Số 21
Cuộc đời chính là một chuyến phiêu lưu dài, lãng mạn mà cô độc, mỗi người trong chúng ta rồi sẽ đều phải tự vì chính mình mà sống. Thế nên đừng vì cách xa mà buồn bã, đừng để suy sụp vì biệt ly, em hãy cứ xem kết thúc của chúng ta chỉ đơn thuần là bỏ bớt đi một số việc phải làm, một số lời phải nói, và những giấc mộng đã từng thề ước,... Không cần phải vội vã, em cứ nhung nhớ, bởi vì biết đâu, từ nhung nhớ ấy em có thể tìm ra một con đường mới cho chuyến phiêu du của mình. Từng bước từng bước chậm rãi hoàn thiện lữ trình chỉ thuộc về riêng em ấy, nhiều năm sau nữa em sẽ hiểu được rằng, dẫu anh không thể cùng em đi ngắm vạn lý sơn hà, trường giang lưu thuỷ, cũng không có nghĩa là cả đời này em không thể đến Giang Nam. Tái kiến giữa mùa yên hoa nở rộ, em hướng vào trong gió mà mỉm cười nói, xin chào, đã lâu không gặp, em ổn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro