Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13

Lần đầu tiên bị Lee Sanghyeok to tiếng quát nạt, Wangho không kiềm chế nổi mà rơm rớm nước mắt. Dù gì em cũng chỉ là một đứa nhỏ 18 tuổi quen được nuông chiều, bị người lớn la mắng vẫn không tránh khỏi tủi thân. Nước mắt trào ra như cơn lũ, sống mũi cay xè khó chịu, em cứ thế òa lên nức nở. Lee Sanghyeok ngỡ ngàng không kịp trở tay, ngây người nhìn Wangho một hồi, rồi lật đật kéo em vào lòng mình.

Em của hắn, mấy phút trước còn ngông cuồng khiêu khích đối phương, mấy phút sau đã rấm rứt ỉ ôi trong lòng hắn. Lee Sanghyeok thật sự không nỡ giận em nhỏ này mà. Em khó chiều nhưng hắn lại có đủ sự bao dung.

"Anh sai rồi, Wangho đừng khóc, anh xin lỗi vì đã lớn tiếng với Wangho..."

Lee Sanghyeok dỗ dành em, một tay không ngừng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gò má phiếm hồng hờn dỗi, tay còn lại thì mạnh mẽ ghim lấy thân hình nhỏ xíu đang giãy đùng đùng đòi thoát khỏi vòng ôm của hắn.

Chỉ tới khi sức cùng lực kiệt, Wangho mới không thèm giằng co với hắn, để mặc hắn ôm chặt lấy bờ vai run rẩy của em. Em ủy khuất dụi đầu vào ngực Lee Sanghyeok mà nấc lên những tiếng nghẹn ngào, mà tham luyến đòi hỏi sự dịu dàng của hắn.

"Anh biết chiều nay em đi ăn kem với bạn cùng lớp. Anh chưa kịp giải thích mọi chuyện với em, là lỗi của anh..."

Wangho nước mắt ngắn nước mắt dài, xì mũi một cái thật mạnh vào chiếc áo đắt tiền của Lee Sanghyeok, thút thít:

"Không đi ăn kem, đi làm chuyện khác"

Vẫn là rất bướng bỉnh.

"Đừng giận anh nữa được không? Anh đã trích xuất camera ở T1 và nhìn thấy em dắt cậu nhóc đó đi. Anh biết chắc chắn giữa em và cậu nhóc đó không xảy ra chuyện gì đâu..."

"Tại sao chứ?" Wangho có chút khó hiểu, Lee Sanghyeok nghĩ em yếu đuối tới mức chỉ có thể nằm yên cho hắn động chân động tay thôi sao. Em cũng có thể ở cương vị khác cơ mà.

Em liền nghĩ tới Meiko. Dù nhỏ ấy cao hơn em chút xíu nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tròn ủm búng ra sữa của nhỏ, em lại vô thức nghĩ tới một học sinh cấp 2. Giữa em và một học sinh cấp 2...đúng là không xảy ra chuyện gì được.

"Anh từng nhìn thấy ảnh của nhóc đó... trong hình nền điện thoại của Kim Hyukkyu" Lee Sanghyeok cười như có như không "Và chính Kim Hyukkyu là người nói với anh rằng em và Meiko đi với nhau, Wangho à"

Wangho há hốc miệng, suýt trước nữa để nước dãi rơi xuống cánh tay của Lee Sanghyeok.

"T-thầy Hyukkyu?"

"Người mà em từng nói với anh là đẹp trai nhưng ra đề rất tai quái, kiến thức uyên bác nhưng truyền đạt thì nhạt hơn cơm nguội nhà Son Siwoo..."

"Đấy...đấy không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, Điền Dã và thầy Kim, 2 người đó...? Vậy tại sao thầy Kim lại đánh trượt cậu ấy?"

Đôi mắt em mở to trên khuôn mặt vẫn dàn dụa nước, rèm lông mi cong dài chớp chớp liên tục, chóp mũi ửng đỏ cứ chốc chốc lại sụt sịt đáng thương.

Lee Sanghyeok kiềm lòng ngăn không cho bản thân mình hôn xuống.

"Chuyện nhà người ta, anh cũng không tiện biết. Nhưng Wangho không muốn giải quyết chuyện nhà mình trước sao?"

Nghe tới đây, em thu hồi nét mặt hóng chuyện của mình lại, giọng nói băng lãnh vài phần chĩa về phía Lee Sanghyeok:

"Tới lượt anh giải thích"

"Wangho à, em vẫn chưa biết, nhưng anh có một đứa cháu cực kỳ trời đánh..."

Câu chuyện bắt đầu.

...

Trong lúc đợi Lee Sanghyeok đi tắm, em lấy điện thoại hí huáy nhắn tin với Son Siwoo.

Queenho một đời liêm khiết vừa đổi tên thành Hide on lsh

[Hide on lsh] Tớ hết ghét bỏ Lee Sanghyeok rồi, làm lành rồi.

[Chủ nhân của chó ngốc pjh] Làm lành rồi? Thế làm tình chưa?

[Hide on lsh] Son Siwoo mồm bớt thối đi được không?

[Chủ nhân của chó ngốc pjh] Này Han Wangho, tại sao cứ phải là Lee Sanghyeok, chỉ vì anh ta đẹp trai à?

[Hide on lsh] Thế tại sao cứ phải là Park Jaehyuk, dù cậu suốt ngày kêu cậu ta là con chó ngốc?

[Chủ nhân của chó ngốc pjh] Wangho à, một khi vập vào con đ* tình yêu thì chúng ta đều mù điếc cả thôi.

[Hide on lsh] Sau chuyện với Park Dohyun, cậu từng nói thà nuôi chó trong nhà còn hơn nuôi đàn ông.

[Chủ nhân của chó ngốc pjh] Tớ coi Park Jaehyuk là đàn ông khi nào?

Wangho chẳng buồn nói chuyện với tên khỉ mê chó kia nữa, em hung hăng ném điện thoại qua một bên, quyết định đi kiếm thứ gì đó lót dạ. Cả tối uống bao nhiêu là rượu của anh Kyungho, lại còn khóc lóc một trận đã đời, Wangho mệt mỏi muốn chết luôn rồi.

Căn penhouse của Lee Sanghyeok to gấp 5 lần căn chung cư ọp ẹp, cứ mưa gió là nước dội lênh láng của em. Phòng bếp nhà hắn trơn nhẵn không vết xước, sáng bóng như gương, mà không, so với cái gương thời tiền sử ở nhà em thì còn có phần rõ nét, chân thực hơn, em thậm chí còn soi rõ được cả khuôn mặt đang tràn đầy ghen tị của mình cơ mà. Lúc mở tủ lạnh, Wangho há hốc miệng trước núi đồ ăn đồ sộ, em cứ như đứa nhóc lần đầu được đi trung tâm thương mại, nhìn thấy món gì vui mắt cũng muốn xách lên. Và sau khi chất đầy cả hai tay toàn đồ ăn thức uống, Wangho mới tạm cảm thấy hài lòng mà rút đầu ra khỏi cái "siêu thị mini" kia, nhưng em chưa kịp đứng dậy thì đã va phải một lồng ngực ướt át.

Wangho giặt bắn mình, theo quán tính ngã ngửa ra phía sau, chỉ kịp la lên một tiếng trước khi được người kia đỡ lấy và ôm trọn vào lòng. Em mếu máo nhìn mấy quả táo đỏ lịm lăn lốc dưới đất. Lúc tầm mắt rời đi, vừa vặn chạm phải ánh nhìn thâm thúy của người kia, khứu giác không tự chủ lại bị hương bạc hà lả lướt trong không gian mê hoặc.

Lee Sanghyeok đặt một nụ hôn lên trán em, cõi lòng em êm ru đón nhận. Wangho mê chết đi được những lần hắn bất ngờ trao em một cái hôn phớt nhẹ lên trán, lên má hay lên mi mắt.

"Bắt quả tang một em nhỏ đang giấu giếm đồ ăn..."

"Tại sao nhà anh tích trữ nhiều đồ ngon như vậy? Anh còn nuôi ai khác trong nhà sao?"

"Anh không. Anh...Chỉ là anh luôn đợi Wangho về nhà"

Wangho chưa hề cắn miếng táo đỏ kia nhưng đã mơ hồ cảm thấy có dòng nước ngọt lịm chảy qua huyết quản.

Chết tiệt, từ bao giờ em cảm thấy mỹ vị nhân gian còn không sánh bằng Lee Sanghyeok thế này?

Lee Sanghyeok bế bổng em dậy, nhẹ nhàng đặt em ngồi lên bàn ăn, cầm tay em vòng qua cổ hắn, để hai chân em đu trên eo hắn. Lúc này, tầm mắt hai người ngang nhau, Wangho có thể dễ dàng nhìn thấy phiếm tình nở rộ nơi đáy mắt hắn. Lee Sanghyeok muốn em nhìn thấy, hắn đối với em, là sự ôn nhu, yêu chiều và cả sự chiếm hữu không thèm che đậy.

"Wangho à, em muốn có bạn trai không?"

Hắn vuốt ve chiếc má mềm phúng phính của em, giọng nói trầm thấp, ủ ấp nỗi khát cầu của hắn rót vào tai em liền ngay lập tức biến thành loại rượu thượng hạng, chuốc say em đến mê mệt.

Và khi em ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn, cố gắng sắp xếp từ ngữ để có thể thổ lộ với hắn, một cách chân thành và sâu đậm nhất, tình cảm của em, thì Lee Sanghyeok tiếp tục:

"Đây đã là lần thứ 3 anh tỏ tình với Wangho rồi đấy. Nếu Wangho không đồng ý thì anh không chắc sẽ có lần thứ 4 đâu á"

Aiza cái thằng điên Lee Sanghyeok này nữa. Wangho bực bội muốn đá bay hắn khỏi tầm mắt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro