Gặp
Mưa Đà Lạt không lớn, chỉ lất phất như sương, nhưng lại thấm vào da thịt một cách dai dẳng. Hàn Vương Hạo kéo chặt chiếc áo khoác mỏng, đứng nép vào mái hiên của một quán cà phê ven đường. Gương mặt cậu đầy vẻ bực bội khi nhìn người bạn đồng hành của mình - một cậu bạn cùng lớp, vừa cãi nhau với cậu về chuyện hành trình sắp tới.
"Cậu thích thì đi một mình đi, tôi không muốn lãng phí thời gian!" Cậu bạn hậm hực vứt lại một câu rồi kéo vali bỏ đi, mặc kệ Vương Hạo đứng đó, tay nắm chặt quai balo.
Đà Lạt yên tĩnh, nhưng ngay lúc này, trong lòng Hàn Vương Hạo chẳng yên chút nào. Cậu đến đây để tìm cảm hứng cho bài thi tốt nghiệp, vậy mà chưa gì đã cãi nhau với người đi cùng.
"Cậu ổn chứ?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh. Vương Hạo quay sang, nhìn thấy một người đàn ông khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, tay cầm một ly cà phê nóng. Anh mặc áo len cổ lọ màu xanh đậm, mái tóc hơi rối, có nét gì đó phảng phất như một người đã quen với cô đơn.
"Tôi thấy cậu đứng đây lâu rồi, có cần giúp gì không?"
"À..." Vương Hạo lúng túng. Cậu không quen nhờ vả người lạ, nhưng trong tình cảnh này, cậu cũng chẳng biết phải đi đâu.
Người đàn ông mỉm cười nhẹ. "Tôi là Lý Tương Hách, chủ một homestay gần đây. Nếu cậu chưa có chỗ ở, có thể qua chỗ tôi. Homestay của tôi khá yên tĩnh, rất hợp với những ai muốn tìm cảm hứng."
Vương Hạo hơi ngạc nhiên. "Sao anh biết tôi cần tìm cảm hứng?"
Lý Tương Hách nhấp một ngụm cà phê, điềm tĩnh nói: "Ánh mắt của cậu nói lên điều đó."
Hàn Vương Hạo đứng lặng một lúc, nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ta có vẻ rất điềm tĩnh, không vồn vã cũng không xa cách, như thể đã quen với việc lắng nghe người khác mà không cần phải hỏi han quá nhiều.
"Homestay của anh... thật sự yên tĩnh sao?"
"Ừm." Lý Tương Hách khẽ gật đầu. "Nó nằm ở vùng ngoại ô, có vườn hoa nhỏ và một căn bếp lúc nào cũng thơm mùi trà. Không quá đông khách, chủ yếu là những người thích viết lách hoặc vẽ tranh đến nghỉ lại."
Vương Hạo suy nghĩ một chút, rồi quyết định theo anh ta.
Chiếc xe jeep cũ của Lý Tương Hách bon bon chạy trên con đường quanh co, xuyên qua những rặng thông cao vút. Đà Lạt về đêm lạnh hơn, nhưng không gian lại tĩnh lặng đến mức chỉ cần hạ cửa kính xuống, người ta có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu khe khẽ trong những tán cây.
"Anh là người Đà Lạt à?" Vương Hạo lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng.
"Không. Tôi chuyển đến đây bốn năm trước."
"Tại sao?"
Lý Tương Hách không trả lời ngay. Một lát sau, anh mới chậm rãi nói:
"Vì muốn trốn khỏi những ồn ào."
Hàn Vương Hạo không hỏi thêm nữa. Cậu có thể cảm nhận được rằng người đàn ông này có một câu chuyện riêng, và có lẽ, cũng giống như cậu, anh ta đang đi tìm một thứ gì đó mà chính mình cũng chưa gọi tên được.
Homestay của Lý Tương Hách nằm trên một sườn đồi nhỏ, nép mình giữa những tán hoa giấy đang lặng lẽ rủ bóng xuống hiên nhà. Một căn nhà gỗ theo phong cách cổ điển, ánh đèn vàng hắt ra từ cửa sổ, tạo nên cảm giác ấm áp giữa không gian tĩnh lặng của Đà Lạt.
"Từ nay, cậu cứ coi đây là nhà của mình." Lý Tương Hách vừa mở cửa vừa nói.
Vương Hạo bước vào, lập tức bị thu hút bởi mùi hương dễ chịu lan tỏa khắp nơi—một chút hương trà ấm, hòa cùng mùi gỗ cũ và một chút hơi lạnh của màn đêm Đà Lạt.
Cậu không ngờ rằng, chuyến đi lần này không chỉ giúp cậu tìm cảm hứng cho bài thi tốt nghiệp, mà có lẽ... còn mở ra một câu chuyện hoàn toàn khác.
Hàn Vương Hạo đặt balo xuống, đảo mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ mà Lý Tương Hách chuẩn bị cho mình. Nó đơn giản nhưng ấm cúng—một chiếc giường gỗ đặt cạnh cửa sổ, một giá sách gọn gàng và một bức tranh phong cảnh treo trên tường.
"Cậu có cần thêm gì không?"
Vương Hạo lắc đầu. "Vậy là đủ rồi."
Lý Tương Hách khẽ gật đầu. "Nếu muốn dùng trà, cậu có thể xuống bếp. Tôi thường pha trà vào buổi tối."
Nói rồi, anh rời đi, để lại Vương Hạo một mình.
Lúc Hàn Vương Hạo xuống bếp, Lý Tương Hách đang ngồi bên bàn gỗ, tay cầm một cuốn sách cũ. Bên cạnh anh là một bình trà, hơi nóng vẫn đang nghi ngút bay lên.
"Cậu uống không?"
Vương Hạo gật đầu, kéo ghế ngồi xuống.
"Mùi trà này lạ quá."
"Ô long ướp hoa nhài." Lý Tương Hách rót một chén trà, đẩy đến trước mặt cậu. "Tôi thích những thứ có mùi hương nhẹ nhàng."
Vương Hạo cầm chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm. Hương thơm dìu dịu lan tỏa nơi đầu lưỡi, mang theo một chút ấm áp lạ kỳ. Cậu nhìn sang người đàn ông đối diện.
Lý Tương Hách có gì đó rất khác so với những người mà Vương Hạo từng gặp. Anh không nói nhiều, cũng không tỏ ra xa cách, nhưng lại có một bầu không khí trầm lặng bao quanh, như thể anh đã quen với sự cô đơn từ rất lâu rồi.
"Anh sống một mình ở đây à?"
"Ừ."
"Trước đây anh làm gì?"
Lý Tương Hách im lặng một lát. Ánh mắt anh hơi trầm xuống, nhưng rồi anh chỉ cười nhẹ.
"Viết lách."
Vương Hạo hơi bất ngờ. "Anh là nhà văn?"
"Chỉ là viết cho riêng mình."
Câu trả lời ấy khiến cậu không khỏi tò mò. Một nhà văn chọn sống ẩn mình ở Đà Lạt, không xuất bản tác phẩm nào... liệu anh ta đang trốn tránh điều gì?
Bên ngoài, gió đêm khe khẽ thổi, mang theo hơi sương lạnh của Đà Lạt. Trong căn bếp nhỏ, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, hơi trà ấm lan tỏa giữa khoảng lặng không cần lời nói.
Sau khi uống trà, Hàn Vương Hạo trở về phòng, nhưng cậu không ngủ ngay. Ngoài trời, tiếng mưa phùn rả rích gõ nhẹ lên mái hiên, tạo thành một bản nhạc nhẹ nhàng nhưng đầy cô đơn.
Cậu bước ra ban công, vô thức nhìn sang căn phòng đối diện, phòng của Lý Tương Hách. Ánh đèn trong phòng anh vẫn sáng. Qua ô cửa sổ, cậu thấy bóng lưng của người đàn ông ấy đang ngồi bên bàn, đôi vai hơi cúi xuống như đang đắm chìm vào những suy nghĩ của riêng mình.
Vương Hạo không hiểu sao lại có một cảm giác lạ - một nỗi buồn âm thầm bao quanh con người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro