Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Anh  đứng lặng một lúc trước phòng cấp cứu, nơi cậu đã bị đẩy vào. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại tiếng máy móc, tiếng bước chân vội vã của y tá, và giọng nói gấp gáp của bác sĩ.

Rồi, như thể đôi chân không còn trụ vững được nữa, anh khuỵu xuống ngay trước cửa phòng.

Ánh mắt anh trống rỗng, nhưng sâu bên trong là một nỗi tuyệt vọng không thể che giấu. Bàn tay anh run lên khi nắm chặt lấy vạt áo, những móng tay cắm sâu vào da thịt mà không hề hay biết.

“Tại sao lại là lúc này…?”

Anh đã từng đối mặt với rất nhiều áp lực. Từng chịu đựng hàng ngàn lời chỉ trích. Nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực đến vậy.

"Hyeon-joon… đừng bỏ anh mà…" Giọng anh khàn đặc, như một lời cầu xin yếu ớt giữa không gian lạnh lẽo của bệnh viện.

Mọi thứ dường như đang sụp đổ.

Cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt. Đèn báo hiệu vẫn sáng. Và thời gian cứ chậm rãi trôi qua như đang tra tấn anh.

Hành lang bệnh viện tĩnh lặng một cách đáng sợ, chỉ còn lại tiếng tích tắc của đồng hồ và ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ phòng cấp cứu. Anh vẫn quỳ ở đó, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt đẫm nước mắt, hoàn toàn chìm trong nỗi tuyệt vọng.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

"Hyukie!!"

Cả đội lao đến, gương mặt ai cũng tái mét. Min-hyeong là người đầu tiên nhìn thấy anh quỳ gối, đôi mắt cậu mở to kinh hoàng. "Hyung…! Chuyện gì đang xảy ra?!"

Min-hyeong thở hổn hển, ánh mắt hoảng loạn khi nhìn thấy vết máu còn vương trên sàn. "Doran đâu?! Anh ấy sao rồi?!"

Min-seok chạy đến, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của anh , y bỗng chững lại. Gương mặt anh  không còn vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh thường ngày nữa—thay vào đó, chỉ còn lại sự đau đớn, tổn thương đến cùng cực.

"Doran… em ấy vẫn ở trong đó…" Sang-hyeok thì thầm, giọng anh nghẹn lại, đôi tay siết chặt đến mức trắng bệch. "Em ấy mất quá nhiều máu… Em ấy bảo anh cứu con của chúng ta… nhưng anh… anh không thể làm gì cả…"

Cả đội sững sờ.

Không ai dám tin vào những gì mình vừa nghe.

Con của chúng ta…?

Hyeon -jun (Oner) mở to mắt, hơi thở như nghẹn lại. "Hyung… Doran… có thai sao…?"

Trước khi anh kịp đáp lại, một nhóm người khác vội vã chạy tới. Đó là hai bên gia đình.

Mẹ của Doran nhìn thấy Faker quỳ dưới đất, nước mắt chảy dài, thì tim bà như ngừng đập.

"Con trai tôi đâu?!" Bà gần như hét lên, hoảng loạn níu lấy cánh tay anh. "Hyukie… thằng bé đâu rồi?!"

Ba của anh  cũng bước đến, nhìn con trai mình đang gục ngã, trong lòng ông dâng lên nỗi đau không thể diễn tả. "Hyukie… con hãy nói gì đi!"

Faker không thể nói gì được nữa.

Anh chỉ siết chặt tay, gục đầu xuống, để mặc cho nước mắt rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Không khí tràn ngập sự căng thẳng và nỗi sợ hãi. Mọi người đều hướng mắt về cánh cửa phòng cấp cứu.

Tất cả chỉ còn biết chờ đợi—một phép màu nào đó, để Doran có thể quay lại… cùng với đứa con của họ.

Cả hành lang bệnh viện chìm trong sự im lặng nặng nề. Anh vẫn quỳ đó, ánh mắt trống rỗng, giọng nói nghẹn ngào:

"Con xin lỗi… con không thể bảo vệ em ấy và con của bọn con…"

Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim của cả hai bên gia đình.

Mẹ Doran lảo đảo, bàn tay run rẩy ôm lấy ngực, đôi mắt bà mở to, tràn ngập nỗi đau. "Không… Không thể nào…"

Bà của anh  cũng đưa tay lên miệng, nước mắt trào ra khi nhìn cháu trai mình—đứa cháu  trai luôn mạnh mẽ, vững vàng—giờ đây lại quỳ trên sàn, hoàn toàn sụp đổ.

"Con trai tôi… cháu của tôi…" Giọng mẹ Doran vỡ vụn, bà níu lấy cánh tay Faker, gần như van xin: "Hyukie… Hãy nói với mẹ rằng mọi thứ sẽ ổn… Hãy nói rằng Doran sẽ không sao, đứa bé vẫn còn…"

Faker không biết phải trả lời thế nào.

Anh siết chặt tay, cắn môi đến bật máu, cố gắng giữ lại chút bình tĩnh mong manh. Nhưng tất cả chỉ là vô ích. Cơn đau trong lòng anh quá lớn, đến mức ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.

"Con cũng mong điều đó…" Anh thì thầm, giọng nói lạc đi. "Nhưng bây giờ… chúng ta chỉ có thể chờ đợi…"

Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng kim giây đồng hồ trôi qua chậm chạp, như đang giày vò tất cả những người có mặt ở đây.

Faker siết chặt tay, nỗi đau trong lòng như bùng nổ. Anh không thể chịu đựng được nữa.

"Khốn kiếp…!"

Trong khoảnh khắc mất kiểm soát, anh đứng bật dậy và đấm thẳng vào bức tường lạnh lẽo. Một lần. Hai lần. Cho đến khi máu từ nắm tay anh loang ra, chảy dài xuống sàn.

"Hyukie, dừng lại!" Min-seok lao đến, hoảng loạn nắm lấy tay anh.

Nhưng Faker không nghe thấy gì nữa. Cơn đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng anh lúc này.

"Tất cả là lỗi của anh… Nếu như anh quan tâm đến em ấy hơn… Nếu như anh không để em ấy chịu áp lực một mình…"

Giọng anh nghẹn lại, hơi thở dồn dập. Đôi mắt đỏ hoe, tràn đầy tuyệt vọng.

Hyeon -jun (Oner) siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cũng không giấu nổi nỗi đau trong lòng. "Hyung… nếu hyung ấy tỉnh lại mà thấy anh như thế này… hyung ấy sẽ đau lòng lắm đấy."

Ba của anh cũng tiến đến, nắm lấy bàn tay đang rỉ máu của cháu trai mình. "Hyukie, con đừng tự làm đau mình nữa… Làm ơn… hãy tin vào Hyeon -joon."

Faker đứng đó, vai run rẩy, nước mắt vẫn rơi.

"Nhưng… nếu em ấy không quay lại thì sao…?"

Câu hỏi ấy vang lên trong không gian, khiến cả hành lang như chìm vào sự tuyệt vọng sâu thẳm.

Hyeon-jun (Oner) lao đến, nắm chặt cổ tay đang rỉ máu của anh, giọng  đầy lo lắng:

"Anh làm vậy cũng sẽ khiến chấn thương cổ tay , hyung! Nó sẽ nặng hơn và có thể tái phát!"

Lời nói ấy như một cú đánh thức tỉnh.

Faker khựng lại, hơi thở nặng nề, nhưng cơn đau nơi cổ tay bắt đầu len lỏi vào thần kinh anh. Đúng vậy… cổ tay của anh vốn dĩ đã có vấn đề, nếu chấn thương trở nặng, có thể anh sẽ không bao giờ cầm chuột như trước nữa.

"Hyung, nếu Doran hyung biết anh làm thế này… cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào?" Oner tiếp tục, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Faker cúi đầu, bàn tay run lên.

Cậu ấy sẽ buồn… Sẽ đau lòng… Nhưng hơn hết, cậu ấy sẽ trách bản thân.

Bà của anh cũng siết nhẹ tay anh, giọng bà nghẹn lại: "Hyukie, bà xin cháu… đừng hành hạ chính mình như vậy nữa."

Không gian lại chìm vào im lặng.

Faker đứng đó, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn không giấu được nỗi đau. Anh không thể tha thứ cho bản thân, nhưng ít nhất… Anh không thể để cậu thấy anh gục ngã như thế này.

Anh siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, rồi khẽ lẩm bẩm: "Xin lỗi…"

Và đúng lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở.

Một bác sĩ bước ra, gương mặt nghiêm trọng. Mọi ánh mắt ngay lập tức dồn về phía ông.

"Tình trạng của em ấy… thế nào rồi, bác sĩ?" Anh  hỏi, giọng anh khàn đặc, gần như không thốt ra được.

Bác sĩ đứng trước mặt họ, ánh mắt nghiêm trọng, dường như không biết phải nói thế nào. Ông hít một hơi dài trước khi cất lời:

"Mạng sống của thai phụ thì vẫn giữ được, nhưng về đứa con thì… Chúng tôi đã làm hết sức, nhưng không thể cứu được."

Câu nói của bác sĩ như một cú tát vào mặt tất cả mọi người có mặt tại đó.

Ánh sáng trong mắt anh vụt tắt. Anh đứng chết lặng, không thể thốt nên lời. Máu trong cơ thể như ngừng chảy, tâm trí anh hoàn toàn trống rỗng.

Hyeon -jun (Oner) và Min-seok đứng cạnh, hai người không thể tin vào những gì vừa nghe. Nỗi đau đọng lại trên khuôn mặt của cả đội.

Mẹ Doran không thể kiềm chế được nữa, bà ôm mặt khóc oà lên, trái tim bà như bị xé nát. "Con của tôi… sao lại như vậy…?"

Bà của anh cũng nghẹn ngào, tay bà vươn ra, ôm lấy cháu trai. Bà không nói gì, chỉ có đôi tay run rẩy vỗ về Faker, cố gắng an ủi anh dù bản thân bà cũng đau đớn khôn nguôi.

Faker, không thể chịu đựng được nữa, gục đầu xuống, hai tay ôm lấy đầu, như muốn xua đi sự đau đớn không thể giải thích thành lời.

"Không… Không thể…" Anh thì thầm, giọng yếu ớt. "Tại sao lại là đứa bé của chúng tôi?"

Lời nói nghẹn ngào ấy vang lên, khiến không khí thêm phần nặng nề, đầy bi thương.

Không ai dám lên tiếng. Mọi thứ trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại sự đau đớn và sự im lặng bao trùm.

Anh đứng đó, đầu cúi xuống, không gian xung quanh dường như hoàn toàn biến mất. Mọi thứ chỉ còn là bóng tối và nỗi đau xâm chiếm trái tim anh. Câu nói của bác sĩ vang vọng trong đầu anh như một nhát dao cắt sâu vào tâm hồn.

"Không thể…"

Anh không thể hiểu được lý do tại sao. Tại sao lại là đứa bé của họ? Tại sao lại là Doran, người mà anh yêu thương, phải chịu đựng sự mất mát này?

Cảm giác như tất cả niềm hy vọng, tất cả sự cố gắng trong anh đều đã tan biến. Tại sao mọi thứ lại không thể là một kết thúc đẹp  cho họ? Tại sao lại là sự mất mát này?

Anh cảm thấy mình thật sự thất bại. Không chỉ là thất bại trong việc bảo vệ cậu, mà còn là thất bại trong việc bảo vệ cái mà họ đã cùng nhau xây dựng, là đứa bé—đứa bé của họ.

Cổ tay anh vẫn rỉ máu, nhưng anh không cảm nhận được cơn đau vật lý. Chỉ có sự trống rỗng vô cùng.

"Tại sao lại là con của chúng tôi…?" Faker lặp lại câu hỏi đó, không thể thoát ra khỏi suy nghĩ ấy. Anh tự trách bản thân mình, trách mình đã không thể bảo vệ được những gì quan trọng nhất, và giờ đây, thứ anh yêu thương nhất đang rơi khỏi tay mình.

Một giọt nước mắt không thể kiềm chế nữa rơi xuống, nhưng Faker không thể nhớ được lần cuối cùng anh khóc là khi nào. Cảm giác đau đớn trong lòng khiến mọi thứ trở nên mờ mịt.

Anh không muốn nhìn thấy sự đau khổ của Doran, không muốn cậu ấy thấy mình yếu đuối. Nhưng giờ đây, anh cảm thấy mình chẳng còn gì để giữ lại.

"Xin lỗi… Xin lỗi em… Hyeon-joon…"

Anh khẽ thì thầm, dường như không thể tìm thấy lời nào khác.

Mỗi bước chân anh tiến về phía phòng cậu lúc này chỉ là một bước tiến thêm vào trong bóng tối.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro