Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 2

 

WARNING:H

_ Thế Huân giữ ghế để em treo cái này lên trên tường.

Lộc Hàm cẩn thận cầm từng ngôi sao dạ quang gắn lên bức tường rực rỡ bên cạnh. Đôi mắt trong trẻo rạng rỡ vui vẻ. Cùng Ngô Thế Huân trang trí phòng cho tiểu hài tử, khung cảnh thực vô cùng ấm áp.

_ Để anh treo. Không may ngã xuống….

Không đợi Ngô Thế Huân nói hết câu, Lộc Hàm đã tinh nghịch kiễng chân lên, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ, bộ dáng nhu thuận đáng yêu.

_ Không được nhăn mặt, sẽ thật xấu.

Ngô Thế Huân thực không còn lạ trước hành động tự nhiên của Lộc Hàm, chỉ đơn thuần muốn làm nũng hắn. Tiểu bảo bối nghịch ngợm này, rốt cục không thể biết tới khi nào mớ có thể trưởng thành.

Chân mày của Ngô Thế Huân phút chốc giãn ra, trên khóe môi nở một nụ cười nhẹ. Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Lộc Hàm.

_ Cẩn thận.

Lộc Hàm mặc kệ Ngô Thế Huân lo lắng đứng dưới., cậu liền kê một chiếc ghế lên thực cao, giơ thẳng tay treo bóng bay lên cửa sổ. Chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh bị kéo lên hết cỡ, để lộ làn da trắng tựa sứ. Từ góc độ của Ngô Thế Huân, hắn có thể nhìn thấy hai đầu nhũ nhỏ hồng hồng đầy khiêu khích, phập phồng theo từng nhịp thở. Phía bên dưới là phần bụng trắng nõn hơi nhô ra phía ngoài.

_ Tiểu Lộc…

Ngô Thế Huân đứng phía bên dưới, có chút đê mê mà cất giọng trầm ấm, cọ cọ gương mặt mình vào đôi chân thon nhỏ của Lộc Hàm. Lộc Hàm đứng trên ghế cao cảm thấy làn da của hắn phía bên dưới chân mình thực buồn, liền đúng đưa chân, gương mặt không thoải mái, cất lên một tiếng rên rỉ.

_ A….Đừng….Huân…

Thực không ngờ tiếng rên rỉ tự nhiên cất lên lại làm Ngô Thế Huân them vạn phần kích thích. Hắn khó khăn nuốt khan một cơn, cảm nhận nhiệt cơ thể ngày một dâng cao. Từ lúc Lộc Hàm có tiểu hài tử thứ hai, đối với hắn mỗi đêm đều vô cùng thống khổ. Nhìn sủng vật cực phẩm trước mắt mà không được chạm tới, nhìn tiểu huyng đệ của mình bị kiềm chế mà vô cùng xót xa.

Ngô Thế Huân vì thế đã lén Lộc Hàm mua một quyển lịch nhỏ, tính từng ngày trôi qua, đều đợi đên khi tiểu hài tử được bốn tháng sẽ bắt đầu giải thoát nỗi khổ của bản thân. Chính là bây giờ đã bốn tháng 6 ngày. Hắn hoàn toàn có cơ hội.

Lộc Hàm treo xong những ngôi sao rực rỡ, thỏa mãn mỉm cười. Cậu đặt một tay lên vai Ngô Thế Huân, từ từ bước xuống. Bàn chân vừa chạm vào nền gỗ lạnh, đột nhiên cảm thất cả thân mình bị kéo xuống, cư nhiên có chút sợ hãi mà nhắm mắt lại.

_ Bảo bối…

Ngô Thế Huân bế Lộc Hàm trọn vẹn trong vòng tay, vui vẻ mà phả hơi ấm nóng vào tai cậu. Lộc Hàm nghe thấy thanh âm ấm áp quen thuộc mới run rẩy mở mắt. Hiện lên trong đáy đồng tử là gương mặt của Ngô Thế Huân thu lớn, có chút tức giận hắn đã dọa chết mình, liền đánh vào lồng ngực hắn.

_ Hỗn đản, thực sợ hãi.

Ngô Thế Huân bị biểu tình của người trong lòng làm cho mê muội, liền cúi xuống kéo người kia vào một nụ hôn thực sâu. Lộc Hàm hai mắt mở lớn, cố gắng đẩy người Ngô Thế Huân ra. Thân thể Lộc Hàm nhỏ bé yếu ớt, lại không thể chống đỡ với Ngô Thế Huân cường tráng khỏe mạnh liền trở thành nắm lấy vạt áo sơ mi của hắn.

_ Em, thật biết kích thích….

Lộc Hàm ngay lập tức nhận ra ngữ khí ham muốn trong lời nói của người kia, bản thân cũng có phần chờ đợi, lại càng cảm thấy người kia thực đáng thương. Lộc Hàm không phải không biết người kia mỗi ngày đều đếm giây, kiên nhẫn chờ tới ngày này. Cậu cũng không phải chưa từng thấy hắn tự đáp ứng bản thân, chỉ là không thể vì một chút ham muốn mà làm nguy hại tới tiểu sinh linh bé nhỏ ở trong bụng. Rốt cục cũng qua ba tháng, hài tử hoàn toàn khỏe mạnh lớn lên, lần này nhất định không thể từ chối hắn.

Lộc Hàm vừa nghĩ tới đó liền mạnh mẽ tiếp nhận môi hôn của Ngô Thế Huân, vòng tay qua cổ hắn giống như ngày hai người mới kết hôn. Ngô Thế Huân có chút kinh ngạc lại vạn phần vui sướng. Hắn nhẹ nhàng đặt Lộc Hàm xuống chiếc giường bên cạnh, bản thân nằm đè lên cậu, lại nhanh chóng chống hai tay để không gây áp lực cho phần bụng.

Từng ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da mịn màng của Lộc Hàm. Ngô Thế Huân cảm nhận được một dòng điện chạy dọc sống lưng mình, quả thật có chút khó kiểm soát. Chiếc áo sơ mi mỏng manh không thương tiếc bị xé toạc ra, để lộ toàn bộ cơ thể nõn nà tựa như tuyết. Ngô Thế Huân đối với cơ thể này là vạn phần nhung nhớ. Hắn từ từ run rẩy đặt môi hôn lên cổ Lộc Hàm. Chiếc lưỡi hồng ấm áp chạm vào làn da mềm mại. Hắn thư thái mút từng đợt, như thể thưởng thức một cây kem mát lạnh giữa ngày đông, thực lạnh nhưng thực ngon, khiến người ta vạn nhất mê luyến. Từ chiếc lưỡi của mình, Ngô Thế Huân có thể cảm nhận được từng mạch máu đang chảy trong người Lộc Hàm, đều khiến hắn đê mê chìm đắm.

Đến khi cổ Lộc Hàm đã in hằn một vệt đỏ, hắn mới lưu luyến rời đi. Chiếc lưỡi tinh tế di chuyển tới phần ngực ngọt ngào thơm mùi dâu tây của Lộc Hàm. Hắn đánh lưỡi vào hai đầu nhũ nhỏ trên ngực, một bên cật lực ngắt nghéo.


Lộc Hàm trước kích thích mãnh liệt, buông thả bản thân mà rên rỉ. Mới bước đầu đã kích thích như vậy, về sau thực không dám nghĩ tới. Ngô Thế Huân biết Lộc Hàm đang sung sướng, liền tích cực hầu hạ hai hạt đậu nhỏ xinh đẹp.

_Huân… Nhanh lên…

Lộc Hàm bị kích thích tới phát điên, có chút khẩn trương mà kêu tên hắn. Ngô Thế Huân tựa như bị trúng độc mà run lên, nhẹ nhàng ân một tiếng, cánh môi vẫn dây dưa với thân thể Lộc Hàm.

Hắn biết sức chịu đựng của Lộc Hàm rất nhỏ, chỉ cần kích thích một chút liền lậ tức căng cứng. Cũng giống như bây giờ, hắn vừa trêu đùa hai hạt đậu phía trên, tiểu kim thương bên dưới đã mạnh mẽ ngẩng cao đầu.


Ngô Thế Huân từ từ đen quần của Lộc Hàm cởi ra. Cặp chân thon dài tuyệt đẹp run lên theo từng cử động của hắn. Ngô Thế Huân nhìn toàn bộ thân ảnh nhỏ bé đã hoàn toàn lộ trước mặt mình, vừa thỏa mãn vừa có chút tự hào. Cực phẩm này chính là của hắn, của một mình hắn. Chỉ một mình hắn mới được lấp đầy cậu, một mình hắn mới được dây dưa triền miên với cậu.

Ngô Thế Huân lúc này tựa như con cún nhỏ thích liếm láp người khác. Hắn di chuyển lưỡi mình từ bắp chân nhỏ của Lộc Hàm tới bắp đùi non trắng trẻo. Bản thân biết rõ Lộc Hàm mẫn cảm nhất chính là nơi này. Hắn chìm vào thế giới giữa hai chân của cậu, vạn lần không muốn rời ra. Xa cách đã lâu, hắn cũng rất nhớ nhung.

Ngô Thế Huân tham muốn đưa chiếc lưỡi chơi đùa cùng hạ bộ của Lộc Hàm, đột nhiên cảm thấy tạo vật trước mắt quả thực rất đáng yêu. Hắn coi phía bên dưới Lộc Hàm như một chiếc kem, run rẩy ngậm toàn bộ vòa miệng. Hạ bộ của Lộc Hàm nóng ấm ngọt ngào. Hắn lại điêu luyện dùng chiếc lưỡi của mình mà cảm nhận từng đường gân giật giật trên kim thương căng cứng, dùng hết sức lực chiều chuồng tiểu bảo bối. Thể chất Lộc Hàm vốn không biết kiềm chế, thời điểm mang thai lại đặc biệt mẫn cảm. Chỉ dưới kích thích của hắn không lâu sau liền bắn ra. Tất cả được Ngô Thế Huân nuốt trọn vào khuôn miệng, trước khi ly khai còn nuối tiếc dây dưa.

_A….

Lộc Hàm thét một tiếng khi cho toàn bộ tinh hoa của cơ thể mình vào miệng Thế Huân. Cảnh tượng này không phải chưa quen thuộc, chỉ là vẫn có chút ngại ngùng.

Ngô Thế Huân còn không tiết tháo mà dùng giọng trầm đục dục vọng nói với Lộc Hàm.

_ Của em, vẫn là tuyệt nhất.

Lộc Hàm còn chưa kịp đáp lại lời của hắn, chỉ thấy hai má đỏ ửng lên liền cảm nhận được phía hậu huyệt của mình có chút lạnh lẽo. Ngô Thế Huân nhẹ nhàng dùng sức ở cánh tay, từ từ vuốt ve đùi Lộc Hàm, chậm rãi tách cặp chân thon dài ra. Toàn bộ phơi bày trước mắt hắn không hề che giấu. Chỉ cần ngắm nhìn hậu huyệt nhỏ non mềm đang từng cơn từng cơn co thắt. Từ sâu bên trong còn trào ra từng dòng dịch đục trắng làm hắn vnaj phần thèm khát. Lộc Hàm nằm phía bên trên, chịu đựng ánh mắt nhìn chăm chú của Ngô Thế Huân, có chút ngại ngùng cùng khó chịu nơi hạ thân liền nói với hắn.

_ Thế Huân…Còn không….

Ngô Thế Huân nuốt khan, vạn nhất sợ bản thân mình không thể chịu đựng, sẽ làm tổn thương bảo vật này. Hắn một tay vô thức vuốt ve phần bụng nhỏ của cậu, cất giọng hỏi, có phần rụt rè.

_ Thực…được sao?

Lộc Hàm bỗng chốc có điểm buồn cười. Hắn hỏi như vậy là thế nào? Rốt cục làm tới như vậy, không lẽ muốn dừng lại. Lộc Hàm vươn người đặt bàn tya mình lên bàn tay lớn thực ấm áp của Ngô Thế Huân, có kiềm nén dục vọng đang thiêu đốt bản thân mà nhẹ nhàng trả lời hắn.

_ Nhẹ nhàng một chút…

Ngô Thế Huân cười thành tiếng, âu yếm mà hôn lên tay cậu. Sau đó chính là thỏa mãn bản thân. Hắn nhìn hậu huyệt tươi mát, không kiềm lòng mà dùng chiếc lưỡi của mình thâm nhập vào trước. Phía bên trong nóng ấm ẩm ướt khiến hắn như phát điên. Hắn đưa chiếc lưỡi vòng qua vòng lại xung quanh, cố gắng chạm tới điểm sâu nhất. Lộc Hàm nằm ở phía bên trên, thâm tâm muốn cùng hắn đẩy đưa, lại sợ ảnh hưởng tới tiểu bảo bối trong bụng, chỉ cố gắng thúc giục hắn.

_ Nhanh…Huân…thực khó chịu.

Ngô Thế Huân có điểm nuối tiếc mà rời chiếc lưỡi khỏi hậu huyệt của Lộc Hàm, thay vào đó là hai ngón tay. Phía bên dưới chưa đủ mà khao khát ham muốn. Hắn từ từ đem tiếp một ngón tay nữa đút vào. Chính là sau khi sinh Tiểu Huân, phía dưới của Lộc Hàm đặc biệt lợi hại, hút một lúc liền ba ngón tay. Lộc Hàm phía trên đã rên rỉ điên cuồng, đôi mắt dần mờ đi.

Ngô Thế Huân dùng ngón tay đè nhẹ, xoa những nếp nhăn nơi huyệt thịt non mềm, chậm rãi đưa đẩy ban ngón tay vào thực sâu bên trong. Mỗi lần kéo ra đút vào lại là một lần nhìn thấy những thớ thịt mềm mại đỏ hồng đầy kích thích. Dưới từng phút chuẩn bị của hắn, hậu huyệt đã hoàn toàn mở rộng, từng cơn từng cơn co thắt nuốt lấy ngón tay hắn mãnh liệt. Ngô Thế Huân đưa vào thật sâu, chuẩn xác chạm tới điểm mẫn cảm đưa Lộc Hàm lên tới thiên đàng.

_A….

Lộc Hàm ưỡn người lên, cố để ngón tay của hắn vào sâu hơn. Ngô Thế Huân nhìn hành động của cậu, lập tức hiểu ra điểm khoái cảm mà liên tục dùng ba ngón tay trêu chọc, không ngừng hướng nơi đó mà đâm chặt.


Phía bên dưới của Ngô Thế Huân đã trướng tới lợi hại. Hắn nhìn tiểu huyng đệ của mình đang khao khát thèm muốn cơ thể của Lộc Hàm, có chút sung sướng mà rút ba ngón tay ra. Lộc Hàm đứng trước sự trống rỗng của hạ thân liền khó chịu mà ngọ nguậy. Ngô Thế Huân cầm kim thương cứng rắn tựa thanh kiếm tới gần huyệt động đã được mở rộng. Chân Lộc Hàm càng được mở rộng ra.

Thế Huân từ từ đưa cự vật to lớn của mình vào sâu bên trong Lộc Hàm. Toàn thân Lộc Hàm run rẩy. Ngô Thế Huân khẽ nhăn mặt. Tư thế này quả thực không đáp ứng được cả hai.

_ Tiểu Lộc…

Ngô Thế Huân rên rỉ tên cậu. Lộc Hàm còn chưa kịp định thần lại, rên rỉ vẫn không thể ngừng. Sau đó liền cảm thấy bản thân mình bị nhác bổng lên.

_A……..

Cự vật của Thế Huân đâm sâu nhất vào người Lộc Hàm. Cậu ngồi trên đùi hắn, run rẩy dang hai chân thực rộng. Thế Huân cảm nhận được bên trong ấm nóng đến cực hạn, đầu sung sướng vùi vào ngực Lộc Hàm. Hắn vòng tay qua bụng, ôm lấy cậu. Ngô Thế Huân làm quen với tư thế này, nhanh chóng di chuyển phía bên trong cậu. Tốc độ không quá nhanh lại không quá chậm, vừa đủ để thỏa mãn cậu, lại không để tiểu hài tử bị tổn thương. Lộc Hàm bị khoái cảm đánh úp, sung sướng ngửa lên rên rỉ. Dịch vị từ khóe miệng vương trên hai cánh môi. Cậu luồn tay vào sâu trong tóc Thế Huân, cảm nhận khoái hoạt ngày một gia tăng. Cự vật của Ngô Thế Huân đã ở thật sâu bên trong, chính là muốn đâm chết Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân nhanh chóng luân động phía bên dưới thân mình, đâm vào lại rút ra, mạnh mẽ tựa như ngàn đợt sóng cuộn. Hắn ngày một tăng tốc sau cú nảy mông, chạm tới điểm cực khoái của Lộc Hàm mà thỏa mãn cậu. Lộc Hàm mở lớn miệng cố lấy một chút không khí vốn đã mất từ lâu, thở dốc một cơn. Tiếng rên rỉ từ đáy họng có chút trầm đục tựa như xuân dược giết chết kiềm chế của Thế Huân. Hắn nắm lấy hai cánh mông trắng noãn , để mình cùng cậu đưa đẩy. Huyệt động ngọt ngào tựa hồ như có hàng ngàn cái chân nhỏ bán chặt lấy kim thương của hắn. Mồ hôi của hai người trải dọc đầy cơ thể cùng những nụ hôn ướt át, tạo một không gian ngập tràn hương vị phong tình. Đau đớn không phải không xuất hiện chỉ là bị khoái cảm cao trào lấp đi.

_ Huân…cho em…em….

Ngô Thế Huân không thể chịu đựng thêm cái ấm áp ẩm ướt bên trong Lộc Hàm, vạn nhát muốn băn thật sâu. Hắn lập tức rút ra, đâm thật mạnh rồi bắn tất cả vào bên trong. Tinh dịch tràn ra, hòa cùng dâm dịch của Lộc Hàm, càng làm hắn muốn sung sướng tới chết.

Thế Huân có chút mệt mỏi, lại giật mình nhìn xuống phía bên dưới của Lộc Hàm hắn vừa rút cự vật ra. Thực may không chảy máu. Lộc Hàm đã sớm mất đi khí lực mà gục xuống vai Thế Huân. Hắn ấm áp ôm lấy thân thể nhỏ bé của cậu vào lòng, mỉm cười khẽ. Lộc Hàm mặc kệ Ngô Thế Huân đem mình đi tảy rửa, tùy tiện đặt lên giường, ngay cả bản thân hắn cũng nằm xuống bên cạnh.

Ngô Thế Huân để Lộc Hàm gối đầu lên cánh tay của mình, mạnh mẽ dùng cánh tay còn lại ôm lấy lưng nhỏ của cậu.

_ Bụng em ổn chứ?

Hắn sau cơn mây mưa vẫn là chú ý tới tiểu hài tử trong bụng. Lộc Hàm mệt mói tới nỗi không thể cất lên lời, chỉ vô lực gật đầu. Thực lâu mới cùng hắn quan hệ, không ngờ có chút vất vả.

Lồng ngực Ngô Thế Huân vừa ấm áp vừa ngập tràn mùi hương của riêng hắn, khiến Lộc Hàm cảm thấy thực yên bình cùng an toàn. Như thế nào mỗi ngày bản thân để dựa vào hắn mà sống.

_ A…Tiểu Lộc…

Thế Huân như nhớ ra chuyện gì, lợi dụng Lộc Hàm chưa thực sự ngủ liền hỏi cậu.

_ Ngày mai có muốn cùng anh đi đón Phàm ca cùng Tử Thao không?

Lộc Hàm yên vị trong lòng hắn có chút bất ngờ.

_ Họ về rồi sao?

Ngô Thế Huân đặt lên tóc Lộc Hàm một nụ hôn, thương yêu ôm cậu, ôn nhu trả lời.

_ Ân…Lộc Hàm, còn giận Tử Thao không?

Lộc Hàm có chút buồn ngủ, dùng tay mình ôm chặt lấy eo hắn, ra sức cọ vào ngực Ngô Thế Huân.

_ Không có…trước giờ vẫn không. Em cảm thấy cậu ấy như bây giờ là tốt nhất, mất đi trí nhớ, quên toàn bộ chuyện quá cứ, cùng Diệc Phàm làm lại từ đầu.

Ngô Thế Huân cảm thấy bảo vật trong lòng mình không chỉ thập phần xinh đpẹ mà còn thực ấm áp, thực tốt bụng. Tử Thao lúc trước đã làm hại cậu nhiều như vậy, vẫn là tha thứ, vẫn khôn chút hận thù. Ngô Thế Huân cảm thấy bản thân rất may mắn mới được thương yêu Lộc Hàm.

Chuyện của Hoàng Tử Thao khi xưa xem như không có gì nữa. Y do không cẩn thận, bị tai nạn liền mất đi một phần kí ức của mình. Như vậy có gì không tốt? Kí ức của y chỉ có đau khổ nước mắt, chỉ có chèn éo hận thù. Như Lộc Hàm nói, quên đi tất cả, làm lại từ đầu tốt hơn là tiếp tục sống giữa đau khổ dằn vặt. Ngô Diệc Phàm biết hết chuyện trước kia Tử Thao đã làm, cũng không có ý trách y. Bởi anh biết y tất cả là vì thương yêu anh, bởi vì cuồng si anh.


Ngô Thế Huân kéo sát Lộc Hàm vào người mình, thỏa mãn cảm nhận nhịp thở an ổn của người kia, thấy trái tim mình cũng theo đó mà thả lỏng, hai hàng mi nhẹ nhàng khép lại. Khung cảnh ấm áp yên bình.

Em và tôi chính là duyên phận. Duyên phận ngay từ ánh mắt đầu tiên. Không sớm một bước cũng không muộn một bước, tôi đã gặp được người thuộc về riêng mình, chính là em. Có những yêu thương luôn thuộc về người đứng muộn. Nhưng tôi biết, vị trí của bản thân trước nay trong trái tim em không hề thay đổi, bởi sớm hay muộn, tôi vẫn là người em yêu đầu tiên, duy nhất và mãi mãi. Lộc Hàm, tôi yêu em.

================== TOÀN VĂN HOÀN =====================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: