[Oneshot] Một người lạ mà ta đã quen
Đến một giai đoạn đủ trưởng thành để dừng lại, nhìn về quá khứ ta sẽ nhận ra đã từng có rất nhiều người bước qua cuộc đời mình, nhưng không phải đều có ảnh hưởng như nhau. Có những người chỉ đơn giản như lữ khách qua đường không hơn không kém (1); Có người cùng ta trải qua mọi buồn vui, chưa bao giờ để ta phải độc bước (2); Lại có một số ít người... suốt cuộc đời, chỉ có thể nhớ thương (3).
.... Và cũng có một kiểu người, khi họ đến, ta đã mặc định họ là trường hợp số (2), khi họ rời đi, ta tiếc nuối, ngậm ngùi xếp họ vào loại số (3), vậy rồi cho đến cuối cùng, nhận ra: họ đáng ra phải ở số (1).
Với Trương Nghệ Hưng, D. là một người như thế.
I. "Chàng trai em yêu tuổi 17, không thể cùng em đi đến suốt cuộc đời."
Tôi và D. học cùng nhau suốt ba năm cấp ba. Cả hai đều học lực thường thường, ngoại hình thường thường, nên chưa bao giờ để ý quá nhiều đến đối phương. Lần tiếp xúc nhiều nhất là khi làm chung bài tập nhóm cuối năm mười một. Tôi lo phần nội dung, D. phụ trách biên tập video thuyết trình. Cũng nhờ vậy mà hai đứa có những đoạn chat đầu tiên trên Facebook. Nội dung tôi không nhớ rõ lắm, nhưng có lẽ không thú vị là bao. Con trai với nhau, nhắn tin cụt ngủn. Vậy mà sau khi dự án kết thúc, mỗi đêm tôi vẫn thức tới một, hai giờ sáng- chỉ để luyên thuyên với D. như thế. Ừ thì, D. cũng... thường thôi, nếu không muốn nói là hơi tẻ nhạt. Cậu ấy ít nói, mỗi lần cười lại đưa tay vuốt mũi, chẳng mấy khi bộc lộ sự hào hứng của mình dù có thích thú đến đâu,... nhưng với tôi những câu chuyện cậu ấy kể là cả một thế giới mới mẻ kì lạ. Và tôi bỏ tất cả thời gian có thể để khám phá thế giới ấy. Khoảng đâu ba tháng sau, chúng tôi quen nhau. Cả lớp hẳn nhiên không phản đối, thậm chí còn ủng hộ, tạo điều kiện hết sức nhiệt tình. Tuy nhiên, không tránh khỏi có nhiều "góp ý", kiểu như: "Cùng một lớp, tình cảm không bền đâu...", "Sau này nhỡ chia tay không phải khó nhìn mặt à?".... Và với "cái tôi" to đùng tuổi mười bảy, chúng tôi hiên ngang khẳng định sẽ chứng minh cho mọi người thấy những định kiến đều là sai lầm! Bắt đầu hành trình "thu phục lòng người", cả hai đứa lao đầu vào học quên ăn quên ngủ, may mắn thay bố mẹ chúng tôi cũng ngầm đồng ý, nên cậu ấy chuyển sang học cùng lớp học thêm với tôi, có lúc sang nhà tôi học nhóm. Xác định được mục tiêu, đường đi dễ dàng hơn nhiều và có bạn đồng hành, hẳn nhiên sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Gần hết năm mười hai trôi qua, kí ức về thời học sinh của tôi được viết bằng màu mực đỏ chói, và đều có gắn tên D..
Xin thứ lỗi cho sự tường thuật sơ sài trên đây, vì qua nhiều năm sau, khi ngồi viết những dòng này, tôi không-cho-phép bản thân ôm đồm những kỉ niệm xưa cũ ấy nữa. Tuy nhiên, dù có buột lòng bao nhiêu, tôi cũng không thể quên cái ngày định mệnh ấy.
Ngày biết kết quả thi đại học.
Tôi rớt.
Tôi chỉ đăng kí ba nguyện vọng, một trường đại học giống D. và hai trường cao đẳng liên thông lên đại học ấy. Và Trương Nghệ Hưng tôi chỉ trúng tuyển nguyện vọng cuối cùng. Được rồi, như vậy có thể miễn cưỡng nghĩ là đậu đi, nhưng với tôi, D. học đại học, còn tôi học cao đẳng, cách nhau hai năm rưỡi là cả một sự thất bại to lớn! Bất lực hơn là tôi không thể đổ lỗi cho gia đình gây áp lực, lúc làm bài tâm lý không ổn định, điểm chuẩn tăng bất ngờ hay thậm chí là vì yêu đương nên học hành sa sút... Tôi đã được tạo mọi điều kiện tốt nhất, vậy nên tôi không đậu, hoàn toàn là do chính mình! Không chỉ tôi buồn, bố mẹ cũng không hơn, cả D. nữa. Vì an ủi tôi mà cậu ấy sẵn sàng hạ thấp bản thân mình. Một lần nữa tôi lại may mắn được hậu thuẫn, thế là nhanh chóng sốc lại tinh thần, yên phận chờ ngày nhập học.
Có điều, khi bạn thấy mọi nỗi buồn cũng bình thường thôi thì có nghĩa là sóng gió thật sự chưa ập đến. Ngay hai, ba ngày sau đó... D. nói chia tay qua một cú điện thoại. Lý do của cậu ấy đưa ra không có ý thoái thác sáo rỗng làm người nghe khó chịu, ngược lại còn rất đơn giản, dễ hiểu: "Mẹ tớ không cho tớ quen cậu nữa, bà ấy nói cậu đã rớt đại học, sẽ không có tương lai." (Đại loại thế, chắc có thêm câu xin lỗi, tôi cũng không nhớ rõ lắm...) . Lúc ấy tôi xấu hổ và thất vọng điên lên được ý chứ! Nhưng phải nhắc lại: Lý do của cậu ấy quá sức thuyết phục, nêu dù muốn hay không tôi cũng không thể khóc lóc hay ăn vạ níu kéo kiểu gì được. Và chuyện tình "như mơ" của chúng tôi kết thúc như thế.
II. "Thiếu niên bị gió thôi thúc trưởng thành. Bề ngoài không đổi, lòng đã mang vết sẹo..." (*)
Nếu mọi người đều có một cuộc điện thoại để đời thì cuộc gọi của D. hôm ấy mang ý nghĩa kép lại tất cả, mọi thứ tôi đang sở hữu đều không báo trước mà vỡ vụn. Bố mẹ tôi dường như qua chuyện ấy đã ý thức được sự vô dụng của con trai mình, không còn giữ được bình tĩnh và thái độ bàng quang như trước, nặng lời với tôi một ngày không biết bao nhiêu lần. Bạn bè nực cười thay lại bị việc chia tay của tôi làm chú ý hơn cả việc tôi rớt đại học, tuy trước mặt là khuyên nhủ, nhưng sau lưng lại hả hê không ít. Tôi hẳn nhiên nhìn cái mác "bị bỏ rơi" mà vô cùng hối hận, nhất là vì lời tuyên bố hùng hồ "sẽ mãi mãi bên nhau" trước kia. Và điều quan trọng mà tôi đánh rơi mất, chính là đoạn tình cảm trân quý nhất mà bản thân luôn tự hào. Đối với D., tôi không chỉ đau lòng mà còn thất vọng, mọi hứa hẹn xem ra chỉ là lời nói đáng quên mà thôi.
Tôi nhận ra trước giờ, việc chọn trường chỉ vì nhắm đến tương lai học cùng với D. chứ không chú ý đến sở thích riêng của mình. Và trong lúc lạc hướng, tôi đã đưa ra quyết định ngay chính bản thân cũng không ngờ tới: không học cao đẳng, cũng không ôn thi cho năm sau mà đến Busan ở một mình. Chọn một cuộc sống mới, tôi mong những khó khăn có thể làm mờ nỗi đau hiện tại.
Dù sau này tôi sẽ biết ơn lựa chọn hôm nay của mình, nhưng lúc bấy giờ hiển nhiên nó là một hành động trốn tránh. Trong mắt mọi người và cả chính mình, tôi trở thành một kẻ thất bại hèn nhát, và đã là kẻ thất bại thì có được gặp may mắn bao giờ?
Ám ảnh với quá khứ đã qua, tôi không dám ngửa tay xin tiền bố mẹ nữa, vay một khoản tiền từ thầy giáo cũ, tôi thuê nhà trọ và ngay ngày hôm đó đi khắp nơi xin việc làm. Chỉ tốt nghiệp cấp ba nên tôi chỉ có thể tìm công việc chân tay, khổ nỗi tuy là con trai nhưng thể chất của tôi không được như bạn bè đồng trang lứa, do vậy mà cơ hội cũng bị hạn chế hẳn. Cuối cùng, tôi được nhận vào giữ xe cho một thư viện từ sáu giờ chiều đến mười giờ tối, thời gian còn lại làm chạy việc cho phòng khám tâm lý tư nhân cách đó hai ngã tư. Chưa kịp an tâm, nhiều trở ngại hơn nữa lại ập đến.
Tháng đầu tiên, tôi bị thư viện cắt nửa tháng lương. Nghĩ lại vẫn còn thấy ấm ức, biết là lỗi của tôi, nhưng chỉ là ngủ quên ba lần và suýt làm mất hai chiếc xe đạp vì tôi nhìn nhầm số ba thành số tám thôi mà, có cần phạt nặng như vậy không? Còn nữa, mỗi lần phòng khám bảo đi mua đồ là cả một danh sách như sớ kể công, hại tôi chạy ngược chạy xui, chạy một hồi...quên luôn đường về, làm bác sĩ trễ hẹn mất một giờ đồng hồ, may là nhờ có khuôn mặt ưa nhìn và nụ cười khả ái nên tôi chỉ mới bị cảnh cáo, chưa đuổi việc.
Mấy tháng trời trôi qua như thế, vì cái tính vừa đoảng vừa ngơ mà tôi khổ sở không biết bao nhiêu lần, công việc cũng thay đổi liên tục, nhưng lúc nào cũng phải ra khỏi nhà từ sớm, mười một giờ khuya mới về nhà, ngủ luôn một giấc tới sáng, rồi lại đi làm tiếp. Và chính trong từng ấy thời gian, điện thoại của tôi ngoài bố mẹ ra thì chẳng một ai liên lạc, thi thoảng chỉ có tin nhắn dịch vụ tổng đài và spam quảng cáo... Ở địa điểm mới, tuy tiếp xúc với nhiều người nhưng tôi chẳng thể thân với ai, chắc lại vì hai từ "ám ảnh"... Người ta nói cô độc hoài thì sẽ quen với cô độc, nhưng đôi lúc, bị khách hàng làm khó, bị quản lý la rầy, bị tiền bối ức hiếp, những lúc mang rất nhiều ấm ức trong lòng, xem đi xem lại cả danh bạ điện thoại cũng không tìm được một ai có thể cùng mình trút bầu tâm sự, cũng tủi thân lắm chứ? Con trai là không được khóc, con trai luôn phải mạnh mẽ, nhưng con trai chúng tôi đâu được miễn giảm đi những phiền phức bức người của cuộc sống hiện đại? Cho đến sau cùng, qua bao lần mệt mỏi quá mà không kìm được lau nước mắt, tôi đã dần nhận ra: sướng khổ thế nào chỉ có riêng mình mới biết rõ, vậy thì tuyệt đối không được để người khác thấy mình yếu đuối, không được để họ có cơ hội coi thường mình, nếu có thể thay thế sự chán chường bằng khuôn mặt tươi sáng, rạng rỡ nhất, tôi "giả tạo" một chút cũng không sao! Cảm xúc bị chai lì không đáng sợ, đáng sợ là bản thân đã quen với sự chai lì đó rồi.
(Trương Nghệ Hưng à! Cậu muốn người khác hiểu mình nhưng lại không chịu mở lòng, lại sợ bị nhìn thấu... Ngốc quá đi!)
III. "Cậu sống có tốt không?"
Tôi nhận được thư mời họp lớp lần năm. Có nên cảm ơn bạn cũ vẫn còn nhớ đến mình dù bốn lần trước tôi đều không đi không? Tôi có nên đến đó với bộ dạng thật thảm hại như họ mong muốn, sẵn tiện cầu xin chút quan tâm? Xin lỗi! Năm năm trôi qua rồi, Trương Nghệ Hưng tôi cũng không còn "hèn nhát" như trước, hoặc chăng, tôi đã biết cách che giấu sự hèn nhát ấy, đâu dễ gì cho họ cười cợt! Đúng là tôi từng trốn tránh, bốn đợt họp lớp trước đó tôi đều chưa đủ dũng khí để đối mặt với những người bạn năm xưa, nhưng lần này, tôi sẵn-sàng rồi!
Địa điểm là một nhà hàng khá xa xỉ ở trung tâm Seoul, tôi đến đó sớm, ngồi đợi ở sảnh cho tới khi đúng giờ rồi mới vào phòng đã được đặt từ trước. Từng tốp người lần lượt bước vào và hiển nhiên vô cùng bất ngờ. Thứ nhất là tại sao tôi lại đến? Nếu không thì chuyển sang thứ hai: Đáng ra tôi phải đến muộn, e dè cúi đầu và trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người thay vì ngồi yên ổn và nở nụ cười chào đón thâm tình như hiện tại chứ nhỉ? Tôi đã nói sẽ không để họ dễ dàng được như ý rồi cơ mà! Nhìn vẻ mặt ai cũng khó coi thế kia, thật là không uổng năm năm qua tôi nhẫn nhịn chờ đợi. Nhưng giây phút hân hoan của tôi không kéo dài được lâu vì "vị thần cứu rỗi cho linh hồn" của cả lớp (trừ tôi) đã tới. Khi D. vừa mở cửa, mọi ánh mắt hướng về nụ cười của cậu ấy, ngay sau đó chuyển liền sang tôi. Haizz, tôi không biết nên biểu hiện sao cho đúng nữa...
-"Cậu vẫn ổn nhỉ?"- D. cầm cốc bia đến chỗ tôi, đôi mắt vẫn xen nhiều tia thân thiết, cậu ta cao hơn nhiều quá!
Tất nhiên tôi vẫn ổn, thật tiếc là không tệ như cậu nghĩ đúng không?- Tôi nghĩ.
-"Ừ, mình ổn, cậu cũng vậy ha!"- Tôi trả lời.
D. càng nhìn tôi xúc động hơn, tôi đã nói là ổn rồi mà, có cần áy náy như vậy không? Vậy là từ lúc đó, D. luôn ngồi bên tôi, hỏi han nhiều điều, coi như sự an ủi duy nhất mà cậu ấy có thể làm cho "người cũ". Và cậu ta cũng đã thành công thu hút hết sự chú ý của mọi người.
-"Nghe nói cậu không học cao đẳng à?"
-"Cái gì? Vậy là cậu chỉ có bằng THPT? Vậy thì làm sao có công việc tử tế được?"
Cái chuyện này đã năm năm rồi đó mấy bạn! Khuôn mặt ngạc nhiên của mấy bạn thật ngượng ngập quá đi!!!
-"Ừ..."- Tôi lúng túng -"Đúng là hiện tại mình đang thất nghiệp."
Tất cả bạn học của tôi đều không hẹn trước mà ồ lên, người thì quay mặt đi nơi khác, người đưa tay che miệng làm vẻ xót thương, nhưng tôi biết...đều một bụng hả hê trong đó. Họ đã chờ thời khắc này lâu thế kia mà!
-"Hưng Hưng!"- D. nắm lấy tay tôi, khóe mắt đã cơ hồ đỏ. -"Là tớ có lỗi với cậu..."
Quên mất mình còn một người "thật lòng" ngồi bên cạnh đây. Khổ thân quá man!~
Tôi cúi đầu cười, lẳng lặng rút tay ra, thế mà vô tình hành động đó lại trở thành một cử chỉ giận dỗi đáng yêu trong mắt D., cậu ta lại càng sấn tới, như vừa trải qua bao ngày nhớ nhung cuồng xé tâm can vậy đó. Lần này tôi không nhượng bộ nữa, mệt mỏi thở dài:
-"Mình có gia đình rồi!"
"HẢ?????????"
Căn phòng ngay lập tức...đóng băng. Ngay sau thời gian ổn định tinh thần, mọi người bắt đầu nhìn tôi đầy ái ngại. Cuộc đời tôi qua lăng kính của họ hiện lên như sau: Chàng trai bị đá sau khi rớt đại học, quá tủi thân mà bỏ học, sớm lăn lộn với đời, vì không có học vị cao mà phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ. Và tận cùng nỗi đau chính là: khi bạn bè vẫn đang tràn đầy nhiệt huyết, hăng say gặt hái thành công trên đường đời, chàng trai ấy đã sa ngã, tự giam mình trong lớp vỏ vô hình cay nghiệt mang tên "gia đình". Tự do bị lấy mất, nhìn các bạn tung tăng thoải mái như thế, chàng trai có bao giờ tiếc thương cho chính mình hay không?
Còn lâu!!!
-"Là nam...hay nữ?"
Giọng D. thoáng chút lạnh. Thất vọng cái gì? Tôi phải suốt đời ôm chân cậu, cậu mới hài lòng hay sao?
-"Nam."
-"Woa, anh xã của cậu chắc phải tăng ca cả tuần mới mua được cho cậu bộ đồ hàng hiệu này nhỉ?"
Ai cho cậu gọi chồng tôi là "anh xã" đấy?
-" Nghệ Hưng à, bạn bè với nhau cả, cậu không cần phải giữ thể diện với tụi mình làm gì! Tụi mình biết cậu là người như thế nào mà! Haha..."
Haha, biết tôi có khuôn mặt ưa nhìn và nụ cười khả ái đúng hơm? =v=
-"Các cậu thật là! Ghẹo Hưng hoài, làm cậu ấy xấu hổ không biết nói gì luôn rồi kìa! Chúng ta là người có học thức, không nên soi mói cuộc sống riêng tư của người khác làm gì!"- Lớp trưởng nhắc mọi người rồi quay sang tôi- "Hưng này, cậu có cần chúng tớ giúp gì thì cứ nói nhé!"
Cần chứ, mấy bạn ngậm miệng lại hết là mình mừng rồi~
....
....
-"Tan tiệc đi! Hết vui rồi."
D. đứng bật dậy, không nói năng gì bước thẳng ra cửa. Mọi người tuy không cam lòng nhưng cũng đều nghe theo. Đến quầy tính tiền, cậu ta đi trước tiêu sái rút ra chiếc thẻ tín dụng màu đen.
-"Ya! Là thẻ bạch kim đấy! D. à, cậu thật phong độ nha."
Nghe mọi người tấm tắc, hàng lông mày đang nhíu chặt của D. dãn ra không ít. Cậu ta hơi đánh mắt về phía tôi rồi cười cười:
-"Có gì đâu, mình chỉ mới sắm đây thôi."
-"Các cậu không biết à? Ngày mai D. sẽ vào làm ở phòng đối ngoại ở JR Group đấy."
Tôi ngưỡng mộ các bạn học quá đó nha, mấy lời thoại đã được sắp xếp kĩ mà vẫn thốt ra tự nhiên như vậy! Cái này được gọi là năng khiếu đúng không?
-"Thật á?"- Một "diễn viên" nữa nhập cuộc.-"JR chẳng phải là công ty đa quốc gia lớn nhất nước mình hay sao? Mình tin là với năng lực của D., một thời gian sau sẽ lên làm trưởng phòng luôn đấy chứ!"
Đám đông cùng ồ lên, háo hức với nhau như vừa được ánh sáng văn minh chiếu qua cuộc đời. Tôi lách mình, bắt một chiếc taxi chạy thoát khỏi môi trường nhốn nháo đó. D. kéo tay tôi lại, có chuyện muốn nói nhưng tôi lắc đầu, dành cho cậu ta nụ cười bình thản hiếm hoi.
-"Cậu thay đổi quá nhiều."
D. bật thốt lời cuối cùng, lúc ấy tôi đã lên xe đi mất.
Ừ, tôi thay đổi, và cậu cũng vậy. Nhưng nếu gặp lại sau bao năm mà người kia vẫn như xưa. chẳng phải còn đáng sợ hơn sao? Thế giới này không ngừng chuyển biến, chúng ta không thay đổi, làm sao mà trưởng thành, làm sao chống chọi lại được đây?
Trước khi đến đây, tôi từng nghĩ đến những kỉ niệm trước kia, có chút nhớ. Thế mà người xưa đã khác, tình cảm cũng đã dứt, xét cho cùng cũng chỉ là một người lạ mà tôi từng quen mà thôi! Sợi dây nối duy nhất của tôi với quá khứ, cuối cùng cũng đứt rồi...
****************
Dù về sớm hơn mọi người nhưng cũng đã mười giờ tối, tôi mệt mỏi bước vào nhà, quăng áo khoác lên sofa rồi đi thẳng vào phòng riêng.
-"KIM TUẤN MIÊN! Em đã nói bao nhiêu lần là không được mang đồ ăn vào phòng rồi kia mà!!!!!!!"
Người đàn ông đang duỗi chân trên nệm giật nảy mình, vội giấu túi bimbim vào kệ tủ rồi mút mút bột bánh trên đầu ngón tay, nhìn tôi cười hiền.
Vâng, chồng tôi đấy các bà ạ! Không biết khi nào mới lớn đây?
-"Em xã về rồi à?"- Miên vừa nói vừa kéo tay tôi ngồi xuống giường.
-"Sao không mặc quần áo vào?"
Nhìn bộ dạng của chồng, tôi lại không kìm được thở dài lần nữa.
-"Trời nóng! Em không thấy thế à?"
-"Lúc nãy thì không, giờ thấy anh nude thì nóng rồi!"
Miên nghe thế mắt sáng hẳn lên, định nhào tới ôm tôi nhưng đâu có dễ vậy, liền bị tôi đưa tay nhéo mũi, đẩy ra.
-"Mặc đồ vào đi rồi mình nói tí chuyện."
Chồng tôi kéo kéo chăn, che ngang ngực rồi chống cằm nhìn tôi chăm chú, bộ dáng nghiêm túc bất ngờ. Tuy mắc cười nhưng Trương Nghệ Hưng này đã vài phần miễn nhiễm, có thể nhịn xuống được.
-"Ai chọc giận em xã à?"
Tôi không trả lời, tay bấm điện thoại, tìm vào tập ảnh đã khóa lâu ngày.
-"Đây này, anh nhìn kĩ người trong ảnh. Ngày mai anh cứ đuổi việc anh ta là được!"
Các bà nghĩ đúng rồi đấy! Chồng tôi là giám đốc JR Group đây.
Lần đầu tiên thấy tôi can thiệp vào chuyện của tập đoàn, Miên không khỏi cảm thấy khó hiểu, đưa mắt nhìn kĩ hình D. lần nữa.
-"Nếu làm vào ngày mai thì chắc là người mới ở phòng đối ngoại? Anh nghe trưởng phòng Park báo lại là đang thiếu nhân lực, nếu giờ sa thải thì lấy ai bù vào đây?"
Kim Tuấn Miên nhìn tôi cười cười, vẻ mặt quá sức mờ ám. Tôi đã nhờ vả thì tất nhiên có suy tính kĩ, gật đầu trịnh trọng:
-"Được, hoàn thành khóa học, em sẽ đến làm."- Thất nghiệp lâu quá cũng không tốt!
-"Cưng ghê!!! Cuối cùng em cũng chịu rồi."
Miên đưa tay nhéo má tôi. Đối với mấy hành động sủng nịnh kiểu này, bình thường tôi đã thẳng thừng cự tuyệt, nhưng dù sao hôm nay cũng đang có nhiều việc xin xỏ nên tôi cũng phải để anh xã chiếm chút tiện nghi. Thuận thế, tôi dựa hẳn vào vai chồng, dụi dụi.
- "Anh xã, em muốn có một tấm thẻ tín dụng."
Tôi vẽ từng vòng tròn xoắn ốc trên ngực Miên làm anh bật cười khanh khách.
-"Ngày trước anh muốn làm mà em không chịu còn gì."
-"Nhưng giờ em thích. Anh làm cho em màu đen nhé, loại gì mà người ta vừa nhìn vào là há mồm không đóng lại luôn được ý!"
Nếu có nó thì tôi mới có động lực đi họp lớp lần nữa. Ôi, các bạn học của tôi~
-"OK, tạm thời em cứ dùng tạm của anh, khi nào giao dịch xong anh sẽ đưa sang cho."
-"Của anh màu trắng..."
-"Nhưng là Stratus Rewards Visa."
Người đàn ông của tôi lên giọng đầy tự hào. Kim Tuấn Miên cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là tôi lại thích tính cách cao ngạo của anh nhất rồi.
...
...
-"Còn gì muốn nói nữa không?"
-"Dạ không."
Khi lời nói hết tác dụng thì hành động sẽ lên ngôi. Tôi ngoan ngoãn xoay người tắt điện.
Viết đến đây thôi. Nhé!!!
(P/s: Chú thích: JR: Just Rich =)))))
(*) Trích lời bài hát "Buông xuống"- Hồ Hạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro