm ơn." Wangho không có việc gì làm nên ra phòng khách mở TV.
Sanghyeok cất củ cải xong, lại yên lặng đi qua ngồi trên sô pha.
"Không phải anh nói không xem à?" Tay đang tìm phim máu chó của Wangho khựng lại.
"Cậu cứ xem đi, đừng để ý đến tôi."
"Ò." Wangho gượng gạo nhích ra xa hơn một chút. Không biết vì sao mà hôm nay cứ mỗi lần Sanghyeok đến gần, nhiệt độ cơ thể cậu sẽ lập tức tăng lên, tình huống này chưa từng xuất hiện bao giờ.
TV đúng là không có gì hay, cho nên ánh mắt Sanghyeok liên tục liếc sang Wangho, vị sữa ngọt ngào lại toát ra, nhưng khác với lần trước, lần này không phải chỉ vị sữa không, mà là sữa dâu!
"Cậu bị sao vậy? Mặt đỏ quá?" Khuôn mặt Wangho dần đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, Sanghyeok không hề nghĩ ngợi duỗi tay ôm mặt cậu, dán trán mình lên: "Nóng quá, cậu bị sốt?"
"Ưm...." Wangho cọ mặt vào bàn tay to rộng của Sanghyeok, đôi mắt phủ kín hơi nước, nũng nịu nói: "Nóng."
Mùi pheromone càng lúc càng nồng, cho đến khi cơ thể cảm thấy khô nóng Sanghyeok mới ý thức được, omega đã tiến vào kỳ động dục.
"Mấy hôm trước tôi đã kêu cậu đưa thuốc ức chế cho tôi, cậu đâu rồi?" Sanghyeok một bên không ngừng phóng pheromone trấn an Wangho, một bên rít gào với điện thoại.
Wangho bị tiếng rống làm run một cái, tủi thân nhìn Sanghyeok, đôi mắt như đang nói: Em đã khó chịu như thế rồi mà anh còn hung dữ với em.
Giọng điệu Sanghyeok lập tức mềm xuống: "Ngoan, không phải nói cậu."
"Tên omega kia chuyển nhà rồi! Cũng đổi luôn số điện thoại, tôi tìm cậu ta mấy ngày nay, mới hỏi được địa chỉ." Junsik kêu khổ không ngừng: "Tôi nói này, hai người là bạn đời hợp pháp đó, không giải quyết kỳ động dục được sao?" Sao cứ phải hành hạ tôi như thế? Câu này Junsik không dám nói.
"Cậu nói nhảm ít thôi, mau đi lấy đồ cho tôi!" Sanghyeok tức giận cúp điện thoại, hối hận vì lúc trước không để lại thuốc dự phòng.
"Khó chịu quá... Hức... Em khó chịu..." Wangho bị cuộn trong chăn chỉ lộ khuôn mặt, cậu khó chịu nhúc nhích muốn tránh thoát. Omega đã quen dùng thuốc ức chế không thể tự vượt qua kỳ động dục một mình, Wangho nhỏ giọng khóc thút thít, cậu bị sức nóng của kỳ động dục tra tấn đến không còn tỉnh táo, không biết tại sao alpha này lại không giúp đỡ mình.
"Nhịn một chút, thuốc ức chế sắp đến rồi." Sanghyeok muốn dùng pheromone của mình để trấn an Wangho, nhưng vì không có quan hệ đánh dấu nên hiệu quả cực nhỏ.
"Anh ôm em một cái... Hức hức... Ôm em một cái đi..." Nước mắt cậu rơi lã chã, khát vọng bị chinh phục, bị tiến vào, bị đánh dấu làm omega nhỏ khóc lớn: "Chồng ôm em một cái..."
Sanghyeok chịu đựng hai luồng tra tấn từ sinh lý và tâm lý, không phải hắn không có cảm giác, hạ thể đã cứng muốn nổ tung, nhưng chiếm lấy Wangho trong lúc này là hành vi cực kỳ vô trách nhiệm, hắn chưa làm rõ tình cảm của mình, lại càng không rõ tâm ý của đối phương, nếu bây giờ lên giường thì có khác gì động vật chỉ biết giao phối khi phát tình đâu?
Hắn mang người ra khỏi chăn, gắt gao ôm vào ngực, không ngừng trấn an: "Ngoan ngoan! Cố chịu một lát, một lát là được rồi."
"Sờ em..." Wangho đạt được tự do tựa như bạch tuộc quấn chặt tứ chi lên người Sanghyeok, cậu cúi đầu vùi vào hõm vai người đàn ông, đôi môi mềm mại không ngừng cọ xát cổ hắn, không ai dạy cũng tự biết mà vươn lưỡi ra liếm làn da ướt át bởi mồ hôi.
"Tên nhóc này." Sanghyeok cắn chặt răng, còn nhịn được thì hỏng mất! Không biết từ khi nào bàn tay luôn vuốt ve lưng Wangho đã hạ xuống mông cậu hung hăng xoa bóp. Hắn quay đầu hôn lên cái miệng nhỏ đang tác quái ở cổ mình.
"Ưm..." Kỹ thuật hôn của hắn rất tốt, cái lưỡi linh hoạt vô cùng, sau khi dịu dàng liếm ướt bờ môi của cậu thì nhẹ nhàng lách vào khoang miệng quấy phá, đầu lưỡi thỉnh thoảng lướt qua hàm trên, chơi chán chê mới quấn lấy lưỡi cậu hung hăng mút hôn, hút đến khi gốc lưỡi cậu tê dại, không chịu nổi phải đẩy người đàn ông đan ôm mình ra.
Sanghyeok chỉ cảm thấy omega này vừa mềm vừa ngọt, pheromone mùi sữa dâu thật sự muốn nhấn chìm hắn, phía dưới căng đến phát đau. Hắn vội cởi dây lưng thả dương vật thô dài ra, dỗ Wangho tuốt giúp mình, bàn tay cũng có qua có lại tìm đến quần lót đối phương, sờ được cái mông trơn ướt dính nhớp. Chà, bây giờ động dục không chỉ có một người rồi.
"Đến đây! Thuốc ức chế đến đây!" Junsik cầm chìa khoá dự phòng mở cửa ra rồi vọt thẳng vào biệt thự, lầu một không có người, hắn tiếp tục đi lên lầu hai: "Anh! Thuốc ức chế tới đây!"
Hai ngón tay hắn vẫn đang thọc vào rút ra trong mông Wangho, nghe thấy tiếng nháy mắt tỉnh táo lại, đột ngột rút ngón tay ra. Wangho nức nở một tiếng, cậu bị đưa lên cao trào, tức khắc mệt mỏi ngã lên giường.
Sanghyeok vôi vàng giũ chăn ra bọc người kín mít, rồi lại luống cuống nhét dương vật còn đang cứng nhắc trở lại quần, thầm mắng một ngàn chữ "đm" ở trong lòng, kéo cửa phòng ra căm tức nhìn Junsik.
"......." Đối mặt với ánh mắt chết chóc của Sanghyeok cùng khóa quần chưa kịp kéo của hắn, cuối cùng Junsik cũng muộn màng phát hiện dường như mình đến sai thời điểm rồi.
Hắn cứng ngắc đưa thuốc ức chế vào tay đối phương rồi nói: "Ờm... đưa đồ đến rồi, tôi không quấy rầy nữa, hai người tiếp tục, tiếp tục ha!"
Còn tiếp tục cái rắm! Sanghyeok điên tiết trở về phòng tiêm thuốc ức chế cho Wangho, sau đó đau khổ ngồi đợi người anh em của mình mềm xuống.
----
bạn thân: thân ai nấy báo !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro