Dưới ánh sáng và bóng tối
Mối quan hệ giữa Han Wangho và Lee Sanghyeok ngày càng trở nên gần gũi hơn. Sanghyeok thường tìm đến studio của Wangho, không cần báo trước, chỉ để trò chuyện hoặc ngồi lặng yên trong không gian ấm áp của cậu. Cả hai đã không còn giữ khoảng cách như trước. Từng câu nói, từng ánh mắt đều chứa đựng sự quan tâm mà họ dành cho nhau, dù chưa ai thừa nhận điều đó.
Nhưng trong sâu thẳm, Wangho biết rằng thế giới của họ không giống nhau. Một người là họa sĩ sống giản dị, tự do. Một người là chủ tịch của một tập đoàn lớn, bị ràng buộc bởi danh vọng và trách nhiệm. Dù vậy, cậu không ngăn bản thân tiến gần hơn với Sanghyeok, như con thiêu thân lao vào ánh sáng mà không quan tâm đến hậu quả.
——————
Một buổi tối muộn, khi Wangho đang vẽ dở một bức tranh mới, cửa studio bất ngờ mở ra. Sanghyeok bước vào, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một ngày làm việc dài.
"Anh lại làm việc quá sức rồi," Wangho nói, đặt cọ xuống và đi pha trà cho hắn.
Sanghyeok ngồi xuống ghế, nhìn Wangho bằng ánh mắt dịu dàng. "Tôi thấy chỉ cần gặp cậu là tôi quên đi mệt mỏi."
Wangho dừng tay, hơi khựng lại trước câu nói bất ngờ ấy. Trái tim cậu đập nhanh hơn, nhưng cậu cố tỏ ra bình thản, mang tách trà đến trước mặt Sanghyeok. "Anh nói vậy làm tôi nghĩ anh đang tán tỉnh tôi đấy."
"Còn nếu tôi thực sự đang tán tỉnh cậu thì sao?"
Câu hỏi của Sanghyeok khiến Wangho sững sờ. Cậu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt chân thành chưa từng thấy trước đây.
"Sanghyeok... Anh nghiêm túc chứ?"
"Cậu nghĩ tôi là loại người đùa cợt trong chuyện này sao?" Sanghyeok đứng dậy, tiến đến gần Wangho, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu.
Khoảnh khắc ấy, tất cả những bức tường mà cả hai dựng lên giữa họ dường như sụp đổ. Sanghyeok cúi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Wangho.
"Từ lần đầu gặp cậu ở triển lãm, tôi đã biết mình không thể rời mắt khỏi cậu. Tôi không biết đây có phải là điều đúng đắn hay không, nhưng tôi biết mình muốn ở bên cậu."
Wangho cảm thấy tim mình như ngừng đập. Cậu không ngờ rằng người đàn ông luôn toát lên vẻ mạnh mẽ và tự tin như Sanghyeok lại có thể nói những lời chân thành đến vậy. Nhưng đồng thời, nỗi lo lắng cũng trỗi dậy trong cậu.
"Anh nghĩ chuyện này có thể sao? Anh và tôi... Chúng ta ở hai thế giới khác nhau, Sanghyeok."
"Thế giới của tôi là gì, nếu không có cậu?" Sanghyeok hỏi, giọng nói của hắn trầm ấm nhưng kiên quyết. "Tôi không quan tâm đến danh vọng hay địa vị. Chỉ cần cậu, tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả."
Lời nói của Sanghyeok khiến Wangho không thể tiếp tục né tránh cảm xúc của mình. Cậu khẽ gật đầu, và ngay khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người biến mất.
Từ hôm đó, họ chính thức bước vào một mối quan hệ bí mật. Dù phải giữ kín với thế giới bên ngoài, cả hai đều cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên nhau.
Sanghyeok vẫn bận rộn với công việc, nhưng hắn luôn cố gắng dành thời gian cho Wangho. Hắn đưa cậu đi dạo vào những buổi tối muộn, tránh ánh mắt tò mò của mọi người. Họ cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc yên bình bên bờ sông Han, hoặc đơn giản chỉ là ngồi trong studio, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt.
Wangho, vì tình yêu, cũng dần thay đổi. Cậu ít vẽ tranh hơn, dành nhiều thời gian để chăm sóc cho Sanghyeok. Cậu muốn trở thành chỗ dựa cho hắn, người mà hắn có thể tìm về sau những áp lực công việc
Nhưng sự bình yên ấy không kéo dài mãi mãi. Sau ba năm bên nhau, tình cảm mà Wangho từng cho rằng là vững chắc lại bắt đầu rạn nứt.
Sanghyeok trở nên bận rộn hơn, và sự quan tâm dành cho Wangho dần phai nhạt. Những buổi hẹn hò trở nên thưa thớt, những cuộc trò chuyện cũng ít đi. Hắn thường về nhà muộn, hoặc có những ngày không về.
Wangho, từ một người luôn tràn đầy niềm tin, bắt đầu cảm thấy mình bị bỏ rơi. Nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng, cố gắng tin rằng tình yêu của họ sẽ vượt qua được mọi khó khăn.
Thế nhưng, kỷ niệm ba năm yêu nhau lại trở thành đỉnh điểm của nỗi đau.
Hôm ấy, Wangho chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn. Cậu đã chờ đợi cả ngày, hy vọng Sanghyeok sẽ nhớ đến ngày quan trọng này. Nhưng đến tận khuya, hắn vẫn không xuất hiện.
Điện thoại của Wangho vang lên. Cậu vội vàng bắt máy, nhưng đầu dây bên kia chỉ là giọng nói lúng túng của thư ký Sanghyeok: "Xin lỗi, nhưng chủ tịch đang có một cuộc gặp quan trọng..."
Wangho tắt máy. Cậu không muốn nghe thêm lời bào chữa nào nữa. Cậu ngồi xuống bàn ăn, nhìn những món ăn đã nguội lạnh, đôi mắt dần trở nên trống rỗng.
Và rồi, như một nhát dao chí mạng, cậu nhìn thấy trên màn hình điện thoại hình ảnh Sanghyeok cùng một nữ minh tinh nổi tiếng, xuất hiện trong buổi tiệc sang trọng. Họ đứng cạnh nhau, cười rạng rỡ, như thể cả thế giới thuộc về họ.
Trái tim Wangho như vỡ vụn. Cậu không thể tin rằng người đàn ông mà cậu từng yêu, người từng thề nguyện sẽ luôn trân trọng cậu, lại có thể thờ ơ và làm tổn thương cậu đến vậy.
"Có lẽ... mình đã sai," Wangho thì thầm, giọng nói lạc đi trong nỗi đau đớn.
Cậu đứng dậy, bước đến bàn, lấy ra một tờ giấy trắng và viết vài dòng ngắn ngủi. Sau đó, cậu lặng lẽ rời khỏi – nơi đã từng là mái nhà của những kỷ niệm đẹp nhất.
Trên bàn, tờ giấy cậu để lại chỉ có đúng một câu:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro