Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#2 "Độ Độ, đói a!!"

Tuấn Miên ca hôm nay đã đi tổng duyệt sân khấu từ sớm, đến giờ vẫn chưa thấy bóng.

Bây giờ đã gần nửa đêm.

Chán chết.

Xoa xoa bụng đói, Thế Huân bị mất đối tượng để làm phiền, chán nản nằm bẹp trên giường chọc ngoáy điện thoại. Vị này ngày thường đúng là do được Tuấn Miên ca chiều chuộng mãi mà thành hư.

"Vivi, lại đây!"

"Vivi!!"

"Vivivivivi a!!!"

"Viii Viiiiii lạiiii đâyyyyy."

"Kikikikiki, chực chực chực chực chực!!""

Haizz.

Thật hết cách. Sinh vật màu trắng to bằng cái gối kia mặc kệ người ta đang ra sức kêu réo mình, cuộn tròn trên ghế nhỏ êm ái, ngủ a ngủ.

Thế Huân trầm tư, nghĩ ngợi một lúc đành tự mình hướng Vivi mà xách lên giường. Vivi đang sắp ngủ, đột nhiên bị động cũng bực dọc mà gặm gặm tay Thế Huân.

Vivi này ngày thường đúng là do được mình chiều chuộng mãi mà thành hư!

Thực ra, Thế Huân không có thói quen ngủ muộn. Ngày thường đi ngủ rất đúng giờ, chỉ là hôm nay làm đủ mọi cách vẫn không thể nào ngủ được, cảm thấy thực khó chịu.

Mà Huân Huân của chúng ta thực không hề hay biết, nguyên do ngủ không được chính là do không có ai ngủ cùng a.

Kí túc xá chìm trong im lặng.

Thế Huân mở cửa rón rén bước vào phòng Độ Khánh Tú, thấy y lúc này vẫn đang ngủ say liền ngồi xuống bên cạnh nhìn trộm.

A, ngủ ngoan ghê ~

Khánh Tú là một người lãnh đạm, ít thể hiện cảm xúc, lại rất gọn gàng nên nết ngủ cũng rất đẹp. Theo tiếng thở nhẹ đều đều, y nằm ngửa duỗi thẳng chân, hai tay đan vào nhau gác lên bụng.

Thế Huân cười thầm, lấy ra bút lông, định tranh thủ lúc người kia ngủ mà bắt nạt một chút thay cho ban ngày.

Vừa đặt đầu bút lên sống mũi Tú ca, dáng ngủ vẫn không chút thay đổi, chỉ có hai mắt trắng dã không có tròng đen từ từ mở ra trừng Thế Huân.

Huân Huân bị dọa đến mặt mũi tái mét, vứt bút lùi ra, miệng lẩm bẩm liên tục:

" Đ..Độ...Đ-Độ... Độ-Đ"

Độ Khánh Tú chậm rãi ngồi dậy, tay lần tìm kính cận đeo vào, không nhịn được cười. Hai mắt vẫn trừng trừng Thế Huân, làm ra điệu cười man rợ, không nói.

Thế Huân cười trừ hề hề, nhận ra mình vừa bị dọa đến ngốc, chữa cháy.

"Độ độ, đói quá đi!!"

Khánh Tú thở dài nghĩ, hắn, thật đúng là tiểu thiên tử* a. Hà cớ gì nửa đêm lại mò vào tận phòng, bức mình tỉnh dậy nấu mì cho đứa trẻ này chứ!

Thế Huân được ca nấu mì cho ăn, no căng bụng rồi, tít mắt cười  đến vui vẻ. Trớ trêu thay, người rửa bát cuối cùng vẫn chính là Độ Độ đáng thương a.

Từ đó, mỗi khi đói bụng giữa đêm, Thế Huân đều quen thói hướng phía phòng Tú ca đang ngủ ngon mà quấy rầy.

Mãi đến sau này, Khánh Tú vẫn không nhìn ra được rốt cuộc thứ ma lực nào đã khiến mình mỗi khi nửa đêm bị Huân Huân gọi dậy đều ngoan ngoãn nấu mì không một lời oán trách.

------------------------------

* Tiểu thiên tử: ông giời con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro