Chương 1²
Khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống trong ánh đèn ảm đạm dưới mái hiên, cuối cùng tiếng xe chạy cũng vọng đến từ đầu đường.
Chiếc bán tải chở đầy một xe toàn đồ dùng cho tang lễ dừng bên đường, vài người đàn ông trung niên lần lượt nhảy xuống, bắt đầu chỉ huy mọi người khiêng đồ vào bày biện.
Người dẫn đầu chẳng phải ai xa lạ, chính là Han Kyungho.
Lúc thấy con trai mình cũng sửng sốt mất một lúc, ông là người lớn trong nhà, thường ngày nghiêm túc quen rồi. Nhưng không lâu trước đây đứa con trai nhỏ này mới qua cơn bệnh nặng, ông cũng không nỡ nói gì.
Người đàn ông trung niên đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa nhỏ.
Lee Sanghyeok chào hỏi trước bằng chất giọng khàn khàn: “Chú Han.”
Han Kyungho xoa vai cậu ta, trách: “Sanghyeok, đã bảo cháu đi nghỉ ngơi rồi mà? Sao còn đứng đây?”
“
Không cần đâu.” cậu lắc đầu, “Cháu có thể ở lại giúp đỡ.”
Han Kyungho nhìn gương mặt còn dính hai vệt bùn của cậu, đưa tay lau đi rồi nói rất nghiêm túc: “Nghe lời, ở đây bao nhiêu là người lớn, không cần cháu phụ. Cháu đã đi cả quãng đường dài rồi, ngủ dậy rồi giúp cũng được.”
Wangho xen vào rất đúng lúc: “Bố, con buồn ngủ.”
Nói xong còn dụi mắt, hai mắt lập tức ậm nước vì buồn ngủ, nhưng bàn tay nắm chặt Sanghyeok vẫn không chịu buông.
Han Kyungho trừng oắt con nhà mình một cái, rồi lại nói với cậu: “Vậy thế này đi, Sanghyeok, cháu giúp chú đi, dẫn em đi ngủ hộ chú. Mấy ngày này tạm thời đừng về nhà cháu nữa, chú nói người trong nhà dọn một phòng cho cháu, thời gian này ở nhà chú Han.”
Sanghyeok mím môi, cúi đầu nhìn Wangho, cuối cùng vẫn đồng ý.
Han Kyungho giữ Wangho hỏi: “Để anh dẫn con đi ngủ được không?”
Wangho gật đầu: “Vâng ạ.”
“Hôm nay muộn rồi, con ngủ chung với anh được không?” Han Kyungho cố ý nhấn mạnh: “Ngủ chung, trên giường của con.”
Chuyện mà Wangho ghét suốt hai đời, để người khác đụng tới giường của mình.
Nhưng lần này cậu nói ngay không đắn đo: “Vâng.”
Hiển nhiên Kyungho không tin ông trời con này lắm, quay lại nói với Sanghyeok: “Sanghyeok, con để ý em nhé. Đứa nhỏ này bị trong nhà chiều hư, lắm tật xấu, cáu lên vừa dữ vừa ngang ngược.”
Sanghyeok gật đầu, chợt nhận ra tay áo mình lại bị kéo nhẹ.
Cậu ta cúi xuống.
Wangho mở tròn đôi mắt to nói: “Bố già nói bậy bạ đó.”
Kyungho mắng: “Không biết lớn nhỏ gì cả!”
Sanghyeok lại sững người, đưa tay kéo vành mũ lông của cậu thấp xuống một chút như ma xui quỷ khiến.
Wangho nắm tay Sanghyeok đi qua cửa hông tới hành lang, cuối cùng đi vào *chái phòng (phòng dành cho con cháu) cuối cùng phía đông.
Tiếng nhạc tang thê lương dần vang lên từ sân trước, tới cửa phòng Wangho buông tay ra, tự đưa hai tay lên đẩy cửa vào.
“Đến rồi.” Cậu quay đầu tít mắt với Sanghyeok
Có thể thấy được tấm lòng của người lớn từ cách trang hoàng phòng cho Wangho, tuy diện tích không lớn nhưng từ đồ dùng đến vật trang trí không một món nào không tinh xảo.
Han Kyungho là bậc thầy trong giới điêu khắc, rất nhiều đồ ở đây do ông tự tay làm ra. Tuy miệng lúc nào cũng chê bôi con mình là ông trời con, nhưng hành động lại vạch trần hết tấm lòng người cha.
Wangho vào phòng là chạy ngay đến chiếc bàn, trèo thoăn thoắt lên ghế rót nước uống ừng ực.
Sau đó rót ly thứ hai chạy ra để vào tay Sanghyeok, không chờ đối phương nói tiếng nào đã tự mở tủ lôi một tấm chăn nhỏ ra ôm ném lên giường.
Thời gian gần đây không cần ai chăm sóc cậu cũng có thể tự xử lý được việc sinh hoạt cá nhân. Với một đứa bé năm tuổi thì đây đúng là một chuyện khó tin.
Nhưng người trong nhà đều rất tin vào lời vị sư ông đi ngang nhà.
Nói cậu bị tà linh nhập xác, lại trưởng thành sớm, vận số định sẵn cả đời luôn phải âu sầu lo nghĩ, sợ tuổi thọ không dài.
Nhà họ Lee đột ngột gặp biến cố, không chỉ khiến Lee Sanghyeok thành con mồ côi, mà còn khiến người trong nhà càng thêm ám ảnh với nỗi lo về Wangho, ai cũng nghĩ sau khi bệnh nặng cậu còn thông minh hơn trước.
Bản thân Wangho thì chẳng để những lời ấy vào lòng.
Cảm giác duy nhất của Wangho về việc trở lại làm “bé sữa” từ trạng thái người trưởng thành là may mắn.
Còn được nhõng nhẽo với bố mẹ, được mặc sức hưởng thụ sự chiều chuộng vô điều kiện, được làm trẻ con một lần nữa, dù cho kiếp này cậu vẫn không thể sống quá hai mươi sáu tuổi, thì đã sao?
Chung quy, cậu sẽ không sống như trước đây lần nữa.
Có thể nhận ra Sanghyeok được giáo dục rất tốt, dù trước mặt là một đứa bé thì cậu ta cũng không đi đứng lung tung trong phòng người khác, càng không cần nói việc đụng chạm đồ đạc.
Trong phòng có hệ thống sưởi, đứng một lúc sắc mặt cậu ta đã khá hơn rất nhiều.
Wangho chỉ huy cậu ta đi lấy nước nóng rửa mặt với tay, lấy đồ mua bị rộng mấy cỡ mà mình không mặc vừa ra đưa cậuta thay, sau đó cùng nhau lên giường.
Wangho buồn ngủ thật, cơ thể năm tuổi không thức đêm nổi.
Khoảng bốn giờ sáng, Wangho thức giấc một lần. Cậu nằm mơ thấy mình đứng ở đầu đường Thịnh Đường, cả con đường phủ đầy cành khô và lá vàng, gió lạnh vần vũ dưới chân, cảnh sắc tiêu điều.
Đó là quá khứ mà cậu không thể quay lại.
Lúc tỉnh lại cậu vẫn chưa hoàn hồn được, quay đầu nhìn sang người đang nằm bên cạnh.
Đứa bé trai nằm ngửa đó, mắt mở to, hiển nhiên vẫn chưa ngủ lấy một giây.
Nhưng cậu ta rất nhạy bén, nhanh chóng nhận ra Wangho thức giấc, hỏi cậu: “Sao thế?”
“Anh muốn khóc không?” Wangho nghiêng người hỏi nhỏ.
Sanghyeok sững người vài giây, “Không muốn.”
“Muốn khóc thì khóc đi.” Wangho cũng không biết mình đang nói chuyện bằng trạng thái người trưởng thành hay là trẻ con nữa, cậu nói: “Nếu nhịn, ở đây sẽ khó chịu.”
Wangho nói rồi vỗ nhẹ lên ngực.
Sau đó cậu cọ cọ vào gối, hơi mơ màng: “Anh khóc đi, chắc chắn em không nghe thấy đâu.”
Cậu không nhớ được cuối cùng Sanghyeok có khóc không, có lẽ là không.
Sanghyeok sốt cao, sáng sớm Wangho thức dậy thì thấy cậu ta quấn chăn ngồi trên đầu giường, mắt đỏ ửng, môi khô khốc, người thì thẫn thờ.
Kim Hyukkyu bưng một chén thuốc bước vào cửa, ngồi bên giường sờ trán Sanghyeok rồi cau mày nói: “Nào, uống thuốc trước đã.”
Sanghyeok ngoan ngoãn nhận lấy, đáp lời: “Cảm ơn dì Han.”
Giọng còn khàn hơn tối qua.
Mắt Hyukkyu đỏ lên ngay, không dám nhắc tới ba mẹ cậu ta, chỉ trách móc Han Kyungho: “Hôm qua còn một hai bảo đảm với dì sẽ chăm sóc con tử tế, sốt đến thế này rồi mà chẳng thấy mặt ông ấy đâu.”
Sanghyeok nói: “Con không sao đâu dì, chú Han bận việc bên ngoài, con làm phiền nhà dì quá.”
“Nói cái gì vậy hả.” Kim Hyukkyu giả vờ trừng mắt, “Con của dì là con nuôi của ba mẹ con, con cũng không khác gì con của dì hết.”
Khi chưa được gả cho Kyungho, Hyukkyu cũng là một cô gái rất mạnh mẽ, mấy năm nay càng lúc càng dễ mềm lòng, đặc biệt là từ khi có con, không thể chịu nổi khi thấy cảnh chia ly.
Bi kịch sầu bi mà chết cuối đời cô do chính Wangho ban tặng.
Wangho bây giờ thường không dám hồi tưởng chuyện mình cắt đứt quan hệ rồi rời bỏ gia đình, cha bệnh nặng qua đời nữa.
Cứ nghĩ đến là tim lại đau như xé.
Lúc đó cậu chỉ muốn chứng minh mình không sai, muốn chứng minh dù có thoát ly nhà họ Han cậu cũng có thể sống rất tốt.
Sự thật đã chứng minh cậu sai đến bằng nào.
Cậu kéo gối đặt cạnh chân Sanghyeok, gác cằm lên đó nhìn Hyukkyu nhõng nhẽo, “Mẹ, có kẹo không?”
Kim Hyukkyu tức lên xỉa trán cậu, mắng: “Mới sáng ra đòi ăn kẹo, muốn răng rụng hết hả?”
Tuy miệng nói vậy nhưng vẫn lấy một viên kẹo sữa trong túi áo ra đưa cậu.
Wangho nhận lấy lột vỏ thoăn thoắt rồi nằm yên thế mà với tay lên cho vào miệng Sanghyeok.
Sanghyeok lẫn Hyukkyu đều sửng sốt.
Wangho cười nhìn Sanghyeok, hỏi: “Có ngọt không?”
Sanghyeok ngẩn người một lúc mới ậm ừ ừm một tiếng.
Hyukkyu nhìn Wangho, rất lâu sau mới nhớ ra phải khen con: “Hôm nay em bé ngoan quá.”
“Mẹ.” Wangho lảo đảo đứng lên, bước qua chân Sanghyeok nhảy vào lòng Hyukkyu, đưa hai tay lên ôm cổ cô nhõng nhẽo: “Hôm nay mẹ mặc đồ cho con.”
Hyukkyu ôm cậu, giả vờ đánh vào lưng cậu, trách mắng: “Đúng là không khen được mà, tự con không biết làm à? Còn phải mẹ mặc cho?”
Tuy Hyukkyu ôm cậu nhưng mắt vẫn nhìn về phía Sanghyeok đầy lo lắng.
Wangho biết cô sợ cảnh tượng mẹ con đầm ấm sẽ khiến Sanghyeok nhớ đến mẹ mình, liền nói: “Con còn nhỏ mà, chưa biết mặc.”
Rồi quay đầu nhào về phía Sanghyeok cạnh đó.
Trong tay Sanghyeok còn đang cầm chén thuốc, không kịp phòng bị để cậu nhào hẳn vào lòng.
Bé con khi đi ngủ chỉ mặc áo ngủ rất mỏng, cơ thể mềm mại móc chặt trong lòng, tóc quẹt trúng cằm cậu ta, còn ngửa đầu nhe hàm răng nhỏ lên, “Vậy anh mặc cho em.”
- phần thưởng cho những ai còn thức ạ !!! Hihi dạo này em bận quá bỏ lơ app luôn, cảm ơn mọi người. Dù không đạt kpi nhưng chỉ cần có người ủng hộ hối e ra chap là rốp rẻng ra liền
- mong các bác đọc hoan hỉ, thắc mắc hay sai chỗ nào nói e, e sửa liền nhe
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro