Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 3

Faker đứng đó, giọng anh khàn đặc, như không thể thốt ra được những lời còn lại. "Anh xin lỗi..."

Ánh mắt anh không còn ánh sáng của sự kiên cường như trước. Thay vào đó, đó là sự tuyệt vọng. Anh không thể hiểu được vì sao mọi chuyện lại kết thúc như thế này.

"Anh xin lỗi… Hyeon Joon…"

Cả cơ thể anh run rẩy, như thể muốn gục ngã nhưng vẫn cố gắng đứng vững. Đôi tay anh siết chặt, máu vẫn chảy từ vết thương ở cổ tay, nhưng cơn đau thể xác chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau đang xé nát trái tim anh.

"Mọi thứ không phải như anh tưởng... Anh đã thất bại… Không bảo vệ được em..."

Anh không thể tìm ra lời nào để an ủi chính mình. Tất cả đều là lỗi của anh—vì không bảo vệ được cậu, vì không thể giữ đứa bé của họ. Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ chỉ là đứng đó, đối diện với sự trống rỗng, với nỗi đau mà không thể xoa dịu.

"Anh xin lỗi… Đứa bé của chúng ta…"

Những lời xin lỗi như vỡ vụn trong không gian tĩnh lặng. Faker không thể nào chấp nhận được thất bại này. Anh đã mất đi tất cả, và nỗi tuyệt vọng ấy không thể nào thốt ra hết bằng lời.

Cậu từ từ hé mở mắt, cảm giác đầu tiên là choáng váng, thân thể đau đớn. Nhưng khi ánh mắt cậu bắt gặp anh, một cơn hoảng loạn lập tức dâng lên trong lòng. Cậu nhìn thấy anh, đôi mắt anh đỏ ngầu, đầy tuyệt vọng, và cả cơ thể anh run rẩy.

"Hyung..." Cậu gọi với giọng yếu ớt, nhưng ngay sau đó, một nỗi sợ hãi lớn bùng lên trong lòng cậu, và cậu bắt đầu hoảng loạn. "Con của em đâu... Con của em!"

Cả cơ thể cậu run lên, trái tim như bị siết chặt trong một nỗi đau không thể gọi tên. Cậu không thể hiểu được. Cậu đã không còn cảm thấy đứa bé trong bụng nữa, và khi nhận ra điều đó, cậu cảm thấy như mọi thứ sụp đổ xung quanh mình.

Cậu vội vàng đưa tay xuống bụng, nhưng chỉ thấy sự trống rỗng. Không có đứa bé nữa. Mắt cậu mở to, cảm giác không thể chấp nhận nổi sự thật. Cậu cảm thấy mình như một người mất đi tất cả, và không thể chịu đựng được khi nhìn thấy anh như vậy.

"Hyung... Anh nói đi, đứa bé của chúng ta đâu rồi...?"

Dorab gọi, giọng cậu nghẹn lại, cảm giác như không thở nổi. Cậu muốn hiểu, muốn biết điều gì đã xảy ra, nhưng trong lòng, sự sợ hãi và đau đớn chiếm lấy mọi suy nghĩ.

Faker đứng đó, đôi mắt của anh đầy nước mắt, nhưng anh không thể nói gì. Cơn đau trong lòng anh quá lớn, và anh không thể chấp nhận sự thật rằng cậu ấy—Doran—phải chịu đựng nỗi đau này.

Doran cảm thấy như thế giới xung quanh mình đã vỡ vụn hoàn toàn. Khi nhìn thấy anh đứng đó, ánh mắt anh đầy tuyệt vọng, và khi nghe được câu trả lời từ bác sĩ, một cơn hoảng loạn dâng trào trong lòng cậu. Cậu không thể hiểu được, không thể chấp nhận nổi sự thật này. Đứa bé của họ, đứa bé mà cả hai đã mong chờ, giờ đã không còn nữa.

"Con của em đâu...?" Cậu lại hỏi, giọng cậu không kiềm chế nổi, đôi mắt tràn đầy sự hoang mang và đau đớn. Mắt cậu mờ đi, và cậu không thể kìm được nỗi sợ hãi trong lòng. Cảm giác trống rỗng lan tỏa khắp cơ thể, như thể tất cả sự sống đã bị rút cạn khỏi mình.

Cậu ôm bụng mình, bàn tay run rẩy, nhưng không cảm nhận được gì nữa. Những ký ức về đứa bé, những khoảnh khắc ngọt ngào khi họ cùng nhau chờ đợi một đứa trẻ, tất cả giờ chỉ còn là sự trống rỗng không thể lấp đầy. Cậu không thể hiểu nổi tại sao chuyện này lại xảy ra.

"Anh... tại sao lại không nói gì...? Con của chúng ta..." Cậu càng hoảng loạn, càng cảm thấy mình như mất đi lý trí. Một cảm giác lạnh buốt lan tỏa từ ngực cậu, và cả cơ thể như muốn buông xuôi.

"Anh xin lỗi... Hyeon -joon, anh xin lỗi..." Faker lẩm bẩm, nhưng đó chỉ khiến cậu càng thêm đau đớn. Doran không thể thở nổi, không thể chấp nhận được việc đứa bé của họ không còn.

Tất cả mọi thứ trở nên mờ nhạt, và cậu không thể nghĩ ra cách nào để đối diện với sự thật này. Cơn đau trong tim như xé nát mọi thứ.

Cậu muốn khóc, nhưng không thể. Cảm giác tuyệt vọng quá lớn. Mọi thứ cậu có thể cảm nhận lúc này chỉ là sự trống rỗng tuyệt đối.

Doran cảm thấy như mình đang chìm vào bóng tối sâu thẳm, không còn sức lực để bám víu vào bất cứ điều gì. Khi câu hỏi về đứa bé được thốt ra, trái tim cậu như bị bóp nghẹt. Một cơn đau nhói chạy qua từng thớ thịt, nhưng không phải là cơn đau thể xác. Đó là nỗi đau của sự mất mát, của thứ quý giá nhất mà cậu đã từng hy vọng có được.

Khi tay cậu đặt lên bụng mình, nơi giờ đây chỉ còn là sự trống rỗng, cậu không thể hiểu được điều gì đang xảy ra. Những cảm giác ấm áp, sự sống mà cậu từng cảm nhận giờ đây đều biến mất. Cậu không thể cảm nhận được đứa bé nữa, không thể cảm nhận được sự gắn kết đã từng có giữa họ.

"Không... không thể nào..." Cậu thì thầm, giọng nghẹn lại, mắt mờ đi, như thể không muốn tin vào những gì đang xảy ra.

Đôi mắt cậu đờ đẫn, đầy sự hoang mang. Cậu muốn chạy trốn, nhưng cơ thể như bị tê liệt. Cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, từ ngực cho đến từng ngón tay. Cậu không thể thở được, không thể giữ lại chút sức mạnh nào trong mình. Cả thế giới dường như sụp đổ ngay trước mắt cậu.

"Hyung... Em không hiểu, sao lại như vậy...?" Doran hỏi với giọng đầy nghẹn ngào, nhưng trong đầu cậu chẳng còn chỗ cho câu trả lời. Cái duy nhất cậu cảm nhận được lúc này là sự trống rỗng vô tận, là nỗi đau quá lớn khiến cậu không thể chịu đựng nổi.

Từ khi nhận ra sự thật, mọi thứ cứ quay cuồng trong đầu cậu. Đứa bé không còn, và có lẽ cậu cũng không thể cứu vãn được điều gì. Doran cảm thấy như mình bị xé toạc ra, giữa cái đau của việc mất đi đứa con, và nỗi đau khi nhìn thấy Faker cũng đau đớn không kém.

Làn sóng cảm xúc ập đến khiến cậu không còn đủ sức để khóc, chỉ biết ngồi đó, trống rỗng, giữa nỗi tuyệt vọng không thể dừng lại.

Anh vội vã ôm lấy cậu, đôi tay anh siết chặt cậu vào lòng, cố gắng truyền đạt một chút sức mạnh dù chính anh cũng không còn vững vàng. "Joonie, em bình tĩnh lại..." Giọng anh nghẹn ngào, như một lời khẩn cầu.

Doran, cảm nhận được vòng tay ấm áp của Faker, nhưng lại càng hoảng loạn hơn. Cậu không thể giữ được bình tĩnh, cảm giác như mọi thứ đang vụn vỡ ngay trước mắt.

"Em xin lỗi, em không thể..." Cậu nói, giọng nghẹn lại, ánh mắt mờ đi vì nước mắt.

Faker không thể làm gì ngoài việc ôm chặt cậu hơn, cố gắng làm cho cậu cảm thấy an toàn dù trong trái tim anh, nỗi đau dường như đã nghiền nát tất cả.

"Joonie, anh ở đây. Anh sẽ luôn ở đây..." Anh lặp lại, như thể muốn giữ lấy chút hy vọng cuối cùng. Anh không thể mất Doran, không thể để cậu ấy đơn độc trong cơn sóng dữ này.

Doran, trong vòng tay của anh, cảm thấy như thế giới xung quanh mình dần mờ nhạt, chỉ còn lại tiếng thở gấp của anh, và cái cảm giác ấm áp từ cơ thể anh. Nhưng nỗi đau trong tim vẫn không thể nguôi ngoai. Cậu đã mất đi đứa con của họ, và dù Faker có ôm chặt đến đâu, vẫn không thể xóa đi được sự trống rỗng đó.

"Em không thể sống mà không có nó... Em không thể..." Doran thì thầm, đôi mắt cậu đầy sự tuyệt vọng. Cậu cảm thấy như mình đang chết dần mòn, dần xa rời mọi thứ, mọi người.

Faker vùi mặt vào tóc cậu, đôi tay siết chặt hơn. "Joonie, em không đơn độc. Anh sẽ luôn ở bên em."

Nhưng dù anh có nói gì, cậu vẫn cảm thấy như mình đang lạc lõng, không thể thoát khỏi cơn bão cảm xúc đang cuốn đi tất cả.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro