13.
...
Hắn nhìn cậu, không chớp mắt...
Cậu nhìn hắn, chớp chớp mắt...
Căn phòng bỗng chốc trở nên yên lặng một cách rợn người.
...
- Ừm...không đúng sao...?! _ Nhận thấy hắn đang nhìn mình một cách rất nguy hiểm về một khía cạnh nào đó, cậu cúi gằm mặt xuống lẩm bẩm. Nếu như lời nhóc Yesung nói là đúng, tức là cậu là người thương có hắn thật thì lý do ấy phải đúng mới phải.
- Tại sao lại hỏi vậy? _ Hắn cuối cùng cũng lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.
- Thì...ý ta là...ngươi cũng không cần thiết phải làm thế...cách đó...khiến ta không thoải mái... _ Cậu vừa nói vừa dè dặt nhìn hắn, như thể chỉ cần cậu nói lỡ miệng một chút cậu sẽ bị hắn đè ra ăn ngay tức khắc vậy.
- Nếu... _ Khuôn mặt hắn trở nên trầm xuống một chút _ ...ta nói là đúng thì sao?
- Hả? Đúng...đúng à...ừm ~ Có nghĩa là muốn thân mật thật??? _ Câu trả lời hắn đưa ra làm Wangho lúng túng, tự dưng thấy hai má nong nóng, thế là...hắn thích cậu hả? Thích thật sao?
- Nhưng sự thật là vì cách đó khiến ta ăn ngon hơn! _ Hắn chậm rãi găm từng từ vào tai cậu.
- ...!!!!!
Ăn ngon hơn???? Đến giờ cậu mới để ý câu trước hắn có nói "nếu", và câu sau hắn nói "sự thật là", thế có nghĩa nguyên nhân chính xác đơn giản vì hắn muốn thay đổi cách ăn, tận dụng tuyệt đối vật sở hữu này để làm hắn ngon miệng hơn. Không hiểu sao...trong lòng đột nhiên lại bị hẫng một cái.
- Ngươi không thích ta ăn theo cách này sao? _ Hắn tiến đến sát mặt cậu, cố thu hút sự chú ý của đôi mắt đang cụp xuống buồn thiu kia, sau đó đưa ra câu hỏi.
- Ta... _ Cậu ngoảnh mặt ra phía khác tránh ánh nhìn cũng như sự áp sát của hắn _ ...thôi thì ngươi cứ ăn như cách cũ đi, chỉ cần đừng ăn trước mặt ta là được, đằng nào cũng là giết người...
- Không được! _ Hắn phản đối ngay tức khắc. _ Nếu đổi lại cách cũ thì ngươi phải nhìn ta ăn!!!
- Tại sao??!!! Sao cứ nhất thiết phải ăn trước mặt ta??!! _ Cậu kích động mà gào lên.
- Vì như thế rất thú vị! _ Hắn bình thản trả lời cậu.
- ...
Sống mũi cay cay, mắt đỏ lên nhanh chóng, cuối cùng Wangho cũng hiểu thế nào là "ức đến phát khóc". Tuy nhiên vì chút sĩ diện con trai tuổi mới lớn nên cậu cố nhịn, ngăn không cho nước mắt uất ức rơi xuống. Vì thế mà nước mắt đã dâng lên đến nơi rồi mà không rơi xuống, cứ ầng ậc bên trong nhìn đến tội. Thế mà không hiểu sao có kẻ nhìn thấy cảnh như vậy lại nổi lên ác ý, thật sự muốn chọc cho những giọt nước mắt ấy phải rơi bằng được thì thôi.
- Lúc ngươi sợ hãi nhìn rất hay! _ Hắn thích thú nhìn cảnh đôi môi cậu mím chặt, cái mũi đỏ ửng lên, mắt ngập nước mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
Cậu chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, cảm thấy bản thân đúng nghĩa là một món đồ chơi, đồ chơi tiêu khiển cho kẻ khác. Uất ức đến rơi lệ.
- Tại sao... _ Hắn đưa tay nâng cằm cậu lên, say mê ngắm nhìn đôi mắt to tròn ươn ướt của cậu _ ... ngươi không cho ta thấy những biểu hiện khác thú vị hơn của ngươi, biết đâu đến lúc đó ta sẽ thôi không làm ngươi sợ hãi nữa?!
- ... biểu hiện khác?? _ Cậu ngốc nghếch nhìn hắn.
- Như là vui vẻ, hạnh phúc... cười... _ Hắn chợt nhớ đến nụ cười rực rỡ của ai đó hôm nay, liền nhìn cậu chờ đợi.
- Cái đó... _ Wangho ngập ngừng, những cái đó ai mà chả muốn làm, nhưng vấn đề là trong tình cảnh này cậu có muốn cũng khó. Ai mà dám cười đùa vui vẻ trước mặt hắn chứ. Giống như lúc này, đang ngồi nói chuyện với hắn mà cậu đã thấy tim đập chân run kinh khủng rồi, còn bảo cười thì...
- Không làm được sao? _ Mặt hắn dần tối lại, nếu cậu gật đầu coi như là số cậu xui rồi !
Cậu gật đầu thật...
...
...
...
Phịch...!!!
.
.
.
- A... làm gì... làm gì thế!!!!? _ Cậu bất ngờ bị vật ngửa ra giường muốn ngóc đầu lên phản kháng lại bị hắn đè xuống.
- Không làm được mấy cái đó cũng được, ta muốn xem một biểu hiện khác của ngươi!! _ Hắn vừa nói vừa đưa tay nắm vào áo cậu.
- Biểu... biểu hiện gì???!!!! _ Mặt cậu tái mét lại, ngoài mồm lắp bắp, trong lòng cầu khẩn hắn không nói cái mà cậu đang nghĩ đến.
Roạt...!!!!
Hành động thay cho lời nói.
- Á!! Không... khôn ...g.... ưm... _ Cậu kinh hoàng nhìn những mảnh vải mấy phút trước còn được gọi là quần áo, hiện đang nằm tả tơi dưới đất. Cố nhắm tịt mắt chịu đựng sự càn quấy không khoan nhượng đang diễn ra trong khoang miệng mình.
- Ta nhớ cảm giác hôm ấy! _ Hắn buông môi cậu ra, liên tiếp đặt những nụ hôn nóng bỏng lên khuôn ngực đang phập phồng kịch liệt vì thiếu khí của người bên dưới.
- Aaa... không... a _ Cậu giật nãy người tiếp nhận sự va chạm của đôi môi hắn, dùng tay cố đẩy đầu hắn ra, đương nhiên chỉ dùng được một tay, vì cánh tay còn lại vẫn chưa khỏi.
- Ngươi... ư... ngươi dừng lại ngay cho ta... _ Cậu vừa đẩy đầu hắn ra vừa hổn hển nói _ ... ngươi mà còn ... tiếp tục... ta... aaaaaa... cắn lưỡi chết đấy... ưm... bu..ông...
Cậu chưa kịp nói hết câu đã bị hắn ngậm lấy môi, sau đó không kháng cự được mà để hắn trườn lưỡi vào, bắt lấy cái thứ vừa bị cậu dọa cắn mà mút lấy. Đã vậy hắn vừa làm vừa chơi với thứ này, để xem cậu cắn nó như thế nào!!!
Bàn tay nóng ấm nấn ná trước ngực một chút rồi trượt dần xuống men theo đường cong cơ thể cậu chậm rãi lần mò, sau đó dừng lại tại cặp đùi thon dài mà mân mê vuốt ve. Da thịt trắng mịn và mát lạnh như vậy, nếu có thể dùng môi âu yếm thì tuyệt. Chỉ tại con người kia bướng bỉnh quá, nếu hắn thả ra thật, chắc chắn sẽ bị cậu dùng mọi cách để phá hỏng cuộc vui.
- Ưrrr.....ư....
- Cậu giờ ngoài những tiếng vô nghĩa như vậy thì cũng chẳng thế nói được gì thêm nữa, đôi môi hoàn toàn bị hắn nuốt trọn, muốn kêu la rên rỉ gì cũng chịu. Hắn một tay ở dưới đùi cậu mơn trớn, một tay xoa nắn một trong hai phần nhô lên trên ngực, môi lại đang dính chặt lấy môi cậu, Wangho cảm thấy sức lực mình đang từng chút từng chút một bị rút lấy...
- A.... khụ khụ.. _ Hôn cậu một hồi, cuối cùng hắn cũng buông ra, tranh thủ lúc cậu đang cố hớp lấy hơi mà xuống dưới tấn công, không chậm trễ một giây liền đưa thứ đó vào tròng.
- AAAAAAAAA...
Cậu cắn răng ngửa đầu ra đằng sau, cả người ưỡn lên, muốn giãy giụa nhưng chân mềm nhũn chẳng lấy đâu ra sức. Lần thứ ba bị đụng chạm nơi riêng tư, kết quả cũng không khác là mấy, xấu hổ, nhục nhã, tê dại... trong đầu lùng bùng một mớ suy nghĩ, có phải hay chăng cuối cùng hắn vẫn chỉ coi cậu là một món đồ để tiêu khiển, đừng nói là người thương, ngay cả một chút tình cảm cũng không có?!
Cốc cốc cốc!!
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cậu giật mình bừng tỉnh, vội nhỏm dậy đẩy đẩy hắn ra.
- Kệ đi !! _ Hắn gằn giọng rồi mút vào nơi đó thật mạnh khiến cậu rùng mình, ngay lập tức đưa tay lên miệng ngăn tiếng hét của chính mình.
Cốc cốc cốc !!!
- Chúa tể!
Lần này không chỉ có tiếng gõ cửa, một Vampire thuộc hạ dè dặt lên tiếng.
- ...
Bên trong phòng vẫn im lặng không tiếng trả lời, nhưng nếu nghe kỹ hơn một chút có thể thấy tiếng thở dốc. Nơi đó hiện đang được vòm miệng nóng ẩm và cái lưỡi điêu luyện phục vụ nhiệt tình, cậu cắn răng nuốt vào những tiếng rên rỉ, khổ sở gồng người chống lại khoái cảm chết người đang căng tràn trong cơ thể.
- Chúa tể, Huyết Vương muốn ngài ra đại sảnh, các tiểu thư đã trở về...
- Ưm... ưm... ư... hức... _ Bụng quặn thắt lại, cả người giật giật mấy cái rồi tê liệt nằm rũ xuống giường, Wangho ánh mắt mông lung nhìn kẻ trước mặt, đôi môi đỏ mọng mở ra thở cật lực.
Phẩy tay làm biến mất chất lỏng màu trắng dính đầy trên áo mình, hắn quay về phía cửa bình thản nói.
- Lui ra đi, ta biết rồi!! _ Đoạn quay sang nhìn con người đang nằm trần trụi trên giường, khóe môi nhếch lên một chút, sau đó vơ lấy cái chăn cuốn quanh người cậu, bế cậu lên rồi đạp cửa đi thẳng về phía sảnh chính.
- Oái... người làm gì vậy??? _ Cậu đương nhiên không đời nào chấp nhận việc mình trong tình trạng khó nói này mà đi ra ngoài.
-Đã đến lúc để cả tòa lâu đài này biết đến ngươi rồi!! _ Hắn mặc kệ cậu đang vùng vẫy quyết liệt, thản nhiên ôm cậu bước đi.
...
- Sanghyeok oppa... _ Ki Gin khó hiểu nhìn cục chăn vị Chúa tể đáng kính của ả đang ôm. _ ...đó là gì ??
Không chỉ có Ki Gin, sáu quỷ nữa còn lại và toàn bộ Vampire thuộc hạ có mặt tại sảnh chính cũng dùng ánh mắt với đủ lại cảm xúc nhìn kẻ đang rúc vào trong ngực hắn kia.
- Thật là thú vị nha!! ~ _ Shin Tae ôm ôm lấy cánh tay Hyukkyu rồi chu môi hỏi. _ oppa, là tác phẩm của oppa phải không?!
- Thông minh! _ Y đưa tay bũng mũi quỷ nữ đang dựa vào người mình rồi cười sảng khoái.
- Tại sao lại che mặt đi thế kia?! _ Seul Yo, kẻ đang ôm cánh tay còn lại của Hyukkyu cũng lên tiếng. _ Không cho người khác nhìn mặt, thật bất lịch sự!!
- Oppa!!!! _ Ri Rin hậm hực bay lên chỗ ngồi của hắn, định đáp chân xuống nhưng chợt nhớ là chỗ này nếu không được hắn cho phép mà dám tự tiện đứng lên sẽ bị chặt chân ngay lập tức, liền chỉ dám lơ lửng trên không nhìn nhìn... _ Sao lại ôm con người???? Oppa mau buông nó ra đi !!!
- Rin! Ngươi ở trên đó nói linh tinh không sợ Sanghyeok huynh sẽ cắt lưỡi ngươi sao?
Nó lạnh lùng lên tiếng, đã sẵn bực tức trong người nên lời nói ra cũng không được nhẹ nhàng lắm. Tên Hyukkyu dở người đó cho thuộc hạ lên gọi nó về khẩn cấp như thế lâu đài xảy ra chuyện gì hệ trọng lắm khiến cho Wooje phải tức tốc ngừng việc gây gổ với HyeonJoon mà chạy về. Kết quả đúng là làm cho nó tức đến hộc máu mồm, chỉ là việc mấy cô em mang nửa dòng máu Vampire nửa dòng máu quỷ đi chơi xa trở về, và trong đó có một đứa muốn gặp Wooje điên cuồng, lại đúng đứa được Hyukkyu quý nhất mới điên. Vậy là giờ nó phải đứng đấy để con nhỏ đó ôm mình chặt cứng, sau đó lại suýt ngất khi thấy tượng đài lạnh lùng băng giá trong lòng nó hiên ngang ôm một con người ra ngồi tại nơi cao nhất của đại sảnh. Và mọi hi vọng của nó chính thức chấm dứt sau cái nháy mắt đầy ẩn ý của Hyukkyu: "Búp bê của Sanghyeok ấy mà!!!"
- Wooje oppa, oppa đang không vui sao?? _ Sung Young tròn mắt nhìn vào nó, hai tay vẫn ôm chặt cứng.
- Hừ! _ Nó khoanh tay trước ngực rồi lờ đi con nhỏ đó, tiếp tục hướng ánh mắt về phía hai nhân vật chính trên kia.
- Ngươi thấy thế nào? _ Hắn luồn tay vào chăn vuốt má cậu.
- Xin ngươi đấy!! Cho ta về phòng đi mà...
Cậu rụt cổ lại, nhỏ giọng lí nhí cầu xin, mắt nhắm tịt, cả người nóng bừng bừng. Không nóng sao được khi lúc này có cả mấy trăm ánh mắt đang chĩa thẳng vào cậu mà nhìn. Từ lúc hắn bước ra ngoài sảnh chính, Wangho đã biết là hắn không nói đùa, vội vàng kéo chăn vòng qua đầu rồi rúc sâu vào ngực hắn, hai tay túm vạt chăn cố gắng phủ kín cơ thể, chỉ để lộ ra mỗi cái mũi để thở.
Cậu đã cố che để không ai nhìn thấy mặt mình cho đỡ xấu hổ. Thế mà sau một hồi bị trở thành chủ đề chính trong cuộc nói chuyện của những người bên dưới, Wangho cảm thấy lớp chăn mỏng cậu khoác quanh người dường như bị người ta nhìn đến rách cả ra. Thực sự là.... quá xẩu hổ rồi!!!!!
Hắn nhìn con thỏ con đang run rẩy trong lòng mình mà thấy tâm trạng thật thoải mái. Cậu xin tha mà có cái bộ dạng này, e rằng chỉ làm cho người khác muốn bắt nạt thêm thôi. Được rồi, bởi vì biểu hiện bây giờ của cậu rất là tốt nên hắn giữ lời hứa, từ giờ sẽ chẳng bao giờ ăn uống gì trước mặt cậu nữa, có chẳng sẽ dành nhiều thời gian cho những việc tương tự thế này hơn, hiệu quả cao mà không lo tác dụng phụ.
- Sung Young, lên đây! _ Hắn ra lệnh cho quỷ nữ nhỏ tuổi nhất đang dính chặt lấy Wooje đi tới.
- Oppa... _ Đôi cánh đen sải rộng ra, Sung Young nhún người một cái đã lên đến nơi, con nhỏ đứng im chờ hắn ra lệnh.
- Nhìn người này đi!! _ Hắn vạch chăn ra cho Sung Young nhìn vào, Wangho thấy vậy mặt lập tức đỏ bừng lên, lôi lại chăn rúc vào. Hắn nhíu mày khó chịu, nhanh chóng nắm cằm cậu quay ra, sau đó cố định khuôn mặt cậu lại cho con nhỏ kia nhìn.
Khi đôi mắt trong veo tròn tròn ấy hướng về phía mình, Wangho cảm thấy cả người tràn đầy cảm giác thư thái dễ chịu. Đôi mắt đó giống như một hồ nước trong vắt êm dịu, từng ánh nhìn phát ra đem lại cho người ta biết bao sảng khoái phấn chấn. Nếu không phải có đôi cánh đen phía sau lưng kia, có lẽ Wangho đã nhầm tưởng rằng đây là một thiên thần.
- Sao nào?! _ Hắn sốt ruột hỏi.
- Thật thuần khiết! _ Sung Young trả lời mà không chớp mắt, vẫn nhìn chăm chăm vào cậu.
- Gì nữa ?!
- Đẹp!
- Có xứng với ta không?! _ Hắn lại hỏi.
- Sẽ là một đôi hoàn hảo! _ Con nhỏ trả lời rất ngắn gọn, nhưng từng đó cũng đủ làm Wangho sượng chín người, cái gì mà " một đôi hoàn hảo" chứ, đồ chơi với chủ nhân mà cũng tính là một đôi sao??
- Tốt... _ Tâm trạng của hắn lại khác hẳn với Wangho, hài lòng đưa tay nâng cằm cậu lên, rồi chẳng cần biết đến ai, hắn bình thản đặt vào môi cậu một nụ hôn ngọt ngào. Nụ hôn đó ngọt ngào đến nỗi làm cậu mụ mị cả người, quên luôn việc phải đẩy hắn ra. Hai mắt ban đầu mở to, rồi sau đó từ từ khép lại, tim lại làm sao thế này...
Toàn bộ những kẻ bên dưới tròn mắt nhìn lên, đâu đó có những tiếng hít thở sâu, biểu hiện chủ nhân tiếng hít thở đó đã bị chấn động không nhỏ. Và người bị chấn động mạnh nhất có lẽ là Wooje , nó không nghĩ ra bằng cách nào mà Sanghyeok huynh lại thành ra thế chỉ trong thời gian ngắn như vậy. Lần này thì thảm rồi, một đôi chủ nhân búp bê kia đã làm lỗ tai nó căng ra, giờ lại thêm một đôi nữa, chắc phải dọn ra ở riêng thôi.
Trong khi đó Hyukkyu lại thiếu chút nữa đạp hai quỷ nữ đang ôm tay mình ra mà chạy về phòng ôm chầm la hét với Jihoon rằng, chiến dịch kéo Chúa tể xuống bùn thành công mĩ mãn, từ nay khỏi phải dè dặt ai hết!!
Vậy là, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, trong căn phòng này đã có cực nhiều loại cảm xúc. Vui vẻ có, rạo rực có, đau thương có, bất ngờ có...
Ngay cả những ghen ghét đố kị... thật không may cũng đều có...
...
- Minhyung !! Ra ngoài chơi đi, umma đang bận, con có biết nghe lời không vậy?!
Nhưng chẳng có ai với con, con buồn lắm.
- Buông ra, appa phải đi rồi, appa nói con không hiểu ư?!
Một tháng rồi appa không đến, sao mới có hai tiếng đã phải rời đi rồi, con còn muốn chơi nữa mà...
- Umma đánh chết con, đánh chết con!! Sao con dám mở mồm xin lão ta về sống với chúng ta chứ??!!
Con muốn có cả ba lẫn mẹ, con muốn sống với cả hai, tại sao không thể huhu...
- Nếu con còn dám gọi điện cho appa nữa thì không chỉ một cái tát thôi đâu!!!
Appa lâu rồi không đến, côn chỉ muốn nghe giọng cũng không được sao??!!
...
- Mẹ xin lỗi... mẹ chưa bao giờ ghét con cả... Min a... mẹ rất yêu con...
Yêu con sao?! Nếu yêu con sao lại bỏ con một mình như thế này?!
- Đừng mà Minhyung, ta là appa con mà, đừng giết ta, con vẫn rất yêu appa đúng không??
Xin lỗi, nhưng ta hết yêu ngươi rồi...
...
Con người, dòng máu này, tại sao vẫn luôn chảy trong ta... ta muốn trở thành Vampire, ta không muốn dính dáng gì đến con người nữa...
Bóng đen mờ mịt khắp nơi, một chút ánh sáng cũng không có, đây là đâu?! Trái tim ta à?? Nó đã đen tối và độc ác như vậy sao? Tốt lắm! Nhưng một trái tim của Vamppire, hình như phải đen hơn cơ, ta vẫn chưa đủ ác?? Bản tính lương thiện vẫn còn... vậy nên không thể hoàn toàn trở thành Vampire sao?
Ta không muốn, con người... Vampire... con người... Vampire... con người... Vampire...
Trái tim ta có lẽ không đủ đen, nhưng nó lại luôn rất lạnh lẽo, cuộc sống hiện giờ chỉ làm cho trái tim này ấm lên một chút... không thể xua đi hoàn toàn cái lạnh băng này được...
Ta đang thấy gì, một bàn tay nóng ấm, nắm vào tay ta. Thật ấm áp! Ngươi có thể giúp ta làm ấm trái tim này sao? Vậy thì tốt quá... Nhưng... là con người sao??? Không!! Ta không muốn sự giúp đỡ của con người?? Ta căm ghét con người!! Đi đi!! ĐI ĐI !! ĐI ĐI!! ĐI ĐI!!!
...
- Aaaaaaaaa... _ Gumayusi bật dậy la lớn, cả người ướt đẫm mồ hôi. Những giấc mơ ám ảnh như vậy là chuyện thường tình, nhưng sao lần này lại xuất hiện người lạ. không thể nhìn kỹ mặt, chỉ nhớ rằng người đó có bàn tay ấm áp. Con người...
- Ngươi... ngươi tỉnh rồi...
- Hả?! ... Soo Chan?! _ Gumayusi nheo mắt nhìn kẻ trước mặt, ngúc ngắc một chút, ngó thấy đôi cánh đen sau lưng mới nhớ tên kẻ này. Một trong bảy nữ quỷ đây mà, và nhất là đang có ý với Guma nữa chứ._ Sao ngươi lại ở đây?!
- Ưm... _ Soo Chan ngập ngừng khi thấy khi thấy Gumayusi nhìn mình _...bọn ta trở về...Vampire bảo mẫu nói ngươi đang dưỡng thương ở đây...vết thương của ngươi...
- Khỏi rồi! _ Gumayusi gạt chăn đứng lên, thật không nghĩ vết thương lần này là vì có một nửa dòng máu người nên mới có thể bình phục được. Trớ trêu thật! _ Dã Vương đâu? Ngài đã trở về chưa?
- Đã về, mọi người hiện đang ở sảnh chính bàn bạc về lễ trưởng thành đêm mai.
- Lễ trưởng thành sao? Đúng rồi, may mà không bỏ lỡ...
Gumayusi lầm bầm, cái lễ này cứ 100 năm mới tổ chức một lần, là để cho những lớp Vampire đủ tuổi đi săn thử sức mình. Nếu vượt qua thử thách được đưa ra coi như chính thức trở thành Vampire, mỗi tuần một lần có thể thoải mái ra bên ngoài săn mồi. Đối với một Vampire mà nói đây là cột mốc quan trọng nhất, gì chứ, mang tiếng là Vampire mà không được cho đi săn mồi thì thật là thảm hại. Cái đấy là Gumayusi nghe Dã Vương nói qua, chứ thực chất nó thế nào Guma cũng không rõ, vậy nên ngày mai chắc chắn sẽ đi xem, dù sao cơ thể này cũng chẳng còn đáng lo nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro