Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Đồ chơi +

Lúc này ngón tay Lee Sanghyeok thuận theo đường cong cơ bụng cậu mà lần lên trên, sau đó chạm tới phần dây da trên ngực cậu. Sợi dây kia vừa vặn đè lên đầu vú Choi Hyeonjoon, đối phương còn thoáng dùng lực ấn ấn vào, đè lên điểm kia xoa qua xoa lại nhiều lần.

"Ha a!" Cơ thể Choi Hyeonjoon nhất thời không khống chế được run rẩy, nơi nổi lên bị đè lại có hơi đau, nhưng lúc cọ vào dây da thô ráp liền nóng hừng hực, không thể diễn tả được là tê dại hay là gì. Cảm giác đau đớn ban đầu trôi qua là một trận khoái cảm khó nhịn ùa đến.

"Thật đáng yêu, là bởi vì bị trói sao, đầu vú cậu giống như càng thêm nhạy cảm vậy." Lee Sanghyeok thả lỏng bàn tay ôm eo đối phương, cả người kề sát trên lưng cậu cọ cọ môi vào lỗ tai Choi Hyeonjoon. Giọng nói của anh có chút nhẹ, nhưng lúc thốt ra từng hơi thở đều phả vào tai cậu, khiến hô hấp của chàng trai trong lồng ngực trở nên dồn dập.

Lee Sanghyeok biết đối phương đã cứng ngắc chống đỡ nhưng vẫn không chịu nói, vừa xoa xoa ngực cậu cách một lớp dây da vừa hơi lắc eo, chọc hạ thể vào người Choi Hyeonjoon. Cả hai bọn họ đều chưa cương lên hoàn toàn, có điều động tác đầy tính ám chỉ thế này khiến cho Choi Hyeonjoon không ngừng thở hổn hển, thậm chí thông qua gương anh còn nhìn thấy hạ thể hơi rũ xuống của cậu co rụt lại từng hồi theo sự lay động của thân thể.

Choi Hyeonjoon bị chọc ghẹo như vậy rốt cuộc chịu hết nổi, không nhịn được mở mắt ra. Cậu né tránh chẳng dám nhìn vào tấm gương trước mặt, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị bộ dáng của chính mình dọa cho cứng đờ.

Sợi dây da mỏng manh màu đen như đan lên người cậu thành một tấm võng thưa, chỗ ngực có hai đường phân biệt tròng lên hai bên đầu vú cậu, sau đó hợp lại ở giữa rồi chạy dọc theo đường cong cơ thể ra phía sau. Cậu còn có thể cảm giác được mông mình cũng bị hai sợi dây siết chặt, dây da màu đen dọc theo háng và bắp đùi trói buộc chỗ nhạy cảm kia, sau đó vòng vài vòng trên đùi, làm lộ ra thứ giữa hai chân ít khi được chạm tới ấy.

Có thể nói, ngoại trừ hai vòng da giữ chặt hai cánh tay cậu sau lưng kia, tác dụng của những thứ trói buộc trên người chỉ là để khiến cậu nhìn qua càng thêm phóng đãng, làm cho người khác không nhịn được muốn xâm phạm cậu thật tàn nhẫn mà thôi.

Choi Hyeonjoon nhìn chính mình trong gương, nhất thời không dời nổi tầm mắt. Vì dáng dấp của mình mà mặt cậu như phát sốt lên, nhưng vừa nghĩ đến bản thân bị ai làm cho biến thành như thế, cậu liền không nhịn được tự hỏi có phải đối phương yêu thích bộ dạng hạ lưu này của mình hay không.

"Sao vậy, thỏa mãn với ký hiệu tôi làm ư." Lee Sanghyeok lại lựa ngay lúc này mở miệng trêu đùa cậu. Choi Hyeonjoon theo bản năng nuốt nước miếng, cúi đầu không trả lời. Cậu ừm một tiếng qua loa lấy lệ, sau đó nhịn cảm giác xấu hổ vô cùng này xuống, muốn xin đối phương một vật che để thoát khỏi hoàn cảnh này.

"Chủ nhân, tôi có thể... có thể mặc áo choàng chưa?"

Lee Sanghyeok bị bộ dáng không chịu nổi trêu chọc này của cậu làm cho bụng dưới căng thẳng. Anh hôn lên gáy đối phương một cái rồi đưa tay xuống dưới thăm dò, nắn bóp mông cậu.

"Không thể, ký hiệu của tôi còn chưa làm xong." Anh vừa nói vừa đè vai Choi Hyeonjoon lại, nhẹ nhàng đẩy cậu ép lên mặt gương. Da dẻ trần trụi của cậu nhất thời bị xúc cảm lạnh lẽo của mặt gương làm cho run lên, đồng thời hô hấp ấm áp cũng khiến trên gương xuất hiện một chấm hơi nước mờ nhạt.

"... Chủ nhân?" Choi Hyeonjoon hơi khó hiểu với hành động này, không nhịn được nhẹ nhàng gọi Lee Sanghyeok một tiếng.

Lee Sanghyeok chỉ cúi người hôn lên cổ tay Choi Hyeonjoon chứ không trả lời cậu. Sau đó anh đè lấy vai cậu, để cậu dựa cả người lên gương, ôm lấy vòng eo bị trói chặt rồi chúi người cậu xuống, khiến cho mông cậu nâng lên theo động tác này.

"Ngoan nào, đừng cử động." Trước khi rời đi anh còn vỗ vỗ lên thắt lưng đối phương, sau đó trở lại trước tủ đứng quét mắt một vòng, móc từ trong góc ra một hộp vaseline, ngoài ra còn có cả một chiếc hộp giấy nhỏ màu hồng nhạt.

Trong hộp giấy đựng một quả trứng rung được điều khiển từ xa hoàn toàn mới.

Lee Sanghyeok đột nhiên cảm thấy, có một cơ hội hành đối phương đến mức này dường như cũng không tồi. Nếu là bình thường có lẽ anh sẽ không muốn dùng đạo cụ dạy dỗ Choi Hyeonjoon, thế nhưng hiện giờ sau khi thử một chút anh lại có hơi nghiện.

Thật là muốn thử hết các loại đồ vật này lên người đối phương một lần, nhìn xem đối phương sẽ lộ ra biểu tình gì, sẽ lưu lại trên người những dấu ấn thế nào.

Đây cũng có thể coi là một quá trình khai phá hoàn toàn mới, còn anh đúng là đang hào hứng.

Lee Sanghyeok mở hộp lấy trứng rung và dụng cụ điều khiển từ xa ra, sau đó bóp một chút vaseline lên tay. Tiếp đó anh chen ngón tay trơn trượt vào khe mông cậu vân vê vài lần, động tác không hề báo trước này khiến Choi Hyeonjoon hoảng hốt né tránh một chút, lập tức bị anh đè lại, thậm chí còn bị ép buộc hơi mở hai chân ra.

"Chủ nhân...?" Giọng nói Choi Hyeonjoon có chút bất ổn, miệng huyệt cậu đã bị thuốc bôi trơn thấm ướt, cảm giác được đối phương đang cố gắng dùng tay mở rộng cho mình khiến Choi Hyeonjoon lập tức sốt sắng lên: "Hiện giờ muốn... muốn làm sao?"

"Đừng nóng vội, sẽ không muốn cậu ở chỗ này đâu, chỉ có một món quà nhỏ muốn tặng cậu thôi." Trong lúc nói chuyện Lee Sanghyeok đã cắm nửa ngón tay vào miệng huyệt cậu, bên trong thân thể Choi Hyeonjoon vẫn còn khô khốc, ngón tay đi vào liền bị ngăn trở chặt cứng.

Vì vậy anh càng thoa thêm nhiều vaseline ra tay hơn, sau đó cắm vào hậu huyệt cậu lần hai. Lần này quá trình mở rộng thuận lợi hơn nhiều, sau khi Choi Hyeonjoon biết anh sẽ không đi vào liền thả lỏng hơn một chút, khiến cho Lee Sanghyeok nhanh chóng thông thuận đâm rút ba ngón tay ra vào huyệt đạo cậu.

"À, hậu huyệt cậu thành thật lắm này, nhanh như vậy đã chuẩn bị xong rồi, nhìn bộ dáng này vẫn phải làm nhiều lần hơn mới được." Anh khẽ cười trêu chọc một câu rồi rút tay ra. Choi Hyeonjoon bị mấy lời hạ lưu của đối phương chọc cho đỏ ửng cả vành tai, ngay cả miệng huyệt cũng co rụt lại nhiều lần, ép ra một chút dịch trơn trong suốt.

Lee Sanghyeok đã cảm nhận được hạ thân mình có hơi cương lên. Anh hít sâu mấy hơi, sau đó nắm trứng rung trong tay, đặt ngay miệng huyệt ướt át của đối phương.

"A! Là cái gì..." Choi Hyeonjoon lập tức phát hiện vật kia không phải ngón tay Lee Sanghyeok, có chút mất tự nhiên muốn quay đầu nhìn thử, nhưng bị đối phương nhẹ nhàng đè lại.

"Là ngạc nhiên." Lee Sanghyeok trầm thấp cười một tiếng, có điều sau đó lại càng dùng sức đẩy trứng rung màu hồng vào sau trong huyệt đạo cậu.

"Ưm..." Choi Hyeonjoon nhất thời phát ra tiếng thở dốc kìm nén, lúc này dù có ngu ngốc tới mấy cậu cũng có thể đoán ra được đối phương đang nhét đạo cụ tình thú vào hậu huyệt mình. Thế nhưng cậu không xác định được vật đó là gì, từ cảm giác nhỏ bé mang lại thì hình như là nút chặn hậu môn.

Song sau khi hậu huyệt Choi Hyeonjoon hoàn toàn nuốt lấy vật kia, đối phương vẫn cứ dùng ngón tay đẩy nó vào nơi sâu hơn.

Sẽ không phải là... trứng rung chứ?

Choi Hyeonjoon bị cảm giác mẫn cảm khi có dị vật trong cơ thể làm cho hoảng hốt, lúc suy đoán này nảy ra Lee Sanghyeok vừa vặn rút ngón tay khỏi người cậu. Nhất thời Choi Hyeonjoon cảm thấy có gì đó sai sai, bởi vì đối phương không nhét vật kia vào quá sâu nhưng vị trí hiện giờ có chút xấu hổ, thật giống như vừa khéo đặt ngay tuyến tiền liệt của cậu.

"Chờ đã, chờ một chút chủ nhân... Đừng đặt ở chỗ ấy, chỗ ấy là.... Ưm a! A aa!!"

Lee Sanghyeok không chờ cậu nói hết lời đã nhấn công tắc trứng rung, tiếng 'ong ong' do chấn động mang tới lập tức vang lên, bởi vì có bôi trơn nên còn kèm theo cả một trận tiếng nước nhẹ nhàng.

Thân thể Choi Hyeonjoon bỗng dưng giựt bén, ngẩng đầu phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Phần eo của cậu theo bản năng duỗi thẳng ra, giống như đang muốn tránh né thứ gì đó. Nhưng vật liên tục kích thích cậu kia nằm ngay trong cơ thể cậu, không chỉ tránh không thoát mà trái lại còn càng toát ra vẻ phóng đãng.

"Không được! Không... Chủ nhân tôi không chịu được... Tôi không chịu được... A! Đừng để nó chỗ đó. Sâu hơn... sâu hơn chút cũng được, chỉ cần đừng... A ưm... Ưmmm!"

Phút chốc Lee Sanghyeok cảm thấy máu trong người mình chảy gia tốc, hạ thể bị quần ghìm lại hơi nhói đau khiến anh phải cau mày thở hổn hển mấy lần. Anh không nhịn được nhắm mắt lại, cố gắng ngừng thở mới gần như đè được tình dục đang tăng vọt xuống.

Cái này quá nguy hiểm mà.

Lee Sanghyeok biết phản ứng của đối phương sẽ mãnh liệt, thế nhưng không ngờ lại câu dẫn người khác tới mức này, khiến anh suýt nữa đã không kiềm chế được. Anh sợ nếu còn tiếp tục như vậy thì mình sẽ thật sự không chịu nổi mà làm đối phương ngay chỗ này, vì vậy liền chen ngón tay vào hậu huyệt Choi Hyeonjoon đẩy một phát, làm cho trứng rung đi vào nơi sâu hơn trong huyệt đạo.

"Ha... haaa..." Sau khi kích thích kịch liệt kia cuối cùng cũng chịu rời khỏi điểm chết người, Choi Hyeonjoon tìm lại được nhịp điệu hô hấp, khóe mắt vì tình dục mới rồi mà có chút ướt át. Cậu cắn môi thông qua gương liếc mắt trừng Lee Sanghyeok một cái, vừa khéo lại bị đối phương thấy được, thế là mông liền ăn một cái tát.

"Ưm a!"

Huyệt đạo của Choi Hyeonjoon vì bị đánh đau mà nhất thời co lại, cậu mơ hồ cảm thấy cái trứng rung kia quả thật bị mình hút vào nơi càng sâu hơn.

"Báo nhỏ, cậu đang gây sự với chủ nhân của mình ư." Lee Sanghyeok đánh xong lại dùng tay xoa xoa lên dấu ấn màu hồng mới mẻ kia. Anh nhìn thấy đối phương lập tức hổn hển lắc đầu, thậm chí bờ mông bên dưới còn hơi run cầm cập.

"Phản ứng thật đáng yêu... Xét thấy chỉ mới phạm lỗi lần đầu, bỏ qua cho cậu lần này."

Anh vừa dứt tiếng xong, thân thể mềm nhũn của chàng trai nằm trên mặt gương lập tức thả lỏng ra, mở miệng thật lớn thở hổn hển. Kỳ thực Lee Sanghyeok chỉ muốn hù dọa cậu một chút, có điều bộ dạng tưởng thật kia của cậu lại khiến lòng anh nóng lên. Anh không nhịn được đỡ cậu dậy ôm vào ngực, thân thể Choi Hyeonjoon có chút không trụ nổi, vừa bị anh ôm lấy đã chủ động dựa vào lồng ngực anh.

Lee Sanghyeok không khỏi nhẹ giọng nở nụ cười, sau đó cúi đầu hôn lên vầng trán và thái dương ẩm ướt của người trong lồng ngực.

"Giỏi lắm, báo nhỏ bây giờ trở nên ngon miệng ghê... Có điều, hình như còn thiếu chút gì nữa thì phải?"

Choi Hyeonjoon lần này không dám biểu lộ thái độ bất mãn nữa, thế nhưng cậu vẫn vùi mặt vào lòng đối phương, nhỏ giọng thì thầm một câu.

"Không thiếu, ưmmm... Tôi muốn mặc áo choàng."

Lee Sanghyeok lập tức cười ra tiếng.

"Ngoan, đừng nóng vội, còn thiếu một thứ cuối cùng, lập tức cho cậu mặc áo choàng ngay." Lúc nói lời này anh đã nghĩ ra muốn thêm linh kiện gì lên người đối phương, ôm eo cậu sờ soạng một hồi trên cửa tủ, quả nhiên dựa theo vị trí trong trí nhớ mà mò được thứ mình muốn.

"Đến đây, ngẩng đầu lên, hé miệng."

Choi Hyeonjoon nghe vậy theo bản năng liền mím chặt môi lại, nhưng sau khi vùng vẫy một hồi vẫn liếm liếm môi dưới, hé miệng ra một cách không tình nguyện.

Lee Sanghyeok bị bộ dạng ngoan ngoãn này hấp dẫn mà hôn đối phương một cái, sau đó mở khóa vật anh cầm trong tay ra, đặt viên bi mềm nhỏ hơn quả bóng bàn một chút lên lưỡi cậu.

"A ưm!" Choi Hyeonjoon theo bản năng rụt người lại nhưng cũng không né tránh. Viên bi kia khiến miệng cậu bành ra, đợi đến lúc đối phương cố định hai đầu dây lại sau đầu cậu thật chắc chắn thì Choi Hyeonjoon đã hoàn toàn không khép miệng được nữa, bởi vậy cũng không thốt nổi ra lời.

"A ưmm...." Vì mất khả năng nói chuyện nên Choi Hyeonjoon càng lộ ra vẻ bất an. Lee Sanghyeok nâng mặt cậu lên hôn hôn nơi khóe môi, sau đó hôn lên cằm và cổ cậu, nửa ngày sau mới để cậu yên tĩnh lại.

"Đứa trẻ ngoan, như vậy là được rồi. Đứng yên đừng nhúc nhích, tôi đi lấy áo choàng cho cậu?" Vì được thỏa mãn mà Lee Sanghyeok lập tức trở nên ôn nhu. Kỳ thực anh cũng không rõ vì sao mình lại muốn cho Choi Hyeonjoon đeo khóa miệng, thế nhưng nhìn bộ dạng cậu bây giờ hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của mình, lòng anh đột nhiên cảm thấy thỏa mãn.

Thật giống như người trước mặt này đã hoàn toàn thuộc về anh, hoàn toàn bị anh chi phối.

Loại cảm giác tuyệt đối sẽ không bị phản bội này khiến cho Lee Sanghyeok cảm thấy hưng phấn.

Anh xoa tóc đối phương rồi hôn lên khóe mắt cậu, sau đó mới mở tủ quần áo bên cạnh ra, lấy một chiếc áo choàng cẩn thận khoác lên người Choi Hyeonjoon.

Thân thể gần như trần truồng rốt cuộc cũng được che chắn, thần sắc Choi Hyeonjoon lập tức thả lỏng hơn nhiều. Lee Sanghyeok buộc áo choàng lại xong liền nhìn quanh một chút, xác định thân thể cậu không lộ ra chút nào khỏi tấm vải mới trùm mũ áo lên, dùng nó che gương mặt cậu lại.

Sau đó anh lấy điều khiển từ xa của trứng rung từ trong túi quần ra, chỉnh mức chấn động lên cao một bậc.

"A ưmm! Ư... ư!" Chấn động trong hậu huyệt Choi Hyeonjoon đột nhiên tăng lên, nhất thời bị khóa miệng cản trở nên cậu chỉ có thể phát ra tiếng hừ trầm thấp. Vất vả lắm mới hơi thích ứng được với tần suất lúc trước, vậy mà giờ lại càng thêm nhạy cảm.

Lúc này tầm mắt cậu đã bị mũ trùm che đi phân nửa, nhưng Choi Hyeonjoon vẫn có thể nhìn thấy Lee Sanghyeok đang đứng trước người mình. Tuy rằng cậu biết cơ thể mình đã được che lại như lời hứa lúc trước của đối phương, nhưng cậu vẫn không hề muốn bước ra khỏi cửa với tình trạng hỏng bét này một chút nào.

Thế là Choi Hyeonjoon nghiêng người kề sát lên cơ thể Lee Sanghyeok, anh đỡ lấy cậu theo bản năng, sau đó ôm vào ngực sờ sờ đầu cách lớp mũ trùm.

"Ngoan, kiên trì một chút, như vậy rất thoải mái đúng không?"

Choi Hyeonjoon không có cách nào phản bác điều này, tần suất chấn động như vậy quả thực khiến cậu thoải mái mà cương lên, thậm chí còn có thể cảm giác được tinh dịch lẫn chất bôi trơn chậm rãi chảy ra khỏi miệng huyệt vẫn chưa ngừng khép mở của mình, thuận theo bắp đùi mà trượt xuống dưới.

Cậu biết đối phương chính là muốn nhìn thấy bộ dạng mình chịu đựng cố nén khoái cảm trước mặt người ngoài, thế nhưng da mặt cậu còn chưa đủ dày, chỉ mới tưởng tượng chút thôi đã xấu hổ đến mức hít thở không thông.

Choi Hyeonjoon còn muốn giãy giụa chút nữa, cố gắng khiến Lee Sanghyeok bỏ ý định này đi.

Vì vậy cậu liền chủ động cọ cọ hạ thân hơi cương của mình lên người đối phương, phát hiện Lee Sanghyeok cũng đã cứng rắn vô cùng liền cố hết sức duỗi eo chọc chọc hạ thể anh.

"Ưm a... Aaaa!"

Lần này Lee Sanghyeok bị đối phương câu dẫn đến mức tim muốn ngừng đập, anh thở hổn hển bình ổn lại nhịp tim, sau đó không nhịn được dùng sức bóp chặt eo cậu.

"Hừm... Báo nhỏ, cậu cứ cọ qua cọ lại trên người tôi làm tôi cứng rồi. Thế này sao tôi đem cậu ra cửa được đây, cậu sẽ hấp dẫn cả phân nửa đàn ông trong hội trường mất."

Gương mặt Choi Hyeonjoon xấu hổ đến mức đỏ bừng một mảnh, cắn mạnh quả bóng mềm trong miệng để phát tiết tâm trạng nóng nảy này. Cậu tựa đầu vào hõm cổ đối phương khẽ lắc lắc, đồng thời còn phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, cố gắng khiến cho anh nhận ra mình đang chống cự.

Cũng may đối phương coi như hiểu rõ cậu, lập tức phát hiện ra ý đồ này.

"Không chịu nổi? Muốn tôi chỉnh tần suất rung nhẹ lại đúng không?" Lee Sanghyeok không nhanh không chậm xoa bóp mông cậu cách lớp áo choàng. Cơ bắp ở nơi kia cứ khẽ run cầm cập liên tục, thậm chí anh còn có thể thông qua thân thể cậu mà cảm nhận được rung động kéo dài từ bên trong hậu huyệt truyền ra.

Lee Sanghyeok vừa dứt lời thì người trong lòng đã dùng sức gật gật đầu. Anh phát hiện ngoại trừ động tác cố gắng lấy lòng mình vừa rồi, quả thực đối phương cứ như không nhịn được mà theo bản năng kề sát lại người anh nhẹ nhàng ma sát, động tác nhỏ bé đến mức có lẽ chính cậu cũng không tự nhận ra.

Trên thực tế hành động vô thức này càng khiến anh động tình hơn so với loại cố ý cọ sát vừa nãy.

"Thật sự là không có cách nào bắt nạt cậu." Không biết có phải tiềm thức bản thân bị Choi Hyeonjoon ảnh hưởng không, anh đột nhiên có cảm giác dục vọng chiếm hữu của mình bùng phát ra. Bộ dáng này của đối phương, anh không hề muốn để những người khác nhìn thấy dù chỉ là một chút.

Cho dù không nhìn thấy mặt cũng không được.

"Mục đích của cậu đạt được rồi, nhóc con." Một bên Lee Sanghyeok vừa thấp giọng thì thầm bên tai Choi Hyeonjoon, một bên chỉnh độ rung về lại mức cũ. Anh nghe được tiếng đối phương dựa lên người mình thở hổn hển kịch liệt, thân thể vốn căng thẳng cũng lập tức thả lỏng ra.

"Có điều đừng yên tâm quá sớm, tôi vẫn chưa có ý định buông tha cho cậu đâu. Lát nữa phải bồi thường cho tôi đó, biết chưa."

Choi Hyeonjoon bị uy hiếp như vậy nhưng ngược lại vẫn tỏ ra không sao, chẳng có lấy nửa điểm xúc động. Cậu chui vào lòng Lee Sanghyeok vất vả điều chỉnh nhịp thở, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ đã sống sót qua tai nạn.

Ngược lại cái gọi là bồi thường như lời anh... cũng chỉ làm cho một mình đối phương xem mà thôi.

Thực ra bản thân Choi Hyeonjoon cũng không phát hiện sự phóng túng của mình lúc đối diện với Lee Sanghyeok, giờ cậu chỉ biết, cuối cùng cũng coi như không cần lo lắng sẽ sơ xuất trước mặt người ngoài nữa.

"Được rồi, sửa sang lại áo choàng một chút, chúng ta chuẩn bị vào hội trường." Lee Sanghyeok nghiêng người hôn một cái lên đỉnh đầu cậu, sau đó vỗ vỗ lưng đối phương ý bảo cậu tách khỏi người mình một chút. Anh lấy một cái mặt nạ trong tủ ra đeo vào, vuốt tóc về phía sau tạo thành một kiểu tóc hoàn toàn khác biệt so với thường ngày.

Anh lấy tiếp một sợi dây xích, gắn một đầu vào vòng cổ của Choi Hyeonjoon.

"Che mặt lại đi, lát nữa ra khỏi cửa phải cúi đầu, đừng nhìn lung tung xung quanh." Lee Sanghyeok nhẹ giọng dặn dò thêm một câu, âm thanh vì bị mặt nạ ngăn lại nên có chút nghèn nghẹt. "Trong hội trường tôi không thể nắm tay cậu, thế nhưng tôi sẽ không buông dây xích ra, đừng sợ nhé?"

Choi Hyeonjoon nghe vậy lập tức cúi đầu để cho mũ trùm rộng lớn phủ xuống, che hơn phân nửa gương mặt lại. Cậu biết mình bây giờ giống như chó cưng bị đối phương dắt đi, nhưng mà so với việc chỉ theo sau đối phương, tiếp xúc như vậy trái lại còn khiến cậu an lòng hơn một chút.

Lee Sanghyeok nhìn bộ dạng thuận theo hoàn toàn này của cậu mà khẽ cười một tiếng. Anh vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Choi Hyeonjoon, sau đó dắt cậu bước ra khỏi phòng thay đồ.

Sau khi mở khóa cánh cửa hội trường, Lee Sanghyeok nắm lấy tay cầm nhưng không mở ra ngay lập tức.

"Choi Hyeonjoon." Anh gọi đối phương một tiếng, âm thanh có hơi nghiêm túc khác thường: "Sau khi vào hội trường, cho dù cậu thấy cái gì thì vẫn phải làm ra vẻ rụt rè, biết chưa."

Choi Hyeonjoon hơi ngẩn ra vì lời nhắc nhở này, cậu không hiểu rõ hoàn toàn thâm ý trong lời đối phương, thế nhưng lại ý thức được, thế giới sau cánh cửa đối với cậu mà nói sợ là cũng không dễ tiếp thu.

"Hoan nghênh đến với tiệc rượu  của xã hội thượng lưu." Cậu mơ hồ nghe được một câu của Lee Sanghyeok, sau đó cổ liền thoáng bị siết lại.

Lee Sanghyeok dắt cậu, cuối cùng cũng bước vào hội trường mờ tối. Choi Hyeonjoon càng cúi đầu xuống thấp hơn, không hề có nửa điểm hiếu kỳ với hoàn cảnh xung quanh. Cậu có thể nghe thấy bốn phương tám hướng đều truyền tới tiếng rên rỉ không hề che giấu đan xen lẫn nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng rít gào và la khóc, đồng thời có cả từng tràng tiếng cười khiến cho lòng cậu khó chịu.

Dù sao mũ trùm của cậu cũng không thể hoàn toàn che khuất gương mặt, từ vành mũ vạt áo có thể mơ hồ nhìn thấy những vật trên người.

Quả nhiên đúng như lời Lee Sanghyeok nói, ánh mắt cậu quét qua tất cả nô lệ, cho dù là nam hay nữ đều trần truồng không có mặt nạ. Thậm chí phần lớn bọn họ còn không có tư cách đứng thẳng người, chỉ có thể quỳ gối bên cạnh chủ nhân, dù là ai cũng có thể thoải mái sờ soạng xâm phạm phần cơ thể lộ ra của bọn họ.

Choi Hyeonjoon dần dần bắt đầu mất khống chế run rẩy không ngừng, rồi lại không khắc chế được dựa sát vào người Lee Sanghyeok, sợ rằng động tác khác thường của mình sẽ khiến nhiều người chú ý hơn. Không biết có phải vì tác dụng tâm lý không mà Choi Hyeonjoon chỉ cảm thấy dường như mọi người ở gần đó ai cũng đang nhìn cậu, thêm nữa cậu còn thấy một cô gái lưng phủ đầy vết roi quỳ nằm trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía mình mang theo một loại hâm mộ và đố kị vặn vẹo.

Choi Hyeonjoon không nhịn được run rẩy, chỉ hy vọng Lee Sanghyeok nhanh chóng tìm được một căn phòng, để cho cậu có thể chịu đựng đến hừng đông ngày mai. Song lúc này anh lại đột nhiên dừng lại, bởi vì liên tục nhìn chằm chằm vào bước chân đối phương nên Choi Hyeonjoon cũng không va vào người anh, nhưng ngay sau đó lại nghe được một giọng nam ngả ngớn. Gã kia hình như là muốn trực tiếp bước về phía cậu, thế nhưng lại bị Lee Sanghyeok chặn lại.

"Ui, đây là mặt hàng quý giá gì đây, che kín như vậy, không cho các anh em mở mang tầm mắt sao?" Gã nói xong còn dùng chân đá đá chàng trai quỳ bên cạnh, người kia nhìn hình thể có chút gầy yếu, trên vai bầm tím một mảng, tay và cổ đều mang vòng và dây xích.

"Đi, để tôi xem thử nó lớn lên nhìn thế nào."

Lời này rõ ràng là hướng về phía Choi Hyeonjoon, vì vậy cả người cậu đều cứng đờ ra, không nhịn được núp ra sau lưng Lee Sanghyeok. Cậu thấy chàng trai kia không tình nguyện chần chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn chuyển động, dùng tư thế bò sấp muốn vòng qua người Lee Sanghyeok tiến về phía cậu.

Thế nhưng lúc chàng trai kia đi ngang qua Lee Sanghyeok liền bị đối phương nhấc chân đạp lên vai. Lee Sanghyeok không dùng quá nhiều sức, còn chàng trai kia dường như rất vui mừng vì bản thân bị cản lại, cũng thuận theo cúi thấp người bò ra trên mặt đất, thành thật để mặc Lee Sanghyeok dẫm chân lên người mình.

Gã đàn ông chặn trước mặt bọn họ thấy thế liền phát ra âm thanh mất kiên nhẫn, nhưng không chờ gã tiếp tục làm khó dễ thì Lee Sanghyeok đã trầm giọng mở miệng.

"Joo nhị thiếu, có phải ngứa da rồi không."

Lời này vừa mới thốt ra khỏi miệng, cánh tay gã đàn ông kia đang chuẩn bị xách cổ người liền 'bịch' một tiếng buông xuống.

"Lee... Lee thiếu gia... Ái chà một thời gian không gặp mà ngài đã đẹp trai hơn nhiều, không nghe giọng sợ là tôi còn không nhận ra ngài đâu." Giọng nói vốn mang theo khiêu khích của gã lập tức mềm xuống. Gã cũng còn biết ở nơi thế này tốt nhất không nên để người khác nhận ra thân phận, cho nên lúc gọi đến tên họ Lee Sanghyeok liền hạ giọng xuống cực kỳ thấp, thậm chí mang theo một tia sợ hãi.

"Biến." Ngữ điệu Lee Sanghyeok không nảy sinh biến hóa gì vì thay đổi của đối phương, thậm chí cũng chẳng hề nghiêm khắc. Vậy mà gã đàn ông kia nghe xong lập tức nghiêng người nhường đường ngay.

Lee Sanghyeok nhấc chân khỏi cơ thể của chàng trai dưới đất, sau đó nhẹ nhàng giật dây xích trong tay hai lần, không nói một lời dắt Choi Hyeonjoon tiếp tục bước về phía trước.

Sau trò khôi hài vừa rồi, người chung quanh dường như cũng nhìn ra được địa vị Lee Sanghyeok không phải dạng có thể khiêu khích tùy tiện, ánh mắt dừng trên người Choi Hyeonjoon lập tức ít đi hơn phân nửa.

Tâm trạng luôn treo cao của Choi Hyeonjoon rốt cuộc cũng thoáng thả lỏng một chút. Lúc này cậu mới phát giác ra, trong lúc vô tình bản thân đã đổ mồ hôi lạnh cả người, ngay cả lửa tình bốc lên trong phòng thay đồ ban nãy cũng bị dập tắt triệt để.

Chỉ chốc lát sau Lee Sanghyeok đã dắt cậu tìm được một căn phòng đơn, sau khi đối phương ôm eo cậu đưa vào phòng khóa cửa lại, Choi Hyeonjoon chỉ cảm thấy đùi mình mềm nhũn ra, trực tiếp thở hổn hển dựa lên tường.

"Có phải bị dọa sợ rồi không?" Lee Sanghyeok lại gần gỡ mũ trùm của cậu xuống, hôn một cái lên vầng trán phủ đầy mồ hôi lạnh của cậu.

Anh nhận ra cằm và gáy Choi Hyeonjoon đã ướt dầm dề, vì mang khóa miệng nên cậu không thể thực hiện động tác nuốt được, bởi vậy tất cả nước bọt đều thấm qua khe hở của quả bóng mềm chảy ra ngoài.

Đây vốn là bầu không khí vừa câu nhân vừa động tình, thế nhưng nhìn sự căng thẳng và sợ hãi chưa tan biến trong mắt đối phương, Lee Sanghyeok chỉ cảm thấy có chút đau lòng.

Anh gỡ mặt nạ của mình vứt trên mặt đất, sau đó vòng tay ra sau đầu đối phương cởi bỏ khóa miệng. Một thời gian dài Choi Hyeonjoon không khép miệng được, giờ lấy khóa ra rồi đôi môi cậu vẫn cứ hơi hé mở. Lee Sanghyeok cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át này, sau đó vươn tay ôm người vào lòng, một tay khác thì xoa xoa lưng cậu.

"Chủ... Khụ khụ, chủ nhân..." Choi Hyeonjoon khàn giọng nhẹ nhàng gọi anh, âm thanh vừa nhỏ vừa có chút ngưng trệ.

Lee Sanghyeok 'Xuỵt' một tiếng ra hiệu cậu đừng nói chuyện, sau đó lôi kéo người ngồi xuống chiếc giường đôi giữa phòng, để cho Choi Hyeonjoon ngồi khóa trên đùi, quay mặt về phía anh.

"Đã hết chuyện rồi, hiện giờ chỉ có hai chúng ta thôi, thả lỏng chút đi nhé?" Anh đưa tay chậm rãi xoay tròn xoa nhẹ trên thắt lưng đối phương, sau đó ngẩng đầu hôn lên xương quai xanh và gáy cậu.

Choi Hyeonjoon nhanh chóng được loại an ủi thân mật nhẹ nhàng này trấn an, hơi cúi người tựa đầu lên bả vai anh.

Lee Sanghyeok lập tức bị bộ dàng dễ bảo này của cậu lấy lòng, nghiêng đầu hôn lên vành tai cậu, một tay vòng lên eo đối phương, một tay móc điều khiển từ xa của trứng rung ra ấn một cái.

"A! Sao lại... Ưmm..."

Eo Choi Hyeonjoon co rụt lại vì kích thích của chấn động đột nhiên xuất hiện. Huyệt đạo của cậu vốn đã hơi chết lặng vì rung động kéo dài, thế nhưng khi tần suất đột nhiên nâng lên lần thứ hai, Choi Hyeonjoon mới phát hiện vách thịt của mình vẫn còn rất mẫn cảm.

"Ừm, dáng dấp như vậy mới đúng. Đừng nghĩ đến những kẻ bên ngoài cánh cửa kia, tối nay cậu chỉ là nô lệ của tôi, trong đầu chỉ được nghĩ cách làm sao lấy lòng tôi mà thôi." Lee Sanghyeok không để ý đến động tác né tránh của người trong lòng, lập tức nâng mức độ rung trên điều khiển từ xa lên mức lớn nhất. Choi Hyeonjoon nhất thời kêu một tiếng sợ hãi, cả người run rẩy ngã về phía anh, chấn động kia thậm chí còn truyền sang đùi Lee Sanghyeok, khiến chân anh hơi ngứa lên.

"Quá, quá mức rồi... Ưm a, chủ nhân... Đau, đau!"

"Đau?" Lee Sanghyeok không cho rằng lời lên án kèm theo tiếng rung của đối phương là đúng, bàn tay chạy dọc theo đường viền dây trói trên làn da cậu, sau đó chuyển qua sờ soạng vùng háng, cuối cùng ngay lúc Choi Hyeonjoon vô thức ưỡn thẳng eo thì anh liền nắm chặt lấy tính khí bán cương của cậu.

"Đừng sốt sắng, bình tĩnh lại cảm nhận rõ ràng một chút." Anh nắm tịn khí hơi mềm trong tay bóp nhẹ mấy cái, phối hợp theo động tác lay động thắt lưng của đối phương mà nhẹ nhàng chọc hạ thể của mình lên người cậu: "Cảm giác kia của cậu không phải là đau... Nếu như thật sự đau thì sao cậu còn cương được? Ngoan, hít sâu, hậu huyệt cũng đừng siết chặt như vậy... Sao hả, có phải rất thoải mái không?"

Dưới sự dẫn dắt của anh, Choi Hyeonjoon hổn hển thở dồn dập, bắp đùi và đầu gối run rẩy liên tục, có điều dần dần tỉnh táo lại rồi cậu mới cảm nhận được xúc cảm đích thực từ hậu huyệt truyền ra. Quả thật đó không phải đau, chỉ là vì kích thức đột ngột lúc trước quá lợi hại, khiến cho huyệt đạo của cậu dồn dập co rút thật nhanh, khoái cảm phát ra liên tiếp đan vào nhau khiến cậu sinh ra ảo giác đau đớn.

Sai khi cậu có thể thả lỏng hô hấp, khoái cảm đó liền lan rộng ra, dường như muốn bao trùm toàn bộ hạ thể cậu, nhất thời càng khiến chỗ ấy tê dại một mảnh không làm được gì.

"A ưm... Thật là tê... Động, không động đậy được nữa, ừm!"

"Đây là thoải mái sao?" Lee Sanghyeok bị lời nói  của đối phương câu dẫn đến mức hạ thể căng đau. Anh siết chặt eo cậu dùng sức cọ hạ thể mình vào đáy chậu mấy lần, lúc đối phương duỗi thẳng eo ngẩng đầu rên rỉ liền vươn đầu lưỡi liếm liếm ngực cậu, đồng thời dùng sức nhào nặn hai phiến mông Choi Hyeonjoon.

"Vẫn chưa quên khẩu giao thế nào chứ? Đừng chỉ biết sảng khoái một mình, xuống dưới, liếm giúp tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro