Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lá ngô đồng rơi 2


Chấp niệm tựa hồ là sự tồn tại kỳ quái nhất trên đời. Han Wangho trước đây luôn từ chối việc hẹn hò dù có rất nhiều người yêu thích cậu, nam nữ đều không thiếu. Nhưng chấp niệm giống như một sợi dây trói, mảnh mà sắc bén, cản trở con đường phát triển tình cảm trong lòng Han Wangho.

Nhưng bây giờ, sợi dây đã đứt. Han Wangho chợt nhận ra rằng cậu và Lee Sang-hyeok sẽ không thể có tương lai.


1. Người đàn ông này là luật sư, đồng nghiệp của Park Jae-hyuk, trẻ tuổi đẹp trai, phải lòng Han Wangho ngay từ cái nhìn đầu tiên. Han Wangho bất ngờ không từ chối, và cả hai đã thiết lập mối quan hệ trong vòng ba ngày kể từ khi biết nhau.

Họ cùng nhau đi xem phim vào buổi hẹn hò đầu tiên, sau đó tạm biệt nhau ở tầng dưới tại tòa nhà của Han Wangho.

Thành thật mà nói, cuộc chia tay giữa Lee Sang-hyeok và Han Wangho năm đó không được đàng hoàng cho lắm. Chưa kể đến việc Lee Sang-hyeok hình như sau khi chia tay còn đi nói xấu Han Wangho nên sau này cậu mới bị mọi người biết đến như một kẻ cặn bã.

Nhưng khi Han Wangho bước ra khỏi thang máy và nhìn thấy Lee Sang-hyeok đang ngồi bệt dưới đất trước cửa nhà mình, cậu vô cùng choáng váng.

Đây là lần đầu tiên Han Wangho trực tiếp cảm nhận được cuộc sống mới của Lee Sang-hyeok. Những từ mà cậu nghe người khác kể lại không thể rõ ràng được bằng bộ đồ đắt tiền anh đang mặc.

Khi lời cầu hôn của anh thành công, Lee Sang-hyeok sẽ bị ràng buộc với một người khác suốt đời. Họ sẽ trở thành một cặp đôi hạnh phúc và khiến nhiều người phải đỏ mắt ghen tị.

Người yêu bốn năm trước dường như không thay đổi nhiều, anh vẫn không giỏi ăn nói, ánh mắt chỉ bình thản nhìn cậu. Nhưng mọi thứ kì thực đã thay đổi, bộ vest đắt tiền mà Lee Sang-hyeok mặc là của một thương hiệu mà Han Wangho chưa từng thấy trước đây.

Bốn năm là khoảng thời gian đủ để họ trở thành những người hoàn toàn xa lạ với cuộc đời nhau.

Bốn năm quá dài, dài đến nỗi Lee Sang-hyeok có thể có vô số bạn gái. Bốn năm cũng rất ngắn, ngắn đến mức Han Wangho gần như luôn đứng yên ở một chỗ.

Han Wangho chợt nhận ra, bọn họ ngay cả câu nói "Đã lâu không gặp" cũng không thể nói được với nhau.

Khoảng cách từ thang máy đến cửa chỉ có chục bước, nhưng dường như họ đã đi suốt cả bốn năm.

...

Lee Sang-hyeok vẫn nhớ câu hỏi cuối cùng của Bae Seong-ung nói với anh trên xe, tại sao nhất định phải là Han Wangho?

Lee Sang-hyeok lúc đó cũng nghĩ, thế giới rộng lớn như vậy, sẽ luôn có thể gặp được những người phù hợp khác, nhưng tại sao lại phải là Han Wangho?

Nhưng bây giờ, khi Han Wangho chỉ đơn giản là đi về phía anh, và công trình nội tâm mà Lee Sang-hyeok đã cố gắng xây dựng dành cho cuộc sống mới trong bốn năm qua đã hoàn toàn sụp đổ. Cậu ấy chỉ đứng đó và không hề làm gì cũng đáng giá hơn hàng ngàn người khác.

Chỉ cần là Han Wangho ở đây, Lee Sang-hyeok sẽ không thể nhìn đến lựa chọn nào khác.

Anh ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt còn đọng lại trong những giấc mơ của anh.

"Wangho, đã lâu không gặp."





2. "Tại sao anh Sang-hyeok lại ở đây?"

Han Wangho nắm chặt tay, đứng nhìn anh từ đằng xa.

"Vợ sắp cưới của anh đã bỏ rơi anh rồi."

Câu trả lời bất ngờ. Câu trả lời của Lee Sang-hyeok hoàn toàn không liên quan đến câu hỏi khiến Han Wangho vô cùng bối rối.

"Cái gì cơ?"

"Em nên an ủi anh."

Lee Sang-hyeok từ dưới đất đứng lên, ánh mắt của Han Wangho dõi theo chiều cao của anh từ dưới lên trên cho đến khi cao hơn cậu một cái đầu.

Giọng điệu của anh vụng về và nghiêm túc. Han Wangho gần như bật cười trong tiềm thức. Lee Sang-hyeok luôn như vậy, toàn những suy nghĩ kì quái, khôn ngoan nhưng vẫn cực kì trẻ con.

Khuôn mặt thanh tú của bạn trai cũ hiện lên nụ cười, cái miệng vẫn sắc bén như trước.

"A~ Xem ra cô gái ấy rất thông minh đấy, cuối cùng đã nhận ra bộ mặt thật của anh rồi sao."

"Em không mời anh vào trong nhà ngồi sao?"

Lee Sang-hyeok không quan tâm đến câu nói móc mỉa của Han Wangho, vẻ mặt bình tĩnh và không hề có dấu hiệu nào cho việc chịu đựng nỗi đau của cuộc tình tan vỡ.

"Tất nhiên là em có thể làm ơn làm phước một chút. Dù sao thì anh trai hôm nay đã phải tổn thương rất nhiều rồi nhỉ?"

Cậu nở một nụ cười rất đặc trưng, ​​đó là đặc điểm khiến mọi người đều yêu quý Han Wangho.

"Em nên an ủi anh."

Lee Sang-hyeok vẫn cứng đầu với câu nói này.

Han Wangho rất tức giận. Thành thật mà nói, cậu không hề muốn gặp Lee Sang-hyeok chứ đừng nói đến việc trở thành người an ủi cho mỗi quan hệ tan vỡ của anh.

Cuộc sống mới mà cậu sắp bắt đầu cuối cùng đã bị Lee Sang-hyeok vô tình phá vỡ. Những chấp niệm lại quay trở lại.

"Em vốn là muốn an ủi anh Sang-hyeok ấy. Nhưng hiện giờ chuyện tình yêu của em rất thuận lợi, chỉ sợ là không thể hiểu được cảm giác của anh rồi!"

Han Wangho cố tình nói để trả đũa. Cậu cho Lee Sang-hyeok xem túi quà trên tay, trông rất vui vẻ.

Lee Sang-hyeok đương nhiên biết cậu đang tính làm gì. Bae Junsik là nột người rất được việc, chỉ cần vài câu nói là có thể moi ra mọi thông tin từ Song Kyung-ho.

Đây là mối tình đầu và cũng là buổi hẹn hò đầu tiên của Han Wangho sau khi chia tay vào 4 năm trước. Đương nhiên là mối quan hệ mới chớm nở này làm sao có thể chống đỡ được sự tấn công ác ý của anh chứ.

"Đấy có phải là người vừa đưa em về không?"

Cánh cửa vừa mở ra, Lee Sang-hyeok đi thẳng vào thay giày cứ như đây là nhà của chính mình vậy.

Han Wangho phải đi theo phía sau âm thầm trợn mắt, nhưng giọng điệu lại giả vờ vui vẻ.

"Tất nhiên rồi, chẳng phải anh ấy rất đẹp trai sao? Bọn em đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên đấy."

"Ừm."

Lee Sang-hyeok thản nhiên trả lời và nhìn quanh phòng khách của Han Wangho trong khi thay giày.

Gối tựa ném linh tinh, chồng truyện tranh bừa bãi, hàng loạt tượng của các nhân vật hoạt hình, mọi thứ đều lộn xộn nhưng mang đậm phong cách cá nhân của Han Wangho.

Đó là dấu hiệu của cuộc sống độc thân.

"Anh ta đã tặng em cái gì?"

Sau khi khảo sát môi trường xung quanh xong, Lee Sang-hyeok quay lại chú ý đến túi quà.

Đó là một chiếc hộp rất nhỏ có thắt nơ bên trên, có thể thấy được ý định của người tặng.

"Đó là một chiếc cốc sứ."

Han Wangho treo áo khoác lên móc áo, đặt chiếc hộp lên bàn cà phê.

"Anh có thể xem qua được không?"

"Được thôi."

Công bằng mà nói, Han Wangho thực ra không biết Lee Sang-hyeok đang tính làm gì, nhưng vì cả hai đều là người yêu cũ và có thể trở thành kẻ thù bất cứ lúc nào nên việc đối đầu khi gặp nhau là điều khó tránh khỏi.

Han Wangho gần như không muốn thua trong cuộc chiến này, đặc biệt là trước mặt Lee Sang-hyeok.

Cậu vào bếp lấy sữa chua, khi quay lại thì thấy bạn trai cũ đang cầm chiếc cốc sứ xem xét kỹ lưỡng.

"Rất đẹp."

Lee Sang-hyeok, người vẫn luôn quý trọng lời nói như vàng, lại chủ động khen ngợi món quà.

"Em cũng thấy thế. Anh có muốn uống..."

Trước khi kịp nói từ sữa chua, Han Wangho bất lực nhìn Lee Sang-hyeok buông tay, chiếc cốc sứ xinh đẹp từ trên cao rơi xuống sàn, vỡ tan thành từng mảnh trong giây lát.

Han Wangho sửng sốt, khó có thể tin nhìn kẻ chủ mưu.

"Anh đang làm cái gì thế!"

"Anh xin lỗi, anh không cố ý."

Bạn trai cũ lộ ra vẻ ngây thơ, ánh mắt vô cùng chân thành.





3. "Anh thực sự không hề cố ý."

Lee Sang-hyeok giải thích mà không thay đổi vẻ mặt, cố gắng khiến Han Wangho thay đổi ý định đuổi anh ra khỏi nhà. Nhưng hiển nhiên, chủ nhà lại vô cùng quyết tâm.

"Thực xin lỗi, đã muộn rồi, anh Sang-hyeok cũng nên về đi."

"Nhưng anh rất buồn."

Anh lại cố gắng chơi lá bài tình cảm, nhưng bên kia đơn giản từ chối.

"Không phải việc của em."

Han Wangho đang cố gắng đẩy nốt nửa người của anh ra ngoài cửa. Nhưng cậu không bao giờ nghĩ rằng Lee Sang-hyeok đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu, đóng cửa một cách dễ dàng và ấn cậu ngồi xuống ghế sofa.

Hay lắm, điều này cho thấy sự cố gắng tập tành của Han Wangho trong bốn năm qua đều là vô ích.

"Anh đang làm gì thế!"

Han Wangho rõ ràng là rất tức giận. Sau khi cậu cố gắng thoát ra khỏi bàn tay ma quỷ kia, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn anh.

"Anh chỉ muốn em an ủi anh thôi."

Lee Sang-hyeok nhìn vào mắt cậu, anh đã nhìn thấy đôi mắt luôn mỉm cười hàng ngàn lần trong giấc mơ của mình.

Khoảng cách giữa họ gần đến mức Han Wangho thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Lee Sang-hyeok phả trên cổ và vai mình.

"Ha! Quả nhiên là anh Sang-hyeok!"

Mặc dù tình thế không mấy lạc quan đối với cậu nhưng Han Wangho vẫn cố gắng mạnh miệng.

"Anh bị vị hôn thê bỏ rơi liền mò đến chỗ của bạn trai cũ để tìm an ủi. Anh thực sự là một thiên tài có suy nghĩ khác người đấy!"

Lee Sang-hyeok vẫn bướng bỉnh như một đứa trẻ với giọng điệu cương quyết và nghiêm túc.

"Em nên an ủi anh."

"Ah, siba!"

Han Wangho không nhịn được phải chửi bậy.

"Cho nên, hôm nay anh đột nhiên tới đây, đột nhiên làm hỏng quà của em, chỉ là vì muốn em an ủi anh thôi sao?!"

Lee Sang-hyeok sửng sốt một lúc, anh nhìn vào mắt Han Wangho và chân thành nói:

"Anh còn chưa ăn tối, em có thể nấu mì cho anh có được không?"

Han Wangho đã hoàn toàn chịu thua.





4. Dĩ nhiên là không có chuyện cùng nhau ăn bữa tối tâm tình, Han Wangho mang mì đến cho Lee Sang-hyeok và giận dữ bảo anh ăn xong nhớ rửa bát rồi vào nhà tắm.

Đầu óc cậu bây giờ quá hỗn loạn, đêm nay đã rất khó hiểu đối với cậu. Han Wangho hiện tại không muốn nói chuyện với Lee Sang-hyeok.

Nhưng rõ ràng là đêm nay vẫn còn có thể hỗn loạn hơn nữa.

Khi vừa thay đồ ngủ và bước ra khỏi phòng, cậu đã nhìn thấy Lee Sang-hyeok đang ngồi trên ghế sofa đọc truyện tranh.

"Đã muộn rồi, anh Sang-hyeok thực sự nên về đi."

Nhìn đồ đạc đã được sắp xếp gọn gàng trong bếp, Han Wangho rất muốn mau chóng đuổi người đi.

"Được."

Lee Sang-hyeok bất ngờ đồng ý một cách dễ dàng. Nhưng khi bước tới cửa, anh dường như nhớ ra điều gì đó.

"Vừa có một cuộc gọi đến từ số lạ. Anh đã giúp em trả lời nó rồi."

"Số lạ nào?"

Han Wangho cảm thấy có chút kỳ quái. Điện thoại di động công việc và cá nhân của cậu luôn tách biệt. Số điện thoại lạ có thể gọi cho cậu vào đêm khuya cũng không nhiều.

"Nó bắt đầu bằng 138."

Lee Sang-hyeok dường như đang cố nhớ lại.

Han Wangho đột nhiên có dự cảm không tốt, gần đây số điện thoại này chỉ có một người liên lạc, đó là bạn trai mới xác nhận mối quan hệ ngày hôm nay. Cậu thậm chí còn chưa có thời gian đổi tên lưu trong danh bạ.

"Anh đã nói gì với anh ấy?"

"Không có nói gì sai cả."

Lee Sang-hyeok có vẻ đang hồi tưởng một cách nghiêm túc.

"Người đàn ông đó hỏi anh là ai. Anh nói anh là bạn trai cũ của em. Anh ta hỏi em đang ở đâu, anh trả lời là em đang đi tắm."

Hai câu này hàm chứa nhiều tin tức đến nỗi Han Wangho nhất thời sửng sốt, thậm chí không biết nên nói cái gì.

Lee Sang-hyeok vô tội và Lee Sang-hyeok thực sự không hề hoảng sợ chút nào.

Han Wangho gần như nóng lòng mở điện thoại ra, tin nhắn bên trong thông báo mối quan hệ còn chưa bắt đầu của cậu đã chính thức kết thúc.

Sự hiểu biết ngầm giữa những người trưởng thành khiến người ở đầu bên kia điện thoại dễ dàng suy đoán được chuyện gì đã xảy ra và anh ấy đã nói chia tay dù chỉ chưa đầy 6 tiếng đồng hồ kể từ khi họ xác nhận mối quan hệ.

Lee Sang-hyeok không khỏi nhếch đôi môi mèo lên, khiến Han Wangho mất đi sự tỉnh táo cuối cùng. Cậu nhặt chiếc gối trên ghế sofa và nghiến răng đập xuống.





5. "Anh xin lỗi, anh đã làm hỏng việc của em."

Lee Sang-hyeok ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt không hề hối lỗi một chút nào.

"Ha, anh Sang-hyeok, có phải vì cuộc sống tình cảm của anh quá khó khăn nên mới không thể chịu đựng được tình yêu ngọt ngào của em hay không!"

Giọng điệu của Han Wangho nói với Lee Sang-hyeok rằng bây giờ cậu đang rất tức giận.

"Dĩ nhiên là không phải."

Lee Sang-hyeok nhanh chóng phủ nhận điều đó, và sau khi vẻ mặt của Han Wangho dịu đi, anh mới nói thêm:

"Anh không nghĩ giữa hai người có thứ gọi là tình yêu chứ đừng nói đến ngọt ngào."

Lần này Han Wangho thực sự muốn giết người.

...

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của bạn trai cũ, Lee Sang-hyeok cuối cùng cũng ngừng trêu chọc cậu.

"Đổi lại anh có thể đền cho em một người bạn trai."

Han Wangho nhướng mày khó tin.

"Anh Sang-hyeok định lấy thân bồi thường cho em đấy à?"

"Đương nhiên, anh cảm thấy chúng ta rất hợp nhau. Ít nhất anh so với vị luật sư kia còn thích hợp hơn nhiều."

"Hả?"

Han Wangho dường như nhìn thấu mọi thứ,

"Em nhớ là chưa bao giờ nói với anh rằng bạn trai em là luật sư."

Lee Sang-hyeok không hề hoảng sợ, anh đẩy kính lên và nhìn thẳng vào mắt Han Wangho.

"Là anh tự suy luận, là lập luận có cơ sở. Hơn nữa, bây giờ anh ta không phải bạn trai của em. Mà là bạn trai cũ."

Bỏ qua sự xàm xí về việc suy luận,  Han Wangho không khỏi trợn mắt, cậu có thể cảm nhận được Lee Sang-hyeok đã chuẩn bị mọi việc từ trước, cậu giờ chỉ muốn xem xem bạn trai cũ rốt cuộc là muốn làm gì mà thôi.

"Vậy hôm nay anh tới đây là vì anh thực sự muốn quay lại với em."

"Nói chính xác là anh muốn cưới em."

"Ah?"

Han Wangho lại bối rối. Cậu tưởng mình đã làm chủ được tình thế nhưng lại không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào cái bẫy do Lee Sang-hyeok bày ra ngay từ đầu.

"Tại sao?"

Han Wangho không hiểu nổi.

"Người nhà anh đều biết anh sắp kết hôn. Hơn nữa, bà nội anh cũng rất thích em. Mà gia đình bên em cũng đang thúc ép không phải sao?"

Lee Sang-hyeok đưa ra lý do của mình rất hợp lý và khách quan, Han Wangho không tìm ra được điều gì sai trái. Suy cho cùng, hôn nhân đồng giới hiện đã hợp pháp và phổ biến, và không còn lý do gì để trì hoãn vấn đề hôn nhân của anh nữa.

Nhìn thấy cậu im lặng, Lee Sang-hyeok biết bước đầu đã thành công.

"Mẹ em vốn rất thích anh. Em sẽ không cần lo lắng xử lý quan hệ cá nhân với gia đình và bạn bè vì bạn bè của chúng ta đều quen biết nhau."

Điều kiện này rất hấp dẫn, mặc dù Han Wangho luôn được người khác yêu thích, nhưng vấn đề mối quan hệ giữa các cá nhân vẫn cực kì phức tạp.

Cuối cùng, Lee Sang-hyeok đã lộ ra con át chủ bài của mình,

"Sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em. Anh sẽ đưa thẻ lương của anh cho em để em muốn làm gì thì làm."

Ba điều kiện này đều có lợi cho Han Wangho, cậu không có lý do gì để từ chối. Chỉ là cậu không thể hiểu được lý do tại sao Lee Sang-hyeok lại làm như vậy.

"Anh ơi, anh định bạo hành em sau khi kết hôn phải không?"

Lee Sang-hyeok thích thú,

"Chà, đây có phải là cách suy nghĩ của Wangho về anh không?"

"Em sợ anh sẽ trả thù em."

Han Wangho gần như nghĩ đến những lời đồn thổi do Son Siwoo và những người khác lan truyền, dù sao danh tiếng cặn bã của cậu giờ đã được mọi người biết đến rộng rãi.

Lee Sang-hyeok chế nhạo,

"Wangho cũng biết mình đã làm nhiều chuyện sai trái với anh sao?"

"Em không có. Rõ ràng anh Sang-hyeok mới là người luôn lạnh lùng và xa cách mỗi khi chúng ta cãi nhau!"

Han Wangho bất mãn muốn bào chữa cho chính mình.

Lee Sang-hyeok sững sờ một lúc, như thể anh chưa hề nghĩ đến việc này.

"Anh hứa sẽ thay đổi trong tương lai."

"Em muốn có rạp chiếu phim dưới lòng đất sau khi chúng ta kết hôn."

Han Wangho đưa ra yêu cầu duy nhất của mình.

"Tất nhiên, em cũng là chủ nhân khác của căn nhà mà."

Fin.

* Truyện "Lá ngô đồng rơi" đến đây là hết rồi nha. Thực sự là hết r đó!! =]]] vẫn còn 1 ngoại truyện ngăn ngắn nữa thôi. Mong mn đọc truyện vui vẻ nhé*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro