Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Điệu Waltz của bầu trời đêm

Erza × Jellal
ו••••••••••••••••••••••••×

There once was a ship that put to sea
Ngày xưa có một chiếc tàu ra biển khơi

The name of the ship was the Billy of Tea
Tên con tàu đó là Billy o' Tea

The winds blew up,
Cơn gió biển thổi mạnh

her bow dipped down...
Khiến mũi tàu chao đảo chìm xuống...

Thỉnh thoảng, qua làn khói bụi dày đặc che khuất bầu trời, tôi thoáng thấy mặt trăng, hay thậm chí là những vì sao.

Tôi không được phép có thời gian để nhìn những thứ ấy, tấm áo rách là thứ duy nhất bao bọc tôi. Nếu tôi dừng lại, chỉ vài giây thôi, vết roi quen thuộc sẽ lập tức hằn sâu trên tay tôi.

Tôi phải làm việc chăm chỉ, dù cho tay tôi mỏi nhừ, thậm chí là run lên vì đau đớn. Nỗi đau đó không còn đủ khiến tôi khóc nữa rồi. Từ lâu tôi đã chấp nhận chúng như một phần của cuộc sống. Tôi đã chấp nhận nhiều thứ kể bữa ăn vô vị, đen nhẻm.

Vào ban đêm, căn phòng tôi ở chung với mọi người luôn lạnh lẽo. Cái chăn duy nhất cũng được may lại với nhau từ những bao đựng khoai tây còn sót lại. Tôi chẳng buồn nói chuyện với bất kỳ đứa trẻ nào xung quanh mình.

Tại sao?

Tại sao phải kết bạn khi tôi sẽ bị đánh, bị trói bằng xiềng xích?

Jellal thì khác.

Hắn mang theo hào quang của riêng mình. Hắn mạnh mẽ hơn, thông minh hơn tất cả những người ở đây. Hắn vẫn luôn lạc quan, vui vẻ.

Trước khi gặp Jellal, ngày tháng của những người nơi đây trôi qua chậm chạp và không màu sắc. Hắn đã vẽ lên những màu sắc của riêng mình, mang ánh sáng trở lại cuộc sống ảm đạm của chúng tôi.

Đôi mắt của Jellal khác với đôi mắt của chúng tôi. Nó tràn đầy hy vọng. Một hy vọng không thể bị ai bóp chết. Tôi không thể nhớ nổi cái thời tôi đã ở bên hắn và không thể mỉm cười, ngay cả khi tâm hồn tôi như bị xé ra thành từng mảnh nhỏ.

Thông thường, khi chúng tôi được nghỉ ngơi trong giây lát để ăn tối và để máy móc nguội đi, khói bụi sẽ giảm bớt đủ để chúng tôi có thể nhìn thấy cả bầu trời với vẻ đẹp tráng lệ của nó.

Jellal sẽ cười và chỉ tay vào các vì sao và kể những câu chuyện mà hắn tạo ra trong đầu, có lúc hắn bảo hắn sẽ ngồi lên một ngôi sao băng và bay khỏi nơi này. Tôi chỉ mỉm cười và nói với hắn rằng hắn sẽ làm được.

Nhưng tôi luôn lo sợ một ngày nào đó, hắn sẽ thực sự ra đi.

Tôi chưa từng nhìn thấy sao băng, vậy nên tôi cũng chưa quá lo lắng. Nhưng tôi vẫn khóc vào mỗi đêm, khi tôi mơ thấy hắn quay lưng lại với tôi và dập tắt tất cả những mong muốn của tôi.

Rốt cuộc, hy vọng của tôi luôn là hắn.

Khi tôi vô tình đánh thức những người khác bằng tiếng nức nở của mình, tôi luôn bịa ra một câu chuyện rởm về một con quái vật khổng lồ đang đuổi theo tôi trong cơn ác mộng.

Nhưng thật sự thì tôi mới là người đuổi theo.

Jeral hắn rất tự do.

Tự do đi lại và đi bất cứ nơi nào hắn muốn. Nơi này chỉ là một điểm dừng chân tạm thời trên hành trình của hắn.

Còn tôi? Tôi bị mắc kẹt ở đây, bất lực, mượn quyết tâm của hắn để tiến lên.

Tôi thật ích kỷ, và cái đêm mà tôi được ăn tối một mình với Jellal là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời mà tôi có thể nhớ được. Tôi quên mất lý do tại sao chỉ có tôi và Jeral. Tôi chỉ biết rằng lúc đó hắn là của riêng tôi.


Hắn đã chỉ ra các chòm sao, chỉ cho tôi cách tìm ra sao Bắc Cực từ cái gáo lớn và cái gáo nhỏ. Tôi thực sự không thể theo dõi tầm nhìn của hắn, nhưng tôi không quan tâm chút nào. Hắn chỉ nói chuyện với tôi. Kể tất cả những điều này chỉ với tôi.

Hắn biết rất nhiều về thế giới bên ngoài. Hắn biết cách xác định phương hướng để không bị lạc một cách vô vọng. Hắn biết mình đang hướng đến đâu.

Tôi nghĩ tôi cũng vậy.

"Một ngày nào đó cậu thực sự sẽ ra đi sao, Jellal?"

Hắn hạ ngón tay từ trên trời xuống và nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt trong veo.

"Tất nhiên tôi." Hắn trả lời, như thể đó là hiển nhiên.

Tôi hoảng hốt hắn, nước mắt tôi không thể ngừng trào ra làm mờ đi tầm nhìn của tôi. Nỗi buồn dịu đi một chút, như mọi khi, khi tôi thấy môi Jellal nở ra một nụ cười toe toét.

Hắn vò tóc tôi, và tôi có thể nghe thấy tiếng cạch cạch của chiếc xích trên cổ tay hắn.

"Tôi sẽ đưa cậu đi cùng. Cậu, Shou, Miria, Wally, tất cả mọi người! Chúng ta sẽ ra khỏi đây vào một ngày nào đó."

Tôi đã phải mỉm cười với hắn khi hắn tiếp tục, "Và sau đó, khi chúng ta được tự do làm những gì mình muốn, chúng ta sẽ cùng nhau trưởng thành. Chúng ta sẽ hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác trên thế giới này! Hãy tưởng tượng điều đó.... Một ngày nào đó chúng ta sẽ ra khỏi đây. Cùng nhau."

Tiếng chuông báo hiệu chúng tôi quay trở lại, tiếng máy móc vang lên. Jellal chìa tay ra để đỡ tôi đứng dậy.

Tôi không nhúc nhích.

"Cậu sẽ đưa chúng tôi đi cùng thật chứ?" Tôi cầu xin.

"Tôi hứa, Erza." Jellal trả lời, rất mạnh mẽ, dường như không thể bị ngăn cản bởi bất kỳ thế lực nào.

Tôi nắm tay hắn, đi về Tháp Thiên Đường không chút do dự. Tôi biết rằng mặc dù bây giờ tôi sẽ quay trở lại, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ rời xa nó, và không bao giờ quay trở lại.

Và khi tôi còn bên cạnh Jellal, thì tai hoạ sẽ không bao giờ đến với tôi.

I leaned my back against an oak
Tôi tựa lưng vào cây sồi

Thinking it was a trusty tree
Nghĩ rằng đó là một cái cây đáng tin cậy

But first it bent and then it broke
Nhưng đầu tiên nó cong và sau đó nó gãy

So did my love prove false to me...
Vì vậy, tình yêu của tôi đã chứng minh là giả dối với tôi...


ו••The•End•••×

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro