Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 45: Không Tha Thứ

Lee Ji Eun càng thêm nghi ngờ, đưa mắt nhìn tới LuHan nhíu mày.

- Vậy người gây ra tai nạn là anh?

LuHan nhất thời không thể trả lời, cả người đều không ngừng run rẩy. Park ChanYeol cúi đầu nhìn, thấy sau lớp mũ áo là một LuHan đang dần sụp đổ.

LuHan là ca sĩ nổi tiếng, Park ChanYeol biết anh trước đây để trở thành ca sĩ đã khó khăn như thế nào. Hôm nay nếu LuHan nhận mình là người gây ra vụ tai nạn, tất cả những gì anh đã cố gắng suốt tám năm qua sẽ mất hết. Tên tuổi, sự nghiệp mà anh dày công gây dựng phút chốc đều tan tành.

Thế nhưng,

Park ChanYeol quay đầu nhìn lại, Oh SeHun đang đứng cách đó một khoảng nhìn chằm chằm vào hắn. Khuôn mặt cậu rất lạ, không tức giận, không lo lắng, không hoài nghi. Tất cả đơn giản chỉ là nhìn chằm chằm vào hắn chờ đợi câu trả lời. Hai người đang nằm trong phòng kia là những người mà cậu cực kỳ yêu thương, Oh SeHun sẵn sàng vì họ mà từ bỏ chính mình. Người gây ra vụ tai nạn này, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ, thậm chí là có thể dám cùng kẻ đó liều mạng.

Park ChanYeol thấy trong lòng chợt xót xa, dù hắn có cố gắng bao nhiêu cũng không thể chạm đến trái tim cậu, không thể bằng được vị trí của những người đó trong trái tim Oh SeHun. Quay lưng lại phía SeHun, không còn muốn tiếp tục nhìn vào ánh mắt cậu, Park ChanYeol đối diện Lee Ji Eun.

- Là tôi lái chiếc xe đó, còn anh ấy lái xe của tôi.

LuHan kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy trong đáy mắt Park ChanYeol tất thảy đều an tĩnh, một chút cảm xúc cũng không lộ. Lee Ji Eun có chút ngạc nhiên, nhíu chặt lông mày.

- Hai người đổi xe cho nhau?

Park ChanYeol thừa nhận.

- Đúng vậy.

Oh SeHun đứng ở phía sau có chút choáng váng, bước lùi một vài bước tựa vào tường. Lee Ji Eun im lặng một lúc thật lâu, suy nghĩ một hồi mới gật đầu.

- Vậy được. Xin mời theo chúng tôi về trụ sở một chuyến.

Park ChanYeol gật đầu, bình tĩnh quay lại nhìn LuHan.

- Em đã liên lạc với Tao, anh chờ một lát nữa cậu ấy sẽ đến.

Sau đó, một khắc cũng không quay lại nhìn SeHun, cùng Lee Jin Eun rời khỏi. Oh SeHun ngược lại rất chăm chú, nhìn theo bóng lưng rộng lớn của người đàn ông cho đến khi khuất dạng. Trong lòng không hiểu sao có chút bướng bỉnh, chính hắn đã tự mình thừa nhận, bản thân cậu lại có chút hoài nghi.

.

Căn phòng trống chỉ có một chiếc bàn, hai chiếc ghế và một chiếc đèn. Park ChanYeol ngồi trên ghế, dựa lưng ra phía sau, một tay đặt trên bàn. Còn nhớ ngày trước, chính Oh SeHun ngồi ở đây, còn hắn ngồi ở một nơi khác chăm chú theo dõi trên camera, không ngờ đến hôm nay cũng có ngày chính mình lại ngồi ở vị trí này.

Park ChanYeol không mấy bận tâm chuyện danh tiếng, cổ phiếu giảm rồi sẽ tăng. Chỉ là, đang suy nghĩ, Oh SeHun rốt cuộc đang nghĩ gì?

Lee Ji Eun đẩy cửa phòng bước vào, trên tay ôm theo một quyển sổ, cây bút bi được cài ở ngực áo. Nhìn thấy Park ChanYeol, đơn giản chỉ là bước tới ngồi xuống đối diện hắn.

Park ChanYeol khác với những phạm nhân được thẩm tra, không sợ hãi, không lo lắng, tất cả đối với hắn đều bình tĩnh không cần bận tâm. Trên người người đàn ông này, toả ra một loại bá khí ngạo nghễ không sợ trời không sợ đất.

Lee Ji Eun cúi đầu nhìn quyển sổ, lướt qua một vài dữ kiện, lúc sau ngẩng đầu nhìn Park ChanYeol.

- Anh thật sự là người gây ra vụ tai nạn?

Park ChanYeol điềm tĩnh trả lời.

- Đúng vậy.

Lee Ji Eun im lặng một hồi, ánh mắt nhìn Park ChanYeol hơi nheo lại.

- Anh nói dối.

Park ChanYeol khẽ cười, hai tay khoanh trước ngực thở dài một tiếng.

- Tại sao cô nghĩ như vậy?

Lee Ji Eun đưa một vài tờ giấy được kẹp trong quyển sổ ra trước mặt Park ChanYeol.

- Đây là kết quả vừa được phòng giám định gửi tới. Chiếc Porche được xác nhận là của LuHan, anh nói lái xe của anh ta nhưng trên xe không có dấu vân tay của anh và ngược lại. Anh đã nói dối đúng không?

Lúc gặp nhau ở bệnh viện đã cảm thấy người con trai đó rất quen, lúc kết quả giám định được gửi đến cuối cùng cũng sáng tỏ. Lee Ji Eun nhíu mày nhìn khuôn mặt hắn, hoài nghi đưa ra kết luận.

- Anh làm vậy là để bảo vệ LuHan sao? Vì anh ta là người nổi tiếng?

Park ChanYeol cẩn thận quan sát khuôn mặt cô gái đối diện, vẫn còn rất trẻ, dường như chỉ là sinh viên mới ra trường, ánh mắt vẫn còn nguyên những nét ngây ngô, đảm bảo là vừa mới bước ra xã hội.

Park ChanYeol hơi khom người vươn về phía trước đặt hai tay lên bàn, để khoảng cách của cả hai người gần nhau hơn, nhếch miệng hàm ý cười.

- Cô gái. Ở đời này có những chuyện biết càng ít càng tốt.

Lee Ji Eun thấy Park ChanYeol đột nhiên tiến lại gần, theo phản xạ hơi lùi người lại. Người đàn ông này mang đến cảm giác rất kỳ lạ, vừa nguy hiểm vừa âm lãnh, đôi mắt hắn mỗi khi nhìn ai đều như muốn đem người đó áp đảo. Cho nên, tuy là hiện tại cô đang ở vị trí của thanh tra thẩm vấn phạm nhân nhưng sau lưng lại bị hắn làm cho có chút run rẩy.

Hơi lúng túng một chút, Lee Ji Eun nhanh chóng che đi vẻ bối rối trên gương mặt, nhíu mày.

- Anh nói vậy là sao?

Park ChanYeol không trả lời, khuôn mặt đơn giản trở lại vẻ an tĩnh như mọi khi. Hai người đối diện nhau, không khí xung quanh đột nhiên trở nên đông đặc.

Phía ngoài cửa cạch một tiếng, Kim JongIn cầm theo một xấp tài liệu và một quyển sổ đi vào. Lee Ji Eun ngẩng đầu, nhìn thấy hắn có chút ngạc nhiên.

- Kim Jong In?

Kim JongIn đóng lại cánh cửa phía sau, bình tĩnh nhìn Lee Ji Eun, khuôn mặt nghiêm túc khác hẳn mọi khi.

- Được rồi. Vụ này tôi sẽ lo liệu. Thanh tra Lee Ji Eun, cô có thể giao việc còn lại cho tôi.

Lee Ji Eun kinh ngạc.

- Cái gì?

Kim JongIn bước tới, cầm lấy một tờ giấy đặt trên bàn.

- Đây là lệnh của thanh tra Song SeungHyun.

Lee Ji Eun không cam tâm, nóng nảy đứng dậy.

- Tại sao lại như thế chứ? Rõ ràng tôi phụ trách vụ án này trước.

Kim JongIn không nói nhiều trực tiếp bước tới kéo lấy cánh tay Lee Ji Eun đẩy ra khỏi phòng.

- Được rồi, có gì cô cứ đi hỏi thanh tra Song SeungHyun. Không phải ông ấy là bác của cô sao?

Lee Ji Eun bướng bỉnh cằn nhằn thêm vài câu nhưng đã bị Kim JongIn đẩy ra khỏi phòng đóng sập cửa lại. Trong phòng một lần nữa trở lại an tĩnh, Kim JongIn quay đầu nhìn Park ChanYeol, thở dài.

- Em cũng không ngờ tới. Lúc lo liệu được lệnh điều nhiệm từ thanh tra Song SeungHyun thì nghe nói Lee Ji Eun đã nhanh hơn một bước chạy tới bắt anh rồi. Cô gái đó đúng là phiền phức.

Park ChanYeol gật đầu. Ánh mắt có chút buồn phiền nhìn xuống mặt bàn, trong nụ cười phảng phất sự mệt mỏi.

- Cho dù có là cậu chạy đến đó trước thì tôi cũng sẽ vẫn ở đây.

Kim JongIn nhíu mày.

- Tại sao?

Park ChanYeol thả người dựa lưng ra sau ghế.

- Bởi vì Oh SeHun đang ở đó. Nạn nhân của vụ tai nạn chính là Zhang YiXing.

Kim JongIn ngẫm nghĩ, mất một lúc mới nhớ ra được cái tên này. Chuyện bây giờ hay rồi, Kim JongIn đỡ trán, chính mình cũng cảm thấy Park ChanYeol thật sự xui xẻo. Ở trước mặt người khác phải bảo vệ danh tiếng của LuHan, thừa nhận chính mình gây ra vụ tại nạn. Trong khi người yêu của Oh SeHun chính là nạn nhân.

Kim JongIn bước tới kéo ghế ngồi xuống đối diện Park ChanYeol, bắt lấy hai bàn tay đặt trên cuốn sổ của Lee Ji Eun vẫn còn đang đặt mở ở trên bàn. Nghiêm túc nhìn vào Park ChanYeol.

- Vậy giờ anh định thế nào? Anh sẽ giải thích mọi chuyện với Oh SeHun chứ?

Park ChanYeol khẽ lắc đầu.

- Lúc đầu tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ có lẽ là sẽ không.

Kim JongIn khó hiểu.

- Tại sao?

Park ChanYeol âm trầm.

- SeHun vốn dĩ rất ghét LuHan. Biết được anh ấy gây ra vụ tai nạn, với tính cách của SeHun có lẽ sẽ giết anh ấy cũng không biết chừng.

Kim JongIn cười khẩy một tiếng, nhìn thẳng Park ChanYeol.

- SeHun đúng là rất ghét LuHan. Nhưng anh đừng quên cậu ấy cũng hận anh đến mức nào. Park ChanYeol. Hãy nhớ lại xem, trước đây anh đối với cậu ấy như thế nào?

Park ChanYeol im lặng. Kim JongIn nói đúng. LuHan đã từng đánh SeHun, cậu ấy tất nhiên rất ghét LuHan. Nhưng còn hắn? So với những gì LuHan làm còn đáng hận hơn gấp trăm nghìn lần.

Từ lần đầu dùng thuốc chiếm đoạt cậu, Park ChanYeol không ngừng chà đạp lên tự tôn của SeHun, dùng mọi thủ đoạn bức ép cuộc sống của cậu ấy. Cho dù quan hệ của hai người hiện tại khá tốt, nhưng quá khứ ấy dễ dàng gì có thể quên?

Kim JongIn ngồi ở đối diện, nhìn người đàn ông trước mặt chưa bao giờ mất tinh thần đến vậy. Thật lòng ấn tượng của Kim JongIn về Oh SeHun cũng không tính là xấu nhưng ngay cả hắn và Kim Min Seok cũng luôn cảm thấy người con trai đó rất nguy hiểm. Kim Min Seok đã từng nói, Oh SeHun giống như một con thú hoang, cho dù bị bức ép vẫn không ngừng giơ móng vuốt. Park ChanYeol tất nhiên hiểu điều đó, nhưng bản chất hắn luôn tự tin cho rằng mình có thể áp chế được cậu ta.

Tuy nhiên, mọi chuyện hiện tại đã không đơn giản. Oh SeHun trước kia ngoan ngoãn thuận theo Park ChanYeol là vì muốn bảo vệ người mà cậu ấy yêu thương. Lần này nếu hai người họ có chuyện không hay gì, Oh SeHun chắc chắn sẽ sẵn sàng bất chấp tất cả.

Thật lâu sau một hồi yên lặng, cuối cùng Park ChanYeol cũng lên tiếng. Không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn phủ xuống trên mặt bàn ảm đạm.

- Tôi biết. Nhưng so với LuHan, SeHun sẽ không dễ làm hại đến tôi.

Kim JongIn ngẩng đầu, nhìn thẳng Park ChanYeol hơi nhíu mày.

- Tại sao? Anh cho rằng Oh SeHun sẽ không giết anh sao? Là không có đủ khả năng hay là không nỡ?

Park ChanYeol ngẩng đầu nhìn Kim JongIn. Ánh đèn nhàn nhạt phủ lên trên người hắn, đối diện câu hỏi của hắn cũng tự vấn chính mình. Một cậu hỏi không thể trả lời, Park ChanYeol không thể lý giải tại sao nhưng chỉ là trong tâm vẫn luôn tự nhận rằng Oh SeHun sẽ không làm hại hắn.

.

Nửa tiếng sau luật sư riêng của Park ChanYeol đến, vụ tai nạn được cho là ngoài ý muốn. Park ChanYeol được thả tự do.

Lee Ji Eun đứng ở trước bàn làm việc của Song SeungHyun, bất mãn nhìn người bác đã ngoài tứ tuần của mình.

- Thật không công bằng. Người gây ra án mạng là LuHan, tại sao Park ChanYeol lại nhận tội? Hơn nữa luật sư của hắn đến một lát, bác liền cho thả người.

Song SeungHyun đỡ trán, cảm thấy thái dương mình thật đang ong ong lên. Vốn dĩ lúc tối Kim Jong In chạy tới nói Park ChanYeol muốn giải quyết vụ này cho êm xuôi, Song SeungHyun trước giờ vẫn luôn nể Park ChanYeol một mặt, dù gì thế lực của SM cũng không thể coi thường, cho nên nghe đến vậy liền muốn dàn xếp mọi chuyện cho êm xuôi.

Không ngờ phía dưới, thanh tra Lee HongKi không biết trước đã kí đơn điều nhiệm vụ án này cho Lee Ji Eun. Cô vốn là người thẳng tính, lại mới ra trường, không biết đến danh tiếng của Park ChanYeol, cho nên trực tiếp chạy đến bắt người.

Song SeungHyun không còn cách nào đứng dậy, qua một cái bàn vươn tay vỗ vai cô gái nhỏ.

- Ji Eun. Người đàn ông đó, về sau tốt nhất cháu không nên đụng vào.

Lee Ji Eun nhíu mày.

- Tại sao?

Song SeungHyun thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, cúi thấp xuống nhỏ giọng thì thầm.

- Người đó chính là tổng giám đốc của tập đoàn SM. Hơn nữa, trong thế giới ngầm cũng có danh tiếng, thế lực không hề tầm thường

Lee Ji Eun phút chốc hiểu ra chuyện, với tính cách thẳng thắn của mình liền lập tức khó chịu phản ứng.

- Bác. Chúng ta là cảnh sát. Quân hàm ở trên vai, làm sao có thể sợ hãi những thế lực mờ ám như thế.

Song SeungHyun một lần nữa thở dài. Cháu gái ông dù gì cũng mới ra trường, trải nghiệm còn quá non nớt, không thể hiểu được đời vốn dĩ không như lý thuyết trong sách vở, cho nên chỉ có thể từ từ dạy bảo.

- Cháu gái. Ở đời này trắng đen lẫn lộn, sau này cần phải khôn khéo một chút. Những chuyện nên tránh thì chính là nên tránh.

Lee Ji Eun im lặng. Thực tại diễn ra trước mắt cô đây thật sự là sự thật? Trắng đen lẫn lộn ư? Lee Ji Eun cười nhạt. Sức mạnh của đồng tiền và thế lực lớn đến thế sao?

.

Park ChanYeol không trực tiếp trở về Park gia mà đến bệnh viện, Oh SeHun chắc chắn vẫn còn ở đây. Lúc đến trụ sở là đi bằng xe cảnh sát, cho nên lúc về cảnh vệ liền lái xe đến đón.

Trước bệnh viện trung ương Seoul là một sảnh lớn, khuôn viên rộng rãi chạy dài ra đến cổng. Park ChanYeol đi ở sân giữa, ngẩng đầu một cái đã có thể nhìn thấy Oh SeHun đứng ở ngay bên ngoài cửa chính. Ánh trăng nhàn nhạt phủ trên người cậu, SeHun quay đầu nhìn, từ khoảnh khắc thấy bóng dáng Park ChanYeol, ánh mắt cậu đều không chịu rời.

Park ChanYeol bước một vài bước liền tới được trước mặt SeHun, từ khoảnh cách thật gần đứng dối diện cậu. Oh SeHun chăm chú nhìn, người đàn ông trước mặt cậu nguyên một vẻ an tĩnh, từ ánh mắt không thể nhìn ra được biểu cảm.

Hai người im lặng thật lâu, chính xác là Park ChanYeol thật sự cũng không biết phải nói gì. Chỉ là, khi từ trụ sở cảnh sát đi ra, ý nghĩ đầu tiên là chạy đến tìm cậu. Nhưng khi đối diện người con trai này lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng vẫn là Oh SeHun mở lời trước, ánh mắt cậu hơi nheo lại, thanh âm như gió nhẹ nhàng.

- Là anh đã gây ra vụ tai nạn sao?

Park ChanYeol cúi đầu nhìn cậu, mi mắt hơi rũ xuống.

- Nếu tôi nói không phải. Em có tin không?

Cùng là một câu nói, ở tại hai thời điểm. Oh SeHun trước đây cũng đã từng một lần hỏi Park ChanYeol như thế, hôm nay đến lượt Park ChanYeol hỏi lại cậu.

Oh SeHun cười nhạt, không biết trong đầu đang nghĩ gì.

- Nếu là tôi lúc này, anh có tin được không?

Park ChanYeol im lặng, kỳ thực lúc này, một câu hỏi kia hết sức vô nghĩa. Không thể trách gì được Oh SeHun, chính hắn đã làm cậu không thể tin tưởng. Một câu nói trong lúc nóng giận của mình, Park ChanYeol lúc này đã không còn cơ hội giải thích.

Oh SeHun chậm rãi quay người muốn đi vào trong. Park ChanYeol lại từ phía sau bước tới, một bước vươn tay nắm lấy cánh tay cậu kéo lại, trực tiếp ôm lấy cậu vào lòng.

Oh SeHun hừ một tiếng mạnh mẽ đẩy ra, Park ChanYeol lại cố chấp ôm lấy cậu giữ lại. Cuối cùng Oh SeHun dùng sức đẩy mạnh vào người Park ChanYeol, thành công đẩy hắn ra xa khỏi mình. Bởi vì dùng sức quá nhiều, móng tay SeHun cào vào nút áo sơ mi trên ngực Park ChanYeol, khiến cho hai nút áo phía trên bị bung ra rơi xuống đất.

Âm thanh lạch cạch của đồ vật rơi xuống nền bê tông, trong không gian tĩnh lặng nghe được rõ ràng. Oh SeHun khó chịu cau chặt lông mày ngẩng đầu nhìn Park ChanYeol, thời khắc nhìn thấy ngực áo hắn ánh mắt hơi dừng lại.

Park ChanYeol thấy điểm khác lạ trong ánh mắt SeHun, cho nên cúi đầu nhìn xuống ngực mình, chợt nhớ đến cô gái lạ trong bar Mê Hoặc mình gặp lúc tối. Sau lớp áo sơ mi bị bung hai nút, với nút áo trên cùng vốn không được cài lộ ra bờ ngực trần săn chắc. Chỉ là sau lớp áo bị lộ ra, vẫn còn lại những dấu hôn màu hồng nhạt.

Oh SeHun ngẩn người nhìn, mất vài giây không phản ứng kịp cuối cùng lấy lại tinh thần. Nhàn nhạt cười.

- Thì ra là vậy.






.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro