#9 Vũ trụ song song
"Tôi sẽ lục tung cả vũ trụ này,
Cho đến khi tìm được anh."
Thế Huân, biết không...
Con người, luôn có những tham vọng hết sức vô lý.
Khi nhìn lên bầu trời rộng lớn, chúng ta, luôn mơ ước về một điều gì đó, một nơi nào đó thật xa vời, mà thực tại vĩnh viễn không cách nào diễn ra.
Nơi đó, là một khoảng không gian mà mọi thứ đi ngược với thực tại.
Nơi đó, là một vũ trụ bao la khác.
Nơi đó, vẫn có anh và tôi...
Thế Huân, anh có tin không?
Ở vũ trụ song song đó, tại một thời điểm nào đó...
Tôi chưa bao giờ biết đến tên anh, chưa bao giờ dõi theo anh, chưa bao giờ phải chịu đau thương bởi những chấp niệm dành cho anh.
Hay là, ở nơi đó...
Có phải chính anh mới là người đuổi theo tôi?
Có phải tôi đã cảm nhận được nụ cười, vòng tay ấm áp của anh?
Có phải anh và tôi, chúng ta, đều đang rất hạnh phúc?
Có phải tôi đã mãn nguyện không điều gì nuối tiếc?
Có phải, cuối cùng anh đã trở thành Thế Huân của tôi?
Có phải...
Có phải trăm vạn câu hỏi cũng không đếm hết những khuất mắt của tôi?
Nếu tôi và anh mãi mãi không cách nào cùng một chỗ, vậy hãy để bản thân tôi ở một thế giới khác làm điều đó thay cho chính mình ở thực tại.
Mong ước vô căn cứ ấy, ít nhất cũng có thể là điều an ủi lớn nhất tôi có thể tin tưởng.
Thế Huân.
Tôi thật sự không biết, ở một vũ trụ song song nào đó, một nơi hoàn toàn trái ngược với thực tại, anh có ở bên cạnh tôi hay không.
Chỉ là...
Ở vũ trụ này, anh đã vĩnh viễn bỏ qua tôi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro