Chương 5 - Bắt đầu một vòng quay
[Em không nhớ rõ đã bao nhiêu lần em thử hình dung ra những việc thế này.
Một khung cửa sổ mở rộng, một cánh đồng cỏ xanh mượt bên ngoài, nắng sớm trải dài khắp mọi nơi trong thị trấn, và anh đứng đó.
Chỉ yên lặng và nhìn em buồn bã …
Anh giờ đã cao hơn em nhiều, thoáng nhìn lại mặt đất cũng đang quá xa so với tầm mắt ngày trước.
Anh khác hơn rất nhiều, ít nói, ít cười, chỉ còn những cái thoáng nhìn đầy buồn bã …]
Chương 5 -Bắt đầu một vòng quay
Cô khoác chiếc áo vào người, rồi cẩn thận gài những chiếc khuy bằng kim loại. Cả Cloud, Yuffie và Vincent cũng đã sẵn sàng cho một cuộc phiêu lưu kỳ lạ nhất mà họ có thể nghĩ được lúc này.
”Sẵn sàng rồi chứ, mọi người?” – Cid hỏi trước khi mở cửa khoang lái.
Tifa chần chừ, nhìn mọi người xung quanh.
”Em còn mong đợi con đường trải thảm hả?” – Cloud nói.
”Em xin lỗi” – Tifa thoáng nhìn Cloud rồi bước tiếp. “Chúng ta bắt đầu đi nào.”
Cid đóng cửa nhanh chóng sau khi người cuối cùng trong nhóm rời khỏi. Những người còn lại trong Highwind thì đang chỉnh miếng bạc để che lỗ thủng trên tấm kính chắn trước đầu tàu.
”Chúc mọi người may mắn.” – Cid vừa lầm bầm vừa rút trong túi ra một điếu thuốc đặt lên môi.
…
~*~
Cloud tiến lên trước và đi cạnh Tifa, theo sau là Vincent, cuối cùng là Yuffie với dáng bộ uể oải.
”Đi nhanh lên mọi người, em sắp chịu hết nổi rồi.” – Yuffie yếu ớt lên tiếng.
”Chẳng phải em là người đi chậm nhất trong nhóm hay sao?”
”Sắp đến chưa anh Cloud. E-em sắp chết b-bỏng …” – Yuffie thều thào.
”Nhìn lên phía trước,” – Cloud chỉ tay về phía một vệt sáng lờ mờ ngay trước mắt họ. “Anh nghĩ tới đó là được.”
Vincent cuối cùng cũng phải vừa đi vừa kéo cô bé Yuffie theo, trong khi Cloud và Tifa thì chạy nhanh về phía trước.
[
”Nơi này thật lạ”
Cô bé nói rồi nắm chặt lấy tay cậu bé. Cả hai cùng bước về phía trước trong ánh sáng xanh loè loẹt. Chung quanh hai người là những khu nhà gỗ được khắc tạc thành những hình thù kỳ dị.
”Anh Cloud, khoan đã.”
”Có chuyện gì vậy Tifa” – Cloud nhìn vào đôi mắt mở to hoảng sợ của Tifa.
”A-anh không t-thấy nơi này …” ]
Ngay lúc này đây, trước mắt họ là một vùng trũng rộng lớn, có thể nghe rõ âm thanh của đất cát đang chảy xuống bên dưới lòng đất.
Tifa bỗng khụy gối, tay ôm chặt đầu mình, mắt nhắm nghiền.
”TIFA! Em sao vậy?” – Cloud chạy đến và ngồi xuống bên cạnh cô. “Có chuyện gì thế?”
”Chị Tifa làm sao thế, anh Cloud?” – Yuffie cũng vừa chạy đến, mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt đầy lo lắng.
”Hay là chúng ta mang cô ấy trở lại Highwind” – Vincent lên tiếng.
”Không. Đừng trở lại Highwind.” – Tifa nói, giọng gắt gỏng, đôi mắt vẫn nhắm chặt.
”N-nhưng chị Tifa…”
Chưa đợi Yuffie nói hết câu, Tifa đã đứng phắt dậy, cô bước đi về phía trước trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
”TIFA!! DỪNG LẠI! PHÍA TRƯỚC NGUY HIỂM LẮM!” – Cloud chạy nhanh đến và ôm lấy Tifa.
Máu chảy rất nhiều trên gương mặt cô, tuy không có một vết trầy xước nào nhưng có rất nhiều máu, nó còn chảy cả xuống mặt đất khô cằn bên dưới chân họ. Cloud ngồi xuống, cảm thấy đầu mình nóng ran và dường như muốn vỡ tung ra.
Khung cảnh trước mặt dường như đang chuyển động, nó giống như một tờ giấy lớn và lúc này có ai đó đang muốn xé toạch nó ra.
Có thể là ai ngoại trừ …
Cloud thầm nghĩ rồi cố lướt nhanh qua cái tên đáng nguyền rủa ấy. Khi cậu thấy đầu mình trở nên nhẹ dần đi thì cũng là lúc mọi thứ chung quanh trở nên tối sầm như bầu trời giữa đêm. Cậu nâng Tifa dậy rồi đặt cô ấy lên vai, bước đi về phía hai bóng đen trước mặt mà cậu đoán chắc được rằng đó chính là Yuffie và Vincent.
”AH, anh Cloud và chị Tifa đây rồi. Nơi này đáng sợ quá!” – Đôi mắt Yuffie như sáng lên khi thấy cả hai – “Chị Tifa làm sao vậy?”
”Anh cũng không biết” – Cloud lắc đầu. “Nhưng cô ấy lạnh lắm”
[ Leng keng …
leng keng …
leng keng …]
”Âm thanh này” – Yuffie ngước nhìn xung quanh, khẽ lầm bầm.
”N-nó …” – Đôi mắt Cloud bỗng mở to vì kinh hãi.
Mặt đất phía dưới chân họ bắt đầu rung động mạnh. Vùng đất trũng như sôi lên ùng ục, tiếng đất cát chảy xuống bên dưới ngày càng nhanh và dồn dập.
”Tôi nghe có tiếng gì đó giống như … một con quái vật sắp chui lên từ lòng đất” – Vincent nói.
Dứt lời, Yuffie đã ôm chặt lấy chân Vincent, run lên bần bật.
”Đ-đừng nói … Yuffie s-sợ lắm!!”
*Leng keng* …
*Leng keng* …
*leng keng* …
*Leng keng*…*leng keng*… *leng keng* … *leng keng* …
Âm thanh đó mỗi lúc một nhanh hơn, mỗi lúc một gần hơn.
Cả ba người Cloud, Yuffie và Vincent đều đang hướng về vùng đất trũng nơi hàng ngàn tấn đất đá đang chuyển động xuống bên dưới và đẩy một thứ gì đó trở lại bên trên.
Nếu đó là E.C. … mình không biết mình có mong được nhìn thấy nó hay không? Nhưng nếu …
…
Ôi Yuffie ơi, mày không được sợ … đừng run lên như thế … sẽ không có việc gì cả đâu. Vincent chỉ đoán bậy thôi mà, đừng lo lắng, sẽ không có gì đáng sợ đâu, ôi …
… Expectant Carousel … nó có thể là gì đây …
Cả vùng không gian tối tăm bỗng chốc sáng lên như buổi ban ngày bởi thứ ánh sáng rực rỡ phát ra từ vòng quay kỳ lạ ấy. Expectant Carousel đã hiện ra trước mặt mọi người, đẹp đẽ và huyền hoặc.
Những chú ngựa gỗ đang xoay vòng theo tiếng chuông. Chúng được sơn phết bóng bẩy, sáng óng lên như được làm từ một loại hợp kim quý giá, trông chúng rất linh hoạt như những chú ngựa thật đang nối đuôi nhau chạy mãi trong vòng quay không bao giờ có điểm kết.
”Đ-đó là E.C. mà anh nói sao?” – Yuffie lay mạnh Cloud, lúc này vẫn còn đang ngỡ ngàng trước sự hiện diện của nó.
”Có vẻ là nó.” – Cloud nói rồi từ từ tiến lại gần vòng quay.
Yuffie và Vincent cũng bước theo sau cậu.
Tiếng chuông chậm dần rồi dừng hẳn, vòng quay cũng đã dừng lại, nhưng chú ngựa gỗ đứng bất động, những ánh đèn màu bao quanh E.C. không còn nhấp nháy nữa. Chỗ đất trũng cũng không còn âm thanh tiếng cát chảy xuống bên dưới lòng đất, gió cũng đã ngừng thổi, mọi thứ xung quanh như lắng đọng lại … Tất cả giờ đây đang rơi vào trạng thái tĩnh.
”AARGHHHH!!” – Tifa thét lên.
”Tifa, em tỉnh rồi à?” – Cloud dừng lại và đặt cô xuống. “Em không sao chứ?”
Tifa đang từ từ mở mắt ra. Cô nhìn Cloud, rồi nhìn Yuffie và Vincent.
”Đầu em đau quá. Đây là đâu. Sao …” – Cô nói rồi quay về phía vòng quay với ánh đèn rực rỡ, vẻ mặt thất thần – “N-nó … Expectant Carousel đây sao?”
”…”
”K-không thể thế được. Vậy là giấc mơ đó có thực ư? V-vậy là hắn ta còn sống … Vậy là em và anh đã từng đến đây, và …” – Cả người Tifa run lên, cô cảm thấy đầu óc trở nên nặng nề quá đỗi, cô thậm chí không thể điều khiển được bản thân của mình nữa. “Chúng ta đã vào đó rồi, lúc trước đây. Sao em, em không thể nhớ rằng em đã thấy gì trong đó. Nhưng em thấy rất sợ, em sợ nơi này, em sợ hắn ta. Em không muốn giấc mơ ấy trở thành hiện thực, em đã rời Highwind vì em nghĩ nơi này không tồn tại, em đã cầu mong như thế … nhưng sao, nó vẫn ở đây và … e-em …”
”Tifa” – Cloud lay mạnh cô dậy. “Em bình tĩnh lại đi!!”
Cô đã dừng lại, lúc này mở to đôi mắt màu rượu anh đào nhìn Cloud. Bằng thứ ánh sáng rực rỡ phát ra từ E.C. ấy, cô thấy anh rất rõ ràng, đôi mắt màu xanh biển đang làm dịu đi sự hoang mang trong trái tim cô.
Ngước nhìn bầu trời trên cao, đêm nay không có trăng, chỉ có những vì tinh tú đang trải dài khoảng trời đêm vô định, chúng nhấp nháy thứ ánh sáng lung linh, mờ nhạt. Trời rất cao và thăm thẳm, liệu trên ấy có những bậc thang dài nối tiếp nhau, nếu thế sẽ có một tầng cho những giấc mơ trẻ con, một tầng cho những dạ khúc ngày hè, một tầng cho những cơn gió đêm vô tình vẫn trôi mãi từ buổi ban ngày, một tầng như những đám mây lang thang dạo bước, một tầng dài và rộng …
”Cloud ơi,” – Tifa cất tiếng. “Hãy hứa với em đi, như ngày trước ấy, anh còn nhớ không?”
Cloud nhìn cô, thoáng im lặng rồi nói:
”Tất nhiên rồi Tifa. Sẽ không có chuyện gì nếu chúng ta vẫn ở cạnh nhau thế này.”
”Nhưng nếu …”
”Anh sẽ không rời khỏi em, anh hứa, Tifa à, hãy tin anh lần này.”
”Em tin anh.” – Tifa gật đầu nhưng cô không mỉm cười với cậu như lần trước.
”Vậy là chúng ta phải vào đó thật sao?” – Yuffie chen vào. Vincent lúc này đang đứng sau cô, mắt vẫn hướng về E.C.
…
Cả Cloud, Tifa và Yuffie đều đã đặt chân lên bậc thềm đầu tiên của vòng quay kỳ lạ ấy, riêng mỗi Vincent còn đang rất chần chừ.
”Anh sao vậy?” – Yuffie quay lại nhìn Vincent và hỏi.
”Tôi biết E.C. này mang hình dáng giống trò kéo quân của lũ trẻ. Cũng nhạc, cũng đèn, cũng mấy con ngựa gỗ. Nhưng làm cách nào, mọi người không định cưỡi lên chúng và quay vòng đấy chứ?”
”Em cũng nghĩ thế” – Tifa nói và bước lên một con ngựa gỗ màu tím nhạt.
”Nó thật vừa vặn với em, trông không giống như đồ chơi của trẻ con” – Yuffie chọn cho mình con ngựa gỗ màu hồng.
”Còn đây là của tôi.” – Cloud chọn con ngựa màu xanh ngay sau chú ngựa của Tifa và ngồi lên đó.
Vincent lắc đầu ngán ngẩm nhưng cuối cùng cũng chọn cho mình con ngựa màu đỏ với những đường vẽ màu vàng và xanh nõn rồi miễn cưỡng cưỡi trên lưng nó.
”A-Ha” – Yuffie cừơi lớn và chỉ tay về phía Vincent. “Anh Cloud và chị Tifa xem xem, anh ấy còn trẻ con hơn tụi mình nữa kìa, vậy mà lúc đầu còn lưỡng lự.”
”Anh chọn con ngựa đó thật sao, Vincent?” – Cloud hỏi nhỏ trong khi Tifa đang cười khúc khích.
Vincent không đổi mà vẫn ngồi im trên lưng con ngựa sặc sỡ đó, vẻ mặt cau có khó chịu.
”Gìơ thì làm gì tiếp theo đây?” – Yuffie hỏi Tifa, sau lưng đã lắc mạnh con ngựa gỗ của mình.
”Không biết nữa. Lẽ ra phải có một công tắc điều khiển cho vòng quay này nhưng không thấy đâu cả.” – Tifa thở dài.
”Em còn nhớ lúc đó …” -Cloud nói.
[
”Bắt đầu rồi đấy cả hai” - Người đàn ông cao to, với khuôn mặt trắng dã gần với mái tóc của hắn lên tiếng.
”Nhưng chúng tôi không muốn” - Cậu bé Cloud nói.
”Anh Cloud, em sợ lắm …” – Cô bé bắt đầu khóc.
”Các ngươi có nhớ một bài đồng dao mà lũ trẻ con vẫn hay hát với nhau vào mùa hạ, khi bắt đầu những chuyến đi nghỉ mát bên gia đình, bạn bè, những ngày hè sẽ trôi mau và những âm điệu quen thuộc đó sẽ mang các ngươi đi, đến cái nơi mang tên Expectant Carousel này”
Dứt lời, hắn cười lớn khiến cả vòng quay E.C. có cảm tưởng đang rung động mạnh.
”Leng-keng … leng-keng … leng-keng leng-keng …leng-keng …” - Hắn ngân nga một bài đồng dao theo tiếng chuông mỗi lúc một nhanh dần lên.
Cả vòng quay bắt đầu chuyển động …]
”Đúng là bài đồng dao mùa hạ” – Tifa nói với Yuffie. “Hắn đã dùng nó để đẩy vòng quay này đi.”
”Nhưng em có nhớ bài hát đó không?”
”Em xin lỗi, anh Cloud. Em không thể nào nhớ nổi chúng.”
”Vậy chị có nhớ một đoạn nào đó không, em có nhớ vài bài đồng dao, không biết chừng …”
”Hay em hát chúng đi, từng bài một,” – Tifa gợi ý. “Nhưng chỉ là ngân theo giai điệu đó, bằng những từ ‘leng-keng’ như tiếng chuông của E.C. này”
”Em không chắc những bài em nhớ có nằm trong số đó hay không nữa, nhưng em sẽ cố gắng thử”
Yuffie đang bắt đầu hát từng bài đồng dao một. Phải đến hơn mười bài mà lúc nào vẫn chỉ nhận được những cái lắc đầu của Tifa. Vòng quay vẫn không hề chuyển động. Cả Cloud và Vincent bắt đầu chán nản với chuyến đi này qua những tiếng thở dài ngán ngẩm.
”E-em nhớ ra rồi” – Yuffie vừa nói vừa xoay nhẹ cổ họng đang đau vì hát quá nhiều. “Tại sao em lại quên bài hát quan trọng này chứ?”
”Bài gì cơ?”
”Bài đồng dao mà khi trước bé Marlene dạy cho Denzel ấy” – Yuffie nói với vẻ phấn khởi. “Khi em hỏi, Marlene còn nói rằng chị đã dạy cho nó, chị còn nói với nó đó là bài đồng dao mùa hạ ở Nibelheim, chẳng lẽ cả chị cũng quên rồi sao?”
Đồng dao mùa hạ ở Nibelheim ư?
Không thể, làm gì ở Nibelheim lại có riêng một bài đồng dao mùa hạ như thế. Nếu có, tại sao mình chẳng có một chút ấn tượng nào.
Điều đó là không thể.
Nhưng nếu đó là sự thật, Yuffie không có lý do gì để nói dối mình trong lúc này, mình đã chỉ cho Marlene hát sao? Đó hẳn không phải là mình, mình tin chắc như thế …
”Chị Tifa, nếu chị không nhớ ra thì để em hát, hôm đó em nghe Marlene hát chán chê đến nỗi dù không cố tình vẫn nhớ như in, vậy mà Denzel vẫn không hát được” – Yuffie kể lại. “Giai điệu nó rất hay, như thế này này …”
Yuffie bắt đầu ngân nga giai điệu của bài hát đó theo tiếng chuông của E.C.
”Leng keng … leng kengleng keng …leng … keng …leng keng …”
*Leng-keng*
*Leng-keng*
*Leng-keng**Leng-keng …*
”AARGHHHH!!” – Yuffie hét lên.
”N-nó chuyển động rồi!!” – Tifa nói, tay ôm chặt lấy con ngựa gỗ của mình.
”Yuffie, giữ chặt lấy con ngựa ấy đi nếu em không muốn bị ngã, nó sẽ quay nhanh lắm đấy” – Cloud nói với Yuffie.
Những con ngựa gỗ bắt đầu chuyển động theo tiếng chuông phát ra từ vòng quay Expectant Carousel này, càng lúc càng nhanh dần đến độ sẵn sàng hất tung người ngồi nó ra một khoảng cách xa nếu không giữ chặt. Mọi thứ chung quanh trước mắt họ chỉ còn là những đường nhiều màu lướt nhanh qua, cứ thế, không thể thấy rõ bất cứ một vật gì.
…
Mãi đến hơn mười phút, vòng quay mới chậm dần và dừng lại. Đèn phát ra từ E.C. đã tắt, mọi thứ xung quanh lại rơi vào một màu đen thăm thẳm.
Cloud từ từ bước khỏi con ngựa của mình, cậu tiến lên phía trước.
”Tifa, em có ở đấy không?” – Cloud cất tiếng.
”Em chóng mặt quá” - Tiếng Tifa trả lời.
”Em ở đâu vậy? Nơi này tối quá, anh không thể thấy được gì hết.”
”Tôi cũng vậy.” - Tiếng của Vincent. “Thế còn Yuffie đâu?”
”Em ở đây, ngay dưới chân chú ngựa gỗ. Em không dám đứng dậy đâu, lỡ đụng phải vật gì chắc …”
Có tiếng Tifa cười, tiếng thở dài của Vincent và tiếng bước đi của Cloud. Họ chỉ có thể nghe và mường tượng mọi thứ vì không ai trong họ có thể thấy được gì chung quanh bằng đôi mắt của mình.
”Mà em ở đâu vậy, em vẫn ở trên lưng con ngựa của em chứ?”
”Vâng”
”Nó ở ngay trước con ngựa của anh, nhưng sao anh không thấy ai trên đó hết.”
”Hay là sau vòng quay, nó đã lệch sang chỗ khác. Cậu thử đi một vòng xem sao?” – Vincent lên tiếng chỉ dẫn.
Cloud đã thử lần theo những con ngựa gỗ để tìm mọi người, nhưng mãi vẫn không chạm đến được một ai khác trong nhóm.
”Vòng quay này có khoảng bao nhiêu con ngựa gỗ?”
”Không hơn mười đâu” – Yuffie lên tiếng – “Em đoán thế”
”Anh đã đi qua khoảng hơn hai mươi con, anh nghĩ mình đang tua lại một vòng nữa nhưng … mọi người chắc chắn đang ngồi yên trên con ngựa của mình chứ?” – Cloud hỏi.
”Em chắc chắn thế, em không hề xê dịch đi thậm chí là một chút, nhưng em thấy …” – Tifa vừa nói vừa khẽ đưa những ngón tay nhỏ nhắn của mình chạm lên bề mặt nổi của của con ngựa gỗ cô đang cưỡi – “con ngựa của mình kỳ lạ lắm”
”Nghĩa là sao?” – Cloud hỏi lại.
”Của tôi cũng thế” – Vincent bấy giờ cất tiếng – “Tôi đã thử chạm lên nó, nhưng không có cảm giác con ngựa gỗ này mang hình dáng của một con ngựa nào hết, nó giống như …”
”N-nó … e-em thấy nó …” – Yuffie run rẩy – “n-nó giống m-một con rắn, n-nó nhớp nháp và n-nó dường như đ-đang cử động”
Dứt lời, những con ngựa gỗ của E.C. bỗng chốc biến thành những con rắn đuôi chuông to lớn không ngừng phát ra tiếng kêu leng-keng đến chói tai.
”CHẠY MAU ĐI MỌI NGƯỜI” – Cloud hét lên.
Cả Cloud, Tifa, Yuffie và Vincent đều đang cố gắng bịt chặt tai mình lại và cố chạy ra xa khỏi nơi ấy trong lúc những con rắn kia đuổi theo họ. Trong màn đêm đen kịt, Cloud thử hình dung ra mọi thứ xung quanh qua âm thanh tiếng bước chân của mình và mọi người nhưng âm thanh từ những con rắn to lớn kia cứ lấn áp, như muốn làm vỡ tung mọi thứ suy nghĩ bên trong cậu.
Cuối cùng, Cloud rút thanh kiếm to trên lưng mình, Vincent cũng đã cầm khẩu súng trên tay, cả nhóm đang xông thẳng vào đám quái vật nhem nhúa kia. Cloud chém liên tiếp vào chúng, đến nổi chỉ nghe thấy âm thanh của những đoạn thân bị đứt rời đập mạnh xuống mặt đất, và thứ chất lỏng đặc sệt bắn tung toé vào người. Xen vào những tiếng súng không ngừng đến hai giây, tiếng kim loại sắt bén đang xén nhẹ từng phần cơ thể chúng.
”Cái thứ chất lỏng này thật kinh tỡm” – Yuffie càu nhàu. “Nó bám đầy cả mặt em đây này.”
”Chị ước gì có thể nhìn thấy em dù trong tình trạng thế này, Yuffie à” – Tifa vừa nói vừa lau nhẹ trên trán. “Chị chỉ nghe tiếng mọi người nhưng không thể nào nhìn thấy được ai cả.”
”Tại trời tối quá hay …” – Cloud chống thanh kiếm của mình xuống đất sau khi dọn dẹp xong những con rắn còn lại, “còn một lý do nào khác nữa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro