Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Cổ họng Wangho khô khốc.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong từng thớ cơ của mình.

Dù không quay đầu lại, cậu vẫn có thể cảm giác được—có ai đó đang đứng ngay sau lưng cậu.

Không phải là một người bình thường.

Mà là một thứ gì đó.

Wangho cố giữ bình tĩnh, nhưng hơi thở cậu đã bắt đầu trở nên gấp gáp.

Sanghyeok siết nhẹ vai cậu, như một lời nhắc nhở.

“Nhắm mắt lại.”

Giọng hắn trầm thấp, không to hơn một tiếng thì thầm.

Nhưng Wangho nghe theo ngay lập tức.

Cậu nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình.

Một giây. Hai giây. Ba giây…

Cảm giác lạnh lẽo sau lưng vẫn không biến mất.

Từng tế bào trên cơ thể cậu như đang gào thét, mách bảo rằng thứ đó vẫn đang ở đó.

Hắn muốn gì ở cậu?

Chỉ đơn giản là quan sát? Hay… là một thứ khác?

---

Wangho không biết bao lâu đã trôi qua.

Có lẽ là một phút.

Có lẽ là lâu hơn.

Nhưng rồi, cậu nghe thấy một tiếng bước chân khẽ vang lên.

Sau đó là một tiếng cười nhỏ.

“Cậu bé này… thú vị thật đấy.”

Giọng nói kia khiến Wangho đông cứng.

Nó không hề giống giọng của một con người.

Nó vang vọng, méo mó, như thể không thuộc về thế giới này.

Lồng ngực Wangho siết chặt.

Bản năng của cậu gào thét rằng chạy ngay đi!

Nhưng Sanghyeok vẫn giữ chặt vai cậu, không cho cậu nhúc nhích.

Hắn đang chờ đợi.

Chờ thứ đó rời đi.

Một khoảng im lặng kéo dài.

Rồi—

Ầm!

Có thứ gì đó vừa lao thẳng về phía bức tường bên cạnh cậu.

Wangho có thể cảm nhận được rung động truyền qua nền đất.

Cậu siết chặt tay.

Đừng hoảng sợ.

Đừng nhìn.

Đừng để nó nhận ra sự sợ hãi của mình.

Một hơi thở lạnh buốt phả qua gáy cậu.

Wangho cảm giác từng sợi tóc trên người mình dựng đứng.

Nhưng cậu vẫn cắn răng, không mở mắt.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Rồi, sự lạnh lẽo chợt biến mất.

Không còn tiếng động nào nữa.

Không còn hơi thở phía sau.

Không còn ai theo dõi cậu.

Nó… đã rời đi?

Cậu khẽ mở mắt, ánh đèn mờ nhạt của con hẻm khiến mọi thứ trông càng trở nên đáng sợ.

Wangho chậm rãi quay đầu, nhưng đằng sau cậu không có ai cả.

Chỉ có Sanghyeok vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh như băng.

Hắn nhìn theo hướng mà thứ đó vừa rời đi, ánh mắt sâu thẳm đến đáng sợ.

Rồi hắn hạ mắt xuống nhìn cậu.

“… Cháu có ổn không?”

Wangho há miệng, nhưng cổ họng cậu khô khốc, không thể phát ra tiếng.

Cậu đã từng nghĩ mình là người gan dạ.

Nhưng vừa rồi, cậu nhận ra một điều.

Cậu chưa từng thực sự hiểu thế giới này đáng sợ đến mức nào.

---

Wangho rời khỏi con hẻm mà không nói một lời.

Cậu không quay đầu lại, cũng không hỏi Sanghyeok bất kỳ điều gì.


Có ý tưởng là t viết nên đừng có hoii🫵

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fakenut