23.
// Chap tặng thêm vì team KOR đánh rất cháy ^^
...
- Chúa tể, Huyết Vương, bọn chúng đều chết hết rồi...
- Vậy còn gươm bạc? _ Hyukkyu nhíu mày lên tiếng.
- Cũng đã biến mất... _ Tên thuộc hạ đó dè dặt trả lời.
- Wooje đâu? _ Hắn nhìn một lượt những xác chết ngổn ngang nơi đây rồi mới chậm rãi hỏi.
- Dã Vương không có ở đây...mùi vẫn còn vương lại nhưng rất nhạt, có lẽ đã đi được khoảng một giờ...
Gumayusi vừa trả lời vừa không ngừng suy nghĩ. Lúc đó Dã Vương đã rất khẩn cấp phát tín hiệu cầu cứu cho Guma, thế nhưng đến khi Guma cùng mọi người lên đây lại chẳng thấy ngài đâu. Chuyện gì đã xảy ra với Dã Vương rồi? Thật là tệ hại, tại sao đúng vào thời điểm này lại không thể liên lạc qua suy nghĩ được nữa chứ?
Lúc mới lên trên đây tất cả đều bị bất ngờ trước cảnh tượng này. Hunter khu Đông, những kẻ từ trước đến nay vốn gây cho Vampire không ít khó khăn hiện giờ lại chỉ còn là những xác chết. Trong một đêm có thể dọn sạch cả khu Hunter mạnh như vậy, ngoài ba người là Chúa tể Sanghyeok, Huyết Vương Hyukkyu và Dã Vương Wooje ra, không kẻ nào có thể làm được như vậy. Chúa tể và Huyết Vương đương nhiên sẽ không làm, nhưng còn Dã Vương...Không ít kẻ đứng đây có suy nghĩ rằng, phải chăng Dã Vương đã tìm được truyền nhân Hunter Vương, sau đó giết sạch Hunter nơi đây rồi cùng tên truyền nhân đó bỏ trốn. Mục đích là gì? Đương nhiên là để khi tên truyền nhân đó sẵn sàng sẽ đến tấn công Chúa tể rồi. Hay nói cách khác, cái mà những Vampire này đang nghĩ đến chính là...
Dã Vương đã phản bội!
- THÔI NGAY!!! _ Sungyoung quắc mắt nhìn về phía những kẻ có cái suy nghĩ đáng nguyền rủa ấy _ Các ngươi dám nghi ngờ lòng trung thành của Wooje oppa?
Những Vampire đó ngay lập tức rụt cổ không dám nghĩ tiếp nữa, ở gần một kẻ biết đọc suy nghĩ người khác thật nguy hiểm.
- Có phải đã bị nhiễm độc không?_ Hyukkyu mơ hồ phán đoán _ Ở đây ngoài mùi của Wooje và Hunter ra thì chẳng còn mùi gì cả?
Y vốn chỉ đang phán đoán nguyên nhân khiến tất cả các Hunter cực mạnh này nằm rạp như thế, tuy nhiên câu nói đó lại vô tình khiến người khác phải nghĩ theo hướng tiêu cực về vai trò của Dã Vương Wooje trong vụ thảm sát này.
- Quay về!
Hắn lạnh lùng ra lệnh, khuôn mặt khẽ nhíu lại khó chịu. Đương nhiên hắn không hề nghi ngờ Wooje, chỉ đang không thoải mái về sự mập mờ trong chuyện này. Có kẻ nào đó đã giết tất cả những Hunter ở đây, điều đó tưởng như đang giúp cho Vampire tiêu diệt kẻ thù truyền kiếp của mình. Thế nhưng ở thế giới ngầm này chẳng có kẻ nào rảnh rỗi và thiếu khôn ngoan đến nỗi xen vào trận chiến giữa Hunter và Vampire như vậy. Hắn không nghĩ Hunter hay Vampire đã gây ra mối bất hoà gì với người sói, phù thuỷ hay quỷ sứ, bởi vậy bọn chúng không thể làm ra chuyện kia. Hơn nữa vụ này còn liên quan đến gươm bạc, thứ vũ khí có thể hạ gục hắn, mà ngoài Vampire và Hunter ra còn ai biết về sự tồn tại của nó đâu. Đã bảo rồi, đây là cuộc chiến giữa Hunter và Vampire, từ trước đến nay thế giới trong bóng tối này luôn có một quy tắc bất di bất dịch: "Nước sông không phạm nước giếng". Vậy thì rốt cuộc kẻ rỗi hơi nào đã xen vào cuộc chiến này?
Hunter là kẻ thù của Vampire, và chỉ được chết dưới tay Vampire mà thôi. Bất luận kẻ gây ra vụ án này là ai, hắn nhất định sẽ không tha!
- Khoan đã! _ Sau khi nghe lệnh của Chúa tể, tất cả đều đang lục đục chuẩn bị phóng về thì đột nhiên, một thứ vô cùng quen thuộc lọt vào mắt Gumayusi khiến cho cậu không thể không kêu lên.
- Chúa tể...cái này... _ Guma nhanh chóng đến bên hắn và giơ ra đôi khuyên tai hình chữ thập màu đỏ, đây là vật Dã Vương luôn đem theo bên mình.
- Ngươi tìm thấy nó ở đâu? _ Hyukkyu đứng bên thấy vậy vội vàng lao tới hỏi. Wooje không bao giờ tháo đôi khuyên tai này ra, có phải nó đang muốn ám chỉ điều gì đấy cho cả bọn không?
- Trong tay... _ Guma chỉ vào một cái xác đầy máu nằm cách đấy không xa _ ...của đứa trẻ đó...
Không hẹn mà gặp, cả Sungyoung, Hyukkyu và hắn đều lao đến chỗ cái xác kia. Một đứa trẻ tầm tám tuổi, trên cổ có một vết cắt rất sâu, có lẽ đấy chính là nguyên nhân khiến nó mất mạng.
- Có phải trong lúc Dã Vương giết nó đã bị nó tóm mất đôi khuyên tai không nhỉ?
Một tên Vampire ngây ngô lên tiếng, và ngay sau đó đã nhận được hàng chục ánh mắt hình viên đạn. Chưa kể đến tội dám nghi ngờ Dã Vương, ngay cả việc tên này không nhớ Dã Vương dùng vũ khí gì để chiến đấu đã đáng chết lắm rồi. Là roi da và móng vuốt, cùng lắm thì lôi cả răng nanh vào, hơn nữa làm gì có chuyện thằng nhỏ kia có thể giật được cả đôi khuyên tai của Wooje mà nắm trong tay như thế chứ.
- Đồ ngu! _ Hyukkyu dí đầu tên Vampire thiểu năng đó một cái, lườm cảnh cáo vài giây rồi quay sang hỏi Sungyoung _ Ngươi có thấy được gì không?
- Ừm... _ Sungyoung chậm rãi nhìn đứa trẻ trước mặt, đôi mắt to tròn của con nhỏ bắt đầu đổi màu trắng dã, đồng tử co hẹp lại. Vì phải nhìn vào tâm tư của kẻ đã chết nên rất khó khăn, thế nhưng vì Wooje oppa, Sungyoung sẽ cố gắng hết sức.
"Oa...xem này, vết thương của U chê lành lại nhanh quá, chỉ mới hai ngày thôi đã như không có gì rồi! U chê giỏi thiệt nha..."
"Hae nhớ U chê lắm...muốn được ôm U chê...hay là U chê không thích Hae nên tự bỏ đi rồi..."
"Thế thì tốt rồi...vậy Hae vẫn sẽ ngồi đợi U chê..."
- U chê? _ Sungyoung khẽ nhăn mặt khi nghe cái tên ấy lặp đi lặp lại trong đầu mình.
- Sao rồi? _ Quỷ nữ trước mặt có biểu hiện như thế khiến hắn cảm thấy tò mò.
- Đứa trẻ này...nhất định phải cứu! _ Sungyoung nghiêm túc ngước lên nhìn hắn _ Đây chính là điều Wooje oppa muốn chúng ta làm. Vẫn chưa quá ba tiếng đồng hồ, vẫn cứu được!
Một phút trầm ngâm suy nghĩ, sau đó thì tất cả đều đồng loạt quay sang nhìn Huyết Vương.
- Chết tiệt... _ Y khẽ nghiến răng xót xa _ ...máu của ta...
Lúc nào gặp lại Wooje nhất định phải đòi bồi thường mới được!
...
- Sanghyeok oppa yêu ngươi...bởi vậy ngươi phải chết...
Phập!
Bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn trong chớp mắt đã găm chắc vào da thịt người đối diện. Từ bả vai truyền đến cảm giác đau buốt cực độ, mắt cậu hoa lên, cả người loạng choạng sắp đổ. Ấy là trong lúc nguy cấp Wangho còn kịp dịch người sang một chút, chứ nếu không những cái vuốt sắc ấy đã cắm thẳng vào cổ họng cậu rồi.
Phụt ~
Ririn tàn nhẫn rút mạnh tay khiến cho máu tươi từ năm cái lỗ nhỏ trên vai Wangho cũng theo đó mà phun ra. Cậu ngay lập tức ngã xuống sàn, bờ vai không ngừng rỉ máu, đau đến nỗi không thể kêu lên một tiếng. Cậu cắn răng lết ra phía cửa với hi vọng có thể mở được nó ra, cho dù khả năng đó thực sự rất thấp.
- Hừ... _ Ririn khẽ nhếch mép khi nhìn cậu loạng choạng đứng lên và với tay về phía cánh cửa. Vẫn còn có sức chạy sao?
Huỵch!
Ririn lao đến túm lấy Wangho và đẩy cậu ngã xuống, ả nhanh chóng ngồi đè lên cậu, thích thú nhìn khuôn mặt xinh đẹp giờ đã trắng bệch ra. Mà khoan, ngay cả lúc gương mặt này không còn sức sống như vậy mà vẫn đẹp thế kia sao? Đôi mắt ả ánh lên một tia ác độc, chính khuôn mặt này đã quyến rũ Sanghyeok oppa, ả phải huỷ nó, nhất định phải huỷ!
Bộpppp...
Luôn là như vậy, những lúc nguy hiểm cận kề thế này chính là thời điểm mà bản năng sống của con người được thể hiện rõ ràng nhất. Wangho thấy đôi mắt tàn độc của Ririn nhìn chăm chăm như muốn rạch đôi khuôn mặt mình ra thì vội vàng thu hết sức lực còn lại mà co gối thụi ả một cái thật mạnh vào bụng. Hiển nhiên Ririn không ngờ được rằng cậu vẫn còn sức mà phản kháng nên ả hoàn toàn bị động.
Dính một thụi như vậy không làm ả đau đớn nhưng lại khiến ả loạng choạng ngã về phía sau. Wangho nhân cơ hội đó đã vươn tay đến cái tủ phía đầu giường, cầm được thứ gì thì ném thứ ấy, cốc nước, lọ thuốc, kéo...bla...bla...Một giây tủi thân cho hành động phản kháng quá mức yếu ớt này, thế nhưng trong tình huống hiện giờ cậu còn có thể làm gì khác chứ? Không thể lao đến trực tiếp đọ sức với ả được. Nhìn xem, mấy cái móng vuốt ấy mà cắm vào người cậu một lần nữa là cậu chết chắc, còn chưa kể ả ta biết phép thuật và cậu lại đang bị thương nữa.
- A...!_ Ririn bị mấy đồ vật tưởng như vô dụng ấy ném đến tối tăm mặt mũi, đến lúc vùng lên đã thấy Wangho bò ra được đến cửa rồi. Cậu đang dùng sức đập cửa thật mạnh, muốn ai đó ở ngoài có thể nghe tiếng đập cửa này mà đến cứu cậu.
- Cứu...cứu... _ Kêu được hai tiếng đã thấy choáng váng đầu óc, Wangho cúi người nhìn xuống, máu đã thấm ướt nửa bên áo. Cậu muốn ngủ quá...
- Sẽ không ai đến cứu ngươi đâu!
Ririn đi về phía Wangho mà nhếch miệng cười, ả một lần nữa đưa bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn lên hướng về phía cậu. Wangho vẫn cố phản kháng, giơ chân định đạp, thế nhưng thật không may là lần này Ririn đã nhanh tay bắt được chân cậu.
Roạt ~
- Aaaaaa...
Năm vết cắt trải dài từ đầu gối đến bàn chân, Wangho chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn rồi gục hẳn xuống. Đau...toàn thân đau...tên khốn kia, ngươi đang ở đâu...tại sao không đến...tại sao...
- Tiếp theo sẽ là gương mặt xinh đẹp của ngươi... _ Ririn đưa cả hai bàn tay ra giơ về phía cậu. Wangho muốn gạt tay ả ra, muốn phản kháng, muốn kêu cứu...nhưng cậu không thể...
- Không yêu...tại sao...muốn nghe...muốn đợi ngươi...ngươi nói với ta...Sanghyeok...Minseok... _ Đầu óc chẳng còn tỉnh táo nữa, cứ nói linh tinh cái gì thế này...
- Chết điiii... _ Đến lúc này còn kêu tên Sanghyeok oppa được, Ririn điên tiết phóng mạnh tay xuống.
Uỳnh!
Rầm...
Cánh cửa bị một lực đẩy cực mạnh nào đó tác động vào trong chớp mắt đã bật tung ra, vừa khéo lại lao đến đúng người Ririn khiến ả cũng theo đó mà bị hất thẳng vào tường. Đầu bị va đập mạnh khiến ả chỉ kịp nhìn người đang đứng ở cửa một chút rồi ngất lịm đi.
- WANGHO!!!
Lao vội đến bên người đang nằm trên mặt đất, hắn mở to mắt bàng hoàng nhìn cậu. Cái gì thế này? Máu... vết thương ở một bên vai, vết rách sâu và dài ở chân phải... cả khuôn mặt trắng bệnh, đôi môi tái nhợt và hơi thở ngày càng yếu đi nữa!!! Hắn thậm chí còn chẳng có thời gian thắc mắc lý do vì sao cậu bị như thế, giờ phút này chỉ chăm chăm ý nghĩ muốn cứu cậu.
Vội vàng bế cậu lên, hắn dùng hết tốc lực của mình mà phóng đến phòng Jihoon. Trái tim co rút dữ dội khi đôi tay cảm nhận được cái lành lạnh và nhớp nháp của máu tươi. Mùi máu càng xồng lên thì đôi mắt hắn càng mờ đi.
Đừng chảy nữa... đừng chảy nữa... ta không muốn...
Thật là ngớ ngẩn phải không? Hắn đang sợ máu, hắn đang sợ thứ mà hắn yêu thích cực kỳ...Máu chảy càng nhiều, hơi thở cậu càng yếu. Hơi thở cậu càng yếu, trái tim hắn càng đau...
Wangho thì đã rơi vào hôn mê từ đời nào, lúc này chỉ còn có thể bất động nằm yên trong vòng tay hắn. Cậu đang yếu lắm rồi, thế nhưng đôi môi lại vẫn không ngừng mấp máy, mấp máy...mấp máy...
- Muốn nghe...ta muốn nghe...muốn...
"Lúc trở về...có chuyện muốn nói với ngươi..."
...
Vụt vụt vụt...
- Hộc hộc...chờ ta với...
Vụt vụt...
- Ya...tên kia...ta đã bảo...
Vụt...
- ĐỨNG LẠI CHO TA!!! _ Wooje vừa quát to ra lệnh vừa giơ tay vung cái roi của mình lên và điều khiển thật khéo léo để nó quấn lấy chân kẻ đang chạy hùng hục trước mặt kia.
Bịch...
Bởi vì đang phóng với tốc độ cao lại vấp phải vật cản nên kẻ đó ngay lập tức khuỵ chân ngã nhào xuống đất, thế nhưng sau đó lại nhanh chóng đứng dậy tiếp tục chạy...
- Moon Hyeonjoon!!! _ Wooje đến lúc này mới đuổi kịp gã, khuôn mặt đỏ bừng lên nửa vì mệt nửa vì bực mình. Nó túm tay gã giật lại rồi trừng mắt nhìn _ Ngươi có bị điên không vậy? Chạy liên tiếp hai ngày hai đêm như thế, ngươi không thấy mệt sao?
- Ngươi không muốn nhanh chóng tìm kẻ đó ah? _ Hyeonjoon trầm giọng nói qua hơi thở. Chỉ cần nghe vậy đã biết, gã hẳn là đang rất mệt mỏi.
- Muốn... _ Wooje nhíu mày _ ...nhưng nếu ngươi cứ như vậy rồi lăn ra chết giữa đường thì ai sẽ giúp ta tìm kẻ đó đây?
- ...Ta sẽ không chết... _ Gã quay mặt đi, chuẩn bị co chân chạy.
- Ai biết được!
Nó gắt lên một tiếng rồi vòng tay qua bụng Hyeonjoon, đẩy nhanh một phát khiến gã ngã ngửa xuống đất. Lợi dụng lúc gã còn chưa hoàn hồn nó đã khẩn trương dùng roi buộc tay mình và tay gã lại với nhau. Ha, để xem ngươi chạy kiểu gì!
- Làm gì thế... _ Hyeonjoon nheo mắt nhìn kẻ đang ngồi trên bụng mình đắc ý với hai cái tay bị buộc chặt vào nhau. Khó hiểu?
- Ta đã nói rồi... _ Wooje nằm xuống cạnh gã _ phải nghỉ ngơi chút đi...ta không muốn phí máu của Hyukkyu hyung một cách vô ích đâu...
Khuôn mặt gã thoáng trầm xuống khi nghe nó nhắc lại chuyện ấy. Tất cả cứ như một giấc mơ, có thể tin được hay không, hiện giờ gã và nó đang đứng cùng một chiến tuyến đấy! Tại sao ư? Tại vì kẻ mà gã cùng nó đang tìm đây, chính là kẻ sẽ đánh thức truyền nhân Hunter Vương dậy...
Đã hai ngày trôi qua kể từ buổi tối định mệnh ấy, thế nhưng gã vẫn còn nhớ như in những cảm xúc kinh hoàng và đau đớn lúc đấy. Tối hôm đó, sau khi đi làm nhiệm vụ trở về, gã đã cực kỳ sửng sốt khi nhìn thấy những anh em của mình đang chém giết lẫn nhau. Mà không, phải nói là chỉ có một tốp khoảng mười Hunter tấn công cả bọn. Những Hunter đó đều như phát điên, ngay cả khi cơ thể đã bị thương rất thê thảm vẫn cố lao vào chém giết. Phần lớn các Hunter đều bị giết mà chẳng kịp hiểu có chuyện gì đang diễn ra. Cũng phải thôi, đều là đồng đội của mình cả...có ai ngờ được...
Gã cũng chẳng ngờ được, cũng không kịp trở tay khi bị một người anh em lao vào tấn công. May mắn là kẻ kia chỉ chém sượt qua ngực gã, sau đó bị gã khống chế. Nhìn vào đôi mắt màu trắng dại đi của Hunter đó, gã lúc ấy mới phát hiện ra, những Hunter như thế này đã bị điều khiển, họ sẽ giết tất cả mọi người ở đây. Hay nói cách khác, nếu gã không giết họ, thì họ sẽ giết gã...
Tuy nhiên Hyeonjoon lại không nỡ xuống tay, gã chỉ đánh họ, cố làm mọi cách cho họ tỉnh. Bởi vì cho dù có là kẻ máu lạnh như Vampire đi chăng nữa, bọn chúng cũng sẽ không giết đồng bọn của chính mình. Gã cảm thấy hối hận, hối hận vì lúc đó đã không giết chúng. Để rồi sau đấy gã phải trực tiếp chứng kiến cảnh đứa trẻ mà mình vô cùng yêu thương bị một trong những Hunter nhiễm độc lia một nhát dao sắc bén vào cổ.
Donghae...
- Lại nhớ đến nhóc con kia sao? _ Wooje quay đầu nhìn gã. Khuôn mặt tên đáng ghét này lúc buồn nhìn thật tội nghiệp, có lẽ nó đã quen nhìn khuôn mặt kia nhăn nhăn nhở nhở rồi...vậy nên bây giờ...có chút khó chịu...
- Ta phản lại Hunter, giúp đỡ Vampire các ngươi... _ Gã nhếch mép cười một cách máy móc _ ...nếu như Donghae không sống lại được...
- ...Thì để ta chết cùng ngươi đi...
Wooje nhìn thẳng vào mắt gã kiên định trả lời. Nếu như vì lý do gì đó mà Hyukkyu hyung không cứu được đứa trẻ kia, gã nhất định sẽ tự sát, khi đó nó nguyện chết theo gã. Bởi vì chính Wooje đã hứa với Hyeonjoon rằng chỉ cần gã nói hết tất cả các bí mật về truyền nhân Hunter Vương cho nó thì Donghae sẽ sống lại. Gã hiện giờ đã mất hết đồng đội, người thân duy nhất chỉ còn Donghae mà thôi, thế nên điều kiện này gã sẽ tuyệt đối không từ chối. Mà đồng ý với điều kiện này cũng có nghĩa là gã phải phản bội lại dòng máu Hunter đang chảy trong người...
- Cũng được... _ Một nụ cười tươi hiếm hoi cuối cùng cũng xuất hiện.
"Mà cái gì hiếm...cũng đều rất đẹp..." Wooje gật gù nghĩ thầm.
...
Hoá ra tất cả những gì trước đây Vampire thu thập được đều là đồ bỏ đi. Cái gì mà truyền nhân Hunter Vương sẽ tỉnh dậy khi nào đã hoàn toàn hồi phục, cái gì mà chỉ cần tìm thấy kẻ đó trước rồi giết là xong chuyện...đến ngay cả chuyện tên truyền nhân đó không phải là một Hunter cũng chẳng biết được thì làm sao Vampire có thể nghĩ ra những bí mật mà Hunter đã che giấu suốt mấy thế kỷ qua. Wooje sau khi nghe Hyeonjoon kể hết ra thì, một bên rủa bọn Hunter thâm độc kín miệng, một bên lại chửi lũ Vampire vô dụng kém cỏi.
Chuyện này, nói đơn giản thì vô cùng đơn giản, nói phức tạp lại thấy nó cực kỳ phức tạp. Mấu chốt của việc truyền nhân Hunter Vương thức dậy chính là, kẻ đó sẽ không tự thức dậy, mà là để cho một phù thuỷ đến đánh thức dùm! Đánh thức bằng cách nào hả? Đơn giản thôi, chỉ cần phù thủy ấy nhỏ một giọt máu của mình vào thanh gươm bạc chết tiệt kia, ngay lập tức linh hồn của Hunter Vương đang ở trong thân xác con người nào đó sẽ tỉnh lại, sau đấy chỉ cần lẩm bẩm nhiệm chú vài phát là gươm bạc sẽ tự động bay đến chỗ chủ nhân. Và rồi tên Hunter Vương đó sẽ xông đến chiến đấu với Sanghyeok hyung yêu dấu của nó.
Sở dĩ đến bây giờ Hunter Vương vẫn chưa hồi sinh là bởi vì trước khi chết kẻ đó đã có di ngôn rằng, hai tháng sau khi Chúa tể Vampire thức dậy mới được phép đánh thức hắn. Tại vì tên Hunter Vương đó muốn Sanghyeok hyung khôi phục hoàn toàn sức mạnh rồi mới cùng chiến một trận ra trò với hyung ấy. Cái này Wooje cũng không cảm thấy lạ lắm, những kẻ có tài năng và sự kiêu ngạo cao ngất ngưởng như nhau thường hành động kiểu công bằng và sòng phẳng vậy. Chẳng phải Sanghyeok hyung cũng thế sao, lúc trước còn nói là muốn Hunter Vương hồi sinh để quyết đấu lại một lần cơ mà...
Lần này Wooje cùng Hyeonjoon đến tìm tên phù thuỷ kia, chính là muốn giết chết tên đó trước khi hắn đến gần gươm bạc. Sau khi trận thảm sát tại khu Hunter Đông diễn ra, gươm bạc đã biến mất. Chắc chắn kẻ gây ra vụ đó cũng biết hết các bí mật về Hunter Vương rồi, lấy đi gươm bạc hẳn là để đánh thức Hunter Vương dậy. Thế nên nó và Hyeonjoon mới cấp tốc đi đến nơi ở của phù thuỷ để tìm cho ra tên ấy, nhất định phải tìm thấy trước kẻ kia. Một bên là lấy một giọt máu, một bên là giết hẳn, khỏi nói cũng biết bên nào khó thực hiện hơn. Mà phù thuỷ...từ trước đến nay Vampire luôn tránh đụng chạm đến loài này...
...
- Hyukkyu ah...
Jihoon đứng tựa vào quan tài vàng trìu mến nhìn kẻ đang nằm bất động phía bên trong. Khuôn mặt người anh yêu nhợt nhạt hẳn đi, thật xót quá. Đã nằm đây được ba ngày rồi, lúc đầu tưởng rằng chỉ cần dùng máu để cứu đứa trẻ kia thôi, ai ngờ sau đó Hyukkyu còn phải dùng máu để giật lại mạng sống từ tử thần cho một Wangho đang hấp hối nữa. Một người là do Dã Vương nhờ vả, một người là do Chúa tể chỉ định, làm sao Huyết Vương của anh từ chối được chứ. Mất khoảng hai bát máu đầy để điều chế thành thuốc uống, vậy nên Hyukkyu mới phải nằm vào đây tĩnh dưỡng này...
Máu của Huyết Vương, nếu con người mà biết được công dụng của nó, ắt hẳn sẽ tìm mọi cách mà bắt bằng được Vampire hoàng tộc này về thế giới của họ. Bởi máu của y không những có thể giúp người chết sống lại, mà còn giúp họ trở nên bất tử. Jihoon cũng là một người bất tử nhờ vào máu của y.
Lưu luyến nhìn khuôn mặt xinh đẹp của chủ nhân một lần nữa, Jihoon mới rời bước ra khỏi căn phòng ấy. Đến giờ cho hai bệnh nhân kia uống thuốc rồi. Đứa trẻ kia vì đã chết trước đó nên nếu có thể sống lại thì cũng hôn mê một thời gian nữa, còn Wangho vì trước đó đã rất yếu rồi nên dù có cứu được chắc sẽ không tỉnh lại ngay đâu. Nghĩ đến chuyện của Wangho, Jihoon lại không kìm được một tiếng thở dài. Quỷ nữ Ririn tại sao lại ngu ngốc đến vậy chứ, cả toà lâu đài này đều biết cho dù Wangho có bị hắt hủi thì vẫn là người rất quan trọng đối với Chúa tể.
Thế mà ả dám ra tay nặng như vậy với cậu, để rồi thu về kết cục thê thảm cho chính bản thân mình. Jihoon có nghe những Vampire thuộc hạ kể lại, Ririn đã bị Chúa tể cắt bỏ đôi cánh, để ả từ giờ trở đi không thể bay lên được nữa, hơn nữa còn bị nhốt dưới hầm kín, cả đời này đừng hòng thoát ra.
Ra tay với Wangho rồi phải chịu kết cục như vậy, có đáng không chứ? Ririn...tại sao lại si tình và ích kỷ quá như vậy...? Jihoon lắc đầu chép miệng. Trong lòng thầm trách Chúa tể thật đào hoa, mà chính bởi đào hoa quá như vậy mới gây ra bao nhiêu là chuyện...
Thế nhưng, chắc chắn Jihoon không ngờ rằng, bản thân mình cũng đào hoa không kém gì Chúa tể...
Mà hậu quả của sự đào hoa anh mang lại, còn nghiêm trọng hơn thế rất nhiều lần...
Quỷ nữ Hanyeon...
.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro