Eyanl...!~ ♥*
[Chap 1]:
- Nè a! E chỉ muốn nói 1 điều thôi. Đó là e yêu a. Yêu a nhiều lắm!
- Ừ a biết.
...
Tuổi thơ đối với cô là 1 ảo ảnh cô k biết tới. Hồi ấy cô chưa biết gì hết. Cô chẳg nhớ dù mag mág chút gì hay mơ hồ 1 ai hết. Quãg thời gian ấy k đọg lại trog kí ức cô 1 chút nào cả.
Vì k nhớ gì cả nên cô chỉ biết đến tuổi thơ của mình qua lời kể của mọi ng và n~ bức hình hiếm hoi chụp đc cô. Mọi ng đều bảo tuổi thơ của cô đẹp lắm! Cô dù rất dễ thươg nhưg lại k thích chụp ảnh. Cô đág yêu như 1 thiên thần. Hồi bé cô nuôi 1 con cún màu trắg rất xinh. Cô yêu nó lắm! Suốt ngày cùg nó dạo chơi khắp nơi.
"Cô bé tựa như thiên sứ, bố mẹ thì tuyệt vời, cuộc sốg rất hoàn hảo." - Đó hầu như là n~ gì cô đc kể về quá khứ tốt đẹp của mình. Mọi thứ đối với cô lúc bấy giờ thật tốt đẹp. Nhưg đấy chỉ là n~ gì đc nghe kể. Cô chưa bao giờ nhớ ra sự tốt đẹp dườg như hoàn hảo ấy. Nhưg theo quán tính của 1 ng con, cô tự cuốn mình tin vào sự thật đó từ miệg lưỡi ng đời.
Theo cái sự thật đc tô vẽ ra ấy, cô là 1 cô bé xinh xắn, đág yêu, dễ thươg. Là 1 đứa con ngoan ngoãn, tuyệt vời trog 1 gia đình khá giả. Cô lớn lên trog tình thươg và sự đùm bọc của bố mẹ. Càg lớn cô càg xinh đẹp và tài năg hơn.
Cho đến tận bây giờ cô vẫn luôn nghĩ rằg cuộc sốg của cô yên bình, tốt đẹp như n~ gì vốn cuộc sốg ấy fải có. Nhưg rồi cuối cùg 1 ngày cô cũg phát hiện ra đc rằg. Cuộc sốg của cô vốn dĩ k như cô tưởg...
Cuộc sốg xô bồ vô tình làm trí nhớ của cô hiện về n~ kỉ niệm sâu lắg tưởg chừg đã bị chôn giấu xuốg tận nơi sâu thẳm và kín đáo nhất. Cô chợt phát hiện ra cô có 1 kí ức. Và chính vì kí ức đó. Cô nguyện đánh mất toàn bộ tuổi thơ của quá khứ. Đánh đổi tất cả để quên đi quá khứ. Quên đi tất cả...
Cô tìm thấy 1 tập n~ bức ảnh chụp 1 cô bé tầm 2 tuổi và 1 cậu bé khoảg 5 tuổi khi đag tân trag lại fòg ngủ. Di dịch chiếc giườg khỏi vị trí quen thuộc. Ngỡ ngàg fát hiện ra dưới giườg có 1 tấm ván hở. Lật tấm ván lên là 1 cái hốc hình chữ nhật, cô tìm thấy 1 xấp ảnh.
Trog cô trào lên 1 cảm giác rất lạ. Giở từg bức hình ra xem. Cô chăm chút nhìn ngắm thật kĩ từg tấm 1. Dâg lên sự bối rối. Vừa thấy lạ vừa ngỡ quen. Đau đớn khi chợt trog tâm trí cô hiện ra hình bóg 1 kẻ lạ nhưg cảm giác sao thật quá thân quen...
Ôm đầu, cô lăn lội khổ sở và tuyệt vọg trên sàn nhà, co ng lại, rên lên khe khẽ. N~ kỉ niệm ùa về trog cô như 1 thước phim, lướt qua rất nhanh. Đau đớn, cô bấu chặt móg tay vào ng mình, vò nát n~ tấm hình, tiếg cô như ngẹn lại nơi cổ họg. k thể tiếp tục chịu đựg đc nữa, cô lịm đi, ngất tự lúc nào...
*Bệnh viện*
Hôn mê. Sốt cao. Co giật. Cô gào lên trog điên loạn n~ cơn mê sảg. Bố mẹ cô thất sắc, xót xa lặg đi trog n~ tiếg thét đau đớn, dữ dội của con.
[...] Hiện ra trog tâm trí đen kịt, tối mù, mịt mờ của cô là hình ảnh cô bé con và cậu bé trog tập ảnh đó... Cô bé tinh nghịch đag chạy tới sà vào ng cậu bé... Cậu bé đag mỉm cười nhìn cô bé chạy theo đoá bồ côg a phía chân trời cao vút trên 1 ngọn đồi nở rộ hoa... Cô bé nô đùa trên bờ biển đuổi theo con cún trắg bỗg quay lại nhìn cậu bé, trên môi nở 1 nụ cười... Cả cô bé và cậu bé tựa như thiên thần, mỉm cười hạnh phúc... [...]
Suốt 3 ngày đêm hôn mê k tỉnh, cô vẫn chìm trog mộg mị. Rồi bỗg đột nhiên, cô ngừg lại. Bác sĩ thôg báo cô bị chết lâm sàg, 1 lần nữa. Bố mẹ cô lại khóc lóc van xin cầu kíu mọi sự giúp đỡ có thể mog con tỉnh lại. Nhưg 1 lần nữa lại vô vọg.
*10 năm trước*
Trog quá khứ, cô có 1 ng a. Cô yêu a trai cô. Và sau cái chết đột ngột của a, cô như kẻ vô hồn. Giốg như 1 cái xác k hồn. Cô tuyệt vọg vùi mình vào nước mắt và n~ niềm đau. Con cún màu trắg là quà a tặg cô cũg quá đau buồn sau khi a mất và cô thì ốm liệt giườg mà đổ bệnh ra đi.
Cô suy sụp, ốm đau liên tục, bệnh tật liên miêm, thuốc thag k ngớt. Cô đau buồn đến chết đi sốg lại. Vì tình yêu với ng a, cô k chịu đc cú sốc quá lớn ấy đã khiến cô đau đớn đến nỗi gần như sắp chết. Cô ốm yếu, k hề có sức sốg. Cô lúc ấy chỉ mới là 1 đứa bé 6 tuổi nhưg nhìn sơ xác như 1 xác chết. Ai nhìn vào sự tàn tạ của cô cũg k khỏi xót thay cho niềm đau tái tê của 1 đứa trẻ...
Hôn mê suốt 3 hôm và dừg thở 1 tuần. Sau khi chết lâm sàg lần đầu tiên, cô quên đi tất cả...
* Hiện tại*
1 tuần sau cô tỉnh lại. Cô nhớ ra tuổi thơ của mình. Cô bơ đi tất cả mọi ng. Căm hận vùi lấp mọi dối trá đc giấu kín. Cô lơ đi tất cả...
*Nghĩa trag*
- Nè a! E chỉ muốn nói 1 điều thôi. Đó là e yêu a. Yêu a nhiều lắm... ! - Giọg cô ngân vag, thanh và trog, nhẹ dịu lan toả hơi ấm khắp quag cảnh se lạnh xug quanh của mùa thu. Tiếg cô hoà vào trog tiếg gió vi vu, nhẹ nhàg fả qua, thổi bay n~ ưu fiền và đem đến 1 cảm giác thật yên bình. Tiếg gió rít lên khe khẽ, lướt qua như 1 bản nhạc xa xăm, đọg lại đây trog tâm trí cô giọg nói ấm áp, đôi mắt biết cười, nụ cười toả nắg của ng mà cô yêu thươg nhất. Vu vơ, tiếg nói ấy cứ văg vẳg bên tai cô, luẩn quẩn trog tâm trí cô...
- Ừ a biết...
Lặg yên đứg trôg theo gió, mắt cô nhoè đi...
***
[Chap 2]:
Sau khi hồi fục trí nhớ, cuộc sốg của cô cũg chẳg thay đổi gì mấy. Họa chăg chỉ là có 1 địa điểm mới mà cô hay đến hơn. Và cũg đơn thuần chỉ là cô tách biệt và lạnh lùg với tất cả mọi ng hơn thôi.
Ừ thì cô vẫn vậy. Vẫn đi học, vẫn thi thoảg đến côg ti của bố và shop của mẹ để học hỏi thêm, vẫn tự mình quản lí 1 tiệm caffe sách cô tự mở. Vẫn ăn chơi, tụ tập, đàm đúm với bạn bè. Chỉ là cô hay bia rượu hơn, thuốc lá cũg hút nhiều hơn, đi lượn nhiều hơn, lên bar nhiều hơn, đi sàn nhiều hơn, ở ngoài nhiều hơn, nhiều đêm k về nhà hơn...
Nhưg k vì thế mà cô trở nên đổ đốn, hư hỏg. Cô biết điểm dừg, cô hiểu lí trí để làm gì. Cô sẽ k tự hủy hoại bản thân mình. Chỉ là vô tình tâm hồn cô đã bị fá hủy r thôi...
Bề ngoài cô k hề đổi khác gì, vẫn là n~ fog cách độc đáo và xu hướg đi tr thời đại khi chỉ ới 1 tiếg là mẹ cô lập tức sẽ vận độg nhân viên, bạn bè, khách hàg khắp nơi tìm cho = đc thứ con bà muốn. Vẫn là n~ nguyện vọg luôn luôn đc bố cô bất chấp hậu quả để làm vừa lòg con gái cho dù có fải hi sinh cả côg ti do chính ôg 1 tay gây dựg nên.
Cô cứ ngỡ rằg bố mẹ cô yêu cô nhiều lắm nên mới dám bỏ ra nhiều như vậy cho cô. Nhưg h cô đã nhận ra. Đơn giản chỉ là họ muốn bù đắp cho cô mà thôi. Bù đắp cho n~ thươg tổn đã biến 1 cô bé con ngây ngô, hồn nhiên, thơ bé, khù khờ, ngu ngơ, đág lẽ fải là 1 đứa trẻ yêu đời, trên môi k bao h vắg nụ cười và có 1 tuổi thơ vui vẻ trở thành 1 đứa bé luôn cảm thấy đau đớn, ủ rủ, u sầu, buồn bã, mệt mỏi, chán ghét cuộc sốg, luôn chỉ biết khóc và tuyệt vọg đến nỗi muốn chết. Họ giản đơn chỉ là muốn bù đắp cho cô...
Vì sự tự nhận thức đó, cô chiêm ngiệm ra đc 1 điều. Cô đã sốg trog dối trá suốt n~ năm thág qua. Gần 10 năm liền ngưỡg tưởg họ là n~ ng cha ng mẹ tuyệt vời và vĩ đại nhất thế giới, h cô nhận ra trog cay đắg, họ cũg chỉ là n~ con ng bình thườg mà cô gọi là cha mẹ thôi. Cô hoag mag k dám tin đây chính là cái gia đình toàn vẹn và tốt đẹp nhất thế giới của cô. Cô nhìn vào 2 ng đó mà ngỡ thật xa lạ. Cô k còn dám tin họ là bố mẹ cô nữa. Cô k còn dám tin vào ba mẹ mình nữa. Dườg như niềm tin trog cô đã bị sụp đổ bởi sự thật quá tàn khốc...
Bố mẹ cô biết chứ! Biết rằg con gái yêu của họ đã dần có khoảg cách với họ, k còn tin tưởg và yêu thươg, kính trọg bố mẹ như tr nữa. Nhưg cô lại k thể hiện ra điều đó. Cô vẫn rất bình thườg như chưa từg nhớ ra gì hết.
Cô giấu đi, giấu hết, giữ riêg cho mình cô như giữ kín 1 bí mật. Điều đó làm bố mẹ cô tan nát cõi lòg khi thậm chí cô còn k trách móc họ dù chỉ 1 câu. Bố mẹ cô dằn vặt k yên, tím tái cõi lòg khi cô cứ bình ổn như k. Bầm dập từ tận sâu bên trog, bố mẹ cô nhiều lần k chịu nổi đã van xin cô hãy trách cứ, mắg nhiếc họ. Nhưg cô chỉ im lặg bỏ đi.
Cô hay đến ngĩa trag. Cô hay uốg rượu ở đó và có lần còn say đến độ nôn mửa, lê lết, nằm bò ra ở đó. Nhưg cũg thật tốt vì mộ a cô đc xây tách biệt ở trog 1 căn fòg kín. Bố mẹ cô k muốn a trai cô fải chịu nắg ngâm mưa, cũg như k muốn a bị làm fiền bởi n~ kẻ khác. Và mọi ng đều mog sau này cả gia đình có thể đoàn tụ ở khu vực riêg.
Ừ thì mọi ng đều biết cô hay đến thăm a và cũg toàn đem rượu nặg đến uốg với a. Nhưg có n~ điều mọi ng k hiểu. Cô chốt cửa căn fòg ý lại mọi ng đều cho rằg cô có ý định tự tử ở đó. Nhưg đơn giản chỉ là cô muốn ở 1 mình và k muốn bị quấy rầy. Cô cũg chẳg thích thú hay thiết tha gì khi tu ừg ực cả chai rượu. Đơn giản chỉ là cô muốn uốg để quên đi tất cả. Và đơn giản khi cô làm cả 2 điều đó, nó như 1 thói quen khi cô ngồi bệt đó và nói với a tất cả n~ gì cô giữ kín trog thâm tâm.
[...]
- A àk! E xin lỗi. E đag làm cho ba mẹ cta đau. Nhưg a ơi! A có hiểu k? E còn đau gấp ngàn lần ý chứ! E làm thế e cũg đâu có dễ chịu đc đâu. Nhưg e k thể k làm vậy. Tin e đi! E cũg muốn trách cứ họ lắm chứ! Nhưg e lại k làm đc. E cần fải im lặg. Bởi vì họ có lỗi. E muốn họ fải chịu đựg. E sẽ k buôg tha dù cho đó có là ba mẹ đi chăg nữa. E sẽ k buôg tha đâu... - Li rượu đổ xuốg vỡ tan. Chai rượu ở bên cạnh lăn lóc trên sàn nhà. Cô say. Tiếg nói hoà với tiếg nấc.
- A ơi! A nói e làm sao có thể tha thứ cho họ đây...? - Cô gục xuốg sàn nhà. Nền gạch đá lạnh buốt k làm cô thấy tim mình ấm hơn. Nhắm mắt lại, từg giọt lệ nóg hổi lăn trên má cô...
[...]
Tình yêu của cô dành cho a trai lớn đến nỗi cô có thể làm đau cả chính bố mẹ mình, ng đã sinh ra và nuôi nấg, dưỡg dục cô...
[Chap 3]
[...]
*Cạch*
1 chàg trai mở cửa bc vào. Cậu ngỡ ngàg khi nhìn thấy 1 cô gái đag nằm đó. Cả căn fòg sực lên mùi nồg của rượu. Chai rượu nằm lăn lóc đổ gần hết rượu ra sàn nhà. Ly rượu vỡ nằm nghiêg trên nền gạch, nhỏ từg giọt rượu xuốg sàn. Làn rượu đỏ tươi chảy trên sàn nhà.
Đặt bó hoa diên vĩ trắg xuốg tr bia mộ, cậu mỉm cười.
Cẩn thận bc tới, cậu bế thốc cô gái lên và rời khỏi, k quên gọi ng dọn dẹp bãi chiến trườg bên trog.
Cảm giác thật an toàn và bình yên. Lâu lắm r cô mới có cảm giác như vậy. Cô ngả đầu vào ngực cậu ta, yên tâm chìm vào giấc ngủ...
[...]
*Hôm sau*
Tỉnh dậy thấy mình đag ở 1 nơi xa lạ. Og đầu, cô chả buồn để ý đến xug quanh, toan đứg dậy, ra khỏi giườg tìm cho mình 1 ly nc mát. Vừa bc xuốg giườg, cô loạg choạg suýt ngã. Trog lúc cô đag hoag mag, có ai đó đã đỡ lấy cô, đặt lại cô vào giườg. Tỏ vẻ khó chịu, cô nhắm ngiềm mắt lại, day day 2 bên thái dươg.
- Iris! Tỉnh r àk? Nè! - Vừa nói cậu vừa ngồi xuốg giườg, đưa cho cô 1 ly trà gừg. Cô mở mắt ra ngạc nhiên nhìn cậu ta. Cậu ta thật đẹp. Có lẽ cô chưa từg nhìn thấy chàg trai nào hoàn mĩ đến vậy. Nhưg cô lại k thèm để ý. Chỉ đc có 1s, ngay lập tức đôi mắt to, tròn, đen láy của cô lại khép lại. Đỡ lấy cốc trà gừg, thổi nhẹ, cô nhấm nháp từg ngụm nhỏ.
- Tại sao lại gọi tôi là Iris?
- Ưm... - Cậu trầm ngâm - Tại vì cô giốg Iris. Và tôi nhìn thấy cô cùg với 1 đóa hoa diên vĩ.
- Giốg? Chỗ nào?
- Cô k thấy sao? Cô tựa như 1 thiên sứ. Và cô cũg đem đến tình yêu.
Bật cười, cô chăm chú nhìn vào cốc trà đag xoay xoay trên tay, nhẹ nhàg đáp lại nhưg ẩn chứa chút gì đó chua sót:
- Quá khen. Tôi k fải sứ giả tình yêu. Tôi k yêu 1 ai hết. Và tôi cũg k đem đến tình yêu cho ai cả.
- Khiêm tốn quá! Với ngoại hình của cô chắc chắn k ít ng cảm mến ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô fì cười, lần đầu tiên quay ra nhìn cậu ta, giọg fa chút khinh bỉ:
- Ngoại hình của tôi như thế nào? - Nhìn thẳg vào mắt cậu. Đôi mắt đen láy của cô như xoáy lấy tâm can cậu. Còn cậu thì như bị hút vào cái nhìn ấy. K lẩn tránh ánh mắt của cô, cậu mỉm cười đáp lại:
- Như 1 thiên thần.
Cô bật cười, hướg ánh mắt về lại cốc trà gừg:
- 1 thiên thần xa đọa.
- Ừ! Đúg r. Đúg là 1 thiên thần xa đọa.
- Vậy theo a, 1 con ng bình thườg đột lốt thánh sứ mà lại đổ đốn, hư hỏg, lẳg lơ như tôi fải là 1 ác thần chứ nhỉ!
- k. k fải. Cô fải là 1 thiên sứ đột lốt ác thần!
- Fải là ngược lại chứ!
- k. Tôi tin cô là 1 thiên thần thánh thiện mà.
- Dựa vào đâu cơ chứ?
- Dựa vào lòg tin của tôi!
Cô lại bật cười, giọg bôg đùa:
- Tôi có biết a k?
- Có. Cô có biết tôi.
- Ồ! Vậy tại sao tôi k nhớ ra a là ai?
- Vì cô k muốn nhớ.
- Nói cho tôi biết. A là ai trog quá khứ của tôi?
- Đến lúc r cô sẽ tự nhớ ra thôi!
- Tâm trí tôi đag rối bời quá! Nói luôn đi đc k?
- h chưa fải lúc! Cô sẽ nhớ ra thôi!
- Thôi k đùa với a nữa. Cợt nhả thế đủ r. Tôi rõ ràg k biết a mà!
- Cô thực sự ngĩ thế sao?
- Ừ! Mà tại sao tôi lại ở đây?
- Tôi đi thăm mộ. Còn cô đag say sỉn ở đó. Vì thế tôi đưa cô tới đây.
- À! Vậy chắc a là bạn a ấy?
- Ưm... k hẳn.
- k fải vậy còn là gì đc nữa?
- Ừ. Cô ngĩ thế nào thì là như vậy.
- Cũg khá hợp lý đấy! Cứ cho là như thế đi.
- Ừ. Tùy cô. Thôi cô ngỉ đi. Tôi ra đây có chút việc. Tí nữa sẽ có ng đem bữa ság đến cho cô. - Nói r cậu đứg dậy, đi ra cửa. Cô gọi với, giọg khe khẽ:
- Mà này...!
- Hả? Sao? Cô cần gì àk?
- Cảm ơn!...
- Có gì đâu.
- Ê này...!
- Sao đấy?
- Tôi... muốn đi tắm! Có thể... tìm cho tôi 1 bộ đồ k?...
- Ừ! Đc r. Tôi sẽ thu xếp.
- Àk mà này...!
- Gì nữa đây?
- Quần áo của tôi... đâu?...
- Tôi vứt r. Có sao k?
- Àk k. k sao. Vứt cũg đc dù sao tôi cũg k bận tâm. Chỉ là... Sao tôi chui vào đc cái váy ngủ này?...
- Bí mật!... Đùa đấy! 1 hầu gái đã thay giúp cô. Còn gì nữa k?
- Hì! Hết r.
- Chắc chứ?
- Ừ!
- Vậy cô ngỉ đi. Bye! Iris!
*14 năm tr*
- Nè! Iris?
- Tại sao lại gọi e là Iris? - 1 cô bé tầm 2 tuổi ngơ ngác quay ra nhìn cậu bé.
- Vì e thích hoa diêm vĩ. Giốg như Iris. E tựa như 1 thiên sứ và e đem đến tình yêu.
- Tình yêu? Cho ai?
- Cho a ngốc ạk! - Chạm nhẹ tay lên mũi cô bé. Chun mũi lại làm cậu bé fì cười, cô bé mỉm cười hạnh fúc:
- Ưm. E sẽ là thiên sứ của a.
...
Cô nhớ. Nhớ cái cách a trai cô gọi cô là Iris. Nhớ cái giọg điệu trầm ấm quen thuộc của a cô.
*Hiện tại*
Chưa từg có 1 ai gọi cô là Iris. Điều này bỗg làm cho cô có hứg thú với chàg trai này.
[Chap 4]
Đóg cửa fòg, quay ng lại, ngỡ ngàg xen chút bối rối, cậu cười:
- Ba!
1 ng đàn ôg đứg đó, gật nhẹ, nhìn cậu cười:
- Ừ! Mới về hả con? Chà! Cũg khá lâu r nhỉ?
Cậu tiến tới:
- Vâg ạk! Con mới về đêm qua. Xin lỗi ba con k đến chào ba sớm hơn. Tại con sợ quấy rầy ba ngỉ ngơi.
- Ừ k sao đâu. Con hãy uốg trà với ta. Lâu r ba con ta k có dịp ngồi cùg nhau.
- Hì! Đươg nhiên là con sẵn lòg. Con chỉ sợ ba k có thời gian thôi. - Nói r cậu gọi với 1 cô hầu. - Pha trà cho chúg tôi.
Ôg nhìn cậu ôn tồn:
- Thằg quỷ này. Ai mà lại k có thời gian dành cho con cái cơ chứ!
Nói r ôg gõ lên trán cậu 1 cái. Cả 2 ng cùg ra vườn ngồi nói chuyện với nhau.
Ôg thổi nhẹ cốc trà nóg, ngậm 1 hớp nhỏ, k nhìn lên, nói:
- Đồ quỷ. Vừa về mà đã dắt gái vào nhà r. Con dễ dãi quá đấy!
Cậu ngạc nhiên nhìn ôg, chốg cằm lên bàn, cười và đùa:
- Ai bảo con trai ba đào hoa quá làm gì! Tốt quá nên nhiều e theo.
Vẫn k nhìn lên, ôg giễu:
- Con cái đâu ra mà giỏi thế! Vừa về nc k báo cho ba 1 tiếg lại còn đi ngay ra đườg tìm gái dắt về nhà! Tôi thật quá có fúc khi có 1 thằg con như a. - Cậu nge ôg nói mà fì cười, đùa lại:
- Con trai ba mà. Ba k tự hào àk? - Ôg lắc đầu chào thua:
- Đúg là còn trẻ khoẻ dai sức. Đi đêm k mệt àk con?
Đến lúc này cậu mới ngừg đùa. Chán nản, cậu bò lăn ra bàn thở dài:
- Ba àk! Đó là Iris.
Sữg lại, ôg ngạc nhiên nhìn cậu. Rồi lại bình thản nhấp thêm 1 ngụm trà nữa. Ôg từ tốn:
- Con bé sao lại ở đây?
- Cô ấy uốg say ở mộ cậu ấy! Nên con đưa về đây.
Ôg đùa mà giọg lạnh tanh như k:
- Con đã kịp làm gì con bé chưa đấy?
- Ba àk! Con sẽ k làm gì Iris đâu. Ba biết mà.
- Thế con đã rút dây độg rừg chưa?
- Chưa. Đã nói là con k làm gì mà. Àk con gọi cô ấy là Iris. Liệu có sao k hả ba? Con lo quá!
Ôg thẫn thờ 1 thoág r lại bình thản trả lời:
- Chả sao cả. Có gì đâu mà fải lo.
- Con gọi cô ấy là Iris. Sợ gợi lại n~ kí ức đau thươg. Con rối bời quá!
- Con đừg lo. Con bé mạnh mẽ hơn thế nhiều. Nó sẽ k sao đâu.
- Vâg con biết r. Con có việc fải đi đây. Ba từ từ thưởg trà nhé! - Nói r cậu đứg dậy, toan bc đi.
- Kei con. - Nge tiếg gọi cậu quay lại lễ fép:
- Dạ ba!
Ôg trần trừ trog s lát:
- Liệu... con có hối hận k?
Cậu bật cười:
- Liệu... Con có đc fép chọn lựa k...
Ôg ngẹn lại:
- Ta... Xin lỗi... Ngay từ đầu, đây k fải quyết định của con...
- Đúg. Ngay từ đầu, con đã k có quyền. Con chưa bao h có quyền quyết định thế nên càg k có cơ hội lựa chọn... Nhưg đó k fải lỗi của ba. Ba k có lỗi. Con k trách ba... - Vừa nói cậu vừa tiến lại, đặt tay lên vai ôg. Đặt tay lên tay cậu, nắm lấy, ôg ngập ngừg:
- Vậy... Con có hối hận k?
- Con có thể k... - Nói r cậu rút tay lại, đi ngược. - Ba đừg quá hoài cổ. Quá khứ hãy để nó trôi đi. Có hối cũg đc gì đâu. Quan trọg là hiện tại thôi. Ba từ từ thưởg trà nhé!
Ôg im lặg ngồi đó suy tư...
Đứg ngoài ban côg thấy bóg 1 chiếc xe rời khỏi. Giật mình quay vào trog khi nge tiếg cô hầu gọi. Tròg mình vào chiếc váy màu trắg mà cô hầu gái mag vào. Cô ra khỏi fòg, đi thăm thú khám fá ngôi nhà. Dừg lại khi nhìn thấy 1 ng đàn ôg đag ngồi 1 mình trog vườn. Cô lại gần, mỉm cười với ôg:
- Con chào bác! - Ôg quay ra nhìn cô, nở 1 nụ cười hiền, gật đầu:
- Ừ chào con. Lại đây uốg trà với ta nào! - Tr lời mời của ôg, cô ngồi xuốg tiếp chuyện:
- Hi! Xin lỗi cho con vô fép hỏi. Bác là ai ạk?
- Bác là ba của cái thằg hqa đưa con về đây. Còn con. Chắc k fải bạn gái nó đấy chứ!
- Bác đoán đúg r. Con còn chẳg biết a ta là ai nữa.
- Con vẫn vậy. Vô tư và hồn nhiên quá đâm ra dễ dãi đấy! - Đag nhâm nhi cốc trà, cô ngạc nhiên quay sag nhìn ôg:
- Bác biết con ạk? Bác là ai trog quá khứ của con?
- Giốg như hiện h. Bác là ba của thằg đó.
- Hi! Dù sao con cũg k fân biệt đc. Con chẳg nhận ra ai cả. Con lỡ quên bác cũg đừg trách con nha!
- Trách làm sao đc 1 cô bé đág yêu như con. Con dễ thươg quá!
- Hi! Con biết mà. Ai cũg nói vậy.
- Àk! Con bác có làm gì con thì cho bác xin lỗi hộ nó nhé!
- Chẳg dám đâu bác.
- Con đừg coi thườg nó. Thằg này có gan lắm đấy! Đừg dại mà khiêu khích nó. Đừg thách thức nó.
- Con cũg đâu có vừa. Mới lại a ta dám biểu hiện gì là con mách bác ngay.
- Bác già r làm gì nổi nó đâu. Con cứ cẩn thận thì hơn.
- Ôi dào! Làm gì nổi con chứ! Cùg lắm thì cưới thôi. - Cô đùa.
- Con liều nhỉ? - Ôg lắc đầu.
- Hi! Vâg ạk! Àk mà con fải đi r. Rất vui đc gặp bác. Con chào bác! - Cô đứg dậy. Rời khỏi nơi đó.
[Chap 5]
Rời khỏi căn biệt thự. Bỏ lại tất cả như 1 giấc mơ. Lag thag theo con đườg đã vạch sẵn. Suy ngĩ môg lug. Đag dạo bc bỗg tâm trí cô bị kéo về hiện thực:
- Tiểu thư! Mời lên xe. - 1 chiếc xe dừg lại, tài xế xuốg xe và mở cửa xe. Cô nhẹ nhàg từ chối:
- Xin lỗi nhưg tôi k cần đâu. Dù sao cũg cảm ơn. - Tài xế kiên quyết:
- Ôg chủ dặn tôi fải đưa cô đi bất kì nơi đâu cô muốn. Xin tiểu thư đừg làm khó tôi. - Cô miễn cưỡg vì lòg hiếu khách của ôg, lên xe và kêu tài xế trở về nhà.
Trở về nhà, k có 1 ai cả, cô lên fòg thay đồ và quay lại với nhịp sốg thất thườg mọi khi.
[...]
Cậu ta trở về nhà, lên fòg tìm cô. Nhưg cô k ở đó. Cậu quát lên giận dữ khi cô hầu gái nói rằg đem bữa ság lên đã k thấy cô đâu. Trog lúc cậu đag rối rít đi tìm cô thì ôg từ vườn trở vào:
- Con k fải tìm đâu. Con bé về nhà r. Con ngĩ nó là trẻ con sao mà ngĩ nó lạc ở đây. Nhà tuy có rộg thật nhưg cũg đâu đến mức ý.
Cậu dịu lại tr lời nói của ôg:
- Ba! Con cũg biết thế nhưg sợ lắm! Lỡ cô ấy... Iris của con...
Thở dài, ôg tiến đến, đặt tay lên vai, an ủi cậu:
- Ừ. Ba biết. Con yên tâm. k sao đâu mà.
Day nhẹ 2 bên thái dươg, cậu ngồi xuốg ghế sofa:
- Con đau đầu quá! Con vừa mắg cho họ 1 trận. k ngờ Iris của con lại tàn tệ đến vậy.
Ôg cũg ngồi xuốg đối diện cậu:
- Con đã nói chuyện với bố mẹ con bé sao? Nói ta nge.
- Cũg chẳg có gì đâu. Họ cầu xin con giúp đỡ cô ấy. Họ thật quá đág. Con k dám tin là hồi đó con dám gọi họ là ng nhà. N~ gì họ làm khiến con lạnh cả ng.
Giọg ôg run run:
- Họ đã kể hết cho con nge r sao? Con k sao chứ? Ba xin lỗi...
- Con k sao. h con đã hiểu tại sao ba lại hỏi như vậy. Con k hối hận vì đã trở về bên ba. Con chỉ hối hận đã k thể đưa Iris đi cùg. Lúc đó con đã định nói rằg "con có thể k hối hận sao?" bởi vì con vẫn luôn hối hận đã bất chấp bỏ lại Iris để về bên cha. Nhưg h con chỉ hối hận vì đã bỏ rơi Iris thôi!
Ôg thở dài, than trách bản thân:
- Ba xin lỗi. Nếu như k fải do ba thì 2 đứa đã k ra nôg nỗi này.
- Ba àk! Con k trách ba đâu. Nếu ba k làm vậy con cũg đâu quen Iris. Chỉ trách ba con ta k thể mag Iris ra khỏi nơi đó thôi. - Chợt nhận ra vẻ mặt lo âu của ôg. Cậu khéo léo đổi chủ đề. - Ba đừg lo. Con sẽ tìm mọi cách để đưa Iris về lại bên cạnh ba con ta. Mà hnay ba k đến côg ti sao?
- k. Hnay ba ở nhà thưởg trà tán gẫu với con bé. - Ô đùa mà giọg cười lạnh tanh. - Àk mà con đã làm gì con bé chưa đấy?
Cậu ấm ức tỏ vẻ khó chịu:
- Con đã nói k là k mà. Con sẽ k làm gì đâu ba.
Ôg thờ ơ hỏi gặg:
- Có thật k đấy? Ngi lắm! Nếu k thì... Chẹp chẹp. Tiếc thế! Thế mà ta lại cứ tưởg.
Cậu khó hiểu, ngơ ngác hỏi lại:
- Tiếc gì hả ba?
Ôg lơ đi giả lảg:
- Thì con bé nói có gì là cưới luôn! Làm ta cứ tưởg sắp có con dâu.
Cậu cười:
- Ba đừg đùa!
- Ô kìa. Ai đùa? k tin hỏi con bé ý!
- Thôi con chịu ba r. Ba con mình đi ăn đi. Lâu r con k ngồi cùg ba.
- Ừ đi.
[...]
- Linh A đi ăn cùg tụi nè k?
Cô đag ngồi trog lớp, k để ý có ng gọi mình. Cả ság nay tâm trí cô tràn ngập hình ảnh cậu. Giật mình sực tỉnh. Chợt nhớ ra 1 cái gì đó. Cô vơ vội cái điện thoại đag đặt trên bàn:
- k hnay mình bận r. - Vừa nói cô vừa đi ra cổg trườg. Nhấc máy lên gọi cho 1 ai đó, giọg cô bộc lộ sự mệt mỏi. Vừa nói cô vừa bắt xe:
- Tìm hiểu cho tôi vụ tai nạn xe trên đườg lên đồi ngỉ xuân của Vươg Tộc Hoàg Gia 10 năm tr. - Ngồi vào trog xe, tắt máy, cô ngả ng ra fía sau, nhắm mắt lại. Trog đầu cô hiện ra 2 cái tên. Vươg Phog, đó chắc là ng hồi ság nói chuyện với cô, bạn của gia đình cô. Và Vươg Hoàg, hẳn là ng đã đưa cô tới căn biệt thự rộg lớn và nguy nga đó. Ng ae tốt của a trai cô và cũg từg 1 thời là bạn thân của cô, thanh mai trúc mã của cô.
Vươg Phog và Vươg Hoàg, 2 ng từg hiện diện trog quá khứ của cô. h đã trở lại, chen vào và xen lẫn trog cuộc sốg của cô. Cô hi vọg có thể vớt vát chút gì đó của quá khứ từ họ. Cố tìm lại kí ức từ họ, 2 con ng đã rời xa cuộc sốg của cô gần 10 năm qua.
Xe dừg lại tr cửa ngĩa trag. Vội vàg đưa tiền cho tài xế, k buồn lấy tiền thừa, cô cuốg cuồg đi vào trog. Từg bc chân gấp gáp, hối hả. Vội vã mở cánh cửa ra, cô bc vào, lấy hơi. Thở hổn hển, cô nhìn vào bó diên vĩ.
A cô k thích thú gì diên vĩ cả. A ấy chỉ ưa thích nó vì đó là loài hoa cô thích. Ai cũg biết điều đó. Nhưg k ai biết cô yêu diên vĩ trắg. Ngoại trừ a.
Nhấc bó diên vĩ lên, cô chăm chút nhìn ngắm từg bôg, mỉm cười:
- A àk! Nhất định e sẽ tìm ra sự thật.
[Chap 6]
Tối lên bar, cô lại đi uốg với bạn bè. Bar XO đã dần quen với khuân mặt cô. Cả thág nay hầu như đêm nào cô cũg đến và đêm nào cũg quậy tới bến. Trở thành khách quen và cũg là khách V.I.P của quán chỉ sau duy có 3 lần đập fá và vug tiền, cô ngiễm nhiên đc n~ khách quen ở đây và cả chủ lẫn nhân viên kiêg nể.
Cô hnay bỗg trở nên bình lặg, k dở trò như mọi hôm mà ngồi yên nhâm nhi ly rượu sữa đá. Mặc kệ bạn bè đag bốc lửa trên sàn, cô vẫn im lặg ngồi đó.
- Iris! - Đag trầm ngâm thì bị gọi lại hiện tại = 1 nụ cười mê hồn, cô hơi cúi đầu chào. - Vươg Hoàg thiếu gia.
Ngồi xuốg cạnh cô, gọi 1 ly rượu fa, nhìn cô xoay đi xoay lại cốc rượu, cậu fì cười:
- Nhớ ra tôi r sao?
- Ừm.
- Sao khách sáo với tôi vậy? - Cậu tỏ ra k vui tr thái độ hờ hữg của cô. Cô bối rối. - Ơ k có. Chỉ là đag suy ngĩ thôi...
Cậu ghé mặt lại gần, nhìn vào mắt cô, giọg bôg đùa. - Ngĩ về tôi hả? - Cô fì cười, đáp ngay. - Ừ đó.
Cậu tỏ ra thích thú, hỏi xoáy cô:
- Hôm qua có nhớ đã làm gì k?
Cô tinh ranh, giả nai đáp lại:
- Làm gì là làm gì? Tối qua có chuyện gì sao?
- Ô k nhớ àk? Kịch liệt thế cơ mà!
- Hi! Say như thế làm sao biết đc. Ng tỉnh mới là ng rõ ngọn ngành nhất chứ!
- Ơ tiếc thế! Tưởg nhớ nên mới nói với ba là cưới! Ai ngờ đùa!
- Đúg nói là có gì thì cưới. Nhưg k nhớ là có gì ý!
- k nhớ àk? Biết làm sao đây? Làm thươg tổn cả thể xác lẫn tâm hồn của ngta... Đền bù tổn thất đi.
- kể đi xem có khơi gợi đc chút gì k. Khơi gợi ra tẹo nào thì đền tí ấy. Gợi đc thì đền. Nhá!
- k kể mà gợi đc k?
- Hi! Xem dám k?
- Đừg thách nha!
- Cứ thách đấy!
Nụ cười tinh quái và đôi mắt đen của cô nhìn cậu ánh lên sự thách thức. Cậu chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, buôg lời thách thức:
- Đc thôi! Ra khỏi chỗ này!
- Ok chơi luôn! - Nói r cô đứg lên đi tr, ngoảnh đầu lại gọi cậu nhanh với theo. Cậu thanh toán và nhanh chóg đuổi kịp cô. Ra khỏi quán bar lúc nửa đêm. Cô đưa cậu đến 1 nơi thanh vắg, 1 con đườg thẳg và dài. Dừg lại, cô cất lời:
- Ở đây đc chưa?
- Chắc chứ?
- Ừ. Đc k?
- Đươg nhiên là đc. Miễn sao k chốg cự. - Nói r cậu bế thốc cô lên. Cô tựa đầu vào ngực cậu, nhắm mắt lại, fả hơi ấm thật dịu dàg, cất giọg khe khẽ và nhẹ tựa hơi thở:
- Hôm qua... Trog khi tôi chốg cự chắc làm a bị thươg r fải k?
- k. Nhưg cô fản ứg kịch liệt lắm! Rất mạnh bạo.
- Xin lỗi nhé!... Àk mà thả tôi xuốg. - Cậu đặt cô xuốg chiếc ghế đá gần đó, lo lắg hỏi han:
- Sao đấy?
- Hi! k sao! Nè! Cúi ng xuốg đi. Gập lưg thấp xuốg!
- Làm gì?
- Tôi muốn đc cõg cơ!
- Đồ nhõg nhẽo! Ai thèm cõg cô.
- Ơ đi mà! Cõg tôi trên lưg đi.
- Thôi đc r. Leo lên đi.
Cô đứg lên chiếc ghế đá và leo lên lưg cậu. Cậu giả vờ nhăn nhó:
- Sao cô nặg vậy?
- Hi! Nặg lắm àk?
- k có đâu. Đùa cô thôi.
Cô nhắm mắt lại, gục đầu lên vai cậu. Hơi thở của cô fả nhẹ bên tai cậu. Cô thì thào:
- Biết mà. Thế tôi mới k để cậu bế! Mỏi tay lắm!
Cậu bỡ ngỡ sữg lại tr câu nói ấy của cô. Cảm nhận sức nặg đag thả lỏg trên lưg, cậu ôn tồn:
- Làm nũg mệt r chứ gì? Ngủ ngon nhé! Iris!
Cô mặc dù buồn ngủ díp cả mắt vào vẫn chốg chế:
- k k ngủ đâu. Ai lại ngủ trên lưg cậu kia chứ. Cứg lắm! Khó ngủ. Cõg tôi đến hết con đườg nè r gọi xe đưa tôi về.
- Cứ ngủ đi ngốc ạk! Yên tâm ngủ đi đừg lo gì cả. Có tôi đây r cô sẽ k sao đâu. Tôi cũg k làm gì cô đâu.
Cô vẫn cố chốg lại cơn buồn ngủ:
- k fải như vậy. Tôi k sợ gì hết. Cũg k lo gì cả. Tôi chỉ ngại cho cậu fải cõg tôi thôi. Cậu cũg cần ngủ chứ!
Cảm nhận đc sự quan tâm của cô, cậu thấy ấm lòg:
- Đừg lo cho tôi! Cô cứ lo cho mình đi ngốc ạk! Ngủ ngoan nào! Ngoan nào. Ngủ đi.
Dụi mắt. Cô rướn ng lên, quàg tay qua ôm lấy cổ cậu, lo lắg:
- Nhưg mà h trời lạnh lắm! Có ấm hơn k?
Fì cười tr sự hồn nhiên và độ ngây thơ bất ngờ của cô, cậu mắg yêu:
- Đồ ngốc kia! Siết chặt vậy ngạt thở thì sao?
- Ừ nhỉ. - Tỏ vẻ biết lỗi, cô nới lỏg vòg tay, trượt xuốg ôm eo cậu. - Thế này thì sao? Đc chưa?
- Cái đồ ngốc ngếch này! Khó chịu vật. Đúg là hâm mà!
Chợt nhận ra cô đã chìm vào giấc ngủ. Tiếg cậu khe khẽ:
- Ngủ ngon! Iris!
Cậu cõg cô đi hết con đườg. Dừg lại nơi cuối đườg. 1 chiếc xe đã đợi sẵn ở đó. Mở cửa xe, tài xế giúp cậu đỡ cô vào xe. Cô gối lên đùi cậu, vẫn tiếp tục an tâm ngủ. Cậu lại đưa cô về căn biệt thự đó, về lại nhà cậu.
Đặt cô xuốg giườg. Cậu dùg mu bàn tay chạm nhẹ má cô, vuốt tóc cô. Nhẹ đặt 1 nụ hôn lên trán cô, cậu khẽ mỉm cười:
- Ngủ ngon. Iris!
[Chap 7]
Vươn mình tỉnh giấc, ngáp dài 1 cái, cô fì cười khi nhận ra mình đag ở đâu. Nhìn thấy 1 bộ váy màu trắg đc đặt sẵn trên chiếc ghế tràg kỉ, cô lắc đầu, thầm nhủ:
- 1 buổi ság mùa hè!
*11 năm tr*
- Nè! Sao e cứ thích tắm buổi ság vậy? Lạnh lắm!
- Hi! Cái đồ ngốc. Ság ra tắm mới thoải mái chứ!
- Nhưg mà lạnh! E còn nhỏ mà!
- Kệ! E thích là đc.
- Kệ cái gì mà kệ. Lỡ ốm thì sao?
- Ốm có a chăm sóc e r còn gì!
- Hừm... Vậy là rất thích đúg k?
- Ưm... Vâg...!
- Vậy... Mùa hè thôi đấy. Mùa đôg tắm sớm lạnh lắm! Vừa lòg chưa?
- Hi! Vâg ạk!
*Hiện tại*
Ngâm mình trog bồn nc. Cô thả lỏg ng, cố gắg thư giãn. Kí ức của ngày hqa cứ hiện về cùg với n~ kỉ niệm trog quá khứ.
*10 năm tr*
Tr vụ tai nạn...
Trên đỉnh đồi đag ngập tràn sắc màu nở rộ của muôn loài hoa.
- A ơi! Cõg e đi! Đi mà! - 1 cô bé 6 tuổi đag cầm tay 1 cậu bé 9 tuổi nũg nịu. Cậu bé trùg lưg xuốg:
- Ừ. Nè! Lên đi!
- Ây da! E nặg quá!
- Hi! Thật ạk?
- Đùa đấy ngố! Mà sao e toàn bắt a cõg thế? k fải e thích đc bế sao?
- Hi! Tại bế mỏi tay lắm! E nặg mà! Với e thích đc a cõg cơ! Chỉ a thôi!
- Vậy ngoài a ra k đc leo lên lưg ai khác đâu đấy nhá!
- Hi! Vâg ạk!
- Hứa đi! Hứa r sau nè a cõg tiếp!
- E hứa!
*Thực tại*
- E k giữ đc lời hứa r. Xin lỗi a...
Tắm xog, cô mò mẫm tìm ra fòg ăn. Thấy ba con cậu đag ngồi nói chuyện với nhau, cô nhẹ nhàg dón chân bc tới từ fía sau, vòg tay qua ôm hờ cổ ôg, làm nũg:
- Bác Vươg Phog! Con lại làm fiền bác thêm 1 đêm nữa r. - Vòg ra tr mặt ôg, tỏ vẻ biết lỗi, cô ấp úg. - Bác àk! Cho con xin lỗi nha! Con k fải cố ý đâu! - Xoa tay, cô nũg nịu.
Ôg thấy cô dễ thươg như vậy fì cười kéo cô ngồi xuốg bàn ăn:
- Có gì đâu! Con cứ tự nhiên! Nào! Lại đây cùg dùg bữa ság với ta.
Cậu ngồi đối diện ôg và cô, chốg cằm fì cười. Cậu vẫy tay, ngay lập tức hầu gái mag bữa ság đc chuẩn bị sẵn ra cho cô. Cậu vờ dỗi:
- Ơ kìa hay nhở? Thế này là tôi bị ra dìa àk?
Cô vẫn k thèm để ý tới cậu, quay ra fía ôg fụg fịu:
- Bác ơi! Cái con ng kia hình như hôm qua có dở trò với con. - Vừa nói cô vừa chỉ tay vào kẻ gây án, mắt rưg rưg. - Con bị lợi dụg. Bác đòi lại côg = cho con đi!
Cả ôg và cậu đều tròn mắt kinh ngạc. Ôg đưa mắt về fía cậu hàm ý gì đó, cậu nhún vai lắc đầu. Với 1 thái độ nghiêm túc, ôg tra khảo:
- Hqa con đã làm gì con bé?
Cậu cũg với thái độ vô cùg nghiêm túc, đưa tay lên thề:
- Con xin thề! Con k hề làm gì cả!
Cô quay sag lườm cậu = con mắt hình viên đạn:
- Có thật k?
Ôg cũg ngần ngại hỏi lại con:
- Ba thấy cũg khó tin lắm! Thật k làm gì hả con?
Cậu tức giận:
- Thật mà! Iris! Cô k tin tôi àk? Ba! Cả ba cũg k tin con sao?
Chẳg để ý cậu đag giận dữ, cô hướg tầm mắt của mình về ôg:
- Bác cho con đòi lại côg = nha!
Ôg gật đầu đồg ý, chẳg biết nói gì hơn. Đc sự chấp thuận của ôg, cô lon ton chạy qua chỗ a ngồi. Cúi ng xuốg 1 chút, cô vòg tay ôm lấy vai a, lướt nhẹ môi trên má a, giọg nhẹ nhàg ngân vag:
- Buổi ság tốt lành! Đền cho a hqa chúc tôi ngủ ngon đấy! Lần sau cấm lợi dụg lúc tôi ngủ nge chưa?
Cậu dịu lại, fì cười:
- Ôi đúg là cái đồ trẻ con.
Cô buôg a ra, trở về chỗ, lè lưỡi:
- Xí! Kệ ngta!
Cầm dĩa lên, cô nhìn vào bữa ság đã đc chuẩn bị sẵn, ánh mắt khó hiểu, ngước lên:
- Sao lại...?
Cậu vội vã hỏi:
- Sao? k thích àk? k vừa ý chỗ nào?
Cô lắc đầu, trầm ngâm:
- k fải. Chỉ là lâu lắm r. Bữa ság k như thế này! Bánh kếp. Lâu r k ăn. Chà! Nhìn ngon gớm! - Nói r cô dùg dĩa cắm 1 miếg, đưa lên miệg. Ngỡ ngàg, cô mỉm cười. - Vị quế! Hươg quế thơm quá! Thật hiếm gặp đc loại bánh kếp này!
- Có ngon k?
- Ưm. Ngon lắm! Tuyệt hạg! Cảm ơn 2 ng nha! Lâu r mới đc nếm vị bánh kếp như thế này!
*10 năm tr*
- Nè! Nếm thử bánh kếp a làm đi! - Cậu bé hớn hở tiến tới bàn ăn nơi cô bé đag ngồi.
- Thật àk? E mới có 6 tuổi thôi. Đừg bắt e fải chịu đựg thứ đó! - Cô bé bĩu môi, bò ra bàn, tỏ vẻ khốn khổ.
- Này! A đâu có ẩu đến mức ý! k ăn a giận đó! - Cậu bé khoanh tay.
- Hi! Biết r mà! E xin lỗi. Đây. E ăn!
- Ừ ngoan! Đây nếm đi! - Cậu bé đặt đĩa bánh kếp xuốg bàn ăn, gắp 1 miếg bơ vuôg nhỏ đặt lên đỉnh, rót siro. Hồi hộp chờ đợi lời nhận xét của cô bé. Cô bé mỉm cười tít mắt:
- Ngon lắm a! Vị quế rất rõ, e thích hươg quế. Ngọt và bùi nhưg k ngấy! Trình độ nấu ăn của a tăg cấp r đó!
- Ừ! Thích k? Sau này a làm nữa cho e ăn nha! Thích chưa?
- Thích lắm! Nhưg chỉ đc làm cho mình e ăn thôi đấy!
- Ừ nhớ r.
- Nhớ chưa đủ. Ngoắc tay đi.
[Chap 8]
Sau bữa ság đág nhớ ấy, cô lại trở về nhà trog tâm trạg rối bời. 3 ngày nay, cuộc sốg của cô như bị xáo trộn bởi 2 ng họ, hầu hết là vì cậu. K thể quay trở lại với nhịp sốg thất thườg mọi khi. Cô dù k muốn nhưg cũg fải chấp nhận 1 điều rằg. Cậu đã sớm trở thành 1 fần trog cuộc sốg đầy biến cố của cô.
3 ngày. Chỉ trog vòg có 3 ngày. Cậu nhón chân nhẹ nhàg bc vào cuộc sốg của cô tựa 1 cơn gió lướt qua. K 1 dấu hiệu, thậm chí còn chẳg fải làm quen. Cứ thế, cô để cậu bc vào và trở thành 1 fần trog cuộc sốg sắc màu ấy.
Chưa đầy có 3 ngày, cậu từ 1 kẻ xa lạ mà cô chẳg bao h ngĩ mình sẽ để tâm tới. Bỗg chốc biến thành 1 ng bạn thân của cô. 1 ng yêu thươg, quan tâm, chăm sóc cô như n~ gì cô vẫn hằg mog muốn, ước ao. Mẫu đàn ôg hoàn hảo nhất của cuộc đời cô.
Đầu tiên, cô k đẩy cậu ra ngay khi cậu bc vào bởi cậu gợi cô nhớ đến a trai mình. Cậu rất giốg với a ấy. Cảm giác giốg đến mức fải ngỡ ngàg. Đó là lí do cậu k bị gạt ra khỏi cuộc sốg của cô. Đơn giản là vì giốg nên cô k nỡ đẩy ra.
Nhưg r, dần dần, cậu đem đến cho cô n~ cảm giác mới lạ. Đem về n~ kí ức, n~ kỉ niệm tưởg chừg như đã bị lãg quên. Đem tới cho cô cảm giác thân thươg, quen thuộc và an toàn mà từ lâu r cô k cảm nhận đc.
Hơn nữa, cậu gợi về n~ kí ức ngọt ngào rất nhẹ nhàg. Ở bên cậu cô k thấy đau hay nhói khi vô tình n~ kỉ niệm ấy ùa về. Có cậu bên cạnh cô k quằn quại trog niềm đau mỗi khi nỗi nhớ tràn về nữa.
Trên hết, cô có thể cảm nhận đc yêu thươg từ chính tình cảm của mình dành cho cậu. Cô cảm nhận đc hơi ấm khi ở bên cậu. Ở bên cậu cô thấy mình k vô cảm, lạnh lùg và trơ lì với cảm xúc.
Và đươg nhiên theo lẽ thườg tình, báo chí và mọi fươg tiện thôg tin khác cũg bắt đầu đồn thổi, rộ lên xôn xao khi cô và cậu cứ tug tăg đi cùg nhau mà k ngại che dấu. Cả 2 ng côg khai đi cùg nhau với tư cách 1 đôi ở mọi buổi dạ tiệc và chiêu đãi. Nhưg họ chưa bao h nói họ đag tìm hiểu nhau. Họ luôn từ chối mọi câu hỏi chất vấn về mối quan hệ giữa 2 ng.
Mọi ng biết đến họ với tư cách cặp đôi hoàn hảo nhất nếu như họ tiến tới với nhau. Nhưg vì cô luôn từ chối lời đề ngị của cậu. Thế cho nên tới h mối quan hệ giữa 2 ng mãi vẫn mơ hồ, k xác định.
K ít lần cậu đã fải vận dụg cơ hội ở chỗ đôg ng như họp báo, yến tiệc, party, prom, giữa đườg, nhà hàg, chươg trình truyền hình trực tiếp... để nói lời yêu với cô. Nhưg k bị áp lực từ cách báo trí và hằg ngàn ánh mắt tò mò đag dò xét. Lần nào cũg vậy, cô thẳg thừg từ chối.
*1 đêm mùa thu*
Cô nằm gối lên đùi cậu trên chiếc sofa ngoài fòg khách, cùg ôg xem 1 chươg trình truyền hình.
- Vươg Hoàg thiếu gia. Có thể mạn fép hỏi tại sao đến bây h 2 ng vẫn chưa chính thức hẹn hò k? - Cô gái dẫn chươg trình mạnh bạo thử gặg hỏi 1 lần nữa sau nhiều cố gắg đã thất bại của muôn vàn ng.
Quay sag nhìn cô, cậu mỉm cười, giọg trìu mến:
- Vị mc này thật sự muốn chạm vào nỗi đau của tôi sao? Tôi đã mở lời r đấy chứ! Tại có ng chưa chấp nhận tôi thôi!
Mc đó lại quay sag gặg hỏi cô:
- Linh A tiểu thư. Tại sao cô lại k đồg ý làm bạn gái của thiếu gia? k fải cậu ấy đã ngỏ lời r sao?
Cô cũg mỉm cười với cậu:
- Đơn giản lắm! Bởi điều đó với tôi chẳg hề là vấn đề to tát gì cả. Vốn k đc tích sự gì mà chỉ càg tô điểm thêm cho mọi ng 1 vấn đề nóg bỏg nữa để tô vẽ. Tôi cần nhiều sắc màu hơn sự tô vẽ của mọi ng.
*Vụt*
TV tắt. Cậu giận dỗi, vờ trách cô:
- E ngoan cố lắm! 3 thág r. E còn định tiếp tục thế này đến khi nào? E bắt a fải đợi chờ mỏi mòn đến tận bao h đây?
Cô ngồi dậy, ôm lấy vai cậu.
*Chụt*
- Đền đấy!
Thở dài, cậu than:
- 1 cái thơm má thì làm đc gì? Sao e k đồg ý đi!
Cô thở dài ngao ngán, rúc đầu vào ngực cậu:
- Ngốc ạk! E đã nói r. E thấy việc đó là k cần thiết. E k cần sự tô vẽ ấy. E cần nhiều hơn 1 lời tuyên bố. E cần nhiều hơn 1 cái nhãn mác cho mối quan hệ của cta. E cần a cho e thấy đc a yêu e như thế nào chứ k fải nói cho e nge a yêu e nhiều bao nhiêu. E có thể tự mình biết đc a yêu e nhiều biết bao nhưg e k thể tự mình cảm nhận đc tình yêu a dành cho e như thế nào và nhiều đến đâu. Yêu e nhiều như a thì fải chứg minh cho e thấy chứ! Với e k muốn bị sở hữu đâu, e yêu tự do mà. E sẽ chỉ là của chồg e thôi.
- Vậy mình cưới nha!
- E đã nói ngay từ đầu r cơ mà! Có gì mới cưới. Mình đã có gì đâu.
- Vậy h có đây.
Cô gào to:
- Bác Vươg Phog!
Cậu quay sag cầu kíu. Ôg lắc đầu chào thua:
- Con bé nói đúg mà!
[Chap 9]
*Caffe gió*
- Mọi ng ơi! Nhớ tôi k? - Cô vừa đẩy cánh cửa kính bc vào vừa í ới.
- Tiểu thư. Lâu r mới tới. Tưởg quên quán r. Có đại thiếu gia r quên luôn cả chúg tôi chứ! - Mọi ng ùa ra đón cô k quên trêu gẹo. Cô cười trừ:
- Hì! Quên đâu mà quên! Quên r ai trả côg cho nhân viên? Nào! Xem k có tôi mọi ng có fá hoại quán của tôi k nào? Lâu k đến thấy mấy kệ sách có bụi r đấy! - Ra dág cô chủ khi xưa, cô đứg khua tay chỉ đạo. - Àk có ai đến tìm tôi k?
Vừa dứt lời đám nhân viên nhao nhao loạn hết cả lên. Khua tay đề ngị dừg lại, cô nhẹ nhàg ra uy:
- Mọi ng thôi nào! Đây là tiệm caffe sách mà. Giữ trật tự đi. - Nhìn thấy bóg 1 ng fụ nữ chữg chạc bc vào. Cô vội giục mọi ng r đi tới chỗ cô ta ngồi. - Quay lại làm việc nào! Nhanh nhanh mọi ng!
Đẩy ghế ra, cô ngồi xuốg đối diện cô ta, khua tay ra hiệu cho bồi bàn ra chỗ khác. Im lặg, cô chờ đợi. Ng fụ nữ đó lôi từ trog túi sách của cô ta ra 1 tập hồ sơ, đẩy về fía cô:
- Thành thật xin lỗi tiểu thư vì tới tận bây h tôi mới tìm hiểu xog cho cô vụ việc này.
Cô mở tập hồ sơ màu vàg ra, trog đó là 1 xấp ảnh và 1 tập n~ bài báo. Dốc ngược tập hồ sơ lại, đổ la liệt lên bàn, lướt mắt qua tất cả:
- k sao đâu. Đây là 1 vụ khó mà. Với gia thế của Vươg tộc và địa vị Hoàg gia. Chắc chắn cô đã fải rất vất vả và tốn k ít ng - của để giúp tôi. Có thể tôi còn đag đặt cô vào rắc rối nữa. Tôi mới là ng fải xin lỗi cô. Và cảm ơn cô. Vì đã đi tới cùg vụ này.
- Tiểu thư đừg nói vậy. Đúg là họ đã bưg bít rất kín vụ này. Nhưg yêu cầu của tiểu thư là mệnh lệnh của tôi. Fục vụ tiểu thư là ngĩa vụ của tôi. Tôi dù fải hi sinh bao nhiêu ng cũg fải hoàn thành nhiệm vụ của mình.
- Cảm ơn cô vì lòg chug thành. h cô có thể nói qua cho tôi biết đc k?
- Vâg thưa tiểu thư. Vụ này rất lằg nhằg. Nếu theo như n~ tấm ảnh cô cug cấp thì rõ ràg 2 cậu bé trog hình. 1 là Vươg Hoàg thiếu gia, ng còn lại nhất định là a trai cô. Nhưg cho tới h chúg tôi vẫn mơ hồ k tìm ra đc rốt cuộc ai mới là ai.
- Ý cô là cô k thể fân biệt đc ai là Vươg Hoàg và ai là a ấy đúg k?
- Tiểu thư quả ság dạ. Đúg là vậy.
Cô đẩy 1 bức ảnh chụp cả 3 đứa trẻ ra tr mắt ng fụ nữ đó, chỉ tay vào cậu bé đag ôm cổ cô bé:
- Đây chính là a ấy! A ấy đứg sau tôi. Còn cậu bé đứg cạnh chúg tôi là Vươg Hoàg.
Ng fụ nữ đó ngập ngừg:
- Tiểu thư... Liệu cô có nhầm lẫn k?
Cô tròn mắt nhìn cô ta:
- k tôi k hề nhầm. Từ khi fục hồi trí nhớ tôi k hề quên khuôn mặt a ấy.
- Nhưg tiểu thư... - Ng fụ nữ đó tìm kiếm trog mớ tài liệu trên bàn, cầm lên xem lại r đưa cho cô vài tờ giấy. - Theo như n~ gì chúg tôi tìm hiểu đc. Rõ ràg cậu ấy là con nuôi. Nhưg theo khám ngiệm thi thể, ng bị chết rõ ràg có chug dòg máu với bố mẹ cô.
Cô thẫn thờ nhìn vào giấy báo kết quả xét ngiệm ADN và đơn chấp thuận của toà đồg ý cho bố mẹ cô nhận con nuôi, hoag mag:
- Tôi... Tôi k hiểu... Thế này là thế nào? Sao lại...? Tôi chỉ có duy nhất 1 ng a thôi mà. Thế này là sao...?
- Tiểu thư. Chúg tôi cũg đag bị bế tắc ở đoạn này đây. Chúg tôi cũg đã ngĩ đến việc có 1 cậu bé thứ 3. Nhưg cô lại khăg khăg nói k có. Bệnh viện ấy cũg côg nhận mẹ cô có sinh hạ 1 bé trai. Nhưg chúg tôi lại k tìm thấy sự hiện diện của cậu bé thứ 3 ở bất kì nơi nào cho đến tận bây h. Nói thế nào nhỉ? Thật khó để diễn đạt điều rắc rối này.
Cô nhắm ngiềm mắt lại, đưa tay lên day nhẹ 2 bên thái dươg:
- Có fải cô định nói cô k hiểu tại sao đứa trẻ bị chết rõ ràg là con nuôi nhưg lại có cùg huyết thốg với gia đình tôi đúg k?
- Tiểu thư. Đúg là như vậy.
Cô thở dài:
- Chính tôi cũg k hiểu nữa.
Ng fụ nữ bối rối hỏi thăm cô:
- Tiểu thư. Cô k sao chứ?
- Tôi k sao. Có chút bối rối thôi. Mọi việc đều rối tug rối mù. Loạn hết cả lên. Hơi khó hiểu 1 chút.
- Tôi thành thực xin lỗi vì đã k thể đem đến n~ thôg tin có ích và rõ ràg hơn cho tiểu thư.
- k k sao đâu. Tóm lại là trên lý thuyết tôi fải có 2 ng a, 1 nuôi, 1 ruột và cả Vươg Hoàg cùg tồn tại trog quá khứ của tôi. Nhưg trên thực tế tôi chỉ có 1 ng a còn mơ hồ k biết là nuôi hay ruột và Vươg Hoàg xuất hiện trog kí ức của tôi. Còn gì nữa k?
- Thưa tiểu thư k. Vậy nếu k còn gì nữa tôi xin fép.
- Ừ cô đi đi. Thứ lỗi cho tôi khi mạn fép nhờ cô tiếp tục tìm hiểu.
- Tiểu thư xin đừg nói vậy. Đây là việc của tôi. Thứ lỗi tiểu thư. - Ng fụ nữ đứg dậy, hơi cúi ng chào r đi ngược ra cửa.
Cô vẫn ngồi đó. Bề ngoài bình tĩnh nhưg bên trog vẫn chưa hết bàg hoàg bởi sự thật...
[Chap 10]
*Cạnh*
- Con cả ngày hôm nay lại đi đâu vậy? - Thấy cô mở cửa bc vào, bố mẹ cô lo lắg hỏi thăm. Chẳg buồn để ý đến họ, cô đi thẳg lên fòg.
Lục tug cả fòg tìm bức hình chụp cô cùg với a trai mình dạo chơi cùg con cún trắg trên con đườg tr kia của 2 ng. k thấy đâu. Cô đi xuốg nhà, giọg lạnh lùg:
- Bức ảnh tôi chụp ở con đườg đó đâu! Con đườg mà a ấy chỉ cho tôi.
Mẹ cô giọg run run:
- Con àk...
k để ý đến bà, cô quay sag fía bố cô đag im lặg:
- Ở đâu?
Bố cô vẫn im lặg. Mẹ cô rưg rưg:
- Linh A. Con... Mẹ xin con...
Cô nổi đóa, giẫy nẩy lên, trừg mắt:
- Đừg cầu xin tôi khi bà biết mình k xứg đág. Tôi hỏi lần cuối. Ở đâu?
Mẹ cô mắt rưg rưg, giọt nc mắt trực trào, giọg bà ngẹn lại:
- Mẹ xin lỗi... Linh A... Xin con... Đừg thế nữa... Mẹ cầu xin con...
Cô cười khẩy, giọg khinh bỉ:
- Tôi đã nói r. Đừg cầu xin tôi khi bà biết mình k xứg đág đc tha thứ. Bà k có quyền.
Bà quỳ sụp xuốg chân cô, van nài:
- Mẹ biết... Mẹ biết mẹ k có quyền... Mẹ xin lỗi... Nhưg xin con... Đừg như thế... Mẹ xin con...
Cha cô thấy vậy cũg vội quỳ xuốg đỡ bà đứg dậy. Nhưg mẹ cô k tài nào đứg lên nổi. Cha cô xót xa nhìn cô, ôg cũg cầu xin cô:
- Xin lỗi... Là bố mẹ k fải với con... Xin con... Là do bố mẹ... Lỗi của bố mẹ... Cầu xin con... Dừg lại đi...
Cô bật cười, đảo mắt, gằn giọg:
- 2 ng ngĩ mình có quyền cầu xin tôi tha thứ sao? Ngĩ lại đi. Hãy ngĩ cho kĩ. 2 ng đã làm gì?
Nc mắt trực trào tuôn, cha cô ngẹn lại, im lặg. Mẹ cô nắm lấy tay cô:
- Mẹ biết... Lỗi lầm của mẹ là k thể tha thứ... Nhưg xin con... Đừg làm khổ mình nữa... Mẹ xin con...
Cô cười lớn, nhìn xuốg họ, giọg khinh khỉnh:
- Khốn nạn! Tại ai mà h tôi ra nôg nỗi này? Cũg chỉ là do 2 ng thôi! Lỗi lầm nối tiếp lầm lỡ. Thật thô bỉ. Tôi cảm thấy 2 ng thật đág khinh. Tôi là con gái của 2 ng mà. Tôi k fải là ruột thịt máu mủ của 2 ng sao? Sao 2 ng có thể làm thế với tôi? Còn a ấy nữa. A ấy thì sao? A ấy cũg là con của 2 ng mà. k fải sao? Tôi ghê tởm 2 ng.
- Mẹ xin lỗi...
Giật tay ra khỏi bàn tay đag run của bà, cô gào lên:
- Nói đi. Nói cho tôi biết. Tại sao? Nói đi chứ. Mau. Nói đi.
- Mẹ xin lỗi... - Mẹ cô thều thào lập đi lập lại lời xin lỗi trog tiếg nấc. Giọg khản đi. - Mẹ xin lỗi con...
- Xin lỗi ư? Xin lỗi thì làm đc gì? Xin lỗi thì có thay đổi đc gì k? Xin lỗi có thể mag a ấy quay trở về k? - Cô thét lên, nc mắt lăn dài trên má. - Xin lỗi có thể mag dối trá ra khỏi sự tin tưởg của tôi dành cho ôg bà ư? Xin lỗi có thể làm tôi bớt căm hận ôg bà khi nhận ra tình yêu và sự hi sinh của ôg bà dành cho tôi chỉ là giả tạo k? Xin lỗi ư... Xin lỗi để làm gì cơ chứ?
- Xin lỗi... Đág lẽ bố mẹ k nên làm thế... Xin lỗi con... Là bố mẹ có lỗi...
- 2 ng có thấy mình quá đág lắm k? Sao 2 ng có thể bắt chúg tôi fải chịu đựg cuộc cãi vã của 2 ng? Sao 2 ng lại cãi cọ để lệch tay lái? Sao 2 ng lại để a ấy leo lên cầm tay lái? Tại sao cơ chứ? A ấy chỉ là 1 đứa trẻ chưa đến 10 tuổi thôi mà. Tại sao? Cãi nhau vì tiền để r cuối cùg đánh mất cả 1 đứa con. 2 ng k thấy nhục nhã sao? 2 ng đã sai lầm như thế r sao lại tiếp tục lầm lỡ? Sao lại ép tôi dùg thứ thuốc đó? Tại sao lại ép tôi quên đi quá khứ? Quên đi tuổi thơ? Tại sao biết tác dụg fụ của thuốc là rất độc hại và khó lườg mà vẫn để tôi uốg? Tại sao biết khó có thể đoán đc tác dụg fụ của thuốc mà vẫn nhắm mắt ép buộc tôi fải uốg? Tại sao biết tôi có thể k chịu đc thứ thuốc độc ấy mà vẫn ép tôi uốg? Tại sao cơ chứ? Tôi lúc ấy chỉ là 1 đứa trẻ 6 tuổi thôi. Tại sao biết tôi yêu quý a trai đến vậy mà vẫn lơ đi ép tôi fải quên a? Vì thứ thuốc ấy tôi có thể chết đấy. - Chua sót, cô tỏ thái độ khinh bỉ. - May mắn thật đấy bởi tôi k chết. Tôi mà chết thì chắc chẳg bao h biết đc bộ mặt thật của ôg bà đâu nhỉ? 2 ng k xứg với 2 từ ba mẹ của tôi. k đág để tôi tha thứ.
Cô quay ra cửa, toan bc đi thì bị mẹ cô níu tay, cuốg cuồg van xin:
- Mẹ xin con... Xin lỗi con...
Theo fản xạ tự nhiên, cô vug tay dựt ra. Cô thẳg thừg cự tuyệt:
- Tôi k còn gì để nói nữa. Tôi đi đây và sẽ k trở lại nữa đâu. Tôi k thể nhìn ôg bà thêm 1s nào nữa. Tôi k chịu đựg thêm đc nữa. k thể chịu nổi nữa r. Tôi k thể. Hết sức r. Tôi đã cố gắg hết mức có thể r. 2 ng k fải bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi họ sẽ k bao h làm điều tươg tự như n~ gì ôg bà ép tôi chịu đựg. Nhớ đấy! - Cô gằn từg từ. - Tôi k có bố mẹ như 2 ng.
Để lại họ trog đớn đau lệ tràn. Cô bc ra khỏi nơi đó trog cái lạnh giá của gió đôg...
[Chap 11]
"Kei! Đến bên e!"
Tin nhắn vừa gửi đi, chưa đầy 10' sau cô đã nhìn thấy cậu thở hổn hển chạy đến. Cô bật cười:
- A giỏi thật đấy! E còn chưa kịp nhắn địa điểm mà a đã đến nơi r.
Cậu tiến tới, đặt tay lên trán cô, hỏi thăm rối rít:
- A định vị. E làm sao đấy? k sao chứ? Ốm àk? Có lạnh k?
Gạt tay cậu xuốg, cô bĩu môi:
- E k sao. Sao a cứ coi e như con nít thế? Hứ! Mà mua kem cho e đi.
- E muốn ăn hả? Đợi chút a kêu ng mua cho e. - Vừa nói cậu vừa rút điện thoại ra, toan gọi thì cô nạt:
- Ơ ơ k. A đi mau đi. E muốn tự a mua cho e cơ. Đi mà. Nhé! Vì e.
- Ừ a mua. Đi đây. Ngồi yên đấy đợi a. Cấm chạy lug tug nge chưa?
- Xí! E có fải trẻ con đâu.
- Ngốc! Ừ e k fải trẻ con, k fải con nít. Mà e là bé con của a cô bé ạk!
- Hi! E biết r. Đi nhanh nhé!
- Ngồi đây đợi a. Nhanh thôi ý mà.
- Àk mà điện thoại.
- Điện thoại làm sao?
- Đưa đây chứ làm sao?
- Làm gì? - Cậu ngạc nhiên nhìn cô. Cô chưa bao h đòi cầm điện thoại của cậu cả. Cô luôn tin tưởg cậu. Nhận thấy sự hoài ngi trog mắt cậu. Bật cười, cô chưa bao h ngi hoặc gì cậu cả:
- Để a biết rằg trog vòg 3' nữa mà a k quay lại. A sẽ k thể tìm thấy e nữa. Rõ chưa đồ ngốc? Mau mau. Nhanh lên nào Kei của e! Tik tok. Thời gian vẫn đag trôi đấy!
Bật cười tr thái độ của cô. - Thời gian chưa bao h dừg cả. - Nhanh chân lại gần đưa máy cho cô, r cũg với điệu bộ vội vàg, cậu chạy đi.
"... GPS is now loading ..."
"... No search lately ... "
Cô nhìn màn hình điện thoại của cậu bật cười, khẽ lẩm bẩm:
- Tại sao lại nói dối...?
*Nơi này 10 năm tr*
- Cùg a đi mua kem k?
- Cóóó... ạk! - Cô bé hớn hở ngân dài câu trả lời. Bật cười, cậu xoa đầu cô bé, gật đầu:
- Đi nào!
*15' sau*
- A ơiii...! - Giọg cô bé ngân vag, kéo dài. Cậu ngơ ngác quay lại:
- Ơi! Gì e?
- Đây là đâu? - Đưa tay ra tr, cô bé đag cố bắt lấy toàn bộ khug cảnh.
- Đẹp k? - Cậu mỉm cười nhìn cô bé ngây thơ đag tinh ngịch nắm lấy n~ tia nắg xiên qua kẽ lá.
- Có. Đẹp lắm ạk! - Cô bé vừa nói vừa chạy lên fía tr, hùa theo cơn gió. Cậu gọi với:
- E ở đây đợi nhé! A mua kem về ngay. Nhớ k đc đi lug tug đây đấy.
Cô bé vẫn đag mải đùa với gió. Gió lùa vào thổi tug mái tóc bồg bềnh mịn như tơ của cô bé. Cô bé thích thú cười tít mắt:
- Nhanh nhé a! E cho a 3' đấy. Sau 3' a mà k quay lại là e bay theo gió đấy. Đi cùg gió k dễ tìm đâu.
- Ơ ơ! Đừg e. - Cậu bé hốt hoảg.
- Nhanh nhanh a. Thời gian sẽ k dừg lại đâu. - Cô bé đag chơi cùg gió vẫn k quên giục cậu.
- Thời gian chưa bao h ngừg cả. - Vừa nói cậu bé vội chạy đi.
*đúg 3' sau*
- Wa! A đúg h fết! - Cô bé mỉm cười trêu ghẹo. Cậu bé đưa cốc kem cho cô bé, gượg cười:
- Nè! Kem của e!
- Hi! E cảm ơn.
- E có thích con đườg này k?
- Có ạk! Rất yên bình.
- Ừ a cũg ngĩ vậy. Đây là con đườg tuyệt nhất đấy. A muốn con đườg e sẽ đi luôn giốg như thế này.
- E k hiểu...
- Ừ e chưa hiểu. Đây là 1 con đườg đẹp. Mùa hè có gió, mùa đôg có nắg. Lại yên tĩnh. A muốn con đườg e đi luôn yên bình như thế! - Cậu bé đưa mắt nhìn toàn bộ con đườg.
- Hi! E k lo đâu. Dù có là con đườg nào đi chăg nữa thì e vẫn luôn tự tin vữg bc. Dù có gập ghềnh, khắc nghiệt mức nào e cũg k sợ. Bởi vì e có a bên cạnh mà. - Cô bé ngồi mân mê cốc kem, giọg lanh lảnh. - E k cần sự thuận lợi tự nhiên của 1 con đườg. Bởi e đã có a r. A sẽ là nắg, là gió, là sự yên bình trên con đườg e đi. A sẽ luôn ở bên, ủg hộ, che chở, bảo vệ e mà. E chỉ cần có thế thôi!
Cậu bé bật cười, xoa đầu cô bé:
- Ừ e chỉ cần có a bên cạnh thôi nhỉ?
Cô bé cười tươi, rành rọt:
- k. E ngĩ lại r. E tham lam lắm! E k cần chỉ có thế thôi! E muốn a cùg đi với e cơ. E cần a đi cùg e trên bất kì con đườg nào.
- Ừ a sẽ đi. Hứa đấy.
- E biết. E tin a.
*Hiện tại*
- Kem của e này!
- Ưm. Cảm ơn a. Mà a này. A có nhớ đây là đâu k? - Cô ngập ngừg.
- Đây là con đườg nơi lần đầu a cõg e. - Cậu cởi áo khoác ra khoác lên vai cô.
- Hi! A vẫn nhớ àk? E mới đưa a đến có 1 lần. Lại còn là đêm nữa. Trí nhớ a tốt quá! - Cô kéo cậu ngồi xuốg bên cạnh.
- Ừ. Quên làm sao đc đêm thứ 2 a đưa e về nhà a! - Cậu tinh ngịch trêu cô.
- Ừ nhỉ! Đêm nay e lại về nhà a nhá?! - Cô tinh quái đáp trả.
- Đươg nhiên là đc. E vẫn luôn ngủ ở nhà a mà.
- Vậy e chuyển về luôn nhé?!
- Hả? Tại sao? - Cậu ngạc nhiên.
- E từ họ r. E đến ở với a và bác nhé! - Cô bình thản.
- Ừ cũg đc. Ba a sẽ vui lắm!
- Quá đc ý chứ! k fải a vẫn luôn mog ngày nè sao?
- Ừ chịu e r. - Cậu chạm nhẹ mũi cô. Cô chun mũi, ngả đầu lên vai cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro