Chap 43: Tai Nạn
Oh SeHun trợn mắt kinh ngạc, thanh âm của Park ChanYeol không lớn, nhưng câu nói vừa rồi lại nghe được rất rõ ràng. Oh SeHun hoảng hốt vội bước xuống, túm lấy cánh tay Park ChanYeol kéo lại.
- Anh định làm gì?
Park ChanYeol quay đầu, đối diện khuôn mặt lo lắng của cậu, nhếch miệng.
- Nghe chưa rõ sao?
Hắn chỉ lạnh lùng phun ra một câu, không quan tâm Oh SeHun thế nào trực tiếp đi ra cửa. Park ChanYeol là loại người nói được làm được, không từ bất cứ thủ đoạn nào. Oh SeHun rõ điều này hơn ai hết, cho nên không thể không suốt ruột chạy theo.
- Park ChanYeol, dừng lại.
Park ChanYeol không thèm nghe, cũng không dừng bước, sải những bước dài đi ra ngoài sân giữa, xe của hắn đã đậu sẵn ở bên ngoài. Oh SeHun kéo cánh tay hắn mấy lần đều không ngăn được hắn, bị Park ChanYeol gạt qua một bên, sốt ruột lớn tiếng.
- Park ChanYeol, tôi cảnh cáo anh không được đụng đến anh ấy.
Park ChanYeol đã tới được chiếc Lamborghini Veneno màu đỏ của mình, bàn tay đã chạm được tới cửa xe. Nghe được câu nói kia của Oh SeHun liền dừng lại, quay đầu bình tĩnh đối diện ánh mắt cậu, hắn cười nhạt, cổ họng đắng ngắt.
- Oh SeHun, em vẫn vì người đàn ông đó muốn đối đầu với tôi sao?
Oh SeHun khựng lại, tất cả đều cảm thấy sững sờ. Park ChanYeol trong phút chốc mang chính mình so sánh với Zhang YiXing, khiến cho cậu đột nhiên lúng túng không biết trả lời thế nào.
Mà Park ChanYeol dường như cũng không quan tâm, mỉa mai cười khẩy một tiếng bước vào xe đóng cửa lại. Oh SeHun vội vàng đập vào cửa xe.
- Park ChanYeol, không được hại anh ấy. Mở cửa xe! Mở ra ngay.
Park ChanYeol một chút cũng không nghe, khởi động xe lái đi mất. Oh SeHun đứng một mình ở giữa sân, trong lòng tựa như có lửa đốt.
Park ChanYeol là một ác ma, chuyện gì cũng có thể làm, mạng người đối với hắn đều không phải là chuyện đáng để tâm. Nhất thời không biết phải làm gì, Oh SeHun luống cuống lôi điện thoại trong túi áo ra ấn số gọi.
.
Zhang YiXing cầm lấy mũ bảo hiểm bên cạnh đội vào cho dì Kim, cẩn thận cài dây lại chắc chắn. Hơi cúi người xuống nhìn dì mỉm cười dịu dàng.
- Bác sĩ nói do dì suy nghĩ quá nhiều, cần nghỉ ngơi lấy lại sức.
Dì Kim SoYeon yên tâm gật đầu, đưa tay chỉnh lại cái mũ trên đầu cho thoải mái.
- Vậy là yên tâm rồi.
Zhang YiXing bỏ túi thuốc vào trong cốp xe, đội mũ bảo hiểm cho chính mình rồi ngồi lên moto. Dì Kim ngồi phía sau kéo lại vạt áo, tiện tay quàng thêm một vòng khăn quàng cổ nữa, trời bắt đầu nổi gió rồi.
Điện thoại trong túi chợt đổ chuông, Zhang YiXing lấy ra nhìn, lông mày có chút nhíu lại. Là SeHun, hồi chiều mới trao đổi số điện thoại, đột nhiên cậu lại gọi giờ này. Anh có chút phân vân, cuối cùng vẫn là nhấc máy.
- Alo? SeHun?
Oh SeHun ở đầu dây bên kia im lặng một chút, chính xác là đang lén thở phào. Còn có thể nghe điện thoại tức là không sao, nhưng trong lòng vẫn không thôi lo lắng.
- Anh đang ở đâu?
Zhang YiXing có chút bất ngờ, nhưng vẫn trả lời lại, theo thói quen ngẩng đầu nhìn bảng hiệu.
- Anh đang ở tư gia bác sĩ Kim, vừa mới đưa gì đi khám bệnh. Ông ấy nói dì không sao, em đừng lo.
Oh SeHun tất nhiên yên tâm về dì Kim được một chút, nhưng trong lòng vẫn không yên. Hiện tại lại không thể giải thích cho YiXing hiểu chuyện gì đang diễn ra, cho nên chỉ có thể kỳ lạ dặn dò.
- Anh đi đường cẩn thận, trở lại cô nhi viện càng nhanh càng tốt.
Zhang YiXing khó hiểu hơi nhíu mày, giọng điệu SeHun có chút khẩn trương, thậm chí là lo sợ.
- Có chuyện gì vậy?
Oh SeHun không thể giải thích cho nên càng cảm thấy khó chịu hơn, mọi thứ trong cậu đều rối bời, hiện tại cần phải đến được chỗ YiXing càng sớm càng tốt, cậu không biết được khi nào Park ChanYeol sẽ ra tay, nếu cứ đứng ở đây sẽ không thể ngăn cản.
- Em sẽ giải thích sau. Bây giờ anh hãy mau về cô nhi viện đi, em lập tức tới đó.
Zhang YiXing không thể hiểu được chuyện gì, nhưng qua điện thoại rất khó để nói hết được mọi chuyện cho rõ ràng, hơn nữa SeHun còn tỏ ra rất khẩn trương, cho nên anh cũng không hỏi gì thêm nữa liền đáp ứng cậu.
- Được, anh về ngay đây.
Oh SeHun tắt máy, lo lắng chạy ra bên ngoài, vội vàng bắt xe trở lại cô nhi viện Bình Minh.
.
Ánh trăng sáng tỏ cả một bầu trời, hôm nay trăng vừa tròn lại vừa sáng, rọi sáng cả vạn vật dưới nhân gian. Cầu Đá Xanh nối liền SangDong và Choenjun, tuy nhỏ thôi nhưng đèn điện đều được thắp sáng cả thành cầu, bên dưới là sông ManKook với dòng nước quanh năm chảy xiết, cuộn lại đục ngầu.
Người đàn ông thân thể đã kiệt quệ, trên người mang đầy vết thương, máu tứa ra nhỏ cả xuống đường nhưng vẫn không ngừng bỏ chạy, bàn chân trần bởi vì chạy nhiều dưới nền bê tông đã thấm đẫm máu.
Phía đằng sau, gần chục chiếc xe đuổi theo, không vội vàng, giống như chỉ muốn dồn ép con mồi lại một chỗ. Kim Min Seok ngồi phía sau một chiếc moto đã được độ lên, bộ vest đen trên người dường như không được phù hợp.
Người đàn ông cố chấp bỏ chạy, mái tóc màu bạch kim đã bết lại bởi mồ hôi và cả máu. Anh ta chạy điên cuồng, một chiếc xe tải chạy qua, hiện ra phía trước là cả một đội xe khác. Người đàn ông sững người vội dừng lại, trước sau đều bị bao vây.
Ngoảnh đầu nhìn lại kẻ cầm đầu là Kim Min Seok, anh ta nhìn chằm chằm, trong con ngươi hằn lên vài sợi tơ máu. Kim Min Seok bình tĩnh đối diện ánh mắt hắn, trên cầu nổi gió lớn tuỳ ý thổi tung mái tóc anh.
- Đầu hàng đi, Leo.
Kim Min Seok nói không lớn nhưng thanh âm lại mang đầy uy lực, khiến cho kẻ khác có cảm giác bị lấn át. Leo cười nhạt, trong cổ họng đều cảm thấy chát đắng, đoán chắc lần này đã không thể thoát được cái chết rồi. Không ngờ đến chỉ còn lại một đoạn ngắn, vượt qua cây cầu này là tới được bến cảng mà còn bị Park ChanYeol tóm được. Anh ta ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn Kim Min Seok, hàm răng nghiến chặt lại căm phẫn.
- Đầu hàng? Tao không bao giờ đầu hàng. Nói lại với Park ChanYeol. Tao nguyền rủa hắn suốt đời, kiếp này kiếp sau sẽ mãi không được yên ổn. Park ChanYeol hắn chết cũng sẽ không được toàn thây.
Thanh âm bị tiếng gió thổi rít lên rùng rợn, Leo không chần chừ một bước nhảy qua thành cầu, cả thân người đều chìm trong dòng nước đục ngầu. Kim Min Seok bình tĩnh nhìn trong khi một vài đàn em vội vàng chạy đến bên thành cầu nhìn xuống dưới. Đang đà nước lên, dòng thuỷ lưu cuộn chảy xối xả như sóng lũ, bên dưới đen đặc không nhìn thấy được gì. Đàn em kia quay đầu, lưỡng lự nhìn Kim Min Seok.
- Nước chảy rất xiết, có thể hắn ta chết rồi.
Kim Min Seok im lặng, đôi mắt trở nên mịt mờ, tự nhiên nở một nụ cười khó hiểu. Đã từng là đàn em thân thiết một thời, khi không còn tình nghĩa sẽ chính là thù hận. Người đàn ông đó, thực sự có thể thà chết cũng không muốn phản bội lại KW?
Nhớ về một khoảng thời gian của những năm tháng cũ, tuy không sâu đậm nhưng lại khiến Kim Min Seok không tránh khỏi chút tiếc nuối. Rũ mi mắt, anh quay đầu.
- Trở về.
Một cái chết phải chăng sẽ khép lại câu chuyện dong dài? Chẳng ai ngờ thật lâu sau đó, khi dường như mọi người đã lãng quên, người đàn ông đó sẽ một lần nữa quay trở lại, mang theo thù hận mà gây ra nỗi đau, nhưng lại là dấu chỉ cho một tình yêu được khẳng định.
.
LuHan lái xe tới công ty, không quản bao nhiêu ánh nhìn liền hùng hổ xông tới phòng giám đốc. Lee JungHwa ngồi ở trên ghế sau bàn làm việc, ngẩng đầu lên nhìn thấy LuHan trực tiếp đạp cửa xông vào, lẽo đẽo theo đằng sau là cô thư ký đang bám lấy tay anh ra sức kéo lại, khuôn mặt hết sức khổ sở.
Kỳ thực Lee JungHwa cũng không mấy ngạc nhiên, với tính cách của LuHan, tức giận chạy đến đây hỏi rõ lý lẽ cũng là chuyện bình thường. Người con trai này trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo như thế, chẳng hề coi ai ra gì, ngay cả ông cũng không ngoại lệ.
Cô thư ký bên cạnh e dè đưa mắt nhìn Lee JungHwa, hai tay bấu vào nhau sợ sệt.
- Xin lỗi giám đốc, tôi đã cố cản cậu ấy lại nhưng...
Lee JungHwa rất thông cảm, bình tĩnh gật đầu.
- Cô ra ngoài đi.
Cô thư ký vội cúi đầu lui ra ngoài, sau tiếng sập cửa không gian lại trở về an tĩnh. LuHan đứng ở một khoảng, không đợi Lee JungHwa phản ứng thêm chút nào trực tiếp bước tới bên bàn làm việc, mang tờ giấy ông gửi cho anh ném lên trên bàn.
- Ông rốt cuộc là có ý gì chứ?
Lee JungHwa liếc nhìn tờ giấy, không quản thái độ vô lễ của LuHan bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Thất hứa với cậu, là tôi đã sai. LuHan.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, trực tiếp đối diện ánh mắt tuyệt đẹp của anh.
- Nhưng thật sự cậu vẫn chưa đủ trưởng thành.
LuHan cười khẩy, mục đích phía sau của ông ta anh thừa hiểu, nhưng lâu nay đều nhẫn nhịn không nói, hôm nay lửa giận không kìm được lớn tiếng.
- Ông thực chất là muốn kìm hãm tài năng của tôi. Ông sợ tôi đi đóng phim, vươn xa khỏi làng giải trí sẽ ngày càng nổi tiếng hơn, sẽ không tiếp tục ký hợp đồng với ông nữa.
Ánh mắt Lee JungHwa có chút động, biết thiếu niên kia đã tức giận thật sự, cho nên cũng đứng lên giã nhạt.
- Không phải như vậy, LuHan. Tôi chính là vì sợ cậu lao lực quá sức.
Xi LuHan phút chốc không thể bình tĩnh được, vung tay một cái đem toàn bộ sổ sách và giấy tờ trên bàn làm việc quăng xuống đất.
- Nguỵ biện.
Lee JungHwa vội vàng im bặt, cảm thấy chính mình lúc này đã không thể nói gì hơn. LuHan ánh mắt đỏ ngầu, con ngươi đã không còn lấp lánh ngây thơ như thường ngày nữa. LuHan đứng thẳng người, trực tiếp giơ ngón tay chỉ thẳng mặt người đàn ông kia.
- Lee JungHwa. Nghe cho rõ, tôi bây giờ đã trưởng thành rồi. Kể cả không có ông đứng phía sau tôi cũng sẽ có thể tự mình thành đạt.
LuHan hừ một tiếng quay người bỏ đi, cánh cửa sập lại một tiếng nặng nề. Băng qua hành lang xuống dưới tầng, tức giận đi ra khỏi sảnh. Trong túi điện thoại reo lên không ngừng, LuHan biết là Huang ZiTao đang sốt ruột gọi đến. Đi đến gara công ty, anh một tay mở cửa xe một tay nghe điện thoại. Bên kia đầu dây, Tao nghe thấy tiếng bắt máy liền vội vàng.
- LuHan, anh đang ở đâu?
LuHan vặn chìa khoá khởi động xe, cộc lốc trả lời.
- Công ty.
Huang ZiTao có chút choáng váng, nghe giọng điệu này của LuHan, đoán chắc anh đã tới tìm ông ta rồi.
- Anh đã gặp giám đốc rồi sao?
LuHan híp mắt, hừ một tiếng.
- Đã gặp.
Huang ZiTao đỡ trán.
- Đồ ngốc! Anh đã nói gì chứ?
LuHan một tay lái xe, hiện tại không hiểu sao lại trở nên rất bình tĩnh.
- Nói muốn chấm dứt hợp đồng. Anh sẽ sang công ty khác.
Tao hoảng hốt, chỉ hận qua điện thoại không thể vỗ vào đầu người kia một cái cho tỉnh. LuHan tuy hiện giờ đang nổi tiếng nhưng một phần cũng là nhờ sự hậu thuẫn của Lee JungHwa. Hơn nữa, anh cũng đã bắt đầu bước sang tuổi 27, lứa tuổi mà theo người trong nghành có thể biết là đang trên đà mất đi sự nổi tiếng. LuHan đã ca hát tám năm, xét cho cùng cũng chỉ có thể trên đỉnh cao được vài năm nữa. Nếu bây giờ rời khỏi công ty quản lý hiện tại, sẽ còn nơi nào muốn nhận anh?
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng LuHan là người sĩ diện cao. Tao dù biết cũng không thể đem những suy nghĩ trong đầu nói cho hết, nên chỉ có thể từ từ khuyên giải.
- Anh không thể làm như vậy. Hiện tại mau quay xe lại, tới gặp giám đốc xin lỗi.
LuHan đã bớt giận được một chút, đột nhiên lại bị câu nói của Tao làm cho bực mình, khó chịu gắt.
- Em điên sao? Không đời nào.
Tao trong lòng rất sốt ruột, người kia tuy lớn tuổi nhưng lúc nào cũng hành động bồng bột như thế.
- Anh không hiểu gì cả? Nếu rời khỏi đó bây giờ anh sẽ rất khó khăn.
LuHan bực mình, lông mày cau chặt lại.
- Huang ZiTao. Ý em là gì? Ý em là anh bây giờ không đủ tài năng để công ty khác nhận vào sao?
Tao biết mình nhất thời lỡ lời đành vội vàng muốn sửa.
- Không phải vậy, nghe em nói.
LuHan bực mình.
- Chuyện của anh tự anh quyết định, không cần một quản lý như em phải lo. Em muốn làm với anh thì ở lại, không thì có thể rời đi.
LuHan nói xong tức giận tắt máy, quăng chiếc điện thoại sang ghế phụ bên cạnh. Xe rẽ ra khỏi đại lộ, chạy về hướng nam thành phố tới được một cánh đồng. LuHan trong lòng ảo não, vô thức tức mình đạp mạnh chân ga.
Con đường này lần đầu tiên anh đi qua là do Park ChanYeol dẫn lối. Ngày đó gia đình không cho anh theo nghiệp ca hát, họ nói chỉ cần anh an phận là một thiếu gia của gia tộc là được, sau này trưởng thành tìm một tiểu thư của quý tộc nào đó kết hôn, dòng dõi quý tộc sẽ luôn được bảo toàn. Nhưng LuHan không cam tâm, anh thích hát và muốn hát. Muốn được đứng trên sân khấu với hàng ngàn ánh mắt ngưỡng mộ và yêu mến của fan chứ không phải là những ánh nhìn đố kỵ ganh ghét của những người trong dòng tộc.
Cũng chính lúc đó, Park ChanYeol là người duy nhất tin anh có thể thực hiện được ước mơ của mình. Chỉ một câu "hãy hát đi" của hắn khiến anh được tiếp thêm động lực để bước tiếp con đường này. Cho nên, sâu tận trong lòng, LuHan luôn biết có một Park ChanYeol không bao giờ coi thường anh.
Đó là lý do, LuHan yêu người đàn ông đó.
LuHan hạ kính xe, gió đông bên tai rít lên từng hồi, phả vào da mặt từng đợt lạnh buốt. Xe đi qua một đoạn đường xóc, chiếc xe rung lắc dữ dội. Tay lái LuHan không được vững cho lắm, chiếc điện thoại nãy giờ quăng ở trên ghế phụ bị xê dịch rơi cạch xuống đất.
LuHan liếc mắt nhìn, một tay lái xe một tay cúi xuống nhặt. Xe vẫn rung lắc đẩy chiếc điện thoại xa hơn, anh nhíu mày cố vươn tay ra với.
Một phút chủ quan nhất thời, LuHan không ngờ khi ngón tay mình chạm vào chiếc điện thoại là khi, chiếc xe của anh đang mất đà lạc sang lề đường bên trái.
Rầm một tiếng, LuHan ngã xuống ghế phụ, chiếc điện thoại trên tay văng ra xa, bàn chân đang đặt trên thắng xe của anh vì cú ngã của LuHan mà đạp xuống khiến chiếc xe đột ngột dừng hẳn lại.
Con đường dài xuyên qua cánh đồng vắng lặng, một vụ tai nạn xảy đến không ai hay biết. Sau một hồi choáng váng, LuHan đã bắt đầu hơi cử động giơ tay xoa lên trán, cảm thấy phía thái dương hơi sưng lên.
Cả người vừa bị va đập đau nhức, LuHan khó khăn ngồi thẳng dậy. Nhưng khi anh nhìn về phía trước, nhất thời hoảng sợ đến không hét lên được. Dưới ánh đèn xe được rọi sáng cả một vùng, hai thân người nằm dài ra đường khiến anh sợ đến chân tay bủn rủn.
LuHan đụng trúng người rồi.
Cả con đường không một bóng người, LuHan run rẩy mở cửa xe bước ra, thận trọng bước từng bước về phía hai nạn nhân gặp nạn. Bên cạnh chiếc moto phân khối lớn là hai thân người, một nam một nữ, máu chảy ra lênh láng trên đường, dưới ánh đèn xe lại càng khiến cho LuHan khiếp sợ.
Người phụ nữ đã lớn tuổi, khuôn mặt bà trắng bệch, mắt nhắm nghiền, máu từ đầu chảy ra thấm đẫm cả chiếc khăn bà quàng trên cổ. LuHan cúi xuống quan sát, run rẩy khi thấy bà dường như sắp không qua khỏi.
Đột nhiên gấu quần bị túm lấy, LuHan hoảng sợ a lên một tiếng ngã ra đất. Người đàn ông kia đang nắm lấy gấu quần anh, hơi thở yếu ớt, ánh mắt nhìn anh khẩn khoản.
- Đưa... dì ấy... vào... bệnh viện...
Nói xong liền lập tức ngất đi, LuHan run rẩy ôm lấy miệng. Tuy cách một cái mũ bảo hiểm và khuôn mặt dính đầy máu nhưng LuHan vẫn có thể nhận ra người đàn ông này.
- Zhang YiXing.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro