Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Qua đây với anh

Daegil sững người.

Hắn nghe thấy Wangho gọi anh, nhưng lại nhận ra mình không hề có chút ký ức nào về người vừa đột ngột xuất hiện này.

Nhà họ Han không phải gia đình bình dân, có một người anh chưa từng lộ mặt cũng bình thường.

Nói sao cũng là người nhà, sắc mặt Daegil dịu xuống, gật đầu nói: “Chào anh, em là Seo Daegil, mới chuyển đến Nhất Trung, cũng là bạn cùng lớp của Wangho.”

Sanghyeok: “Tôi không quan tâm cậu tên gì. Tôi đang hỏi cậu, vừa rồi em ấy nói vậy có đúng không?”

Sanghyeok cao hơn Daegil gần nửa cái đầu, cảm giác áp lực dưới ánh mắt vô cảm của anh gần như ập thẳng xuống đầu.

Daegil cũng cảm nhận được, mặt sượng lại.

“Phải.” Hắn ngây người chốc lát rồi nói thẳng.

Sanghyeok nhận được câu trả lời đó thì liền đi vòng qua Wangho, đưa tay ra túm lấy bàn tay Daegil đang xách đồ.

Anh bóp tay, bẹp một tiếng, sủi cảo lăn lông lốc trên đất áo đầy bụi bặm rồi dừng cạnh ly sữa đậu nành đổ ngang, làm bừa bộn cả một khoảnh đất.

“Có biết đây là đâu không?” Giọng Sanghyeok rất bình tĩnh, không đoán được cảm xúc. Anh hỏi xong cũng không chờ Daegil trả lời mà nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói: “Tôi trả lời thay cậu, đây là trường học.”

Daegil nhíu mày, “Trường học thì sao, tôi đâu có làm gì phiền tới anh, buông ra.”

Các bạn cùng lớp của Sanghyeok đều bị chuyện bên này thu hút, cùng dừng chân nhìn qua.

Sanghyeok nghiêng đầu về phía Daegil, bàn tay còn lại vỗ lên vai hắn, “Cậu không làm phiền tôi, nhưng cậu làm phiền người cậu không nên chọc ghẹo có hiểu không hả? Ở nơi như trường học mà cậu cũng dám trắng trợn như thế, cậu có nghĩ tới chuyện sẽ đẩy em ấy vào hoàn cảnh thế nào chưa? Seo...Daegil đúng không, trông chừng tay chân với cái miệng cậu cho tử tế nào. Đừng để tôi bắt gặp lần thứ hai.”

Nói rồi anh vỗ vào má Daegil.

Đây là một động tác cực kỳ lưu manh, nhưng là Sanghyeok, nên nó lại như trở thành lời cảnh cáo vô cùng thẳng thừng.

Mặt Daegil tái xanh. Một người trưởng thành gần ba mươi tuổi lại bị một đứa học sinh cấp ba mười tám tuổi uy hiếp. Hắn ngẩng lên nhìn vào Sanghyeok mà nói: “Tôi nghĩ đây là chuyện của tôi và Wangho. Anh không có tư cách nhúng tay.”

Tình cảm mười năm, Daegil tự thấy mình không phải kẻ lòng dạ sắt đá, Wangho cũng vậy.

Hắn chỉ lầm đường lạc lối.

Nhưng không có nghĩa là hắn không có tình cảm với Wangho, kết hôn là lựa chọn bất đắc dĩ dưới áp lực của cha mẹ và xã hội.

Mười năm bầu bạn đỡ đần, hắn hối hận trước, thậm chí còn tin lời người bên cạnh mà tước đoạt toàn bộ quyền lợi của Wangho ở công ty. Hắn đã nghĩ là, Wangho rời khỏi công ty, nhưng hắn có thể cho cậu rất nhiều tiền, dù sao cũng sẽ không để cậu chịu thiệt.

Nhưng hắn không ngờ Wangho lại nhẫn tâm và cương quyết đến vậy.

Nói đi là đi thật sự không hề quay đầu.

Hắn bị vây trong sự tất bật để chuẩn bị cho hôn lễ phức tạp, trong niềm vui mừng của cha mẹ khi biết con mình đã “bình thường trở lại”, cũng chìm ngập trong những lời chúc mừng của đồng nghiệp xung quanh.

Thi thoảng hắn cũng cảm thấy mình không làm gì sai cả.

Chỉ khi giật mình tỉnh giấc giữa đêm, nhìn người phụ nữ xa lạ nằm cạnh, hắn sẽ có cảm giác mông lung như trôi nổi giữa không trung.

Dường như cả con người đã bị khoét rỗng trong thời khắc lựa chọn phản bội năm nào.

Hắn thuyết phục bản thân là dù có lỗi với Wangho, nhưng mười năm đó không chỉ là mười năm của Wangho, mình cũng đã bỏ ra hơn mười năm.

Bọn họ chỉ bước lên hai con đường khác nhau.

Hắn cũng có điều bất đắc dĩ.

Cho đến khi hắn nhận được tin dữ của Wangho.

Lúc đó đã là cả một tháng sau tai nạn xe.

Tất cả mọi chuyện sau đó đều như có ai đang âm thầm thao túng, lại như không thể khống chế bằng sức người.

Trong một thời gian ngắn công ty đột ngột chịu thiệt hại nghiêm trọng. Không có Wangho, Daegil mới nhận ra những kẻ mình để người trong nhà đưa vào công ty bao năm qua chỉ là một đám ăn không ngồi rồi, đục khoét công ty, cũng là nguyên nhân cho sự sụp đổ sau cùng.

Người vợ mới cưới là con nhà danh giá thật, nhưng nhà cô ta đã phá sản tận bảy năm rồi, cô ta là một kẻ lừa đảo đúng nghĩa.

Từ khi kết hôn trong nhà không có lấy một ngày yên bình.

Cha mẹ tức đến nhập viện, công ty phá sản, vợ thì ôm tiền bỏ trốn.

Trong suốt thời kỳ nước sôi lửa bỏng đó, không một ngày nào Daegil không nhớ đến Wangho.

Nhớ về lúc hai người gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từng giây từng phút của cả quá trình cùng nhau đi từ con số không đến những ngày sóng vai chiến đấu về sau.

Hắn chợt nhận ra mình sai rồi, sai hoàn toàn.

Lúc đó hắn mới biết mình đã bỏ lỡ và phụ bạc một người như thế nào.

Khi hắn tìm kiếm khắp thế giới như điên dại, lại phát hiện mình không tìm được chút tin tức nào về Wangho cả, cả địa điểm mai táng cậu cũng thành bí mật.

Những ngày tháng đó đến bốn chữ tối tăm mịt mù cũng không đủ để hình dung, ngày nào cũng phải chịu dày vò dằn vặt trong hối hận.

Hắn muốn làm lại lần nữa, muốn bù đắp lại mọi thứ.

Không ngờ một sự cố ngoài ý muốn lại giúp hắn thật sự quay trở về.

Hắn từng thề, dù bây giờ phải đối mặt với điều gì, hắn cũng phải theo đuổi Wangho lần nữa. Dù sau này có gì xảy ra, hắn cũng phải nắm chặt tay cậu, không bao giờ buông ra.

“Tôi có tư cách hay không thì cậu không cần biết.” Mắt Sanghyeok lia từ đầu xuống chân Daegil, rồi anh nói: “Nhưng cậu thì… tuyệt đối không có.”

Đến lúc này một người trong nhóm học sinh đi cùng Sanghyeok phía sau lên tiếng: “Này Sanghyeok, làm gì đấy? Có cần giúp không?”

Mọi người xung quanh đều nhận ra bầu không khí giữa Sanghyeok và Daegil không bình thường.

Còn Daegil, hắn bỗng biến sắc sau khi nghe thấy câu ấy.

Hắn nhìn người trước mắt mà không dám tin, hỏi: “Anh là Sanghyeok?”

Sanghyeok buông hắn ra, “Phải.”

Daegil nghe vậy thì bỗng hoảng hốt trong một chốc.

Là “Lee Sanghyeok” đó sao?

Hắn nhớ, kiếp trước mình vẫn luôn không cam lòng, tin tức cuối cùng điều tra có liên quan đến cái tên này.

Công ty sụp đổ hiển nhiên có nguyên nhân tự thân, nhưng kẻ đứng sau thao túng tất cả, là một người tên Lee Sanghyeok.

… Mày từng làm gì thì tự mày rõ, quãng đời còn lại, cứ chịu đựng đi.

Daegil cứ nghĩ đó là cạnh tranh cá lớn nuốt cá bé bình thường trên thương trường. Đã ngồi được vào vị trí của bọn họ thì có tay ai mà thật sự sạch sẽ cơ chứ.

Nhưng mãi đến giây phút này, Daegil mới nhận ra dường như mình đoán sai rồi.

Wangho và Daegil quen biết nhau từ rất sớm.

Khi Wangho gặp chuyện không may, tất cả chuyện về sau, bao gồm cả việc tin tức của cậu bị xóa bỏ sạch sẽ có thể đều do tay Sanghyeok mà ra.

Nhưng rõ ràng kiếp trước người này không hề có liên lạc qua lại với Wangho. Daegil thật ra nghĩ không ra lý do tại sao một người chưa từng được Wangho nhắc tới bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Quan hệ với Wangho còn có vẻ không hề bình thường

Cậu gọi người đó là anh.

Daegil biết Jaehyuk, Jihoon, biết cậu là con một, biết chú bác của cậu rất đông, biết cậu có một người chú ba quanh năm vắng nhà.

Hắn cứ tưởng mình đã biết mọi thứ về cậu.

Nhưng rốt cuộc Sanghyeok này có quan hệ thế nào với cậu?

Với bản năng của người đàn ông, Daegil bỗng nhận thấy nguy hiểm.

Hắn nghĩ nếu kiếp trước mình đã thuận lợi đến với Wangho một lần, thì lần này nhất định cũng có thể.

Nhưng giờ hắn chợt không dám chắc nữa.

Sanghyeok đã nói xong, anh quay lại cụp mắt nhìn Wangho.

“Qua đây với anh.” Sanghyeok nói bằng giọng hờ hững.

Nói rồi anh bước đi trước. Wangho vẫn tỉnh lại khỏi cảnh tượng anh uy hiếp Daegil vừa rồi, khi hoàn hồn lại mới nghe rõ anh mình vừa nói gì rồi vội đuổi theo.

Qua cổng trường, Sanghyeok ra hiệu cho nhóm bạn đi trước rồi dẫn Wangho đi thẳng vào khu cấp hai.

“Anh.” Wangho chạy mấy bước mới tới được vị trí ngang vai với Sanghyeok, rồi cậu hỏi: “Anh định dẫn em đi đâu vậy?”

Sanghyeok không trả lời cậu.

Chẳng mấy chốc Wangho đã thấy dãy phòng học cấp hai.

Sanghyeok dẫn cậu đi thẳng về phía cửa lớp.

Wangho hoang mang theo sau.

Vừa đúng lúc chuông báo sắp vào tiết một reo lên, vài ba học sinh bước chậm về lớp của mình.

Sanghyeok dẫn theo Wangho xuất hiện trên hành lang tạo thành một trận náo động không nhỏ.

Không ít nữ sinh ríu rít tụm lại nhìn qua bên này, còn xì xầm gì đó với nhau.

Thời đi học các nữ sinh vốn luôn có xu hướng sùng bái các anh lớp trên, đặt biệt là khi nam sinh ấy còn là người đẹp trai, học giỏi nổi tiếng trong trường. Mà một khi đã là đối tượng được nhiều nữ sinh yêu thầm, hiệu quả sẽ càng được phóng đại ra vô hạn.

“Là Sanghyeok đó, sao ảnh đến khu cấp hai vậy?”

“Sanghyeok lớp 12 ấy hả?”

“Đúng rồi, người đi cạnh anh ấy là Wangho lớp A1 nhỉ. Hai bọn họ quen nhau à?”

“Chắc không phải, đâu nghe nói gì.”

Trên đường đi Wangho nghe thấy không ít mẩu đối thoại như trên.

Thầm thở dài, quả nhiên sức hấp dẫn của anh cậu quá lớn mà.

Tới cửa lớp thì vừa lúc chuông vào tiết reo, Wangho đứng sóng vai với Sanghyeok trước cửa, tiếp nhận ánh mắt đổ dồn của bạn học cùng lớp.

“Chỗ em ở đâu?” Sanghyeok quay đầu hỏi cậu.

Wangho chỉ chỉ chỗ mình, “Bên đó, chỗ sát đường đi bàn năm.”

“Cậu ta thì sao?”

Wangho biết Sanghyeok đang hỏi gì, liền chỉ vào vị trí sau lưng mình.

Sanghyeok vừa thấy là mặt sầm xuống.

“Chuyển chỗ ra xa chút.” Anh nói thẳng như thế rồi nhíu mày nói tiếp: “Thôi, em vào học trước đi đã.”

“Anh thì sao?” Wangho hỏi.

Câu trả lời là Sanghyeok đã xoay lưng bước lên lầu.

Wangho nhìn theo bóng lưng Sanghyeok một lúc, nhưng cũng không đi theo. Cậu vừa vào lớp là bạn cùng bàn sà lại hỏi: “Người mới nãy là Lee Sanghyeok đúng không?”

Hai bạn học bàn trên cũng tò mò quay xuống.

Wangho: “… Phải.”

“Hai người là gì của nhau vậy?”

Biết là sau lần này có muốn cũng không giấu được nữa, nên Wangho thẳng thắn thừa nhận: “Anh tớ đó.”

Mấy đôi mắt tò mò cùng nhìn về phía cậu, “Cậu giỡn hả?”

Tiết này giáo viên chủ nhiệm vào lớp muộn, các bạn học tụm lại vẫn đang tiêu hóa sự thật Wangho và Sanghyeok là anh em.

Cuối cùng bạn cùng bàn của cậu có khả năng tiếp thu cao nhất, liền hỏi: “Cậu với Sanghyeok thân thế mà lại giấu mọi người à? Mấy đứa con gái thân với cậu chắc chắc sẽ bực bội với cậu cho coi.”

Bạn bàn trên cũng ngập ngừng nói: “Lúc nãy có vẻ sắc mặt anh ấy không được vui lắm, tớ còn tưởng lớp mình có ai đắc tội anh ấy nên tới tìm.”

“Thường anh tớ không gây sự với người khác đâu.” Wangho bất đắc dĩ.

Đời nào anh cậu thèm làm mấy chuyện đó.

Mười phút sau, thầy chủ nhiệm và Daegil vào lớp gần như cùng lúc.

Vừa qua cửa là thầy lên tiếng bảo: “À, em mới đến tên….tên Seo Daegil, em chờ chút.”

Daegil vẫn dán chặt mắt vào Wangho không thể không dừng chân, quay đầu hỏi: “Thưa thầy, có việc gì vậy ạ?”

“Không có gì, em đổi chỗ đi, đổi sang, sang chỗ ngoài cùng bên trái của bàn ba từ dưới đếm lên.”

Sắc mặt Daegil có vẻ sượng lại, rồi nói: “Em rất thích chỗ hiện tại, không đổi được không ạ?”

Vẻ mặt thầy trông hơi lạnh lùng, “Anh trai bạn Wangho vừa đến tìm thầy, nói cảm thấy mấy hôm nay em làm ảnh hưởng đến bạn Wangho. Học sinh mới phải chú ý một chút nhé, Nhất Trung sẽ không chấp nhận hành vi quấy rối, à không, hành vi không thích hợp đâu. Hy vọng em sẽ kiểm điểm lại bản thân. Anh của Wangho có nói lần này bỏ qua, lần sau em ấy sẽ đến tìm phụ huynh của em.”

Hoàn toàn bỏ ngoài tai yêu cầu của Daegil.

Thầy gõ vào bảng đen, “Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu vào lớp.”

Daegil đứng sững tại chỗ vài giây. Vừa rồi cả lớp đều nghe thấy lời thầy, đều đang nhìn hắn bằng ánh mắt không dám tin.

Ở tuổi này ấn tượng về hành vi quấy rối vẫn dừng ở một vài biểu hiện rập khuôn ngoài mặt, thường là cố ý kiếm chuyện, đánh vào lưng, đá ghế trong giờ học, vân vân…

Dù sao thì ấn tượng đầu tiên Daegil tạo cho bạn học cũng không tệ, ngoại hình khá, nụ cười xán lạn, nghe nói học cũng giỏi nữa. Ngay ngày đầu tiên đã có nữ sinh lầm bầm bảo rất có thể hắn sẽ thành nam thần mới của các khối cấp hai.

Giờ đây ấn tượng ấy lao dốc không phanh.

Nhưng Wangho biết, nhất định anh mình đã không nói thế với thầy.

Trái lại, sau một hồi bị các loại ánh mắt khác nhau nhìn chăm chú, Wangho nghe bạn cùng bàn lẩm bẩm một câu: “Đúng là anh cậu không thích gây sự với người khác thật.”

Chuyện nhỏ như vậy mà hết tìm thầy giáo tới tìm phụ huynh.

Định không chừa đường sống cho Daegil luôn à.

_________
Sợ đi bão không lên kịp nên lên trước cho các bác đọc nháaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro