Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4 - Mây trắng nơi quê nhà

[Hãy nhìn xem, em vừa vẽ xong một bức tranh. Anh có nhìn thấy không?

Trời rất đẹp, những đám mây màu hồng đang trôi ngang trời khi ánh nắng hồng dịu dàng đang phủ trên khu vườn ngập tràn những bông hoa màu hồng của em, và căn nhà gỗ chúng ta đã làm cũng được sơn màu hồng. Hãy thử nhìn xem, cả con đường dài chúng ta vẫn đi mỗi chiều cũng mang một sắc hồng tươi tắn. Trời sẽ không tối, sẽ không có bóng đêm vì trên thế gian này sẽ chỉ có một màu hồng mà thôi. Anh có thấy không, thấy đôi môi hồng đang mỉm cười cùng anh. Anh có cảm thấy điều gì không, cảm thấy như chúng ta đang tan chảy như những viên kẹo hồng ngọt lịm.

Em tự hỏi, nếu Expectant Carousel ở đây, nó có nên là một màu hồng khác chăng …]

Chapter 4 : Mây trắng nơi quê nhà

”Không thể nào” – Cloud trở nên nóng nảy và bực tức – “Chuyện đó không thể nào xảy ra được.”

”Nhưng-”

”Anh không thể tin được những điều đó”

”CLOUD” – Barret hét lên – “Cậu có để cho cô ấy nói hết không vậy?”

”Sephiroth không còn sống, hắn ta không còn tồn tại. Hơn nữa, đó chỉ là một giấc mơ thôi” – Cloud nói.

Căn phòng lại trở nên im lặng khi Cloud vừa nói dứt câu. Tifa khẽ nhìn quanh rồi quay sang Cloud đang trầm ngâm, cô biết cái tên ấy đối với anh vẫn còn là một cơn ác mộng, với tất cả những việc đã xảy ra trong quá khứ dù hắn đã chết đi thì những gì về hắn đều như một bóng ma đeo đẳng mãi không thôi, không thể hoàn toàn xoá tan đi được.

Cảm giác yên tĩnh lúc này lại khiến cô nhớ đến giấc mơ tối qua.

[

”Cô bé nên biết điều này” - Người thanh niên vừa nói vừa rút ra một thanh kiếm dài sắt bén khẽ săm soi – “Tên của ta là Sephiroth. SEPHIROTH. Cô có biết không?”

Cô bé bước lùi ra sau, ánh mắt đầy sợ hãi.

Thấy dáng vẻ của cô, hắn suy nghĩ điều gì đó rồi nói tiếp:

”Ta quên cô còn quá nhỏ để có thể khắc cốt ghi tâm cái tên này, nhưng rồi sau này cho đến chết cô cũng không quên được nó đâu. Và chính nó sẽ là cơn ác mộng đáng sợ nhất trong đời cô đấy, cô gái bé nhỏ ạ.”

Hắn nói rồi cười lớn.

”Tôi không hiểu” – Cô chợt thốt lên. “Tại sao lại là cơn ác mộng?”

”Bé con, rồi sẽ sớm thôi, cô và người bạn của cô sẽ biết rõ điều đó hơn ai hết. Cho đến cả khi cả hai nghĩ rằng ta đã chết, đây vẫn sẽ là cơn ác mộng tồi tệ nhất với cả hai.”

]

Tôi muốn biết tại sao …

”Chúng ta đi thôi” – Cloud nói.

”Đi đâu chứ?” – Barret hỏi lại anh.

”Tifa, anh nghĩ khu đồng trống đó không xa Nibelheim bao nhiêu đâu. Nếu đến nơi ấy, chúng ta có thể biết chính xác giấc mơ này là gì?”

”Được rồi, vậy là ghé qua Nibelheim chứ gì?” – Cid quăng điếu thuốc đang cháy xuống sàn và tiến về chỗ điều khiển con tàu Highwind. “Bắt đầu nhé!”

Mọi người trở về chỗ của mình, nhìn khung cảnh thay đổi dần phía bên ngoài lớp kính dày ấy.

Tifa cảm thấy trái tim cô đập mỗi lúc một nhanh hơn, cô sắp trở về Nibelheim, vì thế cảm giác lúc này giống như cô phải gặp một người thân sau bao năm trời xa cách. Và giống như lần ấy, khi cô gặp lại anh …

Nibelheim,

Bạn có nghe thấy tôi gọi bạn từ nơi xa xôi nhất, của tất cả kỷ niệm trong trí nhớ mình. Anh ấy sẽ về cùng tôi, điều đó thật hạnh phúc biết bao, nhưng …

Bạn có biết điều gì không?

Tôi có một dự cảm mình sẽ lại phải đi một mình. Tôi sợ cái bóng đêm u mờ phía trước, sợ những cánh tay lạnh ngắt đang tách dần chúng tôi ra, sợ phải lạc lối, sợ mình sẽ không còn thấy được ánh nắng ấm áp mỗi sáng, và không thể nghe tiếng cười của mọi người …

Hãy lắng nghe tôi nhé,

Nghe những lời nói từ tận đáy tâm hồn tôi.

Tôi yêu quý mọi người, tôi yêu anh ấy, vì thế tôi sợ sự chia cắt dù dưới bất cứ hình thức nào.

Nếu trước đây, Nibelheim trong tâm giống như một hình thể vững chắc và bình yên nhưng giờ đây, sau bao năm tháng chiến tranh tàn phá, nó trở nên mong manh và xa vời như thể những giấc mơ, mỗi khi muốn chạm đến thì lại tan biến mất, hay như một cơn ác mộng với những con đường trắng toát dài vô tận.

”Điều đó không thể. Nó sẽ chỉ là một giấc mơ thôi mà, và sẽ không thể nào trở thành hiện thực, Tifa à.” – Tifa thử nói bằng giọng của Cloud để trấn an mình, tất nhiên rất khẽ, nếu không mọi người sẽ cười cô nếu lúc này họ còn có thể cười đùa được.

”Chị nói gì thế?” – Yuffie bỗng xuất hiện sau lưng cô và nói nhỏ.

”Yuffie dậy rồi à, em vào đây lâu chưa?”

”Vừa mới đây thôi. Chúng ta đi đâu thế, sao em thấy chỉ toàn là mây với mây?” – Yuffie nhìn ra ngoài, những đám mây trắng trôi ngang qua ánh mắt cô tạo cảm giác một thứ gì đó bồng bềnh, trôi nổi, khiến cô không thể rời mắt dù đang nói chuyện cùng Tifa.

Vẻ vui tươi, lạc quan của Yuffie ít nhiều khiến Tifa có thể bình tâm lại, nhớ về khoảng thời gian trước đây, cô đã từng sống một cuộc sống không phải lo nghĩ bất kỳ điều gì, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn khi nụ cười tươi tắn luôn thường trực trên môi, làm ấm trái tim cô và cả mọi người xung quanh.

”Chúng ta đến Nibelheim” – Tifa khẽ nhắm mắt lại, mường tượng về những đám mây trắng trên cánh đồng cỏ trước đây, nó hẳn cũng giống thế này, trắng đến mức có thể khiến đôi mắt trở nên sáng rực, và chúng mang những hình dáng kỳ lạ, đẹp đẽ nhất trong giới hạn tưởng tượng của một đứa trẻ con lúc ấy.

[

”Em muốn chạm được đến chúng” – Cô bé chạy ra giữa cánh đồng xanh ngập tràn ánh nắng, đôi mắt tươi cười nhìn lên bầu trời cao vời vợi nơi những đám mây trắng đang bồng bềnh trôi.

”Khi gia nhập quân đội, một lúc nào đó anh sẽ lái những chiếc máy bay to lớn và chạm tới chúng.” - Cậu bé đang ngồi dưới tán cây to trả lời.

”Em cũng muốn.”

”Anh hứa khi ấy anh sẽ mang em đi cùng”

Cậu thấy ánh mắt long lanh ấy như đang toả sáng, và nụ cười kia cũng vậy, nó khiến trái tim cậu như đập nhanh hơn theo từng bước di chuyển của cô.

]

Kỷ niệm như chợt tan đi khi cô thấy ngọn núi quen thuộc đang ở ngay trước mắt. Chiếc Highwind đang bay thấp xuống dần và Cid đang tìm một khoảng trống để nó hạ cánh.

”Nibelheim ở kia à?” – Yuffie nói và chỉ tay xuống một dấu chấm nhỏ xíu ngay phía dưới.

”Không phải đâu, Nibelheim là một thị trấn, nó không nhỏ như căn nhà ấy đâu.” – Cid trả lời, tay vẫn đang ấn những cái nút trên bàn điều khiển.

Dứt lời, Cloud và Tifa cùng nhìn ngay ra ngoài, bên dưới mặt đất.

Căn nhà ấy…

Khói từ tách cà phê nóng toả lên như thể đang làm nhoà mọi thứ trước mắt cô, hình ảnh mọi người và cả không gian bên trong buồng lái.

”Không thể … k-không thể như thế này được” – Tifa lẩm bẩm vì trong đầu cô không thể suy nghĩ một điều gì khác ngoài những lời nói này. “Nó không thể xảy ra.”

”Tifa” – Cloud cất tiếng để ngăn cô bạn khỏi những ám ảnh về giấc mơ đang lẩn quẩn trong tâm trí cô, dẫu cho anh vẫn đang tự hỏi điều gì đang xảy ra đối với anh và cô, cả thị trấn Nibelheim ấy nữa.

”Cloud, nói với em đi, giấc mơ đó không thể nào trở thành hiện thực được” – Cô ôm lấy trán mình, và di chuyển những ngón tay nhẹ nhàng lên đôi mắt, cô không muốn tin vào những gì mình đã thấy.

”Không đâu.”

”Vậy … vậy t-thì anh nói với em đi. Nibelheim đâu rồi, lẽ ra nó phải ở đó, nó không thể ở bất kỳ nơi nào khác ngoài nơi đó được. Tại sao nó lại biến mất như chưa bao giờ tồn tại? Không một chút dấu vết. Và ngôi nhà ban nãy nữa,” – Cô run rẩy nói từng lời rất chậm và ngắt quãng. “Tất cả chúng ta đều thấy nó khi đang bay ở trên, nhưng rồi khi đáp xuống đây, nó cũng lại biến mất.”

”Hay là chúng ta đã đáp lên nó” – Yuffie lên tiếng.

”Không thể. Anh quan sát rất kỹ mới cho con tàu đáp xuống mà. Với lại chỗ hạ cánh này cách ngôi nhà ấy gần chục mét, anh đã tính trước khi cho nó đáp xuống đây.” – Cid giải thích và án chừng có thể làm Tifa suy nghĩ lung tung thêm.

Cánh đồng rộng mênh mông chung quanh con tàu bị ánh nắng mặt trời gay gắt tàn phá sau nhiều năm trở nên hoang tàn và xơ xác. Mọi thứ như bị thiêu đốt, cháy xém đến những bụi cỏ thấp lè tè. Những thân cây trơ trọi, chết khô vẫn đứng vững nhờ bộ rễ cắm sâu vào mặt đất. Không khí bị đốt nóng, cứ liên tục bốc hơi làm nhoà đi khung cảnh trước mắt.

Dù ở trong con tàu Highwind được làm bằng một loại hợp kim đặc biệt có thể cách nhiệt nhưng cũng không vì thế mà mọi người không cảm thấy cái nóng đang từ từ xâm chiếm lấy họ. Đặc biệt là với một lỗ thủng to tướng phía trên.

”Chúng ta không thể ở đây mãi được. Em nóng quá rồi.” – Yuffie lau những giọt mồ hôi đang chảy dài trên khuôn mặt mình, thỉnh thoảng lại nhìn Tifa lo lắng. “Mọi người có dự định thì nhanh lên không chúng ta sẽ trở thành món hầm thôi.”

”Cô Yuffie,” – Cô bé Marlene gọi Yuffie và khẽ thì thầm vào tai cô ấy. “Cô Tifa và chú Cloud sao vậy? Cháu có hỏi nhưng cha cháu không chịu trả lời.”

”Cô cũng không rõ nữa. Cứ chờ họ vậy.” – Yuffie nói và thở dài ngán ngẩm.

Cả căn phòng bắt đầu có sự chuyển nhịp sau hơn nửa giờ yên lặng, mọi người đang quay về phía Tifa. Cô đang từ từ đứng dậy một cách mệt nhọc và tiến về phía Cid.

”Anh có áo cách nhiệt không? Em muốn mượn …”

”Anh có nhưng em định ra ngoài đó thật sao?” – Cid hỏi lại cô với vẻ hoài nghi. “Em sẽ bị thiêu cháy ngay lập tức đó. Cho dù là có áo cách nhiệt đi nữa, nhưng em sẽ không chịu đựng quá hai giờ đâu.”

”Hai giờ sao?” – Ánh mắt Tifa như sáng lên. “Em cũng chỉ cần hai giờ thôi mà.”

”Ý anh là quá hai giờ em sẽ chết bỏng ngoài đó mất, còn chưa kể em sẽ bị choáng, đau đầu, tay chân bị bỏng nhẹ, cơ thể mất nước gây đau các khớp trước đó nữa. Em hiểu ý anh chứ?”

”Em hiểu.” – Tifa cúi mặt buồn bã, nhận thức được rằng những việc cô dự định làm không chỉ gây nguy hiểm cho bản thân mà còn làm mọi người phải lo lắng cho mình.

Marlene bỗng chạy đến bên Tifa, trên tay cô bé vẫn là Cait Sith với bộ mặt ngái ngủ, chú ta dường như vẫn chưa để ý đến những việc xảy ra tự nãy giờ. Denzel thì đứng lấp ló ngoài cửa, chăm chú dõi theo từng cử chỉ của Marlene trước khi Yuffie vẫy tay gọi cậu.

”Cháu không muốn cô Tifa ra ngoài đó đâu.” – Cô bé lên tiếng, khiến Cait Sith như chợt tỉnh giấc.

”Cô phải đi thôi, Marlene à. Sẽ tốt hơn nếu cô hiểu ra tất cả những gì đang xảy ra” – Tifa mỉm cười, tay vuốt nhẹ mái tóc của cô bé.

Marlene nhanh chóng bỏ chú mèo Cait Sith xuống đất và nắm lấy tay Tifa không chịu buông.

Tifa khẽ cúi thấp người xuống, nhìn đôi mắt to tròn đáng yêu của cô bé, dịu dàng nói:

”Nói cho cô nghe nhé, Marlene có bao giờ mơ thấy ác mộng không?”

Cô bé gật đầu, đôi tay bé nhỏ vẫn níu chặt lấy Tifa.

”Cháu thấy điều gì nào?”

”Cháu … cháu thấy mình vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Cháu bước xuống nhà và không thấy ai cả, không có cô, không có ba cháu, cô Yuffie và cả chú Cloud, quán cũng không có người khách nào.” – Marlene kể. “Cháu đã nghĩ, có thể mọi người đã đi đâu đó thế là cháu bước ra ngoài, cả con đường không một bóng ai, rồi cháu ra đến quãng trường cũng không có một ai khác ngoài cháu. Cháu đã thử gọi tên mọi người thật lớn nhưng không nghe tiếng ai trả lời cháu cả.”

”Cô biết là cháu sẽ không bao giờ muốn nó trở thành hiện thực phải không?” – Tifa hỏi và tiếp tục nói khi nhận được cái gật nhẹ từ cô bé. “Cô cũng vậy. Chỉ còn cách ra ngoài tìm hiểu, cô mới có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng đang ám ảnh mãi, Marlene à.”

”Khoan đã nào, cô gái.” – Cait Sith bấy giờ mới lồm cồm bò dậy. “Nơi này chẳng phải là Nibelheim sao? Chúng ta đến đây khi nào vậy.”

”Khi cậu còn đang yên giấc ấy.” – Barret trả lời.

”Và nó nóng hết biết. Nhưng Tifa định ra ngoài thật sao?” – Cait Sith ngước lên nhìn Tifa.

”Không chỉ Tifa đâu, còn có tôi đi cùng cô ấy nữa.” – Cloud nói và từ từ bước lại gần chỗ Cid. “Cảm phiền ông anh lấy thêm cho tôi một áo khoác”

”Vậy thì em cũng đi nữa” – Yuffie nói với vẻ kiên quyết trước khi Tifa kịp lên tiếng. “Em thật sự muốn đi cùng anh chị.”

”Nhưng Yuffie, ngoài đó thật sự rất nguy hiểm” – Tifa can ngăn.

”Thế thì tôi cũng muốn đi” – Barret lên tiếng.

Cả căn phòng phút chốc trở nên ồn ào hơn hẳn, mọi người đều muốn ra ngoài cùng với Cloud và Tifa, còn Tifa thì đang ngăn họ lại.

”Ê này, ai đi cũng được nhưng tôi chỉ có bốn cái áo khoác cách nhiệt thôi đấy!” – Cid lôi mấy cái áo khoác trong góc và ném ra sàn. “Mọi người để cho Tifa quyết định lấy vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro