Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ác quỷ nên giấu đôi cánh của mình trên Thiên đàng 1

Tên truyện: 【壳花】恶魔在天堂要藏好翅膀

Tác giả: 关于我

Link lofter: https://meeeeeeeeow.lofter.com/view

...

* Tổng lãnh thiên thần Lee Sang-hyeok x Ác quỷ tập sự Han Wangho

...


01

Han Wangho gần như là một thiên thần.

Thiên thần tập sự.

Cậu là một trong những sinh viên năm nhất của Lớp Trung cấp Giáo dục Cơ bản Phổ thông Thiên Đàng thứ 736294. Ở ký túc xá số 6893, bạn cùng phòng là Park Jae Hyuk. Han Wangho cho rằng cậu ta không được thông minh cho lắm, và điều may mắn là cậu ta đúng thật không được thông minh lắm.

Han Wangho mặc áo đồng phục thiên thần màu trắng, ngồi trên ghế dùng lược mềm cẩn thận chải cánh, đung đưa hai chân, miệng ngâm nga một bài hát. Suy nghĩ của cậu rất không giống một thiên thần: Bạn cùng phong là một kẻ ngốc cũng tốt. Chắc chắn sẽ không phá hỏng kế hoạch to lớn của cậu.

"Wangho, mày điệu đà quá đấy!" Park Jae Hyuk nhìn một bàn đầy các loại tinh dầu cùng lược chải lông của Han Wangho và cảm thấy hơi sốc trước sự giàu có của bạn mình.

Han Wangho kỳ quái nhìn cậu ta. "Đôi cánh là tài sản quan trọng nhất của thiên thần nên chúng ta phải chăm sóc nó thật tốt còn gì?"

"Haha, lời của mày nghe giống hệt như những gì mà bọn ác quỷ không lông vũ ở dưới địa ngục thường hay nói."

Han Wangho suýt chút nữa đã nghẹn chết.

Han Wangho tập trung chải lông thật kỹ.

Han Wangho cảm thấy đau khổ và nhặt chiếc lông vũ bị rụng lên.

Han Wangho rút nhật ký ra ghi hận.

Ngày thứ 8 cải trang thành thiên thần, thời tiết: nhiều mây

Park Jae Hyuk làm tôi vô cùng khó chịu. Tôi sẽ nhổ cả chục sợi lông của cậu ta trước khi rời đi, chắc chắn đấy!


02

Được rồi, phải thú nhận là Han Wangho không thể biến thành một thiên thần.

Cậu là một ác quỷ.

Những con quỷ độc ác, đen tối, xảo quyệt, với những động cơ thầm kín đã bay ra khỏi địa ngục và lẻn vào thiên đàng.

Một ác quỷ tập sự.

Han Wangho ôm chiếc túi bằng da sang trọng đựng đôi cánh thiên thần đắt tiền được làm riêng cho cậu mà xoa lấy xoa để. Cậu cảm thấy những tên người chim hôi hám này thật nhàm chán và kiêu ngạo. Nhưng điều đó không thể phủ nhận được là đôi cánh của họ thực sự thoải mái, chạm vào thì siêu siêu dễ chịu, còn thích hơn cả việc vuốt ve chú mèo con mà cậu nuôi trong văn phòng của anh trai.

Nó mềm đến mức Han Wangho chỉ muốn vùi mặt vào trong đó xoa xoa, cảm giác vui sướng đến nỗi cái đuôi của ác quỷ phải lòi ra, quấn quanh đùi cậu hết lần này đến lần khác.

Thật muốn nuôi lấy một con.


03

Gửi người anh trai thân yêu nhất của em, Kyung-ho, ác quỷ thượng cấp.

Em đã thành công lẻn vào Thiên đàng và thu thập được một tin tức then chốt: người chim hôi hám không phải là ngày nào cũng chải cánh. Rõ ràng là nội dung sách giáo khoa ở Địa ngục của chúng ta rất cần được cập nhật, nguyền rủa những kẻ làm sách mà không chịu tìm hiểu.

Trên đây mọi việc vẫn ổn, tạm thời em vẫn chưa bị nghi ngờ gì. Làm sao mà một chủng tộc suốt ngày chỉ biết bay lượn, ca hát, không có một chút IQ nào có thể phát hiện ra em chứ! Nhưng năng lượng cần thiết cho vòng hào quang giả trên đầu đã cạn kiệt.

Em đang gấp lắm, anh ơi, anh không muốn phải lên tận thiên đàng để đón hồn em về đâu phải không?

Mọi chuyện chỉ vậy thôi, mong nhận được hồi âm của anh, em yêu anh.

Wangho.

(Kèm theo hình ảnh du lịch thiên đường)


Gửi anh Kyung-ho thân mến:

Em đã nhận được thư trả lời của anh và em sẽ sử dụng số tiền đó thật tốt ^^!

Đừng lo lắng, em nhất định có thể lấy được lông vũ của Tổng lãnh thiên thần. Vượt qua kỳ thi tập sự và trở thành ác quỷ chính thức! Chỉ cần lấy được lông vũ của Tổng lãnh thiên thần, em có thể trở thành người đứng đầu trong khóa này. Hãy bảo Son Siwoo cẩn thận mồm miệng nhé. Đừng có mà nói chuyện không kính ngữ với người đứng đầu, sẽ bị cắt lưỡi đấy! ^^

Em yêu anh

Wangho.


Gửi anh Kyung-ho:

Anh ơi, gần đây công việc của anh có ổn không? Mọi thứ với em đều ổn. Gần đây, một số món ăn từ nhân loại đang được ưa chuộng trên Thiên đàng. Chẳng hạn như trứng bác cà chua và lẩu. Chúng rất ngon! Em hy vọng ở Địa ngục của chúng ta cũng có thể cập nhật những công thức nấu ăn này. Em tin anh trai có thể làm được.

Dù sao thì nó cũng cực kì ngon luôn á. Gần đây em lại sắp hết tiền để mua năng lượng cho vòng hào quang rồi. Anh ơi.


Gửi anh trai:

Anh ơi em đói quá, tiền tiềnㅠㅠ





04

Sự ra đời của những thành tựu to lớn chắc chắn sẽ đi kèm với một số bất cập, chẳng hạn như nồi lẩu cà chua.

Tất nhiên Han Wangho, người có tham vọng lớn trong tương lai, sẽ không bị nồi lẩu cà chua ngăn cản, hay nói cách khác, cậu vẫn có thể thu thập được một số thông tin hữu ích khi giao lưu trên bàn ăn.

Người được nhắm đến, Tổng lãnh thiên thần Lee Sang-hyeok, là trợ giảng môn Sinh lý học tại lớp 736294 vào sáng thứ Hai. Dù anh được mang danh là trợ giảng nhưng chưa bao giờ xuất hiện trên lớp. Han Wangho cụng ly với Bae Junsik, thiên thần dạy chính của lớp học này. Rượu là đặc sản Thiên đàng yêu thích hiện tại của Han Wangho. Cậu đỏ mặt và hỏi: "Hmm ~ Vậy thì, anh ~ anh Junsik! Em có thể liên lạc với trợ giảng của anh để hỏi một vài câu hỏi được không?"

Bae Junsik cũng uống rất nhiều nhưng đầu óc hắn vẫn khá tỉnh táo.

"Tại sao phải tìm cậu ta? Có gì thắc mắc cứ việc hỏi thẳng anh nè!"

"Anh ơi, em sợ anh bận. Chẳng phải trợ giảng mới là người chấm bài cho bọn em còn gì?"

"Wangho, anh có thể ưu tiên tự mình chấm bài cho em từ bây giờ nhé !"

Han Wangho cau mày, nhất thời nghĩ không ra được lí do nào khác, cứ ủ rũ lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy?"

Bae Junsik đột nhiên hiểu ra và nghi ngờ nhìn Han Wangho.

"Wangho... chả lẽ... em là vì Sang-hyeok——"

"Ahhh!!!" Han Wangho gần như ngồi thẳng dậy.

"Anh, anh đang nói linh tinh cái gì vậy!!" cậu sợ hãi đến mức đôi cánh run rẩy, mắt chớp chớp tỏ vẻ ngây thơ.

"Tất nhiên chỉ là do em ngưỡng mộ Tổng lãnh thiên thần một chút thôi!"


05

Đứa nhóc này thích Lee Sang-hyeok.

Bae Junsik đã xác định được điều đấy.

Bae Junsik hôm nay hành động rất kỳ lạ.

Lee Sang-hyeok cảnh giác.

"Tôi giúp cậu chấm bài đã là tận lực lắm rồi. Tôi sẽ không lên lớp thay cậu đâu!" Lee Sang-hyeok chính trực nói.

"Ừm, Sang-hyeok." Bae Jun-sik đang suy nghĩ nên nói thế nào, dù sao Lee Sang-hyeok cũng là người mà Han Wangho thích, không thể nói là tốt hay xấu.

Han Wangho dung mạo cũng xinh đẹp như tính cách. Dù cậu mới vào trường chưa đầy một tháng mà đã làm cho tất cả các giáo viên và thiên thần tập sự cùng năm vô cùng yêu quý và cưng chiều. Nhưng điều tệ hại là——đứa trẻ này có thật sự đã được 300 tuổi chưa? Trông như thể cậu ấy vẫn chưa trưởng thành vậy? Lee Sang-hyeok sẽ không từ chối lạnh lùng đến mức khiến nhóc đó phát khóc đâu nhỉ? Nhưng nếu mà đồng ý thì còn tệ hơn ấy, Lee Sang-hyeok mà dám chạm một tay vào đứa nhỏ thôi, Bae Junsik sẽ là người đầu tiên đến gặp Lãnh thần để tố cáo anh ấm dâu!

"Cậu có biết Han Wangho không?" Bae Junsik liếc nhìn Lee Sang-hyeok đang chấm bài. Sợ anh không để ý đến tên của mọi thiên thần tập sự, liền nói thêm: "Em ấy khá dễ thương, Jae Wan rất thích trêu chọc em ấy. Lần trước cậu còn tình cờ gặp chúng tôi đang cùng nhau đi ăn tối ý————"

"Tôi có nhớ cậu ấy.." Lee Sang-hyeok dừng việc chấm bài, vẻ mặt không thoải mái.

"Học sinh mới của lớp 736294, mã số cuối cùng là 28907, là học sinh của lớp Sinh lý học Thiên thần của cậu."

Anh suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng nói thêm:

"Chà, cậu ấy có mí mắt dưới, khá dễ thương."

Chết tiệt.

Bae Junsik cảm thấy trong lòng ớn lạnh, cây bút trong tay rơi xuống bàn phát ra tiếng loảng xoảng.

Xin lỗi Sang-hyeok, nhưng mọi người đều có trách nhiệm báo cáo kịp thời các hành vi ấm dâu.


06

Hãy cho Lee Sang-hyeok một cơ hội và anh ấy sẽ dùng 70.000 từ để chứng minh mình không phải là kẻ ấm dâu. Nhưng đối với một thiên thần xuất sắc về mọi mặt như anh thì việc gặp được một sinh vật chỉ đạt được 36 điểm trong bài kiểm tra Sinh lý thiên thần đơn giản là một điều gây sốc chỉ có trong truyền thuyết.

Không thể nào, nghiêm túc đấy hả? Điểm 36 là bao nhiêu? Chỉ cần tóm lấy bất kỳ ai dù từ dưới Địa ngục lên cũng có thể làm được hơn thế.

Tất cả những ác quỷ mà anh đã chiến đấu cùng đều có thể đạt được số điểm cao hơn. Có phải cậu ấy đã dùng não của mình trao đổi với Chúa để lấy được khuôn mặt này không? Tay Lee Sang-hyeok hơi run rẩy khi ghi điểm.

Nhưng sự thật là Han Wangho chưa bao giờ chiến đấu với một thiên thần nào.

Ôi, nhưng có vẻ như là sự trao đổi này với Chúa cậu ta cũng không hề lỗ. Đôi môi biến thành hình trái tim mỗi khi cậu cười, đôi mắt lấp lánh khi ngước nhìn người khác. Tính cách luôn có thể vừa trêu trọc vừa khiêu gợi tất cả sinh vật xung quanh.

Cậu ta có khả năng khiến cho mọi người phải đứng ra giải quyết mọi vấn đề cho cậu ta.

Lee Sang-hyeok thở dài và nghĩ: Chẳng phải chính anh cũng đang bị thu hút hay sao? Han Wangho tuyệt vời như vậy, ai mà không để ý đến cậu?


07

Han Wangho lập ra kế hoạch rất hoàn chỉnh, trong một trận chiến cậu nhất định sẽ không thể đánh bại được Tổng lãnh thiên thần. Nếu đã không dùng được vũ lực thì cậu phải giăng bẫy anh ta. Đều là người chim hôi hám, ai mà không rụng lông, nên cậu không tin rằng mình không thể tìm thấy một chiếc lông vũ nào trong văn phòng!

Han Wangho, người đã lừa được chìa khóa từ Bae Junsik từ lâu, giả vờ gõ cửa, cảnh giác nhìn xung quanh rồi mở cửa bước vào văn phòng.

Bước đầu tiên của kế hoạch: Xâm chiếm địa bàn của kẻ thù, thành công!

Han Wangho suýt nữa vui tới mức hiện đuôi lên. Mắt cậu bắt đầu quét từng inch trên sàn nhà, nhưng mãi vẫn không thể tìm thấy gì cả. Đừng nói đến lông vũ của Lee Sang-hyeok, thậm chí cả một mẩu giấy cũng không có. Cậu không chịu thua, quỳ xuống sàn nhà, tìm kiếm từng chút một. Sau một hồi đẩy hết ghế ra, cuối cùng cậu cũng thoáng thấy một mảng trắng đang bị đè ở đáy cái hộp dưới gầm bàn.

Han Wangho hai mắt sáng lên, vươn tay dưới gầm bàn hái thành quả chiến thắng.

Hừm, Cậu đã bảo là làm gì có con chim hôi hám nào mà không rụng lông cơ chứ!

"Em đang làm gì vậy?" Một giọng nói kỳ lạ vang lên từ phía sau.

Nhịp tim của Han Wangho đột nhiên dừng lại trong giây lát, sau đó đập mạnh và nhanh gấp trăm lần bình thường. Cậu đứng hình, đầu óc trống rỗng.

Anh Song-kyung, anh thực sự muốn lên thiên đường để bắt hồn em đấy à ㅠㅠ


08

Lee Sang-hyeok có vẻ hơi bối rối khi Han Wangho biến thành một tác phẩm điêu khắc sống trước mặt anh. Anh chú ý tới Han Wangho đang quỳ trên mặt đất để nhặt thứ gì đó, nên chỉ cúi người xuống, đưa tay qua vai cậu rồi nhặt tờ giấy trắng lên.

"Em tìm cái này à?" Lee Sang-hyeok ngờ vực hỏi.

"A!" Linh hồn của Han Wangho đã trở về với thân xác. Cậu đột ngột đứng dậy, đầu đập thẳng vào cạnh bàn. Cơn đau khiến Han Wangho bật khóc, thậm chí còn dùng tay chỉnh lại vầng hào quang bị cong vẹo trên đầu.

"...Em không sao chứ?" Lee Sang-hyeok kéo người ra ngoài, dễ dàng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Han Wangho, trong lòng anh vô cớ cảm thấy áy náy. Chà, lúc này anh nên an ủi cậu nhóc này phải không?

"Đừng sợ," Lee Sang-hyeok nhanh chóng đánh giá độ cứng của chất liệu bàn làm việc, rồi tự tin nói: "Đầu óc của em sẽ ổn thôi."

Sự bối rối và hoài nghi trong mắt Han Wangho hiện quá rõ ràng. Lee Sang-hyeok vắt óc suy nghĩ rồi nói thêm: "Em sẽ không thể nào ngu ngốc hơn được nữa đâu."

09

Ngày thứ 28 cải trang thành thiên thần, thời tiết: nắng

Lee Sang-hyeok hôm nay làm tôi phát điên. Anh ta hoàn toàn không có phẩm giá và sự ổn định mà một Tổng lãnh thiên thần nên có!!! Lừa đảo, lừa đảo! Mọi thứ dạy trong sách giáo khoa toàn là lừa đảo. Người chim hôi hám không hề nâng niu đôi cánh của chính mình, và Tổng lãnh thiên thần chỉ là một tên khốn trẻ trâu đáng ghét!

Tôi! Tôi thực sự rất tức giận! Khi tôi trở thành một ác quỷ chính thức, tôi nhất định sẽ bay lên và chiến đấu với Lee Sang-hyeok!

Nhân tiện, tôi cũng muốn đấu với Park Jae Hyuk.

Hôm nay Park Jae Hyuk ra ngoài mà không thèm chải lông, cậu ta làm tôi ghê tởm!





10

Khi Lee Sang-hyeok hỏi Bae Junsik về ký túc xá của Han Wangho. Bae Junsik vội vàng mở trang về ấm dâu trong kinh thánh với đôi tay run rẩy.

Lee Sang-hyeok không thèm để ý, chỉ chờ đợi Bae Junsik báo số phòng cho anh.

Gợi ý không thành công, Bae Junsik không thể nói rõ ràng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi: "Sang-hyeok, tại sao cậu lại hỏi điều này? Wangho ở trong ký túc xá đôi. Tôi đã nhìn thấy bạn cùng phòng của em ý rồi. Cậu ta rất cao, to, đen và... mạnh mẽ. Không phải là một người dễ động vào đâu.

Đôi mắt của Lee Sang-hyeok lóe lên tia nguy hiểm.

"Tôi và em ấy có chút chuyện phải giải quyết..." Anh gãi đầu khó chịu, "Lần trước hình như tôi đã đắc tội với em ý"

"Sao cậu laị đắc tội với em ấy? Xúc phạm đến mức độ nào mà phải tìm đến tận nơi để xin lỗi?" Bae Junsik kinh hãi đến dựng tóc gáy, hắn đưa ra quyết định một cách dứt khoát: "Tôi sẽ đi cùng cậu." Lee Sang-hyeok nhìn bạn mình, cảm thấy như thể Bae Junsik đang thực hiện một hành động anh hùng nào đó vậy.

Bae Junsik thật kỳ lạ, có lẽ cậu ta chỉ đang quá nhàn rỗi.


11

Khi Bae Junsik gõ cửa, hắn thậm chí còn cầu nguyện rằng không ai ra mở cửa. Khi Han Wangho mở cửa và thò đầu ra ngoài, hắn lại cầu nguyện rằng Han Wangho sẽ đuổi họ đi. Khi họ vào phòng ngồi xuống và nhìn nhau trong im lặng, Bae Junsik bắt đầu cầu nguyện với các Lãnh thần để được thương xót.

Nhìn trái nhìn phải, nhưng không có ai sẵn sàng lên tiếng trước, Bae Junsik thở dài và không còn cách nào khác ngoài làm người đóng vai trò phá vỡ thế bế tắc.

"Sang-hyeok, đây là Wangho."

"Wangho, đây là Sang-hyeok."

Lời đã ở trên môi, Lee Sang-hyeok đã chuẩn bị xong và bắt đầu nói.

"Lần trước anh không có ý đó." Lee Sang-hyeok có chút lo lắng, chống hai tay lên đầu gối rồi ngồi thẳng dậy. "Anh không cố ý nói em ngốc. Anh chỉ muốn nói rằng người đẹp như em thì dù có chút ngốc cũng không sao nên em không cần phải lo lắng."

Anh ta đang nói về cái quái gì thế?

Bae Junsik bị sốc và nghi ngờ nhân sinh.

"Ồ, vậy ư?" Han Wangho khoanh tay cười nói: "Đúng vậy, Em còn tưởng rằng là Tổng lãnh thiên thần ghét bỏ cái đầu ngốc nghếch này cơ đấy. Làm sao có thể như vậy được? Tại sao anh lại có thể nói vậy cơ chứ? Sau khi trở về, em đã suy nghĩ mãi mà vẫn không tìm ra câu trả lời. Có lẽ là do em ngu ngốc thật nên mới nghĩ không ra ấy! Tổng lãnh thiên thần nói không hề sai mà, em thực sự đáng chết vì nghĩ oan cho anh rồi."

Cậu ấy đang nói về cái gì đây???

Bae Junsik càng nghe càng không hiểu.

"Không, anh không nghĩ như vậy, ý anh là..."

"Anh không cần giải thích gì nữa. Đều là do em ngu ngốc, sao có thể lãng phí thời gian quý báu của anh với việc đến tận đây được!"

"Không, anh chỉ muốn..."

"Muốn tìm cách cười nhạo em à? Em sẽ không bao giờ quên được mấy từ vàng ngọc này của Tổng lãnh thiên thần đâu nên anh không cần lo lắng."

"Không như em nghĩ đâu..."

"A, em cảm thấy hơi mệt rồi. Ngủ trưa cũng không tính là phạm pháp đâu đúng không? Ngủ trưa là việc chỉ có kẻ ngu ngốc mới làm thôi thì phải? Cảm ơn hai chữ "ngu ngốc" của Tổng lãnh thiên thần đã khắc ghi cho em cả đời."

"Han Wangho." Lee Sang-hyeok bước qua chỗ Bae Junsik, người đang ngồi giữa họ và dùng tay che miệng cậu lại.

"Trước tiên hãy nghe anh nói đã." Lee Sang-hyeok có chút bất đắc dĩ.

"Anh chỉ là hơi lo lắng khi nhìn thấy em khóc" Anh ngẫm nghĩ thật kĩ lời nói của mình: "Có đau lắm không?"

Han Wangho vẫn đang trừng mắt nhìn anh, đột nhiên mắt cậu sáng lên, nắm lấy tay Lee Sang-hyeok và đẩy ra.

"Đau lắm. Tất cả là lỗi của anh!"

"Là lỗi của anh" Lee Sang-hyeok thú nhận.

"Em đau cả một ngày liền!"

"Xin lỗi."

"Anh phải bồi thường cho em."

"Được."

Vậy là Lee Sang-hyeok cuối cùng đã nhìn thấy lại đôi môi hình trái tim độc đáo, dễ thương đến khó tin của Han Wangho.

"Cho em chạm vào đôi cánh của anh đi!" Han Wangho đang nóng lòng muốn thử. "...Được rồi." Và Lee Sang-hyeok, người không thể kiểm soát bản thân, cũng sẵn sàng trả lời.

Vì vậy, câu hỏi đặt ra ở đây là tội nào nghiêm trọng hơn? Tội ấm dâu hay tội quấy rối Tổng lãnh thiên thần? - Bae Junsik, người đang lo lắng như ngồi trên đống lửa, tự hỏi.


12

Han Wangho chỉ đạt 36 điểm trong bài kiểm tra Sinh lý, nên Lee Sang-hyeok chắc chắn cậu nhóc này rõ ràng là không hiểu ý nghĩa của việc "chạm cánh" là gì.

Anh không khỏi run rẩy, đỏ mặt, đáng tiếc Han Wangho cũng không có phát hiện ra.

Ác quỷ có khuôn mặt trẻ con khá bị ám ảnh với đôi cánh của thiên thần. Cậu sỗ sàng sờ từ gốc đến ngọn của đôi cánh trắng nõn mềm mại không một chút kiêng nể. Han Wangho cố gắng lắm mới kiềm chế bản thân không áp mặt vào và cọ sát nó.

Rõ ràng là vuốt đi vuốt lại nhiều lần mà vẫn không có rợi lông nào rụng ra.

Han Wangho cau mày nhìn Lee Sang-hyeok. Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt giả vờ bình tĩnh của anh thì lại tiếp tục quay đi phớt lờ.

Nhìn đôi tai Lee Sang-hyeok đang đỏ thẫm, nhưng cậu lại không biết nên nói gì. Nếu bây giờ trực tiếp hỏi tại sao anh lại không rụng lông thì có phải là bất lịch sự không?

Lee Sang-hyeok có chút khó chịu, lắc lắc đôi cánh mà anh đã đặc biệt chải chuốt kỹ càng trước khi ra ngoài.

"Vẫn còn muốn chạm à?"

Han Wangho tưởng rằng Lee Sang-hyeok đang sắp hết kiên nhẫn, vội vàng vuốt thêm hai lần nữa, nhưng vẫn không phát hiện được gì.

"...Muốn."

Lee Sang-hyeok nhận thức sâu sắc về từ "muốn" tinh tế này.

"Ngày mai thì sao? Ngày mai anh cũng rảnh."

Lại có chuyện tốt như vậy à? Han Wangho gần như gạt đi nỗi buồn trong lòng, ngước mắt lên với ánh mắt dò xét khó nhận thấy.

"Ngày mai em có lớp nên không rảnh."

"Ngày kia?"

Han Wangho cố ý suy nghĩ hai giây: "Ngày kia em và bạn cùng phòng có hẹn nhau đi ăn lẩu rồi."

"Em đi quán nào? Anh có thẻ thành viên Haidilao đây."

"Em và bạn cùng phòng đều là con trai. Đúng là đi hai người có chút hơi xấu hổ." Han Wangho cau mày, trông rất phân vân.

Lee Sang-hyeok lo lắng đến mức không thể suy nghĩ đủ nhanh. "Vậy cho anh đi với." Anh nói thêm, "Ăn xong anh sẽ để em chạm vào cánh của anh."

Quá dễ.

Han Wangho giả vờ bất đắc dĩ gật đầu. Cậu có chút cảm thấy tội lỗi cùng áy náy.

Cậu nhìn đi chỗ khác, cái đuôi đang ẩn giấu không khỏi vặn vẹo.

Cậu chỉ muốn lừa lấy một chút lông vũ thôi.

Cậu không muốn nói dối về bất cứ điều gì khác.

13

Bae Jun-sik: Có vẻ như Thiên đàng của chúng ta sắp tận thế rồi.

Tbc...

*Fic này đáng yêu lắm. Xong nhìn thấy bé Đậu hôm nay hợp vs hình ảnh trong fic này ghê nên mình vội vàng dịch. Không kịp trans hết nên mình đành chia thành 2 phần vậy. 🥰🥰🥰 Hãy tận hưởng sự đáng yêu x100000000 này nha*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro