Chap 12: Không Cho Phép
Kim JongIn nửa đêm bởi vì nghe thấy một tiếng động lớn như tiếng xô cửa nên tỉnh dậy, vốn không để tâm muốn tiếp tục ngủ nhưng vì cảm thấy hơi khát nên khoác áo bò dậy tìm nước uống. Lúc đi xuống lầu, xuyên qua cửa kính trong suốt nhìn thấy con Lamborghini Veneno màu đỏ của Park ChanYeol đang rú ga phi ra khỏi cổng, bất giác hắn lại nhếch mép khẽ cười một tiếng. Kỳ thực vừa rồi nghe thấy tiếng xô cửa cũng không mấy ngạc nhiên, với bản tính của Oh SeHun chắc chắn làm Park ChanYeol nửa đêm tức giận đạp cửa bỏ ra ngoài. Cái cậu con trai đó, con mẹ nó gan cũng thật là lỳ, bị Park ChanYeol ép tới mức đó cũng vẫn không thôi chọc tức hắn.
Xét về phương diện dùng lương tâm để đánh giá, Kim JongIn cho rằng lương tâm của mình bị chó tha đi mất rồi. Không quản Park ChanYeol là một kẻ khốn kiếp, hay cái cậu Oh SeHun đó có bao nhiêu đáng thương. Kim Jong In vì thua Park ChanYeol một ván cá cược mà đem lương tâm của mình đi bán rẻ, dùng kế sách khiến cho Oh SeHun bị tống vào tù. Nghĩ lại cũng thật tàn nhẫn, nhưng suy cho cùng chuyện như vậy trong cuộc sống hằng ngày xảy ra quá nhiều. Oh SeHun và hắn cũng nào đâu có chút máu mủ ruột thịt? Cứ coi như nhắm mắt cho qua chuyện này đi.
Rót một cốc nước đầy, tu liền một hơi, cảm giác thứ chất lỏng kia trôi vào bụng lạnh lẽo, Kim JongIn khịt mũi một cái đặt cốc xuống định trở về phòng. Lúc ngang qua cửa chính tiến về phía cầu thang, đột nhiên nhìn thấy Do Kyungsoo đang lững thững đi bên ngoài. Anh chàng quản gia này cũng thật là nhanh đi, Park ChanYeol nửa đêm tùy hứng lái xe ra khỏi nhà, anh ta lại có thể bằng tốc độ ánh sáng từ phòng ngủ nhanh chân phi ra cổng mở cửa. Xem ra là còn mặc nguyên đồ ngủ, chân cũng đi dép trong nhà.
Do Kyungsoo ngẩng đầu, nhìn thấy Kim JongIn từ trong nhà nhìn mình chằm chằm, cũng hơi bị giật mình một chút. Lần trước bị hắn sàm sỡ một lần vẫn còn cảm thấy ác cảm, từ đó đến nay luôn giữ thái độ xa lánh. Nhưng dù sao hắn cũng là em họ của Park ChanYeol, anh theo phép lịch sự hướng phía hắn cúi chào một cái. Không ngờ Kim Jong In tưởng anh có thành ý, hết sức vui vẻ bước lại bắt chuyện.
- Quản gia Do sao đêm hôm cứ lững thững bên ngoài?
Đã biết thừa còn cố tình hỏi, Do Kyungsoo chán ghét không muốn trả lời, nhưng cuối cùng suy nghĩ một hồi vẫn trả lời hắn cho xong.
- Tôi ra mở cửa cho thiếu gia.
Kim JongIn không quan tâm người kia ghẻ lạnh mình ra sao, mặt dày sán lại gần.
- Chúng ta cùng một đường về phòng, đi chung nha?
Do Kyungsoo trợn mắt, người đàn ông này đúng là mặt dày như thớt, sau cùng vẫn là nuốt mấy lời khó nghe vào bụng. Nhàn nhạt quay người, bước nhanh về phía trước.
- Cậu mau đi ngủ đi, tôi xin phép.
Nói xong cúi đầu cố ý bước nhanh lên phía trước, Kim JongIn cũng nhanh chân bước sát phía sau.
Lúc bước lên cầu thang, Do Kyungsoo không cẩn thận, trượt chân ngã về phía sau. Kim JongIn đi ngay phía sau, thấy vậy liền hoảng hốt đỡ lấy.
Cũng chỉ là một cái trượt chân, Do Kyungsoo lại khá nhẹ, đối với cơ thể săn chắc của Kim JongIn thì không vấn đề gì, cho nên khi đỡ lấy anh, hắn chỉ hơi loạng choạng một chút. Có điều, lần này hắn thề, là bàn tay không hề cố ý ôm lấy eo anh quản gia.
Vấn đề là ở chỗ, Do Kyungsoo như bị điện giật, hoảng hốt đẩy Kim JongIn ra, trực tiếp ngã xuống sàn, Kim JongIn bị đẩy một cái loạng choạng dựa vào tường, ngạc nhiên nhìn Do Kyungsoo. Anh một tay chống xuống sàn, trên mặt còn nguyên nét hoảng sợ thở hổn hển.
Kim JongIn bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, người con trai này lần trước cũng phản ứng gay gắt như thế. Đặc biệt mẫn cảm với những đụng chạm trên cơ thể. Có chút khó hiểu, hắn cúi đầu, đưa tay muốn đỡ anh dậy, không ngờ Do Kyungsoo vội vã gạt ra, luống cuống từ trên sàn đứng thẳng dậy.
Không khí xung quanh bỗng dưng trở nên mất tự nhiên, Kim JongIn nheo mắt nhìn, dưới ánh đèn vàng leo lét từ hành lang chiếu đến, thấy trên đuôi mắt người kia mơ hồ lấp lánh một vệt nước. Như phản xạ tự nhiên giơ tay muốn lau đi, kết quả bị anh gạt ra trước.
Do Kyungsoo cúi gằm mặt, luống cuống giấu đi ánh mắt, muốn trở về phòng mình nên chạy vội lên cầu thang, bước được ba bước cổ tay liền bị giữ lại.
- Anh làm sao vậy?
Giọng nói của người đàn ông kia rõ ràng manh theo ngữ điệu của sự ra lệnh yêu cầu trả lời, mạnh mẽ mà dứt khoát. Chỗ cổ tay bị giữ lấy bắt đầu có cảm giác đau. Do Kyungsoo không quay đầu, mím chặt môi, bờ vai nhẹ run rẩy.
- Buông tôi ra.
Kim JongIn cố chấp không buông, nắm lấy bờ vai kia muốn xoay lại đối diện mình, đột nhiên Do Kyungsoo ngã quỵ xuống.
- Làm ơn... buông tôi ra...
Người con trai trước mặt dường như đã không còn lòng dạ nào, cảm tưởng như sắp vỡ ra. Kim JongIn lưỡng lự, cuối cùng đành buông tay. Do Kyungsoo lập tức đứng dậy, vội vã chạy về phòng. Kim JongIn đứng dưới chân cầu thang, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn kia dần biến mất, bất giác nhíu chặt lông mày.
Người ấy, rốt cuộc bị làm sao?
.
Oh SeHun nằm trên giường, mệt mỏi nhắm mắt. Một giây sau lại đột ngột mở ra, chăm chăm nhìn trần nhà. Park ChanYeol vừa rồi rõ ràng tức giận, trong con ngươi còn hằn lên những tia máu. Cậu còn tưởng lúc đó hắn sẽ giết mình ngay, không ngờ đến hắn chỉ bực dọc đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài.
Oh SeHun ngồi dậy bước xuống giường, chậm rãi đi lại bên cửa sổ, bàn chân trần chạm vào sàn nhà lạnh lẽo. Lúc đến bên cửa sổ, cũng là vừa lúc nhìn thấy xe của Park ChanYeol lao ra khỏi cổng, phía sau còn để lại một lớp bụi mờ.
Giơ tay mở chốt cửa, gió lạnh bên ngoài lập tức ùa vào. Cậu tựa người vào bệ cửa sổ, ngó nhìn xuống phía dưới. Đây là tầng ba, nếu nhảy từ trên này xuống liệu có chết không nhỉ?
Ý nghĩ đó lập tức bị bác bỏ, Oh SeHun phẩy tay. Tại sao lại phải chết vì một tên cặn bã như hắn chứ?
Nghĩ cũng thật không còn gì, cuộc sống của cậu bây giờ trọn vẹn đều nằm trong bàn tay hắn, ngay cả muốn chạy trốn cũng không có đường. Oh SeHun đột nhiên có cảm giác mình như một món hàng rẻ tiền, để Park ChanYeol dễ dàng mua, dễ dàng thao túng.
Thở dài một tiếng tựa đầu vào thành cửa, gió từ ngoài ào ạt thổi vào, hong khô con mắt. Oh SeHun thấy mọi thứ mờ đi, giống như tương lai mù mịt trước mắt cậu.
Cậu rất nhớ YiXing, rất muốn được ở cạnh anh lúc này. Không biết lúc này anh đang làm gì, hẳn là đang lo lắng cho cậu lắm. Thật muốn nói với anh rằng mình không sao, nhưng lúc này đã không còn cách nào. Nước mắt cạn rồi, chết tận tâm can.
.
Kim Min Seok cũng bởi vì tiếng đạp cửa của Park ChanYeol mà tỉnh dậy, theo bản năng co người muốn ngồi dậy, kết quả bị đau đến cứng người. Mở mắt nhìn thấy xung quanh đặc một màu đen, có lẽ đèn ngủ đã bị hỏng.
Thở dài, anh ngồi dậy, chậm rãi bước khỏi giường. Không biết có chuyện gì, mà thực sự có chuyện gì thật thì lúc này anh cũng lực bất tòng tâm, bị thương đến cái nỗi này thì còn có thể làm được gì cơ chứ? Hơn nữa, dù sao đây cũng là dinh thự của Park gia, an toàn tuyệt đối.
Mò mẫm một chút cũng thấy cái đèn ngủ, hình như bị lỏng ren, vặn chặt lại một chút cái đèn liền sáng trở lại, ánh sáng vàng nhạt đổ lên khắp căn phòng. Trở lại giường nằm, kết quả lại bị tỉnh ngủ, trằn trọc một hồi cũng không sao ngủ được. Dẫu sao cũng đã ngủ liền mấy ngày nay rồi, hai mắt sưng như gấu, cơ thể không được vận động rệu rã khắp người. Hừ một tiếng thở hắt ra, anh đặt tay lên trán miên man suy nghĩ.
Về tương lai, về hiện tại, về ChanYeol và những mối quan hệ xung quanh hắn.
Và...
Về cậu ta, về người con trai đã không quản anh là người lạ, một mực muốn đem anh tới bệnh viện. Chẳng hiểu sao tự nhiên lại nghĩ tới người con trai ấy. Kỳ thực hôm đó, được cậu ta đưa vào nhà, anh liền lập tức mê man, không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là bác sĩ riêng của Park ChanYeol nói, khi anh được đưa về Park gia, vết thương trên bụng đã được sơ cứu, tay nghề của người kia cũng không tệ, thậm chí là ngang hàng với một bác sĩ.
Không biết bây giờ cậu ta thế nào? Người của Park ChanYeol nói đã đến nhà cậu ta kiểm tra, nhưng không phát hiện valise chứa hàng như Kim Min Seok nói. Bởi vì trước đó anh đã yêu cầu, cho nên Park ChanYeol không đụng đến cậu ta, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa việc điều tra tung tích valise hàng phải bỏ đi một lỗ hổng quan trọng. Nếu là người khác, Park ChanYeol hẳn đã cho người tra khảo cậu ta khai ra tung tích của valise hàng, vì trong trường hợp này cậu ta là người có liên quan duy nhất. Nhưng bởi vì Kim Min Seok, Park ChanYeol đã không làm như vậy.
Thực sự anh biết đã cản trở Park ChanYeol, nhưng lại không muốn đụng vào người con trai ấy. Chỉ là, ừm... có chút không đành. Lâu nay trong thế giới của Kim Min Seok chẳng hề tồn tại một cái khái niệm gọi là thương hại, nhưng người con trai ấy đã chẳng quản anh là người lạ, chẳng quản anh ấn nòng súng vào đầu cậu ta, người đó vẫn giúp anh băng bó vết thương lại. Nếu không gặp được cậu ta, anh ắt hẳn đã chết. Thế nên suy cho cùng, Kim Min Seok anh nợ người con trai đó một mạng sống. Con người anh vốn không muốn lấy oán báo ơn, lại càng không muốn vì bản thân mình mà khiến người khác bị tổn hại.
Có thể cậu thanh niên đó đã nhặt được valise hàng, anh rõ ràng không thể nhớ sai, lúc đó dù bị thương vẫn cố ôm valise hàng theo người chạy tới nhà cậu ta ẩn nấp. Kim Min Seok lúc này thật sự mong mình nhanh chóng bình phục, anh muốn tự tay tìm lại valise hàng, mất đi nó sẽ thiệt hại rất lớn cho Park ChanYeol. Tuy rằng hắn nói không sao, nhưng anh vẫn cảm thấy áy náy.
Và còn, muốn loại trừ một khả năng. Nếu cậu thanh niên đó thực sự giữ valise hàng, chắc chắn không sớm thì muộn sẽ gặp phải nguy hiểm. Park ChanYeol có thể bỏ qua cho cậu ta, nhưng những kẻ lần trước giao dịch với anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu.
Thở dài một tiếng, anh biết là mình không hề quan tâm đến cậu ta. Nhưng không muốn trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa, hơn nữa, không muốn nỗi ám ảnh đó xảy ra thêm một lần. Vô thức đưa tay lên ngực, một cảm giác trống rỗng anh vẫn chưa thể thực sự quen.
Vị trí của sợi dây chuyền...
.
Park ChanYeol sau khi bỏ nhà đi liền đến Mê Hoặc, sau một đêm thác loạn sáng hôm sau mới trở về, nghĩ đến Oh SeHun cũng thấy chán ghét không muốn trở về phòng, cho nên ngồi ở phòng khách kêu Do Kyungsoo pha trà.
- Kyungsoo mắt anh sao vậy? Mất ngủ sao?
Park ChanYeol nhận tách trà, ngẩng đầu đột nhiên chú ý đến quầng thâm trên mắt anh. Do Kyungsoo bởi vì câu hỏi kia mà giật mình, theo phản xạ giơ tay lên xoa xoa mắt, sau đó liền lúng túng ậm ờ.
- Hôm qua có chút khó ngủ.
Park ChanYeol cũng không bận tâm nhiều, cúi đầu uống trà. Do Kyungsoo cầm theo cái khay đi vào phòng bếp.
Hiện tại vẫn còn khá sớm, cho nên không khí trong nhà có chút tĩnh lặng, tiếng bước chân từ xa dễ dàng thu hút sự chú ý. Park ChanYeol ngẩng đầu, nhìn thấy Oh SeHun đang từ trên lầu đi xuống. Rõ ràng mắt thấy người con trai đó nhìn thấy mình, nhưng lại vờ như không thấy, mang theo bộ dạng hờ hững đi về phía cửa.
- Đi đâu?
Bởi vì không gian xung quanh khá rộng rãi, cho nên giọng nói của Park ChanYeol khi nói ra mang theo cả âm thanh vọng lại. Nếu là người yếu bóng vía, có lẽ đã bị dọa cho giật mình. Nhưng là, người hiện tại nghe nó lại là Oh SeHun.
- Về nhà.
Oh SeHun không thèm quay đầu, cũng không tỏ một chút thái độ hay bận tâm, một mạch đi lại cửa.
- Tôi đã cho phép em sao?
Thanh âm trầm thấp của hắn mang theo cả sắc thái độc đoán, nhất thời làm Oh SeHun thấy nhức tai. Bước chân hơi khựng lại, nhíu mày, nhưng chỉ một giây sau lại tiếp tục bước. Bàn tay chạm đến kính cửa trong suốt, chưa kịp đẩy ra, cả cơ thể đã bị kéo mạnh, phút chốc bị đẩy vào cửa kính.
Hai cơ thề ghì sát vào nhau, Park ChanYeol cúi đầu, đem mặt hắn tới gần khuôn mặt cậu, ngẩng đầu, có thể cảm thấy hắn đang khó chịu.
- Không nghe thấy tôi nói gì sao?
Oh SeHun không muốn cùng hắn đôi co, mệt mỏi nhắm lại hai mắt, quay đầu tránh đi khoảng cách đang dần bị hắn rút gọn, yếu ớt tựa vào cửa kính.
- Tôi muốn về nhà.
Park ChanYeol nheo mắt, đột nhiên nắm lấy cằm người kia, ép cậu quay lại đối diện với mình.
- Về làm gì? Muốn tới bên người đàn ông khác sao?
Oh SeHun trừng mắt, rõ ràng trong lòng khó chịu. Park ChanYeol đối với cậu chỉ là chơi đùa, hà cớ gì ở đây nói những lời vô lý đó. Park ChanYeol ngược lại cảm thấy thú vị, nhìn thấy người con trai kia tức đến trợn mắt mím môi, ít nhiều cũng thấy thỏa mãn, tuy trên giường đã không còn được khoái cảm như trước kia, nhưng bản tính này của cậu lại cho hắn cảm giác thích thú.
Cúi sát đầu ghé vào tai Oh SeHun, Park ChanYeol khẳng định chủ quyền, để hơi thở phả vào cần cổ cậu.
- Ở lại đây, không cho phép em đến bên người đàn ông khác.
Oh SeHun như nước vỡ bờ, lời lẽ của người đàn ông này cuối cùng cũng đạt đến giới hạn chịu đựng của cậu. Mạnh tay xô vào ngực hắn, SeHun tức giận lớn tiếng.
- Anh đến tột cùng là muốn cái gì? Chẳng phải là muốn chứng minh rằng anh đã thắng sao? Tôi bây giờ chấp nhận thua rồi, anh còn muốn gì nữa? Không lẽ anh muốn giam giữ tôi cả đời?
Park ChanYeol vì một câu cả đời của người kia, đột nhiên lại thấy thích thú. Nhìn thấy bộ dạng sụp đổ thảm hại của cậu cũng không buông tha, nhếch miệng cười.
- Nếu tôi thực sự muốn vậy thì sao?
Oh SeHun ngẩn người, lập tức ngậm miệng lại, chăm chăm nhìn vào Park ChanYeol. Một câu này của hắn quả thực đã dọa cho cậu thấy sợ.
Ở bên hắn? Cả đời?
Bất giác cúi đầu tránh đi ánh nhìn của hắn, Oh SeHun mím chặt môi, run rẩy tựa sát vào cửa kính phía sau. Park ChanYeol càng thấy cậu thu người lại, lại càng ép sát người vào gần. Cuối cùng hai cơ thể chạm sát vào nhau, cơ hồ hắn có thể cảm nhận được cả những mạch máu đang run lên trong động mạch của cậu.
Cúi đầu ghé sát tai cậu, Park ChanYeol không biết đùa hay thật, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ.
- Oh SeHun. Nếu không có sự cho phép của tôi, em đừng mong có thể rời khỏi.
Vĩnh viễn đến hết đời.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro