Ngoại truyện 1: Những ngày tuyết rơi (2)
Phần 6: Đi dạo và trò chuyện tâm sự.
Một buổi tối mùa đông yên tĩnh, ba người họ quyết định đi dạo quanh khu phố, để không khí lạnh lẽo và trong lành của mùa đông xoa dịu tâm hồn. Những bước chân vội vã của họ như hòa vào trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân vang lên đều đặn trên nền tuyết phủ trắng xóa. Faker, Bang, và Wolf không vội vã, họ chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này, bên nhau.
Faker mở lời trước, như thể đang muốn chia sẻ điều gì đó sâu kín trong lòng. "Các Ông, có khi nào ông nghĩ về những gì đã qua không ? Những năm tháng đã qua... có làm chúng ta trưởng thành hơn không ?"
Bang suy tư một lúc, rồi trả lời: "Tôi nghĩ rằng mỗi khoảnh khắc, dù vui hay buồn, đều có giá trị riêng. Nếu không có những lúc thất bại, chúng ta sẽ không hiểu thế nào là chiến thắng, và không thể trân trọng những giây phút vui vẻ bên nhau."
Wolf, bình thường ít nói, nhưng khi nghe những lời này, hắn mỉm cười, nói nhẹ nhàng: "Thực sự, tôi không nghĩ mình sẽ có cơ hội để chia sẻ những cảm xúc này nếu không có các ông. Cảm ơn vì luôn ở đây."
Ba người bước đi trong im lặng, nhưng mỗi người trong lòng đều cảm nhận được sự ấm áp của tình bạn thân thiết, vượt qua những khó khăn, thử thách.
Anh cảm thấy mình hiểu hơn về những nỗi niềm thầm kín của người anh em, còn Bang và Wolf, họ lại càng thêm trân trọng những kỷ niệm đã qua. Mỗi bước chân như một lời nhắc nhở về những gì đã trải qua và những gì họ sẽ tiếp tục cùng nhau.
____________________________
Phần 7: Ngắm tuyết đầu mùa và xem tuyết rơi.
Bầu trời bắt đầu đổ những hạt tuyết đầu mùa, nhẹ nhàng và thanh thoát, như những cánh bông tuyết trắng xóa bay trong gió. Faker, Bang và Wolf dừng lại ở một góc công viên, nơi tuyết đã phủ trắng mặt đất, tạo thành một lớp bông mềm mịn. Họ đứng đó, ngẩng đầu lên nhìn những bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi xuống, như thể mỗi hạt tuyết là một câu chuyện riêng biệt, một dấu ấn thời gian.
"Thật tuyệt vời," Faker cười nhẹ, mắt sáng lên với niềm vui hiếm hoi. "Những lúc như thế này, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên nhẹ nhàng, dường như thế giới này chỉ còn lại mình tôi và những bông tuyết."
Bang đứng cạnh Faker, không nói gì, chỉ nhìn những bông tuyết bay trong không khí. "Cảm giác này có lẽ là một trong những điều tuyệt vời nhất mà cuộc sống có thể mang lại. Một khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa."
Wolf cúi xuống, tay chạm nhẹ vào tuyết, rồi đứng dậy, nhìn lên bầu trời tuyết trắng. "Nhìn những bông tuyết này, tôi lại nhớ đến những lần mình đã có, những kỷ niệm đọng lại trong lòng qua từng giọt tuyết rơi."
Bầu không khí xung quanh họ trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng của tuyết rơi, và những suy nghĩ về cuộc sống, về những điều giản dị mà họ chưa bao giờ để ý trước đây.
Anh nhìn ra ngoài, cảm thấy bình yên trong lòng dù trước mắt là một cuộc sống không ngừng biến động. Bang và Wolf cũng vậy, họ tìm thấy một khoảng lặng trong cuộc sống đầy biến động này. Mỗi bông tuyết như một bài học nhẹ nhàng về sự tĩnh tâm.
____________________________
Phần 8: Trò chuyện đêm khuya.
Trời đêm mùa đông thật tĩnh lặng, chỉ có tiếng tuyết rơi nhẹ nhàng trên những cành cây, tạo nên một không gian đầy thơ mộng. Faker ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm về phía những bông tuyết bay lất phất trong gió. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại, và cuộc sống dường như trở nên nhẹ nhàng hơn, dù ngoài kia, mọi thứ vẫn không ngừng chuyển động.
Bang và Wolf cũng đang ngồi bên cạnh, im lặng quan sát màn tuyết rơi. Dù không nói ra, nhưng cả ba đều cảm nhận được một sự đồng điệu lạ kỳ, một khoảng lặng giữa những bộn bề của cuộc sống. Faker lên tiếng, phá vỡ không gian yên tĩnh: "Ông nghĩ thế nào về những gì chúng ta đã trải qua, về cuộc sống đầy biến động này?"
Bang nhẹ nhàng quay sang, ánh mắt ấm áp nhưng đầy trầm tư. "Cuộc sống luôn có những thay đổi không thể lường trước được, nhưng cũng chính những thay đổi đó làm cho chúng ta mạnh mẽ hơn. Dẫu có khó khăn, thì chỉ cần chúng ta giữ được sự bình tĩnh, mọi thứ sẽ qua."
Wolf khẽ cười, đôi mắt ánh lên sự hiểu biết sâu sắc. "Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể thay đổi cách nhìn nhận về nó. Giống như từng bông tuyết rơi xuống, có thể nó chỉ là một khoảnh khắc nhỏ bé, nhưng lại có thể để lại dấu ấn trong lòng mỗi người."
Faker nhìn ra ngoài, mỉm cười nhẹ. "Đúng, những bông tuyết rơi chính là những bài học nhẹ nhàng mà cuộc sống dạy chúng ta. Dù có khó khăn, nhưng nếu biết cách tìm thấy sự bình yên trong những khoảnh khắc nhỏ, chúng ta sẽ tìm thấy sự tĩnh tâm trong lòng."
____________________________
Phần 9: Lời hứa năm sau cùng đi ngắm tuyết đầu mùa.
Thời gian dần trôi, nhưng không khí ấm áp từ buổi tối hôm đó vẫn còn vương lại trong lòng mỗi người. Faker, Bang và Wolf ngồi cùng nhau, ánh đèn mờ ảo chiếu lên những khuôn mặt trầm ngâm. Faker nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt của anh lấp lánh như chứa đựng một suy nghĩ gì đó.
"Ông à, năm sau chúng ta cùng đi ngắm tuyết đầu mùa nhé?" Faker nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự quyết tâm.
Bang quay lại nhìn Faker, khuôn mặt hiện lên sự bất ngờ pha lẫn chút mỉm cười. "Cũng là một ý hay. Tuyết đầu mùa, một năm nữa... Chúng ta có thể dành một ngày như thế, không lo âu, không vội vàng."
Wolf cũng khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn ra xa như tìm kiếm một hình ảnh ẩn giấu trong tuyết trắng. "Vậy là lời hứa. Cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa, để không quên những giây phút yên bình, như chúng ta vừa trải qua."
Faker mỉm cười, tâm trạng nhẹ nhàng hơn. "Vậy là hẹn gặp lại vào năm sau, khi tuyết rơi."
____________________________
Phần 10: Kết thúc và tạm biệt:
Đêm dần khuya, tuyết đã ngừng rơi nhưng những dấu vết của nó vẫn còn trên mặt đất, một lớp trắng tinh khiết che phủ tất cả. Faker, Bang và Wolf đứng lên, ánh đèn vàng từ những ngọn đèn đường như nhảy múa trên mặt tuyết.
Faker quay lại nhìn hai người bạn đồng hành của mình, khẽ gật đầu: "Cảm ơn ông, cảm ơn hai người đã cùng tôi trải qua những khoảnh khắc này. Tạm biệt đêm nay, và hy vọng năm sau chúng ta sẽ lại cùng nhau ngắm tuyết rơi."
Bang đặt tay lên vai Faker, ánh mắt của ông nhẹ nhàng: "Chúng ta đều cần những khoảnh khắc này, Sanghyeokie. Tạm biệt, và giữ lấy những gì chúng ta đã hứa."
Wolf cúi đầu nhẹ, giọng ông trầm lắng nhưng đầy ấm áp: "Tạm biệt, Sanghyeokie. Mong rằng năm sau sẽ không chỉ có tuyết rơi, mà còn có những kỷ niệm đẹp đẽ mà chúng ta cùng tạo ra."
Faker mỉm cười, chầm chậm quay người bước đi, trong lòng nhẹ nhàng như tuyết đang rơi, không vội vàng, không âu lo. Ba người họ, mặc dù mỗi người đều có con đường riêng, nhưng đêm nay, trong khoảnh khắc này, họ đã tìm thấy sự bình yên trong lòng, như những bông tuyết rơi lặng lẽ, mỏng manh nhưng trọn vẹn.
Và như vậy, họ tạm biệt nhau, nhưng lời hứa năm sau vẫn vẹn nguyên trong tim, một lời hứa về những khoảnh khắc yên bình mà họ sẽ lại cùng nhau chia sẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro