me after you
/290822/
phúc's pov
đây là lần đầu tiên phúc được nhìn thấy khoa, một đinh tấn khoa bằng xương bằng thịt. khoa gầy lắm. gầy đến mức mà tưởng chừng một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay mất khoa. khuôn mặt ưa nhìn, nhỏ nhắn cùng cặp kính dày cộp. khoa lái xe lại gần chỗ cậu.
"lần đầu gặp, mong cá không chê t"
"thì ra đây là dáng vẻ của người mà t thương"
"khoa này"
"t nhốt khoa lại không cho khoa ra ngoài được không"
"tại sao vậy"
"để khoa ra ngoài t sẽ mất khoa mất"
"khứa này hài ghê"
"lên xe đi"
"được"
phúc leo lên xe, đội chiếc mũ bảo hiểm mà khoa đã chuẩn bị sẵn. khoa đột nhiên tăng tốc khiến phúc "vô tình" ôm lấy vòng eo khoa. chả có tí mỡ gì cả. phúc bĩu môi hờn dỗi.khoa dừng lại ở một bến xe buýt. phúc mặt ngơ ngác bị đuổi xuống xe. sao bảo đưa đi chơi mà đi được một đoạn đã dừng?
"ủa khoa"
"kêu dẫn t đi chơi mà"
"thì đi chơi nè"
"đi đâu"
"tí rồi biết"
xa xa, xe buýt 20a đang lại gần. phúc được khoa nắm tay kéo lên xe buýt thì đơ toàn tập. xe vắng khách chắc một phần do đang nghỉ hè. bác phụ xe lại hỏi vé. khoa nhanh tay giơ ra vé tháng xe buýt mà bạn nhỏ đã làm từ trước. phúc lần đầu đi xe buýt tay chân lóng ngóng không biết phải làm gì.
"mang tiền không cá"
"tất nhiên là có rôi"
"vậy lấy chín nghìn ra trả tiền vé xe đi"
"hả... à ư"
phúc lôi ra một cái ví và đưa bác phụ xe một trăm nghìn.
"chàng trai"
"có tiền lẻ không"
"dạ không ạ"
"haiz"
"mới sáng ngày ra mà đưa tiền to thế thì"
"cháu xin lỗi ạ"
"được rồi"
khoa nãy giờ nhịn cười dữ lắm. lần đầu gặp mà phúc để lại ấn tượng sâu đậm ghê. lát sau, khoa kéo cậu xuống xe. lần này điểm dừng là cổng trường học. chắc không phải đi học đâu nhỉ...
"mình sẽ đi học sao"
"khùng hả"
"đợi đi"
"đến xong vui lắm"
phúc và khoa dừng chân tại một trung tâm thương mại. là aeon mall hà đông. cậu và khoa cùng vào nhà sách fahasa. trong khi phúc thì cắm cọc ở khu sách tâm lí, trinh thám thì bạn nhỏ như muốn định cư luôn tại khu manga, anime. khoa chính là một wibu chính hiệu. mỗi người một góc mang trong mình những suy nghĩ riêng. khi cơn đói bụng kéo tới, họ rời nhà sách và sang quán dookki ở ngay kế bên. phúc như muốn lấy hết đồ ăn trong quán về bàn. khoa thực sự rất gầy. e rằng đồ ăn cả quán cũng chẳng đủ để vỗ béo khoa.
"lấy ít thôi cá"
"sắp lấy hết cả quán rồi"
"sợ là đồ ăn cả quán cũng chẳng đủ vỗ béo khoa á"
"khoa gầy lắm đấy biết không"
"rồi rồi"
"nhưng mà lấy ít thôi"
"ăn không hết là bị phạt tiền đó"
"ủa vậy hả"
xong xuôi, khoa và phúc cũng ngồi về bàn.
đá thủ
thóng lai bâng
nay group im vậy
@ngoc quy sao em im zạ
ngoc quy
l má im coi
t đang bắn free fire
thóng lai bâng
để anh tải về chơi với em
ngoc quy
biến coi
thóng lai bâng
@phuc luong @tấn khoa sao im vậy
phuc luong
đang đi ăn
tấn khoa
giống cá
thóng lai bâng
trùng hợp vậy
phuc luong
thì bọn t đang ngồi cạnh nhau mà
thóng lai bâng
wtf
m ra hà nội lúc nào vậy
phuc luong
mới sáng nay
thóng lai bâng
🙂
@tấn khoa nhắn gì đi
tấn khoa
👍
thóng lai bâng
má
đ chơi với bây nữa
tấn khoa
ai mượn
thóng lai bâng
vcl
...
"ăn đi khoa"
"nguội bây giờ"
"no lắm rồiiiii"
"mới ăn có xíu đã no"
"no thật màaaa"
"mình nghỉ tí xong lại đi tiếp nhé"
"thôi được rồi"
sau khi nghỉ ngơi một lát, phúc và khoa quyết định đến khu vui chơi. vừa bước vào, khoa chạy ngay đến chỗ gắp thú. phúc ra quầy lễ tân mua xu rồi lại gần chỗ khoa.
"thích gắp thú hả"
"ừ ừ"
"con cá voi xanh kia hả"
"sao biết hay vậy"
"đoán thôi"
"xu nè"
"gắp đi"
khoa nhét hai xu vào khe. một tay khoa cầm vào cần gạt di chuyển, một tay chờ sẵn ở nút bấm. tay trái di chuyển linh hoạt, lúc kéo chỗ nào lúc kéo chỗ kia. đợi thời cơ tới, tay phải bấm nút. tiếc là... hụt.
"aisss tiếc quá vậy"
"đưa đây để t gắp cho"
"được không cá"'
"tin t"
phúc di chuyển dứt khoát đến vị trí cần gắp. nhấn nút...
"omg được thật kìa"
"đỉnh vậy cá"'
"xời"
khoa lấy con cá voi xanh lên, miệng cũng tự động nở nụ cười. nụ cười khiến phúc say đắm.
"khoa này"
"cười nhiều lên nhé"
"khoa cười đẹp lắm đó"
"ừm"
"t biết rồi"
họ rời aeon mall và lên xe buýt đến nơi cuối cùng. hồ tây - nơi mọi tâm sự được giải bày.
"khoa này"
"khoa ổn chứ"
"sao lại không ổn chứ"
"t vẫn luôn ổn mà"
"khoa à, t là cá cơ mà"
"thì... cũng không ổn lắm"
"chắc chứ"
"thật ra là đ ổn tí nào"
"t biết mà khoa"
"người mà t yêu nhất thành đôi với bạn thân t rồi"
"còn người mà t yêu nhất thì lại đang đau khổ vì người khác đây"
"cá..."
"khoa này"
"t yêu khoa nhiều lắm"
"t đã từng không được bố mẹ yêu thương vì con người thật của t"
"và t đã nghĩ t chính là tận cùng của sự bất hạnh"
"cho đến khi t gặp khoa"
"ban đầu mặc dù bên ngoài t không thể hiện ra"
"nhưng t đã từng không ưa khoa lắm"
"chỉ ấn tượng vì chơi ad hay thôi"
"vì t nghĩ khoa luôn ra vẻ mình hơn người ở khoản chịu đựng"
"nhưng t đã lầm khoa ạ"
"chẳng có ai lại muốn một mình chịu đựng tất cả hết"
"vừa mới vào nhóm đã bị bâng lợi dụng"
"lại còn phải giải quyết rắc rối của hai đứa nó"
"nhiều lần t tự hỏi liệu khoa có còn cảm xúc không"
"t dần chú ý đến khoa"
"và t đã thích khoa từ lúc nào t cũng chả hay biết"
"trong suy nghĩ của t hiện tại"
"chính là sự biết ơn với cuộc đời vì đã cho t gặp được khoa"
"khoa ạ"
"t luôn cảm thấy biết ơn khoa vì khoa đã xuất hiện trong cuộc đời t"
khoa đột nhiên ôm chầm lấy phúc.
thật hạnh phúc khi tôi được gặp cậu
thì ra tôi có thể dành ra nhiều tình cảm đến vậy
vì cậu đã cho tấm lòng non trẻ và thiếu sót của tôi
sự thấu hiểu và cái ôm đầy ấm áp
"khoa..."
"đừng động đậy"
"t không muốn cá thấy t khóc"
"được"
phúc cứ thế ôm lấy khoa. bên hồ tây, hai con người mang nặng phiền muộn ôm lấy nhau. họ tao nhau những yêu thương, sự đồng cảm và thấu hiểu. vì họ, đều là những con người bị mắc kẹt trong một mối tình không có hi vọng. tấn khoa đã bị tấm lòng của phúc làm cho cảm động. nhưng chỉ là cảm động chứ không phải rung động. trời đột nhiên đổ mưa khiến cả hai phải vào một quán nước trú mưa. hạt mưa như mang tất cả những tâm sự trút xuống. nặng lòng mà cũng nhẹ nhõm.
khoa's pov
khoa về đến nhà cũng là lúc chập tối. mọi thứ dường như chậm lại. mẹ chẳng bắt khoa lên làm bài tập ngay. chị cũng chẳng gọi khoa vào bếp phụ chị vài việc vặt. cậu thành công lên phòng mà không bị gián đoạn. ngày hôm nay, khoa thấy thật nhẹ nhõm. khoa từng thích một đàn anh khối trên. thích anh từ lúc anh còn độc thân, đến lúc anh có crush, cả lúc anh ấy và crush đến với nhau. khoa chứng kiến tất cả. nhiều lúc thấy anh buồn, khoa chỉ dám trùm kín mặt đến đưa nước mà anh ấy thích uống rồi ngay lập tức bỏ chạy. có một lần anh bắt cậu ở lại nói chuyện và yêu cầu cậu bỏ khẩu trang và mũ ra. ban đầu khoa kiên quyết từ chối. nhưng rồi cuối cùng cũng cởi. anh sau khi biết người luôn đưa nước cho mình lúc buồn là cậu thì tức điên lên. ai trong trường mà chả biết đỗ văn dũng ghét đinh tấn khoa biết bao nhiêu. sau lần đó, khoa chẳng dám lại gần anh nữa. cậu nhờ cô bạn hot girl đưa nươc cho anh hộ mình. và cũng vì nó mà hội bạn đó càng ghét cậu hơn. họ cho rằng cậu là kẻ bám đuôi, luôn nhờ vả bạn bè mà không bao giờ giúp đỡ họ. nói cách khác, họ cho rằng khoa là kẻ vô tích sự. khoa biết nhưng cũng chấp nhận im lặng không phản bác. bao nhiêu lần khoa chính là tâm điểm chỉ trích trên diễn đàn trường. nhưng không một ai bên cạnh cậu lúc đó, cũng chẳng có ai vì cậu mà lên tiếng bảo vệ cả. rồi cuối cùng, khoa chấp nhận chấm dứt đoạn tình cảm ấy.
đinh tấn khoa yêu thóng lai bâng. thóng lai bâng luôn mắng chửi đinh tấn khoa vì nguyễn quốc hận. lương hoàng phúc luôn bên cạnh, bảo vệ đinh tấn khoa. lương hoàng phúc thương đinh tấn khoa. nhưng đinh tấn khoa lại chẳng thể đáp lại tình cảm ấy.
đá thủ
thóng lai bâng
@ngoc quy em à
ngoc quy
nói
thóng lai bâng
em không yêu anh hả
ngoc quy
yêu qq
thóng lai bâng
đm em
rốt cuộc m có yêu t không
l què
lúc đ nào cũng bơ t
đcm trêu đùa t hả
ngoc quy
🙂
ngoc quy
tấn khoa
sao quý
bâng mắng t
t nói mà
nó có yêu t đâu
m chỉ nói vậy để t đồng í thôi chứ gì
bình tĩnh nào quý
sao m lại nghĩ nó không yêu m
nó mắng t
nó chửi t
quý này
sao m cứ phũ bâng hoài vậy
t chả biết nữa
t khóc rồi đây này
bình tĩnh nào
giờ m khóc không giải quyết được cái gì hết
thật ra bâng nói m không phải vì nó ghét m đâu
vì m không cho nó đủ cảm giác an toàn
nên nó mới lo sợ về cuộc tình này
chứ nó yêu m lắm quý
nhưng mấy lần nó chửi t rồi
tính nó vậy mà
nói chung là
t mệt mỏi lắm
t cần khoa lúc này
t vẫn ở đây mà
vào phá game với t đi
đơn giản
vào thôi
khoa và quý cùng nhau vào bình nguyên vô tận. test tướng, lên đồ lạ, phá game và đủ thể loại được phô ra. quý bật mic lên cười hô hố. và trong lòng khoa lại thêm nhẹ nhõm. bâng lại nợ khoa một ân tình nữa rồi.
ngoc quy
cảm ơn khoa nha
t ổn hơn nhiều rồi
ừm
t không biết cuộc tình chúng m sẽ kéo dài bao lâu
nhưng t mong m sẽ hạnh phúc
ừ khoa
khoa cũng vậy
ngủ ngon
ngủ ngon
một đêm khó ngủ đây
-----------------------------
/300822/
5:45
phuc luong
tấn khoa
dậy chưa
sao vậy
dậy sớm vậy
thật ra là t không ngủ được
vãi
ngủ đi
có chuyện gì
đi ăn sáng
rồi t về lại hồ chí minh
sao về sớm thế
ngủ ở đây t không quen giường
vậy đợi t xíu
thôi ngủ đi
chắc khoa mệt rồi
t ổn mà
đi xong t về ngủ sau
đâu thể để cá lại được
vậy t đợi
ok
khoa và phúc hẹn nhau tại một quán bún chả. phúc cứ gắp thêm chả và thịt vào bát của khoa mãi thôi. ăn uống no nê, phúc rủ khoa đi uống nước.
"sao tối qua mất ngủ vậy"
"không có gì đâu"
"khoa..."
"ừ thì... bâng và quý lại cãi nhau"
"t giúp giải quyết"
"t cứ nghĩ chúng nó sẽ hạnh phúc"
"nhưng có vẻ lại không hề như vậy"
"thế khoa có hạnh phúc không"
"t hạnh phúc hay không đâu quan trọng"
"sao lại không"
"ai mà chả muốn mình hạnh phúc"
"chi bằng lo cho mình trước đi"
"được không khoa"
"ừ"
"t hiểu rồi"
"cảm ơn cá vì đã đến đây"
phúc đã lên máy bay rời khỏi hà nội.
một chuyến đi đáng nhớ.
-----------------------------
/310822/
phải nói hôm nay là một ngày nhàn hạ của khoa. cậu lấy ra một số tiền tiết kiệm để đi bung xõa. đi ăn những món mình thích, làm những việc mình thích. nhà sách. quán trà sữa yêu thích. đi tô tượng. khoa đã rất vui vẻ.
thóng lai bâng
phuc luong
lai bánh
cc
ai cho gọi bằng tên đấy
sao lại không
đ cho
có chuyện gì
chuyện của m với quý
tự đi mà giải quyết
đừng có lôi khoa vào
?
tự nó giải quyết hộ
giờ đi than là sao
tự nó?
m chắc không
thế thì tại sao
m không hiểu thật hay cố tình không hiểu vậy
buồn thay cho một trái tim yêu m thật lòng
thương m hơn cả bản thân mình
...
thóng lai bâng
này khoa
khoa
đinh tấn khoa
t biết m đang onl và đọc tin nhắn
đọc rồi thì rep t đi
ghét t đến mức đấy sao
ừ
nói dối
🙂
chuyện gì?
cá bảo m giải quyết chuyện bọn t
là như thế nào
không phải chuyện của m
cút khỏi cuộc đời t giùm
này khoa
là như nào
quý nó sẽ không quan tâm đến chuyện này
nó cũng đâu rảnh mà đi mách m
hay là m tự đi kiếm chuyện
m thích chõ mũi vào chuyện của bọn t vậy sao
t nói rồi
t không thích m đâu
dù m có cố lấy lòng
thì t vĩnh viễn sẽ không bao giờ thích m đâu
t chỉ yêu một mình quý thôi
còn t chỉ yêu một mình m thôi x
cậu có thấy hạnh phúc khi gặp tôi không?
tôi xin lỗi vì ngày càng có nhiều thứ không thể cho cậu
tôi biết mình thật ích kỉ và bất ổn
nhưng tôi chỉ muốn làm thật tốt trước mặt cậu thôi
-----------------------------
hi, everclear đây
thứ nhất, tớ xin lỗi vì up truyện hơi chậm. cả nhà tớ đều đang ốm, mẹ lại không có nhà và tớ là người duy nhất còn khỏe nên tớ phải chăm sóc cả gia đình. mỗi lần tớ ngồi xuống viết tiếp thì lại có chuyện nên tớ không thể up đúng hạn được. tớ thật lòng xin lỗi.
thứ hai, tớ thật sự rất cảm ơn các cậu đã giúp đỡ lớp 10a6 chúng tớ trong cuộc thi vừa rồi. khi nào có kết quả, tớ sẽ khoe lên đây nhé!
cuối cùng, tớ quyết định mở ask về truyện "everclear 95%". các cậu nếu có thắc mắc thì có thể hỏi ở đây nhé. tớ sẽ gom đủ 10 câu hỏi và trả lời một lượt. không giới hạn lần hỏi nên các cậu thoải mái nhé!
chúc các cậu đọc truyện vui vẻ. chúc một ngày tốt lành!
everclear
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro