Chương 2
Ruka đi đi lại lại khi Pharita vẫn chưa xuất hiện sau giờ ăn trưa 30 phút. Cô buộc mình phải bình tĩnh thay vì chạy ra ngoài tìm em, hay gọi điện cho Asa và Rora. Pharita ghét sự ồn ào, và Ruka không muốn thừa nhận có điều gì đó không ổn vì như vậy cô sẽ hoảng sợ.
Nên cô chờ đợi, đi đi lại lại và băn khoăn.
Và rồi tiếng đập của con mèo kêu leng keng khi Pharita khập khiễng bước vào nhà. Ruka sững người, ngay lập tức ngửi thấy mùi máu. Đôi mắt cô tập trung vào những dấu chân đẫm máu sau lưng Pharita.
Pharita nhận thấy cô đang nhìn và quay lại nhìn qua, bước đi của em cứng đờ trước cảnh tượng đó. Chậm rãi, em quay sang Ruka, bộ râu run rẩy.
“Em—em xin lỗi, em không nhận ra—“
"Chị sẽ lấy vài miếng băng," Ruka nhẹ nhàng nói, để không làm họ lo lắng thêm. "Đừng lo, chị sẽ dọn dẹp."
"Ruka, đợi đã" Pharita gọi, giọng yếu ớt.
"Sao thế?" tim cô đập thình thịch vì lo lắng khi Pharita bước được vài bước cuối cùng và dựa vào người cô.
"Em đang ở nhà" em ấy lẩm bẩm.
Ruka đưa chân ra và ôm cơ thể nhỏ bé đó lại gần hơn.
"Em đang an toàn" cô nhẹ nhàng nói, cố gắng xoa dịu trái tim đang run rẩy của mình. Cô không chắc mình đang cố trấn an bản thân hay trấn an Pharita. Cô ôm chặt Pharita, bao bọc em bằng hơi ấm của mình. "Em có chị."
Pharita tựa vào người cô, kiệt sức và run rẩy, khiến Ruka dựng tóc gáy.
Ai dám tấn công Pharita? Có thể lần này em ấy đã trốn thoát nhưng lần sau thì sao? Pharita có thể làm hại ai được chứ? Ruka biết Pharita, em ấy rất dè dặt và sẽ không bao giờ gây sự hay khiêu khích ai cả. Bất cứ ai làm tổn thương em đều có ý đồ xấu.
Ruka không phải là người dễ tức giận, nhưng thật khó để không tức giận khi ai đó thân yêu của bạn bị hành hung.
"Làm ơn đừng gây thêm rắc rối nữa" Pharita phản đối từ trong giỏ sau đó, nhìn Ruka đi tới đi lui trong khi cân nhắc việc gọi Rora.
Họ đã băng bó vết thương ở chân của Pharita, nhưng Ruka vẫn quá tức giận và khao khát tìm ra lẽ phải. Cô cảm thấy bất lực và cảm thấy cần thiết phải làm điều gì đó.
"Rắc rối gì cơ?" Ruka thắc mắc.
"Em biết chị rõ hơn bất cứ ai, Ruka." Pharita ngồi dậy, ánh mắt dõi theo con chó lông trắng đang thở hổn hển, lẩm bẩm và đi đi lại lại. "Chị sẽ không đối đầu với họ, nhưng chị sẽ tìm ra họ là ai và khiến cuộc sống của họ trở nên khó khăn hơn. Đó chính là điều chị đang âm mưu lúc này."
"Họ xứng đáng bị như vậy và tệ hơn nữa."
Pharita cuộn tròn như một quả bóng. "Em không muốn gặp thêm rắc rối nữa. Em xin lỗi vì đã làm chị lo lắng."
"Mèo ngốc" Ruka thở dài, đột ngột dừng lại trước giỏ của em, "Tất nhiên là chị vẫn sẽ lo lắng. Em có xin lỗi cũng chẳng thay đổi được gì đâu."
Rồi cô nghiêng đầu. "Chúng ta nên kiểm tra lại miếng băng, chị ngửi thấy mùi máu."
Pharita không ngăn cô lại khi Ruka nhẹ nhàng dùng răng kéo nó ra, nhưng em lại ngoáy mũi khi Ruka ngửi nó.
"Em sẽ tự mình xử lý nó." Pharita tiến tới liếm cái chân bị thương của mình trong khi Ruka đứng nhìn với vẻ kích động.
"Riri, chị biết em sẽ không nói cho chị biết nhưng chị phải hỏi chuyện gì đã xảy ra, đó là nhiệm vụ của chị-"
"Chị không phải người chăm sóc em" Pharita bình tĩnh nói. Tuy nhiên em không thể kìm được sự nhăn nhó của mình.
Ruka thở dài, biết mình đang vượt qua ranh giới cá nhân của Pharita, nhưng lần này cô không thể giữ thái độ trung lập được.
"Đúng, nhưng chị vẫn quan tâm. Lỡ chuyện đó xảy ra lần nữa thì sao? Lỡ lần tới họ cũng làm tổn thương người khác thì sao?"
Pharita im lặng, có lẽ cuối cùng cũng nhận ra Ruka đang buồn đến mức nào.
"Em là mèo đen, Ruka" cuối cùng em cũng nói. "Em không biết con mèo đen nào khác trong khu này. Những kẻ tấn công em rất sợ em. Chúng sẽ không làm tổn thương bất kỳ con vật nào khác, em đảm bảo với chị. Chúng chỉ là một lũ trẻ ngu ngốc đang tìm kiếm " mục tiêu."
Ruka không hài lòng chút nào với câu trả lời đó nhưng cô phải tự hài lòng rằng ít nhất Pharita đã giải thích được chuyện gì đã xảy ra.
"Xin hãy cẩn thận hơn vào lần sau" cuối cùng cô nói một cách khập khiễng.
"Em sẽ làm vậy" Pharita gật đầu. Em ấy dừng lại một lúc trước khi đứng dậy và khập khiễng đến bên Ruka ngay cả khi Ruka phản đối.
"Ôi im đi tình yêu" Pharita tinh nghịch nói với cô, ngay cả khi em nhăn mặt vì đau. "Em sẽ ổn thôi, chị sẽ thấy."
Em ngồi phịch xuống cạnh cô, có lẽ nhận ra rằng ngồi gần sẽ giúp trấn an Ruka. Em ấy dường như không bận tâm đến những cú liếm thêm trên đầu mà Ruka dành cho em.
Ruka sẽ không biết, nhưng Pharita thích cách những cú liếm của Ruka khiến em bình tĩnh lại, chúng luôn ấm áp như thế nào, giống như những nụ hôn mà những người bạn loài người của họ dành cho họ, nhưng dịu dàng hơn nhiều. Nó là những mảnh ký ức mà em thầm trân trọng.
"Ruka?"
"Vâng? Sao thế?" Ruka hỏi, lập tức cảnh giác.
"Em nghĩ chị quên ăn rồi" Pharita mỉm cười khi bụng Ruka réo lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro