Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Muốn bị làm ...++

Hậu huyệt Choi Hyeonjoon nhanh chóng bị kích thích kịch liệt này làm cho co rút một trận, dương vật cậu dù không được an ủi cũng vẫn cứ tràn ra dịch thể, lúc này đã sớm cứng rắn ép sát trên bụng, hơn nữa mỗi lần bị đâm vào lại còn lung lay theo, khiến cho chất lỏng tuyến tiền liệt dính dấp ra khắp mọi nơi.

Lee Sanghyeok cảm thấy bộ dạng đối phương thế này rất giống sắp cao trào. Anh thử thăm dò rút tính khí ra một chút rồi đâm vào tuyến tiền liệt của đối phương, phản ứng của cậu cũng kịch liệt đến bất ngờ, một bên vừa cắn chặt anh một bên vừa vô thức đưa eo đón ý hùa theo anh.

"Nhóc con... A, em như vậy là muốn bắn sao?"

Choi Hyeonjoon nghe vậy liền cắn môi xoay đầu đi, nhưng mà vẻ xấu hổ trên mặt cậu đã trả lời thay cậu rồi.

"Nhanh vậy sao..." Lee Sanghyeok khẽ cười cợt đối phương một cậu, nhưng hình như lập tức nghĩ ra thứ gì nên bỗng nhiên cúi người tới sát lỗ tai cậu: "Nói xem, chẳng lẽ là vì bị làm ngay trên giường tôi nên thân thể em mới trở nên nhạy cảm như vậy?"

"A ưm!" Choi Hyeonjoon bị vấn đề này làm cho nghẹn ngào, đồng thời dương vật Lee Sanghyeok cũng tàn nhẫn đâm mạnh vào khiến tính khí đã cương cứng của cậu run rẩy lên theo.

Lee Sanghyeok thích bộ dạng lúng túng của cậu lúc bị chọc thủng tâm tình muốn chết. Anh xoay mặt cậu lại rồi cho cậu một nụ hôn ngắn ngủi. Sau đó Lee Sanghyeok lại tiếp tục giữ chặt eo cậu đâm vào, nhanh chóng khiến Choi Hyeonjoon lộ ra vẻ khó nhịn, tiếng thở hổn hển dồn dập vang lên cùng tiếng rên rỉ, giống như đang đè nén thứ gì đó.

"Nếu muốn bắn thì có thể tự dùng tay làm, tôi sẽ không bắt nạt em."

Lee Sanghyeok không nhịn được dịu giọng an ủi đối phương một cậu, đồng thời còn đưa tay thăm dò xuống dưới muốn chạm vào tính khí của cậu. Thế nhưng Choi Hyeonjoon lại lập tức bắt lấy tay anh cản lại, cắn môi lắc lắc đầu.

"Muốn, muốn bị anh làm bắn..."

"...!" Phút chốc tim Lee Sanghyeok nảy lên một phát, động tác dưới hạ thân đều ngưng lại chốc lát, sau đó mới hồi phục tinh thần mạnh mẽ đâm cậu mấy lần, khiến cho cậu muốn rên rỉ cũng gần như không ra tiếng nổi.

"Tối nay không phải em muốn chọc tôi đến chết đấy chứ?" Lúc nói câu này giọng điệu Lee Sanghyeok có chút hung tợn, ngay cả ánh mắt cũng rất sắc bén. Nhưng tim của anh lại đập kịch liệt như muốn nhảy ra ngoài, nhất thời bên tai toàn là tiếng rung động ầm ầm.

Báo nhỏ của anh thực sự luôn mang lại bất ngờ cho anh.

Anh cố gắng cọ ép không ngừng vào điểm nhạy cảm của đối phương, đồng thời mỗi lần đều sẽ đẩy tính khí vào nơi sâu nhất trong huyệt đạo cậu. Kích thích cuồn cuộn như vậy khiến hậu huyệt Choi Hyeonjoon co rút càng ngày càng lợi hại, có mấy lần anh gần như cho là đối phương sẽ bắn ra, nhưng Choi Hyeonjoon chỉ ưỡn eo khó nhịn rung động mấy lần chứ không thật sự nghênh đón cao trào.

Chỉ dựa vào mặt sau để bị làm đến bắn ra, đây thực sự không phải chuyện dễ dàng. Sau cơn kích động ban đầu Lee Sanghyeok cũng thoáng tỉnh táo lại chút ít, anh cảm thấy lần làm tình này không phải cơ hội quá tốt, dù sao khi bắt đầu anh đã khiến đối phương đau như vậy rồi, đối với việc làm đến bắn ra thì gần như cầm chắc thất bại.

Thế nhưng Choi Hyeonjoon không chỉ thuận miệng lấy lòng anh mà thôi, đối phương nhẫn nhịn đến mức trong mắt toàn là nước, ngay đến hơi thở cũng giống như đang rên rỉ. Dù vậy cậu vẫn không hề duỗi tay xuống bên dưới, nếu như thực sự nhịn quá khó chịu thì chỉ cọ trán vào bả vai anh mà thôi.

Tim Lee Sanghyeok cũng phải tan ra.

Anh cúi người hôn đối phương lần nữa. Lần này anh hôn rất nghiêm túc, chặn đứng tiếng hừ của cậu trong cổ họng, khiến cho cậu chỉ có thể phát ra tiếng vang mơ hồ không chút ý nghĩa nào. Đồng thời anh còn ma sát liên tục vào tuyến tiền liệt của cậu, đợi đến khi bắp đùi Choi Hyeonjoon run lên còn hậu huyệt co quắp thì mới động thân tiến vào chỗ sâu hơn.

Nhưng mà lần này Choi Hyeonjoon vẫn chưa thể bắn ra, cậu gần như đã muốn cao trào rồi nhưng vẫn cứ kẹt cứng bên bờ vực, chỉ còn dư lại dương vật nghẹn đến càng lúc càng thâm tím và vách thịt luôn co giật không ngừng kia.

Lee Sanghyeok nghe chàng trai mình hôn phát ra tiếng kêu to kéo dài, nhưng vì không có cách nào phát tiết hoàn toàn nên nó vẫn luôn trầm trầm khàn khàn. Thân thể đối phương cũng vì không cao trào được nên bất lực lắc lư, đồng thời còn ra sức dán lên người anh quấy nhiễu như muốn phát tiết cái gì vậy.

Sau đó Lee Sanghyeok nghe được một tiếng khóc nức nở vang lên.

Tim anh như bị quất một phát, ôm đối phương mút lấy đầu lưỡi cậu mấy lần rồi mới buông ra kết thúc nụ hôn này.

Tiếng thở dốc và rên rỉ của Choi Hyeonjoon lập tức càng thêm rõ ràng, nhưng bên trong còn chen lẫn tiếng nức nở khàn khàn.

Choi Hyeonjoon vì bắn không ra nên bật khóc, nước mắt nhanh chóng trượt xuống khỏi khóe mắt. Khóe mắt cậu hồng hồng, lông mi mang theo hơi nước liên tục run rẩy.

Lee Sanghyeok không nói rõ được vì sao, rõ ràng đây chỉ là một loại tình thú trong lúc ân ái mà thôi, anh cũng đâu có bức ép cậu cái gì, nhưng khi chàng trai dưới thân lộ ra dáng vẻ oan ức thế này lòng anh lại đau đớn vô cùng.

Anh cúi đầu hôn lên đôi mắt ướt nhẹp của đối phương, sau đó đưa tay thăm dò xuống dưới sờ soạng tính khí của cậu.

Choi Hyeonjoon lập tức giãy giụa khi bị anh xoa, thế nhưng cậu vốn đã bị đâm đến không còn hơi sức, cho nên thoạt nhìn ngược lại càng giống như đang giãy giụa trên giường để quấy rầy anh hơn.

"Không được! Không muốn sờ đâu... A, aa ưm!" Lúc này cậu căn bản không tránh thoát nổi sự đụng chạm của Lee Sanghyeok, nhịn hồi lâu cũng không thể rút dương vật mẫn cảm kia về được, vừa bị ngón tay đối phương nhẹ nhàng chạm vào đã hưng phấn đến co rúm một trận, lại còn không ngừng phun ra chất lỏng tuyến tiền liệt.

Thậm chí không cần cúi đầu xuống Choi Hyeonjoon cũng có thể biết rõ đối phương đang nắm lấy dương vật cương cứng của mình thế nào, sau đó xoa nắn lên xuống an ủi nó. Chỉ đụng chạm đơn giản như vậy đã làm dấy lên cảm giác muốn bắn tinh đến bùng nổ, nhưng cậu vẫn cố gắng chống đỡ không chịu thua. Có điều eo và háng cậu đã bắt đầu co giật mất khống chế, phảng phất như một giây sau sẽ lên đến cao trào.

"Ngoan, đừng cứng đầu. Hưm... Vách thịt của em đang co rút liên tục đây, có phải quá mức sung sướng nên bắt đầu cảm thấy đau đớn không?" Lee Sanghyeok cũng không ngừng tay vì đối phương cầu xin, anh mềm giọng muốn nói gì đó để động viên đối phương, nhưng Choi Hyeonjoon chỉ một mực lắc đầu khiến cho nước mắt cũng tràn ra ngoài.

"Không muốn, ưm... Đừng có sờ... A, aaa!"

Lee Sanghyeok quả thực bị bộ dạng vừa khóc vừa gọi của cậu chọc cho điên rồi. Anh không dùng quá sức tuốt động tính khí đối phương nữa, nhưng lại vẫn vừa khiến đối phương một bên rơi nước mặt một bên khó nhịn phát ra tiếng nghẹn ngào và rên rỉ trầm khàn.

Bụng dưới của anh co rút như điên một trận, đồng thời không khống chế được càng thao lộng hung ác thêm.

Choi Hyeonjoon níu chặt ga trải trường dưới thân mà gầm rú trầm thấp, nước mắt thuận theo gò má tuột xuống thấm ướt cả vải vóc.

"Aa...! Muốn, muốn bắn... Buông tay! A... Tôi không muốn, không muốn bắn như vậy..."

"Được rồi, ngoan, đừng bướng bỉnh. Còn như vậy thì thân thể sẽ hỏng mất, nghe lời, lần sau chúng ta thử lại có được không?" Tiếng thở dốc của Lee Sanghyeok càng ngày càng nặng nề, dương vật anh đã bị vách thịt liên tục co rúc ép ra tinh dịch, cảm giác bắn tinh dần mãnh liệt lên khiến anh ra tay cũng không nhẹ, siết lấy đỉnh tính khí đối phương xoa nắn một chút, làm cho Choi Hyeonjoon run rẩy phun ra một chút chất lỏng trước khi cao trào. "Lần sau tôi sẽ dạy em, nếu như không thể dựa vào mặt sau để bắn ra thì tôi sẽ khiến em luôn ở trong cao trào, mãi đến tận khi bắn không ra mới thôi nhé?"

Choi Hyeonjoon nghe vậy liền "ưm" một tiếng, mặt cậu nóng lên vì lời miêu tả hạ lưu này, nhưng vẫn cứ khàn cổ chần chừ nói: "Lần, lần sau...?"

"Đúng, lần sau."

Vì lời khẳng định này mà Choi Hyeonjoon chấn động cả người.

Lee Sanghyeok không có đủ tâm tư mà nghĩ nhiều như vậy, anh nắm lấy tính khí trong tay bắt đầu chuyển động theo quy luật, vách thịt đang xoắn chặt lấy anh cũng kịch liệt co rút lại hút anh vào theo từng đợt thở dốc của đối phương.

Lee Sanghyeok nghĩ rốt cuộc báo nhỏ của anh cũng không chịu được nữa mà lên đỉnh rồi. Lúc này cậu đang mơ màng rên rỉ không ngừng, có điều vẫn cứ kiên trì không chịu bắn ra. Khi anh vừa ma sát mạnh mẽ dương vật vào tuyến tiền liệt của đối phương vừa nhẹ nhàng khều ngón tay vào linh khẩu ướt nhẹp của cậu thì chàng trai dưới thân đột nhiên hét lớn một tiếng nghẹn ngào, ngón tay anh cũng bỗng dưng thấy mát lạnh. Một luồng tinh dịch phun ra, bởi vì quá mức đặc sệt nên không bắn tung tóe quá xa mà chỉ bắn lên phần bụng và ngực đang phập phồng không ngừng của Choi Hyeonjoon, dính cả lên ngón tay Lee Sanghyeok nữa.

"Ha... Bắn thật nhiều, còn nồng như vậy, gần đây không có tự an ủi sao?."

Choi Hyeonjoon căn bản không hề trả lời anh, trước mắt cậu trắng bệch ra vì cao trào, nhất thời chẳng thể nghe được âm thanh nào chung quanh. Thế nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được rõ rệt tính khí của đối phương đang khảm trong cơ thể mình, đối phương càng đâm càng nhanh, khiến cho hậu huyệt vô cùng mẫn cảm sau cao trào của cậu co rút không thôi.

"Aaa! Bắn nhanh... Thật khó chịu... A ưm!" Cậu không nhịn được chống cự bằng âm thanh mang theo tiếng nức nở, lại bị Lee Sanghyeok đè lên hôn vào trán và khóe môi.

"Hừm...Thật là, mình bắn xong rồi liền bắt đầu thúc giục tôi?"

Lee Sanghyeok nửa thật nửa giả oán trách một tiếng, sau đó mới thả chàng trai dưới thân ra. Động tác của anh không hề nhẹ nhàng chậm chạp đi chút nào, xuyên thẳng vào khiến cho tiếng rên rỉ của Choi Hyeonjoon như muốn vỡ ra. Từ lúc cao trào vách thịt vốn liều mạng hút lấy anh vẫn cứ co rụt lại, cũng vì cao trào kéo dài nên kích thích đến mức không thể bình tĩnh nổi.

Lee Sanghyeok biết rõ đối với Choi Hyeonjoon đây là một loại dằn vặt, cơ thể sau khi lên đỉnh mẫn cảm ra sao, dù bị đâm thọc mãnh liệt như vậy cũng sẽ không cương, ngược lại chỉ cảm thấy đau.

May là cuối cùng anh cũng đã lên tới bờ cao trào, lúc sắp bắn tinh cảm giác mềm mại từ đáy chậu lan ra truyền thẳng đến bao tinh hoàn đã phồng lên của anh, sau đó dọc theo cán chạy thẳng đến quy đầu vào linh khẩu, chọc anh phải phát ra tiếng hừ nhẹ trầm thấp. Lee Sanghyeok bắt đầu kịch liệt đâm dương vật vào nơi sâu nhất trong huyệt đạo đối phương với biên độ nhỏ, điều này khiến chàng trai khó khăn lắm mới ngưng khóc lại bắt đầu giãy giụa chạy trốn, rốt cuộc không nhịn nổi phải nức nở lên.

"A, aaa! Không được! Ưm... Lee tổng anh tha cho tôi... Haaaa!"

"Ưm... Đừng chạy, tôi cũng muốn bắn... A ư... Báo nhỏ, phải ăn hết những gì tôi bắn cho em, không được để chảy ra có biết không."

Choi Hyeonjoon nghe vậy liền gật đầu đại một cái, vốn không hề nghe rõ đối phương nói gì. Ngay sau đó bên trong huyệt đạo cậu đột nhiên phồng lên, đồng thời thân thể cũng bị Lee Sanghyeok đè chặt lại.

Cuối cùng Lee Sanghyeok dùng sức rung động mấy cái, lúc bắn tinh lưng anh cảm giác như có một dòng điện chạy qua khiến cả người đều nhũn ra, đến da đầu cũng tê dại một hồi. Anh bắn không ít vào bên trong hậu huyệt Choi Hyeonjoon, đến mức khiến cho cậu phải cắn môi run cầm cập liên tục.

Đến khi anh bắn sạch luồng tinh hoa cuối cùng xong mới thở ra một hơi thật dài, sau đó ôm chàng trai đã xụi lơ dưới thân vào lòng, cúi đầu hôn đi nước mắt trên mặt cậu.

Choi Hyeonjoon khẽ run lên vì đụng chạm ẩm ướt mềm mại này, khi Lee Sanghyeok hôn đến khóe mắt cậu còn không nhịn được muốn giơ tay lên ôm chặt lấy đối phương không tha. Thế nhưng cả người Choi Hyeonjoon sau cao trào đã thỏa mãn đến bủn rủn, căn bản không có sức động đậy.

Cậu chỉ có thể vô thức hừ một tiếng, nằm yên không nhúc nhích tùy ý đối phương vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình ra sau, sau đó hôn lên trán cậu.

Nhịp tim đập của Choi Hyeonjoon hoàn toàn không hề bình tĩnh hơn sau khi kết thúc, trái lại chỉ càng thêm dồn dập, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Mệt chưa? Tôi thấy mắt em mở lên hết nổi rồi." Lee Sanghyeok nhẹ giọng hỏi thăm cậu, đồng thời còn bình thản nằm trên giường vuốt lại mái tóc cọ tới rối tinh rối mù của cậu.

Choi Hyeonjoon chớp mắt một cái không hề hé răng, chỉ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt lười biếng của đối phương, khi ánh mắt hai người gặp nhau mới khẽ nhếch môi gật đầu.

Lee Sanghyeok cười nhẹ một tiếng, sau đó chống nệm đỡ cậu dậy.

"Được rồi, tắm xong chúng ta đi ngủ nhé?"

Trái tim Choi Hyeonjoon lập tức ngứa ngáy lên vì giọng điệu thân mật này. Vành tai cậu nóng bừng, đến cả ánh mắt cũng có chút né tránh mất tự nhiên.

Lee Sanghyeok ngồi thẳng dậy đỡ lấy đôi chân mở rộng của đối phương, nhẹ nhàng khép chúng lại một chút rồi chậm rãi rút dương vật mình ra. Chàng trai dưới thân anh không nhịn được căng thẳng cả người, dùng mắt thường cũng có thể thấy được bắp đùi cậu run lên, thoạt nhìn chính là bộ dạng rất dễ bị ức hiếp.

Lòng Lee Sanghyeok đột nhiên ngứa lên, thế nhưng khi anh cúi đầu liếc mắt nhìn miệng huyệt sưng tấy khác thường của cậu thì lại hít sâu một hơi, đè ép ý nghĩ kiều diễm mới mơ hồ xuất hiện trong đầu xuống.

Sau khi rút toàn bộ dương vật, thứ anh vừa mới bắn lập tức chậm rãi tràn ra ngoài từ lối vào chưa thể khép lại kia. Ánh mắt Lee Sanghyeok dính chặt vào cẩn thận quan sát chỗ đấy, loại tầm mắt lộ liễu quá mức này khiến Choi Hyeonjoon không nhịn được muốn khép chân lại, có điều bị anh dễ dàng bắt lấy bắp đùi ngăn cản.

"Đừng nhìn..." Choi Hyeonjoon khàn cổ nhỏ giọng kháng cự, đương nhiên là Lee Sanghyeok làm như không thấy.

Anh nhẹ nhàng ấn hai ngón tay xuống mép hậu huyệt đã sưng tấy kia, tinh dịch bị huyệt đạo ủ ấm nương theo ngón tay anh mà chảy ra ngoài. Lúc bị chạm vào Choi Hyeonjoon run mạnh, huyệt đạo cũng co chặt lại theo phản xạ có điều kiện, khiến chất lỏng sền sệt đã chảy tới bên mép bị hút ngược vào một ít.

Hô hấp Lee Sanghyeok lập tức gấp lên, nhắm mắt ép ngọn lửa dục trong đầu xuống, sau đó thu tay về tùy tiện cọ tinh dịch trên tay lên giường.

Anh không nên chạm tay vào mà, đúng là tự mình chịu tội.

Lee Sanghyeok điều chỉnh hô hấp bản thân một chút rồi chuẩn bị ôm báo nhỏ của anh vào phòng tắm dọn dẹp giúp cậu, thuận tiện xối chút nước lạnh cho tỉnh táo lại. Anh dời hạ thân xuyên cánh tay qua bên dưới đầu gối cậu, trước khi bế bổng cậu lên lại đột nhiên ngưng động tác.

Anh nhìn thấy trên ga giường có dính một chút màu đỏ nhàn nhạt.

Đầu óc Lee Sanghyeok trầm xuống, buông tay thả Choi Hyeonjoon lại lên giường, đối phương hơi nghi hoặc gọi anh một tiếng anh cũng chẳng trả lời. Anh tách chân cậu ra một lần nữa, sau đó trực tiếp đặt ngón tay ngay miệng huyệt, cẩn thận đâm vào.

"A! Lee tổng... Làm gì vậy...?" Choi Hyeonjoon không khỏi lộ ra vẻ hốt hoảng trong nháy mắt. Cậu cảm giác bên trong hậu huyệt mình bị ngón tay mới đâm vào nhẹ nhàng cọ lên vách thịt, khiến cho bên trong có chút ê ẩm. Cậu cứ nghĩ là Lee Sanghyeok còn muốn làm thêm lần nữa, nhưng ngay sau đó lại thấy đối phương nhíu mày.

"Lee tổng?" Cậu gọi anh một tiếng, lần này Lee Sanghyeok ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cậu, không biết có phải là ảo giác của cậu không, hình như cậu cảm thấy trên mặt anh có chút xíu hối hận, khiến cậu không khỏi lo sợ.

Lee Sanghyeok thở dài, giơ ngón tay mới vừa dính hỗn hợp chất nhầy lên nhìn.

Trong tinh dịch trên ngón tay anh có trộn lẫn chút máu, tuy rằng rất ít nhưng màu sắc chói mắt kia vẫn khiến lòng anh khó chịu.

"Choi Hyeonjoon, tôi làm em bị thương rồi." Lee Sanghyeok không tự chủ được nhẹ giọng nói, bàn tay vịn lấy đầu gối đối phương còn xoa xoa nhẹ nhàng như động viên: "Có đau không? Khó chịu thì nói với tôi."

Nhất thời Choi Hyeonjoon chưa kịp phản ứng, cậu dời tầm mắt sang ngón tay Lee Sanghyeok theo bản năng, lúc thấy được vết máu không quá nổi bật kia mới chậm chạp hiểu ra, huyệt đạo của cậu có lẽ vì không mở rộng đủ nên đã bị thương rồi.

Nhưng mà cậu lại chẳng cảm thấy chuyện này có gì đáng để ý.

Choi Hyeonjoon khẽ lắc đầu với đối phương ra hiệu mình không sao, sau đó lúc anh nhẹ nhàng ôm cậu lên lần nữa, cậu mới thận trọng nhìn lén biểu tình của anh.

Sắc mặt Lee Sanghyeok có hơi trầm xuống, giống như là rất để ý đến chuyện vết thương vậy. Choi Hyeonjoon không nhịn được có chút vui vẻ, nhưng trực giác cậu cũng cảm thấy đối phương không thích mình không để ý đến thân thể như vậy. Thế nên cậu vẫn cứ giữ vẻ lạnh nhạt ấy nhưng lại không khống chế được vươn tay ôm lấy cổ Lee Sanghyeok.

Anh nghiêng đầu qua hôn lên trán cậu một cái, vững vàng ôm cậu vào phòng tắm.

"Lát nữa rửa có thể sẽ đau, nhịn một chút, không làm sạch thì sẽ bệnh đó." Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng thả người trong lòng vào bồn tắm rộng lớn, cởi áo sơ mi nhăn nhúm trên người cậu và cả cái quần chưa kịp cởi của mình ra ném xuống đất, nhảy vào bồn ngồi cạnh Choi Hyeonjoon.

Bồn tắm của Lee Sanghyeok cũng khá lớn, hoàn toàn có thể chứa được hai người trưởng thành như bọn họ, chỉ là hơi chật chút thôi. Anh mở vòi nước rồi ôm lấy Choi Hyeonjoon kéo vào lòng, sau khi mực nước dần dâng lên tới bụng hai người thì anh mới tách hai chân cậu ra, đưa ngón tay vào thăm dò bên trong hậu huyệt.

Choi Hyeonjoon không thể khống chế được căng thẳng cả người, sau khi tình dục biến mất hoàn toàn thì rốt cuộc cậu cũng cảm thấy vết thương trong thân thể mình nhói đau. Cậu nhịn nỗi đau đớn khó nói khi bị chen vào xuống, chỉ kề sát trán vào hõm cổ đối phương thỉnh thoảng cọ cọ.

"Xin lỗi." Lee Sanghyeok bỗng nhiên mở miệng nói. Động tác trên tay anh không hề ngừng lại, nhanh chóng móc hết tinh dịch lưu lại trong cơ thể đối phương ra ngoài.

Choi Hyeonjoon chỉ cảm thấy trái tim mình căng đầy lên trong phút chốc, không nhịn được mở miệng thở dốc, thậm chí còn cảm thấy vành tai vừa nóng vừa ngứa.

"Là tôi... là tôi nhất quyết đòi." Cậu nhỏ giọng biện giải thay đối phương một câu, trên thực tế nếu không nhờ anh khống chế cậu, còn cố gắng chịu đựng quyết tâm giúp cậu từ từ thích ứng, cậu sợ là sẽ không chỉ đơn giản chảy một chút máu thế này.

Bây giờ đột nhiên Choi Hyeonjoon mới cảm thấy bản thân thực sự được đối phương quan tâm.

Lee Sanghyeok không chú ý tới tâm tư của người trong lòng, sau khi tẩy rửa sạch sẽ huyệt đạo của đối phương, anh liền lấy sữa tắm và dầu gội đầu ra giúp Choi Hyeonjoon tắm sạch sẽ hết một lần. Cả quá trình Choi Hyeonjoon vô cùng thuận theo, khiến anh cảm giác như mình đang tắm cho một con búp bê hình người biết nghe lời vậy.

"Thật sự không cảm thấy khó chịu à?" Trước khi đỡ chàng trai đã cực kỳ buồn ngủ ra khỏi bồn tắm, Lee Sanghyeok còn không chắc chắn hỏi lại một câu. Đối phương chỉ lắc lắc đầu sau đó rũ mắt, dùng ánh mắt buồn ngủ mà vô tội nhìn anh chằm chằm.

Rõ ràng vóc dáng Choi Hyeonjoon to lớn như vậy, thậm chí cơ bụng so với một người tập thể hình mà buổi được buổi không như anh còn rắn chắc hơn, nhưng anh lại cảm thấy đối phương giống như một con mèo nhà mặc mình xoa nắn, hơn nữa còn là loại khiến người ta bớt lo nhất, không hề ngạo kiều chút nào.

Thật sự làm anh không nhịn được muốn dung túng cậu đến mức càng bộc lộ nhiều dã tính hơn.

Sau khi lau khô người Choi Hyeonjoon, Lee Sanghyeok xoa xoa đầu cậu rồi giúp cậu mặc áo tắm vào, ôm người đặt lên ghế sopha nhỏ trong góc phòng. Anh nhanh nhẹn thu dọn bản thân mình và đổi ga trải giường, cuối cùng mới ôm cậu nhét vào trong chăn.

Lúc này Choi Hyeonjoon đã sắp không mở mắt nổi, lúc nhìn anh đôi mắt đều híp thành một khe nhỏ.

Rốt cuộc vẫn là say rượu, nhưng lại không thật sự say mèm, cho nên nhìn càng chật vật hơn so với ngày thường.

Lee Sanghyeok không khỏi cong môi nở nụ cười, mở tủ đồ lấy quần áo sạch ra bắt đầu mặc từng thứ lên người.

Choi Hyeonjoon thấy thế lập tức mở bừng mắt, thậm chí còn chống người muốn ngồi dậy, có điều vì eo không vận được sức nên đành bất lực ngã lại xuống giường.

"Đừng lộn xộn, mau nằm yên ngủ đi." Lee Sanghyeok có chút bất đắc dĩ cau mày. Anh cài hết hàng nút sơ mi sau đó mới đến bên giường hôn hôn trán đối phương.

Choi Hyeonjoon thuận thế bắt được vạt áo của anh, không chịu để anh đi.

"Anh đi đâu?"

Lee Sanghyeok ngẩn ra.

Khi nói chuyện tiếng Choi Hyeonjoon run rẩy vô cùng, ba chữ ngắn ngủi mà suýt chút vỡ tan. Anh không khỏi nhìn kỹ biểu tình cậu hơn một chút, phát hiện cậu khẩn trương đến mức con ngươi cũng khẽ run lên.

Vì thế Lee Sanghyeok không tự chủ được thả lỏng vẻ mặt, nắm chặt cổ tay Choi Hyeonjoon chậm rãi rút vạt áo mình ra, sau đó trước khi cậu kịp cắn môi đã cúi xuống hôn lên môi cậu.

"Đừng sợ, tôi ra tiệm thuốc mua thuốc cho em, sẽ trở về rất nhanh thôi."

"Không muốn." Choi Hyeonjoon nghe vậy liền lắc đầu, trở tay nắm lấy cổ tay anh.

Lee Sanghyeok thở dài, đột nhiên cảm thấy bản thân không hề có cách nào với đối phương. Còn Choi Hyeonjoon thấy anh không chịu thả tay lại càng nôn nóng hơn, bàn tay siết anh lại thêm dùng sức, giống như chỉ cần thả tay ra là anh sẽ chạy mất vậy.

Điều này khiến Lee Sanghyeok không nhịn được thoáng nghĩ, có phải bản thân anh thực sự khiến cậu không có cảm giác an toàn như vậy không.

Nhưng mà dù thế nào anh vẫn muốn tới tiệm thuốc, anh đâu thể mặc kệ huyệt đạo của cậu bị thương không lo, thuốc trong nhà đều là các loại thông thường, thuốc mỡ tiêu sưng cũng là thứ vừa thoa lên đã khiến người ta đau tới mức mặt mũi tối sầm.

Lee Sanghyeok không nỡ để đối phương phải chịu đau thêm nữa.

"Báo nhỏ nghe lời nào... Đây là nhà tôi, tôi còn có thể đi đâu được?" Anh vỗ nhẹ bàn tay còn tự do lên lưng đối phương, nhìn thẳng vào mắt cậu nhẹ giọng nói: "Tôi đi nhanh về nhanh, đảm bảo với em hai mươi phút nữa sẽ trở lại, có được không?"

Giọng nói của anh vốn cũng vì tính sự qua đi mà có vẻ hơi trầm thấp, lúc dỗ người lại càng thêm giàu từ tính.

Choi Hyeonjoon nghe vậy liền thả lỏng tay ra theo bản năng, ngay lập tức bị đối phương tránh thoát. Trên mặt cậu lập tức lộ ra vẻ mất mát trong nháy mắt, khiến Lee Sanghyeok suýt chút nữa không kiên định nổi mà thỏa hiệp.

"Ngoan, hai mươi phút thôi, em cứ thiếp đi một lát, lúc mở mắt ra thì tôi đã về rồi."

Lee Sanghyeok nói xong liền nhanh chóng mặc đồ vào đoàng hoàng, cuối cùng cọ nhẹ gò má đối phương rồi bước vội ra khỏi phòng ngủ.

Tiệm thuốc 24 giờ gần nhất cách nhà anh mấy cây số.

Anh lái xe đã mất gần mười phút, cho nên sau khi vào cửa hàng liền gọn gàng dứt khoát bảo với nhân viên trong tiệm là mình cần thuốc mỡ trị vết thương rách hậu huyệt sau khi quan hệ.

Bác gái dù đã có tuổi cũng bị lời miêu tả trắng trợn này làm cho đỏ mặt.

Gương mặt Lee Sanghyeok ngược lại rất bình thản, thậm chí còn lộ ra vẻ mất kiên nhẫn vì không có thời gian. Giao tiền lấy thuốc xong anh lập tức chạy về, rốt cuộc cũng về đến nhà trong thời gian hai mươi phút ước hẹn.

Lúc anh thở hổn hển bước vào phòng ngủ thì nhìn thấy Choi Hyeonjoon nằm chiếm hơn phân nửa giường mình, cả người mơ mơ màng màng, trong tay lại siết chặt đồng hồ báo thức anh vốn đặt trên tủ đầu giường.

Trong lòng Lee Sanghyeok chậm rãi nhói đau.

Anh bước tới ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng lấy đồng hồ báo thức ra khỏi tay đối phương để về chỗ cũ. Trong quá trình này Choi Hyeonjoon chỉ hé nửa con mắt ra nhìn anh, tầm mắt cũng đã mất đi tiêu cự.

Nhưng vẫn cứ cứng rắn chống đỡ không chịu nhắm mắt lại.

"Tôi đã về rồi, chưa tới hai mươi phút, không lừa em đúng không?"

Vừa nói anh vừa cúi người xuống hôn lên mi tâm Choi Hyeonjoon, đồng thời nhẹ nhàng dịch cậu về vị trí ban đầu. Choi Hyeonjoon di chuyển có chút không tình nguyện, hơi nhíu lông mày khẽ lẩm bẩm câu gì đó.

Lee Sanghyeok không khỏi cười cười, cởi quần áo trên người ra quẳng sang một bên, sau đó cũng tiến vào trong chăn, kề sát tới cạnh đối phương.

Lúc này Choi Hyeonjoon mới bình tĩnh lại.

Lee Sanghyeok cầm thuốc mỡ mới mua trong tay, mở ra rồi mò mẫm nhét vào bên trong huyệt đạo ẩm ướt mềm mại của đối phương một cách rất cẩn thận. Choi Hyeonjoon thành thật không hề lộn xộn, đợi đến khi anh làm xong mọi thứ mới phát hiện cậu đã nhắm mắt ngủ rồi.

Đột nhiên Lee Sanghyeok cảm thấy đầu óc mình rất bình yên, một loại suy nghĩ phải biết quý trọng xuất hiện trong lòng anh. Chính anh hiểu rất rõ cảm giác này đến với mình khó khăn tới mức nào, cho nên anh lẳng lặng ngồi yên chốc lát, chỉ cúi thấp đầu nhìn bộ dạng dần say ngủ của Choi Hyeonjoon, định chờ loại tình cảm này lắng đọng xuống.

Khi kim giờ trên đồng hồ báo thức chỉ về con số 12, Lee Sanghyeok mới nằm xuống tỉ mỉ đắp kín chăn lại. Anh kéo nhẹ chàng trai bên cạnh vào lòng, đồng thời hôn lên trán đối phương lần nữa.

"Ngủ ngon, báo nhỏ của tôi."

Từ khi biết được tin Lee Minhyeong chưa thể tỉnh lại cho tới giờ, Lee Sanghyeok ngủ không hề ngon giấc. Mỗi tối anh đều mơ thấy những thứ lung tung không ăn khớp gì với nhau, sau khi tỉnh dậy lại chẳng nhớ mình đã mơ thấy gì.

Anh thật sự chịu áp lực quá lớn.

Lee Sanghyeok còn nhớ rõ bác sĩ từng nói, Lee Minhyeong đã hôn mê gần hai tháng, nếu vẫn không thể tỉnh lại thì kết quả tốt nhất cũng chỉ là trở thành người thực vật mà thôi.

Cho nên tuy anh chưa từng biểu lộ ra, thế nhưng trong lòng lại sợ. Bằng không chỉ dựa vào sự chèn ép của chú hai và chú ba, tuy khiến anh ứng phó có chút mệt mỏi nhưng vẫn chưa đến mức phải dùng rượu vermouth che giấu tâm trạng của mình.

Khi bảo vệ khu nhà gọi điện thoại tới báo có một chàng trai tên Choi Hyeonjoon đến tìm anh, anh còn tưởng là tác dụng của rượu phát tác. Mãi đến khi xác nhận xong với bảo vệ về hình dáng đặc thù của đối phương, Lee Sanghyeok mới vuốt mặt tỉnh táo lại.

Chuyện chủ động tìm tới cửa thế này hoàn toàn không phải phong cách của Choi Hyeonjoon.

Có điều anh thật sự vui mừng, dù sao đối phương có thể tới ở cạnh anh vẫn hữu hiệu hơn hẳn việc dựa vào rượu để ức chế lo lắng.

Quả nhiên Choi Hyeonjoon không làm anh thất vọng.

Lúc Lee Sanghyeok bị chính tiếng chuông di động của mình đánh thức, suy nghĩ đầu tiên của anh là giấc ngủ này ngủ không hề có mộng mị.

Lee Sanghyeok đưa bàn tay xuống dưới gối mò tìm chiếc di động đang rung không ngừng, trước khi nhận cuộc gọi thì bấm tắt âm. Vậy mà chàng trai không biết từ lúc nào đã rúc sâu vào lòng anh kia vẫn còn ngủ rất say, không hề bị chút động tĩnh ấy quấy nhiễu.

Lee Sanghyeok không tự chủ được cong môi nở nụ cười, sau đó vừa một bên vuốt ve mái tóc của đối phương, một bên liếc mắt nhìn tên hiển thị và giờ giấc, bấm nhận cuộc gọi.

Không biết Ryu Minseok có chuyện khẩn cấp gì tìm anh, bây giờ mới gần năm giờ rưỡi mà thôi.

"Này?" Anh nhẹ giọng chào hỏi, chỉ cần một chữ đã nhận thấy sự lười biếng ủ rũ bên trong.

Nhưng giọng điệu của chàng trai bên đầu kia lại hoàn toàn trái ngược với anh.

"Thiếu gia, xảy ra vấn đề rồi! Bệnh viện vừa mới gửi thư thông báo bệnh tình nguy kịch."

"...?!"

Lee Sanghyeok lập tức giật mình, chưa kịp phản ứng lại thì trên trán đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Bàn tay cầm di động của anh đột nhiên siết chặt, trái tim trong lồng ngực nảy lên kịch liệt, cổ họng cũng khô rát đau đớn, nhất thời chẳng thể nói nên lời.

"Thiếu gia?" Ryu Minseok bên kia hối hả gọi anh một tiếng, tạp âm xung quanh hơi ồn ào, giống như tiếng vang của động cơ lúc gia tốc vậy.

Bấy giờ Lee Sanghyeok mới chợt hồi phục tinh thần, sau lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn chưa có cách nào tiếp thu được tin tức đột nhiên xuất hiện này.

Thậm chí anh còn nghĩ rằng mình đang mơ, chẳng qua là một cơn ác mộng mà thôi.

Có điều Lee Sanghyeok nhanh chóng nghiến răng xua tan suy nghĩ trốn tránh hèn nhát ấy ra khỏi đầu. Bàn tay cầm di động của anh run cầm cập liên tục, có mấy lần còn suýt nữa bấm nhầm nút chấm dứt cuộc gọi. Nhưng anh vẫn cứ cố nén cơn khủng hoảng và cảm xúc nôn nóng trong lòng xuống, sau đó cẩn thận ngồi dậy.

"Sao lại như vậy?" Lee Sanghyeok cưỡng chế giọng nói run rẩy, trong âm thanh còn mang theo vài phần phẫn nộ, nghe giống như đang chất vấn. Anh vừa nói chuyện vừa nhanh chóng xuống giường, dùng vai kẹp di động để có tay trống mà mặc quần áo.

Bộ dàng giả vờ kiên cường này của Lee Sanghyeok thoạt nhìn có chút chật vật, bởi vì tay run nên anh không nắm được dây kéo, thậm chí thử hai ba lần mới mặc xong quần, tiếp đó cài lung tung thắt lưng vào.

"Bây giờ tôi còn chưa đến bệnh viện cho nên cũng không rõ tình hình. Ông chủ đã đến rồi nhưng chỉ nói báo tin cho mình anh là được, đến phu nhân cũng chưa biết."

"Cha tôi nói sao? Sao ông ấy không gọi thẳng cho tôi?" Lúc này Lee Sanghyeok đã mặc quần áo xong, cầm lấy chìa khóa xe trên tủ đầu giường đi xuống lầu, chẳng những không rửa mặt mà thậm chí đến đầu tóc cũng rối như tơ vò.

"Ông chủ không nói gì cả, chỉ bảo anh nhanh chóng đến đó thôi."

Lee Sanghyeok lập tức văng tục, sau đó hung hăng bấm nút tắt cuộc gọi, nhét điện thoại lung tung vào túi. Trong lúc nói chuyện anh đã chạy chậm đến cánh cửa thông với ga ra, có điều trong nháy mắt đẩy cửa ra động tác của anh lại đột ngột ngưng lại.

Anh đứng tại chỗ chần chừ trong chốc lát, sau đó thở dài một hơi xoay người đi ngược về hướng phòng ngủ. Lee Sanghyeok bước vài bậc thang một lên lầu, đụng cả vào bình hoa lớn trong góc tường khiến nó lung lay một chút.

Choi Hyeonjoon trong phòng ngủ vẫn chưa tỉnh, thế nhưng ngủ hình như không hề yên ổn, thân thể cũng mơ hồ lấn sang phía chỗ nằm của anh.

Lee Sanghyeok bước nhanh tới đặt ống thuốc mua đêm qua lên tủ đầu giường phía đối phương, đồng thời còn bày ở vị trí dễ thấy nhất. Tiếp đến anh cúi người nhặt quần Choi Hyeonjoon lên, thô bạo giũ mấy cái đến khi di động của cậu trực tiếp văng ra.

May mà điện thoại của Choi Hyeonjoon không cài mật mã.

Anh thở hổn hển bấm vào phần danh bạ của đối phương, nhanh chóng nhập số di động của mình vào. Khi nhập tới phần họ tên anh chỉ đánh chữ Sanghyeok, kết quả vì tay run mà bấm sai.

Nhưng mà anh chẳng còn sức đâu để ý mấy chi tiết này, lưu lại xong liền ném di động lên giường rồi cúi người xuống vội vã hôn một cái lên gò má Choi Hyeonjoon, tiếp đó nhanh chóng chạy xuống lầu.

Lee Sanghyeok vượt tốc độ cả đường đến bệnh viện.

Lúc anh đến nơi, Ryu Minseok cũng vừa đến không bao lâu, giống nhau đều mồ hôi đầy người. Hai bọn họ cùng vào thang máy đi lên tầng cao nhất, vì quá lo lắng mà Lee Sanghyeok cứ vịn lấy vách thang máy đi qua đi lại không ngừng, thế nhưng cũng không thể không ép buộc bản thân tỉnh táo lại giao nhiệm vụ cho Ryu Minseok.

Việc bệnh tình nguy kịch của Lee Minhyeong chỉ có thể giấu giếm nhất thời, chắc chắn không thể hoàn toàn ém nhẹm. Chú hai và chú ba của anh cũng thường sai người đến quan sát trong bệnh viện, chẳng bao lâu nữa sợ là sẽ biết được "tin tốt" này thôi. Đối phương biết anh và cha bây giờ không có sức lực quan tâm đến chuyện ở công ty, nhất định sẽ nhân cơ hội này mà ném đá giấu tay.

Lee Sanghyeok thực sự không muốn phân tâm, cho nên vào lúc này nhất định phải đẩy Ryu Minseok ra.

Anh thông báo vài câu trọng điểm với Ryu Minseok, sau khi thang máy lên đến nơi liền lao nhanh ra chạy đến phòng cấp cứu, đồng thời còn tháo một con dấu nhỏ trong chùm chìa khóa của mình ném cho y.

"Dùng con dấu này có thể tạm thời thay thế con dấu riêng của tôi, nếu như gặp chuyện gấp phải quyết định ngay thì trước hết cứ dùng cái này kéo dài thời gian, sau đó tôi sẽ quyết định sau."

Ryu Minseok tiếp được con dấu đáp một tiếng, không ngừng bước đổi hướng chạy về công ty.

Còn Lee Sanghyeok thì nhìn thấy cha mình đang đứng cuối hành lang.

Rốt cuộc lúc này trên người ông cũng có chút hơi người, lộ ra vẻ nặng nề sầu lo hiếm khi thấy được.

"Cha! Rốt cuộc mọi việc là sao?"

Cha Lee nghe thấy cũng không nhìn anh, chỉ thở ra một hơi thật dài.

"Bác sĩ nói, lúc rạng sáng sóng não của Minhyeong có biến hóa rất kịch liệt, xét thấy khoảng cách so với lần gợn sóng trước không quá lâu nên nhận định là tình trạng bình thường, thuộc về giai đoạn tự hồi phục."

"Vậy vì sao lại đột nhiên nguy kịch?" Lee Sanghyeok không nhịn được cắt lời, trong giọng nói tràn đầy vẻ nôn nóng sắp bộc phát ra. Lúc này mồ hôi của anh đã thấm đẫm cổ áo, trước ngực và sau lưng cũng ướt nhẹp, cộng thêm tóc còn chưa chải, bộ dạng bây giờ thực sự không hề có chút thể diện nào.

Cha Lee bị cắt lời mới dời mắt khỏi bảng đèn tín hiệu phòng cấp cứu, xoay về phía Lee Sanghyeok. Nhìn thấy bộ dạng của anh lúc này ông không khỏi nhíu mày, sau đó đưa tay xoa xoa mi tâm.

"Ban đầu quả thực mọi thứ đều bình thường, đội nhiên các chỉ số của Minhyeong tụt xuống mà không hề có dấu hiệu báo trước, huyết áp và nhịp tim cứ chợt cao chợt thấp, sau đó bắt đầu giảm dần, thậm chí còn từng xuống sát số 0. Vừa nãy bác sĩ đã sốc điện cấp cứu rồi, hiện giờ nhịp tim và huyết áp đều miễn cưỡng hồi phục, có điều tình huống hiện tại vẫn rất khó xác định, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm."

Lee Sanghyeok nhất thời bực bội vò nhẹ mái tóc mình. Anh không khống chế được chuyển mắt hai vòng sang cửa phòng cấp cứu, cuối cùng mới miễn cưỡng dừng lại dưới ánh nhìn mạnh mẽ của cha.

"Con tự nhìn bộ dạng bây giờ của mình xem."

Cha Lee thản nhiên nói, không hề giống đang răn dạy chút nào, thế nhưng Lee Sanghyeok lại bị kích động tới bùng cháy. Anh vốn đã hơi tức giận, vậy mà lúc này đối phương còn có lòng dạ để ý đến bề ngoài của anh, khiến anh gần như không nhịn được muốn xông tới chất vấn ông, rốt cuộc ông có thật sự quan tâm đến con trai mình không.

Có điều gia giáo hình thành từ xưa đến nay vẫn khiến anh ép buộc bản thân mình không hề mở miệng.

Cha Lee nhìn thấy bộ dạng nén giận này cũng không thèm để ý, vẫn cứ bình thản nói: "Con cảm thấy chờ đến khi Minhyeong tỉnh dậy mà nhìn thấy bộ dạng này thì sẽ nghĩ sao."

Lee Sanghyeok nghe vậy hơi ngẩn ra, cha anh không chờ anh trả lời đã tiếp tục: "Cha biết hai anh em con có quan hệ rất tốt. Bác sĩ nói, Minhyeong nằm trên giường suốt hai tháng không hề động đậy chút nào, vậy mà cơ bắp trên người lại gần như không teo rút. Hai tháng này mỗi tuần con đều qua đêm ít nhất bốn ngày trong bệnh viện, là con vẫn luôn xoa bóp cho Minhyeong đúng không."

"Mẹ con chỉ biết buồn bã chứ không nghĩ tới điều này. Cha rất vui vì con quan tâm đến Minhyeong như vậy, có điều nếu Minhyeong biết được thì nhất định sẽ thấy xót xa con nhiều hơn. Nếu con định dùng bộ dạng thế này để gặp nó, là muốn nó vừa tỉnh lại đã lo lắng thay con sao."

Lee Sanghyeok gần như bị đối phương thuyết phục ngay lập tức.

Anh thầm nghĩ cha mình quả nhiên không hề tầm thường, mọi ngày không nói chuyện với anh nhiều lắm nhưng lúc mấu chốt luôn có thể "nói trúng tim đen" chọc ngay vào xương mềm của anh. Huống chi trong lời ông còn tỏ vẻ như tin chắc Lee Minhyeong có thể tỉnh lại, điều này khiến lòng anh lập tức dễ chịu hơn nhiều, không còn treo vẻ lo lắng trên mặt nữa.

Đi rửa mặt tỉnh táo lại chút cũng tốt.

Lee Sanghyeok hít sâu một hơi, không nhịn được liếc mắt sang cửa phòng cấp cứu rồi mới nhanh chóng bước tới căn phòng mình vẫn qua đêm trước giờ, chỉnh trang sơ lại bản thân mình một chút. Sau khi rửa mặt chải đầu tỉ mỉ kỹ càng anh mới cởi quần áo ướt đẫm mồ hôi ra, thay một bộ đồ mới.

Xong xuôi Lee Sanghyeok liền quay lại cửa phòng cấp cứu ngồi xuống sát bên cạnh cha, khôi phục vẻ ngoài bình tĩnh thường ngày.

Anh, em có việc quan trọng muốn nói với anh, cho nên anh nhất định phải mở mắt ra nghe em chính miệng nói chi anh biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro