Chương 1: Thỏ con chạy trốn!
Lưu ý: Fic chủ yếu là xôi thịt:) Lee tổng sẽ múc bang em họ Choi mỗi ngày :) Thêm nữa, ở đây Lee Minhyeong lớn hơn anh Sanghyeok!!!!!
Lee Sanghyeok ngồi trên sopha trong phòng khách, trên người chỉ mặc áo tắm màu xám tro, đuôi tóc vẫn còn ẩm ướt. Quần áo mới thay ra bị anh vứt dưới chân, trên áo sơ mi dính một mảng lớn rượu vang đỏ, âu phục cũng ướt rất nhiều, tỏa ra hơi rượu nhàn nhạt.
Tay anh cầm một ly rượu vang, chẳng hề uống, chỉ vuốt ngón tay từng vòng theo thành ly làm phát ra tiếng ma sát nhỏ.
Nửa ngày sau, tiếng gõ cửa theo quy luật vang lên, Lee Sanghyeok vẫn ngồi yên không nhúc nhích, tầm mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, dường như không nghe thấy.
Tiếng gõ cửa vang lên ba lần, sau đó mơ hồ truyền tới tiếng thẻ từ cắm vào ổ khóa khe khẽ. Sau khi cửa mở, một chàng trai đeo gọng kính nhỏ nhắn bước vào, trên tay còn mang theo một bộ âu phục mới, có cả cà vạt, khăn mặt và cúc tay áo được phối hợp sẵn.
"Thiếu gia, quần áo của anh." Giọng nói của chàng trai cũng thận trọng như vẻ bề ngoài, nhưng lại lộ ra sức sống của người trẻ tuổi nên vô cùng dễ nghe.
Nói đi nói lại, sở dĩ Lee Sanghyeok để Ryu Minseok làm trợ lý riêng của mình, giọng nói dễ nghe này tuyệt đối chiếm hai, ba phần mười nguyên nhân.
"Ừ, để đó đi." Anh tùy ý đáp một tiếng, sau đó đạp đạp chân lên đống quần áo bẩn trên mặt đất.
"Khuy măng sét áo giữ lại, cái khác ném hết đi."
"Vâng."
Ryu Minseok nhẹ giọng đáp lại, làm xong những chuyện được giao, y tăng nhiệt độ máy điều hòa lên một chút sau đó dò hỏi, "Vừa nãy Jung Jaehyun có gọi điện thoại cho anh, hỏi về chuyện hợp đồng, có cần tôi trả lời cậu ta không?"
"Jung Jaehyun?" Rốt cuộc Lee Sanghyeok cũng dời tầm mắt lên người Ryu Minseok, hiển nhiên không nhớ rõ người này là ai.
Ryu Minseok tập mãi thành quen, cẩn thận giải thích một chút cho anh.
"Hợp đồng tháng này là anh ký với cậu ta, nhưng mà chỉ có tối hôm trước anh mới gọi cậu ta tới."
"Ồ." Hiển nhiên Lee Sanghyeok không có hứng thú chút nào, mặc dù nghe y nói nhưng anh cũng không nhớ nổi bộ dạng người tên Jung Jaehyun này.
Nhìn thái độ của anh, Ryu Minseok liền biết rõ mình nên làm gì. Y cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo bẩn trên tay, nói tiếp, "Tháng này là tháng đầu tiên anh tiếp nhận SH Entertainment., hôm nay công ty tổ chức tiệc rượu, dù nói là để ăn mừng việc sáp nhập vào tập đoàn Lee thị, thế nhưng đối với những người bên dưới chủ yếu vẫn là muốn nhét người vào bên cạnh anh."
Lời này không sai chút nào, vừa mới nãy có một nghệ sĩ dáng dấp thanh tú đáng yêu cố ý bưng ly rượu đến gần Lee Sanghyeok, sau khi "không cẩn thận" đổ rượu lên đầy người anh liền tỏ vẻ sợ hãi như con thỏ nhỏ, tay chân luống cuống lấy khăn tay cho anh lau, cả người giống như muốn dán vào người anh.
Từ lúc đối phương lại gần anh đã đoán được ý đồ, vừa hay anh cũng lười không muốn giao thiệp với người khác liền mặc kệ đối phương làm hỏng bộ đồ đặt riêng này, sau đó hợp tình hợp lý lên lầu mướn phòng tắm rửa.
Bây giờ vất vả lắm mới được yên tĩnh, Lee Sanghyeok không muốn xuống dưới nữa. Ryu Minseok dù đã hiểu rõ nhưng vẫn hỏi một câu tượng trưng.
"Anh có vừa ý ai không?"
Quả nhiên Lee Sanghyeok lắc đầu, có chút lười biếng vung tay với đối phương.
"Ngăn lại hết, đừng để ai tới làm phiền tôi."
"Vâng, vậy còn điện thoại di động của anh?"
"Cậu cầm đi, ngoại trừ điện thoại nhà, người khác đều không nhận."
Ryu Minseok nhất nhất đáp ứng, sau đó khẽ gật đầu với Lee Sanghyeok, lùi tới cạnh cửa.
"Tôi ở phòng bên cạnh, anh nghỉ ngơi đi."
Căn phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, Lee Sanghyeok đặt ly rượu lên khay trà, sau đó thả lỏng thân thể nằm xuống sopha, thở ra một hơi thật dài.
Một tháng này thật khiến người khác tâm phiền ý loạn.
Lee thiếu gia anh xưa nay vốn là tay ăn chơi tiếng tăm lừng lẫy.
Ông nội của anh có ba người con trai, Lee gia không cho ở riêng, con của ba người không phân biệt nam nữ mà xếp theo thứ tự, cho nên mặc dù anh chỉ có một người anh trai ruột nhưng ở nhà vẫn xếp thứ năm.
Cha anh là anh cả trong ba người, đương nhiên lãnh phần trông coi hơn nửa gia nghiệp, mà anh trai anh mặc dù là người tính tình lãnh đạm nhưng năng lực không thiếu, cho tới giờ vẫn là niềm kiêu hãnh của cha anh.
Vì vậy theo lẽ tự nhiên, Lee Sanghyeok trở thành kẻ sống mơ mơ màng màng không nghề nghiệp ổn định kia.
Kỳ thật anh rất thích cuộc sống như thế, cha anh vốn luôn lười quản lý ,còn mẹ tuy rằng cũng thương anh, nhưng càng thương anh trai tốt của anh hơn một tý.
Đối với Lee Sanghyeok chuyện này cũng không đáng kể, trong lòng anh rất rõ ràng, thật ra người nhà luôn dung túng anh, anh càng có vẻ lang thang vô học thì sẽ càng không thể uy hiếp được địa vị của anh trai.
Chuyện này anh rõ ràng trong lòng, đương nhiên anh trai anh cũng vậy.
Nhưng mà những kẻ trông mong anh và Lee Minhyeong diễn cảnh gà nhà đá nhau nhất định không ngờ, anh trai anh mới là người thật sự quan tâm anh nhất, mới là người nâng anh trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Loại cưng chiều này không giống như kiểu thương yêu của cha mẹ, lúc Lee Minhyeong phát hiện lối sống hoang đường qua ngày không chút cầu tiến của anh, lần đầu tiên lạnh mặt xuống với anh, nắm cổ tay anh ném vào phòng, sau đó khóa cửa lại đánh mông anh.
Tới giờ Lee Sanghyeok vẫn còn nhớ, lúc đó anh trai tức giận tới tàn nhẫn, khi đánh anh tay luôn run rẩy nhưng sau khi bình tĩnh lại liền hối hận, vừa xức thuốc cho anh vừa căm giận hỏi anh sao không biết đường trốn.
Lee Sanghyeok nghĩ thầm, trong nhà này chỉ có anh chịu quản em, em vui vẻ còn không kịp, trốn làm gì chứ.
Ăn đòn xong anh mới thẳng tanh nói với anh trai, Lee Minhyeong vốn không tán thành thái độ nước chảy bèo trôi này của anh, nhưng thứ nhất là Lee Sanghyeok thật sự không có hứng thú với chuyện làm ăn của gia tộc, thứ hai là nhìn thấy khóe mắt ửng hồng của Lee Minhyeong, anh thật sự sợ sẽ phải đánh nhau mỗi khi anh giở thói bướng bỉnh không hề giống cha này.
Sau đó hai người đều lui một bước, Lee Sanghyeok đồng ý không bỏ dở việc học, đồng thời không lãng phí năng lực và kiến thức của mình, còn Lee Minhyeong cam kết không vạch trần chuyện này trước mặt cha, chỉ cần anh không động vào ma túy không vi phạm pháp luật, Lee Minhyeong sẽ một mắt nhắm một mắt mở với anh.
Lúc đó anh trai anh nói gì ta?
"Một thằng em trai thì anh vẫn nuôi nổi, không chỉ nuôi nổi, còn có thể nuôi đến vượt trội hơn người."
Nghĩ tới đây Lee Sanghyeok không nhịn được bật cười, nhưng khóe miệng anh vừa cong lên nháy mắt đã cứng đờ, sau đó chậm rãi giãn ra.
Người anh trai khiến anh có thể coi trời bằng vung, để lại cho anh ánh sáng vạn trượng, một tháng trước đã gặp tai nạn xe cộ.
Người không chết, nhưng tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ nói, nếu như một tháng sau vẫn không tỉnh chỉ sợ sẽ trở thành người thực vật.
Anh nghĩ, trời có sập xuống cũng chỉ đến thế.
Một tháng này anh chỉ hận mỗi ngày không thể canh chừng bên giường Lee Minhyeong, nhưng mà vị trí kia thuộc về mẹ anh, còn cha anh ngày thứ ba sau khi Lee Minhyeong xảy ra chuyện liền ném SH Entertainment. cho anh.
Hành động này có ý nghĩa gì không cần nói cũng biết.
Người đàn ông khôn khéo kia sợ anh trai anh không thể tỉnh lại, cho nên bắt đầu để anh tiếp nhận chuyện làm ăn trong nhà. Thế nhưng ông vẫn đề phòng anh, sợ rằng nếu anh động vào quá nhiều, đến khi Lee Minhyeong tỉnh lại anh sẽ cản trở công việc của anh trai.
Cho nên mới dùng một công ty không quá quan trọng này để thăm dò năng lực trước.
Sau khi hiểu rõ Lee Sanghyeok chỉ thấy lòng lạnh lẽo, anh nghe cha nói chuyện trong phòng làm việc mà mặt không thay đổi, nhưng đầu óc như phát điên muốn nhào vào Lee Minhyeong đang nằm trên giường bệnh, sau đó ôm chặt lấy đối phương, cảm nhận tiếng tim đập yếu ớt nhưng kiên định của anh.
Nhưng anh biết, anh không thể.
Anh không chỉ không thể mỗi ngày tự tay chăm sóc người anh yêu thương nhất, thậm chí còn không thể đến nhìn đối phương mỗi ngày một lần.
Những kẻ khác trong nhà sẽ không tin hai người là huynh đệ tình thâm, họ chỉ cho là anh đang tìm cơ hội ra tay với anh trai mình, nhắm đến quyền lực trong tay anh trai.
Cho nên anh chỉ có thể nhịn, trước khi Lee Minhyeong tỉnh lại anh muốn giữ cho SH Entertainment. không nóng không lạnh, để những người kia không tìm được lý do công kích mình. Anh muốn bảo vệ bản thân mình an toàn, như vậy chờ đối phương tỉnh lại, anh có thể lộ ra nụ cười mỉm tùy ý như mọi ngày, sau đó nghe anh nói một câu ...
"Sanghyeok nhà chúng ta thật là giỏi."
Lee Sanghyeok không chịu nổi khung cảnh yên tĩnh như thế này, anh uống hơi nhiều, nếu ngồi yên ở đây không làm gì thì sẽ không kiềm chế nổi mà suy nghĩ bậy bạ.
Anh phải trở nên mạnh mẽ hơn, đã không còn anh trai để dựa vào như lúc nhỏ nữa rồi.
Lee Sanghyeok tự nhủ với mình, sau đó ép bản thân không suy nghĩ về Lee Minhyeong nữa. Anh đứng lên mở cửa sổ ra ban công sát đất, gió đêm mùa hè thổi tới, không nóng không lạnh khiến cho anh tỉnh táo hơn nhiều.
Anh xỏ dép lê đi ra, sau đó cúi người chống vào lan can, nhìn về phía khu vườn tinh xảo ở mặt sau nhà hàng.
A, không ngờ bây giờ bên trong khu vườn đó lại vô cùng náo nhiệt.
Anh đang ở trên lầu ba khách sạn, không quá cao, cho nên có thể nhìn rõ mọi chuyện. Dựa vào ánh đèn mờ nhạt hai bên lối đi, anh thậm chí còn có thể thấy rõ mặt những người ở đó.
Đó đều là người của ông chủ Song, bọn họ đang thô lỗ lùng sục khắp các bụi cây được chăm sóc kỹ lưỡng, thỉnh thoảng còn cao giọng uy hiếp ai đó.
Màn kịch này cũng không hiếm thấy, nhìn dáng vẻ bọn họ có lẽ đang tìm kiếm thỏ con chạy trốn. Cũng không biết là nghệ sĩ nào của công ty mình xui xẻo như vậy, lại bị ông chủ Song đó nhắm trúng. Phải biết rằng lão già họ Song đó cũng xem như có tiếng, nhưng mà là tiếng tăm không tốt đẹp gì, dù sao trong vòng này vẫn luôn có tin đồn, nói là lão ta từng chơi đùa tới chết người.
Nhưng lão ta giàu nứt đố đổ vách lại có bối cảnh, lúc xảy ra chuyện đến mí mắt cũng không thèm chớp, quả thực khiến mấy người đại diện vừa yêu vừa hận.
Lee Sanghyeok không hề có tự giác mình là ông chủ của SH Entertainment., chẳng thèm lo lắng cho nghệ sĩ của công ty mình, hơn nữa còn có chút chờ mong náo nhiệt.
Nhưng mà thỏ con kia chạy đâu mất rồi?
Lee Sanghyeok đang buồn chán cũng ráng tìm kiếm, nhưng mà điều làm anh ngạc nhiên là dù anh có ưu thế đứng trên cao, nhưng cũng không tìm thấy mục tiêu của những kẻ kia đâu.
Anh không khỏi mất hứng, bình tĩnh lắng nghe bọn chúng nói chuyện. Vì thế anh nhanh chóng nhận ra bọn họ cũng không biết mục tiêu chạy đâu mất rồi, chỉ có thể mở rộng phạm vi tìm kiếm đến vườn hoa này.
Thật là thú vị.
Nhưng mà hứng thú của Lee Sanghyeok cũng đến đây là hết, anh chẳng muốn quản việc không đâu. Anh đứng thẳng dậy ngáp nhẹ một cái, vừa định quay người vào trong thì dư quang trong mắt lại thấy phía dưới bên phải có một cái cửa sổ đột nhiên mở ra.
Cửa sổ kia là của một phòng ở lầu hai, Lee Sanghyeok nhớ lại một chút, hình như lầu hai cũng là phòng cho thuê, chẳng qua là tiêu chuẩn bình thường mà thôi, còn không có ban công. Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, anh liền dừng bước lại hứng thú nhìn chằm chằm vào cửa sổ phía dưới.
Chỉ thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra níu chặt lấy bệ cửa sổ, sau đó một bàn chân bước ra.
Lee Sanghyeok nhướn lông mày.
A, thỏ con ở đây này.
Lee Sanghyeok không tự chủ mà hơi khom người xuống, thấy được chủ nhân của cái chân kia đưa người ra dò xét.
Lee Sanghyeok hơi bất ngờ, ông chủ Song luôn yêu thích loại khuôn mặt hoặc là âm nhu, hoặc là tinh xảo đáng yêu, nhưng mà chàng trai đang chật vật trong mắt anh đây lại có một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, không dính dáng chút nào tới chữ dịu dàng.
Ngũ quan đối phương có chút góc cạnh, cũng thâm thúy hơn một ít, nhưng chỉ cần nhíu lông mày lại và hạ môi xuống thì sẽ khiến gương mặt nhìn rất lạnh nhạt không có tính người, còn cười lên lại chắc sẽ giống thỏ lắm đây, hay là giống sóc hơn nhỉ?. Trên người đối phương mặc một bộ âu phục màu xám tro có in hoa văn chìm, nút áo khoác bị mở ra, Lee Sanghyeok có thể dễ dàng phát hiện, cơ thể ẩn giấu sau lớp áo sơ mi kia nhất định không quá mỏng manh gầy yếu.
Khẩu vị của Lee Sanghyeok rất hỗn tạp, nhìn người còn phải xem tâm tình. Nhưng bây giờ anh bỗng nhiên lại có một loại cảm giác đã lâu không gặp.
Ý nghĩa chính là, chàng trai đang cố gắng chạy trốn này vừa mắt anh rồi.
Nhưng mà anh cũng không tính làm gì, dù sao đối phương cũng bị người khác nhắm trước, còn anh lại không muốn vì người này mà đắc tội lão già họ Song kia.
Nhìn thêm chút thôi.
Anh yên lặng tự nhủ trong lòng.
Anh muốn xem xem, người này có thể làm tới mức nào.
Đối phương cũng không làm cho anh thất vọng, thậm chí còn hơn cả mong đợi. Anh trơ mắt nhìn đối phương hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên nhảy sang bên cạnh, chụp lấy ống thoát nước trên tường.
Ống nước bằng đồng chẳng hề chắc canh phát ra một tiếng kêu khiến người ta giật mình run rẩy, còn kèm theo tiếng "kẽo kẹt" phát ra do kim loại không chịu nổi gánh nặng.
Tay Lee Sanghyeok đang khoát lên lan can nắm chặt lại, không tự chủ được nhíu mày.
Anh sai rồi, đây không phải là thỏ con, mà là một con báo bị truy đuổi.
Anh nhìn đối phương thở hổn hển, cố gắng dùng sức ép sát vào tường, sau đó cẩn thận đạp lên các thanh cố định ống nước, leo lên trên từng chút một. Khoảng cách giữa anh và đối phương nhanh chóng thu hẹp lại, đến khi anh nhận ra sự có mặt của mình có thể sẽ hù dọa cậu ta, người đó đã ngẩng đầu lên đối mặt với anh.
Anh thấy hai mắt đối phương rõ ràng vì sợ hãi mà trợn to trong giây lát, sau đó liền hụt chân, cả người bỗng dưng trượt xuống dưới.
Gần như ngay lập tức Lee Sanghyeok cúi về phía trước, nắm lấy tay cậu ta kéo người thoát khỏi nguy hiểm. Bụng của anh vì đột nhiên bị trọng lực kéo xuống mà cấn mạnh lên lan can, đau đến mức hít một hơi lạnh.
Nhưng mà sự chú ý của anh nhanh chóng rời khỏi cơn đau từ bụng truyền tới kia.
Tay của chàng trai này rất nóng, nóng đến bất thường, đồng thời giống như không khống chế được mà run rẩy. Anh liền nhìn kỹ mặt đối phương, khoảng cách giữa bọn họ lúc này vừa đủ, vì vậy anh có thể dễ dàng nhìn thấy gương mặt cậu ta đỏ bừng cả lên.
Con báo này bị người hạ độc.
Lúc này Lee Sanghyeok mới xem như hoàn toàn kinh ngạc, anh không ngờ ý chí và sức hành động của đối phương lại mạnh như vậy, trong lúc thuốc kích dục phát tác còn có thể khống chế tình dục của mình, hơn nữa tới giờ còn chưa bị người của ông chủ Song bắt được.
Thôi, anh bắt được thì tính là của anh, không có quan hệ gì với người khác.
Đúng, Lee Sanghyeok không thể không thừa nhận, anh có chút bội phục sự kiên trì của đối phương, hơn nữa anh cũng động tâm rồi. Nói ra tới giờ anh đã cấm dục hơn một tháng, mấy ngày nay vì chuyện của Lee Minhyeong mà anh vô cùng mệt mỏi, đã lâu không sinh ra dục vọng.
Thế nhưng giờ phút này, rõ ràng anh cảm giác được, mình có phản ứng.
"Biết tôi là ai không?" Anh không vội kéo đối phương lên, trái lại còn duy trì tư thế nguy hiểm kia, ung dung hỏi.
Con báo được anh tóm lấy không hề giãy dụa, trong lúc bị anh quan sát cũng đồng thời quan sát lại anh, sau khi anh mở miệng, không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh cảm thấy trên mặt đối phương có loại biểu tình sống sót sau hoạn nạn lóe lên một cái rồi biến mất.
"Anh là... Lee tổng."
Lee Sanghyeok cũng không ngạc nhiên vì đối phương biết mình, nhưng mà nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương anh vẫn không nhịn được híp mắt lại một cái.
Cậu bị tình dục hành hạ tới mức giọng nói khản đặc, thậm chí còn hơi run rẩy, nhưng vẫn cố gắng hết sức duy trì tỉnh táo, lúc nói chuyện chỉ thốt ra từng chữ rất chậm nhưng khá rõ ràng.
Lee Sanghyeok càng lúc càng không nỡ buông tay.
"Nếu biết tôi là ai, vậy chắc cậu cũng biết, được tôi kéo lên phải đánh đổi bằng thứ gì chứ, hửm?"
Chàng trai nghe vậy không thể nhịn được mà cứng đờ trong nháy mắt, đương nhiên cậu hiểu rõ ý tứ trong lời anh, đồng thời còn đang mâu thuẫn với bản năng. Nhưng cậu cũng biết so với ông chủ Song kia, người đàn ông đang níu chặt tay cậu thong thả cười này có thể nói chính là thiên đường.
Cậu biết trong mắt những nghệ sĩ muốn tìm kim chủ thì Lee Sanghyeok là người như thế nào, người này không có đam mê đặc biệt, hào phóng với bạn tình, hơn nữa xưa nay đều không ép buộc người khác, quả thực là đối tượng tốt nhất để bò lên giường.
Nhưng trước giờ cậu chưa hề nghĩ có một ngày mình không thể không trở thành một trong những người kia.
Đương nhiên cậu có thể từ chối, tin chắc rằng Lee Sanghyeok sẽ không làm khó cậu vì điều đó.
Nhưng đối phương chắc canh cũng sẽ không giúp cậu nữa, càng không cứu cậu khỏi hiểm cảnh lúc này.
Còn cậu... đã không kiên trì nổi nữa rồi.
Cậu không biết lão già họ Song kia cho người bỏ gì vào đồ uống, chỉ cảm thấy máu trong người mình như đang sôi trào, thậm chí còn nảy sinh một loại khát vọng mạnh mẽ với đôi tay đang nắm chặt lấy tay mình kia, hy vọng nó có thể siết chặt hông mình, sau đó xoa xoa trên làn da nóng bỏng của cậu.
Thật sự là sắp điên rồi...
Bởi vì những tưởng tượng tràn ngập mờ ám này mà cậu càng thêm khó thở, đành nhắm mắt lại, cưỡng ép bản thân tỉnh táo một chút.
"Tôi... Ngài muốn... Muốn tôi ư?"
Cậu loáng thoáng nghe được tiếng cười khẽ của Lee Sanghyeok, đối phương đáp lại bằng cách dùng sức kéo cậu lên trên, sau đó vòng một tay qua nách ôm lấy eo cậu, giúp cậu lật mình vào ban công.
Cuối cùng hai chân cũng được tiếp xúc với mặt đất, trong nháy mắt đó hai đầu gối cậu như muốn nhũn ra mà té xuống. Lee Sanghyeok đỡ lấy cậu, sau đó ôm vào phòng đặt lên ghế sopha.
"Cậu tên là gì?" Lee Sanghyeok không để ý lắm hỏi, tầm mắt rơi vào cần cổ ửng hồng của đối phương. Anh dễ dàng lột áo khoác nhăn nhúm của cậu ra, sau đó dùng ngón tay nới lỏng nút thắt cà vạt.
"Choi... Choi Hyeonjoon."
Thần trí của cậu đã hơi mơ màng, lúc nút cài áo sơ mi bị cởi ra liền theo bản năng co rụt về sau, lại bị Lee Sanghyeok nắm chặt eo kéo lại. Tay của anh kề sát lên da thịt cậu, dù cách một lớp vải mỏng nhưng cảm giác đó vẫn khiến cậu tê cả da đầu, không nhịn được rên rỉ một tiếng, giống như bị hành động không thể gọi là dịu dàng này đầu độc, cuối cùng cũng không còn muốn né tránh nữa.
"Choi Hyeonjoon." Lee Sanghyeok nhẹ giọng lặp lại cái tên này, sau đó liền nhận ra vì tiếng gọi của mình mà cậu nhạy cảm run lên một cái.
"Thật là xằng bậy mà." Anh cũng không cảm thấy hưng phấn vì bộ dạng kích động này của đối phương, trái lại còn khẽ nhíu mày: "Lão già họ Song đó rốt cuộc cho cậu uống thứ gì?"
Choi Hyeonjoon nghe vậy có hơi mờ mịt nhìn anh, con người đen bóng bị che lấp bởi một tầng hơi nước. Có lẽ là cảm thấy thả lỏng sau khi thoát khỏi ông chủ Song nên chàng trai này đã thu lại móng vuốt sắc nhọn, thoạt nhìn ngoan ngoãn như một con mèo nuôi trong nhà.
"Thôi, ngồi yên đây đừng nhúc nhích." Lee Sanghyeok thở dài, xoa nhẹ mái tóc lành lạnh và ẩm ướt của Choi Hyeonjoon, đứng dậy cầm lấy điện trên khay trà gọi vào dãy số phòng cách vách.
Điện thoại được nhận ngay lập tức.
"Thiếu gia?" Giọng nói Ryu Minseok vang lên.
"Tìm cho tôi kim tiêm dùng một lần, nhanh lên chút."
Lee Sanghyeok nói xong liền cúp điện thoại, cũng không giải thích lý do. Vậy mà vẻn vẹn nửa phút sau tiếng gõ cửa đã vang lên, tiếng gõ chỉ vang lên ba lần như cũ, sau đó Ryu Minseok tự mình mở cửa bước vào, mắt nhìn thẳng đưa kim tiêm và cồn sát trùng tới trước mặt Lee Sanghyeok.
"Thiếu gia có cần tôi giúp không?"
Lee Sanghyeok lắc đầu, tự mình bắt lấy tay trái của Choi Hyeonjoon, dùng cồn khử độc trước sau đó mở kim tiêm loại bỏ không khí, lúc đặt kim tiêm lên tay đối phương còn có thể thấy rõ huyết quản tĩnh mạch.
Dường như nhận ra nguy hiểm, ý thức vốn hỗn loạn của Choi Hyeonjoon bỗng dưng giãy giụa ngay lúc kim tiêm chạm vào, muốn rút tay lại. Lee Sanghyeok suýt chút nữa đã đâm nhầm, hơi không kiên nhẫn mà bóp lấy cằm cậu, ép cậu đối diện với tầm mắt của mình.
"Đừng nhúc nhích, tôi lấy máu xét nghiệm cho cậu, để xem cậu đụng phải thứ gì." Chờ Choi Hyeonjoon dần yên tĩnh lại, anh liền vỗ vỗ cánh tay rắn chắc cứng đờ của đối phương, đè kim tiêm lên: "Thả lỏng chút. Lúc này sao tính cảnh giác mạnh thế, lúc nãy té một lần còn nhớ không?"
Lee Sanghyeok chỉ tùy tiện tìm đề tài nói để giúp cậu thả lỏng mà thôi, lần này lúc anh đâm kim tiêm vào không hề gặp chống cự, thuận lợi rút nửa ống máu ra sau đó dùng bông ngăn lại lỗ kim trên cổ tay cậu.
"Cầm đi xét nghiệm, sau đó tìm chất giải độc tương ứng tốt nhất cho tôi." Anh đưa ống máu trên tay cho Ryu Minseok, chờ người đi khỏi liền kéo Choi Hyeonjoon đang nhũn ra mà thở hổn hển lên, ôm vào ngực mình.
"Người đại diện..." Thân thể Choi Hyeonjoon không tự chủ được mà cọ mấy lần lên người anh, trong miệng mơ hồ không rõ, thốt ra lời không đầu không đuôi.
Lee Sanghyeok bắt đầu cởi quần áo cậu nên chỉ qua loa "Ừ" một tiếng, vài giây sau anh mới phản ứng được là đối phương đang trả lời câu hỏi vừa nãy của mình.
Cho nên nói, con báo nhỏ được anh nhặt về này là bị người đại diện bán đi.
Chuyện như vậy rất thường thấy, cùng lắm là Lee Sanghyeok cảm thán Choi Hyeonjoon có chút xui xẻo mà thôi. Vừa lúc anh cũng lột hết quần cậu xuống, khiến cho cặp chân thon dài rắn chắc lộ ra ngoài.
Thật là xinh đẹp.
Lee Sanghyeok thật lòng cảm thán một tiếng, anh đưa tay vuốt ve bắp đùi đối phương mấy lần, ngay lập tức người trong lòng liền run rẩy tách chân ra.
"Ngoan như vậy?" Anh biết rõ đối phương như thế này chỉ là vì dược tính, nhưng vẫn không nhịn được cười cợt một câu. Tay anh dán vào làn da nóng bỏng của cậu cọ sát đến bên trong bắp đùi, da thịt nơi đó mềm mại hơn nơi khác rất nhiều, bị anh dùng lực xoa mấy lần liền nổi lên một lớp đỏ ửng diễm lệ.
Choi Hyeonjoon có chút không chịu nổi loại đụng chạm này nhưng lại không biết trốn, chỉ hơi quơ quơ chân giống như muốn chủ động cầu hoan.
Lee Sanghyeok bị dáng dấp đối phương câu dẫn đến triệt để cứng lên, nhưng mà anh thật sự không có hứng làm với một người đầu óc không tỉnh táo. Anh cởi luôn quần lót đã bị dịch thể làm cho ẩm ướt hoàn toàn của đối phương, dương vật cương từ lâu của cậu ngay lập tức bật ra, gần như dính sát vào bụng dưới của anh.
Tiểu Hyeonjoon không nhỏ nhưng màu sắc hơi nhạt, là bộ dạng rất ít khi được sử dụng tới. Sau khi nửa người dưới hoàn toàn trần trụi cậu liền khó chịu mà nắm lấy áo tắm của Lee Sanghyeok, giống như muốn đòi hỏi cái gì, rồi lại không rõ rốt cuộc mình muốn được an ủi như thế nào.
Cũng may Lee Sanghyeok không muốn làm khó Choi Hyeonjoon lúc ý thức cậu đang mơ hồ, anh trực tiếp dùng tay nắm chặt hạ thể cậu, vật cứng rắn nóng bỏng kia run lên mấy lần trong tay anh, anh liền xoa nắn dọc theo thứ nhạy cảm kia khiến cho cậu ngay lập tức phát ra tiếng rên rỉ từ cổ họng.
"A... ưm! Lee .... Lee tổng... Ha a..."
Lee Sanghyeok có chút kinh ngạc, không ngờ giờ phút này mà đối phương còn có thể nhớ được là mình đang giao hoan với ai. Thông thường người trúng loại thuốc này sẽ đánh mất khả năng tự kiềm chế chỉ biết động dục, căn bản không quan tâm nổi kẻ làm mình thoải mái là người hay là quỷ.
Không thể phủ nhận, việc đối phương nhớ kỹ mình khiến cho Lee Sanghyeok có chút vui vẻ, giống như ban thưởng mà hôn lên vành tai đỏ bừng của cậu, khiến người trong ngực hổn hển như hít thở không thông.
"Đừng nóng vội, thả lỏng một chút." Bàn tay ôm eo cậu tùy lúc mà vuốt ve, một cái tay khác đang tuốt súng đã bị chất lỏng từ tuyến tiền liệt làm cho ướt đẫm, không lâu sau cũng cảm giác được đối phương đang chủ động lắc lư cơ thể cầu xin anh.
"Chúng ta còn nhiều thời gian, tôi sẽ cho cậu thoải mái, đừng biểu hiện như một đứa trẻ tham ăn thế này chứ, hửm?"
Choi Hyeonjoon dường như hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm mà hai tay anh mang lại, cơ bản không nghe được anh đang nói gì. Dưới sự an ủi có kỹ xảo của đối phương cậu nhanh chóng có cảm giác muốn bắn tinh mãnh liệt, Lee Sanghyeok cũng phát hiện điểm này, dứt khoát lấy ngón tay dùng sức vân vê trên quy đầu nhạy cảm.
"A a! Không, đừng đụng..." Choi Hyeonjoon lập tức kinh sợ mà duỗi thẳng người, bắp đùi cậu không khống chế được run lên, ngay cả tiếng hít thở cũng giống như nỉ non mập mờ.
Lúc ngón tay Lee Sanghyeok cứ hết lần này tới lần khác ép lên đỉnh của cậu, cậu lập tức căng eo đạt cao trào trong tay đối phương.
"Ha a—! Lee tổng! Lee... a a..."
Tinh dịch sền sệt dính đầy tay Lee Sanghyeok, còn có một phần bắn lên bụng và ngực cậu. Choi Hyeonjoon thở hổn hển trong dư vị cao trào, lồng ngực chập trùng bất ổn khiến cho chất lỏng màu trắng dính trên đó chậm rãi tuột xuống.
Quả nhiên là tình dục mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro